Rung Động Vô Thời Hạn - Chương 33

Tác giả: Mộc Kim An

Kiều Lộc còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tùng Lam đã nắm đuôi tóc hơi ướt ướt của Kiều Lộc sờ, có chút tiếc nuối nói: “Anh còn tưởng giúp em sấy tóc.”
“Lần sau sẽ có cơ hội.” Kiều Lộc đáp lại.
Thẩm Tùng Lam bắt lấy từ mấu chốt, khoé môi mỉm cười nói: “Nói cách khác chờ anh đi công tác về, em sẽ ở lại đây phải không?”
“......” Cô chỉ là thuận miệng nói.
Thẩm Tùng Lam nhìn cô ngơ ra, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói: “Bây giờ còn sớm, em có muốn xem TV không?”
Kiều Lộc gật gật đầu: “Được.”
Bằng không bây giờ mà ở trên cùng một cái giường với Thẩm Tùng Lam, cô sợ mình sẽ khẩn trương ૮ɦếƭ mất.
Trong phòng ngủ có TV, Kiều Lộc ngồi ở một bên, thất thần nìn, mà Thẩm Tùng Lam lại đang nhận điện thoại của khách hàng, lúc này đang nói chuyện ở ngoài ban công.
Thừa dịp Thẩm Tùng Lam không ở đây, cô mới cẩn thận đánh giá giường của anh, là giường 1m8, ngủ hai người vẫn còn dư, đảm bảo không ᴆụng nhau được.
Kiều Lộc khoa tay múa chân, quyết định đến lúc đó sẽ nằm vào sát mép giường.
Lúc cô đang xuất thần, Thẩm Tùng Lam đã kết thúc cuộc gọi đi đến, anh để điện thoại xuống, hỏi ý kiến Kiều Lộc, “Em muốn ngủ ở bên nào?”
Cô rủ mắt, thấp giọng trả lời: “Bên trái đi.”
“Được.” Thẩm Tùng Lam nhìn cô cười một cái, liền xốc chăn bên phải nằm xuống.
Kiều Lộc kinh ngạc, vội vàng đi qua xem, “Anh buồn ngủ sao?”
“Đã 10 giờ rồi, không phải đi ngủ rất bình thường sao?” Thẩm Tùng Lam cười khẽ nói.
Cô vội vàng cầm điều khiển từ của TV, “Vậy em không xem TV nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Cô vừa dứt lời, Thẩm Tùng Lam cười khẽ, chọc cô một câu: “Anh cũng không nghĩ em sẽ thích loại chương trình này.”
Cô không cẩn thận chuyển TV đến kênh nông nghiệp, trên đó đang chiếu cách để nuôi heo, âm thanh heo con đang ăn thức ăn thở hổn hển trong TV truyền tới......
Tai Kiều Lộc đỏ lên, vội vàng tắt TV, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
“Em lại đây đi.” Thẩm Tùng Lam vẫy tay với cô.
Kiều Lộc mím môi, từng bước từng bước đi qua, cô xốc chân lên cẩn thận nghiêng người nằm vào, đúng lúc này đèn trong phòng tối lại, trong nháy mắt cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Hô hấp Kiều Lộc chậm lại, qua một lúc sau, cô không nghe thấy động tĩnh bên cạnh nữa. Cô tò mò, chậm rãi xoay người, dựa vào ánh trăng để nhìn qua.
Trong bóng đêm, mặt của Thẩm Tùng Lam chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhìn không rõ, nhưng Kiều Lộc vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, hấp dẫn cô muốn lại gần xem hơn.
Bởi vì có bóng đêm che giấy, Kiều Lộc mới có thể không thèm che giấu như vậy.
Thẩm Tùng Lam có thể cảm giác được Kiều Lộc lộn xộn ở bênh cạnh, anh ở trong chăn, bắt lấy tay Kiều Lộc, sau đó than nhẹ một tiếng: “Em đừng cử động, bằng không anh sẽ không đảm bảo sẽ nhịn được.”
Một câu làm cho Kiều Lộc lập tức ngoan ngoãn, động cũng không dám động.
Chắc là ban ngày làm việc quá mệt mỏi, lúc này Kiều Lộc cũng bớt khẩn trương, nhanh chóng thả lỏng thân thể, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Nghe thấy hô hấp ổn định của Kiều Lộc, Thẩm Tùng Lam thở dài một tiếng, đêm nay đối với anh trôi qua thật lâu.
***
Buổi sáng lúc Thẩm Tùng Lam rời đi, Kiều Lộc mơ hồ có ấn tượng, cô chỉ nghe được anh nói muốn đến công ty một chuyến, bảo cô cứ ngủ, sau đó liền đẩy hành lý đi.
Chờ Kiều Lộc tỉnh lại, cảm thấy vô cùng hối hận, cô hẳn là nên tiễn anh đi mới đúng.
Tới giữa trưa, Thẩm Tùng Lam đem thông tin chuyến bay gửi cho Kiều Lộc, cũng nói cho cô lúc xuống máy bay sẽ gửi tin nhắn.
Kiều Lộc nhắn cho anh câu lên đường bình an mới buông di động nghe Bì Thanh Thanh kể chiến tích tối hôm qua của cô nàng.
“Cho nên Dương Hành ở trong toilet nửa giờ, cuối cùng nhân lúc cậu không chú ý bỏ chạy?” Kiều Lộc nghi hoặc hỏi.
Bì Thanh Thanh cười gật đầu: “Anh ấy vừa chạy vừa gọi điện thoại xin lỗi tớ, lúc ấy tớ cảm thấy tớ giống như yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng.”
Kiều Lộc trợn trắng mắt: “Dương Hành chắc là bị cậu doạ không nhẹ, cậu cẩn thận đừng đem người ta doạ chạy mất.”
“Không có nha, anh hôm nay trở lại xin lỗi tớ.” Bì Thanh Thanh nói, ngay sau đó đem ánh mắt chuyển lên người Kiều Lộc.
“Nhưng mà nói tới cậu, tối qua tớ chỉ chú ý tới Dương Hành, hôm nay xem lại lịch sử trò chuyện mới cảm thấy tối hôm qua cậu cũng có chút không thích hợp nha.”
Ánh mắt Kiều Lộc trốn tránh, nhìn về phía cửa sổ, âm thanh cực nhỏ trả lời: “Tối hôm qua tớ cũng qua đêm ở nhà Thẩm Tùng Lam.”
Bì Thanh Thanh hét lên một tiếng, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sau? Các cậu có làm cái gì hay không?”
Kiều Lộc trừng mắt cô nàng một cái, “Thu hồi cái suy nghĩ trong đầu cậu ngay, bọn tớ chỉ là đơn thuần ngủ chung trên một cái giường, cái gì cũng không phát sinh.”
Bì Thanh Thanh lập tức mất đi hứng thú: “Như thế nào lại như vậy, nam nữ yêu nhau không phải đều sẽ phát sinh chuyện gì đó hay sao?”
Hai tai Kiều Lộc ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn bình tình, “Anh ấy nói sẽ tôn trọng tớ.”
Bì Thanh Thanh thất vọng mà dựa lưng vào sau ghế, “Anh ta là một người chính nhân quân tử như vậy a.”
Kiều Lộc đắc ý mà cười một tiếng: “Tớ liền thích anh ấy như vậy.”
“Thẩm Tùng Lam là dạng gì cậu cũng thích.” Bì Thanh Thanh hừ một tiếng, “Nhưng mà nếu Dương Hành không ngượng ngùng như vậy thì tốt rồi, thật là đau đầu.”
Kiều Lộc cười hỏi: “Không phải mấy ngày trước cậu nói thích nam nhân đỏ mặt thẹn thùng sao?”
“Quá thẹn thùng cũng không được, giống như cây xấu hổ vậy, tớ chạm một cái liền trốn đi.” Bì Thanh Thanh nhéo nhéo cái trán.
Kiều Lộc an ủi cô: “Trước sau gì cũng có biện pháp, cậu cũng đừng gấp.”
Bì Thanh Thanh gật đầu, ngay sau đó cười nói: “Thẩm Tùng Lam nhà cậu đi công tác nửa tháng, trong khoảng thời gian này cậu làm sao bây giờ?”
“Có thể làm sao, nên làm thế nào thì làm thế đó thôi, trước kia không có anh ấy tớ vẫn vậy, huống chi chỉ có nửa tháng.” Kiều Lộc biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Tuy rằng cô mạnh miệng với Bì Thanh Thanh, nhưng buổi tối lúc về đến nhà, Kiều Lộc mới cảm giác chung quanh trống rỗng, không chỉ như thế, ngay cả trong lòng cũng trống rỗng.
Thẩm Tùng Lam sau khi xuống máy bay nhắn cho cô một tin thì về sau không trả lời tin nhắn của cô nữa, Kiều Lộc đoán anh cũng bận rộn nên không quấy rầy.
Tới bây giờ, cô rốt cuộc có thể cảm nhận được, thì ra thói quen là một chuyện vô cùng đáng sợ.
***
Thẩm Tùng Lam đi công tác một tuần, Kiều Lộc cũng bận rộn không có thời gian rảnh, nhưng một khi rảnh rỗi liền nhớ tới anh, muốn ngừng cũng ngừng không được.
“Công việc của anh cũng sắp rồi, chắc một tuần nữa là có thể trở về.”
Trong giọng anh lộ ra vẻ mệt mỏi, Kiều Lộc cũng không đành lòng nói: “Chậm một chút cũng không sao.”
Tiếng cười trầm thấp của anh truyền đến trong điện thoại: “Nhưng mà anh rất nhớ em, muốn sớm được gặp em.”
Mũi Kiều Lộc xót xót, nhẹ giọng trả lời: “Em cũng nhớ anh.”
“Chờ anh trở lại.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Kiều Lộc trở lại văn phòng, Ngải Tư Nghiên nhìn cô cười: “Nói chuyện với bạn trai xong rồi sao?”
Kiều Lộc gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy còn một tuần nữa mới có thể trở về.”
“Một tuần rất nhanh, nhìn biểu tình đau khổ của cô, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì lớn.” Ngải Tư Nghiên tấm tắc nói, “Yêu đương vào đúng là khác thường mà.”
Kiều Lộc bất đắc dĩ cười: “Cô đừng chế nhạo tôi, lúc cô cùng bác sĩ Trương mới vừa yêu nhau, anh ấy bị đưa đi học tập, không phải mỗi ngày cô đều gọi điện thoại sao, còn khóc đặc biệt lợi hạn.”
Ngải Tư Nghiên lúng túng: “Tôi lúc ấy xác thật nghiêm trọng hơn so với cô.”
Kiều Lộc ngồi trở lại ghế, thở dài: “Sau khi yêu đương mới phát hiện mình lại có nhiều cảm xúc bất đồng như vậy, tối hôm qua tôi còn mơ thấy anh ấy.”
“Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, theo như suy nghĩ của cô, ban đêm không mơ thấy anh ta mới lạ.”
Kiều Lộc âm thầm hạ quyết tâm, chuyện này nhất định không thể để Thẩm Tùng Lam biết, bằng không thế nào cũng bị trêu chọc cho xem.
***
Chạng vạng lúc tan tầm, Kiều Lộc vừa đến cửa tiểu khu liền phát hiện không thích hợp, tiếng xe cảnh sát vang lên trong tiểu khu, chỗ đất trống có rất nhiều người vây quanh.
Cô đi qua xem, phát hiện có một vị cảnh sát đang đứng.
“Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Kiều Lộc hỏi bác gái bên cạnh.
“Trong tiểu khu có trộm, rất nhiều nhà đều bị trộm.” Bác gái nó, “Cháu gái, con cũng ở nơi này sao?”
Kiều Lộc gật đầu: “Dạ, cháu vừa mới đi làm về.”
“Vậy con mau về nhà xem xem, toà 13, 14, 15 đều bị trộm.” Bác gái vội vàng nói.
Kiều Lộc sửng sốt, cô ở toà số 14, nghe được lời này, vội chạy đến toà nhà 14.
Lên đến lầu 4, Kiều Lộc phát hiện hai vị cảnh sát đang đứng ở căn hộ cách vách dò hỏi.
Nhìn thấy Kiều Lộc đứng đó, một vị cảnh sát đi tới hỏi: “Cô cũng ở nơi này sao?”
Kiều Lộc gật đầu: “Đúng vậy, tôi vừa mới tan làm.”
“Chúng tôi phát hiện cửa sổ của nhà cách vách có dấu hiện bị cạy phá, cô mau chóng nhìn xem có bị mất thứ gì hay không, để có thể làm thủ tục.”
Kiều Lộc vội mở cửa, trong phòng quả nhiên có dấu hiệu bị lục lọi, 22 đồng tiền mua đồ ăn còn dư cô để trên bàn cũng không thấy.
Cô đến phòng ngủ xem, phát hiện tủ quần áo bị mở, quần áo vứt đầy trên đất, nhưng là trong phòng cô cũng không có đồ vật gì quý, ví tiền thì luôn mang trên người, laptop thì Bì Thanh Thanh mượn.
Trừ 22 đồng tiền kia, tên trộm hẳn là không tìm thấy đồ vật khác, cũng không thể đem tủ lạnh của cô đi.
Kiều Lộc bị trộm nhưng cười đến vui vẻ, cô có thể tưởng tượng được sự tức giận của tên trộm kia.
Kiểm tra xong, Kiều Lộc báo tình huống cho cảnh sát, cảnh sát có chút kinh ngạc, nhưng cũng có thể lý giải, bây giờ người trẻ tuổi đều không thích dùng tiền mặt, giống như Kiều Lộc vậy, trong nhà cũng sẽ không đặt gì quý giá.
“Ở cửa có camera theo dõi, chúng tôi sẽ mau chóng tìm được tên trộm.” Ghi chép hồ sơ xong, vị cảnh sát sắc mặt nghiêm túc nói, sau đó còn bổ sung một câu, “Tôi thấy cô hình như là ở một mình, bây giờ cửa sổ bị cạy hỏng rồi, cô tốt nhất là tới nhà bạn ở nhờ, chờ sửa xong rồi trở về.”
Kiều Lộc cười nói: “Tôi đã biết, cảm ơn.”
Chờ cảnh sát đi rồi, Kiều Lộc gọi điện thoại cho chủ nhà, chuyện lớn như vậy không thể không thông báo cho chủ nhà được.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng già, biết được việc này cũng rất kinh ngạc, cũng hứa với Kiều Lộc sẽ trả chi phí sửa chữa cửa sổ, thợ sẽ đến vào ngày mai.
Kiều Lộc hẹn thời gian, lại nói cảm ơn, lúc này mới cúp điện thoại.
Nhìn đồ đạc lộn xộn trong phòng, Kiều Lộc nhớ tới vài ngày trước đó Bì Thanh Thanh nói tiểu khu cô ấy có trộm, kết quả cô ấy không có việc gì, nhưng chính mình lại gặp chuyện.
Cô vừa dọn dẹp vừa gọi điện thoại cho Bì Thanh Thanh: “Cậu xem cái miệng quạ đem này của cậu, cái tốt không linh cái xấu linh.”
(linh trong linh nghiệm.)
Bì Thanh Thanh cười ha ha: “Nói thật, cậu phải cảm ơn tớ mới đúng, nếu không nhờ tớ mượn máy tính của cậu thì bây giờ đã bị trộm rồi.”
Tuy rằng Bì Thanh Thanh nói đúng, nhưng Kiều Lộc nghe thấy vẫn có chút buồn bực, “Thật cảm ơn cậu à.”
“Vậy đêm nay cậu ở chỗ nào, cửa sổ hỏng rồi, cậu đừng ở đó nữa, nếu không thì đến chỗ tớ này.” Bì Thanh Thanh nói.
Kiều Lộc cau mày nói: “Chỗ cậu cách bệnh viện xa quá, ngày mai tớ còn phải đi làm.”
“Cũng phải......Đúng rồi! Không phải cậu có chìa khoá nhà của Thẩm Tùng Lam sao, tới nhà anh ta đi, vừa đúng lúc.” Bì Thanh Thanh đề nghị nói.
Kiều Lộc suy nghĩ, ý kiến này cũng có thể, đúng lúc Thẩm Tùng Lam đang đi công tác, “Được, lát nữa tớ tới nhà anh ấy ở.”
Bì Thanh Thanh hỏi: “Cậu có muốn nói chuyện bị trộm cho Thẩm Tùng Lam không?”
“Không được đâu.” Kiều Lộc không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Thẩm Tùng Lam khẳng định sẽ lo lắng, anh ấy không phải lần đầu tiên nói tiểu khu tớ ở không an toàn, bây giờ tớ mà nói không chừng sẽ gấp gáp trở về, sau đó nói tớ tới ở với anh ấy.”
Bì Thanh Thanh lập tức trả lời: “Vậy thì qua nhà anh ta ở a.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc