Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 211

Tác giả: Thánh Yêu

TÌM MỘT NGƯỜI BẮT CHƯỚC GIỐNG CÔ TA TẤT CẢ
Đúng thế, Tưởng Viễn Chu dám cược sao?
Người đàn ông cười, đôi mắt lóe sáng như ngọc, gương mặt ngoảnh sang một bên, hai gò má vẫn còn hơi ấm của Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng nói tiếp, “Có chuyện gì mà Tưởng tiên sinh không dám đây?”
“Dùng phép khích tướng sao?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Không dám, không dám.”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô, anh đi về phía trước, có người gây chuyện, Hứa Tình Thâm buộc phải lùi về sau, người đàn ông cầm vai cô. “Đây là bệnh viện của anh, muốn cược cũng là anh mở miệng trước.”
Làm gì có chuyện như vậy?
Nhưng Hứa tình Thâm vẫn gật đầu, “Được.”
“Anh cá là cô ta không nhảy lầu, nếu anh thắng, em phải cho anh vào phòng ngủ chính, nếu anh thua, từ nay về sau anh không bước vào phòng ngủ của em nửa bước.” (Thánh lầy…)
Hứa Tình Thâm nghe, trong đầu hơi hỗn loạn, “Đợi một chút, không phải anh nói cô ta sẽ nhảy sao?”
“Cho tới bây giờ chưa từng nói như vậy.” Tưởng Viễn Chu rũ mắt, đôi mắt lóe sáng nhìn Hứa Tình Thâm không rời, “Quyết định như vậy đi.”
“Không được.” Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, “Em không cược nữa.”
“Nói chuyện không tính toán gì hết.”
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, “Là anh giả dối.”
“Dùng từ không chính xác, buổi tối bị phạt.”
Hứa Tình Thâm không muốn vướng mắc gì với anh về đề tài này, “Mạng người quan trọng, anh mau xem tình huống bên ngoài như thế nào rồi.”
“Không đi.” Tưởng Viễn Chu mới bắt đầu đề tài này, anh dựa vào vách tường, “Xem Tinh cảng của anh là cái gì? Làm loạn sao? Nếu anh thỏa hiệp thì sau này trò cười như vậy sẽ còn diễn ra.”
Hứa Tình Thâm gật đầu đồng ý, cô đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, nhìn thấy lão Bạch ở bên ngoài.
“Tưởng thiếu phu nhân.” Lão Bạch nhanh chóng tắt điếu thuốc dở trong tay.
“Lão Bạch, bên kia như thế nào?”
“Vẫn đang giằng co, cảnh sát đã thử mấy lần nhưng chỗ đó không dễ ra tay cho nên không dám tùy tiện hành động.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm có chút khó coi, “Như vậy đi, anh nói cô ta một câu, nói rốt cuộc hồ sơ của cô ta như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào cô ta. Có một số việc nếu thực sự viết vào hồ sơ, đó là chuyện cả đời, hỏi cô ta còn muốn làm nghề này không?”
“Cứ nói với cô ta như vậy?”
“Ừ, đi đi.”
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình lo lắng hơn hai tiếng, quản gia không thể làm cho ông ta bớt giận, nhưng tức giận này ông ta làm sao có thể nuốt xuống được?
Tinh cảng xảy ra chuyện lớn như vậy, Tưởng Viễn Chu làm sao không quan tâm, không phải vì Hứa Tình Thâm ngăn cản hay sao?
Một lúc sau có điện thoại gọi tới.
Quản gia nhận điện thoại liền đưa cho Tưởng Đông Đình, Tưởng Đông Đình nghe xong lo lắng không thôi, “Lão gia, phía truyền thông đã tới, Tưởng tiên sinh không đồng ý ra mặt, bệnh viện cường ngạnh không chịu thỏa hiệp, lúc nãy tiểu hộ sĩ kia kiệt sức suýt chút nữa thì ngã xuống…”
Tưởng Đông Đình là người trải qua sóng gió, loại chuyện này nếu là trước kia ông ta ngay cả lông mày cũng không thèm nhăn.
Nhưng hiện tại tuổi tác đã lớn, Tưởng gia tuy có Tưởng Viễn Chu chống đỡ nhưng Tưởng Đông Đình vẫn luôn lo lắng, hơn nữa thân thể ngày càng lụn bại, quản gia nghe thấy tiếng vang truyền đến, điện thoại đang nghe liền rơi xuống, sau đó Tưởng Đông Đình ngã xuống mặt đất.
Quản gia bước tới, “Lão gia, lão gia…”
Bệnh viện Tinh cảng.
Chừng hơn một tiếng sau có người gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Lão Bạch đẩy cửa đi vào, sắc thái thoải mái không ít, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, hộ sĩ kia đã xuống.”
Tưởng Viễn Chu buông tay, Hứa Tình Thâm thả sách trên tay xuống, “Em về văn phòng đây.”
Cô đứng dậy, lão Bạch định đi ra ngoài không nghĩ tới lại quay trở lại, cầm điện thoại mới ngắt trong tay, “Tưởng tiên sinh, không hay rồi… lão gia xỉu rồi.”
“Cái gì?” Tưởng Viễn Chu kinh hãi đứng dậy, “Sao lại thế này?”
“Nguyên nhân cụ thể chưa biết nhưng đã được mang tới Tinh cảng rồi.”
Tưởng Viễn Chu không nói hai lời nhanh chóng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm không biết có nên qua hay không, Tưởng Đông Đình không muốn gặp nhất chính là cô, nếu cô cứ đi như vậy có lẽ ông ta sẽ tức ૮ɦếƭ có đúng không?
May mà Tưởng Đông Đình không có gì đáng lo, lúc đẩy vào phòng bệnh đã tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn.
“Cô? Đi ra ngoài…”
“Ba, ngài làm sao vậy? Con đến thăm ngài.” Hứa Tình Thâm đặt đồ lên tủ đầu giường.
иgự¢ Tưởng Đông Đình phập phồng, “Tôi không muốn gặp cô, đi ra ngoài.”
“Ba, ngài không có gì đáng ngại, lửa giận công tâm, sau này chú ý một chút.”
Tưởng Đông Đình mở mắt lạnh lùng nhìn, Hứa Tình Thâm thấy vậy thần sắc có chút cô đơn, cô nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu, muốn nói gì đó lại thôi. Tưởng Viễn Chu đang nắm tay cô lại buông ta, “Tình Thâm, chuyện này em đừng kiên trì, có tiếp tục cũng vô dụng, thân thể của mình chính mình là rõ nhất, bệnh viện ngài cũng không ngài cần lo.”
“Không cần lo?”
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Đông Đình lần thứ ahi bị kích động, cô nhanh chóng nói, “Ba, ngài nghỉ ngơi cho tốt, không cần tức giận, con ra ngoài trước.”
Cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, Tưởng Đông Đình chỉ vào lưng cô, Hứa tình Thâm là thăm bệnh sao? Rõ ràng là tới thêm dầu vào lửa, chỉ là Tưởng Viễn Chu không nhìn thấy được, nói không chừng còn tưởng cô ta có hiếu.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng khám, không nghĩ tới Hứa Vượng và triệu Phương Hoa ngồi chờ ngoài cửa, hai người đặt dưới chân không ít đồ, Triệu Phương Hoa ngẩng đầu, sự kiên nhẫn trong mắt đều biến mất, “Tình Thâm, con đi đâu vậy? Chúng ta ở đây đã lâu.”
“Ba, sao mọi người ở đây?”
“Không phải đến thăm con sao.” Triệu Phương Hoa xách đồ tới, Hứa Tình Thâm mở cửa, hai người đi theo vào, “Tình Thâm, đây là văn phòng của con sao? Cực kì khí phái.” Hứa Vượng nhìn quanh nhận xét.
“Là Tưởng thiếu phu nhân còn không thể khí phái sao?” Triệu Phương Hoa vui vẻ nói.
Hai người đặt đồ lên bàn của Hứa Tình Thâm, Triệu Phương Hoa mở một cái túi lớn, “Đây là tự tay mẹ làm, gà mái đẻ trứng, cho Lâm Lâm ăn.”
“Tiệm thuốc không bận sao?”
“Cửa hàng có người trông coi.” Triệu Phương Hoa kéo ghế dựa ngồi xuống, Hứa tình Thâm mở máy tính, tuy nói là cha mẹ nhưng giọng nói cô có chút vướng mắc, không biết chủ động mở miệng như thế nào.
Hứa Vượng hỏi tình hình gần đây của cô nhưng nói mãi không nói tới điểm chính, Triệu Phương Hoa có chút sốt ruột, “Tình Thâm, hiện tại các con ở đâu?”
“Chuyển chỗ khác rồi.” Hứa Tình Thâm lời ít ý nhiều.
“Cửu Long thương kia thì sao?”
“Tạm thời không ở.”
Triệu Phương Hoa không giấu được khóe môi nhếch lên, “Tình Thâm, trước kia Viễn Chu đã từng nói chờ các con hòa hảo Cửu Long Thương sẽ cho Minh Xuyên…” (Mẹt bà này dày đến độ đao thương bất nhập rồi, sau này mn tha hồ mở rộng tầm mắt á…)
Hứa Tình Thâm dời mắt khỏi màn hình, nhìn Triệu Phương Hoa. Hứa Vượng nhanh chóng kéo Triêu Phương Hoa, “Bà nói linh tinh cái gì vậy?”
“Tôi làm gì có nói bậy? Đây là chính miệng Viễn Chu nói với tôi, Minh Xuyên cũng đã có bạn gái, kết hôn không phải sẽ xảy ra sao?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút đau đầu, “Kết hôn là kết hôn, nhà là nhà, bạn gái Minh Xuyên mới được bao lâu?”
“Không lâu.”
“Vậy thì không vội, trước cứ vậy đi.” Hứa Tình Thâm nhếch mày, làm bộ xem đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, con còn phải đi làm, hôm nào con trở về rồi nói sau.”
“Nhưng mà Tình Thâm, con phải giúp Minh Xuyên đó…”
“Đi đi.” Hứa Vượng kéo Triệu Phương Hoa, “Đừng quấy nhiễu Tình Thâm, con bé vừa về bệnh viện, có nhiều chuyện gấp.”Hai người cứ như vậy kéo nhau ra ngoài, Hứa Tình Thâm chống trán, tâm tình trở nên phiền toái.
Đến hành lang, Triệu Phương Hoa rút tay về, “Ông làm cái gì?”
“Bà đó.” Hai mươi mấy năm Hứa Vượng không nói nhiều, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Đi vào thang máy, bên trong còn có hai hộ sĩ, Triệu Phương Hoa mắng Hứa Vượng hai câu, nghe thấy hai hộ sĩ nói chuyện với nhau.
“Lúc đưa vào thật dọa người, hôn mê rồi…”
“Tưởng tiên sinh sẽ lo lắng lắm đây?”
“Có thể không lo được sao? Dù sao cũng là cha đẻ, nhưng may không tệ, đã hết nguy hiểm rồi.”
Triệu Phương Hoa vểnh tai nghe, nhanh chóng hỏi thăm, “Cô gái, các người nói ba của Viễn Chu hôn mê sao?”
“Bà là?” Làm sao trực tiếp gọi Viễn Chu như vậy chứ?
Thì ra là thế
Hai người nhìn Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng, “Đúng vậy,đã vào phòng bệnh VIP, may mà không có việc gì.”
Lúc ra khỏi thang máy, Triệu Phương Hoa kéo Hứa Vượng, “Đi, đi mua mấy thứ, thông gia nằm viện, chúng ta không thể làm như không biết.”
Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng làm việc, lần ồn ào náy Đới Mẫn Mẫn được người nhà mang về. khu nội trú có người vây quanh cũng tản ra, cảnh sát và cứu hộ cũng đi rồi.
Cô mới yên tĩnh một lúc, ngoài cửa có tiếng đập mạnh.
Hứa Tình Thâm vỗ đầu, “Ai vậy?”
“Là tôi.” Lão Bạch nói.
“Cửa không khóa, vào đi.”
Lão Bạch đẩy cửa, hai tay Hứa Tình Thâm chống má, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi vừa đi siêu thị mua vài thứ cho ba của Tưởng tiên sinh, thấy được Hứa, Hứa…”
“Hứa cái gì, ai vậy?”
“Ba mẹ ngài.”
Hứa Tình Tham nhìn đồ để trên bàn, Triệu Phương Hoa thật sự tiết kiệm, nhất định sẽ không mua đồ ở trong bệnh viện, lão Bạch gặp họ sau khi rời khỏi văn phòng.
“Bọn họ muốn mua đồ sao?”
“Vâng, mua không ít, nói là đến thăm ba của Tưởng tiên sinh.”
Huyệt thái dương đau nhói, đã lúc nào rồi, bọn họ nếu qua không phải càng phiền toái sao?
Phòng bệnh VIP.
Tưởng Viễn Chu ngồi bên giường, bả vai rộng lớn và tấm lưng hòa vào ánh mặt trời. Tưởng Đông Đình không còn sức lực nằm trên giường lớn không ngừng thở dốc.
Người đàn ông nhìn bóng dáng ông ta, trong ấn tượng người ba này vẫn cao lớn không biết từ lúc nào thân thể yếu đi, hai năm qua Tưởng Đông Đình gầy yếu không ít, Tưởng Viễn Chu có chút thất thần,sau khi dì nhỏ đi, hầu như anh khong trở lại Tưởng gia, căn nhà lớn như vậy đã không còn nữa.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, ngay cả gõ cũng chưa gõ. Tưởng Viễn Chu không biết ai không có phép tắc như vậy, anh nhíu mày, đôi mắt tối lại. Triệu Phương Hoa đi vào nhìn anh, nở nụ cười, “Qủa nhiên ở đây, Viễn Chu, chúng tôi đến thăm thông gia.”
Tưởng Viễn Chu không vui, nhìn vợ chồng Hứa Vượng dẫn theo túi nhỏ túi lớn đi vào.
Anh muốn ngăn cản nhưng lời đến miệng lại nuốt trở lại.
Chỉ là thăm viếng bình thường mà thôi, nếu Tưởng Viễn Chu vô duyên vô cớ ngăn cản, nếu truyền đến lỗ tai Hứa Tình Thâm, anh sợ cô sẽ nghĩ nhiều.
“Làm sao các người tới đây?”
“Chúng tôi vừa rời khỏi phòng của Tình Thâm, nghe hộ sĩ nói thông gia bị bệnh, cho nên tới thăm hỏi.”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Tưởng Đông Đình nhìn tủ đầu giường của mình chất đầy đồ, hai chữ thông gia không thể nghi ngờ đâm dao vào иgự¢ ông ta, ông ta nhìn hai người tướng mạo bình thường, thậm chí ra ngoài còn không biết ăn mặc, “Ra ngoài.”
“Thông gia, chúng ta sống từng này tuổi, dưỡng thân thể mới là điều quan trọng hơn.”
“Tôi không phải là thông gia của các người, Tưởng gia và Hứa gia vĩnh viễn không có quan hệ này.” Tưởng Đông Đình lạnh lùng nói.
Hứa Vượng không chịu được, ông ta biết cho tới giờ Tưởng Đông Đình vẫn không có ý định tiếp nhận Hứa Tình Thâm, cho tới nay cũng chỉ là Hứa gia leo lên cây cao là Tưởng gia.
Nhưng Triệu Phương Hoa không nghĩ như vậy, nếu Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm vậy có một số việc phải chấp nhận.
“Thông gia, ông nói vậy là không đúng rồi, Viễn Chu và Tình Thâm hai người yêu nhau, rất tốt.”
Tưởng Đông Đình bị kích thích phải vào viện, bác sĩ bảo ông ta phải giữ cảm xúc ổn định, Tưởng Đông Đình nhắm mắt, không để ý tới.
Hứa Vượng kéo Triệu Phương Hoa, “Nhìn cũng đã nhìn, chúng ta nhanh đi thôi”
“Gấp cái gì?” Triêu Phương Hoa đẩy Hứa Vượng, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, “Viễn Chu, nghe Tình Thâm nói các con đã chuyện nhà mới?”
“Ừ
“Hôm nào mẹ và ba Tình Thâm đến chúc mừng.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu không muốn để bọn họ tiếp tục ở đây, càng không muốn cảm xúc Tưởng Đông Đình bị dao động, Triệu Phương Hoa im lặng, cả căn phòng yên tĩnh lại, bà ta đành mở miệng tiếp, “Viễn Chu, Minh Xuyên cũng đã có bạn gái, mấy ngày nữa ra mắt trong nhà, đến lúc đó con và Tình Thâm cũng qua một chút, xem giúp xem.”
Hứa Tình Thâm đến ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy giọng nói Triệu Phương Hoa truyền tới.
Đôi môi cô run rẩy, sắc mặt thay đổi.
Tưởng Viễn Chu đành nói, “Con tiễn hai người ra ngoài.”
“Viễn Chu, con nên biết chúng ta đều thích con, muốn con làm con rể của chúng ta…” Triệu Phương Hoa còn đang lải nhải, Tưởng Đông Đình tức giận dùng tay vơ hết đống đồ trên tủ xuống đất. Tưởng Viễn Chu cau mày, nhìn đôi môi Tưởng Đông Đình run run, một câu cũng không nói được. Anh tiến lên một bước hỏi: “Như thế nào?”
Tưởng Đông Đình xoa иgự¢, sắc mặt trắng xanh, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ấn chuông báo động đầu giường.
Triệu Phương Hoa thấy vậy tỏ vẻ quan tâm, “Thông gia, ông không sao chứ?”
Tưởng Viễn Chu không quay đầu lại, Hứa Tình Thâm có thể nghe được sự tức giận, “Các người ra ngoài trước đi.”
Cô bước chân đi vào, thấy Triệu Phương Hoa vẫn đứng cạnh giường bệnh, Tưởng Đông Đình nhắm mắt, hô hấp dồn dập, Triệu Phương Hoa tiến lên, Tưởng Viễn Chu đè nặng âm thanh, “Ra ngoài.”
Hứa TìnhThâm ngừng chân, nhìn thấy Hứa Vượng không chịu được, cuối cùng Triệu Phương Hoa cũng biết điều, cô mở miệng nói, “Ba, mẹ, các người theo con ra ngoài.”
Âm thanh thình lình của cô truyền tới lỗ tai Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không nhìn anh mà xoay người đi ra ngoài.
Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng thấy thế nhanh chóng đi ra ngoài.
Lão Bạch đứng ở bên ngoài, Hứa Tình Thâm bước chân ra ngoài, bác sĩ đi vào.
Cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, “Tình Thâm đâu?”
“Đến chỗ cầu thang rồi.”
Hứa Tình Thâm vẫn chưa kéo Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đi, trong lòng cô đầy lửa giận, cửa cầu thang bị cô kéo lại, Hứa Tình Thâm tức giận không nói được gì.
Triệu Phương Hoa không cảm thấy mình sai, “Tình Thâm, ba của Viễn Chu bị bệnh, chúng ta đương nhiên phải qua thăm, con tức giận như vậy làm cái gì?”
“Ông ấy đã như vậy, các người còn thêm dầu vào lửa, nếu ông ấy gặp chuyện gì không may nên trách ai đây?”
Tưởng Viễn Chu đi tới cầu thang, anh sợ Hứa Tình Thâm suy nghĩ, dù sao thái độ lúc nãy của anh bọn họ đều thấy.
Cửa bị khép lại, nhưng giọng nói bên trong vẫn truyền ra ngoài.
“Tình Thâm, con không cần phải nói với chúng ta như vậy, chúng ta đều vì muốn tốt cho con…”
“Còn nữa, không phải ta và ba con muốn Tưởng gia tiếp nhận con sao?”
Hứa Tình Thâm đương nhiên biết đó không phải là mục đích cuối cùng của Triệu Phương Hoa, hiện tại mà ta còn gấp hơn cô, vì cái gì? Còn có lời vừa nãy của Triệu Phương Hoa không phải ám chỉ Tưởng Viễn Chu, Hứa Minh Xuyên có bạn gái, Tưởng gia phải giúp đỡ.
Khóe môi Hứa Tình Thâm nhếch lên nụ cười lạnh, trong nháy mắt sự bất mãn nảy lên trong lòng cô.
Từ nhỏ cô nếm không ít khổ từ tay Triệu Phương Hoa, mà hiện tại dựa vào đâu cô phải là chỗ dựa cho triệu Phương Hoa?
“Tôi không muốn Tưởng gia tiếp thu tôi.” Âm thanh của Hứa Tình Thâm lạnh lùng vô cùng, ngay cả Tưởng Viễn Chu ở bên ngoài cũng không thoải mái.
“Con đứa nhỏ này có phải điên hay không?” Triệu Phương Hoa mắng nhẹ.
“Nếu không phải Tưởng Đông Đình từng bước ép sát, làm cho tôi muốn sống cũng khó, nếu không phải tôi sợ nhà họ Tưởng gây bất lợi cho các người, tôi sẽ không trở về.” Hứa Tình Thâm nói rõ từng câu từng chữ.
“Nhưng con và Viễn Chu còn có tình cảm, chúng ta lại không hại con.” Triệu Phương Hoa cường thế đã quen, không thể không cãi lại.
“Các người thì biết cái gì?” Hứa Tình Thâm hỏi lại một câu. Rất nhiều chuyện không phải dùng một chữ tình cảm là có thể dễ dàng giải quyết.
Lời này rơi vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu lại có tư vị khác, anh rất ít khi nghe Hứa Tình Thâm nói không muốn, có thể nghe ra sự bất đắc dĩ trong đó.
“Tình Thâm, con cứ sống như vậy với Viễn Chu, chỉ cần nó còn muốn con…”
Hứa Tình Thâm cắt lời triệu Phương Hoa, “Đó là chuyện của tôi và anh ấy, không cần bà giúp đỡ. Còn nâng Hứa gia lên hay không cũng phải nhìn tôi có muốn hay không, không cần bà cứ nhắc mãi.”
“Cô…”
“Nếu hôm nay Tưởng Đông Đình xảy ra chuyện gì, cái gì bà cũng không có.”
Tưởng Viễn Chu lùi về sau, nhanh chóng rời đi.
Tưởng Đông Đình không có chuyện gì, Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng bệnh, chạng vạng tối Hứa Tình Thâm không chờ điện thoại của anh đã tự về. Tưởng Đông Đình không muốn qua đêm ở bệnh viện, Tưởng Viễn Chu hỏi bác sĩ, xác định ông ta không có việc gì lúc này mới đưa ông ta về Tưởng gia.
“Viễn Chu, chuyện con và Hứa tình Thâm con nên suy nghĩ cho rõ ràng.”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Không cần suy nghĩ, ba nghỉ ngơi cho khỏe, con đi trước.”
Anh rời khỏi nhà họ Tưởng, không lâu sau quản gia đi lên, trong tay cầm chén nước, “Lão gia.”
Tưởng Đông Đình uống thuốc, ngồi ở mép giường không nhúc nhích.
“Lão gia, lần sau ngài ngàn vạn lần đừng như vậy, quả thật hù ૮ɦếƭ người ta. Ngài quan tâm nhiều chuyện quá, ngài xem, Tinh cảng cũng không gặp chuyện không may không phải sao?”
“Lão gia, ban ngày té xỉu, tôi không nói với ngài, theo ý ngài nói tôi đã tìm được, ngài xem…”
Đôi mắt Tưởng Đông Đình lóe sáng, “Ở đâu?”
“Cô gái kia cũng đã đồng ý yêu cầu của chúng ta, đang sắp xếp ở khách sạn.”
“Nhanh chóng đón tới đây.”
Vâng. Quản gia ra ngoài an bài, không bao lâu sau liền trở lại phòng thấy Tưởng Đông Đình vẫn ngồi đó, “Lão gia, nhất thời không thể nóng lòng, hôm nay ngài nghỉ ngơi trước đi.”
Tưởng Đông Đình xua tay, “Không cần.”
Tưởng gia rốt cuộc cũng là nơi có quy củ, thân thể Tưởng Đông Đình không thích hợp, cũng không thể ở trong phòng này gặp một cô gái đơn thuần không mưu mô.
Thư phòng Tưởng Đông Đình treo đầy tranh chữ, ông ta dựa vào ghế sooffa, chừng một tiếng sau quản gia mang theo một cô gái đi vào.
“Lão gia, ngài xem xem.”
Thư phòng bật đèn, Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, quản gia nói, “Chiều cao và hình thể đều tìm giống như Hứa tiểu thư, không dễ chút nào.”
Tưởng Đông Đình không thay đổi sắc mặt nhìn cô gái kia, “Cô tên là gì?’
“Hứa Ngôn.”
Cô cũng họ Hứa.
Vâng.
Một người không biết tốt xấu lên sàn nek bà con ơi, ăn dưa bở cũng ghê lắm á
Tưởng Đông Đình thỏa mãn nhếch miệng, “Điều kiện đã nói rõ với quản gia rồi chứ?”
Vâng ạ.
“Tốt lắm, từ hôm nay cô sẽ ở lại Tưởng gi, không được sự cho phép của tôi không được ra ngoài.”
“Được.”
Quản gia để cho Hứa Ngôn ra ngoài trước, người hầu đã dọn phòng xong, ông ta đóng của thư phòng lại, “Lão gia, chuyện này nhỡ may Tưởng tiên sinh biết được thì làm sao bây giờ?”
“Nó sẽ không tới Tưởng gia, cho nên trước khi Hứa Ngôn bước ra ngoài Viễn Chu sẽ không biết được. người hầu trong nhà chỉ để lại một người, đã đi theo nhà họ Tưởng mấy chục năm, cô ta sẽ không nói lung tung.”
Quản gia gật đầu yên tâm, Tưởng Đông Đình đứng dậy trở lại phòng ngủ, ông ta cũng không có nhiều sức như vậy.
Quản gia hầu hạ ông ta lên giường, trong lòng Tưởng Đông Đình vẫn rất vừa lòng Hứa Ngôn, “Lúc tôi gặp Hứa tình Thâm, cô ta cùng từng này tuổi đúng không? Thoáng một cái mấy năm trôi qua, tôi muốn nhìn xem Viễn Chu gặp Hứa Tình Thâm lần thứ hai nó còn động tâm hay không?”
“Lão gia, ngài muốn Hứa Ngôn trở thành Hứa tiểu thư thứ hai sao?”
“Ừ, bắt đầu từ ngày mai để cho cô ta học theo cách ăn mặc của Hứa Tình Thâm, còn cả tập tính sinh hoạt, tính cách, tất cả đều phải học.”
Quản gia nghe vậy có chút lo lắng, “Nhỡ may Hứa Ngôn thật sự trở thành Hứa tiểu thư thứ hai cô ta không chịu rời đi thì sao?”
“Cô ta dám.” Lời Tưởng Đông Đình hết sức chắc chắn, “Cô ta chỉ là hòn đá kê chân mà thôi, tất cả đều vì Tưởng thiếu phu nhân sau này.”
Vâng.
“Gia cản Hứa Ngôn như thế nào?”
Quản gia khẽ nói,”Cũng giống như Hứa tiểu thư, là con một trong gia đình, từ nhỏ được mẹ nuôi dưỡng, tháng trước vừa tới Đông thành làm thuê, bối cảnh gia đình không phức tạp, tôi nghĩ cô gái xuất thân trong gia đình như vậy về tính cách không phải sẽ giống như Hứa tiểu thư hay sao?”
“Nếu đúng như vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Tưởng Đông Đình thấy không chỉ bản thân Hứa Tình Thâm không xứng với Tưởng Viễn Chu mà gia đình của cô mãi mãi không có ngày môn đăng hộ đối với Tưởng gia. Người họ Hứa như con sâu hút máu người cứ gắt gao hút lấy nhà họ Tưởng, đến lúc đó thân thích của Hứa gia, thân thích của thân thích Hứa gia không phải cũng tới góp một phần sao?
Tưởng Đông Đình không phải để ý tới mấy đồng tiền đó, chỉ là hành vi như vậy thật làm ông ta chán ghét.
Tưởng Viễn Chu trở lại Hoàng Long Đỉnh, anh đi vào phòng trẻ con, hai đứa bé không ở đây.
Người đàn ông xoay người đi tới phòng ngủ chính, thấy thím Nguyệt từ trong phòng đi ra, “Tưởng tiên sinh đã về.”
“Lâm Lâm và Duệ Duệ đâu?”
“Đã ngủ với Tưởng thiếu phu nhân.”
Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm, đẩy cửa đi vào, Hứa Tình Thâm nằm trên giường, nghe thấy tiềng bước chân đi vào/
Cô nhích người thở dài với Tưởng Viễn Chu, “Hai đứa bé vừa mới ngủ.”
Hứa TìnhThâm đã tắm qua, mặc áo ngủ, tóc xõa tung, “Sao anh lại về muộn như vậy?”
Người đàn ông nhìn Lâm Lâm và Duệ Duệ, “Vì sao để hai đứa nhỏ trong phòng?”
Mấy ngày trước hai người đều về nhà cùng nhau, Hứa Tình Thâm không có cơ hội, đúng lúc đi ngủ Tưởng Viễn Chu sẽ ôm hai đứa bé vào phòng ngủ. Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt người đàn ông, “Để bọn họ tự ngủ, em có chút lo lắng.”
“Anh thì sao đây?”
Hứa Tình Thâm nghe giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút không đúng, bày ra vẻ mặt hung ác, cô biết anh như vậy vì vợ chồng Hứa Vượng tự chủ trương vào phòng bệnh Tưởng Đông Đình.
“Sáng mai còn phải đi bệnh viện, nghỉ sớm một chút.”
Hứa Tình Thâm nói xong ngồi dậy, cô thấy Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước, một bóng đen đè xuống, Tưởng Viễn Chu đẩy cô xuống giường, Hứa Tình Thâm muốn vùng vẫy, lại bị anh cầm lấy cổ tay.
Anh kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, sau đó cầm lấy cằm cô, “Em muốn chia giường ngủ với anh sao? Có phải từ lúc quay trở về em đã nghĩ như vậy? Hứa Tình Thâm, em cảm thấy chúng ta giống như vợ chồng sao?”
Hứa Tình Thâm muốn mở miệng, nói bọn họ vốn không phải là vợ chồng, nhưng nhìn sắc mặt Tưởng Viễn Chu không tốt đành nuốt câu đó trở về.
Nhưng thông minh như Tưởng Viễn Chu cô muốn nói lại thôi, những lời thành thật của cô đã làm anh khó chịu lắm rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc