nói là để cô đền bù tổn thất đêm tân hôn, nhưng công việc của Tống Hãn thật sự quá nhiều, vô cùng bận rộn, còn chưa tới nhà, điện thoại của anh đã reo không ngừng, nghe giống như là công trình nghiên cứu của họ đang tới giai đoạn mấu chốt, phòng nghiên cứu bên anh hi vọng anh trở về. Hơn nữa thí nghiệm có chút vấn đề, cần anh xử lí.
Dù sao anh cũng là linh hồn của phòng thí nghiệm, rất nhiều tư liệu chỉ có anh mới xử lí được, khoảng cách xa như vậy, máy tính dù có vạn năng, cũng không bằng anh tự mình qua đó.
"Ngay mai anh phải qua anh." anh một bên gõ máy tính, vừa nói với cô bé đang vùi mình vào ghế salon vừa ăn vừa đọc tạp chí.
"Ự..c" Vốn đồ ăn ngon lành lập tức biến thành vô vị. Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh cô gái quyến rũ với mái tóc đỏ, còn có bàn tay xinh đẹp kia, đáng ghét!
"Stella đã không còn làm trong phòng thí nghiệm của anh nữa rồi." Giọng nói bình tĩnh, nhàn nhạt, phảng phất như đang nói một chuyện rất bình thường.
"....thật ư?" cô lập tức đưa mắt nhìn về phía anh.
"Ừ."
Môi cô không tự giác mà cong lên, hết lần này tới lần khác còn muốn trêu chọc, "Sao phải nói với em điều này, em không muốn nghe."
"Vậy...sao?" anh ngừng lại, hỏi thăm.
Gương mặt cô thoáng cái ửng đỏ, một lúc lâu, "Em chỉ không thích...mái tóc đỏ thôi."
"À?"
"Còn không thích cô ấy ᴆụng chạm anh." Được rồi cô thừa nhận, dù sao cô cũng thật sự khó chịu.
anh im lặng nhìn cô, nhìn đến mức hai gò má cô đỏ rực, mỉm cười nói. "anh cũng không thích."
"Hả?"
"Cho nên bây giờ cô ấy không còn được ở trong phòng thí nghiệm của anh rồi."
cô thật sự không thể khống chế được bờ cong của khóe môi, người đàn ông này, cũng đã biết học cách trêu chọc cô. Nhưng cách thức ở chung vô cùng đơn giản như vậy, lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào ấm áp.
Thấy cô cười vui vẻ như vậy, anh rời khỏi màn hình máy tính, ngoắc ngón tay về phía cô, "Lại đây."
cô rất nghe lời lại gần, "Làm sao vậy?"
anh giữ chặt tay cô, hơi dùng sức kéo cô vào trong иgự¢, cúi đầu hôn môi cô, lúc dừng lại tranh thủ nói: "anh muốn, đêm tân hôn của anh."
"A..." cô thở hổn hển, đẩy иgự¢ anh, "anh không phải có việc quan trọng...phải làm."
"Ừ, bây giờ làm luôn." anh trực tiếp ôm cô đi lên lầu, không chờ được vào phòng ngủ đã dây dưa bên hành lang. Áo sơ mi của cô bị ánh kéo, cúc áo bung ra, áo lót bị kéo xuống, anh cúi đầu hôn lên иgự¢ cô.
"A!" cô ôm chặt đầu của anh, đứng thẳng người để anh thuận tiện chiếm lấy.
Động tác của anh vô cùng nhanh chóng và hiệu suất, chưa đầy một phút đồng hồ, toàn thân cô đã trần trụi nằm dưới cơ thể anh.
anh thở dài đưa tay chậm rãi vuốt ve làn da cô, động tác rất chậm, nhưng ánh mắt của anh, lại nóng rực đến mức toàn thân cô run rẩy.
cô đưa tay cởi thắt lưng anh, môi anh khẽ cong... "Xem ra, em còn nóng vội hơn anh."
Gương mặt cô ửng hồng, ánh mắt to đen lóng lánh liếc nhìn anh, "Nóng vội thì sao?" thật ra cô, cũng muốn anh rồi, sau khi rõ ràng tình cảm, cái loại ham muốn cùng anh dung hòa lại thành một thể, luôn tràn ngập trong cô.
Nụ cười của anh càng sau, buông tay, "Em tới."
cô bắt đầu tiến lại gần, không cần anh chỉ dạy.
cô tựa vào иgự¢ anh, ngẩng đầu hôn môi anh, ngón tay linh hoạt cởi nút áo của anh, thật ra cô rất thích cảm giác vuốt ve cơ thể anh, cơ bắp rắn chắc, ấm áp, cô cởi dây lưng anh theo ҨЦầЛ ŁóŤ bắt đầu dò xét.
Ấm áp, to lớn, khiến cô không thể cầm được bằng một bàn tay.
Trước đây anh cũng đã bỏ ra chút ít tâm tư chỉ dạy cô đấy, bởi vì cô xấu hổ, cho nên quá trình dạy dỗ vô cùng thú vị. Nhưng bây giờ, anh chợt phát hiện lúc trước mình dạy dỗ cô thật là tốt...
Thở hổn hển, đưa tay kéo cô, "Đủ rồi, bảo bối."
cô nhõng nhẽo cười lẩn tránh, dạng chân ngồi trên người anh, sau đó hơi nhổm người, chậm rãi ngồi xuống, từng chút từng chút một nuốt lấy anh.
anh cắn răng, hưởng thụ khoái cảm được cô chặt chẽ bao lấy, Dụς ∀ọηg vốn bị khiêu khích tới cực hạn lại bị cô xoắn lấy, âm thanh thở hổn hển vang lên, anh cắn răng, hai mắt đỏ lên, giữ chặt eo cô, mạnh mẽ đâm tới đỉnh.
Đây là sự khát khao của Dụς ∀ọηg, cũng là sự giao hòa của tình cảm.
cô như nữ chiến binh cổ đại xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa tung ra, làn da tuyết trắng khêu gợi nhấp nhô trên cơ thể anh, phun ra nuốt vào, vô cùng phong tình.
anh bị cô kích thích, ôm chặt cô, gương mặt vùi sâu vào иgự¢ cô, hung hăng gặm cắn, hạ thân phối hợp với động tác của cô luật động, cô bị cảm giác sung sướng chinh phục, đợi đến lúc cao trào đến, cô thét chói tai, toàn thân cao thấp mềm nhũn, rốt cuộc mất đi sức lực, nằm sấp trên иgự¢ anh, nức nở nghẹn ngào.
"Mới vậy đã không chịu nổi, hả?" Giọng nói của anh có chút vui vẻ, ôm lấy cô vẫn dùng tư thế bế này mở cửa phòng ngủ, vừa lên đến giường, lại bắt cô bày ra tư thế quỳ sấp, từ phía sau đâm vào.
"A..." cô cắn gối, bị khoái cảm như từng con sóng nối tiếp nhau bức đến mức không thở nổi
cả cơ thể anh từ phía sau áp xuống, hành động mạnh mẽ này của anh khiến cô ՐêՈ Րỉ ra thành tiếng, hết lần này tới lần khác tiếng ՐêՈ Րỉ nũng nịu rót vào trong tai hắn càng làm cho anh điên cuồng, siết chặt eo cô, động tác ra vào càng thêm kịch liệt.
Môi anh tìm được môi cô, hôn xuống, đầu lưỡi trong miệng cô suồng sã càn quét, bắt cô phải cầu xin tha thứ, tiếng thút thít nỉ non của cô cũng bị nuốt vào.
Kích tình không ngứt, thân thề cùng tinh thần đều triền miên, một khi bắt đầu, vĩnh viễn không muốn chấm dứt.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Hãn phải trở về anh. Nhưng chỉ cần anh không phải làm gì, lại bay trở về gặp cô.
Tính toán ra, khoảng thời gian anh ở anh vẫn chiếm đa số, dù sao thí nghiệm của anh đang đến giai đoạn mấu chốt, anh là người chỉ đạo, không thể không ở bên giám sát.
Đối với công việc của anh, Vu Giai Thần không hề oán hận. Dù sao, cô biết rõ anh thật sự rất yêu thích công việc này, hơn nữa anh rất có thiên phú trong công việc nghiên cứu khoa học.
Lúc ở anh, mỗi ngày anh đều gọi điện cho cô, chỉ nghe cô kể mỗi chuyện cô làm, hai người người cũng cảm thấy ấm áp. Còn khi trở về Đài Loan, tất nhiên giữa hai người luôn là lửa nóng kích tình, chính vì vậy ngay cả việc ra ngoài đi dạo cũng là phù phiếm.
Thời gian này chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian cứ thế lướt qua. Vu Giai Thần đếm thời gian, thời gian một năm ước định của bọn họ, chỉ còn hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian gần một năm này, ân oán đời trước, cô đã học cách chậm rãi quên đi. Dù người đúng là ai, cũng là quá khứ. Ít nhất bây giờ, cô và anh ở cùng một chỗ, có anh làm bạn, cô vô cùng hạnh phúc, cái này đã đủ rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng của cô cũng vui vẻ hơn rất nhiều, mỗi ngày đều treo trên mặt nụ cười ngọt ngào, kết quả suốt ngày bị An An trêu chọc.
Nhưng mà, có quan hệ gì đâu, cô thật sự muốn mau chóng tốt nghiệp, tài liệu cô đã sửa xong rồi, ngay cả luận văn tốt nghiệp cũng bởi vì trong nhà có người toàn năng siêu cấp vô địch mà sớm làm xong, bây giờ cô hoàn toàn rảnh rỗi.
cô định thu xếp hành lí tới anh tìm anh, nghĩ tới cô có một khoảng thời gian ở cạnh anh, không cần khiến anh vất vả chạy đi chạy lại hai nơi, nụ cười của cô càng thêm sáng lạn ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng mặc cảm.
Nhưng mà cô còn chưa kịp thu thập hành lí đi anh thì một phong thư họp lớp đã đưa tới tay cô.
"Họp lớp?" cô nhìn dòng chữ trên thiệp mời, giật mình, sau đó tiện tay vứt lên bàn, "Loại hoạt động nhàm chán này có ý nghĩa gì." cô còn lâu mới đếm xỉa tới những việc này.
Chỉ là một đống người mang tên bạn học tới tụ tập khoe khoang mà thôi.
Quan trọng là, bọn họ đã tốt nghiệp được bao nhiêu năm, có gì thành tựu, buồn cười, chẳng qua là so cha mẹ, gia thế mà thôi, có ý nghĩa sao?
"À, chuyện này, tiểu Thần bạn nhất định phải đi á." Thư Dĩ An lôi kéo tay bạn tốt, nghiêm túc nói ra.
"Vì sao?"
"Còn không phải tại Hà Tình Phương kia, cô ta nói gia cảnh nhà bạn sa sút, bây giờ là phượng hoàng rớt xuống không bằng gà, khẳng định không dám tham gia, mình tức quá, đánh cuộc với cô ta bạn nhất định sẽ tới."
Kết quả cũng vì lí do dở khóc dở cười này, vì An An, cô bị lôi kéo đi tham giá cái gọi là họp lớp.
Giống như cô dự đoán, họp lớp diễn ra ở trong khách sạn năm sao xa hoa, vẫn chỉ là bữa tiệc khoe khoang thôi, sau khi cô và An An tới ánh mắt mọi người nhìn cô đều có chút... ý vị sâu xa.
"Ơ, đây không phải là đại tiểu thư Vu Giai Thần sao?" một cô gái ăn mặc xa hoa đứng lên, đôi mắt mở lớn tỏ vẻ khoa trương, "thật khó tin, tiểu tư nhà giàu tôn quý lại chịu tham gia tụ hội với chúng ta."
"cô ta chính là Hà Tình Phương." Thư Di An vô cùng hiểu rõ cá tính Vu Giai Thần, biết rõ cô không ấn tượng gì với mấy người gọi là bạn học này, trnah thủ thời gian ở bên tai bạn tốt nhỏ giọng nhắc nhở. Vu Giai Thần nắm chặt tay bạn tốt, khóe môi nở ra nụ cười lạnh, "cô biết rõ thời gian của tôi quý giá là được rồi. "Mười phần kiêu ngạo.
cô vốn sinh ra trong gia đình giàu có, là một tiểu thư quý phái, đó là trời sinh đấy, không cần phải cải trang.
Tuy rằng công ty của nhà cô đã phá sản, về phương diện vật chất cô chừng thiếu gì, nhất là sau khi gả cho Tống Hãn, cô mới phát hiện, hóa ra tiền của anh nhiều tới mức đáng sợ.
Nghe nói thu nhập của phòng thí nghiệm so với thu nhập của những người ở các công ty bậc trung còn cao hơn rất nhiều lần, quả nhiên tiền dễ kiếm nhất, vẫn là trí thức nha.
Hà Tình Phương bị cô chẹn họng như vậy, gương mặt tối sầm lại.
"A, An An, Giai Thần các bạn tới rồi." Bạn học bên cạnh tranh thủ thời gian hòa giải, "Đến bên này ngồi, mọi người đều đợi hai bạn đấy."
Thư Dĩ An kéo bạn tốt ngồi xuống.
"Hừ, còn nghĩ mình là tiểu thư sao." Hà Tình Phương lớn tiếng "thì thầm". Sau đó nhìn mọi người hỏi thăm, "Vu đại tiểu thư, công ty nhà cô sao lại phá sản?"
Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.
Vu Giai Thần đưa mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
Hà Tình Phương bị nhìn như vậy có chút bối rối, nhưng mà vẫn giả bộ cậy mạnh tỏ vẻ không quan tâm, "Nghe nói ba của cô cấu kết với người khác, sựviệc bại lộ..."
"Xin lỗi, quấy rầy." một giọng nói lịch sự vang lên từ cửa phòng.
Mọi người quay đầu nhìn, một người đàn ông anh tuấn lẳng lặng đứng yên ở đó, gương mặt như vẽ, thần sắc như nước, giống như bức tranh sơn thủy, cảnh đẹp ý vui.
trên đời này có người đàn ông đẹp đến như vậy ư? Trong lúc nhất thời dù nam hay nữ, tất cả ánh mắt đều bị anh hấp dẫn.
anh cười cười, "Tôi tới tìm vợ của tôi."
Vợ? anh ta vậy mà có vợ? Ngoại trừ Thư Dĩ An và Vu Giai Thần, tất cả mọi người ở đây đều thở dài, thật sự đáng tiếc, một người đàn ông tốt như vậy, lại kết hôn rồi.
"Giai Thần." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến người nghe cũng say, "Có phải anh tới trễ không?"
Sao anh lại tới đây? Vu Giai Thần há hốc mồm, có chút ngạc nhiên.
Thư Dĩ An ᴆụng nhẹ bờ vai bạn tốt, "Thế nào? Người làm bạn tốt như mình cũng không dễ dàng? Vì chuộc tội, lần này mình đặc biệt nói rõ với anh Tống Hãn về buổi họp lớp."
Hóa ra đầu sỏ gây nên đang ở đây! Vu Giai Thần tức giận trừng mắt nhìn bạn tốt, đứng dậy đi tới cạnh anh, biết rõ anh vừa xuống máy bay, lo lắng hỏi, "Mệt không?"
anh cười, dịu dàng như nước, cầm chặt tay cô, "không sao."
Nam thanh nữ tú, đứng chung một chỗ hình ảnh quả thật đẹp khiến người ta thở dài.
Đợi mọi người kịp phản ứng thì nhao nhao nói Giai Thần không suy nghĩ, rõ ràng đã kết hôn mà không thông báo cho mọi người.
một hồi oán trách, làm bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Trời sinh Tống Hãn đã có năng lực như vậy, nói chuyện tự nhiên với mọi người, lại bảo trì sự lễ phép đúng mực. anh ngồi cạnh Giai Thần, nói chuyện với người con trai con gái nhỏ tuổi hơn anh rất nhiểu.
Lúc Vu Giai Thần đi học anh đã qua anh du học, cho nên họ không biết quan hệ lúc đầu của cô và anh, bằng không, với tính cách của Hà Tình Phương kia chắc lại muốn tạo nên sóng gió lớn.
Sau khi uống rượu, chủ đề nói chuyện của mọi người ngày càng náo nhiệt, không biết làm sao lại nói tới dáng người của các cô gái.
một nam sinh trong đó giễu cợt Hà Tình Phương, "Con gái à, gương mặt xinh đẹp, hay là dáng người tốt, cô nhìn cô xem, sân bay, trước sau không phân biệt được."
"Ai nói!" Hà Tình phương trợn mắt nhìn, "Tôi là cup A đấy được không?"
"Cup A mà cũng không biết xấu hổ nói ra, ở đây ai cũng lớn hơn cô! Kể cả nam sinh!"
Câu này vừa nói ra,mọi người đều cười lớn.
Hà Tình Phương bị trêu chọc cực kì lúng túng, "Hừ, ít nhất tôi là hàng thật giá thật, ai biết có người được như vậy không." Hà Tình Phương vừa nói xong câu đó, ánh mắt ác ý nhìn trước иgự¢ Vu Giai Thần.
Vu Giai Thần định nổi giận, lại bị người nào đó nắm chặt tay, liếc mắt nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của anh, đột nhiên cảm thấy lửa giận, tiêu tán đi đâu mất.
Nam sinh kia cười cười nhìn Hà Tình phương, "Tôi đây tình nguyện chọn иgự¢ giả chữ không chọn loại cup A, ha ha."
Tống Hãn vừa gắp cho Giai Thần một đũa thức ăn, nghe được câu này, rất nhẹ nhàng bồi thêm một câu, "Tôi nghĩ, cỡ A nhỏ và A lớn cũng có sự khác biệt đấy."
"Soạt" một tiếng, tất cả mọi người giống như nghe được âm thanh trái tim bị dao đâm thủng.
Kế tiếp là một trận cười vang.
Trong lúc Hà Tình Phương tức giận tới run người vì bị đối xử lạnh nhạt, Vu Giai Thần nhẹ nhàng nắm tay Tống Hãn.
Đột nhiên hiểu rõ, là anh cố ý trở về nhanh như vậy, bởi vì Dĩ An nói với anh, có người sẽ bắt nạt cô, cho nên anh bỏ mọi công việc đang trong giai đoạn mấu chốt ở anh, trở về chỉ để bảo vệ cô.
anh thành thục, trầm ổn, lại đi tranh chấp với người nhỏ tuổi hơn mình, tham dự bữa tiệc mà anh không hứng thú. Đối phó với bọn họ, chính là hạ thấp cấp bậc của anh.
Nhưng mà anh vẫn làm.
Vì cô, anh lam loại chuyện mà anh... khinh thường làm, bởi vì anh không nỡ để cô chịu uất ức, không nỡ để cô tức giận, không nỡ để cô khổ sở.
Tận sau trong đáy lòng nỗi khúc mắc kia, cứ như vậy mà tiêu tán.
Trong nội tâm tràn ngập một ý niệm, vô cùng kiên định.
Ước định một năm của vợ chồng Tống Hãn đã tới, cuộc sống của hai người lại xuất hiện một nhân vật nhỏ ngoài ý muốn.
Tống phu nhân Vu Giai Thần mang thai.
Sinh mệnh bé nhỏ đến không hề báo trước, buổi sáng ngày nào đó dưới ánh mặt trời ấm áp của nước anh, sau khi uống cốc sữa, bắt đầu thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang *, lần đầu tiên trong đời Tống Hãn khẩn trương mất đi tỉnh táo, cũng quên luôn bản thân mình biết về y học, là nhà nghiên cứu hóa học, trực tiếp ôm vợ chạy tới bệnh viện.
* Trời đất u ám, mặt trăng mặt trời cũng mất đi ánh sáng
Sau khi kiểm tra kết quả, hai người đều ngẩn người.
"Chín tuần rồi." Lúc này, lời nói bao hàm rất nhiều ý tứ.
Nhưng có con chính là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện tốt nhất trong cuộc đời.
"Xem ra kì hạn một năm của chúng ta phải kéo dài rồi." Tống Hãn cúi người, nhìn vợ ánh mắt lấp lánh hào quang.
"Đúng vậy."
"Thất vọng ư?"
"Có chút."
"Sao?"
"Tại sao mới có chín tuần, phải mất bao lâu nữa em mới có thể gặp con đây!" Vu Giai Thần chu môi phàn nàn.
Nụ cười trên mặt Tống Hãn hết sức rạng rỡ, một loại cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng cố bao phủ anh.
Năm bảy tuổi, anh cho rằng toàn bộ thế giới đã vứt bỏ mình, từ đó về sau, anh chỉ dựa vào hận ý sâu đậm mà sống. Trong sinh mạng của anh năm đó xuất hiện một nhân vật nhỏ bé, cười nói với anh, đưa hai tay ra về phía anh.
anh nhìn cô bé kia, tâm tư phức tạp.
Càng thích, lúc mất đi sẽ càng thống khổ, huống hồ cô bé này, là con gái của ông ta, vì vậy dù đau khổ nhưng anh vẫn phải bỏ qua. cô ngọt ngào với anh, nhưng lại kiêu ngạo với người khác, chỉ nghe lời anh nói, lúc đó trái tim lạnh băng của anh có chút độ ấm, nhưng đây không phải là hiện tượng tốt, nhất là đối với anh.
Cho nên anh quyết tâm hung ác, để cô ỷ lại vào anh, sau đó phá vỡ sự tín nhiệm đó. anh thành công rồi, cô sợ anh, nhưng ai có thể ngờ, khi chứng kiến cô bé của mình cười vui vẻ với người đàn ông khác, thế giới của anh, lập tức điên cuồng.
Vì vậy, mối quan hệ dây dưa của bọn họ chính thức mở màn, vì vậy, cô bị anh lôi kéo vào thế giới yêu và hận. Sáu năm sau, trải qua biến hóa nghiêng trời lật đất, bọn họ lại có thể dưới bầu trời xanh thẳm, dựa sát vào nhau, đã có kết tinh tình yêu của mình.
trên thế giới này, sắp sửa xuất hiện một bảo bối có quan hệ huyết thống với bọn họ, vợ của anh, đã cho anh một gia đình.
Tất cả hận thù của bọn họ từng chút từng chút một phai nhạt. không phải là không có, mà là đã phai nhạt đi. Bởi vì yêu cô, bởi vì quan tâm cô, bởi vì không thể mất đi, cho nên anh lựa chọn để nói phai nhạt đi.
cô và con của anh, chỉ nghĩ đến thôi, anh cũng cảm thấy cuộc đời này, không còn gì tiếc nuối.
Bảy tháng sau, cách thời gian dự sinh của Vu Giai Thần vẻn vẹn một tuần lễ.
Sau khi cô tốt nghiệp lập tức bay sang anh để sinh con. Bởi vì ba ba của bé con cũng sinh ra ở anh, họ cũng bắt đầu ở anh, cho nên hai người đều hi vọng bảo bối của họ có thể chào đời trên cùng mảnh bầu trời hạnh phúc, tuy nhiên, đối với thời tiết của nước anh Vu Giai thật thật sự không thích.
Nhưng mà, mặc kệ nó!
Tháng 11 ở anh, vẫn rét lạnh như trước.
Nhưng trong phòng có lò sưởi, làm cho người ta thoải mái, cô đứng bên cửa sổ trên tay cầm một bức hình, khóe môi cong cong.
cô lúc này đã rũ bỏ nét trẻ con ngây thơ, hoàn toàn lộ ra phong thái của một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người. "Chuyện gì mà vui như vậy?" một cốc sữa đặt vào tay cô, cô nhận lấy, thuận tiện đưa bức ảnh cho anh, "An An gửi đến."
Trong ảnh là Sở Phái và An An đang cười vui vẻ.
"Xem ra bọn họ rất thích ở Mĩ." Sau khi tốt nghiệp Sở Phái đi công tác ở New York, Thư Dĩ An cũng đi theo.
Hai người bạn tốt, một người ở Mĩ, một người ở anh, tuy khoảng cách xa, nhưng mà biết rõ cả hai đều hạnh phúc vui vẻ, vậy là tốt rồi.
"Đúng vậy."
"Còn Tống phu nhân, em cảm thấy thế nào?"
"À... cũng không tệ lắm." cô chậm rãi uống sữa, "Nếu thời tiết có thể tốt hơn." Lời nói của cô khiến Tống Hãn bật cười. Đứng sóng vai với cô bên cửa sổ, nhìn mưa bụi ngoài trời.
Vu Giai Thần cầm cốc sữa nóng, suy nghĩ lung tung, nhiều năm trước những yêu, hận dây dưa, vào lúc này đã giống như khói nhẹ, bị thổi tan đi.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, nhẹ nhàng mở miệng, "Chồng!"
"Ừ?"
"thật ra, anh không có ý định để cho em đi, đúng không?" Ước định một năm của hai người, chỉ là ngụy trang của anh, vì muốn trấn an cô. Những chuyện mà anh quyết định, từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi.
Biết rõ cô muốn đi, thừa dịp cô say lừa cô kí tên, dùng hôn nhân để vây hãm cô, biết rõ cô không có lòng tin, đồng ý cho cô có thời gian một năm, sau đó dùng khoảng thời gian này, chậm rãi đả động cô.
Từng bước từng bước một, từ đầu tới cuối, căn bản là anh không có ý định thực hiện lời hứa hẹn. Về sau cô suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng biết rõ tâm tư của anh, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Nêu không phải quan tâm, không phải yêu, tại sao anh lại dụng tâm với cô như vậy.
thật ra cô, rất thích tính toán này của anh, tất nhiên, việc này sẽ không nói cho anh biết.
"anh nghĩ..." anh từ phía sau ôm cô, ôm luôn cả con của bọn họ, vào trong иgự¢, cúi đầu hôn nhẹ bên tai cô, "sẽ không sớm hơn so với việc em cầm kim chọc thủng bao cao su."
"..."
anh làm sao mà biết được?
"Bởi vì, anh cũng định làm như vậy."
"..."
Con à, con đến thế giới này thật sự không chút khó khăn nha.
Hoàn