Vu Giai Thần vẫn luôn luôn nóng lòng chờ đợi tin tức của ba mẹ, cô không thể ngồi yên, trong lòng vô cùng buồn bực, cô không tìm thấy hộ chiếu của mình.
Hỏi quản gia, quản gia nói, tiên sinh đã cầm đi.
Tiên sinh là ai, ngoài trừ Vu Tống Hãn, cô sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ là người khác, hắn tại sao lại lấy hộ chiếu của cô, mà lấy đi lúc nào?
cô giận dữ trừng mắt nhìn quản gia, người mà hỏi cái gì cũng nói không biết kia, quay người rời đi.
Bực mình, chủ thế nào quản gia thế đó, biến thái, khô khan khiến người ta phát bực.
cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ xem Vu Tống Hãn lấy hộ chiếu của cô đi lúc nào, đây là địa bàn của hắn, hắn chỉnh người, hắn muốn làm gì,không phải quá dễ dàng sao.
Đương nhiên, chính cô cũng là kẻ "hèn nhát", cô không dám gọi điện thoải hỏi hắn, bởi vì hắn đã cầm đi, phải chờ tới lúc hắn muốn, mới trả lại cho cô, dù cô muốn cũng vô dụng.
không có hộ chiếu cô làm sao có thể rời khỏi Autraslia? Bây giờ xin bổ sung, chỉ sợ không kịp thời gian.
cô ở trong phòng gấp đến mức xoay vòng vòng, cảm thấy hôm nay lò sưởi mở cao quá, khiến trái tim cô đập mãnh liệt không ngừng, nóng tới mức sắp nổ tung.
Tại sao lại bất an như vậy, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, ngoài việc lo lắng chuyện trong nhà, cô luôn có dự cảm không tốt.
Ngước nhìn, trời vẫn mưa, từng hạt từng hạt mưa đập vào cánh cửa thủy tinh, giọt nước không ngừng rơi xuống, để lại một vết tích mờ nhạt.
Thời tiết không tốt, tâm trạng của cô còn tệ hơn so với thời tiết, trong lòng phiền loạn, cảm giác, cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Muốn cho mình tĩnh tâm hơn, cô cầm quyển sách lên đọc, trước kia chỉ cần nhìn vào câu chữ trong sách cô có thể tĩnh tâm lại, nhưng mà lần này những chữ trên sách không thể lọt vào mắt, từng chữ từng chữ cái giống như là có sinh mạng, từ trong trang giấy nhảy ra bên ngoài, nhảy loạn xung bốn phía.
Phiền! Ném mạnh cuốn sách, Vu Giai Thần tiếp tục đi lòng vòng trong phòng.
Khi chuông điện thoại di động kêu lên, cô bị hoảng sợ bật dậy, gắt gao trừng mắt nhìn điện thoại, tim đập như sấm, đột nhiên... Sợ hãi, sợ đến mức tay chân đều nhũn ra, không dám bước lên trước, không dám nhận cuộc điện thoại kia.
Nhưng nếu không nhận, nhỡ là ba mẹ gọi tới thì sao? Nghĩ tới đây, cô chạy nhanh tới cầm điện thoại lên, nhìn, sau đó hơi cau mày, "An an?"
Nghe thấy tiếng bạn tốt ở đầu bên kia điện thoại, dùng giọng nói cẩn thận từng li từng tí nói cho cô tin tức, trong đầu trống rỗng, điện thoại xinh đẹp đắt tiền, theo lòng bàn tay rơi xuống, gương mặt đờ đẫn.
"Tiểu Thần, bạn cần phải chuẩn bị tâm lí, mình vừa mới biết được tin tức từ chỗ Sở Phái..." Sở Phái gần đây vì chụp ảnh cho một người nổi tiếng, cho nên tin tức so với người bình thường nhanh nhạy hơn, "Đêm hôm qua bác trai và bác gái trên đường ra sân bay, gặp phải tai nạn xe cộ, ngay tại chỗ..."
Chuyện trên đời, luôn xảy ra bất ngờ như vậy.
Tổng giám đốc xí nghiệp Hồng Đại Vu Hưng Nghiệp và vợ gặp phải tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ, ngày hôm sau tin tức ngập tràn các mặt báo, kèm theo đó là xí nghiệp Hồng Đại gặp nguy cơ, lúc còn sống Vu Hưng Nghiệp có kí kết một số hợp đồng, những mảng tối trong đó đều được phơi bày.
Có những chuyện, không phải là sẽ theo người ૮ɦếƭ mà biến mất, chuyện này, đã trở thành tiêu điểm lớn nhất trong năm, bởi vì sau đó dẫn tới rất nhiều người nhận hối lộ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ mọi người đều bàn luận xôn xao.
Bởi vì cả hai vợ chồng đều qua đời, thoáng cái mọi ánh mắt đều tập trung trên người con gái duy nhất của họ, người kế thừa duy nhất của xí nghiệp Hồng Đại, Vu Giai Thần.
Nhưng mà Vu Giai Thần, giống như là biến mất, mặc kệ phóng viên nghe ngóng tin tức thế nào cũng không thể tìm thấy tông tích của cô. đi tới trường hỏi thì biết gần tháng trước cô xin nghỉ, trước mắt không rõ tung tích, mà ngay cả bạn học của cô cũng không biết cô xin nghỉ đi chỗ nào.
Tìm không được người trong cuộc, cả chút tiếng gió cũng không nghe được, tiêu điểm của truyền thông lúc này dời sang những quan chức liên quan, tới tất cả kết quả báo cáo công tác.
Trong lúc mọi lời đồn đang lan tỏa, Vu Giai Thần đáp máy bay tư nhân, trong không khí tươi xanh của đêm hè, từ Australia bay thẳng về Đài Bắc.
Gương mặt tiêu điều, chiếc kính đen to đùng che khuất gần nửa khuôn mặt, theo con đường chuyên dụng, tiến vào chiếc xe quen thuộc.
Vu Giai Thần dựa vào ghế ngồi mềm mại, nhìn phong cảnh xẹt qua cánh cửa, hốc mắt một mảnh trống rỗng.
một tháng trước, cô cũng nhìn phong cảnh này rời khỏi Đài Bắc, lần này trở về, mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi.
không có nước mắt, không hôn mê, không có khóc tới đứt gan đứt ruột, tất cả những cảm xúc nên có ở trông các bộ phim tình cảm trên ti vi, cô đềukhông có làm, bởi vì đây không phải là kịch bản phim truyền hình, đây là cuộc sống.
cô không biết mình nên có phản ứng gì, làm thế nào để đối mặt với mọi chuyện, cô chỉ nhớ lúc Vu Tống Hãn xuất hiện ở Úc, lúc hắn đứng trước mặtcô, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi."
Trong khoảng khắc đó, cô cảm thấy trời đất quay cuồng.
Kế tiếp mọi chuyện phát sinh, cô hoàn toàn mất đi nhận thức.
Lúc trở về, xử lí chuyện ba mẹ, cô một mực im lặng, giống như một đứa trẻ mất đi toàn bộ sinh lực, ngoan ngoãn làm mọi chuyện mà người khác bảo,không cảm xúc, cũng không bị mất khống chế.
trên cơ bản mọi chuyện đều giao cho công ty chuyên môn xử lí, cô không cần quan tâm, mà Vu Tống Hãn sau khi đưa cô về đã rời đi rồi,may mắn, côchưa bao giờ hi vọng xa vời hắn sẽ ở cạnh cô, cho nên cũng không thất vọng.
Ngay lúc còn sống hai vợ chồng đều phong quang vô hạn, bạn bè tấp nập, sau khi mất chỉ có nghi thức đơn giản mà thôi, những người... gọi là bạn bè kia, một người cũng không xuất hiện. Đúng vậy, người đi cũng như trà lạnh, huống chi xí nghiệp Hồng Đại đã không còn như ngày trước, sao có người đến.
Làm xong mọi chuyện, Vu Giai Thần cùng má Trương, chậm rãi bước vào cửa nhà.
Từ lúc ở Australia trở về, cô không dám bước chân vào nhà, tình nghuyện ở ngoài khách sạn, nhưng bây giờ cô phải về, để xử lí tất cả mọi chuyện.
"Tiểu thư, cô có muốn đi nghỉ một chút không?" Má Trương nhìn tiểu thư, lúc này mới vài ngày, tiểu thư đã gầy như vậy, thân thể nhỏ gầy mặc chiếc váy đen tuyền, lộ ra vẻ yếu đuối.
Haizz, ai có thể nghĩ đến đột nhiên phát sinh chuyện như vậy.
"Má Trương." Vu Giai Thần nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khàn khàn.
"Vâng, tiểu thư." Má Trương nghe giọng nói của cô, đau lòng không nhịn được, đây là câu nói đầu tiên trong mấy ngày qua, đứa nhỏ đáng thương, chắc phải rất khổ sở, lão gia và phu nhân yêu thương tiểu thư như vậy, bà biết rõ, lần này tiểu thư, chỉ sợ là thương tâm tới cực điểm.
"Chuyện này." Vu Giai Thần đưa chi phiếu cho bà, "Má phân cho mọi người, nên đi thì đi."
"Tiểu thư..."
"Ngôi nhà này bây giờ, không cần nhiều người như vậy." Vu Giai Thần đưa mắt nhìn căn nhà quen thuộc, từng ngóc ngách, nhìn mà thấy đau đớn.
"Tiểu thư..."
"Tôi mệt." cô cúi đầu, bước về phía cầu thang, "Mọi người cứ đi đi, không cần chào tạm biệt với tôi."
"Tiểu thư..."
Vu Giai Thần giống như là không nghe thây, nhẹ nhàng từng bước đi lên trên lầu.
cô thấy mệt mỏi quá, thực sự quá mệt, mệt đến mức không muốn nói chuyện, cái gì cũng không muốn làm.
"Muốn tôi chúc mừng cậu sao?" Ngón tay thon dài của người đàn ông мơи тяớи li rượu, con ngươi toát lên vẻ lười biếng nhìn bạn tốt đang ngồi bên cạnh, người này đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Người đàn ông nở nụ cười kèm theo ý tứ hàm xúc, "Cảm giác báo thù, vị của nó có phải đặc biệt thơm ngọt?"
Đối phương quả nhiên là trầm mặc chống đỡ.
"Tôi có phải là nên cảm tạ cậu?" Người đàn ông miễn cưỡng cười dựa vào ghế salon, "Cậu giúp tôi trừ khử anh hai, lại cho tôi thuận lợi lấy được quyền thừa kế."
Cũng không phải là nói bạn tốt hoàn toàn không có lợi ích, một hồi bàn bạc: cả hai hợp tác, hắn bị người nào đó lợi dụng để trả thù, người nào đó bịhắn lợi dụng để tranh quyền, kết cục là, tất cả đều đạt được mục tiêu.
Kết luận là, hắn cả đời này đừng bao giờ làm kẻ địch của Vu Tống Hãn, bởi vì người đó, quả thật đáng sộ.
"không cần cám ơn." Vu Tống Hãn gõ từ khóa, để chương trình vừa thiết lập tự động vận hành, đưa tay vuốt nhẹ huyệt thái dương, cảm giác chỗ đó có chút đau.
"Tất nhiên là không thoải mái." Người đàn ông cười nhạo, "Cậu đã làm việc liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ, không nghỉ ngơi, Hãn, cho dù bạn muốn cầm giải thưởng Nobel, cũng không cần liều mạng như thế."
Tống Hãn coi như không nghe thấy được.
"Cậu không lo lắng cho em gái xinh đẹp kia, làm sao có thể đối mặt với chuyện này?"
"..."
"cô ấy có thể nghĩ quẩn?"
"Lôi Á Lực."
"Hả?" Làm sao vậy, không chịu nổi?
"Tôi vừa báo cho Bá tước, cậu đang ở Đài Loan."
"Mẹ nó!" Con mẹ nó, nếu hắn bị người nọ bắt về, chỉ sợ khả năng chạy trốn được chỉ là con số không, " Cậu dám đối xử với tôi như vậy?"
Tống Hãn khép máy tính thản nhiên đứng dậy, đi tới cạnh cửa, lập tức kéo cửa ra, trầm mặc nói: "Lôi Á Lực, nếu trong lòng không tự do, cho dù chạy trốn được cũng uổng công." Đóng cửa phòng, rời đi.
Lôi Á Lực im lặng nhìn cánh cửa phòng đã đóng, sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc thở dài nói, "nói rất đúng, nhưng còn cậu thì sao, Hãn?"
Tống Hãn vững vàng chạy xe trên đường cái, mặc dù đã bảy mươi hai tiếng không ngủ, nhưng bây giờ, hắn vô cùng tỉnh táo.
Cách hắn lái xe cũng giống như tính cách của hắn, ổn trọng bình tĩnh, không hề vi phạm luật giao thông, cũng không vượt quá tốc độ.
Cuộc sống của hắn, vẫn luôn như vậy, tất cả đều dựa theo kế hoạch mà hắn vạch ra, lúc nào nên làm chuyện gì, đều ngay ngắn rõ ràng, không sai chút nào.
Chuyện bất ngờ xảy ra năm hắn bảy tuổi, mặc dù tuổi hắn còn nhỏ, nhưng đã rất tỉnh táo biết con đường kế tiếp mình phải đi thế nào, từng bước từng bước, một năm lại một năm, chậm rãi đi.
Ngay cả báo thù, hắn cũng tính toán cẩn thận từng bước một, sau đó một kích trúng đích.
hắn thành công rồi, cũng không có cái cảm giác trống rỗng sau khi báo thù, kết quả như vậy, mười chín năm trước, nên phát sinh, tuy chậm, nhưng tốt hơn là không tới.
trên đời này, ai cũng phải chịu trách nhiệm về việc mình làm, chỉ là trách nhiệm của Vu Hưng Nghiệp, được kết thúc quá nhanh.
Kế hoạch của hắn là để quãng đời còn lại của Vu Hưng Nghiệp trải qua trong trại giam, còn có gì sảng khoái hơn việc để một kẻ đang vinh quang vô hạn bỗn nhiên rơi vào đáy cốc, cả đời phải ở trong trại giam tăm tối?
Đáng tiếc, Vu Hưng Nghiệp vẫn tránh được.