Trong nhà khách cũ kỹ còn lưu lại cả mùi hương của nhang muỗi, trong lỗ mũi của Ngôn Dĩ Luật lại tràn đầy mùi thơm cơ thể của Trần Lập Hạ. Anh giãy dụa giơ tay đẩy ma trảo đang không an phận của Lập Hạ ra: “Đừng, đừng làm rộn.” Ngôn Dĩ Luật gấp đến độ lời nói của anh nhanh hơn một chút.
Cho dù tình thương thấp, lại ngu xuẩn, Ngôn Dĩ Luật cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, ít nhất hành động bây giờ không nên làm, đây là chuyện vợ chồng mới có thể làm với nhau. Ngôn Dĩ Luật muốn đẩy đôi tay của cô bé ngốc nghếch có ý đồ cởi bỏ dây lưng của anh ra, lại bị Lập Hạ phản kháng tóm lấy cổ tay. Kỳ thật trước khi Ngôn Dĩ Luật lên đại học đã từng nghe Trần Lập Hạ nói muốn rèn luyện thân thể thật tốt, nếu nói đến sức lực, Ngôn Dĩ Luật tuyệt đối chiếm thế thượng phong, nhưng anh không nỡ dùng sức đối với Lập Hạ, sợ làm cô đau.
Cho nên khi Lập Hạ vừa mạnh mẽ lại cứng rắn phản kháng nắm chặt lấy tay của anh như vậy, anh liền nhẹ nhàng bẻ qua, nhưng Lập Hạ lại càng thêm nắm chặt. Lập Hạ có cảm giác chính mình hình như là đang cường bạo anh. “Ngôn Dĩ Luật.”
Trần Lập Hạ đột ngột hô tên của Ngôn Dĩ Luật, anh sững sờ nhìn nữ sinh đang ngồi trên người mình. “Anh thích em không?” Trần Lập Hạ hỏi. Ngôn Dĩ Luật há to miệng, một lúc mới phát ra hai cái âm tiết “rất thích“.
Chuyện yêu thích này không có Logic. Anh giải thích nó rất khó, nhưng so với nói dối lại đơn giản hơn. “Vậy là được rồi.” Trần Lập Hạ trực tiếp giơ tay ra sau lưng, sau đó chỉ một phát nút thắt “lạch cạch” được cởi ra, hai đỉnh tuyết phong tuyệt đẹp, phong tình vô hạn. Ngôn Dĩ Luật mới chỉ liếc mắt nhìn, cũng đã phải thở dốc một chút.
Dáng người của Lập Hạ so với khi nhìn thấy trong mộng còn đẹp hơn, dù sao một cái là sự thật còn một cái chỉ là tưởng tượng. Lập Hạ lấn thân ghé sát vào trên người của Ngôn Dĩ Luật, ngốc nghếch đưa cái lưỡi phấn hồng của mình đẩy qua đẩy lại hai điểm phấn hồng trên người của Ngôn Dĩ Luật. Ngôn Dĩ Luật không phụ hi vọng của cô bị khơi gợi lên từng cơn run rẩy.
Lập Hạ lại đưa tay vào trong quần của Ngôn Dĩ Luật. Tốt xấu gì Ngôn Dĩ Luật cũng là một người đàn ông, còn là một người đàn ông bình thường, ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trước mặt, còn là người mình luôn lưu luyến ở trong mộng. Lập Hạ lại vừa kiên quyết vừa dùng cử chỉ kém cỏi của mình trêu chọc Ngôn Dĩ Luật càng thêm tâm thần rối loạn, Ngôn Dĩ Luật xoay người đè Lập Hạ ở dưới thân, người dưới của Lập Hạ mặc một chiếc váy ngắn màu đen, những chuyện này Ngôn Dĩ Luật chưa từng học qua, thậm chí ngay cả những quyển sách vỡ lòng kia anh cũng chưa từng xem.
Nhưng dù sao mấy chuyện này cũng là bản năng, ngón tay thon dài của Ngôn Dĩ Luật chậm rãi chạm vào chỗ hoa huy*t đã có chút ướƭ áƭ kia, ngón tay của anh hơi hơi thô ráp, ma sát ở chỗ làn da mẫn cảm yếu ớt ấy, Lập Hạ liền có cảm giác giống như mỗi một tấc da tấc thịt của mình có thể khiến cho cô mê loạn đến phát điên. Đem bản năng ra sử dụng, Lập Hạ liền thể hiện bộ dạng kiều mị của mình. Đôi môi khẽ mở:
“ Luật, anh đã sớm muốn em làm như vậy, đúng không?” Lúc nói chuyện, Lập Hạ còn giống như một yêu tinh, học theo bộ dạng của hồ ly tinh ở trong kịch truyền hình, dùng móng tay hơi dài của mình, cào nhẹ lên tấm lưng trơn bóng của Ngôn Dĩ Luật. Ngôn Dĩ Luật đáp lại bằng từng cơn run rẩy cùng với tiếng thở dốc, hóa ra động tác như vậy thật đúng là có tác dụng a. “Ừ.”
