Gương mặt Mai Linh thoáng chốc tái nhợt, thế nhưng cô vẫn nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh mà trả lời:
- "Em không sao".
Vội lau đi những dòng nước mắt còn vương vãi trên mặt, cô mỉm cười với hắn:
- "Chắc, chắc là do ban nãy có đó gì bay vào mắt em thôi, không sao đâu".
Thế nhưng sau khi nói xong, cô vẫn thấy Hoàng Phong đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm, vậy nên cô chỉ có thể vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt đầy ngờ vực của hắn.
Cũng phải thôi, chính Mai Linh còn tự thấy câu trả lời của mình quá sức miễn cưỡng, nói gì đến một người sắc sảo lại đa nghi như hắn.
Rốt cuộc, Hoàng Phong cũng đành thở dài một tiếng:
- "Thôi được, nếu em đã không muốn nói thì thôi, anh cũng không muốn ép em".
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, Mai Linh có hơi lo lắng, hình như hắn có vẻ không vui.
Một nụ hôn ngay lúc đó được đặt lên trán cô, người đàn ông thì thầm:
- "Hôm nay em ngâm nước quá nhiều rồi, thật sự không thể để em đi tắm nữa, chịu khó một chút, sáng mai anh sẽ tắm cho em".
Hiện tại thì hắn chỉ có thể lau người giúp cô, khi tối hai người ngâm nước quá lâu, lúc đó trời còn nổi gió, hắn lo Mai Linh sẽ bị cảm lạnh mất.
- "Em không sao".
Cô dịu dàng đáp lại, cánh tay choàng qua cổ hắn, vuốt ve từng đường nét tinh xảo trên gương mặt diễm lệ như tạc tượng.
Hoàng Phong bắt lấy những 乃úp măng trắng nõn xinh xắn, đưa đến miệng cắn khẽ lên đầu ngón tay, trầm giọng nói:
- "Ngoan, ngủ đi em".
Xong, hắn nhích người ôm cô vào lòng, phần lưng mịn màng trần trụi được bàn tay của hắn cẩn thận xoa nhè nhẹ.
Tuy là nói vậy, thế nhưng cả hai người chưa ai thật sự nhắm mắt cả, Hoàng Phong hãy còn lưu luyến hương vị ấm áp của người con gái trong lòng hắn lắm, đôi môi lạnh lẽo cô độc tìm đến mùi hương da thịt nồng nàn mà không ngừng gặm cắn. Trong lớp chăn ấm áp, cơ thể của người dưới thân như một loại thuốc phiện cực mạnh khiến hắn như lạc vào chốn hư ảo.
Một đêm này, Mai Linh vẫn chưa từng rời khỏi vòng tay mạnh mẽ như sắt thép ấy.
- "Em thật sự không thể ở lại thêm sao?"
Hoàng Phong đến giờ đi làm nhưng vẫn còn nấn ná ở cửa chưa chịu rời nhà, đôi mắt khóa chặt vào người con gái đang chỉnh lại cổ áo giúp hắn.
- "Dù gì thì em cũng chỉ mới trở về thôi mà, nhất định phải đi sao?"
Nhìn người đàn ông lưu luyến mình mãi không buông, Mai Linh mỉm cười dịu dàng nói:
- "Không được thật mà, chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao, chỉ cần có thời gian em sẽ đến gặp anh liền".
Hắn dù vậy vẫn thở dài ngán ngẩm, gương mặt ảo não không vui, đầu mày đuôi mắt đều là tầng tầng lạnh lẽo.
- "Thôi mà, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ không cần như vậy nữa đâu, anh đừng có buồn nữa mà, ha".
Mai Linh dịu dàng dỗ dành đứa trẻ to xác đang không ngừng bất mãn, phải một lúc lâu sau hắn mới nguôi ngoai được đôi chút:
- "Nào, cười lên một cái đi, người ta sắp đi rồi đừng có khó chịu vậy nữa mà".
Rốt cuộc hắn cũng chỉ có thể thở dài cho qua, cúi xuống ôm chặt lấy người con gái vào lòng, hắn không ngừng hôn lên đôi vai tròn trịa xinh đẹp.
- "Phải nhớ thường xuyên gọi cho anh đó, bởi vì anh sẽ nhớ em lắm".
Thật lòng mà nói thì hắn không muốn chút nào, chỉ cần nghĩ đến cảm giác lại phải trải qua mọi thứ không có Mai Linh bên cạnh làm cho trái tim của hắn lập tức trở nên khó chịu.
Nhưng rồi thì cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, dù có luyến lưu cách mấy thì hắn cũng phải thả cô xuống, mím môi xoay người rời đi.
- "Anh Phong!"
Đột nhiên, một tiếng gọi từ phía sau khiến hắn không khỏi bất ngờ, Mai Linh rất hiếm khi gọi tên hắn, cô vẫn luôn cho rằng bọn họ cách nhau quá nhiều tuổi, gọi tên như vậy có vẻ không được phải phép cho lắm, sau vài lần thay đổi không được, hắn cũng chỉ bất lực tùy ý cô.
Ngày hôm nay bỗng dưng Mai Linh lại gọi tên mình như vậy khiến cho Hoàng Phong không khỏi sửng sốt.
Hắn quay đầu nhìn lại, ở phía sau, người con gái đang dịu dàng mỉm cười vẫy tay:
- "Tạm biệt..."
Mai Linh cố nén nghẹn ngào nói, đôi mắt long lanh chứa đầy lệ thủy.
Nếu như anh biết đó là lần cuối cùng gặp em, liệu anh có hận em chăng?
Hoàng Phong thấy vậy cũng vẫy tay mỉm cười lại với cô, đợi đến khi bóng dáng hắn đã hoàn toàn khuất xa rồi, khi này Mai Linh mới ngã khụy xuống mà nức nở:
- "Xin lỗi anh, em xin lỗi..."
Cô vịn chặt иgự¢ trái, hô hấp như bị đông cứng không cách nào thở nổi.
Đến cùng, cô vẫn hèn mọn chỉ có thể dùng cách ích kỷ của bản thân để từ biệt hắn.
Nhìn đến ánh nắng chói chang bên ngoài khu vườn, chiếc xích đu vẫn luôn đứng im ở đó mà trái tim cô như vỡ vụn.
Trong căn nhà này, mỗi một ngóc ngách đều chứa đầy hơi thở của hai người bọn họ, thật ra số vật dụng Mai Linh để lại hắn chưa từng bỏ đi, chỉ là để ở một nơi không ai biết, xem như kho báu mà cất giấu thật cẩn thận, chờ đợi chủ nhân của nó trở về.
Nơi căn phòng ngủ ấm áp, rèm cửa đã được kéo sang hai bên, mùi hương quen thuộc vẫn còn dày đặc quẩn quanh khắp phòng. Mai Linh chầm chậm nhìn một lượt, tựa như muốn thu hết toàn bộ cảnh trí nơi đây vào tầm mắt. Chiếc bàn này, ô cửa này, chiếc giường kia... mỗi nơi ở đây đều là một hồi ức ngọt ngào nhất, đẹp đẽ nhất của cả hai.
Mai Linh cúi đầu cười chua chát, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Thôi, bỏ đi, xem như bao nhiêu đây với cô là quá đủ rồi, đời này được một người đàn ông như hắn yêu thương quả thật là hạnh phúc lắm rồi, chỉ tiếc duyên phận ngắn ngủi, không thể tiếp tục đến trọn đời.
Quay đầu lại nhìn căn biệt thự một lần cuối, dòng chữ Phỉ Thúy được mạ vàng in trên thành cao sáng lấp lánh ánh vàng đang phản chiếu lại ảnh ngược của cô.
Cuộc vui nào rồi cũng đến hồi kết thúc, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Khi chiếc xe đưa cô rời đi, Mai Linh vẫn còn không đành lòng mà quay lại nhìn thêm một lần. Căn biệt thự vẫn ở đó, cánh cổng lớn vẫn khép chặt, tựa như thành trì cuối cùng trong lòng cô mãi kiên cố bảo vệ thứ tình cảm đẹp đẽ nhất.
Hai mắt cay xè như bị ai đổ lửa, Mai Linh không chịu nổi mà gục đầu xuống khóc nức nở, đôi mi ướt đẫm khép hờ vào nhau, đau đớn không nói nên lời.
Phong, Phong, tạm biệt...
- "Đi đâu suốt mấy ngày nay?"
Bà Tuyết vừa nhìn thấy cô bước vào nhà liền hỏi, bàn tay uyển chuyển nâng lấy tách trà.
- "Thưa, thưa mẹ, con, con..."
Mai Linh trông thấy mẹ thì hoảng hốt, cô đứng đó như trời trồng, bàn tay xoắn xuýt đan vào nhau.
Nghe con gái cứ ậm ờ mãi không trả lời được, bà Tuyết liền chắp tay sau lưng lạnh lùng bước đến, vừa phát hiện ra những dấu vết mờ ám trên cổ cô, bà liền tức giận vung tay tát thẳng vào mặt con gái mình:
- "Khốn nạn, mày lại vừa đi gặp nó có phải không? Mày lại muốn tao ૮ɦếƭ có phải không?"
- "Không, không phải đâu mẹ ơi, con xin mẹ, con đã hứa sẽ lấy Quang Nam rồi, con, con, con không còn liên hệ với người đó nữa rồi".
Mai Linh quỳ phục xuống ôm lấy chân bà mà van xin, bên má vừa lành vết thương cũ thì lại tiếp tục có thêm vết thương mới.
- "Vậy thì những thứ này là gì, mày trả lời đi, trả lời cho tao biết mau".
Vừa nói, bà vừa cố ý vạch áo của Mai Linh ra, khi bờ vai trần vừa lộ khỏi lớp vải, làn da phủ đầy những dấu yêu mà hắn để lại lồ lộ trước mắt.
- "Mày, đồ hư thân mất nết, đồ lẳиɠ ɭơ, tao không có đứa con như mày".
Hai cái tát lại rơi xuống gương mặt nhoe nhoét nước mắt của cô, mặc cho Mai Linh dập đầu van xin, bà Tuyết vẫn với lấy chiếc roi mây mà đánh xuống, vừa đánh bà vừa chửi:
- "Tao cho mày dám ăn nằm với thằng khác".
- "Cho mày dám đi dọc về ngang".
- "Cho mày dám làm nhục dòng họ".
Khi chiếc roi bị gãy làm hai cũng là lúc Mai Linh kiệt sức ngã gục xuống đất, cô mơ màng nghe tiếng mẹ mình nói bên tai:
- "Đi, đi vào phòng, từ đây đến ngày cưới, tao cấm mày bước chân ra ngoài nửa bước".
Sau đó, cô không còn cảm giác được gì nữa, chỉ còn biết mơ mơ hồ hồ sống qua ngày trong căn phòng với bốn bức tường lạnh lẽo.
Cho đến lúc mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Bà nội ngồi trên giường chải tóc cho cháu gái của mình, mái tóc đen tuyền óng mượt lướt qua cây lược gỗ, có lẽ, đây là lần cuối cùng bà chải tóc cho cô, từ ngày mai, cô sẽ trở thành con của người ta rồi.
- "Mai Linh, con định sẽ kết hôn cùng người khác thật sao?"
Rốt cuộc thì bà nội vẫn còn chưa thể tin được, mọi việc quả thật đến quá nhanh, chỉ vừa thông báo mấy hôm thì đã tổ chức lễ cưới rồi, làm bà cứ có cảm giác như đang có uẩn khúc gì đó bên trong vậy.
Mai Linh nghe bà nội hỏi liền đáp:
- "Chuyện đã đến bước này rồi, đâu còn thay đổi được gì nữa nội".
Từ lúc thấy thái độ kiên quyết đến mức sẵn sàng bức cô vào đường cùng của mẹ và ông ngoại, cô liền biết chuyện này chắc chắn có sự nhúng tay của Quang Nam, không ít thì nhiều, thể nào anh ta cũng đã tác động vào quá trình nào đó.
Thật ra cô không sợ anh ta bày trò, thứ cô sợ chính là mẹ đã không còn muốn nghe cô trình bày bất kỳ lời nào nữa, hiện tại, bà Tuyết chỉ một lòng muốn cô phải nghe theo quyết định của bà.
- "Vậy còn thằng Phong thì sao? Nó đã biết chuyện ngày mai con sẽ kết hôn chưa?"
Mai Linh như bị chọc trúng chỗ đau thì cúi đầu không đáp, gương mặt trắng bệch lăn dài hai hàng nước mắt.
Lúc này, bà nội thật sự đã bị cô làm cho hoảng hốt:
- "Con, con không nói gì với nó sao?"
Bây giờ thì Mai Linh mới nhè nhẹ gật đầu, cô đau lòng cất giọng khàn khàn trả lời:
- "Con không dám nói, con sợ anh ấy sẽ làm bậy..."
- "Ôi trời ơi cháu ơi là cháu..."
Bà nội nhăn mặt than lên một tiếng rồi lại thở dài thườn thượt:
- "Nếu nó biết chuyện, nội dám cược là nó sẽ còn làm bậy hơn nữa".
Với tính cách và bản lĩnh của hắn thì những chuyện thế này dễ như trở lòng bàn tay. Người biết rõ hắn nhất là Mai Linh, ngay cả cô cũng tin chắc nếu như để hắn biết cô lừa dối hắn thì mọi chuyện sẽ còn đáng sợ hơn nữa.
Không chừng Hoàng Phong còn dám ra tay gϊếŧ ૮ɦếƭ Quang Nam luôn cũng nên.
- "Nội, nội đừng nói với anh ấy, con, con cũng không muốn thế này đâu..."
Mai Linh quay sang nắm tay bà nội mình van nài, thời gian qua cô cũng nhận ra được bà nội là thật lòng đối đãi với hắn như con cháu trong nhà, có lẽ những lần quan tâm thăm hỏi của hắn đã đạt được đến hiệu quả cao nhất rồi.
Bà nội nghe vậy liền buồn rầu thở dài:
- "Nội đã nói rồi, quyết định là ở con, dù con lựa chọn ra sao nội cũng sẽ ủng hộ, chỉ là nội cũng cảm thấy thương cho thằng bé, nếu nó biết chuyện, không biết sẽ còn đau khổ đến nhường nào nữa".
Dứt lời, bà nội chỉ thở ra một hơi, sau đó thì vỗ vỗ nhẹ lên tay cô mấy cái rồi bà bước trở về phòng, thời khắc cánh cửa đóng lại, Mai Linh không thể thấy được đôi mắt ẩn chứa sự bất lực của người phụ nữ lớn tuổi.
Thật ra bà biết rõ, lại sắp có một cuộc đời bị chôn vùi bởi thứ cũ kĩ lạc hậu chuyên quyền suốt hàng trăm năm qua, chính những điều cổ hủ độc tài đó đã gϊếŧ đi con trai bà, và rồi cũng chính nó một lần nữa gϊếŧ ૮ɦếƭ linh hồn cháu gái bà.
Mai Linh không cần nói bà cũng biết, có lẽ mẹ cô đã gây sức ép, khiến cho cô phải cam chịu bước trên con đường này.
Cả một đại gia tộc hùng hậu, thế nhưng dù đã qua bao nhiêu đời thì cũng đều phải chịu chung một lời nguyền mang tên gia phong lễ giáo.
Ở trong phòng, Mai Linh bước ra ban công nhìn xuống đường. Bởi vì chuẩn bị cho đám cưới, thế nên đêm nay tất cả mọi người đều sẽ ngủ lại khách sạn để thuận tiện cho hôn lễ ngày mai. Phòng của cô ở cuối dãy của tầng cao nhất, đứng từ đây thì sẽ có thể thấy được cả thành phố về đêm.
Nơi này không phải Sài Gòn, thế nhưng cũng có những ánh đèn hoa lệ. Tựa người vào cánh cửa ban công, Mai Linh đứng khoanh tay ngắm nhìn những dòng xe đang qua lại dưới đường.
Giờ này hắn đang làm gì? Có nhớ đến cô không? Có biết rằng...ngày mai cô sẽ phải gả cho người khác rồi không?
Có lẽ là không đâu, hắn sẽ mãi mãi không hiểu được vì sao Mai Linh lại đối xử với hắn như vậy, chờ đến khi mọi chuyện vỡ lỡ rồi, chắc là hắn sẽ trách cô, oán cô, thậm chí là hận cô vì sao lại làm vậy với hắn.
Thế nhưng dù hắn có hận cô cách mấy thì lúc đó mọi thứ cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật rằng giờ đây cô đã là vợ của người khác rồi.
- "Mai Linh".
Một vòng tay lạnh lẽo luồn qua eo cô, mùi hương bạc hà lạ lẫm khiến cho làn da của cô dựng hết lông tơ.
- "Sao anh lại ở đây".
Mai Linh nhíu mày lạnh lùng hỏi, vẻ mặt chán ghét như thể đang nhìn thứ gì đó ghê tởm lắm.
Quang Nam thấy thái độ đó của cô liền sầm mặt, anh ta túm lấy chiếc cằm nhỏ, ép cô phải quay mặt về phía mình rồi nhếch môi cười:
- "Mai Linh, nhắc cho em nhớ, từ ngày mai em đã là vợ của tôi rồi, đừng bao giờ mơ tưởng tới thằng khốn đó nữa, nếu như để tôi biết em vẫn còn nhớ đến nó, vậy thì đừng có trách tôi vì sao lại ra tay độc ác".
Hất mạnh bàn tay của người trước mặt ra, Mai Linh mở to mắt nhìn anh ta rồi đáp:
- "Anh đúng là không phải con người, dùng đủ loại thủ đoạn đê hèn để ép buộc tôi ở bên cạnh anh, anh không cảm thấy bản thân mình đáng khinh sao?"
- "Đáng khinh?"
Quang Nam nghe vậy liền phá lên cười, tiếng cười vừa hả hê lại vừa giễu cợt.
- "Em nói ai đáng khinh? Cẩn thận cái miệng của em một chút đi, trong tay tôi còn rất nhiều những bức ảnh nóng của em và thằng khốn kia đó".
- "Anh!"
Mai Linh tức đến độ siết chặt nắm tay, cảm giác như cô và người đang ở trước mắt mình có thâm thù đại hận gì sâu lắm. À không, không phải cảm giác, là cô thật sự hận Quang Nam đến tận xương tủy, đến ૮ɦếƭ không bao giờ quên.
Đột nhiên, anh ta vươn tay ra đẩy cô vảo phòng, ngay lúc Mai Linh đang lảo đảo suýt té thì Quang Nam liền nhanh chóng đè cô xuống giường, hơi thở của anh ta gấp gáp, đôi mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©.
- "Anh mau tránh khỏi người tôi, tránh ra".
Mai Linh tức giận hét lên, hai tay bị anh ta giữ chặt trên đỉnh đầu, rất nhanh sau đó, hàng nút áo đã bị giật đứt.
- "Mai Linh, tôi đã sắp làm chồng em rồi, chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, em cần gì phải sợ chứ".
Dáng vẻ hiện tại của Quang Nam trông chẳng khác nào một con thú đang lên cơn động dục, anh ta đánh mất lý trí của bản thân, gương mặt khả ố đến mức khiến Mai Linh buồn nôn.
- "Nào đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng mà".
Nuốt một ngụm nước bọt, anh ta nhìn thân thể trắng ngần mềm mại của người con gái dưới thân một cách thèm thuồng, bàn tay thon thả thuôn gầy chụp vào một bên bầu иgự¢ sữa của cô.
- "Không, bỏ ra, thả tôi ra, đồ khốn, cứu tôi với, có ai không".
Mai Linh không ngừng gào khóc, cảm giác ghê tởm gớm ghiếc từ những cái chạm của anh ta khiến cô cảm thấy thật buồn nôn, thế nhưng dù cho cô có gào khóc to hơn nữa, thậm chí là có ngất tại đây, thì Quang Nam cũng sẽ không đời nào chịu buông tha cho cô, đây là điều mà bao nhiêu lâu nay anh ta luôn khao khát, đời nào anh ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
- "Dù em có kêu cứu cách mấy thì cũng sẽ không có ai đến đây giúp em được đâu, bây giờ thì em đã hiểu vì sao tôi lại đặt ở khách sạn này chưa?"
Mai Linh nghe anh ta nói mà cả người ngây ngẩn, ban đầu mọi người đều nghĩ rằng Quang Nam bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đặt khách sạn năm sao là vì thể diện của nhà bọn họ, ai mà ngờ được ngay từ đầu anh ta nhắm tới đây là vì nơi này có hệ thống cách âm tốt, đủ điều kiện thuận lợi để vụ cho ý đồ dâʍ ɖu͙© này của mình đâu cơ chứ.
- "Không, không, đồ khốn, anh không được làm như vậy, cứu với, mẹ ơi, nội ơi, cứu con với".
- "Câm miệng".
Anh ta đưa tay bịt chặt miệng người dưới thân lại, cả gương mặt nhiễm đầy sát khí. Những giọt lệ từ khóe mắt cô chảy ra, ướt đẫm cả mái tóc đang xõa tán loạn.
- "Sao lúc tên khốn đó hôn em em lại không phản kháng lại như vậy đi? Sao lúc nó đưa bàn tay dơ bẩn của mình lên chạm vào cơ thể em em không khóc như thế này? Sao lúc nó cùng em làm những trò đồϊ ҍạϊ đó, em không la hét, không kêu cứu, không chửi rủa giống như cách em làm với tôi vậy? TẠI SAO? HẢ".
Lửa hận trong lòng anh ta đang bốc lên ngùn ngụt, cảm giác muốn gϊếŧ người lại hoành hành trong cơ thể, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ chứa đựng sự kinh hoàng cùng thất vọng của người đang bị mình đè dưới thân, cả người anh ta đột nhiên tê dại đi, sống lưng lạnh toát.
Vội rời khỏi cô, Quang Nam ngồi tựa vào đầu giường, thở ra từng hơi mệt mỏi.
Mai Linh sau khi thoát khỏi ma trảo của anh ta thì vội vàng túm chặt áo, lùi vào một góc, cơ thể không kềm chế được cảm xúc run lên cầm cập. Đột nhiên, người đối diện lại quay sang, bi thương nhìn cô, hỏi:
- "Mai Linh, em không thể đối xử với anh như trước được sao?"
Lời của anh ta khiến cho cô cảm thấy khó xử, dùng ánh mắt đề phòng để đáp lại, cô run giọng nói:
- "Anh thay đổi rồi, anh đã không còn là người anh mà tôi quý mến nữa, bây giờ anh rất đáng sợ, làm sao mà tôi có thể đối xử với anh như trước được".