Thời gian vẫn cứ trôi, không bởi vì bất kì ai hay bất kì chuyện gì mà thay đổi.
Miệng vết thương có đau nhức, thù hận có bao sau, thời gian cũng không vì vậy mà dừng lại, nó vẫn cứ tiếp tục trôi, mặc kệ con người có thay đổi ra sao.
Kể cả, Tống Hãn và Vu Giai Thần.
Sau việc cường bạo đó, Vu Giai Thần và hắn vẫn ở cạnh nhau, tất nhiên, không phải là chỗ cũ, mà chính là căn nhà trọ hắn mua gần trường đại học T.
Đương nhiên cô sẽ không nghĩ rằng bởi vì chỗ ở cũ cách trường học khá xa, là do hắn săn sóc cô, mà đó chỉ là do tâm lí biến thái của hắn gần đây muốn giám sát cô mà thôi, cô nguyện ý dọn tới ở cùng hắn, nguyên nhân rất đơn giản, là không muốn hắn làm bẩn nơi cuối cùng thuộc về riêng cô, nhưng mà, hắn đã làm.
Vì vậy, phải hình dung mối quan hệ của hai người thế nào đây?
Quan hệ giữa hai người xa lạ, từ này dường như khá chính xác.
Ban ngày, cô đi học, hắn đi làm, không cùng xuất hiện, buổi tối, hắn ôm cô vào trong иgự¢, mặc kệ cô đồng ý hay không, chỉ cần hắn muốn, sự tra tấn về thể xác nhất định không tránh khỏi.
Lúc ban đầu cô còn không cam lòng giãy dụa, mấy lần sau, cô hoàn toàn hiểu rõ những... phản kháng kia chỉ là uổng công vô ích, thân thể của cô bài xích hắn, mỗi lần hắn thân mật với cô, cô sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng đây không phải là do sinh lí, mà là do tâm lí, cho nên phản ứng này, hoàn toàn chọc tức hắn.
hắn là một kẻ đáng sợ, cô càng buồn nôn, hắn lại càng làm hung ác hơn, thời gian trôi qua, thân thể cô đã... ૮ɦếƭ lặng.
sẽ không vì hắn tới gần mà toàn thân cứng ngắc đến mức không thể nhúc nhích, không vì ᴆụng chạm của hắn mà nổi da gà. cô buông tha, buông tha cho thân thể của mình, hắn muốn, thì cứ cho hắn là được rồi, chỉ cần cô không phản ứng. Nhưng mặc dù là quyết định như vậy, cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc cô giống như cá ૮ɦếƭ nằm trên giường mặc hắn muốn làm gì thì làm, hắn lại đặc biệt kiên nhẫn, hôn môi, vuốt ve, đáng sợ là hắn vô cùng hiểu rõcơ thể cô, biết rõ hôn vào đâu chạm vào đâu, cô sẽ run rẩy, sẽ có phản ứng. Cho nên cô lãnh đạm không được tới mười phút, đã bị hắn làm cho thở hổn hển, ՐêՈ Րỉ, chất lỏng ấm áp tuôn ra đợi hắn đi vào, hắn lại giống như chơi đùa, không chịu cho cô được sảng khoái.
hắn muốn cô phải cầu xin hắn, cô biết rõ, nhưng mà mỗi lần cho dù bị Dụς ∀ọηg giày vò đến ૮ɦếƭ đi sống lại, dù cắn nát bờ môi, cô cũng không cầu xin hắn.
cô bướng bỉnh, quật cường như vậy luôn khiến hắn tức giận, sau đó lại thẳng tay tra tấn cô hơn, mỗi đêm như vậy, quả thật khiến người ta sợ run.
Cứ như vậy, một năm mới lại sắp đến.
Giao thừa năm nay, sẽ đón ở bên anh.
thật ra cô không phải là thích nước anh, quốc gia này phần lớn là mưa, bụi bẩn đầy trời, mùa đông thì lạnh, ngay cả tâm trạng cũng chán nản.
Sau khi Tống Hãn trở về anh, phần lớn thời gian đều ở phòng nghiên cứu.
