Mấy hôm sau, cuối cùng thì ngày ký kết hợp đồng cũng đã đến, nhân viên nữ trong công ty ai có thể sửa soạn ăn mặc đẹp thì sẽ cố gắng cho bản thân thật đẹp, ai có nhan sắc thì càng phô bày ra nhan sắc, chỉ riêng Mai Linh vẫn đơn giản trong bộ trang phục công sở, áo sơ mi trắng phối chân váy đen.
Đứng nhìn mình lần cuối trước gương, cô vén lại mái tóc, sau đó hít một hơi thật sâu, tự tin bước ra ngoài.
Phòng họp trang trọng nhất được phân bố chuẩn bị từ hai ngày trước, Mai Linh kiểm tra lại một vòng, khi đã chắc chắn mọi thứ đều được sắp xếp chỉn chu rồi thì mới đi đến chỗ sảnh chờ.
Gần đến giờ, Mai Linh đeo lên ngón áp út chiếc nhẫn vàng, lặng lẽ đứng sau lưng Alan.
Cánh cửa mở ra, một tốp người âu phục chỉnh tề bước vào bên trong, người đàn ông đi phía đầu dáng vẻ mạnh mẽ, khí phách phi phàm, mày kiếm mắt phượng lạnh lùng đảo qua một vòng, bộ suit ba mảnh càng làm tôn lên cơ thể rắn rỏi tuyệt hảo của hắn.
Xuyên qua hàng ngũ nhân viên đang đứng, Mai Linh khẽ nhấc mi quan sát hắn, đột nhiên bắt gặp được ánh mắt sắc bén như diều hâu rọi đến khiến cho cô thoáng chốc đơ người, nhịp tim gia tăng tốc độ như thể đang muốn vỡ tung.
Vẫn rất điển trai, vẫn rất phong độ, thậm chí là thêm một phần điềm đạm trầm ổn.
Khí chất tỏa ra từ người hắn quyến rũ đến mức mê hoặc người ta không thốt nên lời.
Sợ là bản thân sẽ bị người đàn ông này chi phối, Mai Linh vội vã cụp mắt xuống, thế nhưng dù cho cô nó né tránh cách mấy thì vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng ánh mắt nóng rẩy của hắn đang hướng về phía mình.
- "Xin chào, chúng tôi nghe danh chủ tịch đã lâu, hôm nay mới may mắn được gặp mặt, nếu như có chỗ nào đón tiếp không được chu đáo, xin chủ tịch thứ lỗi bỏ qua cho".
Giám đốc của công ty – Mạnh Khương bước đến bắt tay với hắn, để tỏ rõ thiện chí của mình, cả anh ta và Alan đều có mặt ở đại sảnh để đợi hắn.
Hoàng Phong cong môi cười nhẹ, mùi Long Diên Hương từ trên người hắn bay đến chỗ cô, Mai Linh trong thoáng chốc liền cảm thấy hốc mắt mình bỗng dưng cay cay, đầu mũi chua xót không chịu nổi.
Thiếu một chút nữa cô đã không kềm chế được mà rơi lệ rồi.
- "Cảm ơn, tôi rất hài lòng với quý công ty".
Tuy là đang nói chuyện với Mạnh Khương, thế nhưng tầm mắt hắn lại luôn đặt trên người của cô, năm năm không gặp, thấy hắn còn sống mà sao cô bé này lại không có phản ứng gì.
Hoàng Phong khẽ nhíu mày khiến cho ai nấy đều lo lắng đến nỗi bất giác hít vào một hơi khí lạnh.
- "Nếu vậy, xin mời ngài chủ tịch cùng các vị vào bên trong để thuận tiện cho chúng ta cùng bàn bạc công việc".
Rốt cuộc thì Alan đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này.
Ngay khi cánh cửa phòng họp vừa đóng lại, mấy nhân viên nữ bên ngoài lập tức không còn khống chế được nữa mà nhảy cẩng lên, toàn thân run rẩy vì phấn khích.
- "Trời đất ơi, quá là đẹp rồi, em xin được nguyện ý để anh ấy bao nuôi suốt đời".
- "Em cũng vậy, huhu, lần đầu tiên em được gặp người đẹp thế này, còn đẹp hơn cả trên ảnh nữa".
- "Giờ thì chị cũng hiểu tại sao anh ấy không lấy vợ rồi. Người đẹp như vậy mà lại bị hôn nhân trói buộc thì uổng phí biết bao nhiêu".
Mọi người ai nấy đều vui vẻ mộng mơ nhìn về nơi hắn vừa đứng, thế nhưng ở bên ngoài huyên náo là vậy, nhưng bên trong phòng họp lại đang phải đối mặt với không khí dồn ép dâng cao.
Hoàng Phong từ nãy đến giờ đều nhìn cô không rời mắt, so với những quần là áo lượt ngoài kia, hắn lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ với sơ mi trắng ở đây hơn. Năm năm trôi qua, cô bé con của hắn ngày nào nay đã trưởng thành rồi.
Nhưng mà sao cô lại lạnh lùng như vậy, còn làm như thể bọn họ là hai người xa lạ không bằng.
Chẳng lẽ, cô không muốn nhìn thấy hắn vẫn bình an?
Mặc cho ánh nhìn như sài lang hổ báo của người đối diện, Mai Linh vẫn chưa từng một lần đáp lại, cô chỉ im lặng tránh đi mắt phượng sắc nhọn kia, làm đúng công việc của mình.
Hoàng Phong vốn ban đầu rất nhởn nhơ, hắn còn nghĩ rằng nếu như cô muốn chơi trò giả vờ như không quen thì hắn cũng rất sẵn lòng chơi với cô, nhưng cho đến khi tầm mắt chạm phải chiếc nhẫn cưới đang nằm chễm chệ trên bàn tay trắn nõn nà, hắn thật sự không thể nào bình tĩnh được nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của người đàn ông, Mai Linh không khỏi cong nhẹ khóe môi lên, càng cố ý phô ra ngón tay đeo nhẫn của mình về phía hắn.
Mọi người trong phòng ai nấy đều không tài nào hiểu được, rõ ràng ban nãy vị chủ tịch này hãy còn vui vẻ lắm, vậy mà chỉ một thoáng qua đi, hắn liền trở nên khó chịu như vậy.
Alan nhân lúc không có người chú ý liền ra hiệu cho Mai Linh hơi khom xuống, nói nhỏ vào tai cô:
- "Có phải xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên anh cảm thấy hình như vị chủ tịch này có điều gì đó không được hài lòng".
Ngay cả khi đang đọc hợp đồng, hai đầu mày của hắn cũng nhăn lại nhíu chặt vào nhau, gương mặt góc cạnh lạnh lùng dọa cho người ta không khỏi kinh hãi.
Mai Linh cũng cảm thấy hơi buồn cười bèn nhỏ giọng thì thầm:
- "Anh đừng có lo, hắn ta đang bị nóng trong người đó".
Nói xong, cô liền đứng thẳng dậy, ngay lúc ấy người đàn ông bên kia cũng vừa hay liếc mắt sang, tuy là Mai Linh không sợ, nhưng Alan lại cảm thấy không rét mà run.
Hiện giờ trong lòng Hoàng Phong đang sôi lên từng cơn, máu nóng chảy ngược, giận dữ đến nỗi rất muốn đè người con gái kia ra chơi ૮ɦếƭ cô ngay tại đây.
Khốn kiếp, con người lòng dạ sắt đá ấy vậy mà lại đeo nhẫn cưới, không chỉ vậy, hắn còn thấy rõ ràng, cô là đang cố tình khoe ra trước mặt hắn.
Hoàng Phong tức giận đến mức ngay cả gân trên trán cũng đã nổi lên, những người có mặt trong phòng đều không dám lên tiếng, bọn họ tự biết rằng vị chủ tịch này đang cảm thấy bất mãn.
Cuối cùng, khi cuộc họp kết thúc, bởi vì vẫn còn một điều khoản mà hai bên chưa thể thống nhất được với nhau, thế nên hợp đồng đành phải tạm thời phải dời lại vào lần tiếp theo, trong khi mọi người đều cho rằng có thể do Hoàng Phong là chủ tịch của một tập đoàn lớn, vì vậy hắn đòi hỏi mọi thứ rất cao, rất tuyệt đối, thì chỉ có một mình Mai Linh biết rõ nguyên do sâu xa trong chuyện này.
Thật ra, hợp đồng không xảy ra vấn đề gì cả, những điều lệ đã được biên soạn rất rõ ràng và mạch lạc, ngay cả một dấu chấm phẩy cũng là dựa theo thói quen của hắn mà viết vào.
Thế nhưng hắn làm khó dễ như vậy là do Mai Linh, là do cô dám cả gan chọc điên hắn.
Vì chính cô cũng thừa biết, khi Hoàng Phong vừa nhìn là có thể nhận ra được ngay, bản hợp đồng này là dựa theo năm năm trước, hắn đã từng hướng dẫn qua cho cô một lần
Không ngờ chỉ vì một lúc bốc đồng mà bản thân đã khiến cho mọi người trong công ty cũng phải chịu vạ lây. Giờ phút này, Mai Linh cảm thấy tội lỗi ngập tràn trên đầu.
- "Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh nghĩ, chúng ta chỉ cần điều chỉnh lại một chút, sau đó bọn anh cố gắng thuyết phục đối phương thêm lần nữa, hẳn là sẽ không có vấn đề gì".
Alan thấy cô sau cuộc họp luôn cúi đầu ủ rủ thì cho rằng cô đang lo lắng cho công ty nên đã dịu dàng an ủi, nào biết sau khi nghe xong cô lại càng tự trách hơn.
Ngẩn đầu nhìn nét hiền từ trên gương mặt của người thanh niên, xong, cô cũng chỉ biết cụp mắt thở dài.
Tan làm, Mai Linh vừa mới bước ra ngoài thì liền bị chặn lại, một người đàn ông mang âu phục đen đi đến đứng chắn trước mặt mỉm cười với cô:
- "Cô Mai Linh, anh Phong đang chờ cô trong xe".
Quả nhiên như cô đã đoán trước, hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy mà.
Mai Linh nhíu mày kiên định nhìn về phía người đang ở đối diện, trong vô thức khẽ nắm chặt dây đeo túi xách, nói:
- "Xin lỗi, tôi không có gì để gặp anh ta cả".
Tựa như biết rõ cô sẽ trả lời như vậy, người đàn ông vẫn bình tĩnh mỉm cười, đáp:
- "Anh Phong có nói...anh ấy hy vọng cô sẽ không để anh ấy phải tự mình ra tay".
Nghe xong, ba máu sáu cơn của cô lập tức nổi lên, bàn tay đang buông thõng một bên eo chậm rãi siết lại, gương mặt trắng nõn xinh đẹp thoáng chốc tối sầm.
Chiếc siêu xe limousine đậu ở một con đường vắng gần đó, ngay khi cánh cửa vừa được kéo ra, cô liền nhìn thấy người đàn ông cao quý kia đang nhàn nhã ngồi dựa đầu ra sau, hai mắt nhắm nghiền yên tĩnh.
- "Đến rồi à!"
Nghe động, Hoàng Phong quay đầu sang phía cô, hắn nhếch một bên khóe môi lên cười nhạt.
Cánh cửa sau lưng chậm rãi khép lại, Mai Linh hít sâu một hơi, bước đến hàng ghế bọc da cao cấp, lạnh lùng ngồi xuống đối diện hắn.
Không gian trong xe rất rộng, đủ để chứa thêm hàng chục người nữa, thế nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ có cảm giác bức bối ngột ngạt khi phải ở trước mặt người đàn ông này. Mỗi lần đôi mắt phượng của hắn quét đến là mỗi lần cô rùng mình ớn lạnh, cứ như thể dưới ánh mắt ấy toàn thân cô đang bị lột trần.
- "Anh muốn gì?"
Mai Linh nhíu mày hỏi, lời này thốt ra khiến cho Hoàng Phong không khỏi bật cười, chẳng thể biết rằng tâm trạng hắn đang vui hay buồn, bởi vì cô không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của hắn được.
Hoàng Phong không vội đáp, hắn chỉ thong thả đứng dậy, mở tủ lạnh lấy một bình rượu, sau đó rót ra ly rồi đẩy về phía cô, chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh hắt lên ánh đèn vàng càng thêm phần mị ảo.
- "Lâu ngày không gặp, em không còn câu nào khác để hỏi hay sao?"
Nói rồi hắn lại dựa người ra ghế, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt trên thành tay vịn.
- "Tôi không có gì để nói với anh cả".
- "Nhưng tôi thì có đó".
Hoàng Phong đột nhiên đứng dậy, hắn bước đến chỗ cô, hai tay chống xuống ép sát cô vào ghế tựa phía sau.
Mùi Long Diên Hương quen thuộc hung hăng xông vào khứu giác, khiến cho Mai Linh suýt chút nữa thì cầm lòng không đậu mà rơi nước mắt, cô quay mặt đi, tránh khỏi ánh nhìn nóng như lửa đang rọi thẳng xuống.
- "Em đã kết hôn?"
Nhắc đến vấn đề này, hắn lập tức trở nên tức giận, gương mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
Mai Linh khi phải đối diện với sự chất vấn của hắn thì không khỏi chột dạ, cô nuốt khan một tiếng, lúng túng đáp:
- "Phải!"
Vừa dứt lời, cô liền cảm nhận được có một lực cực mạnh vụt ngang qua mặt mình, nắm đấm như sắt thép của hắn rơi xuống ngay bên mép tai của cô, khiến cho lớp ghế da đằng sau thủng một lỗ.
Mai Linh sững sờ nhìn những khớp bàn tay đỏ bừng rướm máu vẫn còn đang đặt ngay bên cạnh, cô không nén được sợ hãi liền quay lại nhìn hắn, đôi mắt trong veo chứa đầy hoảng hốt, hơi thở gấp gáp nặng nề, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, ngay cả lông tơ cũng dựng khắp toàn thân.
иgự¢ phập phồng đưa đẩy không chống được lớp áo mỏng manh, hắn áp sát vào cô, để cho thân thể của hai người dính chặt vào nhau.
- "Nói lại, em đã kết hôn chưa?"
Hoàng Phong gằn từng chữ trong cuống họng, bàn tay to lớn đã đặt hờ trên cần cổ của cô, giống như đang vờn mồi mà мơи тяớи vuốt ve.
Mặc dù bị dọa cho sợ đến mất mật, thế nhưng Mai Linh vẫn cứng miệng trả lời:
- "Tôi kết hôn hay chưa thì có liên quan gì đến anh! Dù sao thì bây giờ anh cũng không thể ép buộc tôi ở bên cạnh anh nữa".
Người con gái nâng cằm nhìn chằm chằm vào hắn, điếc không sợ súng lại còn dám ngang nhiên thách thức hắn.
Nhưng mà nguồn cơn sự việc rõ ràng cũng là từ hắn mà thành. Hắn biết tức giận, chẳng lẽ cô không biết hay sao.
Ngay sau đó, một tiếng cười gằn phát ra, Hoàng Phong mạnh mẽ bắt lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô, trước ánh mắt mờ mịt của người con gái, hắn đưa lưỡi liếʍ quanh ngón áp út, mυ"ŧ mát đầu ngón tay nhỏ bé đỏ hồng.
Trong khi cô vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu hành động này của hắn là có ý nghĩa gì thì Hoàng Phong đột nhiên mở miệng, hàm răng sắc bén cắn mạnh vào ngón tay cô, dùng lực đến mức cô có cảm giác như hắn thật sự muốn cắn đứt lìa luôn vậy.
- "A, đau".
Mai Linh nức nở lên tiếng, giọt nước mắt không khống chế nổi nữa rơi ra khỏi mi mắt.
Hoàng Phong khi này mới cố nén giận mà từ từ thả tay cô ra, Mai Linh liền vội vã rụt về, dấu răng cắm sau vào da thịt, có chỗ đã rỉ ra máu tươi.
Thế nhưng hắn vẫn chưa buông tha mà vẫn giam giữ cô trong l*иg иgự¢ mình, chăm chú quan sát dáng vẻ khổ sở của người trước mặt.
- "Kẻ đó là ai?"
Nghe hắn hỏi, cô lúc này liền u ám ngẩn đầu, dùng ánh mắt oán giận để nhìn người đàn ông. Sau đó, mím môi dồn toàn bộ sức lực vung đến cho hắn một cái tát.
Đầu nghiêng sang một bên, Hoàng Phong khẽ nhướng mày, dùng lưỡi đẩy đẩy một bên má bị đánh ửng đỏ, tức đến bật cười:
- "Mai Linh, tôi cảnh cáo em, em đừng có quá đáng".
- "Tôi quá đáng? Anh nhìn lại xem ai mới là người quá đáng!"
Nói rồi, cô liền đẩy mạnh hắn dậy, giọng nói uất ức nghẹn ngào:
- "Anh nhất định muốn biết người đó là ai chứ gì. Được, vậy thì tôi nói cho anh biết, người đó tốt hơn anh, yêu thương tôi hơn anh, trân trọng tôi hơn anh. Tôi rất yêu anh ấy, thậm chí còn có chung với anh ấy một đứa con nữa...ummm"
Lời còn chưa nói xong đã bị hắn dùng miệng chặn lại, vòng tay như gọng kềm ôm chặt lấy cô vào lòng, ép cô mở miệng đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
Còn tiếp tục để cho con người lòng dạ sắt đá này nói thêm lời nào nữa thì hắn nhất định sẽ bị cô chọc cho phát điên mất thôi.
Mùi thơm thanh thuần quen thuộc của da thịt thơm ngọt lan tràn trong khoan miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, Hoàng Phong say mê gặm nhắm nụ hôn sau bao năm gặp lại.
Cô vẫn vậy, vẫn nhuận sắc như thế, có thể dễ dàng khiến người ta mê đắm không thôi.
Người con gái bị hắn hôn đến nổi cuồng loạn, đầu óc rối bời, tứ chi bủn rủn, cuối cùng sau một hồi chống cự không thành đành phải cúi đầu chịu thua.
Áp Mai Linh xuống băng ghế dài, Hoàng Phong đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô, bàn tay hắn dính sát vào đường cong quen thuộc mà không ngừng vuốt ve. Cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể quen thuộc của người dưới thân ấm áp đến thế nào.
Tiếng thở dốc vang lên ngay sau khi cúc áo đầu tiên được mở ra. Hai đồi núi trắng mịn hiện rõ trước mặt hắn, chiếc áo ren lộ nửa иgự¢ như càng thêm phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác, khiến cho Hoàng Phong lập tức nổi lên phản ứng sinh lý quen thuộc.
Hắn nhìn người con gái đang mê man dưới thân mình, ánh mắt cô mơ màng lấp lánh hơi sương, hai má ửng đỏ, môi hồng răng trắng, suối tóc đen nhánh xõa tung trên băng ghế.
Nuốt khan một tiếng, hắn cật lực nhịn xuống con dã thú đói khát đã lâu trong lòng, dịu dàng cúi đầu hôn lên vùng da tuyết trắng.
Đã lâu không cận kề âи áι, thân thể của người con gái trở nên nhạy cảm như thuở lần đầu, mỗi một nơi hắn đi qua đều để lại trong cô muôn vàn kɧoáı ©ảʍ.
Váy áo trên người Mai Linh đã bị cởi sạch, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng là nằm vắt vẻo hững hờ, Hoàng Phong đỏ mắt nhìn từng đường cong mà mình nhung nhớ suốt năm năm, bây giờ gặp lại, chẳng khác nào đang được chạm vào chốn thần tiên hư ảo.
Thế nhưng, thần tiên của hắn đã thuộc về kẻ khác.
Nghĩ đến đó, Hoàng Phong liền không nén nổi tức giận mà nhấn người thúc mạnh vào sâu bên trong cô, điên cuồng luật động thân thể, kéo theo thần tiên mà hắn tôn sùng rơi khỏi thiên đàng, chìm vào cực khoái:
- "A...a...nhanh...hức, nhanh quá...rồi".
Mai Linh nức nở rêи ɾỉ, âm thanh du dương như một bản tình ca dễ dàng cám dỗ kẻ khác lao vào sa ngã.
- "Thế nào, có phải chồng em không đáp ứng được cho em không? Sao nơi này lại khít chặt đến như vậy chứ!"
Hắn bị sự ấm áp cùng ướŧ áŧ ở nơi tự mật ép đến sung sướиɠ phát điên, cảm giác tu hành gian khổ cuối cùng cũng được nhận quả ngọt khiến cho cả người tê dại, hơi thở nặng nề phả lên làn da đàn hồi mềm mại, hắn cúi xuống bên tai cô, cất tiếng nói trầm khàn nhuốm đậm màu tìиɧ ɖu͙©:
- "Nào, em nói xem, giữa tôi và tên đó ai có thể khiến cho em thoải mái hơn".
- "Đừng, đừng nói...xin anh".
- "Hửm, sao vậy, tên đó có biết bây giờ vợ hắn đang vui sướиɠ dưới thân kẻ khác không!"
- "A...đừng nói, không...không được...a...nhanh...quá~"
Mai Linh bị hắn làm cho khóc nấc lên, gương mặt cô đỏ bừng, thân thể tiết ra vô số mật ngọt, chẳng khác nào thứ thuốc phiện khiến cho hắn càng lúc càng đê mê.
Năm năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy, Hoàng Phong luôn là con chiên ngoan đạo mặc cho đức tối cao mà hắn tôn sùng đùa giỡn mọi thứ cảm xúc của mình trong tay.
Cô tựa như một loài hoa anh túc, là thứ thuốc giảm đau cực tốt, nhưng cũng là chất gây nghiện cực nặng.
Hai bầu иgự¢ tròn trịa đong đưa trước mắt hắn, đỉnh nhọn đỏ hồng xinh đẹp, hóa thành miếng thịt thơm ngon quyến rũ con sói đã bị bỏ đói trong suốt một khoảng thời gian dài.
- "A, hức... đau quá... làm ơn, anh...anh chậm...hức...chậm lại".
Lời nói đứt quãng bị xen vào bởi những cú thúc mạnh, Mai Linh chưa bao giờ là đối thủ của người đàn ông này, dưới thân hắn, cô chỉ là một nắm tuyết tinh khiến dễ dàng tan thành một vũng sương mai.
- "Mai Linh, nói, ai làm em sướиɠ hơn, nói mau".
Hoàng Phong đỉnh đầu nóng bừng, đôi mắt đỏ ửng đáng sợ, gân xanh nổi khắp hai cánh tay đang giam giữ để bắt buộc cô phải đón nhận những cơn sóng tình mà hắn ban cho.
Mai Linh đương nhiên không đáp, cô lắc đầu, cố gắng làm chủ bản thân, thế nhưng đời nào hắn lại dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
- "A...a...đau...hức...đau quá...đừng...nhanh quá r,rồi...cầu xin anh...xin anh...tha cho tôi...hức...a~"
Mai Linh bị hắn ép đến phát điên, cơ thể cô giờ đây tưởng chừng như sắp vỡ thành trăm mảnh, cực khoái cùng đau đớn thay phiên nhau hoành hành.
Cô càng cầu xin, hắn lại càng hưng phấn, chỉ cần nghĩ đến mỗi đêm cô đều nằm dưới thân kẻ khác mà phô bày dáng vẻ yêu kiều của mình là thần trí hắn lại trở nên cuồng loạn.
Mỗi một thứ từ người con gái này đều là của hắn. Thân xác của hắn, linh hồn của hắn, ngay cả những biểu cảm vui buồn hay đê mê này cũng đều là của hắn.
- "Nói đi Mai Linh, ai làm em sướиɠ hơn, ai có thể thỏa mãn em hơn".
Cô cắn môi, nhất quyết lắc đầu không đáp.
Hoàng Phong cười lạnh một tiếng, hắn tàn nhẫn ôm chặt người cô lại, nhấn tay lên vùng bụng dưới của cô.
- "A...đừng".
Mai Linh bật khóc nức nở, cô thật sự bị hắn bức đến phát điên, thứ cảm giác sung sướиɠ đó dâng trào như núi lửa, khiến cho cô muốn nổ tung thân thể này ra, thậm chí bên dưới còn có thứ gì đó không khống chế được mà kịch liệt tuôn trào.
- "Nói, nếu không, em sẽ chịu không nổi đâu".
Vật nam tính đáng tự hào của hắn vẫn đang chôn đến nơi sâu thẳm nhất của cô, môi hắn dán lên vùng gáy trắng sứ, gặm cắn đến đỏ ửng.
Một tay vẫn còn đè chặt ở bụng, dưới eo lại không ngừng đong đưa, Mai Linh chịu không thấu được nữa bèn run rẩy cố gắng giữ tay hắn lại, nghẹn ngào đáng thương:
- "Đừng, đừng nữa, hức...nói...tôi nói...là anh, hức...là anh".
Vừa dứt lời, trước mắt cô liền hiện lên một màn trắng xóa, cảm giác hưng phấn cuối cùng cũng đạt đến nơi cao nhất, đồng thời đón nhận thứ quý giá ấm nóng trào dâng vào sâu bên trong.