Rất Khó Không Yêu - Chương 02

Tác giả: Chu Khinh

Ngâm mình trong nước ấm, nhìn làn khói trắng ngân nga bay lên, thả lỏng lười nhác, Vu Giai Thần lại có thói quen thất thần. Tống Hãn sau khi nhận được học vị bác sĩ liền lưu lại Cambridge giảng dạy, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất Cambridge, hơn nữa phòng thí nghiệm của hắn rất nổi danh, rất nhiều công ty đều hy vọng có thể cùng hắn hợp tác nghiên cứu. sự nghiệp của hắn như mặt trời ban trưa, xem ra hắn nhất định sẽ lại anh Quốc, như vậy khoảng cách giữa cô và hắn càng xa hơn, côrốt cuộc không cần lo lắng hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học có thể tự lập, có thể từ từ thoát ly sự khống chế của hắn. không có uy Hi*p, không có sợ hãi, cuộc sống tự do, nghĩ đến thôi cũng làm người muốn bật cười. Tất cả mọi người đều hâm mộ cô có một người anh trai tốt, vừa anh tuấn lại ôn nhu, hơn nữa đối với cô nuông chiều tới cực điểm, thường xuyên gọi điện thoại quan tâm cô, gửi cho cô nhiều món quà, chỉ sợ trên đời này không ai tốt với cô hơn anh trai cô. Và chính cô cũng từng cho là như vậy, mãi đến nhiều năm sau cô mới phát hiện ra đó là giả. Trước kia côvẫn luôn nghĩ không ra, vì sao lúc trước cưng chiều cô, yêu thương cô, tốt với cô như vậy, lại đột nhiên biến thân thành ác ma, một lần, rồi một lần hù dọa cô đến nỗi mỗi đêm đều thầy ác mộng. Có phải cô đã làm sai điều gì? Hay là trí nhớ của côcó vấn đề, hoặc anh trai ôn nhu vốn không hề tồn tại?.
cô bây giờ đã không còn hiếu kỳ nguyên nhân thay đổi bởi cô đã trưởng thành, hắn dạy bảo cô phải vâng lời, kỳ thật lúc ban đầu hắn đối với cô rất tốt, chỉ là về sau mới bày ra sự xấu xa mà thôi.
Tống Hãn cưng chiều cô quá mức, cưng chiều đến tính tình cô cô cùng xấu, sự cưng chiều đó làm cho tất cả mọi người biết rõ cô là một tiểu quỷ kiêu căng, trừ hắn có thể dụ dỗ cô thì không có bất luận kẻ nào làm cô nghe theo, kể cả cha mẹ cô. cônhận định như thế, nhận định hắn như thế, nhưng cùng vì thế mà cô bị tổn thương. Vu Giai Thần không phải là không nghĩ tới phản kháng hắn, thoát khỏi hắn, nhưng nghĩ đến hậu quả thì cô run rẩy. Tống Hãn sẽ không đánh cô, cũng không mắng cô, chỉ ôn nhu cười, nhìn như nụ cười tao nhã ôn tồn, nhưng đối với cô là nụ cười của ác ma.
Lúc nhỏ, Tống Hãn làm cho cô thích hắn, đúng vào hai năm trước hắn lại làm cô sợ hãi. Bắt đầu từ ngày đó, cô cảm nhận sâu sắc, Tống Hãn là người cô không thể chọc, cũng không chọc nổi, ngoại trừ thuận theo hắn cô không có phương pháp khác.
cô từ phòng tắm đi ra ngoài, đã là một giờ sau, thay đồ ngủ màu lam cô lướt nhìn máy vi tính, chứng kiến hình ảnh của người nào đó cô cũng không bị hù dọa. Đối với sự hiện hữu của hắn, cô đã không còn kinh sợ, dù sao từ tám năm trước hắn đi anhQuốc, chỉ cần nàng ở trong phòng, bất luận là tỉnh hay ngủ, webcam luôn được mở, cho dù múi giờ chênh lệch. Khi hắn bắt đầu làm nghiên cứu, dù thời gian không nhiều nhưng webcam vẫn được mở. Mọi cử động của của cô đều bị theo dõi, loại chuyện này không phải ai cũng chấp nhận được, cô được Tống Hãn huấn lyện vô cùng tốt, tập mãi thành thói quen. Có khi côcảm thấy mình giống như động vật ở vườn thú, bị hắn dùng roi da và thức ăn từ từ thuần hóa, chỉ là roi da và thức ăn đều có độc.
Tống Hãn ngẫng lên nhìn cô một cái rồi tiếp tục làm việc của mình. Vu Giai Thần cũng tự nhiên cầm máy sấy tóc sấy tóc, tiếng vang mặc dù buồn tẻ, nhưng lại làm cho người ở đầu kia chú ý, cái gì cũng không nghĩ nữa, mãi cho đến khi da dầu bị nóng, cô mới luống cuống tắt máy
“đang suy nghĩ gì?”
Giọng nói vô cùng dễ nghe làm cô dừng lại động tác một chút, “không có, chỉ là không cẩn thận”
hắn không nói thêm gì, Vu Giai Thần ngoan ngoan lấy sách vở ra ôn tập, trong phòng ngủ nháy mắt an tĩnh lại. Xem ra buổi sáng Tống Hãn không đi ra. Trước đây, cô rất không quen với không khí như vậy, mấy năm gần đây cô bắt đầu thấy bình thường hắn làm việc của hắn, cô xem sách của cô, không có cảm giác lúng túng.
Nếu như không nghĩ sâu thì không khí này có thể gọi làm ấm áp. Mỗi đêm lẳng lặng ôn bài, thành tích của Vu Giai Thần so với Thư Dĩ An hơi kém một chút, nhưng vẫn thuộc loại tốt, hơn nữa các cô học trường danh tiếng, tỉ lệ thi đậu đại học thường rất cao, nhưng đối với đại học T thì hơi quá tầm, nên cô không thể lười được. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã mười một giờ cô khép sách lại. Nhiều năm như vậy, cô phải khâm phục Tống Hãn, hắn làm việc và nghĩ ngơi một cách có quy luật, cho nên trong lúc vô tình cô cũng đi theo luôn đúng giờ giấc. Bên đầu kia, Tống Hãn nói ngủ ngon, cô ௱ôЛƓ lung buồn ngủ, chuẩn bị lên gường ngủ
“Tất niên bay qua đây.”
cô nghẹn họng, trầm mặc thật lâu, Vu Giai Thần xoay người nhìn lại phía hắn
“Tôi đã đặt vé máy bay cho cô”. Tống Hãn lẳng lặng nhìn cô.
nói cách khác, hắn đã quyết định không cần trưng cầu ý cô, mà chỉ là nói cho cô biết. cô đã sớm quen
“Vâng”, Vu Giai Thần ko phản đối, bởi vì biết phản đối cũng vô ích, hơn nữa với tin mừng kia làm lòng cô không phản kháng mãnh liệt. Tống Hãn tinh tế quan sát cô, thấy cô sảng khoái đáp ứng cảm thấy có chút hứng thú.Vu Giai Thần vốn dùng vẻ mặt bình thường đối mặt, nhưng bị đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm lại sinh ra lo lắng, bàn tay nắm lại thành quyền, tâm tư của cô có bị tiết lộ không, người đàn ông trước mặt luôn quỷ quyệt khó đoán. Ánh mắt hắn đen như mực lẳng lặng nhìn cô, trong phòng ngủ không khí tĩnh lặng, cô ko dám làm gì, cứ như vậy hồi lâu sau, Tống Hãn nhé môi nói”đi ngủ đi”. Vu Giai Thần trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay ướƭ áƭ
Tháng 1 ở Cambridge, chưa phải là mùa đẹp nhất nhưng cảnh vật rất lung linh như bức tranh. Hai bên đường lớn là cây cối xanh ngắt trong không khí lạnh lẽo buốt giá của mùa đông, những cây cột đèn giữa những bồn hoa nở rộ đầy hơi thở nghệ thuật, dọc bên đường là ban công đầy những chậu hoa, hoa hồng kiễu diễm e lệ, hoa thủy tiên duyên dáng yêu kiều. Đập vào mắt là kiến trúc trung cổ trang nhã và trang nghiêm.
Vu Giai Thần xách cầm túi sách ngồi trên xe nhìn cảnh vật lộ ra vẻ hoạt bát, xinh đẹp. Mười mấy giờ máy bay thêm một giờ đixe, bởi chênh lệch múi giờ cô ngáp liên tục, cổ họng đau nhức, cô luôn là vậy mỗi khi đi đường xa đặc biệt mệt mỏi và sẽnóng giận.
Được trợ lý của người nào đó đón đưa đến nơi, sau khi nói lời cám ơn, Vu Giai Thần lấy ra chìa khóa dự bị mở cửa chính,tất cả bố trí bên trong đều quá quen thuộc. Trong phòng yên tĩnh, cô biết hắn không có ở nhà, nên cô không chần chừ chút nào, trực tiếp đi lên tầng hai tìm căn phòng mà cô đã ở trước đây, cô không mang theo hành lý bởi ở đây vẫn luôn có quần áo của cô. cô đi vào phòng tắm nhanh chóng tắm sạch sẽ, tóc chưa được sấy khô cô đã nằm lên giường ngủ. Bị đau đớn làm cho tỉnh lại, cơ thể bị xâm lược, có cảm giác như hít thở không thông. Tiếng hét vọt tới bên môi thì bị hơi thở quen thuộc chặn lại, cảm giác khó chịu làm cô thở dốc.
“Tỉnh rồi.” Tống Hãn thì thầm, không gian tối đen như mực nhưng lại vô cùng gợi cảm. Thân thể cô cứng đơ như tượng sáp, mà hắn thì trước sau như một như lang như hổ, hơn nữa hình thể khác biệt quá lớn, cô chịu đựng vật nóng của hắn rất vất vả, hắn như vậy mãnh liệt vào khiến cảm giác đau tăng gấp bội. cô biết rõ Tống Hãn không quan tâm cô, nên cô chỉ có thể cắn lấy môi mình, không để thốt ra những tiếng ՐêՈ Րỉ, một ít âm thanh vừa rồi đã đủ làm cô mất mặt.
Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng, giống như cười sự quật cường của cô, cô không hiểu, hắn cúi đầu chạm vào môi cô. Đây không phải là nụ hôn, đây hoàn toàn, hoàn toàn là sự chiếm hữu, sự chiếm hữu tuyệt đối của một nam nhân đối với nữ nhân. Ma sát đến đau nhức, hung hăng đến chật vật, làm cho Vu Giai Thần xấu hổ và giận dữ nhưng phản kháng cũng không tác dụng. Từ lúc Tống Hãn muốn cô đến anh cô hiểu mình tới đây là phải đối mặt với cái gì, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng hóa ra không đủ còn phải cần chuẩn bị tâm lí nhiều hơn nữa.
Đau quá, đau quá, tai sao lại đau như vậy, rõ ràng ko phải là lần đầu tiên.
“Lâu không làm, thật chặt” bàn tay Tống Hãn vuốt ve cơ thể cô. Cảm giác kịch liệt từ chỗ hắn xâm chiếm không ngừng lan ra khắp cơ thể, Vu Giai Thần nghĩ không ra chuyện như vậy có cái gì vui sướng, ngoại trừ sỉ nhục, đau đớn, còn có gì khác?. Hết lần này đến lần khác bị ép buộc, vượt qua giới hạn của cô, vượt qua tưởng tượng của cô. Lúc đau tới cực điểm, Vu Giai Thần run rẩy, hai chân bị kéo mở rộng đồng thời nâng cao, cô ở phía dưới thân thể hắn, nơi bị xâm chiếm như lửa thiêu cháy, đau nhức, lại giống như có một cảm giác khác làm cô không cách nào hô hấp. Hành hạ như vậy rốt cuộc tới khi nào mới dừng? Ngón tay Tống Hãn xoa lên chiếc cổ bóng loáng mảnh mai khẽ dùng sức, “kêu ra”. Đừng, bây giờ cô đã cảm thấy vô cùng mất mặt, quá đáng thương, không nên ép cô.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai?”
Giọng nói ôn nhu tại sao hành động lại thô lỗ và dữ dội như vậy? Cổ của cô bị hắn làm cho đau đớn, cô biết rõ tính cách của hắn, muốn thế nào liền như thế, ngoài trừ thuận theo ý hắn, cô không có biện pháp khác.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc