cô chờ mong cái gì? Vu Giai Thần không biết, cũng không muốn biết.
"Vu... Bạn học Vu..." Nhìn gương mặt anh tuấn đang ửng đỏ, chỉ gọi tên cô thôi mà gương mặt hắ đã đỏ nhưng muốn nhỏ máu.
Dáng vẻ như vậy, lời nói như vậy, cảnh tượng như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy vô số lần, tất nhiên rõ ràng.
"Chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, cho dù không muốn thừa nhận cũng không thể chối được, dáng vẻ của cô lúc này giống Vu Tống Hãn như đúc.
"Mình... mình...rất... rất... thích..." một câu nói, nói lắp bắp, thế nào cũng không hoàn chỉnh.
"Thích tôi?" Vu Giai Thần hoài nghi, cô nếu không giúp hắn nói xong, sợ hắn sẽ vỡ mạch máu mất.
Mặt của hắn càng đỏ hơn, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, bàn tay dùng sức vò vò đầu, giống như là muốn tỉnh táo thêm chút, "Mình... mình là... Vương..."
"Tôi không có hứng thú biết tên bạn." Giọng nói cao ngạo vang lên, cô ôm sách vở lùi về sau vài bước, ánh mặt trời mùa hè chói chang chiếu sau lưngcô, sáng rực, "Tôi cũng biết bạn muốn nói gì, chỉ bày tỏ mà thôi, cũng khó khăn như vậy sao?" cười lạnh, "Nhưng mà tôi có thể trả lời bạn, tôi khôngthích bạn."
"Mình... vì sao..."
Thầm thở dài, nhiều năm như vậy, kiêu ngạo, si tình, ngây thơ, lăng nhăng, tất cả những nam sinh theo đuổi cô đều gặp qua, tất nhiên cô xử lí cũng rất sạch sẽ chẳng chùn tay, bởi vì nếu cô không làm vậy, người kia sẽ trực tiếp trừng phạt cô, cho nên về phương diện từ chối tình cảm này, kinh nghiệm của cô vô cùng phong phú.
Nhưng lần này, cô đột nhiên có chút không đành long, đột nhiên cảm thấy, thích một người, không phải sai, không phải bị đối xử như vậy, nhưngkhông có khả năng, thì không cần lãng phí thời gian của nhau, như vậy mới đúng.
“không thích thì không cần lí do, tôi không thích bạn.”
“Bạn… Ngay cả mình là ai cũng không biết.” Nam sinh bỗng nhiên nói ra thật rõ ràng.
“Bạn là ai quan trọng lắm sao?”
“Vậy chờ khi bạn hiểu mình, liệu có thể…”
“sẽ không.” Vu Giai Thần trả lời chắc chắn, “Bạn học, tôi thực sự không muốn tìm hiểu bạn, ok? Nếu mỗi người tỏ tình tôi đều phải tìm hiểu sau đó từ chối, tôi đây không phải là bận muốn ૮ɦếƭ? Tôi không có hứng thú với bạn, một chút cũng không, giữa chúng ta không có khả năng, nếu bạn khônghiểu tiếng trung, tôi có thể dùng tiếng anh nói lại một lần nữa.”
“không… không cần…” Gương mặt hắn lại đỏ, từ chối gọn gàng dứt khoát như vậy, thật sự tổn thương người khác.
“Vậy tôi có thể đi được chưa? Bạn đang chặn đường tôi.”
Vết thương thật sâu, mọt đao lại một đao, hắn đứng im nơi đó, không nhúc nhích.
Trừ Vu Tống Hãn, đối với bất kì người nào Vu Giai Thần đều không khách khí, không lùi không thỏa hiệp, cô nâng đầu lạnh lùng nhìn nam sinh đangđứng chặn đường mình, vẻ mặt cao ngạo, không nóng nảy.
Giằng co chưa đầy ba phút, nam sinh dưới ánh mắt của cô, bại trận, cúi đầu, im lặng nghiêng người.
Vu Giai Thần tiếp tục bước đi về phía trước, qua một đoạn nữa là tới chỗ cô ở.
Nam sinh nhìn bóng dáng cô, mái tóc dài xinh đẹp bị thổi bay, dưới ánh nắng vàng, dịu dàng vô cùng.
Đột nhiên, dũng khí dâng trào, hắn lớn tiếng hô: “Vu Giai Thần!”
cô làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Mình sẽ không bỏ cuộc!” Nắm chặt tay tiếp tục hét: “Mình thích bạn, mình muốn theo đuổi bạn!” hắn phải cố gắng lâu như vậy, mới có thể thốt lên hai câu.
cô khẽ bước, nhẹ nhàng biến mất trước mặt hắn.
Tuổi trẻ như vậy,cảm xúc dâng trào, cô trước giờ chưa trải qua, hắn không buông tay, chỉ khiến bản thân hắn có thêm tổn thương mà thôi, tội gì phải thế.
Vu Giai Thần nâng tay, vén mái tóc dài bị gió thổi bay, nhìn hàng cây xanh bên đường, thời tiết như vậy, rất đẹp, trừ bỏ việc nam sinh kia bất ngờ xông ra, thì hôm nay quả là một ngày khiến cô vui vẻ.
“Xem ra cô vẫn rất tốt.” một giọng nói trầm ấm vang lên.
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, cô mạnh mẽ quay đầu, thấy người đàn ông dưới bóng cây, anh tuấn lịch sự.
Nụ cười bên môi Vu Giai Thần cứng lại, nam sinh kia kêu lớn như vậy, hắn chắc chắn nghe được.
“Rất ngạc nhiên, hả?”
Là sợ hãi, tự do lâu như vậy, cô đã quên hóa ra mình không thực sự tự do.
“đi thôi.”
“đi… chỗ nào?”
Vu Tống Hãn khẽ nhíu mày, nụ cười càng thêm sâu xa, “cô nói xem?”
Tất nhiên là khách sạn.
Căn phòng sạch sẽ, được thiết kế và bài trí tỉ mỉ, khắp nơi tỏa ra sự sang trọng, nhưng hai người ở trong phòng ngủ, lại không thèm thưởng thức.
đã lâu không làm, cô đau giống như lần đầu, nước mắt không ngừng rơi.
Nhưng thân thể cô đã quen với hắn, đau, nhưng tiếp tục làm sẽ có phản ứng, mồ hôi ướt đẫm, điên cuồng hoan ái, cả đêm không mệt mỏi, cô khóc tới mức khan cả tiếng, một tiếng một tiếng cầu xin, hắn vẫn thờ ơ.
Cuối cùng đợi đến khi hắn tận hứng mới bỏ qua, nhưng mà lúc đó cô đã sớm bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, nhìn căn phòng tối, không biết ban ngày hay ban đêm, cô vừa động thân mình, cảm giác bủn rủn này làm cho cô suýt chút nữa kêu ra tiếng, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
“Tỉnh?” giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tập trung nhìn, thấy Vu Tống Hãn đang ngồi trên ghế sofa, mở laptop, dưới ánh sang màn hình, gương mặt hắn rất đẹp.
“Tỉnh thì đi rửa mặt, cô có bốn mươi phút.”
“Cái gì? Bốn mươi phút?” Vừa mở miệng cô phát hiện cổ họng đau rát, nhưng mà Vu Giai Thần đã tạo thành thói quen.
Mỗi lần sau khi cách biệt vài tháng, sẽ có một đêm như vậy, đau đớn giày vò, đến cao trào điên cuồng, thút thít, cầu xin, đổi lấy là sự ép buộc vĩnh viễn không có chừng mực, hắn không bỏ qua cho cô, tất nhiên sẽ không đau lòng vì cô.
“Sân bay.”
cô không hiểu, một chút cũng không hiểu, “đi chỗ nào?”
“Australia.”
“Tới đó làm gì?”
“cô còn ba mươi tám phút.”
cô hiểu rõ, Vu Tống Hãn sẽ không nói thêm gì nữa, đừng hi vọng hắn giải thích, hắn vừa mở miệng, đã nói với cô quyết định này, chứ không phải là hỏi ý kiến, cô thật ngốc, vậy mà còn hỏi hắn.
Cắn răng đứng dậy, cầm áo choàng để ở bên cạnh khoác vào, từng bước một chậm rãi bước vào phòng tắm.
Vừa đánh răng, vừa ngẩn người nhìn cô gái nhợt nhạt xuất hiện trong gương, không còn vẻ hồng nhuận tươi tắn, ở bên cạnh Vu Tống Hãn, cho tới giờcô đều yếu đuối nhu nhược.
Ngồi trên xe của hắn, nhìn phong cảnh ven đường trôi đi thật nhanh, cô vẫn luôn im lặng, hỏi cũng không có đáp án, nếu muốn hắn sẽ tự nói, khôngmuốn, hỏi cũng vô ích, dù sao cũng nhiều năm như vậy, cô đã sớm học được một điều, nói ít, mới có thể để mình được tốt hơn một chút.
Mãi cho đến khi ngồi trên ghế máy bay mềm mại, cô vẫn ngây ngốc không thể phản ứng được.
Lúc cô lên máy bay, Vu Tống Hãn chỉ đơn giản nói mấy câu, thực tế là, chỉ hạ lệnh: "Tới Australia chơi, chờ tôi tớn đón cô." Nghĩa là, khi nào hắn tới đón, cô mới được quay về Đài Loan.
Điên rồi, thật sự điên rồi! Tự dưng đuổi cô sang Australia, mặc dù đã bố trí nơi ở, ăn mặc, đi lại, nhưng cô vẫn không thể kiềm nén lửa giận trong lòng.
trên máy bay, cô bất đắc dĩ gọi điện cho ba nói muốn tới Úc du lịch vài ngày, Ba Vu vốn cưng chiều cô không có nguyên tắc, tuy rằng chưa đến ngày nghỉ nhưng cũng không trách cô ham chơi, chỉ dặn cô cẩn thận, chăm sóc bản thân cho tốt.
Chăm sóc bản thân? Ở Úc đang là mùa đông, cũng không phải là lúc để đi chơi, cô rất sợ lạnh, vô cùng vô cùng sợ, khí trời mùa đông ở Đài bắc chỉ hơn mười độ, đã khiến cô ngay cả nhà cũng không muốn ra, huống hồ là Australia.
Mà ở đây luôn mưa dầm, gió lạnh thổi, quả thật là lạnh thấu xương.
Vu Tống Hãn hắn nhất định là cố ý!
Cho dù muốn bắt cô đi đày, cũng không nên bắt cô đến nơi rét mướt như vậy, hắn biết rõ cô vẫn luôn sợ lạnh!
Vu Giai Thần cả ngày trốn trong nhà trọ không muốn ra ngoài, may là Vu Tống Hãn tuy biến thái nhưng vẫn bố trí sinh hoạt cho cô ổn thọa, cô khôngcần phải ra ngoài ăn uống, mỗi ngày đều nằm trên ghế dựa đọc sách.
Nhà trọ có ba tầng, cô chỉ ở trên tầng ba không có xuống dưới, nhưng mà ở đây có một phòng đọc, sách bên trong khá phong phú khiến cô phải tặc lưỡi, sách ở đây không giống phòng đọc của Vu Tống Hãn ở bên Cambridge chỉ toàn là sách chuyên ngành nghiên cứu, cô không hiểu, chỗ này đều là tiểu thuyết cô ưa thích, còn có những sách du kí đủ loại.
Lại nói tính cách của Vu Giai Thần quả thật kì quái, cô chỉ cần có sách, cho dù không có internet, điện thoại di động, hay bất kể công nghệ khoa học kĩ thuật nào cũng vẫn ok.
Sách cô thích rất nhiều, ngoại trừ sách nghiên cứu của Vu Tống Hãn cô xem không hiểu còn đâu tất cả những cuốn khác cô đều thích.
Trước đây ở cùng Vu Tống hãn, hắn không phải là người nói nhiều, mà cô trước nay vẫn trầm mặt, lúc hắn nghiên cứu báo cáo của mình, cô ở cạnh đọc sách, bầu không khí kì quái đó, lại thất sự ấm áp.
Ở đây chỉ cần một quyển sách, một bình trà, cô có thể ngồi đọc cả ngày.
Ngoài cửa sổ mưa rơi, gió lạnh tới tận xương, ở bên trong thì ấm áp, hương thơm của trà xanh và mùi sách mới, cuộc sống như thế, cô vô cùng thích.
Thời gian bình thản trôi qua rất lâu, cô cũng không rõ đã bao lâu, một tuần, hai tuần, hay một tháng?
cô ngoại trừ kiên nhẫn chờ người kia tới, không còn cách nào khác, nhưng cô thật sự không ngờ, cô lại nhận được điện thoại của ba.
"Tiểu thần."
"Ba, ba làm sao vậy?" Cảm giác được giọng nói của ba không thích hợp, Vu Giai Thần lập tức hỏi.
"Con vẫn ở Úc?"
"Vâng."
"Ba... ba..." giọng nói của Vu Hưng Nghiệp khẽ run, giống như đang cố gắng kiềm chế tâm trạng, "Ba mua vé máy bay cho con, con bây giờ bay qua Thụy Sĩ chờ ba mẹ."
"Ba, đã xảy ra chuyện gì? Ba làm sao vậy?" Vu Giai Thần lo lắng không thôi, ba của cô ít khi nói chuyện như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn.
"Công ty... Haizz.. Giờ không nói, con nhớ kĩ, lập tức thu dọn đồ ra sân bay, ba sẽ gửi cho con vé máy bay..." Dừng một chút, Vu Hưng Nghiệp thấy có vẻ không thích hợp, "Thôi được, một mình con đi ba sẽ lo, tiểu Thần, con ở Úc chờ ba, ba và mẹ sẽ đi đón con."
"Ba, ba nói cho con biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì." không biết gì, cho tới bây giờ đó là điều khủng khi*p nhất, cô cảm giác được, ở đầu dây bên kia tâm trạng ba đang rối loạn, vì vậy cô cũng lo lắng theo.
"Đúng là xảy ra chút chuyện, con không cần lo lắng, ba sẽ xử lí tốt, con nhỡ kĩ chờ ba tới đón, sau đó chúng ta đi Thụy Sĩ."
"Vâng." Lúc này, Vu Giai Thần cũng hiểu, cho dù cô hỏi rõ, cũng chỉ thêm phiền mà thôi, không bằng chờ ba mẹ tới, gặp mặt rồi hỏi cẩn thận.
"Tiểu Thần, con phải nhớ kĩ..." Giọng nói Vu Hưng Nghiệp có chút nghẹn ngào: "Con chính là con gái quý giá nhất của ba, chỉ cần con tốt, ba sẵn sàng hi sinh mọi thứ."
"Ba..." Nước mắt Vu Giai Thần chảy ra, "Ba, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba vẫn còn có con."
"Ngoan." Vu Hưng Nghiệp gật đầu, "Chờ ba."
"Vâng."
Điện thoại kết thúc, tâm trạng cô lúc này chỉ là lo lắng, hoàn toàn lo lắng.
Vu Giai Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này cô không dám hỏi, bây giờ, cô chỉ còn cách chờ đợi, không còn biện pháp nào khác.
Ba mẹ sẽ tới đón cô, cô chỉ cần chờ là được, thật ra cô lớn như vậy, đi du lịch khắp nơi, ba mẹ vốn không cần lo lắng, cô có thể qua Thụy Sĩ gặp mặt ba mẹ, nhưng ba lại không yên lòng, ba cho tới bây giờ đều như vậy, vĩnh viễn nghĩ cô chỉ là đứa nhỏ, vĩnh viễn lo lắng, dù làm bất cứ chuyện gì, cũng sợ cô bị thương, sợ cô không vui.
Có người ba yêu thương mình như vậy, cho dù đau khổ ẩn nhẫn nhiều năm, cô cũng cảm thấy đáng giá.
Được rồi, cô phải nhanh chóng tìm hộ chiếu, chờ ba mẹ đến là có thể xuất phát.
Đêm khuya sương mù dày đặc, ngọn đèn không chiếu sáng hết được căn phòng.
Vu Hưng Nghiệp nhìn người trước mặt, rõ ràng gương mặt quen thuộc, nhưng lại đột nhiên thấy xa lạ, rồi lại có một cảm giác không rõ, hình như là thời gian cứ như vậy chưa từng trôi qua, chưa từng có quá khứ.
"Tôi nên nói ông lòng tham không đáy hay nên cảm ơn lòng tham của ông?" Người đàn ông tuấn tú lẳng lặng đứng dưới ánh sáng mờ của đèn phòng, nhìn người đang tức giận ở trước mặt, trên môi nở nụ cười sung sướng.
"Mày... mày là kẻ vong ân phụ nghĩa..."
"Vong ân phụ nghĩa?" Chàng trai cười nhẹ, "Ân của ai, nghĩa của ai, hả?"
Trong nhất thời trống иgự¢ của Vu Hưng Nghiệp đập dồn dập, máu dồn hết lên mặt, lớn tiếng quát:" Tao đã nuôi mày nhiều năm!"
"Đúng không? Cho nên muốn tôi phải cảm kích ông?"
"Năm đó cha mày..." giọng nói Vu Hưng Nghiệp hơi ngừng lại.
"nói xong." Giọng nói ôn nhu của hắn lại vang lên: "Tôi đang chờ nghe."
hắn như vậy, chính là đứa nhỏ từ bé đã lịch sự nhã nhặn sao? Nhất thời Vu Hưng Nghiệp hoàn toàn kinh ngạc há hốc mồm, hắn đã nhìn qua vô số người, ánh mắt như lửa, nhưng hết lần này tới lần khác, lại bị người trước mặt này lừa.
Năm đó hắn, mới chỉ bảy tuổi, năm đó khi nhận nuôi ông đã xác định hắn không biết gì về chuyện kia, nhưng giọng điệu của hắn lúc này, giống như là cái gì cũng biết, "Tao... mày..."
"Ừ..."
Dáng vẻ như vậy, cả giọng nói, giống Hà Tử Tuyên như đúc, đúng rồi, gương mặt của hắn và mẹ rất giống nhau, cả tính cách cũng vậy.
Nhìn Vu Hưng Nghiệp trầm mặc, sự châm chọc trong đáy mắt càng đậm: "Ông không nói, tôi sẽ nói thay ông vậy. Ông nghĩ rằng chuyện năm đó chỉ mình ông biết, nhưng trên thực tế, quả thật năm đó tay sai của ông làm việc rất gọn gàng sạch sẽ không để lại vết tích, nhưng thật không ngờ, ba tôi lúc sắp ૮ɦếƭ, vẫn giữ tài liệu mà ông ấy nghi ngờ ở tủ sắt trong ngân hàng, cho nên không bị ông dùng lửa thiêu hủy. Thế nào, thật sự tiếc phải khôngba? Có thứ, người khác không nhìn ra. không có nghĩa là hắn không cảm thấy có vấn đề."
"Mày..." Sao lại biết?
"trên đời này chỉ cần có lòng, bất cứ chuyện gì cũng có thể tra được." hắn im lặng nhìn Vu Hưng Nghiệp, tròng mắt đen nhánh dưới ánh đèn trở nên sắc bén, "Rất nhiều chuyện, không phải người ૮ɦếƭ, thì sẽ kết thúc."
"Sổ sách gì, tao không biết!" Vu Hưng Nghiệp dùng sức vỗ bàn một cái, "Mày đừng có mà ở đây nói bậy!"
"Sổ sách mà ông tự làm, ông không nhớ rõ sao ba?"
Năm đó lúc Vu Hưng Nghiệp thất bại, được bạn tốt đưa vào công ty, thời gian trôi qua, thứ tiền tài ăn mòn không chỉ là Dụς ∀ọηg, còn có lòng người.
rõ ràng xuất thân giống nhau, bạn tốt Tống Thụy lại trở thành giám đốc, mà ông vẫn phải phụ thuộc vào người khác, ông không cam lòng.
Vì vậy lợi dụng sự tín nhiệm của bạn tốt, tìm kế, lấy lí do là hợp tác dự án mới, hợp tác với công ty khác, biển thủ số tiền mặt lớn, thừa dịp lúc tâm trạng bạn tốt đang nhiễu loạn, dụ hắn uống say, đưa tới Ma Cao chơi bạc, một lần chơi chính là con số kinh người.
Nhưng tài sản của bạn tốt khá vững, dù bị thua lớn như vậy, nhưng vẫn lo liệu được.
Hết lần này tới lần khác bên người lại có một người mưu tính, Tống Thụy không chỉ thua một lần, hai lần, cả dự án mới khai thác, cho nên tài chính bị đóng băng, không cách xoay sở, sau đó toàn bộ điều tra ra, giống như bom nổ dây chuyền, nổ tới thương tích đầy mình, dù sản nghiệp có lớn tới cỡ nào, cũng không thể chống đỡ.
Làm bạn từ khi còn trẻ, sau khi phát đạt cũng không quên nâng đỡ, cuối cùng bị bạn tốt phản bội.
Thiếu nợ ngân hàng, sòng bạc còn cầm giấy vay nợ mà ông chưa bao giờ kí, nói ông nợ một tỷ, ông rõ ràng không làm, nhưng hết lần này tới lần khác chữ kí trên giấy kia, lại là của ông.
Tống Thụy ba mươi lăm tuổi, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, mang theo người vợ xinh đẹp, Hà Tử Tuyên, gọi điện thoại cho con trai, giọng điệu bình thản, sau đó, từ tầng ba mươi bảy, cao nhất của công ty nhảy xuống.
không còn hi vọng, vô cùng thảm thiết.
Khi đó Tống Hãn, con hắn, còn ở anh, không hề biết gì.
Sau đó, Vu Hưng Nghiệp xuất hiện, đưa hắn từ anh về, như vậy mở ra khởi đầu mới.