TƯỞNG THIẾU PHU NHÂN CHỐNG ĐỐI
Hứa Tình thâm đến trước mặt Tưởng Viễn Chu, người đang ông đưa tay nâng mặt cô.
Anh xoa nhẹ gương mặt cô, Hứa Tình Thâm cầm tay Tưởng Viễn Chu: “Tôi biết vấn đề ở đâu rồi.”
“Ở đâu?”
“Tưởng Viễn Chu, anh phải nói rõ ràng với ba anh, nói anh và tôi không còn khả năng, ông ta sẽ không muốn đối phó với tôi.”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Hình như rất có đạo lý.”
“Rốt cuộc anh muốn nói như thế nào với ông ta?”
“Ăn ngay nói thật.”
Hứa Tình Thâm kéo cổ tay cô, “Ba anh nên đối phó với anh, tôi đã buông tay ông ta dựa vào đâu mà bức tôi?”
“Bởi vì anh là còn trai ông ấy, anh không buông được, nếu dùng chiêu hãm hại người nhà mình không phải ông ấy ngốc đến mức đi hại bản thân mình chứ?”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay, Tưởng Viễn Chu đi đến gần hôn môi cô, cô đẩy không ra, hai người ở trước cửa dây dưa một hồi. Cô khó khăn quay mặt, “Tránh ra.”
Tưởng Viễn Chu nâng hai tay, quả nhiên ngoan ngoãn buông cô ra, khóe môi anh nhếch lên, “Yên tâm, anh đảm bảo sẽ không làm gì em, anh lo lắng em ở đây, không phải trong phòng còn có một giường khác sao? Yên tâm, chúng ta chia giường ngủ.”
Người đàn ông nói xong bước tới chiếc giường nhỏ trước mặt, anh nằm xuống giang hai tay hai chân ra, “Em tự nhiên đi, dù sao em có đuổi anh cũng không đi.”
Hứa Tình Thâm rõ là… cả người vô lực càng bất đắc dĩ hơn.
Cô ôm lấy Lâm Lâm đi rửa mặt cho bé, ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn ra màn che nơi cửa sổ, đứng dậy kéo lại.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng thu dọn xong mặc áo ngủ kín mới ra ngoài, cô ôm Lâm Lâm lên giường, từ trong túi lấy ra truyện cổ tích đọc cho bé.
Tưởng Viễn Chu nằm nghiêng trên giường, tay chống lấy đầu, Lâm Lâm ngồi dậy, đến ghé lên người Hứa Tình Thâm, nhìn về Tưởng Viễn Chu cười cười.
Đứa trẻ mới tắm nước nóng xong, khuôn mặt đỏ bừng, bé không nói nhưng biểu tình gương mặt cực kì phong phú, thường nháy mắt với Tưởng Viễn Chu, nhếch miệng cười, Hứa tình Thâm sờ mặt bé: “Không cần cười quái dị như vậy, sau này bị méo miệng.”
Tưởng Viễn Chu ngồ dậy: “Em lo lắng cũng thật nhiều, anh thấy bé như vậy mới đáng yêu.”
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, để cho bé nằm trong chăn, khó khăn đắp chăn cho bé, bé cứ nằm lên người Hứa Tình Thâm, sau đó nhă mặt nhăn mũi, nhếch miệng với Tưởng Viễn Chu…
“Con gái em thích anh.” Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm không nói gì, gấp cuốn truyện lại, “Nếu không muốn nghe truyện cổ tích thì chúng ta đi ngủ.”
Cô ôm lấy Lâm Lâm, đắp chăn cho bé xong, Hứa Tình Thâm tắt đèn.
Tưởng Viễn Chu nằm trên giường nho, cánh tay để sau gáy, hiện tại không gian yên tĩnh, nhưng trong lòng có gì đó không hiểu được.
Lâm Lâm ngủ, Hứa TìnhThâm cũng bất tri bất giác ngủ, ngủ đến khuya chợt nghe tiếng chuông cửa chói tai, Lâm Lâm bị hoảng sợ, Hứa Tình Thâm vội đưa tay che tai bé, Tưởng Viễn Chu ngồi dậy bước nhanh ra cửa.
Anh mở cửa, lại thấy bên ngoài không có người, Tưởng Viễn Chu đi ra hành lang, anh nhìn trái nhìn phải, hai bên đều trống trơn.
Tiếng của Hứa Tình Thâm trong nhà truyền ra: “Ai thế?”
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại đến trước giường: “Không có ai cả.”
Cô nhìn đứa bé trong lòng, may mà Lâm Lâm vẫn chưa tỉnh lại, chỉ nhíu mày xong rồi ngủ.
Hứa Tình Thâm buông tay, dịch chăn lại cho bé, cô ngồi dậy nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, “Không có ai cả sao?”
Người đàn ông lắc đầu, Hứa Tình Thâm thấy anh đang mặc áo ngủ, sau khi cô ngủ anh có đi tắm qua, “Khách sạn này không phải không có người khác sao?”
Hai tay Tưởng Viễn Chu khoanh lại, nhẹ nhàng nói với cô: “Em ngủ đi.”
Hứa Tình mang theo nghi vấn nằm xuống, mới ngủ không lâu liền bị tiếng chuông đánh thức.
“Có bệnh.” Mơ hồ, cô nghe được tiếng Tưởng Viễn Chu mắng người, bước nhanh ra ngoài.
Lần này Lâm Lâm bị dọa sợ, khóc lớn, sắc mặt Tưởng Viễn Chu xanh mét đi vào, trực tiếp gọi điện thoại cho lễ tân. Chỉ là bên kia mãi không nghe được tiếng người bắt máy, Tưởng Viễn Chu vơ lấy áo mặc ào, Hứa Tình Thâm dỗ con gái, ánh mắt nhìn Tưởng Viễn Chu đang đi ra ngoài: “Anh đi đâu?”
“Tiếng chuông đã dừng, anh xuống dưới lầu nhìn xem.”
Tưởng Viễn Chu đến quầy lễ tân căn bản không có ai, có lẽ mười ngày này không có khách vào thuê cho nên nửa đêm đã đi ngủ.
Người đàn ông bình tĩnh bước về phòng 602, Hứa Tình Thâm không ngủ, mặc thêm áo ngồi ở mép giường, thấy anh đi vào cô khẩn trương đứng dậy: “Như thế nào?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Không có ai.”
Anh bước mấy bước đến trước mặt Hứa Tình Thâm: “Chỗ này như vậy em còn muốn ở lại sao?”
“Là ba anh sao?”
“Không rõ lắm.”
Tưởng Viễn Chu thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, anh đưa tay cầm lấy vai cô: “Cố gắng nằm ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Hứa Tình Thâm nghe anh nói vậy lại nằm lên giường.
Đến sáng, Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại cho Lão Bạch, Lâm Lâm cũng tỉnh dậy, Hứa Tình Thâm đang mặc quần áo rửa mặt cho bé, mới xong không bao lâu lão Bạch đã tới rồi. Mở cửa, lão Bạch mang theo người đi vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu câu đầu tiên liền nói: “Tưởng tiên sinh, tối hôm qua nhỉ ngon không?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không thể gọi là tốt: “Ngủ không ngon.”
Lão Bạch buồn cười: “Tưởng tiên sinh, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Người đàn ông đứng ở cửa, lão Bạch đi vào, anh bảo người ta mang bữa sáng vào, tôi hôm qua đã thu dọn xong, lão Bạch tinh thần sảng khoái, ngày hôm qua khó có được dịp Tưởng Viễn Chu cho anh ta về sớm, anh ta ngủ một giấc thật ngon.
“Lão Bạch, lúc anh đến quầy lễ tân có người không?”
“Không có.”
Tưởng Viễn Chu hung dữ nói: “Các cô kia phản rồi!”
Lão Bạch nghe khẩu khí của anh có gì đó không thích hợp: “Tưởng tiên sinh, làm sao vậy?”
“Anh nhanh chóng tìm lễ tân, tra camera tối hôm qua nửa đêm có người nhấn chuông cửa làm cho người ta cả đêm ngủ không ngon.”
Vâng.
Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, người còn lại dọn bữa sáng xong cũng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm mở ti vi, không có kênh nào, trong phòng không có âm thanh gì, thật là kì quái, cô mở rương lấy quần áo, Tưởng Viễn Chu đang thay quần áo lão Bạch mang tới.
Trên TV âm thanh bắt đầu truyền đến.
“Cuộc gặp gỡ bí mật 12h, nụ hôn, mò mẫm, kín đáo, quay cuồng… không thiếu một thứ, người vợ nhiệt tình như lửa, Dụς ∀ọηg nghênh đón, chiến hỏa bùng lên ước chừng một tiếng.”
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền biết đó là tin tức của làng giải trí, đài truyền hình nào cũng đoán được bởi vì tin tức vô cùng thô tục, dùng cách xưng hô hạ lưu. Không biết minh tinh nào xui xẻo bị nói như vậy, xem ra là gây họa không che giấu được.
Tưởng Viễn Chu rửa mặt xong từ trong phòng tắm ra ngoài: “Ăn điểm tâm trước đi.”
“Anh ăn trước đi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào bàn, tối qua đã không thể ngủ, âm thanh TV nói nhao nhao tệ hại, âm thanh người đàn ông líu ríu, huyệt thái dương của Tưởng Viễn Chu đau vô cùng. Tin tức trên TV vãn tiếp tục, Hứa Tình Thâm không quay đầu, nhìn Tưởng Viễn Chu nói : “Tắt TV đi.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu tìm điều khiển từ xa.
“Hai giờ đêm, người đàn ông ra khỏi phòng đưa tay ôm lấy đũng quần, có phải lúc nãy dung tục quá độ hay không làm cho tiểu đệ đệ bất mãn hay không?”
Gương mặt Hứa Tình Thâm đỏ rực, “Người đàn ông này đủng là thô bỉ, xứng đáng bị người chụp lại.”
Tưởng Viễn Chu tìm được điều khiển từ xa, nâng tay vừa muốn đưa đến nguồn điện lại nhìn bản thân xuất hiện trong bức hình.
Anh đến gần hơn, xác định mình không nhìn nhầm :”Lúc nãy em vừa nói người nào thôi bỉ?”
“Người đàn ông trên TV.”
“Hứa Tình Thâm, em xem đó là người nào?”
Hứa Tình Thâm cầm mấy bộ quần áo, cô đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cầm cổ tay cô :”Trên TV có em, còn có cả anh.”
Tiêu đề cực lớn vẫn đang chạy, dục hỏa 12h bị ép khô! ÉP KHÔ! ÉP KHÔ!
Hứa Tình Thâm không kịp phản ứng, “Tin tức lúc nãy là nói anh và tôi sao?”
Tưởng Viễn Chu thở hổn hển, đưa tay cầm điều khiển, một tay chỉ vào TV, anh tức giận khóe miệng giật giật, “Tối hôm qua có người nhấn chuông cửa, nhất đình là đám người này làm, anh vừa đi ra ngoài thì bị bọn hắn chụp. Cái gì mà cởi trần, anh lộ đâu hả?”
Hứa Tình Thâm cũng tức giận: “Có bệnh phải không, tối hôm qua chúng ta làm gì hả? Làm sao có thể bày ra một đống thế này?”
Người đàn ông bên cạnh sắp bị cọc tức điên rồi, không nhịn được ở trong phòng thong thả bước đi, Hứa Tình Thâm nhìn anh sắp không khống chế được rồi, “Tưởng Viễn Chu, bình tĩnh một chút.”
“Làm sao có thể bình tĩnh được đây?” Tưởng Viễn Chu gõ gõ trán của mình, “Tin tức này… có thể truyền khắp Đông thành rồi.”
“Không quan hệ, thanh giả tự thanh.” (Thật giả đều rõ.)
“Em nói thật đơn giản.” Tưởng Viễn Chu tức giận ngồi vào mép giường, “Tối qua lúc anh ra cửa tay cũng không làm gì mà bọn họ nói anh, nói anh…”
Tưởng Viễn Chu không nói gì nữa, lão Bạch đi vào, hấp ta hấp tấp: “Tưởng tiên sinh!”
Hứa tình Thâm nhìn thấy Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên lập tức tắt TV.
“Tưởng tiên sinh, tôi đã tra, người tối hôm qua là chó săn, ấn chuông xong liền bỏ chạy, camera bị giấu ở trong chậu hoa.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu chống đầu, một lúc sau lại dùng ngón tay day huyệt thái dương, “Tin tức đã truyền ra, còn có biện pháp gỡ bỏ sao?”
“Sao? Nhanh như vậy sao?”
Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ, đưa tay kéo rèm che, “Đối diện nhất định có người chụp ảnh.”
“Tưởng tiên sinh, các người làm việc không đóng cửa sao? Ít nhiều mấy ngôi sao đều bị dính như vậy rồi.”
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão Bạch, sắc mặt của Hứa Tình Thâm cũng không dễ nhìn, cô có thể kéo sự chú ý như vậy không phải vì người đàn ông trong phòng là Tưởng Viễn Chu sao? “Lần này thì tốt rồi, chúng ta nổi tiếng rồi.”
“Tưởng tiên sinh, tôi nghĩ ra cách, tranh thủ để cho đài truyền hình nhanh chóng kéo xuống, còn có, không biết trên mạng có quay clip hay không.”
Tưởng Viễn Chu ngồi không yên, “Tôi đi với anh.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm thấy hai người ra ngoài, Tưởng Viễn Chu ra cửa, quay đầu với cô: “Hôm nay đừng ra ngoài, cẩn thận bị chặn.”
“Này…”
Hứa Tình Thâm nhìn cửa bị đóng lại, cái gì mà đừng ra ngoài, cô còn muốn đi xem nhà á!
Tưởng Viễn Chu và lão Bạch lên xe, lão Bạch lên xe quay đầu nhìn Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông dựa vào phía sau, sắc mặt tối tăm vô cùng.
“Tưởng tiên sinh?”
Tưởng Viễn Chu cắn răng, “Tin tức đó là ai viết?”
“Cái này không rõ, làm sao thế?”
Tưởng Viễn Chu tức giận không nói nên lời, lái xe liếc mắt nhìn lão Bạch, lão Bạch cẩn thận nói: “Tưởng tiên sinh, đúng như ngài bảo tôi điều tra, có phải bọn họ viết quá đáng hay không?”
“Tôi để cho bọn họ chụp cũng không để cho bọn họ viết linh tinh, viết tôi cởi trần cửa không nói còn ôm lấy đũng quần? Chơi trò gì vậy!”
Lão Bạch hiểu rõ, trước đến nay Tưởng tiên sinh coi trọng nhất chính là người coi trọng hình tượng, nói anh cái khác không nói, lão Bạch nghĩ đễn cảnh ôm đũng quần, thật sự là không đành lòng nhìn. “Tưởng tiên sinh, ngadi đừng để trong lòng.”
“Tôi không để trong lòng thì có ích sao? Sợ rặng mọi người đều ở trong lòng cười nhạo tôi rồi.”
“Tưởng tiên sinh, người không phải là thần, loại chuyện này…”
Tưởng Viễn Chu hung hăng quăng một ánh mắt Gi*t người qua, “Loại chuyện này thế nào?”
Lão Bạch rụt cổ, “Qủa thật là chướng tai gai mắt.”
Người đàn ông đưa tay, ngón tay chạm vào mặt, lão Bạch nghiêm túc nhìn Tưởng Viễn Chu, nhìn thấy anh cực kì phiễn não, “Tôi căn bản… chưa từng gặp phải.”
Lão Bạch sửa lại dáng ngồi, “Lúc trước tôi đã khuyên ngài rồi, ngài cứ tự mình… ngài xem, mất hết mặt mũi.”
Tưởng Viễn Chu khôi phục lại, dùng tay ngăn lại :”Mấy thứ mặt mũi đó tôi không cần.”
Vì Hứa tình Thâm anh đúng là làm trò hay trò xấu, trò tổn thương, trò nào cũng dùng hết rồi.
Hán đình
Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của người môi giới, cố ý nhìn xung quanh khách sạn mấy lần, xác định không có ai mới mang theo Lâm Lâm chuẩn bị ra ngoài xem nhà.
Theo thang máy đi xuống, trước lễ tân không có ai, chợt bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
“Đến nhanh, đến nhanh, là người này.”
Hứa Tình Thâm chột dạ, vội vã ôm Lâm Lâm trốn phía sau cây phát tài. Xuyên qua cánh cửa thủy tinh, cô thấy mấy em gái nhỏ đến ngoài cửa, còn nhìn qua kính: “Lúc nãy nhìn thấy sao? Là người kia?”
“Chụp hình cho tôi, nhanh lên.”
“Mãnh nam mãnh nữ, nói không chừng có chưa đi đâu.”
Hứa Tình Thâm ngồi chổm hổm, nhìn thấy mấy người đang chơi chụp ảnh, cô cảm thấy kì quái, hiện tại người ta đều thích chơi kiểu này sao, trước là chuyện quần áo sau lại có một đám người đến chụp ảnh.
Khó khăn đợi bọn họ đi, hai chân Hứa tình Thâm run lên, vừa muốn ra cửa thì thấy một chiếc xe cách bãi đỗ xe không xa, rõ ràng người bước xuống là phóng viên, cầm micro thật dài, đang đi về phía bên này.
Đúng là gặp quỷ, Hứa tình Thâm nhanh chóng ôm Lâm Lâm trở về phòng.
Gần đây Hứa Tình Thâm thật sự là mốc meo, tin tức này tung ra bị người khác cười chê thì đã đành có lẽ cô đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa.
Đến trưa, cửa được mở ra.
Hứa Tình Thâm thò đầu ra thấy, vậy mà lại là lão Bạch.
Lão Bạch vội vàng đi vào: “Tưởng thiếu phu nhân, nhanh thu dọn đồ đạc.”
“Làm gì?”
“Lão gia nhìn thấy tin tức đã nổi giận, cho quản gia mang theo không ít người nói muốn phá nơi này.”
Hứa Tình Thâm ngồi không nhúc nhích, trong lòng vỗn đã tích tụ lại: “Vậy đã cho ba anh ta đập đi.”
“Ngài đừng hành động theo cảm tính, ngài còn có đứa trẻ, nếu vạn nhất rat ay không phải sẽ dọa dứa trẻ sao?”
Hứa Tình Thâm mấp máy môi, lão Bạch thay cô thu dọn, cô cũng không quan tâm tới cái khác, chỉ có thể kéo rương nhét một số đồ hàng ngày vào: “Ông ta dựa vào đâu ᴆụng đến tôi.”
Hứa Tình Thâm cô thường xuyên chịu đạn là sao?
“Lão gia nói nhất định là ngài bày ra để diễn trò, cứ như vậy nhà họ Tưởng sẽ nhận ngài, Tưởng tiên sinh tâm tư đơn thuần, cho nên mới bị ngài kéo đến khách sạn này.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm ngày càng trắng, lão Bạch đưa lưng về phía cô nhưng biết cô tức giận muốn điên lên, nhưng anh vẫn mặt mày hớn hở nói: “Tưởng tiên sinh có giải thích cũng vô dụng, hiện tại ngài đấy đang ngăn lão gia, để tôi nhanh chóng mang ngài đi.”
Hứa Tình thâm ném đồ vào rương, “Tôi mới là phụ nữ, là người bị hại lớn nhất có được không?”
“Vang, ý của ngài tôi hiểu nhưng lão gia nói ngài có tâm cơ lớn, sẽ tuyên truyền cho bản thân, lần này còn gọi chó săn tới, làm cho Tưởng tiên sinh mất mặt, lão gia phá hết đồ đạc trong nhà, Tưởng thiếu phu nhân, ngài đúng là nhổ râu lão hổ, Tưởng tiên sinh không có cách nào chỉ có thể đưa ngài đi trước.”
Hứa Tình thâm thấy qua Tưởng Đông Đình tàn nhẫn, làm sao dám chậm trễ, có mấy thứ chưa thu dọn xong liền cho luôn vào túi lớn.
Lái xe nhanh chóng chạy vào phòng giúp đỡ chuyển đồ, Hứa Tình Thâm ngồi trong xe công vụ, lão Bạch đóng cửa nịt dây an toàn :”Không tốt.”
“Làm sao vậy?”
“Người nhà họ Tưởng đến rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài, thấy một đám người hùng hổ cầm gậy gộc xông vào bên trong, đứng trước cửa khách sạn, rõ ràng có thể đưa tay đẩy cửa nhưng bị bọn họ dùng gậy gộc đập nát.
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm đầu, ý gì đây? Nếu cô muộn một bước có phải bị đánh rồi hay không?
“Nhanh lái xe.” Lão Bạch thúc giục.
Hứa Tình thâm ném đồ vào rương, “Tôi mới là phụ nữ, là người bị hại lớn nhất có được không?”
“Vang, ý của ngài tôi hiểu nhưng lão gia nói ngài có tâm cơ lớn, sẽ tuyên truyền cho bản thân, lần này còn gọi chó săn tới, làm cho Tưởng tiên sinh mất mặt, lão gia phá hết đồ đạc trong nhà, Tưởng thiếu phu nhân, ngài đúng là nhổ râu lão hổ, Tưởng tiên sinh không có cách nào chỉ có thể đưa ngài đi trước.”
Hứa Tình thâm thấy qua Tưởng Đông Đình tàn nhẫn, làm sao dám chậm trễ, có mấy thứ chưa thu dọn xong liền cho luôn vào túi lớn.
Lái xe nhanh chóng chạy vào phòng giúp đỡ chuyển đồ, Hứa Tình Thâm ngồi trong xe công vụ, lão Bạch đóng cửa nịt dây an toàn :”Không tốt.”
“Làm sao vậy?”
“Người nhà họ Tưởng đến rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài, thấy một đám người hùng hổ cầm gậy gộc xông vào bên trong, đứng trước cửa khách sạn, rõ ràng có thể đưa tay đẩy cửa nhưng bị bọn họ dùng gậy gộc đập nát.
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm đầu, ý gì đây? Nếu cô muộn một bước có phải bị đánh rồi hay không?
“Nhanh lái xe.” Lão Bạch thúc giục.
Lái xe nhanh chóng khởi động xe, lau mồ hôi lạnh rơi xuống: “May mắn Tưởng tiên sinh dự đoán trước, để cho tôi thay xe khác.”
Phía sau còn truyền đến tiếng kịch liệt, Hứa tình Thâm lo Lâm Lâm sẽ sợ, vội đưa tay cô bé vào trong иgự¢, cô xoa đầu Lâm Lâm: “Bảo bối không sợ, không nên nhìn.”
Ngược lại Lâm Lâm không có chút sợ hãi, không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Xe rời khỏi khách sạn, khách sạn bị đánh không sai biệt lắm, bồn hoa phát tài bị đập vỡ, lễ tân nghe động tĩnh phía trước liền chạy đến nhìn dưới đát bừa bãi không nói nên lời, “Các người, các người…”
Người gì vậy! Đúng là đám lưu manh!
Người đàn ông dẫn đầu tiến lên :”Cô nhìn xem mấy thứ này đáng bao nhiêu tiền?”
“Các người, các người là ai?”
“Đừng hỏi chúng tôi là ai, nhanh chóng nói một con số, bồi thường cho cô.”
Em gái lễ tân nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nhìn về phía trước :”Các người với đồ thủy tinh có thù oán gì? Cứ nhằm chúng mà đánh.”
Thủy tinh gây động tĩnh lớn, người đàn ông nở nụ cười, xoay người nhìn một chút, chiếc xe chở Hứa tình Thâm đã rời đi từ lâu.
Xe đi qua phố xá sầm uất, sau đó dừng lại ở một khách sạn năm sao, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục tiến lên hỏi có cần gì giúp đỡ không.
Hứa Tình Thâm không đẩy cửa đi xuống, lão Bạch quay đầu nhìn cô: “Tưởng tiên sinh biết ngài hiện tại không có chỗ để đi, nhưng tình hình tối hôm qua như vậy ngài ấy không muốn xảy ra lần nữa.”
Trong lòng cô chỉ biết bất đắc dĩ, dù có có thể tìm nhà thì thế nào? Rời khỏi Đông thành thì thế nào?
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đúng là bị gắt gao buộc lại một chỗ.
Lão Bạch đẩy cửa đi xuống, thay Hứa Tình Thâm đặt phòng.
Vào phòng Tổng thống, Lâm Lâm tối qua không ngủ ngon, ở trên xe liền ngủ.
Hứa Tình Thâm đặt bé lên giường, lão Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, “Ngài còn cần gì cứ việc nói.”
“Lão Bạch, anh nói có phải tôi không thể ra ngoài được đúng không?”
“Tưởng thiếu phu nhân…”
“Anh đừng gọi tôi là Tưởng thiếu phu nhân, thật sự tôi nhận không nổi xưng hô này.”
“Vậy theo ý ngài vẫn là Hứa tiểu thư tốt hay Tưởng thiếu phu nhân tốt?”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên mép giường: “Anh thấy phương diện nào tốt?”
“Mặc kệ là lúc nào, Tưởng thiếu phu nhân nhất đinh có ích hơn Hứa tiểu thư nhiều.”
“Chẳng lẽ là tôi nghĩ đơn giản quá hay sao? Tôi muốn tìm nhà, bình yên sống, mọi chuyện cứ tự nhiên đi.”
Lão Bạch cho hai tay sau: “Qủa thật ngài nghĩ quá nhiều, nói thuận theo tự nhiên thì quá đơn giản, nhưng trên đời này có nhiều người như vậy, bọn họ không muốn ngài bình yên, Tưởng thiếu phu nhân không phải là hư danh, ngài và Tưởng tiên sinh còn chưa rõ ràng, lão gia phản đối, nhưng nếu ngài trở lại, Tưởng tiên sinh cũng sẽ lo lắng. Lão gia muốn đối phó với ngài cũng vô dụng, bên cạnh ngài cón có Tưởng tiên sinh, nhưng hiện tại thì khác, nếu ngày nào đó Tưởng tiên sinh bị ngài làm cho tổn thương, ngài có nghĩ tới ngài ấy không còn quan tâm ngài nữa, ngài sẽ gặp nguy hiểm không?”
Hứa Tình Thâm nhếch môi, lão Bạch lui về sau: “Nói đến nước này, Tưởng thiếu phu nhân, tôi đi trước.”
“Ừ.”
Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, cầm thẻ mở cửa.
Anh ngồi xe trở về, Tưởng Viễn Chu không ở nhà họ Tưởng, mà ở Cửu Long thương với Duệ Duệ. Lúc lão Bạch vào phòng khách nghe tiếng cười của Duệ Duệ truyền đến, anh bước nhanh qua: “Tưởng tiên sinh.”
“Làm ổn thỏa rồi sao?”
“Ổn rồi.”
Lão Bạch cầm báo để lên bàn trà, Tưởng Viễn Chu quét mắt nhìn: “Mấy ngày tới tôi đều khong ra ngoài, lạnh nhạt với cô ấy vậy.”
“Ngài bỏ được sao?”
“Không bỏ được cái nhỏ không bẫy được con sói.”
Lão Bạch bật cười: “Tưởng thiếu phu nhân biết ngài so sánh ngài ấy với con sói đoán chừng muốn cắn ngài.”
“Chẳng lẽ cô ấy không phải là sói sao?” Tưởng Viễn Chu ôm lấy Duệ Duệ thả lên chân mình, “Bạch nhãn lang.” --- Sói mắt trắng.
Tuy anh nói vậy nhưng ngay cả lão Bạch cũng biết, anh nói ngoài miệng thế thôi, trong lòng lại hiểu rõ như gương sáng, biết Hứa Tình Thâm không phải là người như thế.
“Còn nữa, Tưởng tiên sinh, ngài để người khác giả mạo người lão gia phái tới, tôi sợ nếu ngài ấy biết rõ…”
“Sợ cái gì?” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu như thường, “Ông ấy làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhiều thêm một việc cũng không sao.”
Vâng.
Ba ngày sau.
Hứa Tình Thâm kéo rèm che, Tưởng Viễn Chu giống như biến mất, ba ngày nay chưa từng xuất hiện.
Cô nhìn ánh nắng xinh đẹp ngoài cửa sổ, Hứa Tình Thâm không muốn tiếp tục như vậy, cô cảm thấy nếu cứ như vậy nữa thì cô sẽ hỏng mất.
Phía sau truyền đến tiếng khóc của Lâm Lâm, Hứa tình Thâm xoay người, tiến lên: “Bảo bổi, làm sao vậy?”
Lâm Lâm không chờ được khóc muốn ra ngoài, trong mắt Hứa Tình Thâm lộ ra sự không nỡ, “Bảo bối không khóc, mẹ mang con đến khu vui chơi có được không?”
Cô ôm lấy đứa trẻ, cầm túi đi ra ngoài.
Khách sạn cách khu vui chơi không xa, Hứa Tình Thâm vẫy taxi ở ngoài cửa.
Ngồi trên xe, Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm lên chân mình, “Bác tài, làm phiền tới Song Ngân quốc tế.”
Xe từ từ chuyển động, lái xe khóa cửa, bên trong tỏa ra hơi ấm, Hứa tình Thâm chưa ăn cơm rưa, mới đi không bao lâu cảm thấy say xe.
“Sắp đến chưa?”
“Chưa, phía trước đang sửa đường, phải đi vòng một chuyến.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu nhìn cô: “Có phải cô say xe hay không?”
“Có một chút.”
“Trên xe có ô mai, có muốn một viên hay không?”
“Không cần đâu.” Hứa Tình Thâm không do dự cự tuyệt, “Tôi không sao.”
Lái xe nghe thê tiếp tục nói: “Đây là con gái cô sao?”
Hứa Tình Thâm theo bản năng ôm chặt đứa bé vào lòng không trả lời, một lúc sau cô nhìn đồng hồ, người này đường đến Song Ngân quốc tế tầm 15ph nhưng hôm nay lại đi lâu, Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài muốn xem cột mốc đường.
“Đừng gấp, phía trước là đến rồi.”
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm giật mình, tầm mắt nhìn ra ngoài, đối phương cũng không nói gì.
Cô luống cuống, nhưng lại tỏ ra trấn tĩnh, Hứa Tình Thâm cầm điện thoại trong tay, lái xe đưa mắt nhìn bỗng nhiên đạp mạnh phanh xe.
Ngồi phía sau xe taxi rất ít người thắt dây an toàn, cả người Hứa tình Thâm nhào về phía trước, cánh tay đập vào ghế của tài xế, điện thoại rơi ra, Hứa Tình Thâm không để ý nhiều, cô ôm chặt con gái, khó khăn ngồi vững lại, Hứa Tình Thâm nhìn ra cửa sổ, nhìn xe đang tăng tốc.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
“Tính cảnh giác của Hứa tiểu thư không tệ.”
“Anh biết tôi.”
Lái xe cười lạnh, tăng tốc, Hứa Tình Thâm nhìn con gái trong lòng, không tệ, lá gan Lâm Lâm lớn, không khóc không nháo. “Nếu anh gọi tôi một tiếng Hứa tiểu thư nhất định là biết tôi.”
“Nếu cô không tự đi thì tôi chỉ có thể tiễn cô một đoạn.”
Hứa Tình Thâm tỉnh táo lại: “Là Tưởng Đông Đình bảo anh tới?”
Đối phương nghe thế không nhịn được nhìn cô nhiều hơn: “Lão gia ghét cô là đúng, vậy mà cô lại dám gọi thẳng tên?”
“Muốn đuổi tôi ra khỏi Đông thành, cũng chỉ có một mình Tưởng Đông Đình.”
Lái xe nắm chặt hai tay, “Hứa tiểu thư, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn ngồi đó đừng nhúc nhích, lão gia chỉ muốn cô rời đi, không cần tính mạng của cô.”
Hứa Tình Thâm ngồi đó, quả nhiên không hề nhúc nhích, cô không nghĩ tới cô trốn trong khách sạn mấy ngày mà cũng vô ích.
Trong lòng cô cảm giác không cam lòng mà đè nén căm ghét, Tưởng Đông Đình từng bước ép sát, chẳng lẽ cô chỉ có thể trốn sao?
Không, Hứa Tình Thâm lắc đầu.
Cô nhìn ra cửa sổ, nếu giờ cô may mắn bình yên vô sự mà nói cô không cần trốn ở chỗ đó rồi.