EM MUỐN PHÂN GIƯỜNG NGỦ VỚI ANH?
Tưởng Viễn Chu tự nhiên ôm lấy đứa bé trong tay, ngược lại Lâm Lâm cũng không bài xích anh, chỉ tập trung tinh thần nhìn anh, sai đó đưa tay vỗ vỗ vai anh.
Lão Bạch và lái xe đi đằng trước, Hứa Tình Thâm đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
Anh rũ mắt, thấy mắt cô có chút sung: “Lát nữa anh cho người mang Duệ Duệ qua.”
Hứa Tình Thâm cười cười: “Được.”
Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm đi vào nhà mới, Hứa Tình Thâm dừng chân, đưa mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, anh cúi người thay dép, lại không thấy Hứa Tình Thâm đi vào.
Người đàn ông ôm Lâm Lâm xoay người thấy Hứa Tình Thâm đang loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh.
Tưởng Viễn Chu đi mấy bước lại gần: “Thích chỗ này không?”
Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, cô đến trước người Tưởng Viễn Chu: “Đêm nay có thể vào ở sao?”
“Ừ, anh mang em đi xem.”
ở cửa có chuẩn bị dép cho Hứa Tình Thâm, cô thay xong, Tưởng Viễn Chu một tay ôm Lâm Lâm, một tay nắm lấy tay Hứa Tình Thâm, bàn tay của anh lớn mà ấm áp, có lực, Hứa Tình Thâm nhìn anh, cô không có sức cánh tay như vậy, hiện tại Lâm Lâm đã lớn, cô ôm bé đều phải dùng hai tay.
Đi tới lầu hai, Tưởng Viễn Chu mang thoe Hứa Tình Thâm đến một gian phòng, anh mở cửa ra.
Hứa Tình Thâm nhìn một cái biết trong đó là phòng trẻ con, vách tường bốn phía đều là màu xanh, trên tường đều là sao, cano, ô tô, đều là thứ bé trai yêu thích.
Trên giường là đệm lót, góc giường có mấy ngăn tủ nhiều màu sắc, mỗi chỗ đều bày phi cơ, ô tô, mô hình số lượng có hạn.
Nhìn ra được Tưởng Viễn Chu lúc bố trí phòng này đã dụng tâm như thế nào.
Lâm Lâm tò mò nhìn xung quanh, nhưng không nhào tới chơi, bây giờ bé vẫn mẫn cảm với màu xanh, mỗi bé gái đều thích màu hồng phấn gì đó, bé ôm cổ Tưởng Viễn Chu, đưa mắt nhìn anh.
Hứa Tình Thâm nhếch môi, trong mắt không che giấu được sự mất mát, cô cảm thấy có lỗi với con gái, hình như cô đã tước đi của Lâm Lâm cơ hội được Tưởng Viễn Chu cưng chiều.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, sợ trong lòng cô sẽ suy nghĩ linh tinh vì thế anh khẩn trương giữ chặt tay cô mang cô ra ngoài.
Đẩy cửa phòng bên cạnh, Hứa Tình Thâm như nhìn thấy được thế giới khác, Lâm Lâm nhanh chóng muốn xuống, Tưởng Viễn Chu đặt bé xuống đất, bé bước nhanh đến chỗ để đồ chơi.
Nơi đó có đủ loại kiểu dáng, giấy gián tường màu hồng làm cho căn phòng giống như phòng công chúa, Tưởng Viễn Chu không nói vì sao anh lại làm như vậy nhưng Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm ngồi trên mặt đất, sau khi nhìn thấy đồ chơi xong liền chơi không muốn buông tay.
Tưởng Viễn Chu đến bên tường, đẩy hai cánh cửa thủy tinh ra.
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, thấy hai căn phòng được thông nhau, nói như vậy hai đứa trẻ có thể chơi cùng nhau rồi.
“Anh dẫn em đi xem phòng ngủ.”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm đứng đó. “Em biết phòng ngủ ở đâu.”
Nhà mới ngoài lão Bạch ngay cả tài xế cũng chưa vào, sau khi Hứa Tình Thâm tới, nơi này trở nên náo nhiệt hơn, bên trong Cửu Long Thương có một vài thứ muốn đưa qua, ngay cả người hâu và thím Nguyệt đều qua đây.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng động tĩnh ở dưới lầu, cô nhìn Lâm Lâm đứng dậy đi tới đi lưi, “Viễn Chu, anh ngủ phòng chính hay là ngủ phòng khách?”
“Có ý gì?”
“Anh ngủ phòng ngủ chính đi, em ngủ phòng khách.”
Tưởng Viễn Chu nhướn mày: “Em muốn phân phòng ngủ với anh?”
“Em nói vào ở nhưng chẳng lẽ…. chúng ta đêm nay ngủ cùng một chỗ sao?”
“Vậy chẳng lẽ không ngủ sao?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu
Tưởng Viễn Chu tiến lên, vẻ mặt Hứa Tình Thâm vẫn rất kiên định, “Từ từ có được không? Tưởng Viễn Chu, em không hề cho rằng chúng ta còn có thể trở lại như trước nữa.”
Trái tim Tưởng Viễn Chu như bị đập nát một nửa, nhưng không tệ, ít nhất Hứa Tình Thâm cũng đã trở lại.
Duệ Duệ nhanh chóng được đón qua, hai đứa trẻ có bạn, Hứa Tình Thâm không nhìn bọn họ, cô về phòng thu dọn đồ đạc.
Tưởng Viễn Chu để phòng ngủ chính cho cô, cô ở trong phòng để quần áo sửa soạn lại.
Người đàn ông đứng ngoài cửa, nhìn Hứa Tình Thâm cầm từng bộ quần áo treo lên: “Việc này để cho người giúp việc làm đi.”
Hứa Tình Thâm xoay lưng về phía anh: “Không cần.”
Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, hai tay ôm hông Hứa Tình Thâm, cô bị anh ôm không thể nhúc nhích.
Người đàn ông đặt cằm lên cổ cô, sau đó vuốt ve mặt cô, Hứa Tình Thâm không có thói quen thân thiết như vậy, “Anh buông am ra trước đi, em còn phải làm.”
“Gấp cái gì, sau này đều có thời gian.”
Tưởng Viễn Chu hôn lên mặt cô, Hứa Tình Thâm đỏ mặt, lúc lão Bạch xông tới nhìn thấy Tưởng Viễn Chu động tay chân, anh ta làm như không thấy gì xoay người rời khỏi lại đá trúng rương da của Hứa Tình Thâm để ở bên cạnh.
Tiếng động lớn truyền vào trong tai hai người, Hứa TìnhThâm khẩn trương kéo tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông quay đầu nhìn: “Lão Bạch, anh có chuyện gì quan trọng sao?”
Lời nói của Tưởng Viễn Chu cực kỳ rõ ràng, lão Bạch nếu nói lời gì không phải cấp bách thì anh ta cũng không thể dễ chịu được.
Lão Bạch đứng ở cửa, “Mọi người đã qua, còn chuẩn bị xong điểm tâm, Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân có muốn xuống ăn một chút không?”
Đáp án này tất nhiên Tưởng Viễn Chu cực kỳ bất mãn, nhưng lão Bạch lại nói Tưởng tiên sinh Tưởng thiếu phu nhân làm cho Tưởng Viễn Chu cực kỳ thoải mái.
Hứa Tình Thâm không muốn xấu hổ, cô thả đồ trong tay đi ra ngoài, “Vậy thì ăn một chút đi, vừa lúc tôi cũng đói bụng rồi.”
Đi qua phòng trẻ con, Hứa Tình Thâm thấy thím Nguyệt đang ngồi trên đệm, hai đứa trẻ đang ở trong phòng, bởi vì ai cũng có đồ chơi riêng cho nên không tranh cãi ầm ĩ.
Xuống dưới lầu, bàn cơm bày đầy đồ ăn, cô bước vào thì có cảm giác cô quạnh, trên bàn cơm ngoại trừ một chút đồ trang trí thì không có gì khác, Hứa Tình Thâm đến bàn trà, nhà cửa quả nhiên phải có hơi người. Chẳng qua một thời gian ngắn thức ăn nóng hổi đã bày trên bàn giống như một gia đình.
“Tưởng thiếu phu nhân.”
Mấy người hầu đứng bên cạnh: “Hoan nghênh về nhà.”
Hứa Tình Thâm vội vàng xua tay: “Đứng như vậy…”
“Đừng cái gì?” Tưởng Viễn Chu cười nhẹ: “Chỉ là hoan nghênh em về nhà.”
Thím Nguyệt mang theo Duệ Duệ và Lâm Lâm cũng xuống đến nơi, mấy người ngồi vào chỗ mình, Hứa Tình Thâm ăn một vài món, toàn bộ giống như nằm mơ, thậm chí cô không dám tin đây là sự thật.
Sân huấn luyện
Phó Lưu Âm đếm ngón tay qua ngày, cô và Mục Kình Sâm tuy có quan hệ trước đó nhưng Mục Kình Sâm ngoại trừ không cho cô rời đi thì không có ý tứ gì đặc biệt.
Một ngày ba bữa của cô đều có người phụ trách, ngay cả mặc gì cũng không cần quan tâm, ngoại trừ cánh cổng kia ra thì cô có thể tùy ý đi lại.
Khảo trạch ở sân huấn luyện rất nghiêm khắc, mỗi một lần bị phê bình đều sẽ bị hạ xuống một nữa, Phó Lưu Âm ngồi trên bậc thang nhìn mấy cô gái trẻ xinh đẹp đang thu dọn đồ đạc, đôi mắt đỏ bừng chuẩn bị rời đi.
Huấn luyện viên đứng bên ngoài, chờ các cô trong đó có một cô gái nhỏ không cam lòng khóc ròng nói, “Ngàu mai là cửa cuối cùng, hôm nay là sơ sót của tôi, cho tôi cơ hội nữa được không?”
“Vĩnh viễn đừng kiếm cớ cho sự thất bại của bản thân.”
Cô gái lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, “Tôi thích nghề này, tôi bảo đảm, tôi…”
“Đi được rồi, không có thời gian ở đây nói lời vô nghĩa với cô, nhanh đi đi.”
“Cho tôi tham gia nốt khảo hạch ngày mai được không?”
Hai tay Phó Lưu Âm chống má, yên tĩnh nhìn chằm chằm cô gái kia, cô thấy được cô gái kia không cam lòng, khảo hạch trước đó đã vượt qua, lúc khó khăn nhất đều cắn răng cố gắng nhưng còn thiếu một chút cuối cùng.
Huấn luyện viên dựa vào lan can, nhìn qua Phó Lưu Âm, sau đó đưa mắt nhìn cô gái kia, “Cô thử đi xin Mục soái thử xem.”
“Anh ta sẽ đồng ý sao?”
“Vậy thì phải xem cô xin như thế nào rồi.” Huấn luyện viên nói xong khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy thâm ý.
Cô gái ngầm hiểu, “Tôi hiểu rồi.”
Phó Lưu Âm nghe thế, nhanh chóng đứng lên, cô nhìn cô gái bước nhanh xuống lầu, sau đó đến một lầu khác.
“Cô … cô ấy đi xin Mục soái, Mục soái sẽ đồng ý cô ấy sao?”
“Cái này phải đợi cô ta ra mới biết được kết quả.”
Phó Lưu Âm đứng trên lầu, nhìn cô gái nhanh chóng đến trước cửa phòng của Mục Kình Sâm, người giữ cửa vậy mà không ngăn cô ta, Phó Lưu Âm nhìn thấy người nọ vào phòng.
Cửa bị đóng lại, sau đó chờ thật lâu.
Trong lòng cô khẩn trương không nói nên lời, sau một lúc cửa mở ra, cô gái đỡ vách tường đi ra, huấn luyện viên đừng bên cạnh Phó Lưu Âm huýt sáo, Phó Lưu Âm nhíu mày, “Đây là thành công rồi sao?”
“Không biết, có thể tiền mất tật mang.”
“Mục soái của các anh là người như vậy sao?” Lời nói của Phó Lưu Âm mang theo sự trào phúng, trách không được lần ở viện SJ cô có thể thành công.
Huấn luyện viên giơ ngón tay cái với cô sau đó đong đưa vài cái, “Lời này ngàn vạn lần đừng rơi vào lỗ tai anh ta.”
Phó Lưu Âm xoay người muốn đi, huấn luyện viên kia đuổi kịp, “Đi đâu vậy?”
“Không phải anh nói tôi có thể tham gia huấn luyện hay không thì phải dựa vào tâm tình của Mục soái hay sao?”
“Cô cũng muốn đi?”
“Không thử thì sao biết được.”
Huấn luyện viên cười nhẹ một tiếng, “Vậy ít nhất cô cũng để cho anh ta chút thời gian thở dốc chứ?”
Phó Lưu Âm nhanh chóng xuống lầu, giống như không nghe được lời của anh ta, cô nhanh chóng đến trước cửa phòng Mục Kình Sâm, “Tôi muốn gặp Mục soái.”
“Bây giờ sao?”
Ừ, Phó Lưu Âm nói xong đưa tay gõ cửa.
Chuỗi bước chân truyền đến, Mục Kình Sâm đưa tay mở cửa, nhìn thấy cô người đàn ông xoay người đi vào phòng, Phó Lưu Âm khẩn trương đi theo, đóng cửa lại.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi…”
“Cô muốn tham gia huấn luyện?”
Ừ. Phó Lưu Âm nhìn chiếc giường, không nhìn ra chỗ nào không thích hợp, Mục Kình Sâm xoay người, che tầm mắt củ cô, “Cô nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Mục Kình Sâm không dấu vết nhếch miệng, anh tiến lên một bước, Phó lưu Âm nhìn thấy anh từng bước ép sát, không khỏi lui về sau, rất nhanh cô lui đến bên tường, Mục Kình Sâm ở trên cao nhìn cô, “Cô muốn tôi đồng ý với cô có biết phải trả giá gì sao?”
Phó Lưu Âm nuốt nước miếng, “Lúc tôi vào thấy có người ra khỏi phòng, Mục soái, ngài đừng nói đùa.”
Sức lực con người luôn có hạn không phải sao?
“Cô có biết cô ta phải trả giá gì hay không?”
Phó Lưu Âm lại không ngốc, “Vậy còn anh, anh đồng ý sao?”
“Không có, cô ta rời đi vẫn giống như lúc đầu.”
Phó Lưu Âm nhìn vào mắt anh ta, “Anh lừa gạt.”
Mục Kình Sâm vừa nghe không khỏi bật cười, lừa gạt? Lần đầu tiên anh nghe thấy người khác dùng từ đó để hình dung anh, “Lừa gạt bằng cách nào?”
“Nếu cô ấy có nhu cầu tiến vào, anh chiếm được thứ anh muốn làm sao có thể lật lọng như vậy?”
Mục Kình Sâm chống tay lên tường, “Cho nên lúc cô ta vào cô đã thấy rõ, cô muốn học theo cô ta phải không? Cô ta thành công nên cô cũng cảm thấy mình có cơ hội sao.”
“Anh thử cũng không thử làm sao biết tôi không được?”
“Thể năng của cô tôi đã thử qua, làm sao tôi không biết?”
Phó Lưu Âm không nhúc nhích, lúc Mục Kình Sâm nói những lời này, thân thể nghiêng qua, hai gương mặt gần như giáp sát vào nhau.
ở bên gương mặt của cô, người đàn ông vươn ngón tay kéo cằm cô trở lại, “Như vậy đi, ngài mai còn một cửa cuối cùng, cô theo các cô ta, nếu cô không bị bỏ lại, tôi đồng ý cho cô tham gia huấn luyện, bắt đầu rèn luyện.
“Được.”
“Không phải dễ dàng đồng ý như vậy, bao nhiêu người phải vượt qua cửa ải khó khăn mới tới được cửa cuối cùng. Một lượng lớn người không được thông qua, có thể biết nó tàn khốc như vậy.”
“Không sao.” Phó Lưu Âm cao giọng, “Không thử làm sao biết đây? Dù bị đào thải cũng không có vấn đề gì, tôi không có nhiều tổn thất.”
Ngón tay Mục Kình Sâm vuốt nhẹ nơi chiếc cằm trơn mịn của cô, thân thể anh áp sát đằng trước, иgự¢ rắn chắc hung hăng dán chat vào Phó Lưu Âm, cô rũ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, trức иgự¢ bị đè áp biến đổi, “Anh tránh ra.”
“Cô không tổn thấy gì nhiều, như vậy đi, nếu ngày mai cô có thể thông qua, tôi đồng ý chuyện của cô, nếu cô không thông qua… tôi cũng có thể đồng ý cho cô.”
Phó Lưu Âm không biết ý tứ của Mục Kình Sâm, “Thật sao?”
“Không thông qua thì tự mình tới đổi.”
Phó Lưu Âm không nói gì, Mục Kình Sâm dùng ngón trỏ hất cằm cô lên, “cô đồng ý thì tôi cho người sắp xếp cho cô.”
Cô gái đẩy ngón tay anh ra, “Được.”
Lúc cô đi ra ngoài Mục Kình Sâm cũng không cản cô, sau khi xuống lầu huấn luyện lúc nãy giơ tay nhìn đồng hồ, “Không được sao?”
“Anh ta đồng ý.”
Huấn luyện viên lộ vẻ ngạc nhiên, “Không phải chứ? Chỉ một chút thời gian như vậy?”
“Có phải anh hiểu nhầm gì hay không?”
“Vậy cô nói một chút tôi hiểu sai như thế nào?”
Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn đối phương, “Mục soái để cho tôi ngày mai cùng người khác qua cửa cuối cùng.”
“Cô?”
Huấn luyện viên nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc lại, anh ta đưa tay chỉ Phó Lưu Âm, “Cô đừng nói đùa.”
“Thật sự.”
“Cô không có công phu tốt, cũng chưa từng trải qua huấn luyện, làm sao qua cửa cuối cùng?”
Phó Lưu Âm không biết cửa cuối cùng này như thế nào, “Đến được là tốt rồi.”
“Phải kí giấy sinh tử.”
Trong mắt cô lộ ra chút giật mình, “Giấy sinh tử?”
“Ngày mai tất cả huấn luyện viên chúng tôi đều phải ra ngoài, phía sau rừng có cơ quan mai phục, chỉ có người thuận lợi đi ra ngoài mới có đủ tư cách. Nhưng mà mỗi lần đều có hơn một nửa bị nâng ra ngoài, nhẹ thì bị thương, nặng thì gãy xương tê liệt, cô thật sự muốn thử sao?’
Phó Lưu Âm nghe vậy cảm thấy kinh hồn táng đảm, cô không biết huấn luyện viên nói vậy có thật hay không hay đang hù dọa cô, “Không sao, thật sự không được tôi cũng không miễn cưỡng, buông tha là được.”
Sau đó quả nhiên Phó Lưu Âm được an bài vào ký túc xã,
Hôm nay không huấn luyện, muốn để cho bọn cô duy trì tốt thể năng.
Trong phòng chỉ có hai cô gái, Phó Lưu Âm đi tới, hai người kia nhìn cô, thần sắc có chút không tốt, “Không phải cô là người của Mục soái sao? Còn tham gia khảo hạch làm cái gì?”
“Tôi không phải là người anh ta.” Phó Lưu Âm đến trước giường ngồi vào chỗ của mình, “Tôi không có quan hệ gì tới anh ta.”
“Công phu của cô như thế nào?”
Phó Lưu Âm có chút chột dạ, “Không tốt như các cô.”
“Ngày mai còn có đội tác chiến, cô đừng có kéo chân chúng tôi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không.”
Hoàng Long Đỉnh
Ăn qua đồ ăn sáng, Hứa Tình Thâm đi vào phòng khách, tòa biệt thự này lớn hơn cả Cửu Long Thương, cô thoái mái ngồi trên ghế sooffa, mở TV.
Tưởng Viễn Chu định đè tay cô lại, “Xem cái gì? Ầm ĩ.”
“Làm sao vậy?”
Tưởng Viễn Chu nhớ đến hình tượng của mình bị phá hỏng, lão Bạch ở bên cạnh nhịn cười, “Tưởng tiên sinh, tôi đã liên hệ với người bên đài, ý của đối phương là tin tức đã phát ra ngoài nếu giải thích chuyện lần trước ngài không làm động tác đó vậy chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao?”
“Động tác gì?” Hứa Tình Thâm bày ra gương mặt tò mò hỏi.
Lúc ấy cô chưa nhìn rõ bộ phận miêu tả về Tưởng Viễn Chu, tivi cũng không phát. Lão Bạch sờ mũi, Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế sofa có chút không tự nhiên, TV đã mở, may mà người xuất hiện không phải là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn lên thấy Phó Kình Sênh.
Đúng vậy, sau khi Phó Kình Sênh nhận tội, toàn bộ Đông thành đều bùng nổ rồi.
Bộ Công an có tổ chuyên quay phim làm phóng sự, hai tay Hứa Tĩnh Thâm nắm chặt, bên trong hình ảnh là bộ dáng Phó Kình Sênh nhận tội, mấy án tử có ảnh hưởng lớn nhất đều đã có câu trả lời rồi.
Hứa Tình Thâm cầm điều chỉnh từ xa chỉnh kênh khác nhưng liên tục chuyển qua nhà đài khác nhưng đều đưa tin như vậy.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy điều khiển từ xa từ tay cô, “Không có gì để xem đâu.”
Án tử của Tưởng Tùy Vân cũng đã bày ra, Bộ công an vốn định xem có tra cứu vụ án thêm không nhưng sau khi hỏi qua Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu đồng ý. Tùy vết sẹo trong lòng đã bị lộ ra nhưng ở Đông Thành có không ít người cho rằng Tưởng Tùy Vân là do bị Hứa Tình Thâm chẩn đoán sai mà ૮ɦếƭ.
Năm đó những lời này là do Tưởng Viễn Chu nói ra, hiện tại anh phải đích thân thu lại những lời này/
Lâm Lâm và Duệ Duệ đi tới, hai đứa bé chơi rất vui, Lâm Lâm đứng trước TV, bỗng nhiên đổ nhào vào màn hình, “Ba ba,b aba…”
Trong lòng Hứa Tình Thâm như bị hung hăng đâm vào, sắc mặt thay đôi, Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn gương mặt cô, Hứa Tình Thâm khó khăn mở miệng, “Lâm Lâm, mau tới đây.”
Bàn tay nhỏ của Lâm Lâm mò mẫm ở TV, con ngươi đen bóng nhìn vào gương mặt Phó Kình Sênh, bé đi tới gần lớn tiếng gọi, “Ba ba.”
Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, đi qua ôm lấy Lâm Lâm, cô ngồi trở lại ghế sofa sau đó ôm chặt lấy Lâm Lâm.
“Ba ba…”
Hứa Tình Thâm dùng tay che mắt Lâm Lâm, đứa bé không nhìn thấy TV bỗng nhiên òa khóc.
Tưởng Viễn Chu thấy vậy chuyển qua kênh thiếu nhi, Hứa Tình Thâm buông tay, Lâm Lâm giương mắt lên nhìn, trong mắt vẫn tràn ngập nước, trong mắt Hứa Tình Thâm lộ vẻ không nỡ, cô để Lâm Lâm xuống đất, “Đi chơi cùng Duệ Duệ đi.” Lâm Lâm quay đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng run rẩy, giống như không hiểu vì sao không thấy b aba nữa.
Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nhếch miệng nhìn, Duệ Duệ ở bên cạnh kéo tay Lâm Lâm, đứa bé không còn khóc nữa, hai đứa bé lại chơi cùng nhau.
“Tưởng Viễn Chu, bây giờ còn gặp được Phó Kình Sênh không?”
“Như thế nào? Em muốn gặp?”
Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm, “Ừ, gặp một lần đi.”
“Có thể.”
Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu, cô ở Hoàng Long Đỉnh, cô biết thân thế của Lâm Lâm đã không thể giấu giếm được nữa rồi. Hứa Tình Thâm muốn nói cho Tưởng Viễn Chu biết nhưng hôm nay không phải là lúc, cô bỗng nhiên cầm tay Tưởng Viễn Chu.
“Ngày mai, hẹn ba anh ăn một bữa cơm.”
“Vì sao?” Tưởng Viễn Chu khó hiểu hỏi.
“Không vì sao cả, ăn mừng chúng ta chuyển nhà.”
Tưởng Viễn Chu nhìn tay Hứa Tình Thâm anh không nhịn được cầm lấy bàn tay cô, ngón tay vuốt vuốt, “Đến nhà mới là chuyện của chúng ta, người của ông ấy nhìn chằm chằm ông ấy sẽ biết.”
“Có một số việc cần nói rõ ràng, ông ta không chúc phúc là chuyện của ông ta, nhưng em không muốn ông ta đánh chủ ý lên người em và Lâm Lâm.”
Tưởng Viễn Chu kéo cô lại gần, “Yên tâm đi, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
“Em biết.”
“Nếu em muốn để ông ấy tới vậy anh nghe em.”
“Được.” Hứa Tình Thâm mỉm cười, “Vậy tối mai đi, chuẩn bị thêm vài món ăn, người một nhà gặp mặt.
Buổi tối.
Phòng khác đã thu dọn xong, Tưởng Viễn Chu nhìn căn phòng trống không đến xuất thần. Anh tới phòng trẻ em, Duệ Duệ và Lâm Lâm đang chơi, Hứa Tình Thâm ở bên cạnh thúc giục, “ Chúng ta đi ngủ đi, sáng mai lại chơi có được không?”
Lâm Lâm giống như không nghe thấy, cô bé ở trên đệm bò thật nhanh, đến bên cạnh Duệ Duệ, đưa tay muốn lấy xe của bé.
Duệ duệ đang chơi vui ve nhìn chiếc xe bất thình lình bị Lâm Lâm lấy đi, bé nhìn nhìn, Tưởng Viễn Chu nghĩ hai bé sẽ ồn ào, không nghĩ Lâm Lâm lại nhét xe về trong tay Duệ Duệ.
Hứa Tình Thâm đến bên cạnh Lâm Lâm, “Không còn sớm rồi…”
Tưởng Viễn Chu ngồi lên đệm, Duệ Duệ cực kì yên tĩnh, cầm món đồ chơi không nói một tiếng mà tự chơi, nhưng Tưởng Viễn Chu nhìn con trai như vậy không nhịn được mà cảm thấy đau lòng,” Đêm nay em mang Duệ Duệ cùng ngủ đi.”
Hứa Tình Thâm nhìn anh, “Được.”
Người đàn ông giật mình, nghe vậy anh đưa tay ôm lấy Duệ Duệ, “CHúng ta không chơi nữa, cùng mẹ đi ngủ có được không?”
Bên trong phòng ngủ chính, bên cạnh giường lớn đặt một chiếc giường nhỏ, vốn là để cho Lâm Lâm ngủ nhưng hai đứa bé tắm xong Hứa Tình Thâm đều để chúng ngủ trên giường.
Ban ngày bọn nhỏ chơi mệt, lúc này ở trong chăn thoải mái, ngủ thi*p đi.
Hứa Tình Thâm tắm rửa xong tóc cũng khô, cô ngáp nhỏ một cái, “Anh cũng ngủ đi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, “Một mình em có chiếu cô được không?”
“Có thể.”
Hứa Tình Thâm kéo anh đứng dậy, “ Đi ngủ.
Tất nhiên Tưởng Viễn Chu rất không tình nguyện, Hứa Tĩnh Thâm ở sau lưng anh đẩy đi, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng.
Người đàn ông xoay người nhìn thấy Hứa Tình Thâm muốn đóng cửa, “Em cùng hai đứa trẻ sợ không được, em không đến mức còn khóa cửa đấy chứ?”
“Em có thể, yên tâm đi.” Hứa Tình Thâm nói xong tiếng cửa rầm một tiếng, Tưởng Viễn Chu nghe được tiếng khóa trái cửa ở bên trong.
Cô đang ở phòng anh sao?
Mọi người vào phòng anh, cô còn có thể phòng được sao?
Hứa Tình Thâm xoay người ngồi trước giường, Tưởng Viễn Chu đứng bên ngoài cũng trở về phòng khách nằm.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Hứa Tình Thâm thấy không ổn, mở cửa đi ra ngoài, cô rón rén đến phòng trẻ con hai lần một lần nữa đóng cửa lại, cầm hộp sữa bột Duệ Duệ đã uống xếp lại, để gần vào cửa.
Những hộp sữa này nghe nói là đồ chơi của Duệ Duệ, không cho người ta vứt đi, Hứa Tình Thâm đặt mấy chiếc chuông để đó.
Tất cả chuẩn bị xong cô mới đi ngủ.
Tưởng Viễn Chu tắm xong đi xuống lầu hỏi người hầu chìa khóa dự phòng.
Anh đi lên lầu, lúc này nhất định Hứa Tình Thâm đã ngủ, Tưởng Viễn Chu đi tới trước cửa phòng ngủ, lúc mở cửa hết sức cẩn thận, không gây ra tiếng động.
Phòng ngủ tối đen một mảnh, xem ra đã ngủ sâu.
Loảng xoảng.
Bỗng nhiên âm thanh truyền đến lỗ tai Tưởng Viễn Chu, còn kèm theo tiếng lắc lắc, anh đẩy cửa ra, bên trong Hứa Tình Thâm bị kinh hách mà tỉnh, chưa kịp phản ứng, chỉ mơ mơ màng màng, “Ai vậy?”
Tưởng Viến Chu không để ý nhiều như vậy, bước chân đi vào trong, một bước giẫm tới chiếc chuông.
Âm thanh liên tiếp làm cho Hứa Tình Thâm tỉnh táo hoàn toàn, Tưởng Viễn Chu sờ tường, Hứa Tình Thâm muốn giơ tay bật đèn, cảm giác chăn bị xốc lên.
Rất nhanh cả người cô bị lực đạo đẩy vào trong.
Tưởng Viễn Chu bá đạo lên giường, cánh tay đè vai cô, Hứa Tình Thâm ngã nhào lên giường, người đàn ông xoay người một cái áp trụ cô.
Dê đã vào hang sói làm sao còn có thể phòng sắc lang đây?
Hứa Tình Thâm đá chân hai lần, “Anh nhanh dậy.”
Tưởng Viễn Chu điều chỉnh vòng tay ấm áp bên trong là thân thể mềm mại thơm mát, anh xốc chăn lên người, quấn hai người vào trong.
“Có một số việc chúng ta không được…”
“Ai nói với em vậy? Miệng Tưởng Viễn Chu mở lớn, “Đó là em nói nhưng anh không đồng ý.”
“Chẳng lẽ em một chút cũng không nghĩ muốn anh?” Tưởng Viễn Chu nói, tay sờ vào chỗ mẫn cảm của Hứa Tình Thâm.