Rất Khó Không Yêu - Chương 04

Tác giả: Chu Khinh

Lúc này Tống Hãn nắm tay của cô trước mắt bao nhiêu người, ý nghĩ duy nhất của cô chính là .. trốn. không khí trầm mặc trong phòng khiến cho côhiểu rõ những người này còn kinh ngạc hơn cả cô. một hồi lâu, rốt cục có người to gan mở miệng phá vở không khí quỷ dị này lúng túng nói: “Giáo sư, vị tiểu thư này là…”
“Em tên Joyce, là em gái của anh ấy” Sợ người nào đó nói linh tinh khiến mình bối rối nên Vu Giai Thần lớn mật trả lời. Tiếng anh của cô rất là lưu loát, nhưng sau khi nói xong ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tống Hãn cũng không có, sự can đảm của cô chỉ đến đây thôi.
“thì ra là em gái”. Vẻ mặt của mọi người tràn ngập thất vọng, còn tưởng rằng có bát quái gì về giáo sư.
“Hãn”, giọng nói nữ tính mềm mại mang đậm chất London vang lên, cơ thể rất có kỹ xảo chen vào từ từ đến gần, “tối qua chúng ta tính ra một tổ tư liệu mới, anh có muốn xem bây giờ không?”
Mặc dù chỉ khoác áo trắng nghiên cứu nhưng vẫn toát lên mười phần hấp dẫn, nhất là mái tóc màu đỏ rực lửa, như thiêu đốt. Tống Hãn có thể ko bị hấp dẫn? hắn vẫn nắm tay Vu Giai Thần chỉ về phía ghế ngồi: “Ngồi ở chỗ đó”.
“Vâng” cô vô tình đáp lại, thiệt là Vu Giai Thần, mày cần phải phản kháng, vì cái gì trước mặt mọi người mày không khi*p sợ, không lo lắng, nhưng hết lần này đến lần khác trước mặt hắn có bao nhiêu nhát gan thì có bấy nhiêu nhát gan? Đối với lời của hắn cô không dám có dị nghị. Ngoan ngoãn ngồitrên chiếc ghế dựa, trong thấy người nào đó lên lầu thay đổi áo khoác trắng, sau đó lập tức bị mọi người vây quanh, một đống tư liệu ào ạt tới, xem ra rất bận rộn. Thiệt là, nếu đã bận rộn như vậy, tại sao phải mang cô tới nơi này, cô đối với thế giới của hắn hoàn toàn không rõ, cũng không muốn hiểu, những dụng cụ ống nghiệm, cô chỉ nhận biết mấy thứ đơn giản, những đồ vật khác hoàn toàn không hiểu.
cô gục xuống bàn, đôi mắt ko tự chủ lại liếc nhìn Tống Hãn. Dáng vẻ của Tống Hãn khi mặc áo trắng nghiên cứu sao… nhìn đẹp như vậy? Đứng giữamột đám người ngoại quốc khí chất nho nhã của nam nhân phương đông thật khác biệt, đàn ông phương Đông đều rất ý tứ và trầm ổn, Tống Hãn làmột ví dụ, Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mím, dáng người cao ráo, mỗi một phần mỗi một tấc đều hoàn mĩ không khuyết điểm, khiến Vu Giai Thần nghĩ ra một từ chính xác nhất, ngọc thụ lâm phong. một người đàn ông dù ở bất cứ nơi nào, dù làm bất cứ điều gì cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, là đối tượng mà tất cả các cô gái phải ái mộ, nhìn cô gái tóc đó kia kìa ánh mắt say đắm, người nào có mắt nhìn cũng có thể thấy rõ. cô sững sờ nhìn cô gái đó giống như là đang khoác tay Tống Hãn, sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần đồng thời phát hiệnra mình lại nhàm chán tới mức chú ý tới loại chuyện này, vội thu hồi tầm mắt, nhìn bốn phía một cách nhàm chán.
“em thật sự là em gái giáo sư sao?” một người trẻ tuổi lên tiếng nói.
Vu Giai Thần quay đầu lại trông thấy một gương đang mỉm cười, mắt màu nâu có sự hiếu kỳ thiện ý, sau khi chần chờ, cô vẫn lễ phép gật đầu.
“Chà, thật tốt quá”. hắn kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, vừa ngồi xuống vội cởi găng tay và nói: “Xin chào, anh tên Jack”.
Vu Giai Thần nhìn hắn cười nhẹ. Jack khẽ nhích thân thể về phía cô, “Có một giáo sư lợi hại như thế làm anh trai, em nhất định cảm thấy hạnh phúc”.
Hạnh phúc sao? Vu Giai Thần một tia khổ sở thoáng hiện trong mắt, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cô có được người anh trai thế này là điều vô cung may mắn, vô cùng hạnh phúc, cô có thể lựa chọn không cần sao? Jack hình như không chú ý tới sự trầm mặc của cô, tới gần một chút hỏi: “Trước đây giáo sư có lạnh lùng thế này không? Giáo sư có thân thiết không? Giáo sư….”
Ném một đống vấn đề, Vu Giai Thần còn chưa kịp trả lời, cô biết rõ khả năng của Tống Hãn rất cao, nhưng không nghĩ mọi người bên cạnh lại sùng báihắn như vậy, cuồng nhiệt như vậy. Xem ra mọi người trong phòng thí nghiệm này coi hắn là thần rồi, ngay cả lời nói của Jack cũng tràn ngập tôn kính và hâm mộ.
Hâm mộ anh của cô, nếu có thể cô tình nguyện đổi anh trai.
Jack thật là một người hay nói, không cần cô trả lời gì cả mà hắn vẫn thao thao bất tuyệt, mà toàn bộ câu chuyện đều nói về Tống Hãn đáng sùng bái và kính ngưỡng ra sao, ca công tụng đạo, giống như là lời ca ngợi đã kìm nén thành một bụng, hôm nay cuối cùng tìm được cửa thổ lộ, hoàn toànkhông cần đối phương tiếp lời, cô ở chỗ đó chỉ có thể im lặng vui vẻ nghe hắn nói.
Những thứ thành tựu chuyện nghiệp kia giành được giải thưởng quốc tế, cùng với phát biểu tại SCI hay luận văn khiến người khác thán phục, Vu Giai Thần nghe không hiểu, cho dù đọc cũng không hiểu, nghe nói cũng đã xuất bản thành sách. Đây chính là thế giới của hắn sao? thì ra là lại cách xa cônhư vậy, trong mắt mọi người Tống Hãn không có việc gì không làm được.
“Jack, tài liệu hôm qua tôi đưa đã làm xong chưa? Bây giờ tôi muốn xem”. Thanh âm đạm đạm nam tính cắt đứt câu chuyện.
Jack luống cuống đứng lên xấu hổ cúi đầu xuống “Em .. còn chưa xong”. Giáo sư ko phải nói ba ngày sau mới cần? hắn nghĩ rằng…
“Xin lỗi, bởi vì tối qua tôi hoàn thành trước tiến độ, cho nên cần người tổ hợp tài liệu” giọng Tống Hãn nhẹ nhàng, dễ nghe.
“Giáo sư đã tính ra tổ hợp kia?” Jack lập lức nhìn thần tượng với ánh mắt sùng bái và hâm mộ, “Em lập tức đi làm!” Quả nhiên không hổ là giáo sư, rõràng tài liệu phải một tuần mới có thể hoàn thành, vậy mà chỉ vài ngày giáo sư đã làm xong, thật lợi hại!
“Có thể làm không?” tống hãn vô cùng săn sóc hỏi.
“không sao, em bảo đảm trước chín giờ sáng mai sẽ đem tài liệu cho giáo sư”. Hôm nay dù không ăn ko ngủ cũng phải làm cho xong
“Cám ơn.” Tống Hãn mỉm cười thản nhiên, làm cho Jack vui vẻ hận không thể nhảy dựng lên, hắn nhanh chóng làm việc, giống như đó là ban thưởng lớn nhất đời nhất hắn dù hắn phải làm việc không ngủ không nghỉ. Tống Hãn rất lưu loát đuổi người đi, yên lặng nhìn qua Vu Giai Thần, trầm mặc
“Tôi.. tôi không có nói chuyện với anh ta, là anh ta…” hắn bình tĩnh như vậy, Vu Giai Thần lập tức cảm thấy không đúng lắm, nghĩ đến cái chuyện mấy năm trước, sắc mặt cô tái nhợt vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi không có chủ động, hơn nữa chúng ta nói đều là…”
“Giai Thần”
“ừ?”
“Đến phòng nghỉ chờ tôi” một chìa khóa lóe sáng trước mặt cô, “lên lầu quẹo trái”
“uh” tim gan run sợ nhận lấy cái chìa khóa, cô ngoan ngoãn nghe lời.
Tống Hãn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự phức tạp, rồi lại lần nữa bình tĩnh.
Phòng nghỉ của Tống Hãn cùng với nhà của hắn thật giống nhau, đơn giản mà sạch sẽ. Gía sách được xếp đầy sách mà ngaycả tên cô cũng khônghiểu, bàn đọc sách bằng gỗ đào bóng loáng dưới ánh đèn ám áp nhìn thật sang trọng, một bộ ghế sô pha tinh tế đặt ở góc tường. Ở giữa là một chiếc giường lớn mềm mại, ga gường màu xanh đậm, bằng phẳng ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
“Bệnh sạch sẽ”. Vu Giai Thần nhỏ giọng nói thầm, cô sải bước nhảy lên muốn phá tan sự hoàn mỹ, lăn qua lăn lại trên giường, ngửi lấy mùi quen thuộc của Tống Hãn. Nơi này là phòng nghỉ riêng của hắn, khắp nơi đều là bóng dáng của hắn, nghĩ đến không khí trầm mặc kì dị vừa rồi ở dưới lầu, tâm trạng đang vui vẻ lập tức trầm xuống, hình như hắn không vui? Toàn thân run rẩy, khiến hắn mất hứng, cái giá phải trả cô không đáp ứng nổi. Đúng làkhông quan hệ, chỉ có bốn ngày, không, chỉ còn có ba ngày, cô sẽ rời khỏi anh, như vậy một thời gian rất dài bọn họ sẽ không gặp nhau, nghĩ đến đều này, cô đột nhiên cảm thấy mấy ngày tới đối diện với hắn cũng không quá khó khăn. cô nằm trên giường suy nghĩ miên man, mí mắt từ từ sụp xuống, tối ngày hôm qua ngủ không được nhiều, cơ thể mỏi mệt, ở chỗ này an tĩnh như vậy, trong không khí đều là mùi vị quen thuộc, cô chìm vào mộng đẹp….
đang ngủ say, không biết bị cái gì đánh thức. cô mở to mắt, trong phòng tối đen, không mở đèn, trong lòng khẽ nhói, rõ ràng lúc cô đi vào đèn mở, bây giờ… Hai mắt nhanh chóng liếc qua căn phòng, ngay cả thở cũng không dám.
“Tỉnh?” Giọng nói nam tính nhàn nhạt xuyên qua bóng tối, giống như không khí lạnh lẽo xuyên thấu lòng người.
Cơ thể Vu Giai Thần cứng lại, không dám động. Cho dù là một tia ánh sáng cũng không có, khiến cảm giác bị chèn ép tăng lên, càng ngày càng mạnh, tim cô như bị ngừng đập, hô hấp thoáng chốc dừng lại.
“Tôi còn đang suy nghĩ, cô có thể ngủ bao lâu?”
âm thanh rõ ràng là nhẹ nhàng, nhưng thân thể cô lại nóng lại, đến rồi, sự trừng phạt mà cô nghĩ ngợi đã tới.
“không có gì để nói, hả?”không nhìn thấy gương mặt nhưng giọng nói của Tống Hãn khiến cô sợ hãi.
“Tôi…” cô vừa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn: “Tôi không chủ động nói chuyện với hắn”, “thì ra cô vẫn nhớ” giọng nói giống như an ủi “Vậy cô thử nói, tôi nên làm như thế nào?”
“không phải là tôi chủ động….” cô chỉ có thể lầm bầm nói đi nói lại câu này.
“Lạch cạch” một tiếng giòn vang, là âm thanh dây lưng bị tháo ra, cô bị âm thanh kia hù dọa giật mình, cô liền đứng dậy, “Tống Hãn, tôi đã nói rồi”
“cô gọi tôi là gì?” giọng nói vô cùng êm ái, trong bóng tối làm lại khiến người ta sợ hãi.
“Tống…”
Quần áo của cô bị xé rách ra, dùng một loại sức lực gọi là điên cuồng, không cần khống chế lực đạo, trong bóng tối không nhìn thấy gì nhưng xúc cảm lại vô cùng rõ ràng.
“Đừng làm vậy.” cô liều mình giằng co, dùng sức đẩy Tống Hãn, thân thể giãy dụa muốn thoát khỏi hắn.
Vu Giai Thần sao có thể là đối thủ của Tống Hãn, cho tới bây giờ đều không phải, ở trên giường từng chút từng chút một bị hắn dùng động tác mạnh mẽ sỉ nhục, lột quần áo cô sạch sẽ Tʀầռ tʀʊồռɢ như trẻ sơ sinh.
“Dừng tay, không cần làm thế!”, cô nghiên răng nghiến lợi, hung hăng chửi bới, đẩy đánh.
Tính cách cô không phải như vậy, nhưng nhiều năm trước mặt hắn đều bị đè nén, chỉ là ngẫu nhiên, vô cùng ngẫu nhiên, bị hắn bức tới cực hạn, giống như hôm nay, tức giận giống như là nổi điên. cô bị Tống Hãn lật lại, bày ra tư thế quỳ nắm sấp, cái ௱ôЛƓ cao cao vểnh lên lên, “bộp” tiếng dây dưng rút ra vang lên, làm cho thân thể của cô cứng đờ, làn da cũng cảm thấy đau.
“Vu Giai Thần, xem ra thời gian qua cô đã quên rất nhiều chuyện”. giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, cùng hơi thở dồn đập, giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt cơ thể cô.
Tống Hãn vung tay, tiếp đó là từng cái quật, mỗi một cái đều đánh vào ௱ôЛƓ cô, tiếng vang thanh thúy truyền ra, cô rên lên. Nước mắt trào ra, cũngkhông phải là bởi vì đau đớn, người đàn ông này vô cùng hiểu rõ cô, nơi hắn đánh cũng không khiến cô quá đau đớn, nhưng đối với da thịt non mềmthì tạo thành từng vết ghê người, hơn cả cảm giác đau đó là nhục nhã, cảm giác này đang tràn ngập trong lòng cô. Vu Giai Thần vừa khóc, vừa lớn tiếng mắng chửi hắn, nguyển rủa hắn, nghĩ đến cái gì nói cái nấy, ngay cả sinh con trai không có xx như vậy cũng mắng ra.
“Tống Hãn, tên khốn khi*p, tôi chán ghét anh!” cô thút tha thút thít, gương mặt chôn trong gối khóc đến thở không ra hơi, “Lúc mẹ anh sinh ra anh, khẳng định là chọn sai thời gian, anh chính là cái….”
“Bộp” một phát, cảm giác đau khiến cho cơ thể cô cứng lại, đau rát từ bắp đùi truyền tới, khiến cô biết rõ, lần này Tống Hãn đánh thật.
“cô nói gì? nói lại lần nữa!” Giọng nói tràn ngập nguy hiểm, biểu thị người nào đó đang tức giận đến cực hạn.
hắn đánh cô, hắn thật sự đánh cô!
Tính tình quật cường của Vu Giai Thần bị một cây roi trêu chọc nổi lên, cô cắn răng, liều lĩnh tức giận mắng, “Tôi nói nếu như mẹ anh biết rõ hôm nayanh đối với một cô gái như vậy, nhất định sẽ hối hận…”
Lại là một roi hàng thật giá thật quất xuống, Vu Giai Than đau đến phát run, thân thể mềm mại nằm sấp trên giường, gào khóc: “anh đánh tôi đau, tên khốn khi*p!”
Lúc này cái gì sợ hãi đều không nhớ rõ, cô chỉ biết là Tống Hãn lần này thật sự đang dạy dỗ cô, không có đe dạo, không có áp lực trên tâm lý, mà là chân chính trừng phạt thể xác.

Lần này cũng không thèm để ý hắn đánh hay không đánh nữa, Vu Giai Thần chôn đầu vào gối khóc kinh thiên động địa, nghĩ lại không cam lòng, liều mình xoay người đứng dậy giật dây lưng trong tay hắn, cúi đầu cắn hắn, dùng sức đánh hắn, "anh dám đánh tôi! anh cái tên khốn kiếp này, anh lại có thể đánh tôi!"
Uất ức lúc này không phải chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn, từ lúc đầu hắn luôn cưng chiều cô, sau đó lại thay đổi. nhưng cũng chỉ là thay đổi thái độ, cho tới bây giờ hắn chưa từng động đến đầu ngón tay cô, về sau lúc ở trên giường thì "giáo huấn" cô, khiến cô đau, đó cũng chỉ là...
Nhưng ngày hôm nay thì hoàn toàn khác! cô không thể tiếp nhận được.
Vu Tống Hãn đưa tay giữ chặt cô đang khóc lóc om sòm, lần thứ hai ấn ngã Vu Giai Thần xuống giường, cô cúi đầu cắn hắn, hắn chỉ nắm chặt hai gò má cô, khiến cô đau nhức không thể cắn được, "Nếu để cho tôi nghe được lần thứ hai, tôi sẽ cho em một bài học lớn, biết không?"
"Ô ô ô..." Gò má của cô đau quá, nước mắt không khống chế được điên cuồng mà chảy ra, rơi xuống bàn tay hắn, nhưng
hắn lại không thèm để ý tới, chỉ dùng sức Ϧóþ, cô thậm chí còn nghe được tiếng "răng rắc" của đầu xương hàm truyền tới.
"Nghe thấy không?" anh gằn từng chữ từng chữ hỏi.
cô chưa từng nhìn thấy Vu Tống Hãn như vậy, trước đây tuy rằng cũng sợ hắn, nhưng bề ngoài của hắn thì nhã nhặn bên trong thì âm hiểm, nhưng lần này, lửa giận của hắn lại rõ ràng, buông thả khiến cho cô sợ vô cùng, không cam lòng run sợ gật đầu, ngón tay khẽ giảm lực đạo, giọng nói ôn nhu lại chứa đầy ác ý: "Vẫn còn nóng nảy như vậy, xem ra, em còn chưa được dạy dỗ đủ."
Hai gò má cô đau muốn ૮ɦếƭ, sợ hãi run rẩy.
Trong bóng tối truyền đến tiếng khóa kéo rõ ràng, Vu Giai Thần đột nhiên phản ứng được, lập tức không nghe theo hắn tiếp tục giằng co.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc