Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 212

Tác giả: Thánh Yêu

NÓI EM YÊU ANH
(Ta thấy anh Chu đáng thương quá xá bà con ạ…)
“Anh nhẹ một chút.” Hứa Tình Thâm nhỏ giọng, “Đừng làm ồn đến bọn nhỏ.”
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, hai tay cô vung loạn, Tưởng Viễn Chu để cho cô nhúc nhích, cô vung tay, Tưởng Viễn Chu lần nữa nắm chặt tay cô, để tay cô sang hai bên người.
“Anh, ba anh không có việc gì chứ?”
Tưởng Viễn Chu không thể hiểu, cho tới bây giờ anh chưa vì một người phụ nữ như vậy, tất cả đều xuất phát sự sự thật lòng, làm sao cô không thể nhìn ra?
Nếu cô nhìn ra thì đã không thờ ơ như vậy.
“Hứa Tình Thâm, nói em yêu anh.”
Hứa Tình Thâm mở to mắt, “Anh nói cái gì?”
“Nói em yêu anh.”
Cô nhíu mắt, trong mắt lộ ra sự do dự, loại do dự này là không hiểu vì sao Tưởng Viễn Chu… Vì sao đột nhiên anh lại như vậy.
Nhưng loại do dự này rơi vào trong mắt Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm chần chừ không nói, người đàn ông cười nhẹ, nhưng nụ cười này khác nụ cười thường ngày anh vẫn cười, không có độ ấm, thậm chí có chút trong trẻo lạnh lùng.
“Nói một câu yêu anh mà khó như vậy sao?”
“Tưởng Viễn Chu, hôm nay anh làm sao vậy?”
Tưởng Viễn Chu kéo cô đứng dậy, nửa người Hứa Tình Thâm ngồi dậy, lại vị Tưởng Viễn Chu ấn trở về, “Em chỉ nói với Phương Thịnh có đúng hay không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi, “Anh muốn tranh giành với người ૮ɦếƭ làm cái gì?”
“Anh muốn em nói câu này có được hay không?”
Cô không biết phải mở miệng như thế nào, lời nói có chút cưỡng bách, ai cũng không thể nói nên lời.
Tưởng Viễn Chu mở tay cô, Hứa Tình Thâm xoa cổ tay, xương tay sắp bị anh Ϧóþ gãy rồi. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Hứa Tình Thâm cho rằng anh rời đi lại không nghĩ anh đi qua người cô cẩn thận bế lấy Lâm Lâm.
“Anh làm cái gì?” Hứa Tình Thâm nhìn anh đi ra ngoài.
Người đàn ông đi khỏi phòng ngủ, không bao lâu sau lại đi vào bế Duệ Duệ lên.
“Tưởng Viễn Chu.”
Tưởng Viễn Chu đi khỏi phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đoán được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhanh chóng đứng dậy, cửa bị khóa trái, nhưng Tưởng Viễn Chu có mang theo khóa dự phòng, cửa rắc rắc mở ra, Hứa Tình Thâm chỉ có thể dùng thân thể để chắn cửa.
Tưởng Viễn Chu đẩy ra, “Tránh ra.”
“Anh nói trước với em, anh muốn làm cái gì?”
“Nếu làm em bị thương thì đừng có trách.”
Hai tay Hứa Tình Thâm chắn cửa phòng ngủ, “Tưởng Viễn Chu, anh như vậy rất dọa người, em sẽ không mở cửa cho anh.”
Người đàn ông thúc mạnh, không cần nhiều sức Hứa Tình Thâm thấy mình bị bắn ra mấy bước. Tưởng Viễn Chu bước nhanh tới, cửa mở ra, Hứa Tình Thâm nhích chân, lòng bàn chân ma sát trên sàn nhà trơn bóng. “Hôm nay em mệt quá.”
“Tình Thâm, em nói sẽ ở cùng anh có đúng hay không?”
“Đúng.”
“Vậy em có yêu anh hay không?”
Hứa Tình Thâm ᴆụng phải mép giường, “Tưởng Viễn Chu, có phải ba mẹ em tới bệnh viện… em không nghĩ bọn họ sẽ tới.”
Tưởng Viễn Chu sải bước lớn, hầu như ba bước thành hai bước đến trước mặt Hứa Tình Thâm, anh dựa vào người cô, hai chân Hứa Tình Thâm đứng thẳng, đứng không vững liền ngã về phía sau. Phía sau là giường mềm mại, cô vừa nằm xuống liền không có cơ hội đứng lên.
Tưởng Viễn Chu nằm lên người cô, Hứa Tình Thâm kêu một tiếng, “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải anh còn có tâm tư muốn…”
Tưởng Viễn Chu để cho cô quay lưng về phía mình.
“Em nói em không muốn.” Phòng này hoàn toàn bị đóng kín, dù Hứa Tình Thâm có làm ra động tĩnh lớn cũng không có ai tiến lên một bước.
Hội nghị thành công chưa kịp chúc mừng, một chút vui vẻ cũng bị phá vỡ.
Trong lòng Hứa Tình Thâm không nhịn được mà bi ai, trở lại như ban đầu, giống như chính cô.
Tưởng Viễn Chu đè lên cô, cả người Hứa Tình Thâm có thể động hình như chỉ có hai cánh tay. Cô trở tay muốn đẩy anh ra, vừa lúc Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay cô, cố định lên đầu cô.
“Tình Thâm, nếu em đã quay về bên cạnh anh, muốn đi cũng không đi được, anh mặc kệ em trở về là tình nguyện hay bị ép buộc, đã bị Tưởng Viễn Chu anh để lên ấn ký thì em cũng đừng nghĩ có thể rời đi.”
Hứa Tình Thâm khàn giọng, “Em chưa nói em sẽ đi, Tưởng Viễn Chu, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Tưởng Viễn Chu ôm cô, lúc anh dịu dàng có nhiều lần Hứa Tình Thâm hoài nghi vì sao người đời luôn sợ Tưởng tiên sinh này?
Anh trầm ổn rộng lượng, sắc mặt hiếm khi bộc lộ vui giận, ở trước mặt người khác anh ít khi tức giận hay không khống chế được, có lẽ Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh nhiều hơn thế cho nên đêm nay anh phát cuồng, cô…
Hứa Tình Thâm nắm chặt hai nắm đấm, Tưởng Viễn Chu đè lại vai cô, làm cho nửa người cô hoàn toàn sát lên giường.
Một lúc sau Tưởng Viễn Chu kéo cô dậy, để cho cô dán lên mặt tường…
Loại chuyện này nếu không phải thể xác và tinh thần vui vẻ tiếp nhận thì hưởng thụ sẽ trở thành thống khổ.
Hai nắm đấm của Hứa Tình Thâm ấn lên mặt tường, người đàn ông gầm nhẹ bên tai cô ngày càng nặng, mà Hứa Tình Thâm lại thấy mình giống như đang đứng trên cây nhỏ ở vách núi cao, rất có thể bị gãy.
Đôi mắt cô đỏ lên, bỗng nhiên nghẹn ngào thành tiếng. Gương mặt Tưởng Viễn Chu chôn ở cổ cô, nghe được âm thanh anh không nhịn được mà ngẩng đầu.
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, Tưởng Viễn Chu dính sát vào cô, “Làm cho em khó chịu sao?”
Miệng cô mím chặt, “Anh luôn miệng nói em trở lại bên canh anh sẽ không đi được nữa, trước khi em chưa trở lại không ai có thể ép em làm loại chuyện này.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu ngày càng tối lại.
Anh để cho cô nằm úp sấp lên tường, vẫn duy trì động tác này…
Tưởng Viễn Chu lùi ra sau, chân Hứa Tình Thâm chạm đất. người đàn ông đi vào phòng tắm, nước vừa mở ra liền nghe tiếng bước chân truyền đến. Hứa Tình Thâm đi chân trần vào trong, vòi hoa sẽ dội nước ấm sạch sẽ, cô đến trước mặt Tưởng Viễn Chu đẩy anh ra.
Người đàn ông đứng bên cạnh, Hứa Tình Thâm đứng dưới vòi sen coi như không có ai bên cạnh mà tắm rửa.
Hai người thật sự kì quái, nhưng không ai mở miệng, sau này Hứa Tình Thâm ăn cơm tối xong đã tắm rửa, lần này chỉ tắm qua sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn, người phụ nữ ra ngoài cũng không đóng cửa cho anh, cửa cứ thế mở ra hoàn toàn.
Tưởng Viễn Chu tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, trong phòng tất cả đèn bị cô tắt đi, ngay cả rèm cũng kéo lại.
Anh để đèn phòng tắm, vừa đi tới đã nghe thấy tiếng Hứa Tình Thâm truyền đến, “Tắt đèn.”
“…” Im lặng.
“Có đèn em không ngủ được.”
Tưởng Viễn Chu trở lại phòng tắm tắt đèn đi, anh bước đến mấy bước bỗng nhiên ᴆụng phải thứ gì đó, người đàn ông kêu một tiếng đau đớn.
Khó khăn bước đến giường, người đàn ông muốn nhấc chăn đưa tay sờ nhưng không ᴆụng được góc chăn, Tưởng Viễn Chu mò đến mép giường, lẫn nữa tìm lại thấy hơn nửa giường đều trống không, anh nằm bên cạnh Hứa Tình Thâm, cánh tay vươn ra chạm tới thì chăn đã bị Hứa Tình Thâm cuốn đi rồi.
Người đàn ông túm lần nữa, cô cuốn cực kì chặt, không có anh thành công.
Trong phòng tỏa ra hơi ấm, Hứa Tình Thâm chỉ lộ ra cái đầu, Tưởng Viễn Chu thử vài lần không được cũng không tiếp tục.
Anh ngồi dậy bật đèn.
Hứa Tình Thâm nhắm mắt, hai tay Tưởng Viễn Chu chạm vào mặt cô, “Có phải bị thương hay không?”
“Không phải.”
“Anh nhìn xem.”
“…” Hứa Tình Thâm vặn mình, bất đắc dĩ mở mắt, “Thật sự không có.”
“Lúc nãy anh nghe được tiếng em khóc.”
“Đó là… bởi vì em khó chịu.”
“Anh lo lắng, cho anh nhìn.” Tưởng Viễn Chu nói xong muốn kéo chăn trên người cô.
“Cơ thể của em tự em rõ.”
“Nhưng lúc nãy là anh mạnh tay…”
Hứa Tình Thâm nhìn anh, “Không liên quan gì đến tay của anh, tay của anh không gây ra được chuyện gì lớn.”
“…”
Chỗ khác của Đông thành, sân huấn luyện.
Trên khung lửa trại là một cây gỗ dài, phía trên đặt đủ loại rượu. Có người huýt sáo vang, Phó Lưu Âm không nghĩ nghe loại âm thanh này nên cảm thấy chán.
Cô ngồi trên bậc thang, hai tay che tai, đêm nay là ngày đáng chúc mừng, mấy người thông qua khảo hạch được kí hợp động, Mục Kình Sâm bồi dưỡng người, bên ngoài ai cũng muốn đoạt lấy.
Một cô gái cầm bình rượu trong tay lảo đảo đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, “Đi, chúng ta đi uống rượu.”
“Tôi không đi, cô đi đi.”
“Âm Âm,tôi phải cảm ơn cô, nếu không có lời cô nói, có lẽ tôi đã bị đào thải, đến, uống rượu nào.”
Phó lưu Âm miễn cưỡng cười nhẹ, “Có thể ra ngoài là tốt nhất, tôi thật hâm mộ cô.”
“Không cần hâm mộ, cô cũng có thể.” Cô gái kéo tay Phó Lưu Âm, “Cô nhìn huấn luyện viên đều ở bên kia, cô đừng ngồi đây nữa, đi.”
Bọn họ có thành viên mới, ban đêm không kiêng nể gì mỗi người đều hoàn toàn cởi mở.
Tiếng đốt lửa trại, âm thanh đinh tai nhức óc, huấn luyện viên 乃úng tay, ngoắc ngoắc Phó lưu Âm ở cách đó không xa.
“Qua đây, qua đây.”
Phó Lưu Âm không uống một ngụm rượu, có lẽ là người bình thường nhất trong đám này.
Cô đến trước mặt huấn luyện viên, huấn luyện viên kia vẫy tay một người học viên nữ khác.
Phó lưu Âm nhìn vào mắt anh ta, huấn luyện viên cười đùa một tiếng, “Cô là do Mục soái dạy dỗ, cô ấy là tôi dạy, các người khoa chân múa tay xem ai lợi hại hơn nào.”
“Không phải anh muốn chúng tôi so mà anh muốn so với Mục soái sao?”
“Ai nói…”
“Có gì không giống?” Phó Lưu Âm nói xong liền xoay người rời đi, huấn luyện viên kia thấy thế một tay kéo vai cô, “Đi đâu?”
“Buông tôi ra.’
“Nha đầu cô, bình thường ngang ngược, ngày đó ở khảo hạch làm bộ chịu thua, hại chúng tôi bị Mục soái trách phạt, món nợ này còn chưa tính với cô đâu.”
Phó lưu Âm nhúc nhích, một người đàn ông đi vào trong đám người, “Huấn luyện viên, uống rượu với chúng tôi, ngày tốt như vậy…”
Người đàn ông tiến lên kéo huấn luyện viên ra, “Mấy hôm nay ít nhiều nhờ ngài, chúng tôi kính ngài.”
Mấy người thông qua khảo hạch cũng vây quanh huấn luyện viên, người đàn ông kia nhân cơ hội đến trước mặt Phó Lưu Âm, anh ta kéo tay cô, Phó lưu Âm thấy vậy nhanh chóng tránh đi.
“Tôi không có ý gì, thật xin lỗi.”
“Không liên quan gì tới anh.”
“Thân thể cô không có việc gì chứ? Ngày đó là tôi không đúng, tôi chỉ muốn thành công…”
Phó Lưu Âm lắc đầu, “Không có việc gì, tôi có thể hiểu.”
“Cô ở sân huấn luyện này rất tốt, tôi tin tưởng cô…”
Phó Lưu Âm và anh ta đứng một chỗ, cách đám người kia một khoảng, cửa sân huấn luyện được mở ra, một chiếc xe việt dã từ từ đi vào bên trong.
Mục Kình Sâm ngồi đằng sau, cửa sổ mở ra, khuỷu tay anh chống lên cửa xe, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đằng xa.
“Bật đèn lên.”
Vâng ạ.
Trong lòng Mục Kình Sâm có chút nôn nóng, hôm nay anh ở nhà họ Mục ăn cơm tối xong, Mục Triêu Dương nhìn con lớn và con dâu bộ dáng keo sơn, ân âи áι ái, không nhịn được mà thúc giục con trai nhỏ tìm đối tượng.
Lăng Thì Ngâm nghe thấy lời này biểu hiện càng mạnh mẽ.
Mở miệng một tiếng lão công kéo Mục Thành Quân lên cao, ăn cơm hận không thể lấy đũa cho hắn, nếu có thể xúc vào miệng hắn thì đó không thể là tốt hơn.
Lái xe bật đèn, ngọn đèn chói mắt bật lên đúng lúc chiếu lên hai người.
Phó lưu Âm giơ tay che mắt, người đàn ông bên cạnh thấy vậy, che trước mặt cô, thay cô che ánh sáng chói mắt.
“Nếu không chúng ta để lại phương thức liên lạc, chờ cô ra ngoài, tôi mời cô ăn cơm bồi tội.”
“Không cần.” Phó lưu Âm không chút do dự cự tuyệt nói, “Tôi không có điện thoại.”
“Cô nhớ kĩ số điện thoại của tôi…”
Phó lưu Âm nhếch môi, cô không muốn tiếp xúc với người khác, cô nhấc chân muốn đi, người đàn ông có chút không cam lòng, dù sao ngày mai rời khỏi nơi này nếu anh ta muốn gặp cô khó càng thêm khó rồi.
Anh ta chắn trước mặt Phó lưu Âm, cô đi bên trái anh ta liền qua bên trái.
“Nếu không tôi viết lại số điện thoại cho…”
Người đàn ông chưa nói xong bả vai bị người ta cầm lấy, anh ta vừa muốn quay đầu đã bị một lực đạo thật mạnh đẩy sang bên cạnh. Anh ta lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì té ngã.
Một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt Phó lưu Âm, cô ngửi thấy được trên người Mục Kình Sâm toàn mùi rượu.
Như thế nào?
Anh ta uống không ít rượu sao?
Bỗng nhiên Mục Kình Sâm cúi người khiêng cô lên vai, cả người Phó lưu Âm nằm trên lưng anh, hết sức khó chịu. Cô vỗ vai Mục Kình Sâm, “Anh làm cái gì vậy? Để tôi xuống, thả tôi xuống.”
Anh bước đi ngày càng nhanh, nghênh ngang khiêng Phó Lưu Âm đi về phía trước, huấn luyện viên và đám học viên thấy màn này, sau này Phó lưu Âm có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mục Kình Sâm mang cô lên lầu, vào phòng của anh, anh đi về phía giường lớn, đặt cô lên đó.
Hai hay cô chống bên người, Mục Kình Sâm lên giường, khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt cô. Phó lưu Âm xoay xoay cổ tay, “Anh muốn làm gì?”
Thân thể anh tiến lên phía trước, che lại môi cô.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, Phó Lưu Âm sợ hãi, đưa tay muốn đẩy anh, hai tay Mục Kình Sâm chế trụ vai cô, đè cô vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Cô quay mặt, khó khăn thở dốc, “Anh.”
“Tôi nhớ rõ trước kia đã từng nói với cô quy củ chỗ này, cô đóng không nổi học phí, hỏi tôi làm thế nào mới được ở lại, tôi nghĩ, hiện tại cho cô đáp án, tôi thiếu người làm ấm giường.”
“Anh không biết xấu hổ.”
Mục Kình Sâm không giận mà cười, đưa mắt nhìn cô chằm chằm, “Ban đầu ở SJ quyến rũ tôi làm sao không nói tôi không biết xấu hổ.”
“Không phải là anh tình nguyện sao?”
“Cho nên nếu tôi không biế xấu hổ thì cô cũng không tốt hơn chút nào.”
Sắc mặt Phó Lưu Âm biến đổi, “Anh có thể bồi dưỡng tôi ra ngoài, sau này tiền công anh có thể lấy hơn một nửa.”
“Tôi không cần.” Mục Kình Sâm rõ ràng cự tuyệt, “Có chuyện tôi vẫn chưa nói với cô.”
Trong miệng anh toàn mùi rượu, phả lên mặt anh, tinh khiết, thơm mát giống như cơn gió bỗng thổi lên trong đêm hè.
Phó lưu Âm ngồi trên giường không nhúc nhích, cô nuốt nước miếng, “Chuyện gì?”
“Tôi vẫn nhớ bộ dáng lần đầu tiên muốn cô, nhớ rõ…” Người đàn ông nhích người, hơi nóng tử miệng anh tản ra, “Đặc biệt nhớ được lúc tôi phá tan tấm màng ngăn kia, em cắn răng chịu đựng.”
Phó lưu Âm thở khí lạnh, Mục Kình Sâm nhếch miệng cười, “Chị dâu em đã trở lại bên cạnh Tưởng Viễn Chu, cũng đã chuyển đến nhà mới của bọn họ. Bọn họ không có khả năng tiếp nhận em, em nghĩ lại xem, ngoại trừ chỗ này của tôi em còn có thể đi đâu?”
“Lúc ấy là anh nói.. Anh cho tôi ở lại chỗ này.”
“Đúng, để em ở lại chỗ này là vì tôi muốn em, tôi nói đã đủ rõ ràng hay chưa?”
Phó Lưu Âm cắn răng, cô cảm giác bản thân như bị người ta đè chặt cổ, sau đó rạch dao lên mặt, toàn thân bị người khác khống chế không thể nhúc nhích được. Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đi vào con đường cụt sao?
Đương nhiên Mục Kình Sâm hiểu được, lúc Phó Lưu Âm ở viện SJ nếu không bị dồn đến chỗ ૮ɦếƭ làm sao cô có thể giao thân thể còn trong sạch cho người không quen biết đây?
“Hiện tại tôi cho mở cửa sân huấn luyện, em dám ra ngoài sao?”
Khóe môi Phó lưu Âm run rẩy, người đàn ông đứng dẩy, tới cửa mở ra, bên ngoài là bóng đêm tối đen, còn có thể nghe được tiếng hoan hô từ sân huấn luyện.
Phó lưu Âm không nói hai lời mà xuống giường, bước nhanh ra cửa sau đó đi ra ngoài.
Mục Kình Sâm đi sau lưng cô, đẩy cô đến trước lan can, anh đưa tay chỉ vào nơi xa, “Ngoài cánh cửa kia có những con sói hung ác, có những con hổ tàn baojconf có người muốn xé xách em tại chỗ… Sắc lang! Rơi vào trong tay kẻ thù anh trai em, bị mười, một trăm người leo lên, còn không bằng một mình tôi leo có phải hay không?”
Anh nói hết sức rõ ràng, Phó Lưu Âm hiểu rõ tình cảnh của mình.
Mục Kình Sâm đứng sau lưng cô, kề sát vào lưng cô, anh vươn tay phải, bàn tay chính xác nắm lấy cằm cô, sau đó nâng mặt cô lên, “Nhìn bóng tối phía trước, em bị nhốt hai năm, cái khung cảnh không ngày toàn đêm này chẳng lẽ em nhớ lắm sao?”
Phó lưu Âm thở phì phò không nói gì.
Mục Kình Sâm cắn lỗ tai cô, thân thể dựa vào cô, bỗng nhiên ma sát, Phó Lưu Âm muốn lùi về phía sau, Mục Kình Sâm chống tay lên lan can, vây cô trong иgự¢.
“Có phải muốn từ lúc bắt đầu cho đến nay phủi sạch quan hệ với tôi?”
Trước kia cô không nên ôm may mắn cô nghĩ tới Mục Kình Sâm chỉ đơn thuần giúp đỡ cô.
Phó lưu Âm bị vây tại chỗ, ngay cả chân cũng không thể nâng.
Người đàn ông tiếp tục áp người về phía trước, Phó Lưu Âm sốt ruột lên tiếng, “Về phòng.”
“Về phòng làm gì?”
“Trở về.”
Mục Kình Sâm kéo tay cô vào trong phòng, đôi chân thon dài của anh đá ra, cánh cửa bị đẩy ra.
“Sau này phòng ngủ này, chiếc giường này, đều là của em, mỗi đêm em đều phải ngủ cùng tôi.”
Phó Lưu Âm nhìn cánh cửa bị đóng lại, “Mục soái, mấy học viên kia, tôi thấy có mấy người có sắc đẹp rất tốt…”
“Có ý gì?”
“Nếu anh muốn quy tắc ngầm, người khác nguyện ý mà nói…”
Mục Kình Sâm nhếch môi, “Hiện tại tôi chỉ muốn ngủ cùng em.”
Anh tiến lên hai bước, hai người có chiều cao chênh lệch không ít, anh vươn tay ôm cổ Phó lưu Âm, hơi thở sạch sẽ của cô chui vào mũi Mục Kình Sâm, “Tôi đối với mọi thứ của em, nhớ rất kĩ.”
Anh không để cho cô đoán, nhanh chóng nói tiếp, “Bên trong người em, cái loại đỏ thẫm đó, tôi nghĩ tôi vẫn nhớ được…”
Người đàn ông nói đến chỗ này, giọng nói khàn khàn, anh cắn vào khóe miệng cô…
Hôm sau, Hoàng long đỉnh.
Lúc Hứa Tình Thâm mở mắt ra, trên người bị trói buộc khó chịu, Tưởng Viễn Chu chịu lạnh nhưng lại không chui vào chăn, cho nên dùng cả chân tay ôm cô. Hơn nữa Hứa Tình Thâm lại còn quấn chăn, cô nóng đến khó chịu, trên trán đều là mồ hôi.
Cô động tay, khó khăn đẩy chăn ra, Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh lại lạnh muốn ૮ɦếƭ.
Anh mở mắt, tỉnh dậy càng cảm thấy lạnh, đưa tay ôm chặt cô. Hứa Tình Thâm đẩy anh, sau đó ngồi dậy, người đàn ông mơ mang, đôi mắt càng mê mang hơn.
Anh đưa tay lại muốn ôm cô, “Ngủ tiếp, lạnh…”
Hứa Tình Thâm gạt chăn, che lên người Tưởng Viễn Chu, sau đó cô đứng dậy, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, “Hình như bị lạnh mà sinh bệnh rồi.”
“Trong nhà có thuốc cảm, anh cảm thấy không đủ em đến bệnh viện bảo người ta kê thuốc cho anh.”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, “Tức giận chuyện tối qua sao? Đó là tình thú của vợ chồng…”
Tình thú? Đè cô lên vách tường lạnh băng, đây mà gọi là tình thú vợ chồng?
Lúc xuống lầu, lão Bạch đã tới, Tưởng Viễn Chu bảo anh ta cùng ăn sáng.
Lão Bạch không khách khí, kéo ghế ra ngồi, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hứa Tình Thâm nhìn qua, lão Bạch chỉ hỏi thăm một câu bình thường không nghĩ Hứa tìnhThâm lại hung dữ như vậy.
Tưởng Viễn Chu ho nhẹ, cầm đũa trên bàn, “Ngủ rất ngon.”
Lão Bạch cười gượng hai tiếng, “Ngủ ngon là tốt rồi.”
Ăn qua bữa sáng, Hứa Tình Thâm tới bệnh viện, đến lúc tan việc, có người gõ cửa phòng.
Một bó hoa tươi được đưa vào, Hứa tình Thâm bảo đối phương để trên bàn, “Ai đưa tới?”
“Ngài nhìn là biết.”
Hứa Tình Thâm mở tấm thiệp bên trong, trên tấm thiệp chữ viết cứng cáp hữu lực ba chữ Tưởng Viễn Chu, cô lật lại nhìn, không có chữ gì nữa.
Lúc tan việc, Tưởng Viễn Chu đứng cạnh xe chờ cô ngoài cửa bệnh viện.
Hứa Tình Thâm cầm hai bó hoa đi tới xe mở cửa ngồi xuống.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, anh cho rằng cô còn tức giận, anh còn đang nghĩ nên mở miệng như thế nào để cô lên xa hoặc là làm thế nào để dỗ cô, không nghĩ cô lại lên xe.
“Tưởng thiếu phu nhâ, hoa trong tay thật đẹp.” Lão Bạch bảo lái xe lái xe, vừa nói.
“Đó là đương nhiên.” Hứa Tình Thâm nhếch môi, đưa đóa hoa hồng trắng để bên mặt Tưởng Viễn Chu, không biết là cố ý hay vô tình, đóa hoa cọ lên gương mặt người đàn ông, “Tưởng tiên sinh đưa có thể khó coi sao?”
Lão Bạch cười mấy cái, phối hợp gật đầu, “Đúng thế.”
Trước mũi Tưởng Viễn Chu đều là mùi hoa, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Tình Thâm, chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều? Nhìn bộ dáng này của Hứa Tình Thâm, hình như cô không tức giận.
Hứa Tình Thâm cầm đóa hoa trong tay, chuyện ngày hôm qua quả thật cũng không tính là gì, cũng không thể làm cho cô tức giận, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, cô nhướn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai đóa hoa trong tay gõ gõ lên mặt Tưởng Viễn Chu, hương thơm mê hoặc làm cho anh không nhịn được mà thở dài.
Lão Bạch và lái xe ngồi nghiêm túc ở đằng trước.
Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông không chịu nổi đưa tay đẩy hoa trong tay cô đi.
Cô đưa hoa hồng tới trước mũi, nhắm mắt ngửi ngửi, Tưởng Viễn Chu nhìn đến nhập thần, Hứa Tình Thâm nháy mắt mấy cái có thể làm cho anh thần hồn điên đảo, anh giả bộ trấn tính dời tầm mắt.
Bàn tay Hứa tình Thâm chống vào bên cạnh, ‘không nghĩ’ lại rơi vào đùi Tưởng Viễn Chu, ngón út chạm vào chỗ kia, Tưởng Viễn Chu hít vào khí lạnh, Hứa Tình Thâm phát hiện không thích hợp liền nhanh chóng rút tay về.
Trên đường trở về Hoàng Long Đỉnh, ai cũng không mở miệng, theo lão Bạch, chả khác gì ngày thường.
Nhưng có một số việc chỉ có Tưởng Viễn Chu là rõ ràng nhất, Hứa Tình Thâm vẫn trêu chọc anh, cả đường đều trêu chọc anh chưa từng ngừng lại.
Thân thể người đàn ông căng cứng, lúc khẩn trương nhất người nào đó còn ᴆụng vào anh, không những thế bát cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ tại chỗ.
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, người hầu biết họ trở về nên cơm tối cũng đã chuẩn bị xong.
So với buổi sáng Hứa Tình Thâm như trở thành người khác, đối với lão Bạch cực kì nhiệt tình, “Lão Bạch, ăn xong cơm tối lại đi.”
“Được, cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”
Mấy người theo vị trí ngồi xuống, Hứa Tình Thâm cầm đũa, Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng chưa ngồi vào bàn, thím Nguyệt đã cho bọn trẻ ăn trước khi họ về.
Tưởng Viễn Chu nhớ đêm nay phải chơi cùng hai đứa trẻ một lúc, Lâm Lâm thích nghe anh kể chuyện cổ tích, vậy anh liền…
Tưởng Viễn Chu còn chưa nghĩ xong bỗng nhiên cảm thấy dưới bàn có gì đó không thích hợp.
Anh cảm giác có gì đó dưới chân anh, Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm bên cạnh, cô vẫn ngồi đó, ăn cơm, nhưng ngoài cô ra còn có ai? Vị trí bên cạnh chỉ có mình cô.
Cô muốn làm cái gì?
Hứa Tình Thâm bắt đầu ở trong bóng tối trêu chọc anh, người khác nhìn không ra nhưng anh nhìn cô, cô còn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Haha, anh Chu ăn khổ no rồi cần gì ăn cơm a, ahaha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc