Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 204

Tác giả: Thánh Yêu

69 CHA CON NHẬN NHAU
Hứa Tình Thâm nhất thời không nhịn được, mở miệng nói, Lâm Lâm ở bên cạnh giật giật sau đó đá chắn văng ra.
Toàn thân Tưởng Viễn Chu cố kéo nhưng không được cho nên động tác càng càn rỡ, Hứa Tình Thâm thính tai, nghe thấy tiếng ư a ở bên cạnh truyền đến, hình như hai đứa trẻ đều thức dậy.
Cô đẩy Tưởng Viễn Chu ra, “Anh tự mà xem đi, trước anh đừng nhúc nhích”
Hứa Tình Thâm chui từ trong chăn ra, khó khăn mở đèn bàn.
Tưởng Viễn Chu đè lên người cô, anh xốc chăn lên, nhìn thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ đều ngồi dậy, mái tóc Lâm Lâm như tổ quạ, cả người ngây ngốc, hai mắt to híp lại, hai đứa trẻ đều nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đẩy anh ta, suýt chút nữa anh ngã xuống giường.
Nhưng bọn nhỏ bị đánh thức, tinh thần tỉnh táo, không chỉ không chịu ngủ tiếp mà hai đứa trẻ còn mở mắt to nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm sửa lại mái tóc lộn xộn của mình, “Nếu anh không ra ngoài bọn nhỏ cũng không ngủ nữa.”
Tưởng Viễn Chu hết sức bất mãn, nhưng vẫn phải đi ra ngoài.
Đi qua cửa phòng ngủ, anh nhìn lọ sữa bột mà đồ chơi rơi đầy trên sàn.
Hôm sau
Sân huấn luyện.
Trời vừa sáng, khảo hạch bắt đầu
Phó Lưu Âm đi theo đám người tới trước cánh rừng, huấn luyện viện bắt đầu đưa balo bên trong có thức ăn nước uống thông thường. “Các người làm thành một đoàn đội nhưng các người phải nhớ kỹ giữa các người đều phải có cạnh tranh, tôi sẽ ở cửa lớn chờ các người, đến trước khi mọi người ra đủ hết thì đó là lúc có được cơ hội tốt nhất sau này, hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Phó Lưu Âm nhận balo, bên trong rất nặng, cô không tiếp được nên balo rơi xuống đất.
Mục Kình Sâm đi tới, Phó Lưu Âm nhanh chóng đeo lên.
Người đàn ông cười lạnh, sắc mặt cô đỏ lên nhưng vẫn tức giận nói, “Báo cáo.”
“Nói.”
“Trong túi có cái gì? Nặng như vậy, còn có… khảo hạch của chúng tôi có quy định thời gian không?”
“Những thứ trong balo đều là những thứ có ích cho các người ở bên ngoài, bên trong còn có một tấm vải trắng, nếu các ngươi cảm thấy không thể tiếp tục muốn buông tha có thể buộc mảnh vải lên cánh tay, theo đường cũ quay lại. Thời gian khảo hạch không cố định, bên trong nguy hiểm trùng trùng, hy vọng mỗi người đều tự bảo trọng.”
“Vâng.”
Mục Kình Sâm không ở lại, khảo hạch bắt đầu, anh trở về sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm và hai cô gái khác đi vào, bọn cô mặc đồ quân nhân đi ủng, trên lưng mang balo không tránh khỏi hành động không tiện, nhưng mà bên trong này giống như mê cung, đi vào liền không biết nên đi nơi nào.
Mấy người đàn ông đi đằng trước, “Chú ý dưới chân.”
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chi chit xuống dưới, Phó Lưu Âm nghe tiếng sột soạt bên tai càng ngày càng nhiều, phía trước cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Mấy người chạy vội lên trước, nhìn thấy một người đàn ông ngồi dưới cây, tay băng bó mắt cá chân của mình, đau đớn ngửa đầu.
Đồng bạn ở bên cạnh không biết làm sao, Phó Lưu Âm tiến lên, nhìn thấy chân người đàn ông bị bẫy con thú kẹp chặt, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Anh còn có thể đi sao?”
“Đi cái gì mà đi, đợi đến khi gặp được huấn luyện viên, đừng nói là đánh, ngay cả chạy trốn cũng không thoát được.”
Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, “Vì sao lại có nhiều cơ quan như vậy? Chúng ta cũng không phải là dã thú, chỉ là khảo hạch nghề bảo tiêu thôi mà…”
“Nếu có thê biết được bản đồ bố trí cơ quan thì tốt rồi.” Một người đàn ông nhỏ giọng, “Nghe nói ở chỗ Mục soái có bản đồ bố trí.”
“Đúng là nói vô nghĩa, làm sao lấy…”
Phó Lưu Âm ngồi xổm xuống, bẫy thú kẹp vào chân người đàn ông, chân anh ta huyết nhục mơ hồ, “Xem ra không còn cách nào khác để tiếp tục, anh từ bỏ đi.”
“Không, tôi không dễ dàng để đến bước này, nói cái gì cũng không từ bỏ.”
“Chẳng lẽ anh không cần chân của mình nữa sao?”
“Tôi có thể chịu được….”
Phó Lưu Âm thấy anh ta vũng vẫy muốn đứng, nhưng anh ta lấy đâu sức lực, đồng bạn bên cạnh lắc đầu, mở balo thay anh ta, lấy tấm vải trắng ra, “Chúng ta không thể ở lại cùng cậu phí thời gian, càng không thể mang cậu đi theo, cậu buông tha đi, đợi có người tới đón cậu.”
Người đàn ông dưa vào thân cây, gật đầu, “Tôi hiểu, mọi người đi nhanh đi.”
Phó Lưu Âm cõng balo lần nữa, lúc này bất quá mới tiến vào cánh rừng, bọn họ không thể không bỏ rơi một đồng ban. Loại cảm giác vô lực đầy rẫy trong lòng mọi người, làm cho bước chân của họ trở nên nặng trĩu hơn.
Cô đi về phía trước, dưới chân cực kì ẩm ướt, sau một giờ con đường phía trước trở nên mênh mang, căn bản không nhìn được đích.
Người đàn ông dẫn đường xác định phương hướng, tất cả mọi người đều đi theo anh ta, Phó Lưu Âm đi giữa đội ngũ, người phụ nữ đi đằng trước quay đầu hỏi, “Cô không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Bả vai của cô bị ép đau, nhưng vấn cắn răng cố gắng.
Mấy người đi qua cánh rừng, Phó Lưu Âm nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh, cô nhanh chóng quay đầu, sắc mặt kinh hãi, “Người đâu?”
Mấy người dừng bước, nhao nhao quay đầu thấy đội ngũ ít đi một người.
Phó Lưu Âm đi tới, cô nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu.
“Không phải là mãnh thú hung hãn đấy chứ?”
“Đừng tự dọa chính mình.” Phó Lưu Âm nhẹ giọng, “Nếu là mãnh thú ngược lại không thể không để lại dấu vết.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trong lúc nói chuyện lại thấy người đàn ông mất tích đi ra, vẻ mặt uể oải, Phó Lưu Âm nhìn thấy chỗ cổ của anh ta có dấu màu đỏ.
Đồng bạn của anh ta gọi tên anh ta: “Cậu làm sao vậy? Chạy đi đâu rồi hả?”
Nói xong một người đàn ông muốn tiến lên, Phó Lưu Âm cầm chặt tay anh ta, “Đừng tới.”
“Làm sao vayajh?”
“Anh ta đã ૮ɦếƭ.”
“Đùa cái gì vậy?”
Phó Lưu Âm trừng mắt người đàn ông, “Anh đừng quên đây là khảo hạch, nhìn thấy ấn ký trên người anh ta sao? Đó là đại biểu rằng anh ta đaz bị bắt hơn nữa còn bị cắt cổ.”
“Cái gì?”
Phó Lưu Âm khẩn trương lùi lại mấy bước, “Huấn luyện viên, nhất định huấn luyện viên ở đây, chạy mau.”
Mọi người nghe vậy nhấc chân bỏ chạy, thể lực của Phó Lưu Âm không bằng bọn họ, cô thấy một huấn luyện viên từ trên cây nhảy xuống, cô để lại balo nhanh chóng chạy đi.
Đến một chỗ đất trống, Phó Lưu Âm dừng chần, hai chân mềm nhũn đứng trên mặt đất, các đồng bạn chạy nhanh cũng dừng lại, “Không đi được nữa, mệt ૮ɦếƭ rồi.”
“Âm Âm, làm sao cô lại bỏ balo lại?”
“Đúng thế, không có balo làm sao cô có thể sinh tồn?”
Phó Lưu Âm vỗ vỗ túi áo của mình, “Tôi mang theo đồ ăn, bên trong đó tôi đã nhìn qua, dưới hoàn cảnh như vậy buổi tối chúng ta không thể ngủ ngon giấc, đến nước cũng tăng sức nặng cho chúng ta, đây là rừng, còn sợ không tìm được nước uống hay sao?”
Mọi người nghe vậy cảm thấy có đạo lý, nhưng không ai chịu vứt bỏ đồ đạc trên người.
Hoàng Long Đỉnh
Sau mười hai giờ, Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi tới đi lui, nhà cửa vắng lạnh bỗng nhien có hai đứa trẻ, đồ chơi vứt đầy, hứa Tình Thâm phải đi thu dọn.
Người đàn ông gác chân, đưa mắt nhìn Hứa Tình Thâm đi qua đi lại.
Hứa Tình Thâm tới gần anh, bảo anh đứng dậy.
“Làm sao vaayja?”
“Con mắt anh để đi đâu vậy?” Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, từ dưới người anh lấy ra một cuốn truyện cổ tích, “Ngồi trên mà không có cảm giác gì sao?”
“Không có cảm giác.”
Hứa Tình Thâm đặt sách lên bàn trà, Tưởng Viễn Chu liền nói, “Căng qua cho nên lúc ngồi không có cảm giác.”
Cô xoay người đẩy anh, Tưởng Viễn Chu dựa vào phía sau, muốn kéo tay Hứa Tình Thâm, cô xoay lưng lại, “Đã gọi điện cho bên kia sao?”
“Đã gọi.”
“Nói như thế nào?”
“Anh nói cho ông ấy nhìn cháu trai, hỏi ông ấy có tới hay không, ông ấy còn hỏi tỉ mỉ chuyện ngày đó, anh liền cúp điện thoại, không biết rốt cuộc ông ấy có tới hay không.”
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, cảnh tay tự nhiên ôm chặt eo cô, cô cúi đầu nhìn anh, “Em đi chuẩn bị cơm tối.”
“Phòng bếp không có người sao?”
Hai người anh một câu tôi một câu hoàn toàn xem người khác ở trên ghế sofa là trong suốt. Lão Bạch ngẩng đầu nhìn cửa sổ, hiện tại Hứa Tình Thâm đã trở lại, không biết cái cảnh này anh ta còn chịu đến khi nào.”
“Lão Bạch.”
Bất thình lình anh ta nghe thấy Hứa Tình Thâm gọi tên anh ta.
Lão Bạch hồi phục lại tinh thần, “Có gì phân phó sao Tưởng thiếu phu nhân?”
“Gần đây anh có người xem mắt sao?”
Lão Bạch mờ mịt, “Cái gì xem mắt?”
“Anh đã chừng ấy tuổi muốn tự nhiên phát triển thì khó khăn, chỉ có thể dựa vào xem mắt.”
Lão Bạch thật sự lắc đầu, “Trước kia đã xem nhưng mà không hài lòng lắm.”
“Như vậy xem ra yêu cầu của anh rất cao.”
“Cũng không phải… chỉ là…”
Hứa Tình Thâm nghe phía sau truyền đến tiếng động, quay đầu liền thấy Lâm Lâm ngã sấp xuống, cô đi tới ôm hai đứa trẻ.
Lão Bạch đáng thương nói được một nửa Hứa Tình Thâm chăm sóc đứa bé liền không quan tâm gì tới anh ta. Lão Bạch ấp úng, Tưởng Viễn Chu hiểu được, “Như thế nào? Muốn yêu sao?”
Lão Bạch vừa nghe lập tức cao giọng, “Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói lung tung.”
“Cũng đúng, thường mà nói anh cũng đã quá tuổi để yêu rồi.”
“…”
Tưởng Viễn Chu muốn đứng dậy, chuông điện thoại liền vang lên, anh nhìn kí hiệu sắc mặt liền thay đổi, “Alo.”
Lão Bạch vểnh tai nghe, không bao lâu anh ta nghe được Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng nói, “Biết rồi.”
Tưởng Đông Đình cúp điện thoại, quản gia bên cạnh có chút khó hiểu, “Lão gia, tối nay ngài muốn đi sao?”
“Bên kia đã mở miệng nếu tôi không đi sau này cắt đứt liên lạc với bọn họ sao?”
“Nhưng mà Hứa tiểu thư…”
Tưởng Đông Đình nghe thấy ba chữ này hừ lạnh một tiếng, “Ngày hôm qua ông cũng ở đó, ông thấy đấy, nhưng nếu ông không ở đó có phải ông cũng tin lời cô ta hay không?”
“Đúng vậy, vì cô ấy xuất phát từ thế yếu, tôi không nghĩ Hứa Tình Thâm có thể như vậy, lão gia, vậy đêm nay thì sao?”
Tưởng Đông Đình nhìn về phía trước, “Ông sợ cô ta lặp lại chiêu cũ sao?”
“Dù sao tôi cũng thấy nhất định không phải chuyện tốt.”
“Hồng môn yến sao?”
Quản gia lo nhất là cái này, “Ngài đừng quên, Tưởng tiên sinh chỉ là người truyền lời còn người mời ngài ăn cơm là Hứa tiểu thư.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Ngày hôm qua là tôi sơ ý, lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
“Lão gia, tới lúc đó tôi đi với ngài.”
“Ừ.”
Chạng vạng, Tưởng Đông Đình tới Hoàng Long Đỉnh, Tưởng Viễn Chu và lão Bạch ở đó, nhìn thấy hai người đi vào lão Bạch đứng dậy chào hỏi.
Tưởng Viễn Chu đang nhìn hai đứa trẻ chơi, Tưởng Đông Đình tiến lên, “Duệ Duệ, ông nội tới.”
Duệ Duệ và ông ta không hề thân thiết, Tưởng Đông Đình bảo quản gia mang hộp quà qua, đứa bé nhìn đồ chơi luôn không chống cự được, Duệ Duệ đi mấy bước tới trước mặt Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình cười, “Nhìn ông nội mang gì cho con này.”
Có lẽ đã lâu ông ta không chơi cùng Duệ Duệ, Tưởng Đông Đình mở hộp quà ra, bên trong con mấy chiếc xe nhiều màu sắc, Lâm Lâm ở bên cạnh nhìn qua, Tưởng Viễn Chu liếc mắt, “Ông chỉ một một món sao?”
“Tôi chỉ có một đứa cháu nội.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút không vui, Tưởng Đông Đình nhìn Lâm Lâm, “Loại trẻ con không rõ lai lịch này cũng chỉ có anh mới nhận.”
Sắc mặt người đàn ông xanh mét, “Không phải lúc trước ông dùng con bé đổi lấy Duệ Duệ sao?”
“Tôi vì tốt cho anh.”
Không khí phòng khách có chút khẩn trương, lão Bạch và quản gia không nói gì, Hứa Tình Thâm đứng trước phòng bếp, Tưởng Đông Đình nhìn qua, “Gỉa vờ thật giống, đáng tiếc không phải là người mẹ hiền vợ tốt gì.”
Tưởng Viễn Chu thật không hiểu vì sao Hứa Tình Thâm lại gọi Tưởng Đông Đình tới, anh vừa muốn tức giận thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Hứa Tình Thâm bưng trà trong tay, gương mặt mỉm cười, cô thả ly trà xuống bàn, sau đó nói với Tưởng Đông Đình, “Ba, uống nước.”
Cô không dùng lời nói kịch liệt để kích thích ông ta, chỉ là một tiếng ba này đủ để làm cho Tưởng Đông Đình nổi cơn giận dữ, “Tôi không phải là ba cô.”
“Nếu ông ta không hiếm lạ sau này đừng gọi ông ta.” Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh nói.
Hứa Tình Thâm khoanh tay, “Cơm tối đã chuẩn bị rồi, vào đi.”
Tưởng Đông Đình nhìn cô, Tưởng Viễn Chu dẫn đầu đứng dậy, kéo tay Hứa Tình Thâm, “Ông ta còn sợ em hạ độc đấy, đi, chúng ta đi ăn, còn nữa… lão Bạch, anh cũng ngồi đi, ăn tối rồi lại về.”
“Cảm ơn Tưởng tiên sinh.”
Hứa Tình Thâm đi thẳng tới tủ rượu, “Chúng ta uống chút rượu đi.”
“Anh không uống.”
Hứa Tình Thâm cầm hai chai rượu đến trước bàn ăn, quản gia thay Tưởng Đông Đình kéo ghế ngồi, Hứa Tình Thâm đưa tay vỗ иgự¢ Tưởng Viễn Chu, “Uống đi, không sao, chuyện hai năm trước đã qua, sẽ không có người chuốc rượu hại anh nữa.”
Tưởng Đông Đình nghe vào tai còn nghĩ đến hành vi Lăng Thận đối với Tưởng Tùy Vân, ông ta biết Hứa Tình Thâm sẽ không vô duyên vô cớ nói vậy, những lời này rõ ràng đang tát vào mặt ông ta.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, Hứa Tình Thâm mở rượu, rót cho Tưởng Đông Đình, “Ba, uống chút rượu cũng không sao chứ?”
“Uống rượu thì không sao nhưng tôi không nhận nổi tiếng xưng hô này của Hứa tiểu thư.”
“Mặc kệ ngài có nhận nổi hay không, sau này con cũng phải gọi ngài như vậy, dù sao con vè Viễn Chu ở cùng một chỗ, ba anh ấy cũng là ba con.”
Thím Nguyệt mang hai đứa trẻ qua, để cho chúng ngồi vào ghế trẻ con.
Mọi người vây quanh bàn tròn, Hứa Tình Thâm vươn người đưa chén cho Tưởng Viễn Chu, :Không có việc gì, nửa chén mà thôi.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, “ngồi đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, bàn ăn bố trí ngay cả người hầu cũng ngồi, trong lòng Tưởng Đông Đình hiểu người phụ nữ này đơn giản là muốn bày ra bộ dáng nữ chủ nhân, gọi ông ta tới là diễu võ giương oai chứ gì?
Hứa Tình Thâm cầm ly lên, nhìn mọi người, “Hôm nay tôi rất vui, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, hai năm trước mọi người ở đây, hơn hai năm sau tôi trở lại, mọi người vẫn còn ở đây.”
Lời này nghe vào tai người khác là thoải mái nhưng Tưởng Đông Đình lại cảm giác bàn tay đều kích động.
Hai năm trước ông ta trăm phương nghìn kế tách bọn họ ra, hiện tại… đi một vòng tròn Hứa Tình Thâm vẫn trở lại.
Hứa Tình Thâm uống một hớp rượu, một bảo mẫu đứng dậy nói, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài có thể trở về chúng tôi đều vui vẻ, thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho ngài và Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Đông Đình nghe xong, “Tưởng thiếu phu nhân? Xưng hô này có thể tù tiện kêu loạn sao?”
Bảo mẫu kia sợ tới mức run tay, không dám nói tiếp.
Hứa Tình Thâm cười cười để cô ấy ngồi xuống, “Ba, ngài đừng nghiêm túc như vậy.”
“Hứa Tình Thâm, cô thật sự muốn làm Tưởng thiếu phu nhân sao?”
Đôi môi cô nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tưởng Đông Đình, “Ba, nếu con và Viễn Chu ở cùng một chỗ thì đương nhiên kết hôn cùng anh ấy, con là người phụ nữ rất bảo thủ.”
Lão Bạch nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt, trường hợp này bọn họ không thể chen miệng vào, anh một lòng nhớ lại chuyện Hứa Tình Thâm nhắc đến chuyện gặp mặt, đúng vậy, chuyện đại sự cả đời người không thể chậm trễ rồi…
Tưởng Đông Đình lạnh lùng cười, “Chie sợ đây là chuyện đáng buồn cười nhất tôi từng nghe.”
“Ba, ngài nói con như vậy là vì ngài còn có hiểu lầm với con.”
“Vậy cô nói một chút tôi hiểu lầm cô cái gì?”
Tay Hứa Tình Thâm xuyên qua mái tóc, dùng lòng bàn tay nâng má, Tưởng Viễn Chu biết Tưởng Đông Đình có ý gây khó dễ, anh nghiêng người về phía trước, chỉ là chưa mở miệng thì Hứa Tình Thâm liền cầm lấy tay anh, “Tưởng Viễn Chu, em và Phó Kình Sênh không kết hôn.”
“Đùa cái gì?” Tưởng Đông Đình hừ lạnh, “Nói dối thành nghiện sao? Có muốn đi cục dân chính tra một lần không?”
Thần sắc Hứa Tình Thâm trấn định, ngón tay vuốt ve mu bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Lúc ấy sau khi sinh Lâm Lâm, một mình em mang theo đứa bé rất khó khăn, Phó Kình Sênh nói anh ta muốn có gia đình, nói chúng em có thể làm vợ chỗng hữu danh vô thực. Em suy nghĩ kĩ mới đống ý, bọn em không tới cục dân chính nhưng Lâm Lâm cần chỗ ở, sau này cần đến trường, anh cũng hiểu khả năng của Phó Kình Sênh, cái gọi là quan hệ hôn nhân anh ta đã hoàn thành trên máy tính, ngày hôm qua em nói muốn gặp Phó Kình Sênh là muốn để anh ta xóa tầng quan hệ này đi, hoặc là… em có thể xin ly hôn, chỉ là cần có thời gian.
Tưởng Đông Đình nghe, càng lúc càng tức giận, theo ông ta, đây chính là nói láo.
“Các người không phải là vợ chồng giả, ở cùng một chỗ cũng không giả, cô sẽ không nói từ đầu đến cuối các người còn chưa từng làm vợ chồng đấy chứ?”
“Vâng.” Sắc mặt Hứa Tình Thâm thản nhiên, không có một chút chột dạ, “Con và Phó Kình Sênh vẫn luôn chia phòng, chưa từng phu thê chi thực.”
Tưởng Đông Đình xiết chặt ly rượu trong tay, lời này nói ra ai tin đây?
“Cô nói dối, lừa gạt đứa bé hai ba tuổi thì không tệ lắm.”
Hứa Tình Thâm quay lại nhìn Tưởng Viễn Chu, đôi mắt nhìn vào ánh mắt tối đen của người đàn ông, “Tưởng Viễn Chu, anh đấy, anh tin em sao?”
Cổ họng Tưởng Viễn Chu động động, ánh mắt nhìn vào cô không một chút băn khoăn, anh gật đầu, “Anh tin, anh đương nhiên tin.”
Tưởng Đông Đình tức giận suýt chút nữa choáng đến ngất, “Viễn Chu, có phải con bị người phụ nữ này mê hoặc rồi không.”
“Ba, ngài không chịu tin đơn giản vì ngài không muốn con bước vào nhà họ Tưởng.”
“Hứa Tình Thâm, cô cảm thấy mấy lời này… nói ra ai tin?”
Hứa Tình Thâm cười cười, phản bác lại một câu, “Ngài cảm thấy cùng đứng dưới một mái nhà cả nam lẫn nữ không thể không làm sao?”
“Trong lòng cô hiểu nhất.”
“Vậy Tưởng Viễn Chu và Lăng Thì Ngâm thì sao? Lúc trước lúc tôi và Lâm Lâm sống cùng với nhau, trên TV tràn đầy tin tức bọn họ, nói bọn họ ở cùng một chỗ, tôi còn thấy bọn họ cùng tham gia lễ trăm ngày của Duệ Duệ, nhưng mà Tưởng Viễn Chu nói anh ấy và Lăng Thì Ngâm chưa bao giờ có quan hệ tôi liền tin tưởng.”
Tưởng Viễn Chu nghe thế trong lòng không nhịn được chua xót, anh giữ chặt tay Hứa TìnhThâm, tay kia đặt lên vai cô.
“Cô tin vì căn bản cô không cần để ý, cô chỉ muốn danh phận Tưởng thiếu phu nhân mà thôi.”
“Tôi đã nói rõ ràng với các người những chuyện này, là tôi tự mình đi tới giải thích, tôi không cần ông tin tưởng, cái danh phận Tưởng thiếu phu nhân này là Tưởng Viễn Chu cho tôi, bởi vì tôi phải làm là Tưởng thiếu phu nhân của anh ấy.” Hứa Tình Thâm nói một câu thật dài, lời nói ra hết sức hữu lực.
Khóe môi Tưởng Đông Đình run rẩy, ông ta nhìn Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu hoàn toàn tin tưởng lời Hứa Tình Thâm nói.
Ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt Tưởng Đông Đình thoắt xanh thoắt trắng, trong lòng cực kì khuây khỏa, “Ba, có một số việc con khuyên ngài, hại người cũng là hại mình, lời này con nhớ có lẽ ngài cũng ấn tượng vô cùng đúng không?”
Cô hoàn toàn không có Tưởng Đông Đình một chút mặt mũi, Hứa Tình Thâm cũng không cần cho, cô hận Tưởng Đông Đình. Nếu không phải ông ta rất nhiều chuyện làm sao có thể xảy ra kết quả như ngày hôm nay?
Hứa Tình Thâm để cho ông ta qua chính là để cho ông ta biết chuyện năm đó vì ích kỷ mà hại đến ông ta.
Tưởng Đông Đình nghe lời này, lơ đễnh, khóe môi Hứa Tình Thâm nhếch lên cười lạnh, cô dựa người vào Tưởng Viễn Chu, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, “Tưởng Viễn Chu, có chuyện này em chưa nói với anh, chuyện này để trong lòng em em cảm thấy khó chịu. Nhưng trước nay em chưa tưng fnois, em biết ba anh sẽ không nhận em, dùng em có ở cùng với anh, sau này còn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, rất nhiều.”
Tưởng Viễn Chu ôm eo cô, dán mặt vào đầu cô, “Đừng sợ, sau này đều có anh ở đây.”
“Em biết.” Hứa Tình Thâm gật đầu, “Trước khi Phó Kình Sênh chưa xảy ra chuyện , em thật lòng nghĩ cùng anh ta rời khỏi chỗ này, cho nên chuyện đó vẫn giữ chặt trong lòng em, em sợ nói cho anh anh sẽ ςướק đoạt bảo bối của em.”
Tưởng Viễn Chu hạ vai, trong lòng xuất hiện cảm giác mơ hồ, “Chuyện gì?”
Hứa Tình Thâm lau khóe mắt, cô ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình ở đối diện, “Lúc trước ngài để cho người ta mang theo đứa trẻ của con đổi đi, nhưng ngài có nghĩ tới hay không nếu chuyện này không thành? Tưởng Đông Đình, Duệ Duệ thật sự là cháu trai nhà họ Tưởng sao? Ngài có thể xác định thật sao?”
Hai mắt Tướng Đông Đình trừng lên, giống như bị đả kích lớn, ông ta cầm ly rượu ném lên bàn, “Cô người đàn bà này, thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”
“Ông đang muốn nói tới giám định DNA đúng không?” Khóe môi Hứa Tình Thâm cười lạnh càng rõ ràng, “Đã bị sửa.”
“Cái gì sưa?”
“Kết quả giám định DNA, đã bị Phó Kình Sênh sửa lại.”
Tưởng Viễn Chu cũng hết sức chấn động, “Em đang nói…”
Hứa Tình Thâm gật đầu với anh, “Lúc Duệ Duệ gặp chuyện không may, lão Bạch tới tìm em, nói em Duệ Duệ là con trai ruột của em, lúc ấy em không hề sợ hãi. Là Phó Kình Sênh nói cho em biết, Viễn Chu, tha thứ cho em lúc đó lạnh lùng, em cho rằng chỉ có như vậy chúng ta mới có cuộc sống của chính mình.”
“Không thể nào, không thể nào…” Tưởng Đông Đình kích động đứng dậy, một tay chỉ vào Hứa Tình Thâm, “Hiện tại cô muốn cho con gái cô vào nhà họ Tưởng, cô còn muốn để cho con bé kia thay đổi thân phận thành công chúa sao?”
Hiện tại đừng nói là Tưởng Đông Đình và Tưởng Viễn Chu, ở trước bàn này ngoài Duệ Duệ và Lâm Lâm có ai không chấn kình?
Hứa Tình Thâm hít mũi, khóe mắt rơi lệ, “Viễn Chu, ngày mai anh mang Lâm Lâm đi giám định DNA đi, lần này sẽ không có ai quấy nhiễu kết quả.”
“Tôi không tin” Tưởng Đông Đình cảm thấy buồn cười, “Rõ ràng là cháu tôi là cháu trai làm sao có thể thành cháu gái? Hứa Tình Thâm, bụng dạ cô thật khó lường.”
“Ba, hai đã bé đều ở đây, tuy nhiên bọn chúng còn chưa biết nhưng ngài trọng nam khinh nữ, nếu giám định DNA có kết quả, ngài có phải sẽ không cần nhận Lâm Lâm là cháu gái ruột?”
Tưởng Đông Đình ngồi xuống, quản gia bên cạnh vội vàng an ủi, “Lão gia, loại chuyện này có gấp cũng không được, dù sao liên quan đến huyết mạch Tưởng gia, giám định DNA nhất định phải làm, có kết quả rồi hãy nói…”
Hứa TìnhThâm hít hít mũi, “Chẳng lẽ các người không thấy Lâm Lâm rất giống tôi hay sao?”
Tưởng Viễn Chu đẩy ghế dựa, Lâm Lâm và Duệ Duệ ngồi cùng một chỗ, trước người vây một chiếc túi, đang ăn trứng luộc, ngoài miệng còn lưu lại vết nước. Lúc này hai đứa bé đang cầm thìa, giống như chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý thế giới người lớn đang xảy ra như thế nào.
Tưởng Viễn Chu từng bước đi qua, hai chân nặng như đeo chì, cực kì nặng.
Hứa Tình Thâm nhìn bóng lưng anh, lúc này cô cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, khó chịu đến nối không thể giả vờ kiên cường được.
Người đàn ông đến bên cạnh Lâm Lâm, anh ngồi xổm xuống, Lâm Lâm ngừng chơi, bỗng nhiên xoay đầu hai mắt tròn to nhìn anh, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc