- "Chiều nay em còn có tiết nên chắc sẽ ra trễ, khoảng sáu giờ rưỡi rồi anh hẵng đến".
Mai Linh đứng từ ngoài cửa xe nói vọng vào trong với người tài xế, sau đó mới thấp thỏm đi vô trường.
Cảm giác bị nắm thóp thế này đúng là không dễ chịu chút nào.
Nhớ lại lời Quang Nam nói với cô lúc sáng, một nỗi bất an xen lẫn giận dữ lại trào lên trong lòng:
-"Nếu em vẫn nhất quyết không đến gặp anh thì anh không dám đảm bảo mình sẽ làm ra những gì đâu,nhưng em có từng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó không? Chẳng hạn như vì sao Hoàng Phong lại có thể trùng hợp bắt gặp được mọi việc?"
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề nan giải này là đầu cô lại đau như 乃úa bổ, suốt buổi học ngồi nghe giảng mà cô cứ như vịt nghe sấm, không tài nào tập trung được. Đến tận khi tiết học kết thúc rồi Mai Linh mới có thể thoát khỏi đống hỗn độn ấy.
Lợi dụng thời điểm tan học trở nên đông đúc, cô lặng lẽ đi ra ngoài bằng cổng phụ, cẩn thận quan sát xem có tên đàn em nào của hắn ở đây không, sau đó nhanh chóng leo lên một chiếc taxi đã được đậu sẵn rồi rời đi.
Rõ ràng mọi chuyện cô làm đều là thần không biết quỷ không hay.
Địa điểm hẹn của hai người là một khách sạn cách xa trung tâm thành phố, khi đã đứng trước cánh cửa gỗ ngăn cách hai bên, không hiểu vì sao tận sâu nơi đáy lòng của Mai Linh cứ có cảm giác lo lắng không yên.
Người thanh niên mà cô sắp đối diện đã không còn dáng vẻ tài hoa của ngày trước nữa.
Nhân chi sơ tính bản thiện.
Hoặc là... nhân chi sơ tính bản ác
Có lẽ... đối với Quang Nam, tính cách dịu dàng ban đầu vốn không phải giả vờ, chỉ là anh ta không thể giữ lại, cuối cùng theo thời gian tự mình đánh mất.
Hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, cô đưa tay gõ lên cánh cửa phòng mấy tiếng, rất nhanh sau đó, gương mặt tuy quen thuộc nhưng nay lại vô cùng lạ lẫm xuất hiện trước mắt, trong lòng cô lại dâng lên một dự cảm khó tả.
Nhìn thấy người đến là Mai Linh, Quang Nam liền nở nụ cười dịu dàng:
- "Em cuối cùng cũng chịu gặp anh, mau vào trong đi".
Đối với dáng vẻ tự nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì của anh ta, Mai Linh có chút chần chừ, cô không thể biết được trong đầu người này đang suy tính những gì.
Cẩn trọng đi vào phòng, cô cảnh giác quan sát từng nhất cử nhất động của Quang Nam, tựa như chỉ cần anh ta dám làm ra một hành động bất chính nào thì cô sẽ sẵn sàng khiến anh ta phải trả giá.
- "Không cần phải nhìn anh như vậy đâu".
Vừa nói, Quang Nam vừa rót nước cho cô, sau đó anh ta đặt nó lên mặt bàn bằng kính.
- "Anh muốn gì?"
Nhìn những hành động từ tốn đó, Mai Linh nhíu mày khó chịu hỏi:
- "Tôi không có nhiều thời gian đâu, anh có chuyện gì thì mau nói đi".
- "Em cần gì gấp gáp như vậy, lâu ngày không gặp, em không định sẽ ở lại với anh một chút sao?"
Quang Nam mỉm cười đáp lại, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của cô đối với mình.
Mai Linh đột nhiên cảm thấy người thanh niên này xa lạ đến mức giống như mình chưa từng gặp gỡ, cô kinh ngạc nhận ra những sự thay đổi lớn từ phía anh ta.
- "Anh cuối cùng muốn nói cái gì, tôi không rảnh để ở đây nói chuyện phiếm với anh đâu".