Trần Lập Hạ không ngờ Ngôn Dĩ Luật lại nghiêm túc trả lời cô như vậy. Khôn nghĩ cũng biết, có lẽ anh không muốn nói chuyện, nhưng rồi lại muốn thấy anh dùng ngôn ngữ bần cùng của mình để diễn tả khi bị Dụς ∀ọηg cùng hưng phấn chi phối, biểu đạt duy nhất chính là thành thật nói ra đáp án của mình. Ngôn Dĩ Luật không biết, kỳ thật Trần Lập Hạ cũng đã sớm muốn anh làm như vậy.
Trần Lập Hạ biết Ngôn Dĩ Luật rất đẹp mắt, từ lần thứ nhất thấy anh, chống lại đôi mắt so với thủy tinh còn sáng long lanh hơn kia, cô đã biết anh rất đẹp mắt, nhưng qua nhiều năm Ngôn Dĩ Luật vẫn để mái tóc cắt ngang trán che khuất mặt của anh, đa số mọi người đối với anh đều có cảm nhận chính là người quái dị không thấy rõ mặt. Trần Lập Hạ một chút cũng không hi vọng những người khác nhìn thấy Ngôn Dĩ Luật đẹp mắt như thế nào, cô muốn một mình độc chiếm anh, cho nên thời điểm khi nữ sinh kia dùng dáng vẻ hiếu kỳ tiếp cận Ngôn Dĩ Luật, trong lòng Trần Lập Hạ mạnh mẽ vang lên hồi chuông báo động. Vì vậy đầu óc Lập Hạ lập tức được hâm nóng.
Chỉ muốn đóng một cái dấu lên người anh Luật của cô, chuyện đó cô đã sớm muốn làm, mỗi lần nhìn Ngôn Dĩ Luật giúp cô bê đồ đạc, lúc hai đầu cơ bắp khỏe mạnh kia hở ra, Lập Hạ liền có một loại xúc động muốn thè lưỡi ra liếm một phát. Còn có đôi môi mỏng mê người kia, tuy Trần Lập Hạ thỉnh thoảng có ý xấu nếm qua rất nhiều lần, nhưng hai chữ chán ngấy này, Trần Lập Hạ cô đời này có lẽ không học được nữa rồi. Cách gọi anh Luật này, là tiểu ác ma Trần Lập Hạ cố làm ra vẻ gọi ở trước mặt mọi người trong trường đấy.
Đúng lúc này cô lại nói ra, Ngôn Dĩ Luật lúc này chỉ có một cảm giác đại não của mình giống như là tràn đầy nham thạch nóng chảy, tất cả nóng lên, cái gì cũng không nghĩ được nữa. Rồi sau đó chính là lột cái váy che lấy người dưới của Lập Hạ xuống. Trong nhà khách cũ kỹ, tiếng điều hòa vù vù rung động, thổi vào người dưới của Lập Hạ mát lạnh, Ngôn Dĩ Luật giống như còn có thể cảm nhận được cái chỗ kia truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, đột nhiên cúi đầu xuống, vùi sâu vào u cốc dưới váy kia.
“Dĩ Luật, đừng làm như vậy.” Lập Hạ không nghĩ tới Ngôn Dĩ Luật lại có thể làm chuyện như vậy, lời cự tuyệt vừa mới thốt ra, lại bị đầu lưỡi mới nếm thử mật ngọt kia cuốn lấy, trêu chọc nhụy hoa khiến cô không kềm nén được phát ra tiếng “ưm ưm“. Ngôn Dĩ Luật không thuận theo, tiếp tục suồng sã tứ phía ςướק đoạt phiến hoa cấm địa ấy. Cho đến khi dịch trắng chảy ra, Lập Hạ sợ run khi thấy hai chân mình bị Ngôn Dĩ Luật chống đỡ giơ lên không trung, từng đợt rồi lại từng đợt, không kiềm nén được sự rung động.
“Ô...ô…” Lập Hạ cảm thấy thẹn thùng cắn môi. Cảm giác trống rổng lạ lẫm đánh úp lại. Lập Hạ cắn chặt răng nhìn chiếc áo sơmi Ngôn Dĩ Luật mới cởi được một nửa, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, giống như là điên cuồng níu chặt lấy anh ở phía trước.
Cô không ngốc, cô biết rõ mình muốn làm cái gì. Ngôn Dĩ Luật này, giả heo ăn thịt hổ, công phu trêu trọc bậc này, thật sự khiến cho cô phải tán dương liên tục. Ngôn Dĩ Luật chống lại hai gò má hồng của Lập Hạ, hai mắt cũng tràn ngập hơi nước, hơi thở lúc mạnh lúc nhẹ.
Rốt cục cũng cam lòng buông tha cho Trần Lập Hạ, dùng phân thân nóng bỏng kia chậm rãi du nhập sơn tuyền. Quá ấm. Lập Hạ ngăn không được liền thở gấp, lại bởi vì đau đớn đột nhiên đánh úp lại, giơ tay muốn đẩy Ngôn Dĩ Luật ra.
Lại không nghĩ rằng người nam nhân ở phương diện này ngoài ý muốn rất bá đạo, thực sự rất ôn nhu. Có lẽ là ở vấn đề thể chất, Lập Hạ cũng không cảm thấy vô cùng đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại khoái cảm lại cực kỳ rõ ràng, cô có cảm giác nó giống như chất gây nghiện, ôm chặt lấy Ngôn Dĩ Luật vẫn còn đang thở gấp, đôi môi hồng nhuận lầm bầm: “Còn, muốn, muốn.”
Mới nếm thử trái cấm, hai người vô độ đòi hỏi lẫn nhau, cho đến khi cả hai đều thấy kiệt sức mệt mỏi, tay chân như nhũn ra, ôm nhau nằm ở trên giường. “Ngôn Dĩ Luật.” Trần Lập Hạ nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ.” “Ừ.” Ngôn Dĩ Luật trả lời rất nhanh.
Anh sẽ. Chỉ cần cô nguyện ý, chuyện gì anh cũng có thể. “Sau này chúng ta thuê lại phòng này nhé, sau đó em muốn đặt một phòng đắt tiền nhất của tất cả khách sạn lớn!” Lập Hạ nhìn lớp sơn trên vách tường bị bong ra từng mảng cùng với trần nhà đã biến thành màu đen, đối với cái nhà khách cũ kỹ này rất không thích. “Tốt.” Ngôn Dĩ Luật đáp ứng cô.
***** Cho nên rất nhiều năm về sau, bọn họ “động phòng”, Trần Lập Hạ đặt một phòng đắt tiền nhất của tất cả khách sạn lớn trong thành phố. Thực hiện lời hứa ấy.
“Anh biết vì sao năm đó em lại đưa anh đến nhà khách không?” Lập Hạ nói. Cô chưa bao giờ lo lắng Ngôn Dĩ Luật sẽ quên cô đã từng nói qua là cho dù là từng lời nói, hay là tất cả những chuyện trải qua cùng với cô anh cũng sẽ không bao giờ quên, trí nhớ của anh tốt đến nỗi phải khiến cho người ta tức lộn ruột, thực sự không thể quên được bất cứ cái gì dù không muốn nhớ kỹ, giống như là đài CCTV*, ghi chép tất cả mọi chuyện, lại không có quyền hạn xóa bỏ. (CCTV*: ta tìm thì có 2 nghĩa, tùy các nàng nhé...có thể lên google tìm hỉu nhen..^^
1: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc thường được viết tắt là CCTV (Trung văn giản thể: 中国中央电视台 Zhōngguó Zhōngyāng Diànshìtái; phiên âm: Trung Quốc Trung ương điện thị đài; tiếng Anh: China Central Television) là đài truyền hình phát sóng chủ yếu tại Trung Quốc lục địa, có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Ban đầu tương đương một bộ phận nhỏ trực thuộc giữa Chính phủ Trung Quốc và Cục quản lý Radio, phim, và Truyền hình, có nội dung đăng tải phụ thuộc và phục vụ cho chính quyền Trung Quốc. 2: CCTV là cụm từ viết tắt của Closed Circuit Televison, Là một hệ thống video riêng biệt, cá nhân hay tư nhân tùy theo ý bạn gọi và nó phải khép kín. Đó là 2 yếu tố quan trọng đấy! Hệ thống CCTV là một hệ thống truyền tải video nhưng giới hạn người xem, trong một nhóm cụ thể nào đó.) Ngôn Dĩ Luật lắc đầu.
“Kỳ thật em đã sớm muốn làm như vậy với anh.” Lập Hạ đắc ý nói: “Em chán ghét cô gái kia hôn anh, em chán ghét anh sẽ không cự tuyệt người khác, em cũng sợ nếu có một ngày, có cô gái khác cũng tới làm như vậy với anh, Bá Vương ngạnh thượng cung anh thì phải làm sao bây giờ. Vì vậy em sẽ tiên hạ thủ vi cường rồi, tối thiểu cũng phải chú ý thứ tự đến trước và sau.” Ngôn Dĩ Luật dở khóc dở cười.
“Sẽ không đâu.” Ngôn Dĩ Luật nói: “Anh chắc chắn sẽ cự tuyệt.” Lúc nói chuyện anh cố dùng sức, vẫn giống như cũ, hơi hơi nghiêng đầu. Lập Hạ lại cảm thấy anh như vậy, rất đáng yêu.
“Anh chỉ có em.” Ngôn Dĩ Luật lại dùng sức để nói chuyện.”Mãi mãi chỉ có mình em.“.