Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 207

Tác giả: Thánh Yêu

LÀM CHO CÔ KHÔNG CHỊU NỔI
Dù sao Mục Thành Quân cũng là người sĩ diện, tuy anh ta không nghe thấy Lăng Thì Ngâm và Tưởng Viễn Chu đang nói gì, nhưng hai người rõ ràng có vướng mắc. Anh ta để tay hai bên người, nắm chặt lại, Hứa Tình Thâm ở sau lưng anh ta nhìn chằm chằm.
Cô không do dự và bước chân qua đó.
Hứa Tình Thâm đi qua người Mục Thành Quân, tiếng giày cao gót lanh lảnh có lực chạm vào mặt đất, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu liền thấy được cô/
Hứa Tình Thâm đến bên cạnh anh, ánh mắt không tốt nhìn Lăng Thì Ngâm.
Lăng Thì Ngâm đến bên cạnh Mục Thành Quân, “Lão công.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ta, Hứa Tình Thâm nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, “Mục thiếu phu nhân, tôi hy vọng cô biết hai chữ tị hiềm viết như thế nào, tuy chỗ này không có nhiều người đi qua nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ khúc mắt cô và Viễn Chu, cho nên tôi hy vọng cô…”
Lăng Thì Ngâm thấy sắc mặt Mục Thành Quân ngày càng khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta khẽ biến, vội vàng mở miệng, “Hứa Tình Thâm, cô đừng nói hươu nói vượn, tôi và Tưởng tiên sinh căn bản không nói gì…”
“Không nói gì? Không nói gì hay các người đang do dự?”
Hai tay Lăng Thì Ngâm ôm lấy cánh tay Mục Thành Quân, “Lão công, không phải như cô ta nói, cô ta…”
“Ừ.” Âm thanh của Mục Thành Quân cực kì lạnh nhạt, không nặng không nhẹ, ngắt lời Lăng Thì Ngâm, “Phía ngoài có không ít trưởng bối, chúng ta đi kính rượu đi.”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm như hổ rình mooic, giống như cô ta làm chuyện gì không đúng.
Mục Thành Quân mang theo Lăng Thì Ngâm rời đi, Tưởng Viễn Chu cầm tay Hứa Tình Thâm, “Người là em đưa tới sao?”
“Chuyện liên quan gì tới em.”
Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn cô, “Các em nói gì?”
“Nhắc tới chuyện trước kia một chút, cô ta nói dì nhỏ ૮ɦếƭ không liên quan gì với nhà họ Lăng, bảo anh giơ cao đánh khẽ.”
“Anh tin sao?”
“Mặc kệ anh có tin hay không đều không cần co ota nói.”
Cách đó không xa Mục Thành Quân đi nhanh về phía trước, vóc dáng Lăng Thì Ngâm nhỏ nhắn, bước chân không dài, đi được mấy bước liền không đuổi kịp được anh at, chỉ có thể kéo cánh tay Mục Thành Quân chạy chậm lại, “Lão công, lão ông, anh đợi em.
Mục Thành Quân đột nhiên ngừng bước chân, trong mắt lộ ra sự ngoan đọc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Thì Ngâm, “Các người nói cái gì?”
“Thật sự không nói gì?”
Mục Thành QUân gạt tay cô ta ra, Lăng Thì Ngâm vội vàng nói, “ Đúng lúc gặp được Tưởng Viễn Chu, em nói với anh ta hai năm trước dì nhỏ ૮ɦếƭ không liên quan gì đến anh trai em, không thể chỉ dựa vào lời của Phó Kình Sênh liền tin, em nói dù có liên quan tới anh trai em thì ba mẹ em cũng không hề biết chuyenjem hy vọng anh ta có thể…”
“Hy vọng anh ta có thể như thế nào Mở một con đường? Hạ thủ lưu tình? Cô cảm thấy Tưởng Viễn Chu sẽ tin mấy lời này sao?”
“Em không muốn Tưởng Viễn Chu xem nhà họ Lăng là cái đinh trong mắt.”
Sắc mặt Mục Thành Quân âm u vô cùng, “Cùng một lúc, cô nói chuyện với Tưởng Viễn Chu, đối phó với Hứa Tình Thâm, về phương diện khác lại không muốn Tưởng Viễn Chu xem nhà họ Lăng là địch, Lăng Thì Ngâm, cô đừng muốn ở sau lưng đối phó với người ta, Tưởng iễn Chu sẽ xem nhà họ Lăng là địch, cô xem những chuyện gần đây anh ta làm có thể thấy cho nên có muốn làm cái gì có thể quang minh chính đại đi làm, nếu cô muốn mượn cơ hội này để gần gũi với anh ta…”
Lăng Thì Ngâm vừa nghe sắc mặt trắng bệch, “Thành Quân, anh ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm, không có chuyện như vậy.”
“Không có là tốt nhất.” Mục Thành Quân lạnh lùng mở miệng, sau đó nhấc chân rời đi.
Lúc tham gia tiệc tối, Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, sườn xám cực kì căng không thể thở.
Tưởng Viễn Chu nhìn иgự¢ cô, “Nên chuẩn bị cho em chiếc áo choàng.”
“Em không lạnh.”
“Anh sợ иgự¢ em lạnh.”
Hứa Tình Thâm đá chân Tưởng Viễn Chu/
Người đàn ông kề sát cô, “Đợi đến lúc kết thúc còn có tiệc rượu, anh khiêu vũ cùng em.”
“Em không biết.”
“Không sao, anh dạy em.”
Hứa Tình Thâm nhẹ giọng, “Đây không phải là lễ trăm ngày sao? Làm sao lại nhiều thứ như vậy?”
“Còn không phải vì náo nhiệt muốn phô trương sao?” Tưởng Viễn Chu nói xong kéo cánh tay Hứa Tình Thâm “Qua thời gian nữa anh làm cho Lâm Lâm và Duệ Duệ một cái.”
“Không phải là trăm yến, cũng không phải một tuổi, làm cái gì?”
“Vậy thì hai tuổi, anh muốn làm.”
Hứa Tình Thâm không lay chuyển được anh, người phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, món ăn kiểu Trung quốc cực kì được xem trọng, mỗi món ăn đều có tên đồ ăn riêng, hai chiếc ghế đối diện bị kéo ra, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thấy được Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm.
Mục Thành Quân chào hỏi, “Ngại quá, đã tới chậm.”
Tưởng Viễn Chu nhếch môi, người phục vụ bắt đầu hỏi bọn họ uống rượu gì, lúc hỏi Tưởng Viễn Chu, người đàn ông có chút do dự, “Nước trà là được rồi.”
“Nước trà?” Người phục vụ lặp lại câu hỏi.
Người bên cạnh Tưởng Viễn Chu trả lời, “Mọi người đều biết hai năm nay Tưởng tiên sinh không uống rượu, đổi đồ uống đi.”
“Tưởng tiên sinh, đêm nay Tưởng thiếu phu nhân ở bên cạnh, ngài còn có thể say mà làm loạn sao? Ngoại lệ uống một chút đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Lăng Thì Ngaam nghe được mấy chữ rượu say làm loạn khóe miệng nhếch lên hướng về phía Hứa Tình Thâm, đây vẫn là cây gai trong lòng bọn họ chẳng? Cứ nghĩ đến việc Tưởng Viễn Chu biết Lăng Thì Ngâm đến tiểu Lâu đêm đó, nhưng vậy thì như thế nào?
Ít nhất anh ấy không biết anh và Lăng Thì Ngâm không xảy ra chuyện gì nhưng mọi người vẫn tưởng.
Tưởng Viễn Chu cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, “Không được, đã lâu không uống, cũng không nghĩ uống.”
Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm ly rượu của Tưởng Viễn Chu, nhìn người phục vụ đã cầm bình trà tới, rót cho anh một ly trà. Trong lòng cô ta khuây khỏa đồng thời vô cùng chua xót, sau đêm đó Tưởng Viễn Chu vẫn phòng bị cho đến nay, dù cho trường hợp nào cũng không uống rượu, là phòng cô ta sao?
Không, nhất định là không phải vậy.
Nhưng không thể nghi ngờ đó là chuyện làm cho Lăng Thì Ngâm không chịu nổi nhất. Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu cầm lấy ly trà, trong mắt đều là ý cười nói, “Anh đó, cái này người ta gọi là phòng rượu là phòng tiểu nhân.”
“Uống rượu xong sẽ gặp nhiều tiểu nhân.”
Hai người nói chuyện, Lăng Thì Ngâm cảm thấy lời nói của bọn họ như thanh đao cắt sâu vào lòng cô ta.
“Tưởng tiên sinh, lát nữa tiệc tối qua đi, đánh một ván bài đi? Vừa lúc có một số việc muốn thương lượng với ngàu, Mục tiên sinh có đi cùng không?”
Mục Thành Quân cầm ly rượu lên, “Tôi thì không thành vấn đề.”
Tưởng Viễn Chu dựa lưng vào phía sau ghế dựa, “Đánh bài sao?”
“Đúng thế, đã lâu không tụ hội rồi.”
Hứa Tình Thâm không dấu vết đặt tay lên đùi Tưởng Viễn Chu, “Không có việc gì, em đi với anh một lúc.”
Người đàn ông nhếch môi nói, “Được.”
Bữa cơm trôi qua không bao lâu mọi người đều quen yến hội như vậy, lại nói đây là yến hội trăm ngày, uống rượu cũng không thể thỏa mãn, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu vào phòng ghế lô tầng 3, bên trong có bàn đánh bài, cô ngồi bên cạnh người đàn ông.
Lăng Thì Ngâm vẫn chưa tới, cô ta còn phải đi xã giao.
Chừng nửa giờ sau có người gõ cửa, người nọ bước tới, “Tưởng thiếu phu nhân, nghe nói ngài là bác sĩ sao?”
“Ừ, có chuyện gì không?”
“Ngại quá, vừa rồi ở tiệc rượu có đứa bé ăn hải sản, không biết như thế nào cứ nôn ra, ngài có thể qua xem được không?”
Hứa Tình Thâm thả túi xuống, đứng dậy đặt một tay lên vai Tưởng Viễn Chu, “Em qua xem một chút.”
“Được, đi nhanh về nhanh.”
Hứa Tình Thâm được người nọ dẫn đi, nhanh chóng tìm được đứa bé bị non, đó là bé trai chừng 6,7 tuổi, nôn rất lợi hại, cha đứa bé mặt đầy lo lắng, ôm đứa bé vào trong иgự¢.
“Anh không được ôm như vậy, nhỡ may đứa bé hít thở không được thì phiền toái lớn.” Hứa Tình Thâm đón lấy đứa bé làm kiểm tra sơ qua cho bé.
Cô nhìn trước mắt, “Xe cứu thương sẽ tới ngay lập tức, tình huống này chỉ có thể nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nhưng mà anh yên tâm, sẽ không có gì đáng lo.”
“Thật sao?” Cha mẹ đứa bé nghe thấy vậy cũng thả lỏng hơn.
“Không có việc gì.” Hứa Tình Thâm trấn an cảm xúc bọn họ, không bao lâu xe cứu thương quả nhiên tới.
Hứa Tình Thâm đi theo bọn họ ra ngoài, nhìn thấy đứa bé được đưa lên xe mới trở lại trong khách sạn.
Đi vào cửa, cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc, có lẽ là tiệc rượu mà Tưởng Viễn Chu đã nói.
Lăng Thì Ngâm và mấy người quen thuộc đứng chung một chỗ, trên tay đeo vòng hoa, nhìn thấy người phục vụ bưng một cái khay đi qua, cô ta nhanh chóng ngoắc tay ý bảo đối phương đi qua.
Lăng Thì Ngâm nhìn hoa buộc tay tỏng mâm, trong đó có một đóa cực kì tinh xoa,r so với đóa hoa khác thì lớn hơn nhiều. Đôi mắt của Lăng Thì Ngâm lóe sáng, cô ta nhìn ra xa, chỉ chỉ về Hứa Tình Thâm, “Nhìn thấy người mặc sườn xám kia khong, anh qua đó buộc thay cô ấy đóa hoa này.”
“Cái này… này hình như không ổn, đóa hoa buộc tay là tự mình chọn.”
“Cái này có gì mà không ổn?” Lăng Thì Ngâm cười nhẹ, “Cô ấy là bạn của tôi, chính là cô ấy ngại mà thôi.”
“Vậy được rồi.”
“Cô ấy có hỏi thì nói đóa hoa đeo tay đều giống nhau.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm nhìn tiệc rượu trước mắt, lại nhìn trai gái trong phòng đang ôm nhau nhảy, một người phục vụ tới trước mặt cô, “Ngài khỏe, tôi đeo hoa vào cổ tay cho ngài.”
“Hoa đeo tay gì?”
“Như vậy muốn bày tỏ ngài muốn tham gia.” Người phục vụ cầm một đóa hoam “Tất cả mọi người đều đeo, mời.”
Người phục vụ để cái khay lên cao, Hứa Tình Thâm mơ hồ giơ cánh tay lên, đối phương vuộc chặt đóa hoa giúp cô, “Chúc ngài chơi vui vẻ.”
Hứa Tình Thâm hầu như chưa bao giờ tham gia mấy trường hợp như vậy, lại cảm thấy có chút mới mẻ, cô đi vào trong đám người, tầm mắt nhìn về phía trước, thấy được Lăng Thì Ngâm đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm vào cổ tay cô, sau đó phất tay với Hứa Tình Thâm.
Cô ta nở nụ cười, Hứa Tình Thâm thấy cô tay cô ta cũng đeo dây hoa chỉ là khác với của cô.
Giữa sân nhảy bỗng nhiên im lại, một ca khúc kết thúc, Hứa Tình Thâm cho rằng đã kết thúc, xoay người rời đi. Bỗng nhiên bả vai và eo bị người ta ôm lấy, cả người Hứa Tình Thâm lao về phía trước, xông vào sàn nhảy, đợi đến lúc cô đứng vững thì cô đã bị một đám đàn ông vây quanh.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu bật sáng, Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, thấy mọi người xoay cổ tay, giống như sắp có trò chơi kịch liệt.
Hứa Tình Thâm muốn rời đi, lại bị người đàn ông trước mặt ngăn lại, “Tiểu thư nhà ai? Làm sao trước nay chưa từng thấy?”
“Đúng thế, bộ dáng xinh đẹp như vậy sao trước nay chưa từng thấy qua.”
Mấy người đàn ông đều vây quanh, “Không biết nhiều người chúng tôi ở đây, cô thích vị nào?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy không hiểu gì, “Các người nhầm rồi.”
“Ôi, lạt mềm buộc chặt sao?” Người đàn ông cầm đầu từng bước ép sát, “Tất cả mọi người đều biết quy củ, cô cũng đừng có tránh.”
“Quy củ gì?”
Đối phương nắm chặt tay Hứa Tình Thâm, nâng cánh tay cô lên, ngón tay chỉ vào đóa hoa nơi cổ ty cô, “Cái này đại biểu tìm bạn tình, cô đã đeo làm sao không hiểu?”
Hứa Tình Thâm nhìn cổ tay mình, cô thật sự không hiểu mấy cái này.
“Đây là phục vụ đeo cho tôi.”
“Lừa ai vậy?” Người đàn ông cao giọng, “Có phải thấy mấy anh trai đều tới nên cảm thấy có chút mặt mũi rồi không? Định chơi với chúng tôi có phải không?” Hứa Tình Thâm muốn rút tay về nhưng ngặt nỗi không đủ sức, người đàn ông nhìn cô, “Cô nói cô là tiểu thư nhà ai, chẳng lẽ là người ngoài trà trộn vào? Đi câu rùa vàng sao?”
“Tôi không tìm bạn tình, tôi đã kết hôn, tiên sinh nhà tôi là Tưởng Viễn Chu.”
“Tưởng thiếu phu nhân?” Người nọ cười càng lớn, “Tưởng thiếu phu nhân đeo hoa tay tìm bạn tình? Là bất mãn với Tưởng tiên sinh sao, khà khà khó trách…”
Hai tay Lăng Thì Ngâm ôm иgự¢, cười sung sướng, cô tay đẩy tay người bạn bên cạnh, người nọ nhanh chóng nói, “ Cô gái xinh xắn cạnh anh là Tưởng thiếu phu nhân đấy.”
“Cho dù là Tưởng thiếu phu nhân thì như thế nào? Đã đeo hoa tay hiện tại có người đến cô ta không thể không muốn.”
Bên cạnh có người giữ chặt tay người đàn ông, “Cậu uống nhiều rồi, thôi bỏ đi, vốn chỉ là trò chơi, chơi đùa mà thôi…”
“Ừ, chỉ là chơi đùa.” Người đàn ông nắm chặt tay Hứa Tình Thâm kéo cô đến trước mặt mình, “Cô xem tôi có tốt không? Thỏa mãn sao?”
Hứa Tình Thâm dùng sức vùng vẫy, đè giọng nói, “Anh đừng để cho mọi người cảm thấy khó xử, buông tay.”
“Tôi không buông thì như thế nào?”
Lăng Thì Ngâm nhìn trò hay, cổ tay Hứa Tình Thâm bị nắm không thể động, không những vậy người xung quanh đến xem không ít.
Lăng Thì Ngâm nhếch môi cười, Hứa Tình Thâm chưa bao giờ đến tiệc rượu cho nên cô không biết đóa hoa đeo cổ tay cũng chia làm hai loại thì làm sao có thể làm Tưởng thiếu phu nhân?”
“Buông ra.”
Trong đám người có người muốn giải vây. “Tiểu tử cậu uống nhiều rượu rồi, nhanh buông tay.”
“Đúng vậy, Tưởng thiếu tới.”
Nhưng người đàn ông mơ mơ màng màng cũng không nghe lời, bị người bên ngoài vây quanh nói như vậy nhưng càng không chịu buông Hứa Tình Thâm ra.
Hai người vướng mắc ở sàn nhảy, Hứa Tình Thâm tránh không được không chút nghĩ ngợi nhấc chân phải lên, đi giày cao gót hung hăng giẫm lên bàn chân người đàn ông, đối phương hét lên, Hứa Tình Thâm nâng chân đạp xương đùi người đàn ông một cái.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, ôm lấy chân, một tay chỉ vào Hứa Tình Thâm, “Xem tôi Gi*t ૮ɦếƭ cô không.”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, trong đám người có người hét lên, “Ai dám Gi*t cô ấy?”
Tay người đàn ông xoa đùi, anh ta xoay người nhìn lại, chỉ chưa thấy người đến là ai đã bị đối phương một cước đạp ngã xuống đất. Người đàn ông ngã ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu bước tới, đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, nâng cổ tay tháo xuống đóa hoa.
“Làm sao lại chọn đóa này?”
Hứa Tình Thâm trấn định lại, “Người phục vụ đeo cho em, em không biết nó có ý gì.”
Tưởng Viễn Chu cầm đóa hoa trong tay, tầm mắt nhìn xung quanh, “Phục vụ nào? Ra đây cho tôi.”
Hứa Tình Thâm xoay người, tìm trong đám người, Lăng Thì Ngâm bối rối, bất quá hiện tại có nhiều người như vậy, lại thêm ánh đèn tối, người phục vụ đều mặc đồng phục, Hứa Tình Thâm sẽ không nhận ra.
Cô lắc đầu, “Không nhớ rõ mặt.”
Tưởng Viễn Chu quẳng đóa hoa xuống đất, chân phải giẫm lên sau đó nghiền nát.
Người đàn ông nằm trên mặt đất không dám động, cánh tay Tưởng Viễn Chu ôm eo Hứa Tình Thâm hỏi người kia, “Mày muốn Gi*t ૮ɦếƭ ai?”
Người nọ tỉnh táo lại nhưng vẫn không chịu thua, “Là cô ta đeo hoa như vậy.”
Tưởng Viễn Chu tiến lên đạp mộ cước trước иgự¢ đối phương. Lực đạo mạnh vô cùng, giống như đá nát xương иgự¢ đối phương, Hứa Tình Thâm nhanh chóng giữ chặt cánh tay anh, “Thôi, thôi bỏ đi.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ người đàn ông, “Mặc kệ có đeo hoa cổ tay hay không, cô ấy là Tưởng thiếu phu nhân. Nói cách khác, Tưởng thiếu phu nhân mang nhầm hoa tay mà thôi, mày phải nhìn cho rõ mặt của Tưởng thiếu phu nhân, hiểu chưa?”
Người đàn ông dùng tay che иgự¢, sau đó vẫn không nói ra lời.
Tưởng Viễn Chu nằm chặt tay Hứa Tình Thâm, bước nhanh ra khỏi đám người. Hứa Tình Thâm đi giày cao gót, đưa mắt nhìn cách đó không xa, Lăng Thì Ngâm đứng chỗ đó đã không thấy bóng dáng, xem ra cô ta đã sớm bị dọa bỏ chạy.
ừ, Hứa Tình Thâm cô chưa bao giờ ra ngoài xã hội thượng lưu không hiểu quy củ bên trong, hôm nay bị người ta hại một lần.
nhưng Hứa Tình Thâm cô… từ nhỏ đã là người có thù tất báo.
Tưởng Viễn Chu giữ chặt tay cô đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm dừng bước, “Viễn Chu, đi đâu?”
Người đàn ông nói, từ từ đi chậm dần, “Chúng ta đi về.”
“Về sớm như vậy?”
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, “Ừ, quá sớm, chuyện vừa rồi không thể kết thúc như vậy.”
Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Em không sao, anh xem người nọ suýt chút nựa bị em đá gần ૮ɦếƭ, không phải em vẫn tốt hay sao?”
Cơn giận người đàn ông sót lại còn chưa hết, đôi lông mày nhíu chặt, Hứa Tình Thâm nâng tay vuốt hàng lông mày của anh. “Đừng nhăn nữa, sẽ già nhanh hơn em, em chưa tưởng tượng ra Tưởng tiên sinh lúc già sẽ như thế nào.”
Tưởng Viễn Chu nhếch môi, kéo tay cô xuống, “Nơi này chơi không vui, anh mang em về nhà.”
“Em cảm thấy cực thú vị và náo nhiệt, em còn muốn đi xung quanh xem một chút.”
“Anh đưa em đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm cầm cánh tay Tưởng Viễn Chu, hai người đi đi lại lại mấy lần, Hứa Tình Thâm đứng trước đại sảnh, vỗ nhẹ Tưởng Viễn Chu, “Anh đi chơi đi, em cũng tìm người trò chuyện một chút. Sau này những trường hợp như vậy khó tránh khỏi phải tham gia, em phải có bạn cho mình.”
Tưởng Viễn Chu nghe nói vậy tất nhiên vui vẻ, “Anh mang em đi.”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm bật cười, “Đám phụ nữ anh đi làm cái gì?”
Hứa Tình Thâm biết anh lo lắng, “Vừa rồi anh đã nói như vậy, còn ai dám chọc em? Còn ai không biết em là Tưởng thiếu phu nhân?”
Ừ, lời này giống như chạm vào trái tim Tưởng Viễn Chu, anh nhìn đồng hồ, “Một tiếng sau anh tới tìm em.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu lên lầu, cô đi đến trước tượng La mã dựa vào.
Chỗ cổ tay có chút đau, Hứa Tình Thâm cúi đầu nhìn, cổ tay có chút đỏ, là vừa nãy bị người đàn ông nắm chặt.
Trong lòng Hứa Tình Thâm hiểu rõ, bày mưu đặt kế cho người phục vụ tám phần là Lăng Thì Ngâm. Cô xoa cổ tay mình, nhìn thấy Lăng Thì Ngâm đang trò chuyện với đám bạn cách đó không xa.
(Dự đoán HTT sẽ xử đẹp LTN ntn đi mn ơi… đoán đúng có quà)\\
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Thì Ngâm, dáng người Lăng Thì Ngâm thấp bé, ra ngoài đều phải mang giày cao gót, nhưng không nghĩ cho mọi người biết mình mang giày rất cao, cho nên cô ta chọn lễ phục dài sát đất, làm như vậy có thể che hai chân cô ta.
Hứa Tình Thâm không đi tới, một lúc sau cô thấy Lăng Thì Ngâm qua chỗ khác.
Phụ nữ nhà họ Lăng từ nhỏ đã khéo léo, tướng mạo dịu dàng, chỉ có nhìn đơn thuần thì trong mắt người lớn cô ta ngoan ngoãn hơn Hứa Tình Thâm rất nhiều.
Lăng Thì Ngâm chào hỏi mọi người xong liền qua bên kia.
Hứa Tình Thâm nhìn, chỗ đó đèn tối, cô đừng thửng đi tới phía sau Lăng Thì Ngâm, kéo tà váy cô ta đang kéo trên mặt đất.
Hứa Tình Thâm đi sau lưng Lăng Thì Ngâm, cô ta đang nói chuyện với người trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới cô.
Hứa Tình Thâm đi qua nhìn mặt đất trong suốt như pha lê có một kẽ hở, cô tự nhiên đi qu, gót giày vô ý để tà váy Lăng Thì Ngâm dính vào khe hở. Đôi giày cao gót của Hứa Tình Thâm hung hăng giẫm vào khe hở, làn váy bị giẫm cộng thêm lực của Hứa TìnhThâm, không tệ, giày bị cô nhấc lên rồi.
Cô làm như mình vô tình quay đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Thì Ngâm thấy cô đi ra ngoài, cô ta nhìn qua, trong mắt lộ ra sự hèn mọn, “Tôi nói với các cậu, lần sau lễ nghi là phải học cho tốt, nếu không sẽ trở thành trò cười cho người khác.”
“Ừ, buồn cười muốn ૮ɦếƭ.”
“Xem ra một đóa hoa cũng có nhiều tác dụng.”
Hứa Tình Thâm nghe thế dừng bước, cô xoay người cười với Lăng Thì Ngâm, Lăng Thì Ngâm thấy cô cười hết sức quỷ dị, nhưng không để trong lòng.
Không có Tưởng Viễn Chu, một Hứa Tình Thâm như cô ta thì tính là cái gì?
Không đáng để nhắc tới.
Hứa Tình Thâm nhìn mọi chuyện trước mắt, nhớ lại Tưởng Viễn Chu cũng đến lúc xuống lầu, ánh mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên Tưởng Viễn Chu và Mục Thành Quân đều xuống lầu.
Cô cười nhẹ tiến ddenss, “Có phải đến lúc về nhà rồi không?”
“Không sai biệt lắm.”
Lăng Thì Ngâm nói chuyện với mấy người bên cạnh, “Chồng tôi đến, lần sau gặp mặt rồi nói.”
“Được, Mục thiếu phu nhân hẹn gặp lại.”
Cánh tay Hứa Tình Thâm cho vào cánh tay Tưởng Viễn Chu, thời gian không sai biệt lắm mấy người đàn ông đều xuống lầu, đứng một chỗ nói tạm biệt.
Lăng Thì Ngâm là Mục thiếu phu nhân, tất nhiên cần qua chào hỏi, cô ta nhấc chân nở nụ cười, khóe miệng ngọt ngào gọi, “Lão công…”
Cô ta đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý làn váy bị mắc kẹt trong khe đất, hơn nữa còn cực kì kẹt, Lăng Thì Ngâm nghe tiếng kéo mọt cái, trước иgự¢ chợt lạnh, cả người cô ta ngã xuống đất, Hứa TìnhThâm làm bộ giật mình, “Mục thiếu phu nhân.”
Lăng Thì Ngâm quỳ rạp trên mặt đất, không thể động, váy bị kéo xuống dưới иgự¢, lót иgự¢ đều muốn rơi ra.
Hiện trường như nổ tung, “A…”
“Trời ạ…”
Lăng Thì Ngâm kêu một tiếng, nhanh chóng kéo váy lên, nhưng váy bị kẹt chặt như vậy, lại thêm cô ta sợ đến mức không còn sức, kéo mấy cái cũng không lên được.
Sắc mặt Mục Thành Quân làm cho người ta sợ hãi, nắm chặt tay, anh ta bước tới, nghe thấy đằng sau có tiếng nghị luận, “Đó không phải là Mục thiếu phu nhân sao?”
“Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
“Vứt hết mặt mũi.”
Hai tay Lăng Thì Ngâm ôm иgự¢ khóc thành tiếng, cái này so với ở trước mặt người khác tát một cái còn bị dọa hơn nhiều. Mục Thành Quân ϲởí áօ khoác choàng lên vai cô ta, tay nắm chặt váy cô ta kéo mạnh một cái, đuôi váy xé rách, Lăng Thì Ngâm lo lắng che иgự¢.
Mục Thành Quân đỡ cô ta dậy, sắc mặt hai người đều khó coi vô cùng.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, Hứa Tình Thâm nhìn Lăng Thì Ngâm, “Mục thiếu phu nhân, cô đi giày cao như vậy lần sau coi chừng một chút, tránh bị té ngã.”
Lăng Thì Ngâm mất hết mặt mũi, không thèm cãi lại, Mục Thành Quân kéo tây trang chặt lại, cô ta ôm lấy lễ phục không dám buông tay, hai người nhanh chóng rời đi.
Hứa Tình Thâm nhìn mặt đất, sau đó mỉm cười nhìn Tưởng Viễn Chu, “Chúng ta về nhà đi, mệt mỏi rồi.”
“Được.”
Xe về Hoàng Long Đỉnh, Hứa Tình Thâm đi mấy bước, bả vai chợt lạnh, vùa vào trong phòng liền cởi giày cao gót ra, “Mệt ૮ɦếƭ, cuối cùng cũng được giải thoát.”
Cô đưa tay muốn bật đèn, Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, anh một tay ấn cô lên tường, Hứa Tình Thâm kêu lạnh, bị Tưởng Viễn Chu hôn trở lại.
Giống như anh cảm thấy chưa đủ, còn kéo váy cô lên, Hứa Tình Thâm cảm thấy phía dưới lạnh vô cùng, ngoại trừ đồ lót cái gì cũng không mặc.
Người đàn ông này đúng là đủ trực tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc