Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 199

Tác giả: Thánh Yêu

HỨA TÌNH THÂM, EM DÁM LỪA ANH!
Sắc mặt bảo tiêu không thay đổi, “Tưởng tiên sinh an bài chúng tôi bảo vệ an toàn cho ngài.”
“Chỗ đó cách Bảo Lệ Cư thương không xa, lại nói tôi đã gọi xe, không cần lo lắng.”
Hứa Tình Thâm bảo lái xe nhanh đi vào, hành lý đã được đóng sẵn, cô mang theo đứa trẻ cho nên đồ đạc so với lúc chỉ có một mình cô thì nhiều hơn nhiều.
Hứa Tình Thâm lên xe, bảo tiêu tiến lên: “Tưởng thiếu phu nhân, chúng tôi để xe đi theo ngài.”
“Không cần, tôi đã nói cho anh ấy kinh hỉ, các người có muốn không vui hay không?” Hứa Tình Thâm nói xong đóng cửa xe: “Lái xe lái xe đi.”
Xe nhanh chóng rời đi, bảo tiêu nghĩ không ổn vẫn gọi điện cho Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu thấy màn hình hiển thị cho rằng Bảo Lệ Cư thượng xảy ra chuyện gì, anh vội vàng nghe máy: “Alo..”
“Alo, Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân vừa gọi một chiếc xe…”
“Cô ấy đi đâu??” Tưởng Viễn Chu sốt ruột hỏi.
“Tưởng thiếu phu nhân nói về Cửu Long Thương, nói là để cho ngài kinh hỉ.”
Tưởng Viễn Chu giật mình, kinh hỉ cũng tới quá nhanh đim, “Cô ấy nói như vậy sao?”
“Vâng, xe đã rời đi.”
Khóe môi người đàn ông không nhịn được nhếch lên, “Được, tôi đã biết.”
“Tưởng tiên sinh, không biết Tưởng thiếu phu nhân ngài ấy có trở về thật hay không…”
“Cô ấy đã nói thì tất nhiên là thật.”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, đi đến bên cửa sổ, anh mới rời giường, quần áo còn chưa thay, anh lại đi vào phòng quần áo chọn một bộ, còn chưa rửa mặt đã bước xuống lầu.
Bảo mẫu từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh dậy sớm như vậy, khẩn trương nói: “Tưởng tiên sinh, điểm tâm vẫn chưa làm xong.”
“Hứa Tình Thâm muốn trở lại, chuẩn bị thêm mấy món, còn có, cô ấy thích ăn cháo hải sản… Làm kịp được không? Làm nhanh một chút, không kịp thì ăn cái khác trước.” Tưởng Viễn Chu đi qua đi lại, bảo mãu nhanh chóng quay lại bếp, lại nghe Tưởng Viễn Chu nói thê,, “Làm nhiều một chút, bảo đầu bếp tới, thực đơn buổi trưa và buổi tối tôi muốn xem qua.”
Bảo mẫu cảm thấy buồn cười: “Biết rồi, Tưởng tiên sinh, ngài lại sốt ruột.”
“Sốt ruột? Tôi có sao?”
“có!”
Tưởng Viễn Chu cười cười, bảo mẫu đã lâu chưa thấy anh như vậy, “Tưởng tiên sinh yên tâm, tôi đảm bảo Tưởng thiếu phu nhân vừa bước vào cửa là có món ăn nóng ăn ngay.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu xoay người lên lầu, Duệ Duệ dậy sớm, thím Nguyệt đang mặc quần áo cho bé.
Người đàn ông đi vào, sau đó ngồi xuống mép giường, anh sốt ruột nhìn thím Nguyệt đang thắt cài áo cho Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ôm bé vào trong tay, “Bảo bối, lát nữa mẹ về nhà rồi.”
“Thím Nguyệt giật mình: “Tưởng thiếu phu nhân trở về sao?”
Mọi người đã sớm sửa miệng gọi Hứa Tình Thâm, cho dù sau lưng đều gọi cô một tiếng Tưởng thiếu phu nhân.
Tưởng Viễn Chu nghe xong đáy mắt không che giấu được ý cười, gật đầu: “Ừ, đang trở về.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ, thầm nghĩ, có lẽ Hứa Tình Thâm cũng nên tới rồi, anh đứng dậy đi rửa mặt, làm cho mình sạch sẽ, khoan khoái. Trong lòng lại cảm thấy lo lắng, cô nói muốn cho anh kinh hỉ, đợi đến lúc anh nhìn thấy cô có phải nên biểu hiện bộ dáng khó tin hay không?
(nhìn anh đã tội quá Chu ơi)
Như thế nào thì cũng nên biểu hiện phối hợp một chút, có phải hay không?
Tưởng Viễn Chu đứng trước cửa sổ, thưởng thức buổi sáng, anh cảm thấy cười rất vui, giống như đứa trẻ lần đầu biết yêu.
Hứa Tình Thâm không đi về phía Cửu Long Thương mà sau khi rời khỏi Bảo Lệ Cư thượng không lâu, cô bảo lái xe đến trước mặt khách sạn.
Lái xe cũng là người tốt, thấy cô mang theo đứa nhỏ cho nên giúp cô chuyển hành lý vào phòng.
Cô không muốn ở chỗ quá xa, dù sao thuê phòng cũng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, rời khỏi Bảo Lệ Cư thượng thuận tiện nghe ngóng tin tức Phó Lưu Âm.
Mỗi buổi sáng đều đi qua, sau chín giờ ánh nắng tươi sáng, Tưởng Viễn Chu đến trước lan can, ánh nắng không kiêng nể gì mà chiếu lên người anh, đoạn đường này sao lại giống như hai tiếng vậy.
Anh nhìn xuống, nhìn thấy lão Bạch ở ngoài cửa đi vào.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, sau đó bước ra ban công: “Tưởng tiên sinh, sao ngài lại đứng đây?”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, cũng không biết nói gì với lão Bạch, chẳng lẽ nói đợi Hứa Tình Thâm về sao? “Không có gì, đang nhìn phong cảnh.”
“Phong cảnh?” trời lạnh có cảnh gì đẹp mà nhìn? Lão Bạch cảm thấy nghi hoặc, đưa mắt nhìn xuống lầu.
Di động Tưởng Viễn Chu vang lên, anh tiện tay ấn nút: “Alo.”
“Viễn Chu, là tôi.” Âm thanh Triệu Phương Hoa truyền đến, bà ta làm ra vẻ cực kì quen thuộc với Tưởng Viễn Chu.
Gương mặt người đàn ông không chút thay đổi, nhưng vẫn chào hỏi: “Mẹ.”
Triệu Phương Hoa nghe xưng hô thế, vui mừng nhướng mày: “Viễn Chu này, chúng tôi nghe nói Phó Kình Sênh đã nhận tội, hỏi Tình Thâm con bé cũng không chịu nói gì.”
“Vâng, hiện tại đang ở cục cảnh sát.”
“Vậy ý Tình Thâm là như thế nào?” Triệu Phương Hoa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cho nên cảm thấy lo lắng, vừa muốn nói với Tưởng Viễn Chu: “Viễn Chu, tôi cảm thấy Tình Thâm muốn sống với cậu, dù sao người nào tốt với con bé nó cũng hiểu rõ, nhưng mà ba cậu chỗ đó…”
“Ba con, ông ấy làm sao?”
“Cậu không biết sao? Vốn ba Tình Thâm không cho tôi nói, nói sợ phá hỏng tình cảm cha con hai người, nhưng tôi cảm thấy đối với con gái tôi không công bằng.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe không khỏi mở miệng hỏi: “Có phải ba con làm gì với các người không?”
“Cũng không có gì nhiều, chỉ là… Ngày hôm qua trong nhà nhận được chuyển phát, chuyển phát viên mở ra trước mặt chúng tôi, tôi xem xong hoảng sợ, bên trong đều là quần áo trẻ con bi cắt nát. Anh ta còn bảo chúng tôi gọi cho Tình Thâm, nói quần áo là nhà họ Tưởng mang tới, cái này không phải là cảnh cáo Tình Thâm nếu tiếp tục ở cùng cầu thì sẽ gây bất lợi cho đứa trẻ, bất lợi cho nhà họ Hứa sao?”
“Có chuyện này thật sao?”
“Đúng thế.” Sau đó Triệu Phương Hoa lại nói: “Qủa nhiên Tình Thâm không nói với cậu, con bé bảo chúng tôi mang quần áo bỏ đi, nó vẫn vậy, chịu oan ức vẫn không nói ra.”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”
“Khách khí với tôi làm gì, sau này đều là người một nhà.”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, lúc này anh mới biết rõ Hứa Tình Thâm nhất định không tới: “Chuẩn bị xe về Tưởng gia.”
Lúc tới nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Đình mới đánh xong bộ quyền, quản gia hấp tấp đi về chỗ ông ta: “Lão gia, Tưởng thiếu gia về.”
“Nhanh như vậy đã biết?”
Tưởng Đông Đình cười, lau mồ hôi xong mới chuẩn bị vào nhà.
Người hầu rót trà cho Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình thay giày rồi mới đi vào, Tưởng Viễn Chu ngồi ở ghế sofa, đầu cũng không thèm ngẩng.
“Bao lâu rồi anh còn chưa về nhà rồi hả? Ngọn gió nào thổi anh tới đây?” Tưởng Đông Đình ngồi ở ghế đối diện với Tưởng Viễn Chu hỏi.
“Từ khi nào thì ông mở công ty chuyển phát nhanh vậy?”
Tưởng Đông Đình vừa nghe, thần sắc gương mặt vẫn thoải mái: “Hứa Tình Thâm nói với anh?”
“Tôi muốn cùng chung sống với cô ấy, cho nên mấy tiểu xiếc này của ông không ngăn được tôi.”
“Viễn Chu, anh thật hồ đồ.”
Tưởng Viễn Chu nâng mắt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình, hàn ý trong mắt bắn ra: “Tôi tới không phải vì chuyện này, mà là cái ૮ɦếƭ của dì nhỏ.”
“Tùy Vân?” Bàn tay Tưởng Đông Đình cầm ly trà: “Cái ૮ɦếƭ của Tùy Vân là sao?”
“Ông muốn đối phó với Phó Kình Sênh như thế nào tôi không quan tâm, cho nên nhiều chuyện còn không rõ.” Tưởng Viễn Chu cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo: “Lúc trước Lăng Thân dùng số tiền lớn đưa cho Phó Kình Sênh bày một bố cục, mà trong đó chúng ta đều bị tính kế, nhà họ Lăng hại ૮ɦếƭ dì nhỏ, chia rẽ tôi và Tình Thâm, chính là để cho Lăng Thì Ngâm bước vào nhà họ Tưởng. Mà ông thì sao? Ông cũng là đồng lõa, ông luôn miệng nói đồng ý với mẹ phải chăm sóc tốt cho dì nhỏ, cuối cùng ông lại để cho bà ૮ɦếƭ oan!”
Chén tràn trong tay Tưởng Tùy Vân đang uống một nửa, ông cảm thấy vô cùng khó tin, nhẹ buông tay, cái chén rơi xuống bàn: “Anh nói cái gì?”
“Không thẻ tin được đúng không?”
“Chuyển đổi thuốc không phải là ý định của Hứa Tình Thâm, cũng không thể nhà họ Lăng gây ra.”
Tưởng Viễn Chu thấy sắc mặt Tưởng Đông Đình vô cùng khó coi, rốt cuộc vẫn không thể tiếp thu được tin này, anh cười lạnh: “Ông tự mình đến cục cảnh sát một chuyến, không, không cần tới cục cảnh sát, truyền thông sẽ ngay lập tức đưa tin, còn có chuyện rõ ràng làm cho lòng người lạnh giá. Ông luôn miệng nói Lăng Thì Ngâm thông mình lương thiện, một lòng một dạ muốn tôi và nhà họ Lăng đám hỏi, làm sao ông lại không tin bản thân mình bị người ta giúp người ta đây?”
“Nếu nhà họ Lăng nghĩ đơn giản như ông vậy thì trời giúp bọn họ, giúp bọn họ dọn sạch chướng ngại vật, thuận lợi mang Lăng Thì Ngâm đến cửa nhà họ Tưởng.”
Tưởng Đông Đình cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người giống như hôn mê lịm đi.
Tưởng Viễn Chu đứng lên, “Vốn dĩ tôi không muốn tới, nhưng tôi cảm thấy tôi nên nói cho ông biết, ông không những gián tiếp hại ૮ɦếƭ dì nhỏ, ông có thể yên tâm thoải mái sao? Ông xem cái nơi không có một chút hơi người này, trước kia có dì nhỏ và ông, hiện tại thì sao? Trên hồ sơ phạm tội của Phó Kình Sênh ghi rõ mỗi bước đi, thời gian, người khác muốn giá họa cũng không có khả năng, nếu ông không tin thì tự mình xem đi.”
Cốc trà trên bàn, Tưởng Viễn Chu nhấp miệng, anh ở trên cao nhìn xuống Tưởng Đông Đình, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi ông, buổi tối tôi và Lăng Thì Ngâm lúc đó Phó Kình Sênh không nói qua một chữ, hay nói cách khác, đêm đó không nằm trong kế hoạch của hắn, có thể là ngoài dự kiến của Lăng Thận.”
“Ừ.” Tưởng Đông Đình gạt đầu, hiện tại Lăng Thì Ngâm đã gả cho người khác, hai nhà Tưởng – Lăng không thể như trước, có một số việc tất nhiên không cần che giấu, “Đó là chuyện ta và Lăng Thì Ngâm lén quyết định, trước đó nhà họ Lăng cũng không biết. Dù sao nhà họ Lăng cũng muốn thể diện, nếu chuyện đó truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Đêm đó anh uống rượu say, Lăng Thì Ngâm liền lên lầu, cô ta còn tỉnh táo.”
Lão Bạch ở bên cạnh nghe thế, mí mắt nhảy lên mấy lần.
Những lời này rơi vào trong tai Tưởng Viễn Chu, anh im lặng hồi lâu, chỉ cười lạnh: “Đúng là chuyện nực cười.”
Anh nâng chân ra ngoài, lão Bạch theo sát phía sau, đi ra ngoài, lão Bạch lại thay anh mở cửa.
Hai người vào trong xe, Tưởng Viễn Chu không phát hỏa cũng không tức giận, trải qua nhiều chuyện như vậy thì Lăng Thì Ngâm làm chuyện vô sỉ như vậy cũng không tính là cái gì. иgự¢ anh phập phồng mấy cái, lắc đầu, trong mắt ngày càng lạnh đi.
Hán Đình
Hứa Tình Thâm mua gì đó ăn tạm, nơi này không thể nấu cơm, rất bất tiện, cô phải nhanh chóng tìm nhà cửa mới được.
Lâm Lâm ngoan ngoãn đi theo sau cô, không khóc nháo, Hứa Tình Thâm mở hộp đóng gói ra, muốn xới cơm thì bên ngoài cửa vang đến tiếng chuông, “Leng keng, leng keng.”
Hứa Tình Thâm cắn đũa đứng dậy, “Ai vậy.”
“Người dọn vệ sinh, trong toilet không đủ giấy, tôi tới thay mới.”
“Được.” Hứa Tình Thâm không nghi ngờ gì, đi qua, mới mở cửa còn chưa thấy rõ bên ngoài là ai thì cửa bị người khác ra sức đẩy ra.
Cô lui về sau hai bước, đôi mày thanh tú nhăn lại trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu đứng đó, Hứa Tình Thâm nhìn thấy người dì kia đang đứng bên cạnh, trong tay cô vẫn đang cầm đũa, xoay người bước ra khỏi phòng, “Tôi còn tưởng là ai đây.”
“Ai bảo em đến ở chỗ này?”
Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn, Lâm Lâm ngồi trên ghế, cô cũng không thèm quay đầu: “Anh gõ thì gõ đi làm gì còn cần nhờ tới dì ấy đến? Anh sợ tôi nghe thấy tiếng của anh sẽ không mở cửa cho anh sao?”
“Em đi còn lén lút như vậy không phải là đang tránh mặt anh sao?”
“Tôi đâu có lén lút?”
Tưởng Viễn Chu tiến lên, bàn tay lớn nắm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm: “Em nói bonjhoj cho anh kinh hỉ, đây là kinh hỉ chuẩn bị cho anh sao?”
“Nếu nói cách khác thì người của anh đồng ý cho tôi ra ngoài sao?”
“Em xem chỗ này này…” Tưởng Viễn Chu chỉ vào bốn phía: “Làm sao em có thể ở nơi này?”
“Thái độ ngày hôm qua của em không phải như thế, có phải bởi vì ba của anh hay không? Em để ý tới đồ ông ấy gửi tới…”
Hứa Tình Thâm buông đũa trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Tưởng Viễn Chu: “Có tin tức của Âm Âm không?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu hòa hoãn lại: “Có, người ở trong tay nhà họ Mục, chỉ là muốn đưa cô ta bình yên vô sự ra khỏi mảnh đất đó chúng ta còn phải nghĩ biện pháp một chút…”
“Là sao?” Hứa Tình Thâm liếm môi, trong phòng mở điều hòa, không khí khô ráo khó chịu, “Tưởng Viễn Chu, thật ra anh không cần quản, Phó Kình Sênh và Lăng Thận liên thủ hại ૮ɦếƭ dì nhỏ, nếu anh thật sự giúp cô ấy, chẳng khác nào lại dùng kim đâm vào trái tim mình.”
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Em vì anh cho nên mới cứu Phó Lưu Âm sao?”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt, tròng mắt cô đen trắng rõ ràng, gương mặt đạm bạc, làm cho người ta không hiểu như thế nào. Người đàn ông giơ tay, muốn sờ gương mặt cô nhưng Hứa Tình Thâm vội vàng né tránh.
“Âm Âm đang bị người nhà họ Mục bắt lấy, chuyện này cảnh sát có biết không?”
“Biết.”
Hứa Tình Thâm nheo mắt, Tưởng Viễn Chu hạ tầm mắt, Mục Thành Quân đi vào gặp Phó Kình Sênh xong hắn liền nhận tội, chuyện này rõ ràng có liên quan tới nhà họ Mục.
“Nhưng hiện tại Âm Âm ở đâu vẫn không rõ.”
“Cảnh sát tìm Mục Thành Quân, hắn ta nói người đã bị mang đi, hắn cũng không biết ở đâu.”
“Anh cũng không biết sao?” Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Tưởng Viễn Chu gật đầu, anh đi về trước hai bước, không muốn nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm “Nhưng nhà họ Mục không phải là gia đình nhỏ, anh nói thả người bọn họ sẽ không nghe lời anh.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn bọn họ thả hay không thả đây?”
Tưởng Viễn Chu nghe thế, xoay người, tầm mắt của anh nhìn cô không rời: “Em có gì cứ nói thẳng.”
“Tưởng Viễn Chu, nếu như anh không muốn cứu thì anh nói thẳng với tôi, anh yên tâm, tôi không trách ý anh. Thật sư, nếu tôi không ngày ngày ở chung thì có thể tôi sẽ giống anh.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, Tưởng Viễn Chu không hiểu vì sao cô lại có ý nghĩ như vậy: “Anh cũng chưa nói không cứu.”
Hứa Tình Thâm mím môi, trong mắt tràn ra ý cười như cố gắng áp chế trở lại: “Được.”
Cô xoay người đến bên cạnh Lâm Lâm, chăm sóc bé muốn ăn cái gì, tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn xuống đất, hành lý của cô còn chưa thu dọn, một đống thùng còn bày ra đó. “Em định khi nào thì theo anh về nhà?”
“Không, tôi không đồng ý chuyện này.” Lần này khẩu khí của Hứa Tình Thâm hết sức chắc chắn.
Tưởng Viễn Chu giật mình, nghĩ tới lúc trước có thể cô sẽ không đồng ý có lẽ trong lòng còn chưa tự nhiên, nhưng anh không thể nào nghĩ sao cô lại kiên quyết như vậy.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Hứa Tình Thâm thổi cơm, sau đó đưa cái thìa đến miệng Lâm Lâm: “Bởi vì cho đến hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ tới.”
Hai má Tưởng Viễn Chu cứng ngắc, tức giận không ít: “Hứa Tình Thâm, em tưởng rằng anh không phải em thì không thể sao?”
“Nói lời chia tay thì càng hoàn hảo.” Khẩu khí Hứa Tình Thâm nhàn nhạt, “Nếu anh không phải tôi không thể thì làm sao lại không biết thân thế đứa bé mà vướng mắc với tôi? Dựa vào anh Tưởng Viễn Chu, chỉ cần ba chữ này có người phụ nữ nào mà không chiếm được?”
Tưởng Viễn Chu vì câu nói này của cô không mở miệng được.
Anh tức giận mặt mày xanh mét, nhưng không còn cách nào, Hứa Tình Thâm nói đúng, ở trước mặt cô anh càng ngày càng không giấu được tâm tư rồi.
Hứa Tình Thâm liếc mắt nhìn anh bị chọc giận: “Tưởng Viễn Chu, nói thật cho anh biết, có những lúc chỉ trong nháy mắt tôi đều cảm thấy mệt muốn ૮ɦếƭ, muốn quay trở về với anh. Tôi không cần để ý người khác nói gì, càng không cần người khác nói tôi quay đầu lao vòng vòng tay người khác. Tôi sẽ không sống vì người khác, nhưng tôi cảm thấy nhà họ Tưởng các anh thạt sự là vũng nước sâu. Mỗi người đều làm cho tôi nhìn không thấu, đối mặt với người thân có thể thân thiết trọng tình, xoay người lại thì thế nào? Ai cũng không nói chính xác được. Tôi mặc kệ anh nói tôi không biết điều hay nói tôi ương bướng không chịu hiểu. Hiện tại đối với tôi mà nói tôi cảm thấy cuộc sống một mình thì tốt hơn.”
“Sống một người tốt sao?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng hỏi cô.
Hứa Tình Thâm thả chén xuống bàn, ừ.
“Vậy em có nghĩ tới sau khi em gặp rắc rối thì sao không?” Tưởng Viễn Chu nhích người lên: “Đến lúc đó không giải quyết được thì người khóc chính là em.”
“Lúc tôi gặp phiền toái muốn xin anh giúp đỡ anh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Tưởng Viễn Chu không thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc này, bàn tay anh thả hai bên người, bỗng nhiên muốn tiến lên Ϧóþ chặt cổ cô, ánh mắt cô lại rơi trên bàn tay anh, “Nếu không phải nhà họ Tưởng muốn khó xử tôi, nếu chuyện của Âm Âm qua đi, sau này tôi rời khỏi Phó Kình Sênh, tôi tinn rằng tôi sẽ không có chuyện gì đến cầu xin anh nữa rồi.”
“Cho nên hiện tại em muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?”
Hứa Tình Thâm đặt tay lên trước иgự¢ Tưởng Viễn Chu, cô đứng gần người, cả người hầu như dán sát vào Tưởng Viễn Chu, cô đưa mắt lên, ánh mắt trở nên mềm mại, gắt gao đứng một chỗ với anh: “Tưởng tiên sinh, anh có thể bảo nhà họ Tưởng đừng gây sự với tôi nữa được không?”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe, nhưng lại nở nụ cười, sắc mặt căng thẳng đột nhiên buông lỏng, Tưởng Đông Đình thấy hai người thường ở với nhau trong lòng nhất định gấp gáp, chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều trò chờ Hứa Tình Thâm đây. Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Anh đưa tay phải lên, hai ngón tay nắm lấy cằm Tưởng Viễn Chu: “Không thể.”
Sắc mặt cô thay đổi, “Là anh nói sẽ không để nhà họ Tưởng uy Hi*p tôi.”
“Anh đã từng nói nhưng em đã phủi sạch quan hệ với anh thì anh cần gì phải giúp em?”
Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ tay người đàn ông,”Đó là ba của anh.”
“Ừ, nhưng ông ấy làm chuyện của ông ấy, anh cũng không thể một ngày 24h theo dõi ông ấy, đúng không?”
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra, vừa muốn lui về sau, nhưng Tưởng Viễn Chu nhanh hơn cô một bước, anh mạnh mẽ bước tới trước mặt cô: “Em xem khách sạn này anh đã bao hết, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu không emđi theo anh, mấy chuyện phiền toái của em anh sẽ giải quyết cho em.”
Hứa Tình Thâm đẩy иgự¢ anh, lực đạo không nhẹ, Tưởng Viễn Chu đứng tại chỗ không động đậy.
“Nơi này còn có trẻ em.”
“Bé nghe không hiểu.”
Hứa Tình Thâm xoay người, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, đưa tay nắm chặt cổ tay cô, “Không phải em muốn gặp Phó Lưu Âm sao? Đi, anh mang em đi gặp cô ấy.”
Hứa Tình Thâm đi theo anh: “Thật sao?”
“Nếu có thể tác động đến nhà họ Mục, anh liền nghe em, nhưng nếu ngay cả em cũng không có cách nào thì đừng trách anh không cứu Phó Lưu Âm.” Hứa Tình Thâm vội vàng ôm lấy Lâm Lâm, hai người đi ra ngoài, lão Bạch canh giữ ở cửa.
Tưởng Viễn Chu ra cửa, nghiêng đầu nhìn lão Bạch, “Đi tìm Mục Kình Sâm.”
Tầm mắt lão Bạch rơi trên người Hứa Tình Thâm, gật đầu: “Vâng.”
Biểu tình anh ta cực kì tự nhiên, không có chút nào giật mình hoặc là gì khác, có một số việc đã trở thành thoái quen từ lâu, Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh Hứa Tình Thâm vĩnh viễn không có nguyên tắc.
Sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm ở lại đây mấy ngày, một bước cũng chưa rời đi.
Cô đứng ở lan can lầu hai, nhìn mọi người đang huấn luyện ở phía dưới, hai huấn luyện viên đứng một chỗ, một trong hai người hỏi: “Mục soái mang người đến còn ăn ở tại đây, là phụ nữ sao?”
“Vô nghĩa, trước sau lồi lõm nhìn đều thấy.”
Người đàn ông trừng mắt với đồng bạn: “Tôi đang nói có phải là người phụ nữ của Mục soái hay không?”
Phó Lưu Âm nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Mục Kình Sâm, anh ta bảo cô ở chỗ lầu này, không được xuống lầu, không được tùy ý đi lại. Nhưng xem ra Mục Kình Sâm không ở đây, Phó Lưu Âm nhấc chân rón rén xuống lầu.
Cô không hiểu quy củ nơi này, đám học viên đều đang huấn luện, cô chỉ có thể tìm huấn luyện viên để nói chuyện.
Hai huấn luyện viên thấy cô đi tới, cũng không dám bảo cô dừng chân, dù sao người của Mục Kình Sâm, Phó Lưu Âm đi về phía trước bọn họ: “Tôi muốn hỏi, chỗ huấn luyện này… là tham gia quân ngũ sao?”
Một người phì cười: “Tham gia quân ngũ?”
“Vậy là cái gì?”
“Đã nghe thấy nghề bảo tiêu chưa?”
Đôi mắt Phó Lưu Âm sáng lên, “Cho nên những người này ra ngoài đều làm bảo tiêu sao?”
Huấn luyện viên đứng trước mặt cô nhìn ra xa, “Nhiều người như vậy nhưng chân chính trở thành bảo tiêu thì không có bao nhiêu người.”
“Vậy các người xem tôi có được không?”
“Cái gì?” Một huấn luyện viên khác cả kinh, cằm muốn rơi xuống.
Phó Lưu Âm nhăn mày: “Giọng điệu của anh là gì vậy?”
“Không phải vậy, mỹ nữ, thân thể nhỏ bé này của cô nếu đi vào sân huấn luyện nhất định vòng một đã bị đào thải.”
“Vì sao?”
“Rõ ràng thể năng không được.”
Phó Lưu Âm không phục hếch cằm: “Nhìn thân thể tôi nhu nhược thế thôi, tôi chịu được khổ.”
“Dẹp đi, ai dấm cho cô huấn luyện chứ.”
“Mục soái.” Phó Lưu Âm nhìn lại, huấn luyện viên kia nâng mắt, Phó Lưu Âm nâng đùi hướng người kia đá tới, tốc độ chân cực nhanh, nhưng phía trên căn bản không có ai, huấn luyện viên ý thức được mình bị đùa giỡn nhanh chóng lui về sau, đưa tay qua bắt lấy mắt cá chân của cô.
Chân cô không chạm đến bãi cát, đánh lén thật sao, huấn luyện viên thu lại lực đạo, “Khoa chân múa tay.”
Huấn luyện viên đứng bên cạnh thấy thế, khẩn trương nói: “Còn không buông tay?”
“Hiện tại cô nên ૮ɦếƭ tâm chưa? Cô cho rằng nghề bảo tiêu này đơn giản như đang nói chuyện sao?”
Huấn luyện viên bên cạnh đưa tay đánh một cái bên hông người kia, “’Mục soái đến.”
“Đi ૮ɦếƭ đi, ngay cả cậu cũng trêu đùa người.”
“Tôi không lừa cậu…”
Chân Phó Lưu Âm vẫn chưa chạm đất, đưa mắt nhìn qua, thấy Mục Kình Sâm đang đi về phía đối diện cô, “Buông tay, anh mau buông tay, buông ra.”
“Hiện tại mới biết sợ sao? Lúc cô đánh lén tôi làm sao lại không sơ? Khuôn mặt này của tôi rất đáng giá.”
Bảo tiêu nói đến đây cảm giác bả vai bị người vỗ mạnh, anh ta quay đầu thấy gương mặt tuấn lãng cương nghĩ của Mục Kính Sâm, anh ta sợ đến mức run lên, Mục Kính Sâm như con chim ưng nhìn chằm chằm bàn tay anh ta, sau đó đưa tay phải của mình cầm chân Phó Lưu Âm.
“Làm gì vậy, biểu diễn xiếc sao?”
“Thả tôi xuống, khó chịu quá!”
Mục Kính Sâm nở nụ cười, tay trái vươn ra, chui vào ống quần của Phó Lưu Âm…
Phó Lưu Âm rũ mắt, bàn tay anh lạnh lẽo, giống như khối băng chui vào.
Hai huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, người mới cầm chân Phó Lưu Âm lên tiếng, nhìn về đám người đang huấn luyện hộ: “Một, hai,ba.”
Bên ngoài sân huấn luyện
Xe dừng lại, Tưởng Viễn Chu đi xuống, lão Bạch theo sát phía sau. Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch đang nói chuyện với người gác cửa, Tưởng Viễn Chu chỉ đứng dựa vào phía trước xe.
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm không xuống xe, lão Bạch nhanh chóng trở lại đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, đã thông báo rồi.”
Tưởng Viễn Chu gật đầu.
Mấy người chờ ở bên ngoài, lão Bạch không có việc gì làm, hỏi thăm một câu: “Không phải nói mặc kệ sao?”
Gương mặt Tưởng Viễn Chu hiện lên sự quái dị, anh dùng chân đá xuống mặt đất, sau đó nghiêng đầu nói với lão Bạch, “Hỏi thế gian tình là chi?”
Lão Bạch mù mờ, lại tìm tòi nghiên cứu về vấn đề tình cảm nhưng cái này anh ta biết, anh ta nhanh chóng nói: “Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.” – trích từ ‘Mạc Ngư Nhi – Nhạn Khâu Từ” của Nguyên Hảo Vấn. Kiểu ý là đang hỏi tình yêu là gì ấy.
Tưởng Viễn Chu giống như không nghe được lời anh ta nói, anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế gian tình là chi, vẫn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc