Như đã nắm chắc vấn đề, Thần Bí Nhân mím môi nói tiếp :
- Nếu Phượng Nghi đúng là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi, vậy thì không khi nào lúc nãy lão phu có mặt ở đây mà nàng lại không hay biết.
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Đó là một điểm đáng ngờ.
Và chàng quay sang hỏi Bất Tử Lão Cái :
- Lúc tiểu điệt nói chuyện bằng Truyền Âm Nhập Mật với Thần Bí lão tiền bối, sư thúc có phát giác điều đó không?
Bất Tử Lão Cái đáp :
- Không những chỉ phát giác, mà còn biết rõ nữa chứ.
Thần Bí Nhân gật gù :
- Có phải lão huynh phát giác ra lão phu đã dẫn dụ Hạ Hầu viên chủ rời khỏi nơi đó chăng?
Bất Tử Lão Cái lim dim đôi mắt, khoát tay :
- Đừng hỏi, lão phu đang suy nghĩ một việc...
Và ông chợt vỗ tay đánh đét một cái :
- Hừ, thật là nguy hiểm!
Thần Bí Nhân vội hỏi :
- Việc gì thế?
Bất Tử Lão Cái mím môi :
- Phượng Nghi quả nhiên không phải là Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi. Lão phu nhớ lại lúc sinh tiền, tệ sư huynh thường nói rằng Ngọc Cốt Băng Tâm tay xách giỏ hoa, thân hình mảnh mai tuyệt đẹp. Khi giao đấu, một đóa hoa có thể đánh ngã một người.
Thần Bí Nhân trố mắt :
- Thật thế sao?
Bất Tử Lão Cái gật đầu :
- Nhất định đó là sự thật.
Như sực nhớ lại điều gì, Thần Bí Nhân nói :
- Nữ nhân ấy có gặp lão phu một lần, và đã có giao đấu sơ qua. Nàng lấy hoa ném lão phu, và lão phu đã dùng kiếm để đỡ, kế quả...
Bất Tử Lão Cái hỏi dồn :
- Kết quả như thế nào?
- Ban đầu vì khinh địch nên lão phu bị sức phản chấn khiến cho phải thoái lui ba bước.
Sau đó, khi vận tám thành công lực để đỡ đóa hoa thứ nhì thì mới được đồng sức.
- Rồi cuối cùng, trận đấu ấy kết thúc thế nào?
- Cuối cùng thì nàng nhượng bộ bỏ đi.
Tần Quan Vũ gạn hỏi :
- Hình dáng của Ngọc Cốt Băng Tâm như thế nào?
Thần Bí Nhân đáp :
- Đúng như Bất Tử lão huynh đã nói, vóc người của nàng mảnh mai nhỏ thó rất đẹp, khác hẳn với Phượng Nghi. Có điều hơi lạ là đối với Hạ Hầu viên chủ Ảo Diện Nhân, lão phu vận dụng tám thành công lực thì hắn đã khó lòng chống đỡ rồi, hà huống là nàng.
Tần Quan Vũ hỏi tiếp :
- Như thế thì sự việc này chẳng phải là đã rõ ràng lắm rồi ư?
Bất Tử Lão Cái gật đầu nói :
- Tất nhiên là thế.
Thần Bí Nhân nói tiếp :
- Bây giờ lão phu đã nghĩ ra rồi, người ấy xách giỏ hoa trăm đóa và sử dụng võ công như thế mới đúng là Thiên Nữ Tán Hoa, chứ như Phượng Nghi chỉ bằng vào hai dải lụa thì làm sao lại có thể gọi là Thiên Nữ Tán Hoa được?
Tần Quan Vũ nói :
- Chỉ một sự việc ấy thôi cũng đủ chứng minh rằng Phượng Nghi không phải là Ngọc Cốt Băng Tâm.
Bất Tử Lão Cái gật đầu :
- Tất nhiên!
Thần Bí Nhân nói thêm :
- Nếu lão phu nhận không lầm thì đúng là Hạ Hầu viên chủ và Phượng Nghi đã dàn cảnh để lừa Minh chủ.
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Quả đúng như thế, và do đó, chúng ta có thể đoán rằng Phượng Nghi chính là Giáng Lan mỹ nhân Nam Cung Nghi.
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân trầm ngâm suy nghĩ...
Thình lình, Bất Tử Lão Cái nghiến răng giận dữ nói :
- Ta phải lấy đầu của ∂âм иữ ấy để tế sư huynh.
Và như không dằn được nữa, ông phóng vọt mình lên.
Tần Quan Vũ vội gọi theo :
- Sư thúc hãy khoan!
Bất Tử Lão Cái xoay mình trở lại hỏi :
- Hiền điệt, có việc gì thế?
Thần Bí Nhân lên tiếng :
- Bất Tử lão huynh vì nóng lòng nên có hơi hấp tấp. Vấn đề này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
Bất Tử Lão Cái mím môi im lặng.
Tần Quan Vũ nói :
- Sư thúc...
Chàng chưa nói hết câu thì Thần Bí Nhân khẽ suỵt một tiếng rồi nói :
- Có người đến.
Vừa nói, Thần Bí Nhân vừa lao mình vào rừng rậm.
Tần Quan Vũ khẽ cau mày và đưa mắt quan sát chung quanh.
Bất Tử Lão Cái ngửa mặt cười ha hả, nói :
- Thật là hân hạnh! Nếu các hạ đường đường chính chính ra mặt thì tệ Bang chủ cùng với Cái bang Tam lão này rất hoan nghênh thù tiếp.
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại :
- Lão quỷ, lão chính là Bất Tử Lão Cái đấy chứ?
- Chính là lão phu đây!
- Và người thiếu niên kia là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ?
Tần Quan Vũ chưa kịp đáp thì Bất Tử Lão Cái đã gầm lên :
- Có việc gì thì cứ ra mặt đối thoại, hà cớ gì phải hỏi lôi thôi?
Tiếng đối phương cười khẩy. Lúc này mới nhận ra được đó là giọng của một nữ nhân.
Đối phương lại nói :
- Lão quỷ, đừng vội. Ta có chuyện muốn nói với Bang chủ của lão, đừng chen vào.
- Được! Hãy báo danh đi rồi mới nói chuyện sau.
Đối phương gặn lại :
- Nếu không báo danh thì sao?
Bất Tử Lão Cái trầm giọng :
- Xin thứ lỗi, nếu thế thì mời tôn giá hãy đi nơi khác. Tệ Bang chủ không thể nói chuyện với một kẻ vô danh.
- Chẳng lẽ các người lại có điều lệ đó hay sao?
Bất Tử Lão Cái lạnh lùng :
- Tất nhiên! Ngay cả ta đây mà nói chuyện với ngươi như thế này đã là quá rồi đấy.
Đối phương cười hăng hắc :
- Thật là cuồng ngạo! Lão quỷ, lão có biết ta là ai chăng?
Bất Tử Lão Cái cười gằn :
- Dù là Hoàng đế đi nữa thì cũng thế thôi.
Đối phương hừ lên một tiếng rồi nói :
- Được, vậy hãy nghe đây. Ta là một trong Tam tỳ nữ của Quỷ huyệt chủ đây.
Bất Tử Lão Cái cất giọng cười khinh thị và quay lại nói với Tần Quan Vũ :
- Thỉnh Bang chủ, chúng ta đi thôi!
Đối phương vụt thét lên :
- Hãy khoan!
Bất Tử Lão Cái cười gằn :
- Ngươi dám cản trở ư?
Đối phương gằn từng tiếng một :
- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi hãy nghe đây, hạn cho các hạ mười ngày phải đích thân tự đến đầu nhập Quỷ huyệt, như vậy thì bản Huyệt sẽ trao cho chức vụ Phó huyệt chủ. Bằng không, khi quá mười ngày thì chỉ có ૮ɦếƭ!
Bất Tử Lão Cái giận dữ gầm lên :
- Câm miệng!
Một bóng người nhoáng lên, rồi tiếng đối phương im bặt.
Thần Bí Nhân lao mình xuống rồi bật cười ha hả :
- Quả là một kỳ tích. Nên biết Tam tỳ của Quỷ huyệt trừ Huyệt chủ ra thì đều không xem ai ra gì cả. Thế mà phải rút êm trước uy thế của Bất Tử lão huynh đấy nhé.
Tần Quan Vũ trố mắt :
- Đối với Quỷ huyệt, dường như lão tiền bối biết rất rõ ràng?
Thần Bí Nhân mỉm cười nói :
- Thật ra, đối với ba nơi cấm địa võ lâm thì ngoài mặt tuy xem như ai nấy đều đóng cửa tự thủ, nhưng nơi nào cũng cố tìm cách dò xét đối phương. Nếu bản miếu không biết ít nhiều về Quỷ huyệt thì làm sao dám ᴆụng đến họ?