Rất Khó Không Yêu - Chương 14

Tác giả: Chu Khinh

Nhà hàng sang trọng, trên bàn là những món ăn mà cô thích, Vu Giai Thần nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tĩnh Kiệt, tự nói với mình, đây mới chính là hạnh phúc mà cô mong ước.
một người thật tâm đối xử tốt với cô, quan tâm cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô.
cô chỉ cần cố gắng môt chút, cố gắng thêm chút nữa thôi là tốt rồi.
"Tiểu Thần, họng em không được thoải mái sao?" Lấy một cái tô có nắp đậy mà phục vụ đã để trên đầu bàn, Vương Tĩnh Kiệt m ở nắp, hơi nóng từ từ bay lên, "Ăn cháo hạt sen bạch quả này là tốt nhất."
Cháo hạt sen bạch quả? Vu Giai Thần thoáng ngẩn người, ngơ ngác nhìn chén cháo đang ở trước mặt mình.
"Ăn thử xem." Vương Tĩnh Kiệt chu đáo đặt thìa sứ bên cạnh chén, "Cháo nhà hàng này cũng không tồi."
"Tôi..."
"Làm sao vậy?" hắn cầm thìa múc một muỗng cháo nhẹ nhàng thổi, "thật ra anh muốn tự nấu cho em, vợ của chú Quỳnh nấu ăn rất ngon, nhưng gần đây thân thể không được thoải mái. Nhưng mà cháo của nhà hàng này cũng không tệ, buổi sáng anh đã gọi tới dặn họ làm, bây giờ đến, cháo cũng được nấu đủ lửa."
cô còn có thể nói gì nữa?
Xác định cháo không còn nóng, hắn nâng cổ tay đưa tới môi cô, cười rạng rỡ, giống như hắn đang làm một chuyện kiêu ngạo nhất trên đời, "Được rồi."
Lời cự tuyệt..., bị nghẹn trong miệng, không thể nói nên lời, im lặng một lát rốt cuộc cô mở miệng. "Tôi tự mình ăn."
Ánh mắt của Vương Tĩnh Kiệt khẽ tối, nhưng lần này không chịu buông tha, chỉ yên lặng nhìn cô, "Tiểu Thần, để anh đút cho em, được không?"
Nhìn ánh mắt cầu xin trong mắt anh, cô vội cụp mắt, ngón tay dưới bàn theo thói quen lại nắm chặt, thật lâu, mới ngẩng đầu lên nói, "Được
Vương Tĩnh Kiệt nở nụ cười, vui vẻ như vậy, sung sướng như vậy, giống như đã nhận được món bảo vật quý giá nhất thiên hạ, đưa môi cháo tới miệngcô.
Hé miệng, ăn.
không phải, không phải, không phải là hương vị trong trí nhớ. không bao giờ còn nữa.
cô che miệng đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh một lát." Bất chấp vẻ mặt nghi ngờ của anh, cô chạy trốn giống như có ma quỷ đang đuổi sau lưng.
Tới nhà vệ sinh, "Ụm" một phát, toàn bộ đồ ăn từ lúc trước và thìa cháo toàn bộ bị phun ra. Nôn tới oằn người, bụng cũng co rút... đáy mắt chua xót, cũng không nhịn nổi nữa.
Tại sao phải yếu đuối như vậy, tại sao?
Mở vòi nước, vốc nước lên mặt, nước lạnh khiến tâm trạng cô từng chút một mà bình tĩnh trở lại.
Vu Giai Thần, ngươi làm được, mọi chuyện đã qua, ngươi cũng phải quên. Ngươi đã nói muốn bỏ quá khứ, trân trọng người bên cạnh, bắt đầu cuộc sống mới, ngày hôm nay, là do ngươi khổ cực mới đạt dược, ngươi có thể làm được, nhất định có thể!
cô nhìn bản thân qua gương, thời gian dài như vậy, cô nhìn gương mặt bình tĩnh trong gương, không còn là đôi mắt tươi sáng, đôi môi ướƭ áƭ, chỉ có bình thản lạnh nhạt.
Như vậy cũng tốt, tự lập, tự chọn điều mình muốn làm.
cô sửa sang lại tóc, kiểm tra lại dáng vẻ rồi mới xoay người đi ra ngoài cửa.
Hành lang quanh co gấp khúc, tiếng nhạc du dương vọng tới, chỉ cần tới ngã rẽ kia là đến đại sảnh rồi, chờ đợi cô chính là Vương Tĩnh Kiệt. Hạnh phúc, tình yêu nhẹ nhàng. cô xoay người nhìn bức họa trên tường, nhìn gương mặt mình trên mặt kính thủy tinh, khẽ mỉm cười.
Rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, chính là điều cô cần bây giờ.
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên mặt kính, trong khoảng khắc đó máu toàn thân cô giống như bị ngược dòng, còn chưa kịp xoay người đã bị người đó đặt lên tường, chưa kịp hét lên đã bị ép trở về.
Khí tức nam tính quen thuộc nhẹ nhàng bao phủ mũi miệng cô, đầu lưỡi đó xông vào miệng cô, hung ác cuốn lấy lưỡi cô, nặng nề hút lấy.
Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không biết phản ứng thế nào. một giây sau, lí trí trở về, cô lập tức kích động giãy dụa... nhưng sức lực của hắnquá lớn, thân thể cô bị ép gắt gao trên tường, không thể động đậy, chỉ có thể bị hắn đặt trên đó hung hăng mà hôn, giống như sói như hổ, trước sau như một cực kì hung ác.
Nụ hôn vừa xong, cô thở gấp giống như đã chạy bộ 10km, đôi mắt trong veo ngập nước trừng mắt nhìn hắn.
Gương mặt tuấn tú, ánh mắt đen thâm thúy, lạnh lùng. Là hắn! Là hắn! Người mà cô cho rằng không bao giờ gặp lại nữa...! Trái tim cô đập điên cuồng, mạnh tới mức cô cảm thấy đau đớn.
Trán hắn chống đỡ chán cô, tròng mắt đen sâu lắng nhìn cô, giống như muốn nhìn tận sâu đáy lòng cô.
Rốt cuộc cô cũng tìm được toàn bộ lí trí, cắn răng giận dữ nói, "Thả tôi ra."
Hăn cũng không trả lời, chỉ cúi đầu, thoáng hôn nhẹ lên môi cô một phát. Ngay lúc cô định há miệng cắn, hắn thì thầm, "Thử cắn xem, hử?"
cô trừng hắn, một chút cũng không nghi ngờ nếu như cô cắn, hắn nhất định sẽ hung hăng mà đáp lễ lại cô. Mức độ biến thái của người đàn ông này, hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng cô, cô hiểu rất rõ.
"anh muốn sao?" Lạnh lùng nói.
"...Tôi không biết."
cô nhìn về phía hắn, đáp án này quả thật không giống như lời hắn có thể nói ra, hắn là người cho dù có làm bất cứ chuyện gì, cũng có mười phần chắc chắn, mười phần khống chế.
Ba chữ không biết kia, cô thật sự hoài nghi, có phải là không bao giờ có trong cuộc đời hắn. Nhưng, chuyện này có liên quan gì tới cô? cô bây giờkhông thể chịu nổi ở cạnh hắn cho dù là một chút tiếp xúc, hoàn toàn không chịu được, "Thả tôi ra."
"Nếu như tôi có thể."
Có ý gì?
Gương mặt của hắn cách cô rất gần, gần tới nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi dày dài, "Tôi nhìn thấy rồi."
Thấy cái gì?
"hắn dắt tay cô."
Ngón tay cô ở trên vai hắn bắt đầu nắm chặt... "Chuyện này có quan hệ gì với anh?"
"Tôi cũng muốn biết." hắn cầm bàn tay cô, chậm rãi vuốt ve từng ngón tay, vô cùng cẩn thận, nhưng không có dịu dàng.
Tràn ngập ác ý.
Tróng nháy mắt đó, tất cả dây thần kinh trên người cô đều tập trung trên đầu ngón tay, mỗi lần hắn chạm vào toàn bộ được khuếch đại lên, hắn dịu dàng, cho tới bây giờ đều là báo trước sự nguy hiểm. một loại cảm giác lạnh lẽo từ đáy sâu nổi lên, dọc theo mạch máu tiến đến.
cô cố gắng ép mình tỉnh táo, dùng một giọng điệu phân rõ phải trái nói với hắn, "anh đã đáp ứng tôi, nhớ không?"
hắn chỉ lưu luyến vuốt ve ngón tay cô, từng chữ từng chữ từ từ mà nói, "hắn, nắm tay cô."
"Tống Hãn!" Đây là lần đầu tiên cô gọi hắn bằng tên này. hắn không phải họ Vu, cũng không có khả năng là họ Vu. thật ra nên sớm nghĩ, hắn từ trước tới giờ không hề chủ động nói với mọi người, hắn tên là Vu Tống Hãn. Hận thù của hắn với nhà cô sâu như vậ, làm sao có thể để mình lấy họ Vu.
Tay của hắn theo thân thể cô đi lên trên, tới môi cô, "hắn còn chạm vào đâu? Ở đây?" Bờ môi giống như cánh hoa không còn chút huyết sắc nào, mềm mại co dãn, khiến hắn lâm vào ma chướng.
Biến thái! Người này vô cùng biến thái! cô muốn nghiêng mặt đi không cho hắn chạm, hết lần này tới lần khác hắn lại hiểu rõ cô, tay trái nắm cằm cô, cố định lại không cho phép cô phản kháng.
"Hay... ở đây?" Ngón tay cả hắn di chuyển qua gương mặt cô, lại theo gương mặt xuống cổ, xúc cảm nơi đó khiến hắn thích nhất, lưu luyến khôngmuốn rời.
"Dừng lại!" Toàn thân cô nổi da gà, cô cảm thấy độ ấm của cơ thể mình lúc này từng chút từng chút một mà bị đẩy lui.
"Dừng lại?" hắn nở nụ cười, nhưng niềm vui không đi được tới trong mắt hắn, rõ ràng là dịu dàng, nhưng khiến cô cảm thấy từng đợt rét lạnh. Tay hắnđặt trước иgự¢ cô, chạm tới nơi trái tim đang đập mạnh, "Những lời này, sao cô không nói với người đàn ông kia, hả?"
"Bởi vì." Tức giận tới cực điểm, cô lạnh lùng tiến sát tới bên tai hắn, chậm chạp dùng một loại giọng nói vô cùng hấp dẫn, "Tôi nguyện ý."
Thoáng cái đáy mắt Tống Hãn lóe ra ánh sáng tàn nhẫn... cái loại cảm giác hung hãn này đủ để cho mọi người kinh hồn táng đảm. Ngón tay hắn đặttrên cổ cô siết chặt.
"Ϧóþ ૮ɦếƭ tôi đi." cô nở nụ cười, rất vui vẻ cười, "Nhớ lời tôi nói không? Tôi tình nguyện ૮ɦếƭ, cũng không muốn phải nhìn... anh nữa."
Ngón giữa của hắn tăng thêm lực, càng ngày càng mạnh, cô đã có cảm giác không thể hô hấp.
Nhưng nụ cười của cô càng ngày càng rạng rỡ, càng ngày càng mê hoặc.
Đột nhiên hắn buông lỏng ra, khóe môi khẽ cong, "cô trưởng thành."
không khí trở lại phổi, cô thở hổn hển, không biết nên vui, hay nên buồn. Trong nháy mắt đó, cô thậm chí muốn... cứ như vậy mà ૮ɦếƭ đi, vậy cũng tốt.
"thật sư là khiến tôi kinh ngạc." hắn tiến gần cô, đối diện với ánh mắt cô, "cô đã chọc giận tôi rồi."
cô trừng hắn, lần này hoàn toàn không che dấu hận, chán ghét với hắn, người đàn ông này vô cùng thông minh, thủ đoạn cái gì, đối với hắn đềukhông hiệu quả, hoàn toàn không hiệu quả.
Là Vương Tĩnh Kiệt! cô đã quên mất.
"Tiểu thư." một giọng nói cách đó không xa vang lên, toàn thân Vu Giai Thần hoàn toàn cứng đờ, "Có thể làm phiền cô đi tới nhà vệ sinh giúp tôi mộtchút không? Bạn gái tôi vào đó đã lâu rồi, tôi có chút lo lắng cho cô ấy."
Mở trừng mắt, nhìn ánh mắt tràn ngập ác ý của hắn, "Nếu để cho bạn trai... cô thấy." Hai chữ kia, hắn nói mang đầy thâm ý, "Chứng kiến tư thế của chúng ta thế này, có lẽ sẽ khiến người ta mong chờ đi?"
hắn nghĩ rằng có thể uy Hi*p được cô ư, khiến hắn thất vọng rồi, "thì sao?" cô quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, "Tống Hãn, tôi không sợ anhrồi, không bao giờ... sợ nữa!"
"Ah, vậy sao?" hắn ngược lại nở nụ cười, cười vô cùng sung sướng, một tay ôm bả vai cô đi tới thang máy, ngược hướng với đại sảnh.
"Thả tôi ra!" cô liều mình giãy dụa, nhưng mỗi lần đều giống nhau, cô không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể bị ôm đi về phía trước, nhìn mình cách đại sảnh càng ngày càng xa.
Nhìn chằm chằm vào thang máy, ép mình tỉnh táo, Vu Giai Thần, điều quan trọng nhất bây giờ là phải thật tỉnh táo.
cô hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng một loại giọng điệu bình thản nói, "anh đáp ứng để tôi tự do, nhớ rõ không?"
Lần này, hắn không đùa giỡn, cũng không lạnh lùng, hắn im lặng nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, nói rất rõ ràng, "Tôi đã hối hận."
Máu trên gương mặt cô hoàn toàn bị đẩy lùi.
"Vu Giai Thần, tôi đã hối hận."
trên thế giới này toàn bộ những biến thái tập hợp lại, cũng không thể sánh bằng một ngón tay của Tống Hãn.
Vu Giai Thần ngồi trên ghế sa lon, hai tay khoanh trước иgự¢, dùng một loại tư thế chống cự trầm mặc nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.
hắn rõ ràng mang cô từ nhà hàng đi, không để ý cô phản kháng, cô giãy dụa, đưa đến căn nhà cô đã ở hơn nửa tháng này.
Tỉnh táo, cô không ngừng tự nói trong lòng muốn mình phải tỉnh táo, đối mặt với người đàn ông như Tống Hãn, chỉ cần hơi sơ ý là rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cả hai đều im lặng, một phòng yên tĩnh.
thật lâu sau, rốt cuộc cô không chịu nổi không khí như vậy, mở miệng nói. "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Tống Hãn tựa nửa người bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm mùa thu, gió đêm thổi qua bụi cỏ, cuộn trên mặt đất mang theo hơi mát. Quả nhiên, ở Đài Bắc, cũng đã vào thu.
hắn quay đầu nhìn cô, "Tôi muốn cô lại ở bên cạnh tôi." Lần này hắn không nói không biết, mà cho cô một câu trả lời rõ ràng.
"không có khả năng." cô cười lạnh, "Trừ phi tôi ૮ɦếƭ."
Đồng tử của hắn mạnh mẽ co rút lại, đi tới, cúi người xuống gần cô, cánh tay đặt hai bên ôm trọn cơ thể cô, nháy mắt khí tức của hắn bao quanh cô,một chữ lại một chữ cường điệu. "Đừng để tôi nghe thấy từ kia, hiểu không?"
Từ gì, "૮ɦếƭ" sao? cô cười lạnh hơn, "anh lấy gì uy Hi*p tôi? Tống Hãn, tôi không sợ anh, không bao giờ... sợ anh nữa rồi." Mọi thứ, cô không còn gì đểhắn uy Hi*p. Nếu một người ngay cả ૮ɦếƭ còn không sợ, vậy thì còn sợ gì?
Trả lời như vậy, đã sớm trong dự liệu của hắn, "Vậy sao?" hắn quay người rót cho mình ly rượu, "Những cái...ảnh chụp kia? cô cũng không quan tâm?"
Ảnh chụp, cái gì mà ảnh chụp? cô đột nhiên nghĩ tới, người đàn ông này rất biến thái, đã từng chụp ảnh hai người lúc quan hệ....
cô nở nụ cười, ngọt ngào đáng yêu, "À? anh nói cái đó. Tùy anh, anh muốn cho ai xem, thì cho người đó xem, thậm chí muốn post lên mạng, cũng được."
cô không quan tâm, tính mạng còn không để ý, huống hồ là thân thể? Tình tiết máu chó này, cô có thể lựa chọn không diễn đúng không?
"cô không sợ, bạn trai thân yêu... nhìn thấy?" Lúc nói đến hai từ bạn trai, giọng điệu của Tống Hãn một lần nữa chậm dần.
"Nhìn thì nhìn, tôi không quan tâm." cô đưa mắt nhìn hắn, "Tống Hãn, anh bây giờ, không uy Hi*p được tôi rồi, hiểu chưa?"
cô không bao giờ... còn là một cô bé ngốc sợ hãi mọi thứ như trước kia. cô bây giờ đã mất đi ba mẹ yêu thương, mất đi gia đình của mình, cho nên côkhông còn gì để mất nữa.
Nếu như hắn cho rằng dùng những... ảnh nude hoặc video kia có thể uy Hi*p được cô, buồn cười, cô chỉ có thể nói hắn quá coi thường cô.
hắn uống sạch rượu trong ly, ly thủy tinh trong suốt, chuyển động trong lòng bàn tay hắn. cô bé của hắn, đã trưởng thành.
cô cũng không nói chuyện, giống như đang giằng co với hắn.
thật lâu, hắn mới nở nụ cười, "Vu Giai Thần, cô thật sự trưởng thành."
cô ngọt ngào cười đáp lại hắn, muốn ngọt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, "Vậy phải cảm ơn anh, có phương pháp dạy bảo."
Nụ cười bên môi hắn càng rõ ràng, "Đáng tiếc vẫn không đủ." hắn nhẹ nhàng đặt ly xuống, "cô cũng biết, tôi chưa bao giờ làm chuyện mà mình khôngnắm chắc."
Các dây thần kinh trên toàn bộ cơ thể cô trong khoảnh khắc đó bắt đầu căng cứng..., trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn để một túi tài liệu trước mặt cô, "Đây là cái gì?"
hắn mỉm cười, không nói.
cô còn lâu mới theo hắn nhảy múa, hắn không nói, cô cũng không cần chú ý, dù sao, chắc chắn đó cũng không phải là thứ gì tốt!
cô đưa mắt, giống như khiêu khích hắn, muốn trầm mặc, thì cứ tiếp tục là được.
hắn cười cười, giống như là vô cùng vui vẻ, "không gấp, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể... chậm rãi dùng."
Ai muốn chậm rãi dùng với hắn! Vu Giai Thần cắn răng, đưa tay cầm túi giấy, mở ra, khi cô thấy rõ ràng đồ vật ở bên trong, sắc mặc đại biến, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy..., ngón tay run run chỉ vào mặt hắn, "anh...anh..."
hắn bình tĩnh nhìn cô.
"anh, tên khốn kiếp này!"
"Mồm miệng không tệ, tiếp tục."
"anh không phải người! Tôi sẽ hận anh, sẽ hận anh đấy!"
"Có gì khác nhau sao?" không phải đã hận rồi ư?
"Vì sao? Tại sao đối xử với tôi như vậy?" cô dùng sức quăng túi giấy vào mặt hắn, "Chúng ta không phải đã giải quyết xong hết rồi sao?"
Túi giấy không chịu nổi lực, nới lỏng ra, những... ảnh chụp kia giống như tuyết rơi bay tán loạn.
Hình ảnh quen thuộc, mười năm trước như thế, mười năm sau, cũng như vậy. Bánh răng vận mệnh, dù thế nào, cũng trở về điểm ban đầu.
Ngón tay của hắn điểm nhẹ trên mặt bàn, "Tôi chỉ là, không quen."
"không quen?" cô quả thật không thể tin, "Bởi vì anh không quen, mà có thể làm loại chuyện tán tận lương tâm này sao?"
"Tôi chỉ nghĩ , cô không quan tâm mình, vậy có lẽ sẽ quan tâm tới danh dự của bọn họ đúng không?
"..." cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ tới cực điểm, trong lòng đau đớn... nỗi đau cũng khiến cô chậm rãi tỉnh táo lại, "Đúng vậy, tôi quan tâm." Thừa nhận rõ ràng, dù sao cũng không lừa được hắn, "Nhưng mà tôi nghĩ, cha mẹ khẳng định sẽ không muốn tôi lấy chính bản thân mình làm giao dịch bẩn thỉu này." Ngón tay cô nắm chặt.
"Cùng lắm, thì ૮ɦếƭ!"
cô bây giờ, thà ૮ɦếƭ cũng không chịu khuất phục, hắn cũng biết?
"Nếu cô ૮ɦếƭ, tôi nhất định sẽ... công khai những ảnh chụp này, nghĩ xem, ảnh chụp của cố phu nhân công ty Vu thị..."
"Im ngay! Im ngay!" cô phẫn nộ hét chói tai, không muốn nghe... những câu từ đáng buồn nuôn kia."
Chuyện này, nhiều năm trước, đã khiến cô thống khổ, ai có thể nghĩ đến, bây giờ, giống như lúc đó cô không thể làm gì.
"cô cho rằng chuyện năm đó đã xử lí rất tốt?" hắn nhìn cô, giọng điệu vững vàng trước sau như một, "sự thật là, cô quá non rồi, Chuyện này kết quả là, thứ cô dùng chính bản thân mình đổi lấy không đáng một đồng."
"thật đáng tiếc, tâm tư năm đó của cô, đều uổng phí rồi." hắn mỉm cười, lần nữa vì chính mình mà rót thêm một li rượu, chất lỏng thuần túy từng chútmột rót vào trong ly, nổi lên bọt xoáy, vô cùng xinh đẹp.
Đúng vậy, uông phí rồi. Hóa ra mẹ vẫn liên hệ với người đàn ông kia, nhưng mà quan hệ này, được họ che giấu quá kĩ. Mà cô, cũng thật sự tin tưởng mình đã giải quyết xong.
hắn đã biết từ sớm! đã biết mẹ vẫn qua lại với người đàn ông đó, nhưng hắn không nói. Nhìn cô dùng chính bản thân mình trao đổi, nhìn cô giống nhưmột tên hề làm trò trước mặt hắn, sao hắn có thể độc ác tới vậy, tàn nhẫn tới vậy! Giờ phút này, cô hận không thể cắn từng miếng từng miếng thịttrên người hắn xuống, cho đến ૮ɦếƭ.
Chẳng trách hắn nói cô quá non, thật sự là cô quá ngây thơ rồi. hắn cho cô xem... những ảnh chụp này, tất cả đều là đầu năm nay, cô còn, có thể nóigì nữa?
Mẹ mặc dù không phải với ba, nhưng vẫn là mẹ của cô! Huống hồ những... ảnh chụp này nếu truyền đi, danh dự bị tổn hại không phải chỉ mẹ, mà còn có ba. cô không thể chịu đựng được, người ba yêu thương của cô, ngay cả ૮ɦếƭ rồi, cũng bị mọi người cười nhạo. cô dùng sức cắn chặt môi, cảm giác tâm mình vỡ tan thành từng mảnh, máu tươi tung tóe, "anh thắng, Tống Hãn, anh muốn thế nào?" cô nhận thua, người đàn ông này đúng là kẻ điên,hắn nói là hắn sẽ làm, hắn không quan tâm suy nghĩ người khác, nhưng cô quan tâm.
Đó là cha mẹ cô, là người cô yêu thương nhất, không thể để họ ngay cả khi ૮ɦếƭ rồi, cũng bị thảo luận cười nhạo. Dù chỉ là trong ý nghĩ, cô cũngkhông chịu được.
"Rời khỏi người đàn ông kia." Những lời này, hắn nói bằng giọng điệu lạnh băng, hết sức vô tình, "Đừng để tôi thấy hắn xuất hiện bên cạnh cô."
"Hả? Tống đại thiếu không phải có rất nhiều thủ đoạn cao minh sao? anh sao lại không khiến anh ấy nhà nát cửa tan tự động đầu hàng? không phảianh rất am hiểu trò này sao?" Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngón tay trỏ của cô nhẹ nhàng gõ, "À, tôi nghĩ tới, gia thế của bạn trai tôi rất hiển hách, chắc, anh không phải là đối thủ của anh ấy?"
"Vô dụng thôi, Vu Giai Thần." Thân thể của hắn hơi ngả về sau, "Khiêu khích tôi, đối với cô không hề có điểm tốt nào." cô đột nhiên tức giận, mạnh mẽ đứng dậy, quát lớn.
"Vậy anh nói cho tôi biết, thế nào mới là có lợi cho tôi? Là giống như trước khuất phục dưới bên người anh? Giống như kẻ ngốc bị anh đùa giỡn? Tôi cho anh biết, không có khả năng, không bao giờ... nữa!"
"Vậy sao?"
"Đương nhiên! Tống Hãn, anh muốn tôi trở về bên anh, có thể. Nhưng là lần này, không phải chỉ mình anh định đoạt." cô nhanh chóng tỉnh táo lại, đầu óc dùng một loại tốc độ nhanh chóng như thiêu đốt mà chuyển động, đã không trốn khỏi vận mệnh, như vậy cứ rõ ràng, chơi một chút là được rồi, "Tôi đáp ứng anh, trở lại bên cạnh anh, nhưng mà, tôi có tự do của tôi, chuyện của tôi, tự tôi quyết định."
hắn dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn cô, phảng phất như thế này mới chính là Vu Giai Thần, giống như rất có hứng thú.
"anh muốn tôi trở về, không phải là muốn thân thể tôi sao?" cô cười khinh miệt, "Tùy ý đi, dù sao anh cũng đã chơi đùa rồi, tôi còn để tâm làm gì? Nhưng mà ngoại trừ thân thể, anh cái gì cũng không chiếm được, biết không?"
"Tại sao tôi phải đáp ứng cô?" Có thể ra điều kiện là hắn, cô có thể sao?
"anh có thể thử xem!" cô kiên định nhìn hắn, "Chúng ta đánh cuộc đi, hoặc là tôi ૮ɦếƭ, anh muốn làm gì tùy anh. Hoặc anh đáp ứng điều kiện của tôi."
Ở cạnh bên hắn, là điều hắn muốn. Ý của cô, rất rõ ràng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc