Rung Động Vô Thời Hạn - Chương 32

Tác giả: Mộc Kim An

Trước khi Thẩm Tùng Lam đi công tác một ngày vừa đúng là ngày nghỉ của Kiều Lộc, bởi vì sắp xa nhau, trong lòng cô rất không muốn như vậy.
Bình thường ăn đồ ăn Thẩm Tùng Lam nấu đều sẽ vui vẻ, ăn rất ngon miệng, nhưng hôm nay cô ăn cơm mà không cảm nhận được mùi vị gì.
“Chuyến bay ngày mai của anh là buổi chiều sao? Anh đã thu xếp hành lý rồi sao?” Kiều Lộc buông đũa hỏi.
Thẩm Tùng Lam gật đầu: “Một lát nữa anh sẽ sắp xếp.”
“Em giúp anh làm nhé?” Kiều Lộc vội vàng hỏi, cô còn chưa giúp anh làm được việc gì, sắp xếp hành lý cũng không khó.
Thẩm Tùng Lam dừng một chút, ngay sau đó cười hỏi: “Em thật sự muốn giúp anh sao?”
Kiều Lộc ngây ngô hỏi lại: “Anh không muốn sao?”
“Anh đương nhiên nguyện ý.”
Những đồ vật Thẩm Tùng Lam muốn mang theo đã được lấy ra, quần áo ở trên giường, còn những thứ khác thì đặt trên mặt đất. Kiều Lộc ngồi xếp bằng trước valy, giúp anh sắp vào.
Lúc này Thẩm Tùng Lam đang ở phòng bếp rửa chén, mà Kiều Lộc ngồi một mình dưới đất trong phòng ngủ, cô cầm quần áo đã xếp chỉnh tề bỏ vào valy.
Quần áo Thẩm Tùng Lam mang đi cũng không nhiều lắm, đồ tắm rửa chỉ mang theo hai bộ, đa phần là đồ đơn sắc. Cô xoay người, tay lấy vớ trên mặt, lúc cầm lên, cô thấy ở mép giường có một vật màu đen khả nghi được cuốn lại đặt ở gần quần áo, lập tức ngây ngẩn người.
Qua vài giây, Kiều Lộc mới phản ứng lại đó là thứ gì, mặt lập tức đỏ ửng.
Cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa, xác định Thẩm Tùng Lam còn chưa lại đậy, vội vàng cuốn hết tất cả bỏ vào valy, nhét xuống tận dưới đáy.
Làm xong loạt động tác này, Kiều Lộc mới thở ra một hơi. May mắn anh không có ở bên cạnh nhìn, bằng không cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Bàn tay không cẩn thận đồ vật ấy lúc này cũng có chút hơi tê dại, Kiều Lộc cắn chặt răng, âm thầm oán trách bản thân sao đột nhiên lại muốn giúp anh soạn hành lý, quả thực là tự vả mặt mà.
“Sắp xếp xong rồi sao?” Thẩm Tùng Lam bước vào phòng ngủ, thấy toàn bộ quần áo trên giường đã được cất vào.
Kiều Lộc làm gần xong, cô ngẩng đầu, vừa lúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Tùng Lam, lại nhớ tới việc anh hỏi lúc nãy, mới bừng tỉnh. Cô mím môi nói: “Anh đã biết trước rồi phải không?”
Thẩm Tùng Lam trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô cười cười, “Biết cái gì? Việc nội y anh đặt ở kia sao?”
Anh nói xong, duỗi tay tìm trong hành lý, một chút cũng không ngoài dự đoán nhìn đồ vật đó được đặt ở dưới cùng, áp đến kín mít, “Quả nhiên là đặt ở đây.”
“Bị phát hiện mà anh không chút ngượng ngùng sao?” Kiều Lộc vô cùng kinh ngạc, dù sao cũng là quần áo của anh, làm sao Thẩm Tùng Lam lại bình tĩnh như vậy. Đổi lại là cô, chắc đến mặt anh cũng không dám nhìn.
Thẩm Tùng Lam bình tĩnh mà nhìn cô: “Vì sao phải ngượng, mỗi người đều phải mặc. Huống hồ, theo anh thấy chỉ có em ngượng nha.”
Anh vươn ngón tay đặt trên mặt Kiều Lộc, quả nhiên vẫn còn chút nóng.
Kiều Lộc: “......”
Cô không còn lời gì để nói.
***
Có Thẩm Tùng Lam hỗ trợ, tiến độ sắp xếp cũng nhanh không ít. Kiều Lộc cầm lấy dao cạo râu, cảm thấy hứng thú hỏi: “Cái này anh dùng để cạo râu sao?”
“Ừ, mỗi sáng đều dùng.” Thẩm Tùng Lam trả lời, “Râu anh mọc rất nhanh.”
Kiều Lộc ngửa đầu, vươn tay sờ sờ dưới cằm của anh, nơi đó còn có ít sợi, sờ lên có chút cứng.
“Em còn tưởng mỗi ngày enh đi làm chỉ cần rửa cái mặt là tốt rồi, không nghĩ tới còn cần cạo râu.”
Thẩm Tùng Lam bắt lấy tay đang làm loạn của cô, cười nói: “Em chưa từng thấy người khác cạo râu sao?”
“Chỉ thấy ba em làm một lần, nhưng mà ba ba đều cách mấy ngày mới cạo môt lần, râu mọc cũng không giống anh nha.” Kiều Lộc cười khẽ trả lời, “Không như anh mỗi ngày đều cạo một lần.”
“Em từng giúp ba ba cạo râu sao?” Thẩm Tùng Lam hỏi.
Kiều Lộc lắc đầu: “Không có, em thấy mẹ giúp ba cạo thôi.”
Ánh mắt anh mang theo ý cười nhạt, hỏi: “Vậy lần sau em giúp anh cạo thế nào?”
Kiều Lộc chớp chớp mắt: “Không sợ em làm anh rách da sao?”
“Vậy coi như luyện tập đi, luyện tập nhiều lần sẽ tốt thôi.” Thẩm Tùng Lam cười.
Kiều Lộc rút dao cạo trong tay anh, đem bỏ vào valy, cố ý nói: “Muốn em giúp cho anh, vậy anh giúp em làm gì nha?”
“Anh giúp em sấy tóc.” Thẩm Tùng Lam vuốt đuôi tóc Kiều Lộc nói.
Kiều Lộc ngây người một chút, không ngờ anh còn nghiêm túc giao dịch, cũng gật đầu nói: “Được, thành giao.”
Thu xếp hành lý xong, Kiều Lộc đem khoá kéo lại, dựng lên một bên thở dài một hơi.
Thẩm Tùng Lam thấy vậy, xoay người đi đến bên cạnh cô, “Sẽ nhớ anh sao?”
Kiều Lộc nhào lên, ôm chầm lấy eo của anh, chôn mặt vào trong lòng, thanh âm rầu rĩ nói: “Em sẽ nhớ anh lắm.”
Trên mặt Thẩm Tùng Lam hiếm khi lộ ra tia kinh ngạc, bởi vì hành động bất ngờ của Kiều Lộc, bất quá anh rất nhanh liền ôm sát cô, thở dài nói: “Nếu không anh để người khác đi, nhìn em như vậy anh không muốn đi chút nào.”
Kiều Lộc vội vàng ngẩng mặt nhìn anh: “Như vậy sao được, đã xếp lịch trình hết rồi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Tùng Lam cúi đầu để sát vào Kiều Lộc, hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Nhưng mà anh cũng sẽ rất nhớ em.”
Kiều Lộc hơi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, dựa đầu vào vai Thẩm Tùng Lam, trong giọng nói tràn ngập không nỡ, “Chúng ta sẽ liên lạc qua di động, anh nhớ phải gửi tin nhắn cho em.”
“Ừ, anh nhớ rồi.” Thẩm Tùng Lam nhẹ nhàng trả lời.
Hai người duy trì động tác này một hồi lâu, Thẩm Tùng Lam khẽ thở dài, ở bên tai Kiều Lộc hỏi: “Kiều Lộc, đêm nay em muốn ở lại không?”
Đầu cô oanh một tiếng, một mảnh hỗn loạn.
Cô vội vàng buôn anh ra, đôi mắt âm trầm nhìn anh: “Anh mới vừa nói cái gì?”
“Đêm nay ở lại nhà anh.” Tay Thẩm Tùng Lam còn đặt bên hông Kiều Lộc, giọng nói còn mang theo tia uỷ khuất, “Ngày mai anh phải đi rồi, nhưng mà em được nghỉ, không muốn ở bên anh lúc này sao?”
Nếu mắt anh có thể nhìn thấu, nhất định sẽ thấy trên đỉnh đầu Kiều Lộc lúc này đã bốc khói, cô đỏ mặt, không biết nên trả lời làm sao: “Không được, chúng ta mới yêu đương không lâu, không thể ngủ chung được......”
Tim Kiều Lộc đập thình thịch, trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng các loại hình ảnh, càng nghĩ càng đỏ mặt.
“Em nghĩ gì đấy, chỉ đơn thuần là ở lại qua đêm mà thôi.” Thẩm Tùng Lam nhìn cô đỏ mặt trêu chọc một câu.
Kiều Lộc lui về phía sau, nhìn vào mắt anh, ấp úng nói: “Không được không được, em không mang theo quần áo......”
Mới vừa nói xong câu này, Kiều Lộc thiếu chút nữa muốn đánh ૮ɦếƭ mình, rõ ràng tìm lý do từ chối, như thế nào còn có cảm giác mong chờ......
“Không phải lần trước em cho anh vài bộ quần áo sao?” Thẩm Tùng Lam bình tĩnh cười nói.
“......” Kiều Lộc đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Thẩm Tùng Lam, lúc này mới phát giác, “Thì ra đây mới là mục đích của anh.”
Thẩm Tùng Lam vẫn bình tĩnh như cũ, “Quần áo là em cho anh, anh chỉ vừa lúc nghĩ ra.”
Kiều Lộc: “......”
Cô lại tự đào một cái hố cho tự mình nhảy.
***
Kiều Lộc lúc này đang ở trốn ở trong toilet nghĩ cách.
Lúc nãy, cô nhanh miệng đáp ứng, bây giờ nghĩ lại thì hối hận.
Bây giờ mới 9 giờ, còn tới mười mấy tiếng, cô nên ở chung một chỗ với anh như thế nào. So với hoảng loạn, trong lòng cũng chờ mong không ít, tại tự mình thấy ngượng ngùng.
Kiều Lộc lấy di động muốn gửi tin nhắn cho Bì Thanh Thanh hỏi một chút, nhưng tưởng tượng nếu hỏi cô ấy như vậy, Bì Thanh Thanh khẳng định sẽ xúi giục cô phản bác lại Thẩm Tùng Lam.
Cô còn chưa gửi tin nhắn cho Bì Thanh Thanh, cô ấy đã gửi tin nhắn cho cô trước.
Bì Thanh Thanh: Đêm nay tớ giữ Dương Hành lại, bây giờ anh ấy đang đỏ mặt trốn vào toilet, ha ha ha!
Kiều Lộc:......
Kiều Lộc: Vậy anh ấy chắc cũng đang bất lực giống tớ [mỉm cười]
Bì Thanh Thanh:???
Bì Thanh Thanh: Cậu làm sao vậy?
Kiều Lôc: Không có gì, cậu vui vẻ là tốt rồi.
Bì Thanh Thanh: Anh ấy vào đó lâu rồi, tớ phải đi tìm đây.
Kiều Lộc hừ một tiếng, còn chưa cất điện thoại, Thẩm Tùng Lam đã gõ cửa, “Nếu em không muốn, bây giờ anh sẽ đưa em, thời gian vẫn còn sớm.”
Nghe giọng nói của anh, Kiều Lộc có thể tưởng tượng được hình ảnh hai người bọn bọ sắp xa nhau nửa tháng, thậm chí có thể lâu hơn, Kiều Lộc cắn chặt răng, mở cửa ra, ánh mắt nhìn Thẩm Tùng Lam, “Em không về, em muốn ở lại.”
Thảm Tùng Lam ngơ ra, tay còn đang ở không trung chưa kịp buông xuống, “Em nói thật sao?”
Kiều Lộc nhìn đi chỗ khác, “Quần áo em ở đâu, em muốn tắm rửa.”
Thẩm Tùng Lam chỉ vị trí, cô đi lấy quần áo, thấy anh còn sững sờ đứng ở đó, cô đóng cửa toilet lại cười rất vui vẻ, có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Tùng Lam, giống như cô hoà một ván.
Trước khi tới nhà của Thẩm Tùng Lam, cô đã tắm qua, bây giờ chỉ đơn giản súc miệng rửa mặt một chút. Nơi này cô đã tới không ít lần, máy sấy đặt ở đâu cũng biết rõ.
Lúc cô sấy tóc, hoàn toàn không biết động tĩnh ở bên ngoài. Thẩm Tùng Lam đã vào một toilet khác để tắm rửa, thậm chí còn hít đất 50 cái.
Chờ tóc khô, Kiều Lộc ở trước gương kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề gì mới mở cửa đi ra ngoài, không ngờ, vừa mở ra thì Thẩm Tùng Lam ở đối diện cũng đi ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, liền giống như có tia điện.
“Anh, anh cũng tắm xong rồi sao......” Nói xong, Kiều Lộc thiếu chút nữa muốn tự cắn lưỡi mình, nói cái gì vậy, không phải rõ ràng như vậy sao!
Thẩm Tùng Lam chậm rãi đi tới, trên người còn mang theo hơi ấm, anh nhìn Kiều Lộc trước mắt, gương mặt phiếm hồng khác với thường ngày, dường như còn mang theo hơi ẩm, đẹp đến không ngờ.
Anh khẽ thở dài: “Đều nói con gái tắm tắm xong là lúc đẹp nhất, xem ra không phải lừa người.”
“Anh ở nơi nào nghe được, giống như không phải là nói thật.” Kiều Lộc cong cong khoé miệng.
Thẩm Tùng Lam hơi mỉm cười: “Trái tim sẽ không gạt anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc