Trên bàn ăn, Trần Vũ Huân gắp đồ ăn vào chén Alley, cô liền thẳng tay gắp ra bỏ vào chén rỗng khác trên bàn.
Trần Vũ Huân mặt mày lấm lét, nuốt khan nước bọt căng thẳng, tại sao khi người ta yêu đương lên giường, con gái càng muốn giữ lấy bạn trai, còn trường hợp của anh lại bị phản tác dụng?
"Lệ Á..."
Alley im lặng suốt mấy ngày nay, tuyệt nhiên không quan tâm đến dáng vẻ khốn khổ của Trần Vũ Huân.
Sau muôn vàn cách dỗ dành thất bại, Trần Vũ Huân ngẫm nghĩ hạ đòn knock out.
"Cuối tuần anh đưa em về bar thăm Phí Phí nhé?"
Động tác ăn uống của Alley chợt dừng lại, lúc này mới chịu liếc mắt sang Trần Vũ Huân đang mong đợi.
Từ lúc đến đây cô chưa từng bước ra khỏi cửa, bởi bên ngoài nhà luôn có người canh gác nghiêm ngặt.
Nghĩ đến cơ hội được ra ngoài thay đổi bầu không khí ngột ngạt, Alley đành xuống nước gật đầu: "Được."
Khóe môi Trần Vũ Huân như muốn xách lên đến mang tai, trong lòng vui nhảy tưng bừng khi Alley cũng chịu nói chuyện.
Trần Vũ Huân như một đứa trẻ thích nịnh nọt, vừa được Alley "ân xá" liền tinh ranh kéo ghế đến ngồi sát bên cạnh cô, hớn hở hỏi: "Em hết giận anh rồi phải không?"
Alley chớp mắt quay đi tránh né cái nhìn dò xét của Trần Vũ Huân, trái tim trong lòng không điều khiển được mà đập rộn ràng.
Cô bấu chặt ngón tay giữ bình tĩnh, ngoài mặt tỏ ra như không quan tâm.
"Anh bây giờ cũng xem như là ông chủ của tôi, tôi làm sao dám giận anh."
Sắc mặt Trần Vũ Huân liền xìu xuống, nét cười trên mặt biến mất, tủi thân nói: "Có phải lỗi tại anh đâu...!sao đổ lỗi lên đầu anh hết vậy chứ..."
Hơn hai giờ rưỡi khuya, Phí Phí nằm trên giường vẫn còn chưa chịu ngủ, nghe Alley kể chuyện qua điện thoại liền đập tay vào đệm, hùng hổ lên giọng: "Đúng rồi, Trần Vũ Huân cũng đâu giống người xấu, đều tại Lãnh Ngôn!"
Lãnh Ngôn vừa đặt lưng xuống đã nghe Phí Phí nhắc đến mình, sống lưng đột nhiên cứng đờ.
Nói chuyện với Alley xong, Phí Phí ném điện thoại sang một bên, vừa chuyển người quay lưng lại đã bị gương mặt Lãnh Ngôn sát bên dọa đến "hồn xiêu phách lạc".
Phí Phí nhích đầu ra sau, khẽ cau mày nhìn Lãnh Ngôn đang tỏ ra ngây thơ vô tội nhìn ngược lại mình.
"Đều tại anh, bây giờ chị Alley với Trần Vũ Huân vẫn chưa thể làm lành."
"Anh làm gì? Anh chỉ góp ý, quan trọng là ở cậu ta.
Em nghĩ thử xem, chẳng lẽ anh bảo cậu ta Gi*t Alley cậu ta cũng làm?"
Nghe Lãnh Ngôn nói, Phí Phí nghiêm túc ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy lời anh nói cũng rất có lý.
Trần Vũ Huân làm trùm ở khu chợ đen, không lý nào lại dễ dàng đi nghe lời xúi giục của người khác, chứng tỏ anh ta cũng đã có tâm lý muốn "nuốt chửng" Alley.
Quan sát vẻ mặt tán thành của Phí Phí, Lãnh Ngôn chợt thở dài não nề, vu vơ oán trách: "Anh cuối cùng cũng hiểu...!trong lòng em chỉ có Alley."
Phí Phí ngơ ngác nhìn Lãnh Ngôn hờn dỗi quay lưng đi.
Qua vài giây đối mặt với cô vẫn là bờ lưng rộng rãi, cô bĩu môi xoay lưng ngược lại, bỗng nhiên một lực mạnh ập lên.
"A!"
Lãnh Ngôn ôm siết Phí Phí trong mình, đùa giỡn vỗ bốp bốp vào ௱ôЛƓ cô.
"Cho em chừa cái tính lăng nhăng!"
Phí Phí phản kháng bất khả thi, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến cảm giác nhột đến rùng mình lan tỏa khắp người.
Cô rụt đầu tránh né, vừa tức lại vừa buồn cười khi Lãnh Ngôn liên tục cọ mặt vào gáy.
Đúng như đã hẹn, Mạn Vân Nghi thật sự đến làm việc ngay tối hôm sau.
Phí Phí thấy Mạn Vân Nghi kiên trì phải thốt lên cảm thán, cô ta đã quyết liền theo đuổi đến cùng, không giống như cô hễ gặp chút chướng ngại đã muốn bỏ cuộc trốn chạy.
Ngay khi ᴆụng mặt Mai Khải Bằng ở phòng làm việc của Lãnh Ngôn, sắc mặt Mạn Vân Nghi liền kém hẳn: “Ngôn, như vậy là sao chứ?"
"So với việc quản lý công ty, Mai Khải Bằng có kinh nghiệm hơn, anh gọi cậu ta đến giúp em." Lãnh Ngôn thong thả ngồi gác chân lên bàn, đan tay lại với nhau đặt trên bụng, bình thản đáp.
"Em chỉ cần anh thôi." Mạn Vân Nghi mếu máo ngay tức thì không cam tâm.
Hết lần này đến lần khác tận mắt chứng kiến Mạn Vân Nghi mê muội Lãnh Ngôn đến đánh mất tỉnh táo, Mai Khải Bằng không nhịn được nữa bật ra: "Em đừng làm loạn nữa Vân Nghi."
Mạn Vân Nghi mặc kệ Mai Khải Bằng, cô ta nhanh chân đến bên cạnh Lãnh Ngôn, ôm vai anh bật khóc nức nở: "Ngôn, em thật sự rất yêu anh, yêu anh đến mức sẵn sàng bỏ cả cuộc đời của mình.
Em biết, anh không phải người chịu trói buộc bởi hôn nhân, nhưng em chỉ muốn ở bên anh, dù chỉ là một thời gian ngắn thôi."
"Vân Nghi!" Mai Khải Bằng không khống chế được cảm xúc quát lớn.
"Được, anh sẽ để em ở bên anh, nhưng đừng nghĩ đến việc anh sẽ chia tay Phí Phí."
Câu trả lời của Lãnh Ngôn nằm ngoài dự đoán của Mạn Vân Nghi, cô vui mừng không thốt nên lời, vội vã gật đầu.
"Cậu điên rồi hả?!" Mai Khải Bằng giận dữ hét lên, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
Khóe môi Phí Phí nhếch nhẹ một bên lạnh lẽo, nếu cô không trốn bên ngoài cửa, áp tai lắng nghe từng chữ, cô sẽ không thể biết được người đàn ông luôn tìm mọi cách giữ cô bên cạnh lại muốn thêm một cô gái khác ở bên anh ta.
Chấn chỉnh lại tâm trạng, Phí Phí đi đến nói với Tôn đang đứng nhìn mình chằm chằm gần đó: “Chuyện tôi đến anh không được nói với Lãnh Ngôn, nếu không tôi xử luôn anh.”
Nhận được cái gật đầu của Tôn, Phí Phí mới có thể an tâm quay về phòng nghỉ.
Bên trong phòng, Lãnh Ngôn liếc mắt về phía cánh cửa hé nhỏ đóng lại hoàn toàn, khóe môi hơi nhếch nhẹ.
Với khoảng cách giữa chỗ anh ngồi và bàn làm việc thì khi Phí Phí chạm máy cảm biến mở cửa, anh cũng đã thấy máy cảm biến dưới bàn nháy đèn báo hiệu.
Tan làm đi ăn khuya, sắc mặt Mai Khải Bằng vô cùng tệ, Mạn Vân Nghi lại cực kỳ vui vẻ, chỉ có Lãnh Ngôn và Phí Phí vẫn giống như mọi hôm không có gì thay đổi.
Phí Phí giả vờ như không biết chuyện xảy ra giữa Lãnh Ngôn và Mạn Vân Nghi, cô muốn đích thân anh nói ra, còn không cô cũng sẽ không thèm hỏi tới.
"Ngôn, anh ăn nhiều vào." Mạn Vân Nghi tâm tình tốt đẹp với thân phận người yêu hờ liên tục gắp đồ ăn vào chén Lãnh Ngôn.
Dù tự nói rằng không yêu Lãnh Ngôn, nhưng trái tim Phí Phí lúc này vô cùng khó chịu.
Đêm nữa trôi qua, Phí Phí đứng ở hành lang trước phòng nghỉ mà không vào, các cô gái ở phòng Alley giờ đây chỉ có thể dựa vào cô chống lưng, nếu ngày nào đó cô với Lãnh Ngôn trở mặt nhau, chỉ sợ những cô gái vô tội phải đi tiếp khách theo nghĩa đen.
Nhưng chính miệng Lãnh Ngôn đã nói đồng ý để Mạn Vân Nghi bên cạnh anh, Phí Phí cũng chẳng phải vợ hay mẹ anh mà bắt anh phải nghe lời mình.
Phí Phí mệt đầu úp mặt lên tay đặt ngang lên lan can, cô nhất định phải giữ được Lãnh Ngôn, bởi không chỉ mượn tay anh tìm hung thủ Gi*t cha mẹ cô, mà con phải moi ra được chứng cứ phạm tội của đường dây buôn bán ma t.úy đang điều tra, và còn cả số phận của những cô gái trong phòng nghỉ.
"Phí Phí!"
Nghe gọi đến, Phí Phí giật mình đứng thẳng dậy xoay đầu nhìn, cô gái biệt danh See với dáng vẻ chững chạc khác hẳn độ tuổi hai mươi ba.
See đi đến gần, lo lắng hỏi: "Mày sao vậy, tự nhiên đứng đây?"
"Không có gì, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt nên đứng đây một lát."
Cô nàng See như nhìn thấu được tâm trạng của Phí Phí, cô đứng tựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nói: "Đừng tưởng mày giấu được tụi chị, dạo gần đây cô gái đó liên tục đến tìm ông chủ."
Đang nói See chợt dừng lại, hơi cúi đầu suy tư, trầm mặc tiếp lời: "Mày cũng không nên buồn làm gì, thân phận chúng ta vốn không nên trèo cao, ông chủ qua lại với mày suốt mấy tháng trời, xem như mày may mắn hơn mấy đứa từng qua tay anh ta."
Phí Phí im lặng, lắng nghe See nói.
"Nếu bị bỏ rơi mà không mất mạng thì tốt lắm rồi, buồn phiền làm gì, đàn ông đều như nhau cả thôi, có vợ vẫn ra ngoài ăn phở, cuộc sống này vốn không công bằng như thế đó."
See nở một nụ cười cay đắng sự đời, vỗ vỗ vai khuyên nhủ Phí Phí trước khi rời đi: "Muốn trói buộc một người đàn ông cả đời, cần phải có bản lĩnh và sự vị tha, kể cả khi anh ta lầm đường lạc lối."
Dõi mắt theo See đi khỏi, Phí Phí quả nhiên thông suốt, thứ cô cần ở Lãnh Ngôn không phải tình yêu của anh, mà chỉ cần còn lợi dụng được anh để đạt mục đích, chuyện anh và Mạn Vân Nghi có đến với nhau hay không thì cô không có lý do gì phải buồn.
"Lãnh Phí Phí!"
Đang ngẩn người, tiếng đùa cợt của Lãnh Ngôn truyền tới kéo Phí Phí trở về thực tại.
Cô xoay đầu nhìn anh đang bỏ tay hai trong túi đứng cười, Mạn Vân Nghi mặt mày khó coi đứng bên cạnh, bên còn lại là Mai Khải Bằng cũng đang vui cười nhìn cô như xem thú lạ.
Phí Phí thu lại dáng vẻ thông thường cất bước đến gần họ.
Cô vừa đến gần bỗng bị Lãnh Ngôn vươn tay ôm lấy thắt lưng kéo sát vào người anh.
Nghĩ đến tên gian manh này dám xem thường cô, trồng lên đầu cô một cặp sừng nhọn hoắc, giờ đây gương mặt bảnh bao đáng ghét càng thêm phần khó ưa.
"Anh vừa gọi gì tên họ Lãnh kia, ai cho anh tùy tiện đổi họ tôi?"
Đôi mày Lãnh Ngôn hơi nhướn lên, chậm rãi nhắc lại chuyện cũ: "Trước đây..."
Không đợi Lãnh Ngôn nói xong, Phí Phí đã thản nhiên ngắt lời, còn mang theo hàm ý mỉa mai: "Trí nhớ tôi kém lắm, anh nhắc chuyện trước đây làm sao tôi nhớ?"
Mai Khải Bằng bỗng chậc lưỡi cảm thán xen vào: "Phí Phí, cô hung dữ thật đấy."
Phí Phí cong môi cười tự nhiên, từ tốn đáp: "Cảm ơn, anh là người đầu tiên khen tôi thông minh đấy."
Mai Khải Bằng nghệt mặt nhìn sang Lãnh Ngôn, hoài nghi hỏi nhỏ: "Khi nãy tôi nói thông minh à?"
Lãnh Ngôn: "..."