Ngay khi chút kiên nhẫn còn sót lại của cô sắp bị phá tan thì cuối cùng anh ta cũng chịu nghiêm túc lại, một xấp ảnh chụp được anh ta ném lên mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch:
- "Không có gì, chỉ là, có và thứ anh muốn để em xem thôi".
Cô hơi nghi ngờ, nhíu mày hỏi:
- "Đây là thứ gì?"
Nói rồi cô cầm chúng lên xem, gương mặt trắng nõn thoắt xanh thoắt đỏ biến đổi theo từng khung hình, bàn tay siết chặt hoảng loạn, tựa như có vật gì đó đang nghẽn lại ở phổi khiến cho cô không thể thở được
- "Thế nào, có đẹp không?"
Quang Nam từ bao giờ đã đi vòng ra phía sau, anh ta giữ chặt đôi vai đang run lên của cô, khẽ thì thầm bên tai:
- "Những thứ này đều đã được gửi cho tên khốn kia xem rồi đấy, cho nên hắn mới biết được lúc đó...chúng ta đang làm gì".
Tiếng cười giòn giã đầy thỏa mãn vang lên, vẻ đắc thắng hiện rõ trên gương mặt ưu tú khiến cho đầu óc của Mai Linh thoáng chốc nóng bừng, đôi mắt lúng liếng trong veo hiếm khi đỏ rực, cô quay người lại, định giáng cho anh ta một cái tát vào mặt, đáng tiếc đã nhanh chóng bị anh ta đoán ra ý đồ.
- "Em nên cẩn trọng một chút, nếu như dám làm anh phật ý thì anh không chắc những tấm hình này sẽ được gửi cho ai đâu".
Nói rồi Quang Nam dùng lực đẩy mạnh cô xuống ghế ngồi, tay chống vào hai bên quai vịn, ánh mắt chứa đầy những mưu mô kề sát vào mặt cô.
- "Trở về kết hôn với anh, quá khứ của em và tên khốn đó anh đều sẽ tha thứ, bằng không, hậu quả thế nào em là người biết rõ".
- "Anh ấy sẽ không tha cho anh đâu".
Mai Linh ngẩn cao đầu liếc mắt nhìn, dáng vẻ không chịu khuất phục ấy khiến cho du͙© vọиɠ nơi đáy lòng anh ta dâng lên, nhớ lại thân thể mềm mại trắng nõn của cô đêm đó, Quang Nam không khỏi nuốt nước bọt.
- "Không tha cho anh? Mai Linh à Mai Linh, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó".
Một cái tát lập tức giáng xuống sườn mặt của anh ta, lửa giận trong đôi mắt người thanh niên bốc lên ngùn ngụt, Mai Linh thấy ૮ɦếƭ không sờn nghiến răng nói:
- "Cho dù có phải ૮ɦếƭ đi chăng nữa tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy để đến với một kẻ khốn kiếp như anh đâu".
Ngay lập tức, trời đất trước mắt cô không ngừng xoay chuyển, thân thể vừa bị nhấc lên rồi lại ném xuống chăn bông mềm mại, khi cô còn chưa kịp tỉnh táo đã bị một thứ gì đó nặng nề ép chặt, giọng nói chứa đầy hận ý của anh ta vang lên:
- "Được lắm Mai Linh, để anh nói cho em biết hắn ta sắp không xong rồi, nay mai đây thôi, tất cả những gì mà hắn có sẽ phải sụp đổ, lúc đó, em hãy cứ nhìn thần linh mà em tôn thờ biến thành một con chó đi".
Từng lời anh ta nói khiến cho Mai Linh không khỏi nhíu mày, nét mặt hốt hoảng:
- "Anh nói vậy là ý gì, các người định làm gì anh ấy?"
Biết mình đã lỡ lời, thế nhưng khi đối diện với sự chất vấn của cô thì Quang Nam vẫn kiêu ngạo quay đi.
- "Anh đã bắt tay với những người ở nhà chính để hại anh ấy, có đúng không?"
Mặc cho cô không ngừng truy hỏi, anh ta vẫn một mực không đáp lại, chỉ giữ thái độ dửng dưng trên mặt.
- "Còn đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra những gì? Người phụ nữ đứng ở cửa là ai? Có phải cô ta là người ở nhà chính không? Anh mau trả lời đi chứ!"
Mai Linh đã nóng vội đến phát điên lên, thế nhưng người ở đối diện cô lại cứ đang trêu ngươi xem như không nghe thấy, qua một lúc sau Quang Nam mới cúi đầu nhìn cô, sự cuồng loạn trong đôi mắt đã giảm đi ít nhiều.
- "Mai Linh, mọi việc đi đến bước đường hôm nay là do em, nếu em không chối bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta thì có lẽ kết quả đã khác, em không nên hận anh, cho dù trong đời này anh có lỗi với bất kỳ ai đi nữa thì người đó vẫn sẽ không bao giờ là em".
Quang Nam nói xong liền muốn hạ xuống một nụ hôn nhưng lại bị cô quay đầu tránh thoát, sự mất mát hiếm thấy lướt vội qua gương mặt thư sinh, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành hận thù nồng đậm
- "Vì lẽ gì em lại không chịu mở lòng vì anh chứ?
- "..."
- "Rõ ràng anh là người đến trước cơ mà".
- "..."
- "Năm đó người từng nói thích anh nhất là em, người từng hứa muốn gả cho anh cũng là em, vậy thì tại sao bây giờ em lại muốn ở bên cạnh hắn ta?"
- "..."
- "Trở về với anh đi Mai Linh, anh tuyệt đối sẽ không khiến em phải thất vọng nữa".
Quang Nam nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, đợi chờ một câu trả lời thỏa đáng, thế nhưng đổi lại anh ta chỉ nghe được cô khẽ thở dài một tiếng.
- "Xin lỗi, tôi không thể".
- "Sao cơ?"
Anh ta mờ mịt hỏi lại.
- "Xin lỗi anh, nhưng chuyện này đến trước hay đến sau không quan trọng, chỉ là tôi không thể yêu anh mà thôi, nếu anh ấy không xuất hiện thì tôi vẫn sẽ không ở bên anh".
Mai Linh cúi mặt không dám nhìn anh ta, dù sao đi nữa người có lỗi trước vẫn chính là cô.
Có lẽ ngay cả cô cũng không thể ngờ được, chỉ vì một đáp án này của mình mà người thanh niên tài hoa năm đó đã vĩnh viễn tan biến.
Lợi dụng lúc Quang Nam đang thất thần, cô đứng dậy khỏi người anh ta, đeo lại chiếc balo trên vai, trước khi đi, chút cảm tình còn sót năm đó khiến cô không khỏi nhìn lại:
- "Anh Nam, quay đầu đi, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãng, đừng để bản thân phải hối hận".
Nói rồi cô dứt khoác mở cửa bước ra khỏi phòng, ngay khi cánh cửa gỗ khép lại, cũng là lúc linh hồn tội lỗi ấy được phục sinh hoàn toàn.
Quang Nam nở một nụ cười bi thương, ánh mắt ngập tràn nuối tiếc.
Quay đầu ư? Chỉ sợ là quá trễ rồi.
Bắt đầu từ giây phút anh ta nhận ra rằng người con gái năm ấy đã sớm không còn cần mình nữa, thì mọi thứ đã không thể quay trở lại nữa rồi.
Mai Linh vội vã rời đi, cô cúi xuống kiểm tra đồng hồ thì thấy mới hơn năm giờ chiều, nếu như tính luôn cả tắc đường thì có lẽ vẫn sẽ kịp trở về trước khi tài xế đến.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, ngay khi cô cho rằng hành sự của mình đã đủ cẩn thận kín đáo thì lại bất ngờ nhận ra, đó chỉ là những trò vặt vãnh không đáng nhắc đến.
Mới chỉ vừa bước chân ra khỏi khách sạn, Mai Linh liền nhìn thấy mấy chiếc xe hơi quen thuộc đã chờ sẵn ở đó từ bao giờ, một tên đàn em vừa thấy cô xuất hiện vội đi nhanh đến, cúi đầu cung kính nói:
- "Cô Mai Linh, mời cô lên xe, anh Phong đang đợi cô".
Nghe đến đó, toàn thân cô khẽ run lên, hơi lạnh giữa buổi chiều oi bức không biết từ đâu lại chạy dọc theo sống lưng, trái tim trong l*иg иgự¢ đập điên cuồng.
Làm sao hắn biết được cô đang ở đâu, rõ ràng cô đã để điện thoại ở lại trường rồi mà!
- "Cô Mai Linh, mời cô lên xe, anh Phong nói phải đưa cô trở về gặp anh ấy càng sớm càng tốt".
Lúc này thì cô cuối cùng cũng đã hiểu được, mỗi đường đi nước bước của mình hắn đều nắm trong lòng bàn tay, đây chỉ là một phép thử hắn dành cho cô mà thôi.
Đáng tiếc, cô lại tự cho là giỏi để dám lén lút qua mặt hắn.
Tài xế không lái xe về Lan Viên cũng không chạy về Phỉ Thúy mà lại đi thẳng một đường đến Je t\'aime, vì còn sớm nên quán vẫn chưa mở, chỉ có vài người nhân viên thỉnh thoảng ra vào dọn dẹp.
A Hổ là người đón cô từ bên ngoài, khác với dáng vẻ trụy lạc của lần trước, lần này đến Je t\'aime yên tĩnh hơn, thế nhưng điều này càng khiến cho Mai Linh thêm phần căng thẳng.
A Hổ đưa cô đến căn phòng lần trước cô từng đến, đàn em đứng canh hai bên vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức mở cửa ra, lúc này A Hổ mới quay sang cô, hắn ta đưa tay về phía trước rồi nói:
- "Cô Mai Linh vào đi, anh Phong đợi cô rất lâu rồi".
Mai Linh nghe vậy thì hơi chần chừ, cô khẽ liếʍ đôi môi khô khốc của mình rồi cũng nhanh chóng bước đi.
Vừa đi vào cô liền nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong, ngay lập tức bao nhiêu can đảm thoáng chốc bay biến, trên tay Hoàng Phong chính là chiếc điện thoại mà cô đã cố tình bỏ lại trường, đáng sợ hơn là nó còn đang phát ra đoạn hội thoại khi sáng của cô và Quang Nam.
Lúc này hắn cũng phát hiện ra sự hiện diện của chủ nhân chiếc điện thoại, một nụ cười lạnh lẽo chậm rãi hiện lên trên gương mặt tựa như hung thần ác sát.
- "Ồ, đến rồi sao?"
Hoàng Phong chầm chậm đi đến chỗ cô đang đứng, Mai Linh có cảm giác như hai chân mình đã bị dính cứng xuống sàn nhà, không cách nào nhấc lên được.
- "Sao vậy? Vừa đi gặp ai về mà trông em có vẻ mệt mỏi vậy?"
Mai Linh ૮ɦếƭ sững vì lời nói của hắn, rõ ràng là hắn đã biết tất cả và đang nghi ngờ cô, thế nhưng tình ngay lý gian, giờ cô có trăm cái miệng cũng không cách nào giải thích được.
- "Nếu, nếu như, nếu như em nói, em và anh ta, không, không có gì cả, vậy, vậy thì, anh có, tin em không?"
Mai Linh không biết hiện giờ bản thân nên làm cách nào để có thể chứng minh trong sạch, sự việc rành rành ra trước mắt là cô đang lén lút ở sau lưng hắn qua lại với người đàn ông khác, nếu không phải là người trong cuộc thì có lẽ chính cô cũng không thể tin.
Vậy mà người đàn ông lại mỉm cười dịu dàng, hắn nâng mặt cô lên, tay vuốt ve mái tóc suôn mượt.
- "Tin chứ!"
Nghe vậy, cô không khỏi ngạc nhiên lập tức ngẩn đầu, ngay sau đó là một cú hất mạnh khiến cô ngã lên chiếc ghế salon đằng sau:
- "Tin là em đang cắm lên đầu tôi một chiếc sừng thật dài đây này".
Mai Linh đập tay vào thành ghế thô cứng liền đau đớn đến mức kêu lên thành tiếng, ngay khi còn chưa kịp hoàng hồn thì một lực kéo thật mạnh khiến cô nhăn mặt ngẩn đầu lên, mái tóc bị hắn nắm trong tay nhanh chóng rối bù, da đầu bỏng rát.
- "Thế nào, một lần vừa rồi khiến em cảm thấy không đủ sao? Có phải nếm được của lạ nên không dứt ra được, có phải không? HẢ?"
Vẻ điên cuồng giận dữ giờ đây mới hiện rõ trên gương mặt của người đàn ông, thân thể hắn căng cứng, từng thớ cơ gồng chặt, gân xanh nổi dọc theo cánh tay.
Mai Linh bật khóc lắc đầu:
- "Em không có, em và anh ta không làm gì cả!"
- "Không làm gì? Cùng nhau vào khách sạn rồi không làm gì, em đừng có nói với tôi là hai người chỉ vào đó rồi nói chuyện trong sáng nhé".
Hoàng Phong giống như nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo, hắn nghiến chặt răng, tay tăng thêm lực siết ép cô phải ngẩn cao đầu, mặc kệ cho cô đang đau đớn van xin.
- "Đau quá, anh buông em ra đã, em, thật sự em chỉ vào đó, để nói chuyện với anh ta thôi!"
Dứt lời, tiếng cười giễu cợt vang lên, Mai Linh hí mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt, lần này Hoàng Phong đã bị cô chọc cho không thể nào khống chế được bản thân nữa rồi.
- "Lần sau muốn nói dối thì hãy tìm một lời nào đó thích hợp hơn, câu chuyện của em nghe chẳng có tính thuyết phục chút nào".
Hắn vừa vỗ nhè nhẹ vào má cô vừa nói, gương mặt trắng nõn nhòe nước lập tức hiện lên những dấu đỏ ửng.
Mai Linh bật khóc đến run rẩy, cô cố gắng lần mò để nắm lấy bàn tay đang chống trên đầu gối của hắn, nức nở không thành tiếng:
- "Anh, anh à, em biết, em biết việc em làm thật sự không thể nào giải thích rõ ràng được, nhưng mà, nhưng mà em không có làm gì với anh ta cả, làm ơn, tin em một lần đi mà...A..."
Lời còn chưa nói xong thì cô lại bị hắn kéo ngược ra đằng sau một lần nữa, phần cổ vừa đau vừa mỏi, đôi mắt hoa lên, tiếng khóc nỉ non như tiếng mèo kêu vang vọng khắp căn phòng.
- "Mai Linh, tôi rõ ràng vẫn luôn dung túng cho em, thế nên em cứ một lần rồi lại một lần làm càn có phải hay không? Hay là em nghĩ, tôi yêu chiều em như vậy, cho nên em muốn đối đãi với tôi thế nào thì đối đãi thế đó?"
- "...Không có..."
L*иg иgự¢ đau đớn như đang bị ai đấm mạnh vào, vì cái gì mà cuộc sống vốn đang tươi đẹp của bọn họ lại trở thành như vậy chứ.
- "Có lẽ vẫn nên cho em biết một chút, phản bội tôi sẽ có kết cục thế nào".
Nói rồi hắn тһô Ьạᴏ xoay người cô lại, tấm rèm màu xám vẫn luôn đóng chặt phía sau bọn họ chầm chậm mở ra, một dự cảm không lành đột ngột dâng lên, liền sau đó, Mai Linh trợn mắt nhìn cảnh tượng một cô gái đang bị vây giữ giữa sáu người đàn ông thô to lực lưỡng, bọn họ chỉ cách cô và hắn vài bước chân.
- "Xem cho kỹ một chút, cũng nhớ kỹ một chút, để sau này mỗi khi em có ý định sẽ ra ngoài quan hệ với người khác thì sẽ gánh chịu kết cục thế nào".
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, từng hơi thở nóng cháy phả vào cổ tựa như những vết kim châm, đối diện với hình ảnh bạo lực ấy, Mai Linh kinh hãi nhắm chặt mắt muốn quay đi, thế nhưng làm sao Hoàng Phong có thể dễ dàng buông tha cho cô được, hắn lập tức ép cô trở lại, bắt cô phải chứng kiến mọi thứ thật rõ ràng.
- "Không, không, làm ơn".
Cô khàn giọn nức nở cầu xin, đôi mắt bị hình ảnh đáng sợ trước mặt ép đến đau xót, thế nhưng người ở phía trên vẫn không bằng lòng mà bỏ qua cho cô, hắn giờ đây đã trở thành một con thú dữ.
- "Nhìn đi Mai Linh, nhìn đi, nếu như em còn dám tiếp tục phản bội tôi nữa thì người tiếp theo phải lãnh chịu hình phạt chính là em".
- "Không, dừng lại đi..."
- "Khi đó, tôi sẽ để thật nhiều tên khác chơi đến khi nào em phát điên thì thôi, để em biến thành một người đàn bà da^ʍ loàng, không thể nào sống thiếu đàn ông được".
- "Không, làm ơn..."
- "Và rồi quăng em vào nơi này, để em mỗi ngày đều phải tiếp khách, để em trở thành thứ hạ đẳng thấp hèn không ai cần".
- "Đừng, làm ơn đừng nói nữa mà..."
Mai Linh gào khóc nức nở, từng lời từng lời của hắn tựa như những con dao sắt bén chém vào lòng cô, chưa bao giờ Hoàng Phong đối xử với cô như vậy, hắn cũng chưa từng dùng những lời nói để nhục nhã cô như vậy, sự ghen tuông đã khiến cho người yêu cô trở nên tàn bạo.
Cảnh tượng thô tục của sáu tên đàn ông đang không ngừng xâm phạm cô gái xinh đẹp đó sẽ không vì lời nói của cô mà dừng lại, đây đều là người của hắn, chỉ khi hắn ra lệnh bọn họ mới nghe lời, thế nên dù cho Mai Linh có khóc lóc van xin đến đâu đi nữa thì cũng sẽ không có một ai đoái hoài đến cô.
Rốt cuộc thì cô vẫn bị hắn ép nhìn hình ảnh giao hoan trụy lạc đó từ đầu đến cuối mà không có cách nào tránh thoát được, lúc tấm màn đã đóng lại, tiếng rêи ɾỉ của người con gái dường như vẫn còn vang lên bên tai, thế nhưng cô giống như bị tê liệt mà không có bất kỳ một phản ứng gì, chỉ biết thất thần đổ sụp xuống, ngay cả tiếng khóc cũng không thể bật ra.
Cứ nghĩ rằng cơn ác mộng đến đây sẽ kết thúc, nào ngờ người đàn ông phía trên đột nhiên xé toang quần áo cô ra, ngay khi cô còn chưa kịp bất ngờ kêu lên thì cảm giác đau đớn phía dưới đã khiến cho cô ૮ɦếƭ lặng.
Không có bước dạo đầu, không có chất bôi trơn, không có bất kỳ một thứ trợ giúp nào cả, hắn cứ mặc kệ tiến vào mà không cần quan tâm cô cảm thấy ra sao, dù cho làn da trơn mịn đang phải cọ xát với tấm thảm thô ráp.
Thể xác đau đớn, trong lòng càng đau đớn hơn.
Cô tựa như một cái xác vô hồn nằm im lặng chịu đựng từng cơn xé da thịt, nước mắt không ngừng lăn trên má, cảm giác như chìm vào địa ngục ấy cứ kéo dài mãi, thẳng đến khi cô đã không còn nhận thức được gì nữa.
Lúc ấy, cô làm sao thấy được người đàn ông ban nãy cuồng bạo như vậy, giờ đây lại ôm chầm lấy thân thể trống rỗng của mình mà yếu ớt bật khóc.
- "Mai Linh, vì sao lại phản bội anh? Sao em lại phải phản bội anh chứ..."