Mà cô, đối với nơi này vô cùng quen thuộc, không có hứng thú dạo chơi bốn phía. Bên ngoài là mưa gió rét thấu xương, cô tình nguyện ngồi ở trong phòng bên cạnh lò sưởi, nhìn ngọn lửa đang nổi lên, nghĩ tới tâm sự trong lòng mình.
Hôm nay cũng thế, trong tay cầm một quyển tạp chí, nhìn ngọn lửa trong lò sưởi bên tường, cô lại lâm vào bên trong suy nghĩ của mình.
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô thậm chí còn hoảng sợ.
trên màn hình hiện ra một gương mặt lạ lẫm, cô cẩn thận nhìn và hỏi, "Xin hỏi tìm ai?"
"Tôi tìm cô, Vu Giai Thần." Đây rõ ràng là gương mặt của người phương Tây, lại có thể nói tiếng Châu Á chuẩn như vậy, quan trọng nhất là hắn lại gọi tên của cô, thật kì quái.
"Tôi không biết anh."
"Tôi là bạn của Hãn, Lôi Á Lực."
"À." Vậy không có chút liên quan gì tới cô, cô trực tiếp bỏ qua người này. Có một câu nói cho tới giờ không hề sai "vật họp theo loài". Bạn của Tống Hãn, cũng cố chấp như hắn, vô cùng kiên nhẫn ở bên ngoài bấm chuông cửa, khiến cô không có cách nào yên tĩnh.
"Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi không biết anh!"
"Tôi là bạn thân nhất của Hãn, cũng là người hiểu cậu ấy nhất, lí do này, không đủ hấp dẫn cô?
cô trầm mặc trọn vẹn một phút đồng hồ, sau đó mở cửa.
cô đã nghe qua tên của anh ta, lúc đó Tống Hãn nói qua, cũng biết bọn họ là bạn thân, cho nên, cô mới để anh ta vào.
Người đàn ông dáng vẻ cao lớn, ngũ quan sắc nét, mái tóc màu nâu đậm, lông mày rậm, đôi mắt xanh thẳm, còn có nụ cười luôn treo trên môi, toàn bộ đều chứng tỏ hắn làm một người đàn ông vô cùng quyến rũ, hơn nữa, hắn còn biết rõ sức quyến rũ của mình, cho nên vô cùng thoải mái mà biểuhiện.
"Chào buổi trưa, Vu tiểu thư."
"anh tới có chuyện gì?" đã là bạn của hắn, cô cũng không cần quá khách khí.
"Ái chà, cô như vậy là không đúng rồi." hắn thở dài lắc đầu, "Bạn của chồng tới nhà thì là khách, nói thế nào, cô cũng nên mời tôi uống một chén hồng trà mới đúng."
cô hít một hơi thật sâu, quay người vào phòng bếp rót trà. Dù sao cũng là trà túi lọc, không tốn bao nhiêu sức lực.
hắn cầm chén chân vẫn chưa bước vào cửa, mày nhíu lại: "Đồ như vậy, mà Hãn cũng để trong nhà?" Vài phần ghét bỏ buông xuống.
Đó là cô dạo siêu thị mua về đấy. Thích uống thì uống, không thì thôi cấp bậc lễ nghĩa cô đã làm đủ, Vu Giai Thần đi tới bên cạnh lò sưởi ngồi xuống, tiếp tục nhìn ngọn lửa cháy mà ngẩn người.
Lôi Á Lực nhìn cô gái trầm mặc đang ngồi bên lò sưởi, gương mặt đặc trưng của phụ nữ phương Đông, dáng vẻ yên tĩnh, mày hơi nhíu, màng chút bi thương lại thần bí, khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày khiến nó giãn ra, đồng thời không tự chủ mà muốn đối xử tốt với cô, chỉ mong nhìn thấy cô cười vui vẻ.
Lúc vừa nhìn thấy cô, hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao bạn tốt lại chấp nhất đến vậy.
Ánh mắt của hắn vô lễ trực tiếp nhìn chăm chú khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó khăn! Vu Giai Thần nghiêng đầu, vẻ mặt cao ngạo nhìn hắn, "anh không biết nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy, là vô cùng bất lịch sự ư?
Phụ nữ chính là một hợp thể đầy mâu thuẫn, môi hắn nở ra nụ cười đầy thâm ý, "thật xin lỗi, tôi quá tò mò rồi." Đương nhiên là tò mò, mỗi lần hắncũng chỉ được nhìn qua màn hình, rốt cuộc bây giờ được cũng được chứng kiến.
"cô cũng có chút hấp dẫn." Ngón trỏ hắn khẽ cong, yên lặng nhìn cô.
cô coi như không nghe thấy, "Tống Hãn buổi tối mới về." Từ khi qua anh hắn đi sớm về trễ, ngoại trừ ban đêm tràn ngập kích tình, bọn họ cũng chẳngnói lời nào, tuy nhiên lúc ở Đài Loan, đối thoại của hai người cũng ít tới mức thương cảm.
hắn không phải người hay nói, cô lại không muốn để ý đến hắn, cho nên chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, ngoại trừ trên giường, trên căn bản là mộtphòng yên tĩnh.
Lôi Á Lực nghiêng đầu nhíu mày, cô nói câu kia ý là, hắn có gì thì nói nhanh, không thì mau rời đi? Á, thật là một cô gái thẳng thắn, hắn sờ sờ cằm, suy nghĩ sâu xa nói, "Tôi là tới tìm cô, Vu tiểu thư."
cô và hắn quen thân lắm sao? Vu Giai Thần trực tiếp hừ mũi coi thường.
"cô không phải muốn rời khỏi Hãn sao?" hắn mỉm cười, vô hại lại chân thành nói. "Tôi có biện pháp."
Vu Giai Thần lạnh lùng trừng mắt cái gương mặt có thể gọi là kẻ gây họa kia, một lúc lâu, bên môi nở nụ cười châm chọc, "anh là bạn tốt của anh ta,không thân quen gì với tôi, Lại có thể chủ động chạy tới nhà nah ta, nói cho tôi biết cách rời khỏi anh ta? Là đầu óc của anh quá ngắn, hay anh cảm thấy tôi rất ngu?" Ở trước mặt cô nói ra điều không tưởng tượng nổi như vậy, đối với cô đó là sự sỉ nhục, giống như coi cô là kẻ ngu mà tểu đùa, cô sẽtin tưởng lời nói dối vớ vẩn này?
"cô có thể nghe xong lời tôi nói, rồi phán đoán, được không?" Đối với lời nói không khách khí của cô, Lôi Á Lực không chút để tâm. Dù sao, ở bên cạnh Hãn lâu như vậy, em gái đáng yêu đã sớm bị Hãn dạy dỗ thành bé hư, hắn đã chuẩn bị tâm lí.
Lôi Á Lực là ai? hắn có thể làm bạn tốt với Tống Hãn hai mươi mấy năm, cũng để chứng minh, hắn không phải người bình thường, hơn nữa hắn vô cùng am hiểu cách đột phá tâm lí của người khác.
"Từ sau năm bảy tuổi, tôi chưa từng thấy Hãn cười vui vẻ."
Thân thể Vu Giai Thần sau khi nghe được câu này, cứng đờ.
Yên tĩnh? Lôi Á Lực liếc nhìn thấy cô đã bị khơi mào sự chú ý, trong lòng cũng cảm thấy mềm mại, bạn tốt của hắn, hình như thật sự có cơ hội đạt được hạnh phúc.
"Trước năm bảy tuổi, Tống Hãn là người rất ôn hòa, nhã nhặn lịch sự, tuổi nhỏ nhưng lại được mọi người yêu thích." Sinh ra trong gia đình giàu có, baanh tuấn, mẹ xinh đẹp, gia giáo đầy đủ, sở hữu tất cả... những thứ khiến người khác hâm mộ, thế nhưng ông trời lại để cho tất cả sự hâm mộ đó, bị tan biến trong phút chốc.
Cậu bé ôn hòa nhã nhặn kia sau khi nhận tin được ba mẹ đã ૮ɦếƭ, gương mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng bình tĩnh, mãi cho đến khi người đàn ông kia tới đón, Tống Hãn vẫn không nói một lời.
Mãi về sau, lúc Hãn về anh. Lôi Á Lực mới phát hiện bạn tốt lớn lên từ nhỏ với mình, đã hoàn toàn khác trước, hắn bỏ ra trọn vẹn năm năm, mới từ trong miệng bạn tốt biết được nguyên nhân, sau khi tìm hiểu, hắn giận không thể kiềm được.
Đều là con cái nhà giàu, lại không dễ tin tưởng người khác, nếu không phải quen biết từ nhỏ, hai người cũng không có tình cảm và sự tin tưởng sâu như vậy, cũng chính vì như thế, mối hận của bạn tốt, mới khiến hắn căm hận theo.
một màn báo thù hoàn mĩ, cứ như vậy mở màn.
Đương nhiên những lời này, không cần phải nói với em gái ngọt ngào vô tội, vợ chồng Vu thị đã ૮ɦếƭ, chuyện đã qua, điều này hắn vào Hãn đều vô cùng tinh tường.
"Muốn cô mỗi ngày phải đối diện với kẻ bức ૮ɦếƭ ba mẹ mình, còn phải nhận giặc làm cha, tâm trạng như vậy, em gái ngọt ngào,em nghĩ xem, sẽ biến thành dạng gì, hả?"
Vu Giai Thần trầm mặc, cô đã không còn chú ý tới xưng hô kì lạ của Lôi Á Lực, bởi vì cô đột nhiên phát hiện, một giây sau khi biết rõ chân tướng này,cô cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, năm đó và bây giờ tâm trạng của Tống Hãn thế nào, tình cảnh của hắn thế nào.
"Tính cách của Hãn, mọi chuyện đều giữ kín trong lòng. Cho nên cậu ấy luôn suy nghĩ cẩn thận, với nỗi căm hận sâu sắc như vậy, Hãn vẫn như trướckhông tổn thương con gái kẻ thù, nghĩ kĩ xem, vì cái gì?" không có tổn thương cô? Vu Giai Thần vốn định mở miệng phản bác, nhưng lời nói vừa tới miệng, đột nhiên bị nghẹn lại. So sánh với tính cách, thủ đoạn hung ác của hắn, việc hắn làm với cô, thật sự... không tính là gì.
"Ban đầu Hãn chỉ là không để tâm tới cô mà thôi. Nếu không phải cô chọc giận cậu ấy..."
"Tôi chọc giận anh ta lúc nào?" cô không nhịn được, mở miệng phản bác.
"A, không có. cô chỉ cùng một anh chàng đẹp trai ra ngoài hẹn hò mà thôi, chỉ cười với hắn quá mức vui vẻ mà thôi." Lôi Á Lực nhún nhún vai, mây trôi nước chảy.
Hẹn hò? cô đột nhiên nhớ tới năm mười sáu tuổi, khi cô quen biết cậu bạn nước ngoài, lúc đi chơi về thì bị Tống Hãn bắt gặp, sau đó, hắn trở nên đáng sợ.
Hóa ra...
"Em gái ngọt ngào, em thông minh như vậy, có lẽ hiểu rõ ý của tôi?" Lôi Á Lực nhìn cô nháy nháy mắt mấy cái.
"anh nói là, anh ta..." Ghen cái chữ kia cô hoàn toàn không nói nên lời, cái này thật sự làm cho người ta khó có thể tin, Tống Hãn, là một người vĩnh viễn tỉnh táo và có khả năng kiềm chế, làm sao có thể...
Hai tay Lôi Á Lực khẽ đan vào nhau, mỉm cười nhìn cô gái đang kinh hãi kia, "không được nói chuyện với người khác giới, không được tới gần đàn ông, nếu như cô cho rằng đó chỉ là Dụς ∀ọηg chiếm hữu, thì cô đúng là một cô bé đơn thuần đáng yêu."
"anh nói là..." cô không dám nói ra miệng.
"Em gái ngọt ngào, em có thể giả thiết lớn mật không cần tang chứng vật chứng, hiểu không?"
Cho dù điều hắn nói là thật, thì sao? Cừu hận giữa bọn họ sâu như vậy, làm sao có thể vượt qua. Sắc mặt Vu Giai Thần trầm xuống, "Tôi và anh ta, tuyệt đối không có khả năng!"
Chà, làm người không cần quá cứng rắn, nếu không...
"Lời cần nói tôi đã nói đủ." Lôi Á Lực đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt nếp gấp trên ống tay áo, "Hiểu hay không, phải tùy thuộc vào năng lực lĩnh ngộ của côrồi."
Mãi tới khi hắn rời đi thật lâu, Vu Giai Thần vẫn lẳng lặng ngồi trước lò sưởi, vẻ mặt tĩnh lặng.
Lúc Tống Hãn về nhà, nhạy cảm phát hiện ra không khí có chút khác lạ.
Trong phòng khách không bóng người, điều này không kì quái, lúc này, chắc Vu Giai Thần đã ngủ.
Tròng mắt đen nhánh đảo mắt qua phòng khách sạch sẽ, cái này cũng không kì lạ, hắn đặc biệt gọi người tới quét dọn mỗi ngày, không sạch sẽ mớikhông bình thường. Tầm mắt hắn dời xuống chiếc ghế sa lon, cảm giác, có gì đó không đúng.
Cất bước lên lâu, ngoại trừ bóng tối, ngoại trừ chiếc đèn ấm áp bên ngoài hành lang, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Đẩy cửa phòng ngủ, một bóng dáng xinh xắn đang ôm lấy chăn, chìm vào mộng đẹp.
Ánh đèn ngủ hắt lên dáng vẻ của cô, giống như là có một ma lực thần bí dụ dỗ hắn.
Đặt máy tính một bên, bước qua.
Sau cái chăn là da thịt trắng mịn, gương mặt như vẽ, hai má ửng hồng, bờ môi đỏ mọng hơi hé mở.
hắn nhịn không được, nhẹ nhàng chạm vào, hơi lạnh từ ngón tay truyền tới, khiến người đang ngủ say nhíu mày, mơ mơ màng màng phản đối, "Đáng ghét..."
Môi khẽ nở nụ cười, vô cùng sung sướng, cúi người hôn lên má cô, nhẹ nhàng dịu dàng mà hôn, sau khi chạm vào làn da của cô, lại không nỡ rời đi.
Trọn vẹn hai phút, hắn mới ngẩng đầu, nụ cười bên môi càng sâu, nhìn gương mặt đang ngủ của cô, trong bóng đêm, dưới ánh đèn vàng ấm áp,không có cãi vã, không có lạnh nhạt, chỉ ngọt ngào mà yên tĩnh.
Đưa tay, vén mái tóc cho cô, sau đó bước vào phòng tắm.
Sau khi tiếng nước chảy vang lên, người vốn ngủ say trên giường, chậm rãi mở mắt, đưa tay chạm vào gò má mình, giống như nơi đó còn lưu lại cảm giác mát lạnh.
Lúc hắn hôn cô, thoáng chốc cô nghe được tiếng tim mình đập.
"Nếu một người đàn ông yêu thương cô, hắn uy Hi*p cô là lợi thế, cũng không phải là lợi thế."
Câu nói của Lôi Á Lực đột nhiên vang lên trong óc cô, cô nắm chặt, có lẽ, cô có thể lớn mật giả thiết, không cần tang chứng vật chứng, đúng không?
Lúc Tống Hãn từ phòng tắm bước ra, chứng kiến dáng vẻ động tác của hắn lập tức ngừng lại.
cô giống như là ngủ quá sâu, không cẩn thận đá chăn mền, dáng vẻ dưới chắn, gợi cảm yêu mị không thể tưởng tượng nổi. Váy ngủ tơ lụa màu tím, mỏng như cánh ve, dịu dàng nhu hòa, làm nổi bật da thịt tuyết trắng. Bộ иgự¢ cao ngất no đủ như ẩn như hiện, theo hô hấp của cô, nhìn mềm mại mê người.
Vòng eo nhỏ nhắn, làn váy ngủ bị kéo lên lộ đôi chân thon dài, ở dưới váy... không một mảnh vải.
hắn siết chặt khăn mặt, đôi máy thâm thúy hiện lên một tia sáng, một lúc lâu, động tác trên tay mới có thể tiếp tục.
Tối mùa đông, có lò sưởi cho nên căn phòng vô cùng ấm áp.
Thời gian lúc này trôi qua hết sức chậm chạp, động tác của hắn không nhanh không châm, đôi mắt gắt gao nhìn vào dáng vẻ của người đang nằm trêngiường, vẻ mặt bình tĩnh.
Chờ hắn rốt cuộc ngồi trên giường, vì trọng lượng của hắn nên đệm bị lún xuống, thân thể của cô gái thuận thế nghiêng vào hắn. Bàn tay hắn, dừng ngay bên cạnh eo cô, rốt cuộc không ngăn được hấp dẫn, nhẹ nhàng chạm vào.
Trong nháy mắt lúc da thịt chạm nhau, cảm giác như có cái gì vỡ tan trong hư vô.
hắn ôm cô xoay người, nằm trên người cô, dây lưng áo ngủ rơi xuống, bộ иgự¢ đầy đặn rơi vào trong tầm mắt hắn, bàn tay hắn khẽ động, chiếc váy ngủ tơ tằm thuận thế mở ra, bàn tay của hắn che phủ bộ иgự¢ tuyết trắng, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng mà xoa, càng về sau không cách nào khống chế mà miết nhẹ, bộ иgự¢ mềm mại biến dạng theo động tác của hắn, khiến hắn mê muội bàn tay lôi kéo, miết, rồi nâng cả bộ иgự¢ lên bắt đầu... ngậm vào trong miệng.
"A..." Đôi mắt cô vẫn nhắm lại như trước, thân thể như rắn quấn lấy người hắn, nóng bỏng khêu gợi.
Tay của hắn theo làn váy đưa xuống, chỗ đó đã ướƭ áƭ, tùy ý đâm vào, nơi đó ấm áp chặt chẽ bao vây quanh hắn, cắn hắn, kéo hắn vào nơi tận sâu trong thân thể.
Eo của cô khẽ cong lên, nghênh hợp với động tác của hắn, tiếng ՐêՈ Րỉ nho nhỏ từ trong miệng cô khẽ thốt ra, từng đợt từng đợt chất lỏng xối lên tayhắn, giống như là loại xuân dược mạnh nhát, khiến cho người hắn bốc hỏa.
hắn từ иgự¢ cô ngẩng đầu, nhanh tróng lấy bao cao su ở trên đầu giường, nhanh chóng xé ra, làm tốt biện pháp phòng hộ, mở rộng hai chân cô, đâm tới tận đáy ngọn nguồn.
"A!" cô kêu lên, hai mắt mở ra, ngón tay dùng sức nhéo vào vai hắn.
"đã tỉnh, hả?" Môi của hắn chạm nhẹ vào môi cô, cúi đầu ngậm vào, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm, rồi lại nặng nề ʍúŧ sâu, nụ hôn sâu tới mức làm người ta hít thở không thông, nụ hôn vừa dứt, hắn lùi ra lưỡi chạm lưỡi từng sợi tơ bạc kéo theo, nhìn đôi mắt đen mơ màng của cô, hắn lại không tự chủ được cúi đầu.
Lại là một nụ hôn khiến người ta không thể thở nổi, cùng với động tác mạnh mẽ như cuồng phong mưa bão dưới thân, cô bị hắn nặng nề ép vào chỗ sâu của đệm, thân thể chặt chẽ dán sát vào nhau, môi của hắn ngăn chặn tiếng ՐêՈ Րỉ của cô, lúc này hô hấp cũng trở thành một việc khó khăn.
Cái loại ma sát trong khoảng cách gần như vậy, tốc độ nhanh cảm giác kích thích không ngừng gia tăng, cô dưới người hắn bất an bắt đầu giãy dụa..., lại bị hắn mạnh mẽ đè lại, hắn đứng thẳng người dậy, rút ra sau đó hung ác đâm thật sâu vào trong.
cô hét lớn, tiếng kêu giống như khiến hắn nổi điên, cơ thể của cô xoắn chặt lấy hắn, khoái cảm nóng bỏng theo dọc sống lưng bò lên trên, như dòng điện chạy khắp các dây thần kinh, giờ phút này, hắn thầm nghĩ muốn hung hăng siết lấy cô, khảm lấy cô để cô không thể rời khỏi hắn.
"Đau..." cô mềm mãi nũng nịu khóc, đưa tay ôm cổ hắn, nửa người trên bắt đầu nâng lên..., mặt dán sát vào иgự¢ hắn, "Tống Hãn, đau."
Gò má chạm vào Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng của hắn, da thịt kề nhau, động tác điên cuồng của hắn lập tức ngừng lại, đôi mắt màu đen thâm thúy nhìn vào dáng vẻ của người dưới thân mình.
"Đau..." Giọng nói non nớt, đã lâu không làm nũng, đôi mắt của cô ngập nước, đôi môi khẽ chu, ánh mắt đầy ủy khuất nhìn hắn.
hắn cắn răng, cố dừng lại nửa phút, rút ra, cúi đầu xem, "Đau ở đâu?"
Cảnh đẹp đập vào mắt, lại khiến mạch máu của hắn muốn nổ tung.
Màu hồng xinh đẹp, dịch lỏng trắng bạc, còn có nhụy hoa vì hắn vừa rút ra chưa kịp co rút lại, hắn cảm thấy gân xanh ở huyệt thái dương đập thình thịch, thò tay мơи тяớи múi thịt, "Bên trong, hay bên ngoài?"
Gương mặt cô đỏ đến mức nhỏ máu, khẽ nghiêng cơ thể, vùi sâu vào gối đầu mềm mại, không nói lời nào.
hắn nhìn bờ lưng trắng mịn, còn có từng hạt mồ hôi trên là da tuyết trắng trông thật gợi cảm, cong người, bờ môi nhẹ nhàng ʍúŧ nhẹ lưng cô.
một tay nâng chân của cô, lấy tư thế nằm nghiêng, chuẩn bị cắm vào.
"Em không thoải mái." Giọng nói hơi lớn có ý phàn nàn, khiến hắn ngừng động tác.
hắn siết chặt bờ vài cô, không để ý cô phản kháng trực tiếp lật người cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô. cô dựa vào иgự¢ hắn, đầu ngón tay xoa xoa bộ иgự¢ hắn, lấy giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu lẩm bẩm: "Đau, Tống Hãn."
Lần thứ tư. Đây là lần thứ tư trong đêm nay cô nói đau, toàn thân cơ bắp hắn bởi vì cô chủ động tới gần mà căng cứng, sau đó bình ổn lại, ôm lấy cô, lật người, thò tay tháo bao cao su xuống, ném vào trong thùng rác, sau đó kéo cô nằm trên иgự¢ hắn.
hắn thật sự, không làm?
Đôi mắt Vu Giai Thần kinh ngạc mở lớn, khẽ liếc xuống Dụς ∀ọηg đang hưng trí bừng bừng kia, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, "Tống Hãn?"
Bàn tay hắn vuốt nhẹ lưng cô, "Ngủ."
cô giống như nghe được tiếng thở dài dưới tận đáy lòng hắn, nhưng mà trong lòng cô không hiểu sao lại có cảm giác vừa chua vừa ngọt ngào, "Tống Hãn." thì thầm gọi tên của hắn, rồi lại không biết nói gì.
hắn im lặng, ôm chặt cô.
một góc nào đó tận sâu trong đáy lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
"anh không phải muốn thân thể tôi ư vậy thì cho anh là được." Lời nói của cô đêm đó còn văng vẳng bên tai, cô vẫn nghĩ rằng, hắn đùa bỡn cô, tra tấncô, chỉ là vì mê luyến thân thể cô.
Nếu chỉ vì ham muốn thân thể của cô, như vậy vừa rồi, sao hắn phải ngừng?
Lớn mật giả thiết, không cần tang chứng vật chứng, cảm giác như vậy, không phải rõ ràng ư. Nếu như đúng với ý nghĩ của cô, như vậy, ngày cô chính thức được tự do, sẽ không còn xa rồi.
Bên môi nở nụ cười thỏa mãn, gương mặt cô cọ xát vào иgự¢ hắn, tìm được vị trí thuận lợi, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, bị tiếng gọi của người nào đó quấy nhiễu, "Vu Giai Thần."
"A..."
"Lôi Á Lực là người thế nào?"
"A... Rất đáng ghét." nói chuyện trực tiếp, ánh mắt sỗ sàng, còn có thoải mái mà giễu cợt, nhưng mà điều hắn nói, hình như có vài phần chân thật.
"Vậy sao?"
"Ừ..."
hắn im lặng. Trước khi cô chìm vào mộng đẹp lần nữa, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo.
hắn đã biết! Hóa ra hắn biết! Biết rõ Lôi Á Lực đã tới, như vậy, cũng biết được người kia sẽ nói những gì? Đúng rồi, họ là bạn nhiều năm như vậy, quá hiểu nhau, đối phương có hành vi gì, dáng vẻ lời nói gì..., sẽ vô cùng hiểu.
Nhưng mà hắn đã biết, vì sao vừa rồi vẫn...
Có lẽ, đại khái, có thể, chuyện Lôi Á Lực nói, không phải là lừa gạt cô, đôi khi, biết rõ là lừa gạt đấy, nhưng mà vẫn nguyện ý mắc lừa, cái này là vì sao?
Môi của cô khẽ nở nụ cười, đầy ngọt ngào, nhắm mắt dán vào иgự¢ hắn, lần này thật sự ngủ rồi.
Tống Hãn nghe tiếng hít thở có quy luật của người trong lòng, biết rõ cô đã ngủ.
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, thật ra lúc ban đầu hôn má cô, hắn đã biết cô thật sự không ngủ bởi vì tần suất hơi thở của cô khi ngủ, hắn hoàn toàn biết rõ.
Cho nên đó là tận lực dụ dỗ. Kể cả khi cô kêu đau, hắn cũng biết rõ, đấy không phải là sự thật.
Nhưng, có quan hệ gì? cô lại làm nũng với hắn.
Giọng nói như vậy, ánh mắt như vậy, khiến hắn không cách nào cự tuyệt cô, dù biết rõ là giả, nhưng cũng không có biện pháp. Có khi trong mắt tất cả mọi người sự việc vô cùng đơn giản, nhưng đối với cô, hắn không làm được.
thật ra trước đây rất lâu, hắn cũng biết rõ, Vu Giai Thần quan trọng với hắn như thế nào.
cô, hắn không cách nào từ chối.
Lúc nhỏ, cô đơn thuần đáng yêu, cả ngày đều đi theo hắn, chỉ cần cô làm nũng, mọi yêu cầu của cô hắn đều thỏa mãn. Về sau, bởi vì thủ đoạn củahắn, cô sợ hãi hắn, từ đó tới giờ, cô không dám đưa ra bất cứ yêu cầu nào với hắn.
Duy nhất một lần, vào bữa tiệc tối đêm đó, hương hoa nhàn nhạt theo gió đêm, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng nói với hăn, "Đối xử tốt với cô một ngày." Trong phút giây đó, lòng của hắn, vô cùng đau nhức.
cô bé ngốc, rất nghe lời, khiến lòng hắn đau.
Cho nên bọn họ có ba ngày bình yên nhất sau khi trưởng thành. Trong ba ngày đó, hắn tạm thời không nghĩ tới kế hoạch, những hận thù, chỉ đơn giản là đối xử tốt với cô.
Đó là khoảng thời gian dịu dàng ngắn ngủi của bọn họ, sau đó, kế hoạch báo thù của hắn tới đoạn cao trào.
Lại sau đó, mọi việc đều bị vạch trần, hắn và cô, không thể trở lại lúc ban đầu.
hắn vốn cho rằng, cứ như vậy thôi. cô hận hắn, hắn mạnh mẽ giữ chặt cô, cho dù không tốt đẹp, chỉ cần cô ở cạnh hắn, là được rồi.
Nhưng hôm nay, cô đột nhiên khác trước. rõ ràng là cô chủ động tới gần hắn, hấp dẫn hắn, mê hoặc hắn.
Vu Giai Thần đang hận hắn cho nên đó là chuyện cô tuyệt đối khinh thường làm.
Nhưng cô đột nhiên thay đổi, khẳng định là có ai đó nói gì, mà người biết và làm chuyện này, ngoại trừ Lôi Á Lực, sẽ không có ai khác.
Lôi Á Lực, môi mắt chậm rãi tạo thành hình vòng cung, hắn có lẽ phải cảm tạ bạn tốt. Được rồi, hắn sẽ chờ xem, dáng vẻ người nào đó trong tương lai.