Đa Luân mưu đồSau khi Bắc Bang công chúa trở lại khách đường, quả thực cũng kinh diễm một phen, rốt cuộc cũng là mỹ nhân, tự nhiên sẽ không kém, so với Ngũ Thanh Thanh thuần khiết không nhiễm bụi trần, Bắc Bang công chúa này càng giống một đóa hoa Thái Dương sáng rỡ, thiếu đi phân mảnh mai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hoạt bát hẳn lên.
Nhị tỷ tỷ của Ngũ Thanh Thanh Ngũ Ái Oánh thấy ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Bắc Bang công chúa, liền mở miệng nói:
" Thất muội ta đi đâu rồi? Thất muội ta vì sao không cùng đến? "
Trong lời nói mơ hồ mang theo tia lo lắng, dường như sợ muội muội của mình lại bị Bắc Bang công chúa khi dễ.
Mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Nhị tiểu thư Ngũ gia, Ngũ Ái Oánh là một nữ tử đầy đặn, quanh thân tràn ngập tình cảm mẫu tính, trong mắt lại lóe ra ánh sáng từ ái, hơn nữa hơi thở khắp người rất là ôn hòa, trên người đeo trang sức phần lớn là trân châu mượt mà, càng là phụ trợ, vừa nhìn lại, liền khiến không ít người mê mắt, nhịn không được cảm thấy vị Nhị tiểu thư Ngũ gia này thật là cực kỳ thương Thất muội.
Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, xem ra mấy người tỷ muội Ngũ gia cũng không phải một lòng đâu, nếu Nhị tiểu thư Ngũ gia này thật sự quan tâm Ngũ Thanh Thanh như vậy, lúc này không nên nên hỏi Ngũ Thanh Thanh đi đâu, mà hẳn là vô thanh vô tức lui xuống đi tìm Ngũ Thanh Thanh mới phải.
Dù sao cũng chỉ cá nhân biết, hôm nay Ngũ Thanh Thanh đã đánh mất thể diện lớn như thế, không ra gặp người nhưng là rất bình thường, làm sao sẽ trông mong truy vấn như thế? Rõ ràng là ngại mọi người chế giễu còn chưa đủ.
Chẳng qua nghĩ đến cũng phải, mấy nữ tử của Ngũ gia đều không phải thân sinh tỷ muội, cùng cha khác mẹ đã tốt lắm rồi, huống chi còn có không ít đều là từ Bàng Chi khác nhau chọn lựa ra, huống chi, nữ tử muốn tiến vào Bản gia Ngũ gia nhiều vô kể, nhớ năm đó, cho dù tuổi tác các nàng không lớn, nhưng nhất định phải trải qua mấy phần đọ sức, trong lòng đều tự có so đo.
" A, ngươi nói Ngũ Trắc Phi sao? Ngươi không nói ta cũng quên mất, nữ tử Tây La các ngươi khí lượng thật nhỏ, chẳng qua là hỏi nàng cho mượn bộ y phục, nhưng nàng ta lại nghiêm bản mặt cho ta xem, rồi trốn đi, hoàn toàn không để ý ở đây còn có nhiều tân khách như vậy, không biết đại cục như thế, truyền ra ngoài, còn tưởng là Bản vương phi không biết quy củ giao hảo, này cũng thôi đi, quan trọng là sau này đừng làm hỏng chuyện của Vương gia mới tốt. "
Bắc Bang công chúa cũng là một người khéo mồm khéo miệng không tha ai, đem lời nói lúc trước của Gia chủ Ngũ gia lại trả trở về.
Ngũ Ái Oánh một bộ dạng tức giận, nhưng trong lòng thì vui vẻ khi Ngũ Thanh Thanh lại bị người ta quở trách một phen, nàng là Bàng Chi chọn ra, một đường gian khổ, nhưng Ngũ Thanh Thanh lại là tiểu thư con chính thê Ngũ gia, mặc dù bên ngoài đúng là nói cửu nữ Ngũ gia đều đối xử như nhau, thế nhưng có cha ruột là Gia chủ Ngũ gia, đãi ngộ làm sao có thể giống nhau? Cho nên nói, hôm nay nhìn thấy Ngũ Thanh Thanh đánh mất thể diện lớn như thế, nàng thật sự là rất vui vẻ.
Đồ vật của Ngũ Thanh Thanh từ trước đến nay đều là tốt nhất, bây giờ lại trong giây lát trở thành trò cười khắp Đế đô, trong lòng của nàng, coi như cũng có chút an ủi.
An Nguyệt Hằng cũng không muốn ở ngày đại hôn lại để cho ngoại nhân chê cười, nhẹ nhàng quét mắt Ngũ Ái Oánh, lập tức mở miệng nói:
" Được rồi, bắt đầu bái đường đi."
Bắc Bang công chúa trùm kín khăn đỏ tân nương, cầm lấy đóa hoa đỏ thẫm kia, người chủ trì lại mở miệng nói:
" Nhất bái thiên địa ~"
Động tác của hai người ngược lại phá lệ hài hòa, thế nhưng sắc mặt của gia chủ Ngũ gia lại không dễ nhìn, trên trán mơ hồ có thể thấy được tức giận, Ngũ Thanh Thanh này là đứa con ông vừa ý nhất, còn là nữ nhi ruột thịt của ông, vốn muốn cho nó tiền đồ tốt nhất, để nó về sau có thể ngồi lên vị trí kia, sinh hạ thái tử kế vị Tây La, khai sáng một vương triều thịnh thế, nhưng ai biết, đây hết thảy lại phát sinh biến số như vậy.
Nếu Hoàng đế tùy tiện ban thưởng một nữ tử, lấy thực lực của Ngũ gia và Nhi*p Chính Vương phủ, muốn giải quyết tất nhiên không đáng kể, nếu muốn trách thì trách ở, Hoàng đế vậy mà binh đi hiểm chiêu, đưa cho một cái Bắc Bang công chúa, thật sự là đang sống sờ sờ cũng bắt ông tức ૮ɦếƭ!
Gia chủ Ngũ gia thực sự không nhìn được nữa, lửa giận sinh từ bên trong, trong mắt mơ hồ toát ra mấy ngọn lửa, hừ lạnh một tiếng liền phất tay áo rời đi.
Mấy vị tiên nữ Ngũ gia, thấy động tác của Gia chủ nhà mình, chưa xuất giá thì lập tức đuổi kịp, rời đi theo Gia chủ Ngũ gia, đã xuất giá thì vẫn như cũ ngồi tại chỗ, vững như thái sơn, không hề có ý rời đi.
Mộc Tịch Bắc vừa thấy tình hình này, liền biết Ngũ gia này ân tình mờ nhạt, chẳng có chân tình gì đáng nói cả.
Tân lang tân nương bái xong thiên địa, mọi người cũng bắt đầu vỗ tay ồn ào, chỉ là không khí này thấy cứ quái dị thế nào, thật giống như rõ ràng đang trời trong mây tạnh đột nhiên sét đánh một trận, nhưng tất cả mọi người vẫn cứ điềm nhiên như không có việc gì, một chút phản ứng cũng không có.
" Nhị bái cao đường ~ "
Hai người lại dập đầu lễ bái với An mẫu.
Tâm tư An mẫu cũng có chút phức tạp, bà coi trọng Ngũ Thanh Thanh nhu thuận hiểu chuyện, nhưng đứa con dâu đường đường chính chính lại đột nhiên biến thành người khác, trong lòng tự nhiên cũng không thoải mái.
Trước kia có một Tịch Tình cản trở, hôn sự hết kéo dài lại kéo dài, thật vất vả Tịch Tình mới ૮ɦếƭ, nhưng hôm nay mắt thấy sẽ tu thành chính quả, lại đột nhiên bay đến một cô công chúa, mà cô công chúa này vừa nhìn đã biết khó đối phó, về sau sợ là không nắm tốt rồi.
" Phu thê giao bái ~ "
Người chủ trì lại mở miệng.
Mọi người bộc phát ra tiếng vỗ tay như nước thủy triều, chỉ là bầu không khí quái dị vẫn kéo dài như trước, trên mặt của mỗi người đều treo nụ cười dối trá, lại luyện thành lô hỏa thuần thanh (vô cùng thành thục) , bọn họ đều biết, đây là một trận đánh cược, rốt cuộc là Hoàng đế, hay là An Nguyệt Hằng? Thắng thì vinh quang vô hạn, thua thì bồi tính mạng người nhà vào! Đây là lựa chọn khó nhất bên trong đấu tranh chính trị.
Nhưng điều mà ai cũng biết lại là, lần này người Ngũ gia thế nhưng là ném đại hoả, thật không biết sau này Nhi*p Chính vương phải làm sao để cân bằng quan hệ hai bên, huống hồ Ngũ Thanh Thanh vậy mà có thai trước hôn nhân, dường như cũng gián tiếp tỏ rõ với mọi người, nữ tử Ngũ gia cũng không phải đồ chơi trân quý gì cả, nhiều nhất chỉ có thể xem như đồ chơi hiếm có đẹp mắt, nếu như muốn, kỳ thật trong thiên hạ vẫn có rất nhiều.
Mộc Tịch Bắc biết, An Nguyệt Hằng bây giờ nhất định là càng nghĩ càng cảm thấy lấy Bắc Bang công chúa về nhà vẫn tốt hơn, bởi vì đối với loại người giỏi đùa bỡn quyền mưu như hắn, đều rất giỏi dùng thuật chế ngự, hai bên chế ngự lẫn nhau, phòng ngừa một nhà lớn mạnh, mới tốt khống chế, vạn sự vạn vật, chỉ có cân bằng, mới có thể kéo dài. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
" Kết thúc buổi lễ ~ Đưa vào động phòng!"
Người chủ trì lại mở miệng.
Không cần phải nói, động phòng nhất định là chuẩn bị cho Ngũ Thanh Thanh, nếu Ngũ Thanh Thanh bây giờ ở trong phòng kia, tám phần một hồi sẽ bị đuổi ra ngoài.
Tất cả đồ vật đều vì Ngũ Thanh Thanh mà tỉ mỉ chuẩn bị, ngoại trừ những thứ mà nhà mẹ đẻ của nàng mang tới, sợ là đều sẽ vào trong hầu bao của Bắc Bang công chúa rồi.
Mộc Tịch Bắc trong lòng vui sướng, mặc dù nàng không có gì cả, nhưng lại thành công thoát ra, nàng còn có cơ hội trù tính, vì tương lai mình mà quy hoạch, thế nhưng Ngũ Thanh Thanh lại chỉ là càng lún càng sâu, rốt cuộc không thể thoát khỏi vực sâu lầy lội này được nữa, An Nguyệt Hằng a An Nguyệt Hằng, ngươi thật đúng là hại người rất nặng, kỳ thật những nữ tử này nói là yêu ngươi, chẳng qua cũng chỉ yêu quyền thế ngập trời cùng bề ngoài anh tuấn của ngươi mà thôi, hoặc là còn có ôn nhu nho nhã của ngươi, quan tâm nữ tử vào lòng, đáng tiếc, những điều đó đều không phải là con người thật của ngươi.
Buổi hôn lễ này thật sự là thú vị, thành công diễn ra một màn hài kịch tân nương không phải ngươi, từ nay về sau, Nhi*p Chính Vương phủ e rằng không thể an bình rồi.
Nhi*p Chính Vương phủ bên này đúng là náo nhiệt, Phủ Đa Luân công chúa lại là một cảnh tượng khác.
Lúc này Đa Luân công chúa cũng không xuất hiện ở Nhi*p Chính Vương phủ, mà là nằm ở trong иgự¢ một nam tử, y phục đỏ thẫm cởi một nửa, bờ vai loã lồ, da thịt phát ra ánh sáng oánh nhuận, mị nhãn như tơ, hương diễm vô cùng.
Đa Luân không biết suy nghĩ cái gì, nửa ngày không có động tác, nam tử sau lưng trong mắt lóe ra hào quang, nghiêm trang mở miệng nói:
" Nghĩ gì thế?"
Nam tử kia không phải người khác, chính là Gia chủ Lư gia, cho dù giờ phút này vẫn bày ra bộ dạng thánh nhân, nhưng tình dục trong mắt kia lại không lừa gạt được người chút nào.
" Bắc Bang công chúa này chính là một kẻ ngu, vậy mà thành kiếm trong tay Mộc Tịch Bắc, sau này còn không phải chỉ thế nào, nàng liền đánh thế đó? "
Khóe miệng Đa Luân mang theo một tia châm chọc, có chút tiếc nuối, nhưng cũng có chút tán thưởng.
Tiếc nuối là Mộc Tịch Bắc lại có thể xui khiến Bắc Bang công chúa, làm cho nàng ta lưu lại Tây La, cho nàng nhiều hơn một phần trợ lực, tán thưởng tất nhiên cũng là Mộc Tịch Bắc lợi dụng Hoàng đế, thực hiện biện pháp xa thân gần đánh.
Tuy nhiên Đa Luân từ đầu đến cuối vẫn nhìn không thấu một điểm, đó chính là Mộc Tịch Bắc rốt cuộc đang giúp ai? Nghe lời nói lúc trước của Lư Dẫn Minh, Mộc Tịch Bắc hẳn là giao hảo với Lục hoàng tử, chỉ là sao nàng lại nghe nói Mộc Tịch Bắc cũng đã nhiều lần lén gặp mặt An Nguyệt Hằng.
"Mộc Tịch Bắc hại ta mất đi hai đứa con trai, ta quyết sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Gia chủ Lư gia cũng bình tĩnh cuống họng mở miệng nói.
" A, ta ngược lại không biết Lư gia các ngươi có cái gì ghê gớm? Nên biết ba nhà Thôi Liễu Tôn, đều bại ở trong tay Mộc Tịch Bắc, trong cung lại còn có Ngũ quý phi Ngũ Y Nhân, ngươi có biết Ngũ Y Nhân nhiều năm như vậy sừng sững không ngã, là có bao nhiêu thủ đoạn, nhưng ai biết một cái sơ sẩy bé nhỏ không có ý nghĩa, lại làm nàng ta ngã xuống trong nháy mắt. "
Đa Luân công chúa dường như đối với lời nói của Gia Chủ Lư gia có phần không để ý lắm.
Theo Đa Luân thấy, mấy người Lư gia cũng không phải đối thủ của Mộc Tịch Bắc, hiện tại ngẫm lại, Đa Luân cũng là lòng còn sợ hãi, Ngũ Y Nhân chẳng qua chỉ đáp ứng Tôn Lộ xử lý một buổi yến hội thưởng bảo, nhưng lại dám kéo nàng ta từ trên vị trí quý phi xuống dưới, đây là tính kế cỡ nào.
Trên mặt của Gia chủ Lư gia không có biến hóa, qua nhiều năm như vậy giả bộ như chính nhân quân tử, tất nhiên là phải đối mặt với đủ loại nhân vật, hắn đã sớm luyện thành lô hỏa thuần thanh, chẳng qua có nguyện ý bộc lộ ra ngoài không thôi.
" Có điều Mộc Tịch Bắc đúng là người làm cho ta thưởng thức, nếu có thể làm việc cho ta, tự nhiên là không thể tốt hơn."
Đa Luân không biết suy nghĩ cái gì.
Gia chủ Lư gia nhướng mày, mở miệng nói:
" Chẳng lẽ công chúa muốn lưu lại tính mạng của nàng?"
Đa Luân đùa nghịch móng tay thon dài của mình, mở miệng nói:
" Người như vậy, tất nhiên là không thể lưu, nhưng trước khi ૮ɦếƭ ngược lại cũng không ngại làm cho chúng ta chút việc."
" Công chúa là muốn? "
Gia chủ Lư gia thử thăm dò mở miệng, nhưng Đa Luân không đáp lời, nàng tự có tính toán của nàng.
Mà hôn lễ của Nhi*p Chính Vương quả nhiên trở thành trò cười khắp Đế đô, mặc dù nói Nhi*p Chính Vương cưới Bắc Bang công chúa đúng là vô cùng khí phái, nhưng ở trong lịch sử Tây La, lại chưa từng có ngày đại hôn, mà đến lúc gần bái đường, tân nương lại biến thành người khác.
Người này lại không phải người khác, mà là tiểu thư Ngũ gia mà Nhi*p Chính Vương hứa gả sính lễ trên trời, cái này khiến cho không ít nam tử phải cúi đầu tiếc hận a.
Tuy nhiên liên quan đến việc Ngũ Thanh Thanh bị lưu truyền khắp nơi trong đế đô cũng có thêm bớt, nói thành cái gì cũng đều có, có nói tiểu thư Ngũ gia và Nhi*p Chính Vương là thanh mai trúc mã cũng không có cách nào, dù sao cũng là Hoàng đế đích thân hạ thánh chỉ, chỉ có thể nhượng bộ, có khác nói là An Nguyệt Hằng đứng núi này trông núi nọ, nhìn chán khuôn mặt mềm mại của Ngũ Thanh Thanh, lại thích kiểu như Bắc Bang công chúa.
Lại có người nói Nhi*p Chính Vương vốn cùng Bắc Bang công chúa tình đầu ý hợp, nhưng lại không tốt nếu bỏ qua Ngũ Thanh Thanh, điểm này bị Hoàng Thượng nhìn thấu, cho nên Hoàng Thượng mới làm một ác nhân, hạ thánh chỉ này.
Tóm lại, vô luận laọi nào, Ngũ Thanh Thanh đều thành đối tượng đáng thương khiến người ta đồng tình nhiều nhất, ngẫm lại sính lễ và đồ cưới lúc đến kia khí phái là không ai bì nổi, lại thành trò buồn cười nhất, ai có thể ngờ tới, một tiểu thư Ngũ gia vốn là được vô số người hâm mộ, cuối cùng lại từ chính phi biến thành Trắc Phi.
Huống chi, có lời đồn đại còn nói, sau đại hôn, Bắc Bang công chúa sau đó còn nói, Ngũ Thanh Thanh qua cửa thật sự quá mức đột nhiên, thậm chí còn thay đổi biện pháp để Ngũ Thanh Thanh ngồi kiệu hoa nhỏ lại khiêng vào từ cửa hông lần nữa.
Việc này xác thực đúng là như thế, chỉ là Ngũ Thanh Thanh làm sao lại chịu để Bắc Bang công chúa đùa nghịch như vậy, tuy nhiên vì trong bụng đang mạc danh kỳ diệu có hài tử, đợi đến vài ngày sau, đại phu có thể chẩn đoán chính xác nàng không phải mang thai, Ngũ Thanh Thanh liền sẽ không tùy ý để Bắc Bang sửa trị như vậy nữa.
Hỗn lễ của An Nguyệt Hằng đã qua hơn nửa tháng, mùa xuân tới thật rồi, trăm hoa đua nở, trăm chim tề tựu, trong phủ Thừa tướng tựa như là một chỗ tuyệt hảo để lánh đời.
Mộc Tịch Bắc nằm dưới một nhuyễn tháp, nhàn nhạt nhắm hai mắt, phơi nắng, nhuyễn tháp dưới sự đung đưa của nàng, cũng hơi rung nhẹ, khuôn mặt như ngọc của nữ tử dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt óng ánh, tựa như ngọc thạch đẹp nhất, tựa như ảo mộng, mang theo quang ảnh hiếm thấy.
" Tiểu thư, Lục hoàng tử giao thủ với Đồng La Quốc dường như lại thắng thêm một trận, Đồng La Quốc liên tục bại lui, dân chúng khắp nơi đều cực kì tôn sùng Lục hoàng tử, bây giờ nghe nói biên cảnh sắp bùng nổ một trận chiến cực lớn, nếu lần này thắng, Đồng La sẽ phải cút khỏi Tây La ta, Lục hoàng tử cũng có thể khải hoàn hồi triều rồi. "
Thanh Từ có chút sùng bái mở miệng, dù sao tình cảnh nguy nan của Lục hoàng tử nàng là biết đến.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nam nhân này đối với chiến tranh, đối với cục diện chính trị có thiên phú sâu sắc quả thực khiến cho người ta sợ hãi thán phục, chẳng qua nghĩ đến cũng là từ sau khi mình cùng hắn ăn tết mới xem chút sách, chính mình nhất định lại xem không ít, Mộc Tịch Bắc không biết là, kỳ thật Ân Cửu Dạ xem qua rất nhiều sách, nàng đọc cho hắn, có rất nhiều điều hắn cũng biết, chỉ là thích giọng nói ngọt mềm của nàng, nên mới giả bộ như cái gì cũng không biết, không ngờ ngược lại đã lừa gạt được Mộc Tịch Bắc, còn dâng lên một mảnh đồng tình.
" Có thể sớm ngày hồi triều tự nhiên rất tốt, chỉ là trạm cuối cùng này sợ là vô cùng gian nan, mà bây giờ đã trừ bỏ quân cờ Hàn Mộc mà An Nguyệt Hằng an bài chưa? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi thăm, nàng phơi nắng giống như trộm tinh mèo con, cực kì đáng yêu.
Thanh Từ nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
" Lục hoàng tử luôn luôn lợi dụng mấy tên gian tế này tương kế tựu kế rốt cuộc mới dễ dàng lấy được nhiều thắng lợi như vậy, làm sao lại loại nó ra chứ? Hơn nữa Lục hoàng tử làm người âm hiểm, rất nhiều chuyện xông pha chiến đấu đều để cho bọn người Hàn Mộc đi làm, nếu trừ đi Hàn Mộc, chẳng phải sẽ thiếu một cái tấm chắn?"
Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu, trầm giọng nói:
" Mấy người Hàn mộc cũng không phải kẻ ngu, bị người lợi dụng nhiều lần như vậy còn có thể không biết? Trận chiến cuối cùng này bọn họ rốt cục sẽ như thế nào sợ là không thể đoán được."
Hàn Mộc lặp đi lặp lại bị Ân Cửu Dạ nhiều lần lợi dụng, tất nhiên sẽ phát hiện Ân Cửu Dạ đã thấy rõ chân tướng sự tình, dựa theo lẽ thường mà nói, Hàn Mộc tất nhiên sẽ không để cho Ân Cửu Dạ tương kế tựu kế, nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu mình đã nhìn rõ điểm ấy, Ân Cửu Dạ nhất định cũng biết được, mọi người dường như cũng sẽ nghĩ rằng Hàn Mộc sẽ không diễn trò ở ván cuối cùng này, thậm chí sẽ bị Ân Cửu Dạ chế phục.
Nhưng chuyện mấu chốt cũng ngay tại điểm này, mình và Ân Cửu Dạ có thể phát hiện ra, thì Hàn Mộc cũng có thể phát hiện, như vậy trong nháy mắt thế cục địch sáng ta tối trước đó liền bị thay đổi, ngược lại là thành trường hợp bất lợi địch tối ta sáng, cho nên trận chiến cuối cùng này của Ân Cửu Dạ tất nhiên là vô cùng gian nan, biến số nhiều hơn, cực kì gian nguy.
" Tiểu thư, Lão thái phi truyền lời tới. "
Một nha hoàn chạy tới, thái độ hết sức cung kính.
" Lời gì? "
Thanh Từ trực tiếp thay mặt Mộc Tịch Bắc hỏi.
Nha hoàn kia không tự chủ được toàn thân run lên, mở miệng nói:
" Phủ công chúa đưa thi*p mời tới, Đa Luân công chúa muốn tổ chức Xuân yến sau mấy ngày nữa, cho nên Lão thái phi bảo tiểu thư sớm chuẩn bị."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, ánh mắt tĩnh mịch, Đa Luân và Lư gia dường như im lặng một thời gian, thật sự là không bình thường, phải biết rằng, nàng khiến Lư gia liên tiếp tổn thất hai đứa con trai, sao Lư gia có thể không ghi hận mình, thế nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, Lư gia vẫn không có động tác gì, thật sự là không hợp với lẽ thường.
Mộc Tịch Bắc cũng không cho rằng, Lư gia bởi vì ૮ɦếƭ mất hai vị công tử, đảo mắt một cái đã thành nhà thánh nhân.
" Các tiểu thư trong phủ đều đi sao? "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, nhìn về phía nhà hoàn áo trắng đang cúi thấp đầu mang theo tia dò xét.
Nha hoàn kia gật đầu, giòn tan mở miệng:
" Vâng, các tiểu thư trong phủ đều được mời. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cho nha hoàn lui xuống, lại mở miệng nói:
" Bạch Hàn."
Bạch Hàn trong nháy mắt liền từ chỗ tối hiện thân ra, mở miệng nói:
" Chủ tử."
" Gần đây Đa Luân và Lư gia có động tác gì? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
" Đa Luân công chúa gần nhất không có động tác gì cả, chỉ là vài ngày trước đó nàng ta triệu tập không ít sủng thần tiểu thụ một lần, mà mấy ngày nay, lại luôn quấn quýt cùng một chỗ với Gia chủ Lư gia. "
Giọng nói Bạch Hàn có chút quái dị, dường như cũng kinh ngạc vì sự phóng đãng và lớn mật của vị công chúa này.
" Có thể nghe được các nàng nói cái gì không? "
Mộc Tịch Bắc cau mày mở miệng, Đa Luân này chỉ triệu tập sủng thần căn bản không thể đoán ra rốt cuộc nàng ta đang đánh chủ ý gì, lập tức truy vấn.
Bạch Hàn lại hiếm thấy lắc đầu, hồi đáp:
" Bên trong Phủ công chúa ẩn giấu không ít cao thủ, hơn nữa lúc công chúa nói chuyện, hình như rất đề phòng, nên thuộc hạ căn bản không thể tới gần, nếu không sẽ bị người phát hiện."
Chân mày Mộc Tịch Bắc nhăn càng sâu, Lư gia và Đa Luân rốt cuộc đang muốn chơi trò gì, Lư gia ngược lại cũng không sợ, cũng chỉ có Lư Dẫn Minh còn tính là đại nhân vật, nhưng Đa Luân này thật sự rất khó chơi, chẳng qua hiện giờ cũng may là Thái hậu tựa hồ cũng không có ý muốn triệu Đa Luân vào cung làm bạn, vô luận Đa Luân dâng lên bao nhiêu kinh thư, nhưng Thái hậu vẫn như cũ không có ý nhả ra.
Thanh Từ cho Bạch Hàn một cái ánh mắt, để hắn đi xuống, tiếp theo giữ im lặng đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Suy nghĩ hồi lâu, Mộc Tịch Bắc cũng không có đầu mối, dứt khoát đứng lên, không còn trầm mặc nữa.
Ngày qua ngày đảo mắt đã đến đây, hơi có chút thảo trường oanh phi tùy ý, trong không khí đều tràn ngập hương vị mùi cỏ và ánh nắng nhàn nhạt, ánh nắng rải xuống từng mảnh bóng râm sáng rỡ, khiến cho người ta chỉ cảm thấy vô cùng thư sướng.
(草长莺飞 Thảo trường oanh phi: đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam. đơn thuần là tả cảnh thôi. Dịch là "giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở" hay thích thế nào cho hay cũng được)
Mộc Tịch Bắc đổi lại y phục ngày hè, váy sa áo иgự¢ màu mật hợp, phối thêm áo khoác nhỏ màu xanh lam bên ngoài, rất đẹp mắt.
Một đoàn người ngồi lên xe ngựa đến phủ công chúa, cực kì khí phái.
Lần này Mộc Tịch Bắc lại ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lão thái phi, dù sao Lão thái phi có sủng ái Mộc Tịch Hàm như thế nào đi nữa, cũng không thể quá mức, những hài tử khác cũng phải trấn an nhiều hơn, nếu không truyền ra ngoài, ngược lại là bất lợi với thanh danh của Tướng phủ.
Hiện tại trong tướng phủ, có thể tính làm con chính thê thì chỉ có Mộc Hải Dung, hài tử do Thanh Quốc công chúa sở sinh, chỉ là điều khiến Mộc Tịch Bắc nghĩ mãi mà không thông chính là, Thanh Quốc thật sự phát sinh nhiều chuyện như vậy sao? Mà có thể để cho một vị công chúa đã xuất giá thật lâu không thể trở về nhà? Phải biết rằng, như vậy rất dễ bị người ta lấy làm đầu đề câu chuyện.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn Lão thái phi, tươi cười mở miệng nói:
" Cô, cũng không biết tình hình thiên tai thế nào? Phụ thân khi nào mới trở về? "
Mộc Chính Đức đi lần này đã hơn mấy tháng, ngay sau đó Ân Cửu Dạ cũng đã đi hơn một tháng.
Lão thái phi nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy nha đầu này cười xán lạn, ánh mắt bạc tình bạc nghĩa kia cười lên cực kỳ giống trăng lưỡi liềm, nhưng thật ra chọc người trìu mến.
" Tình hình thiên tai đã được khống chế, nhưng cũng không biết phụ thân ngươi nghĩ như thế nào, còn muốn ở lại nơi đó một thời gian nữa, dường như muốn đợi nhóm nạn dân đều ổn định lại, mới bằng lòng trở về. "
Lão thái phi ngược lại cũng không tận lực nhằm vào hoặc là bài xích Mộc Tịch Bắc, trong mơ hồ thậm chí cũng mang theo phân yêu thích.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không lên tiếng nữa, không lâu lắm, lại mở miệng hỏi:
" Cô, lần này công chúa mở yến, Lư gia đi không? "
Lão thái phi dường như biết Mộc Tịch Bắc suy nghĩ cái gì, ngược lại cũng không giấu diếm:
" Đi chứ, Lư gia tinh thông âm luật, cầm nghệ tạo nghệ khá cao, tất nhiên là không thể thiếu Lư gia."
Đảo mắt, mọi người cũng đã ngồi ở trong quý phủ công chúa rồi.
Yến hội lần này được bày ở sân viện ngoài trời, nam tử một tịch (Chỗ ngồi) , nữ tử một tịch, phân biệt hai bên, lưng có khúc thủy lưu thương, rừng xanh thành đệm, cũng có trăm hoa đua nở, hồng tía diễm lệ, từng đoá hoa cực kì kiều diễm, phảng phất như nữ tử xinh đẹp đang chải chuốt trang dung, son phấn vạn điểm, ngay cả trong gió xuân đều phiêu tán hương khí, hồ điệp bay múa, ong bướm bay lượn, phủ công chúa lớn như vậy giống như một vật sáng, liên tục không ngừng tiếp nhận ánh nắng mặt trời, xinh đẹp cực kì.
Bao quanh giữa ghế là tấm thảm hơn một dặm, hiện ra ba mặt vờn quanh, bởi vì cách nói tọa hướng nam bắc, nên phía bắc là chủ tịch (Địa vị của chủ nhân trong cuộc yến tiệc)
, hai mặt đông tây theo thứ tự là khách tịch, phía tây ngồi không ít nữ tử tôn quý, trên đầu trâm cài loạn chiến, hoà lẫn làm cho người ta loá mắt, từng kiện áo bào hoa lệ cạnh tranh chấp huy, giống như lưu quang.
Phía đông thì theo thứ tự ngồi một ít nam tử, cầm đầu là Thái tử, một thân cẩm bào huyền vàng nhạt, lưng ưỡn lên thẳng tắp, dường như là muốn bày ra chút khí độ thái tử. Chỉ tiếc, so với An Nguyệt Hằng cách dưới mấy vị lại kém hơn rất nhiều.
An Nguyệt Hằng đầu đội ngọc quan, một thân cẩm bào màu xanh thêu tơ vàng, khí chất xuất trần, chỉ tùy tiện ngồi như vậy, đã có loại cảm giác bày mưu nghĩ kế, vạn phu mạc địch ( "vạn phu mạc địch" 萬夫莫敵 muôn người không chống lại được), bỏ đi cặp mắt bạc tình bạc nghĩa quả tính kia đi, một thân mềm mại khí độ, cùng thành thục ổn trọng không thể phủ nhận, quả thật có thể khiến cho vô số nữ tử chạy theo như vịt.
An Nguyệt Hằng dường như cảm nhận được ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, khẽ gật đầu với nàng, bên trong ánh mắt lại mang theo phức tạp, hai ngày này giữa Bắc Bang công chúa và Ngũ Thanh Thanh dường như tạo thành thế thủy hỏa bất dung, làm hắn có chút đau đầu, lần đầu tiên hắn phát hiện ra, nữ nhân lại phiền toái như vậy.
Nghĩ đến Tịch Tình ở bên người mình, nàng căn bản giống như cái đầu gỗ, không ầm ỹ không nháo loạn, lại liều mạng hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngược lại khiến hắn rất vui vẻ, mà Ngũ Thanh Thanh trước giờ cũng thuận theo, chưa từng làm phiền hắn, dịu dàng yên tĩnh khiến hắn không nỡ tổn thương chút nào.
Cho nên, nữ nhân của hắn cũng chỉ còn lại mấy người trong hậu viện, mặc dù có người cũng có thân phận, nhưng phần lớn là quan viên dùng để lấy lòng hắn, các nàng cứ việc nháo loạn ầm ỹ đến chướng khí mù mịt, nhưng cũng ít khi nháo sự tình đến trước mặt mình. Mà nếu thật sự chọc hắn sinh khí, hắn cũng sẽ xử phạt.
Thế nhưng bây giờ, hai người này, hắn lại không thể tùy tiện động, cho nên để duy trì cân bằng là cực kỳ khó. An Nguyệt Hằng không khỏi nghĩ đến, có phải Mộc Tịch Bắc đã sớm gặp loại tình cảnh này rồi không, cho nên mới nghĩ ra chiêu số âm hiểm như vậy, thế nhưng để hai nữ nhân ngày ngày làm phiền hắn.
Mộc Tịch Bắc ngồi ngay ngắn ở trước một bàn dài, trên bàn bày biện điểm tâm trong suốt đến cực điểm, phía sau đứng hai nha hoàn Thanh Từ và Bạch Lộ, ngược lại cũng không có gì bất thường.
Mộc Tịch Bắc hơi gật đầu với An Nguyệt Hằng, liền dời đi ánh mắt, không tiếp tục để ý, khiến An Nguyệt Hằng có chút nghĩ không ra.
Triệu Loan Kính ngồi ở bên người Mộc Tịch Bắc, đem giao hội giữa Mộc Tịch Bắc và An Nguyệt Hằng xem ở trong mắt, nhưng trong lòng thì có chút khó hiểu, phụ thân không phải nói nếu như đoán không sai, Mộc Tịch Bắc nhất định sẽ không lựa chọn An Nguyệt Hằng? Nhưng hôm nay xem ra, hai người lại phá lệ quen biết, chẳng lẽ phụ thân đoán sai?
Mộc Tịch Hàm cũng đem một màn này xem ở trong mắt, ngón tay hơi nắm chặt, dưới cái nhìn của nàng, nếu Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đã ở cùng nhau, như vậy vì sao còn muốn trêu chọc An Nguyệt Hằng?
Tuy nhiên đoán chừng nếu Mộc Tịch Bắc biết được ý nghĩ của Mộc Tịch Hàm, nhất định sẽ phiền muộn cực kỳ, nàng rõ ràng chỉ là gật cái đầu, liền thành thủy tính dương hoa (trêu hoa ghẹo nguyệt), thật sự là oan ૮ɦếƭ.
" Tịch Bắc muội muội, ta nghe phụ thân nói yến hội lần này là nhằm vào muội muội mà đến, muội phải cẩn thận một chút mới phải. "
Triệu Loan Kính có chút lo lắng mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu:
" Loan Kính tỷ tỷ không cần lo lắng, muội còn chưa có mặt mũi lớn đến nỗi, phải để Đa Luân công chúa nhìn với con mắt khác."
Triệu Loan Kính nắm chặt tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, hơi có vẻ lo lắng mở miệng nói:
" Vẫn phải cẩn thận chút cho thỏa đáng. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy hai người quen đến đây.
Không phải người khác, chính là trước mắt chạm tay có thể bỏng Bắc Bang công chúa và Ngũ Thanh Thanh, có thể nói hai người này từ sau đại hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Bắc Bang một thân váy sa màu đỏ, ngược lại cũng đẹp mắt, Ngũ Thanh Thanh thì vẫn như cũ là một thân váy trắng thuần, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, xem ra có vẻ đã từ sỉ nhục trong ngày đại hôn hôm đó bình tĩnh lại, năng lực kháng đả kích ngược lại cũng rất mạnh.
Trong mắt Bắc Bang mang theo lửa giận cường thịnh, cũng gắt gao ngăn chặn Ngũ Thanh Thanh, Ngũ Thanh Thanh cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Bắc Bang công chúa, vẫn như cũ là Bạch Liên thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc sáng lên, xem ra nên đề điểm cho vị Bắc Bang công chúa này một chút, Ngũ Thanh Thanh không ầm ỹ không nháo loạn như vậy, lại rất hợp với tâm ý An Nguyệt Hằng, cứ thế mãi, An Nguyệt Hằng khổ vì chuyện điều chính, tất nhiên sẽ thích tìm đến nơi ở của Ngũ Thanh Thanh tính tình yên tĩnh ôn nhu hơn, dù sao nam nhân cả ngày ở bên ngoài, lục ᴆục với nhau, tranh quyền đoạt thế, nhưng cũng cực mệt.
Ngũ Thanh Thanh rốt cuộc là đi ra từ Ngũ gia, nắm giữ tâm tư của nam nhân từ trước đến nay là cực chuẩn, bằng không cũng không đến mức ở trong các nhà trường thịnh không suy.
" Thái hậu giá lâm! Đức Dương Trưởng công chúa giá lâm! Đa Luân Trưởng công chúa giá lâm! "
Theo một tiếng thông báo của tỳ nữ. Mọi người cùng nhau đứng lên, hành lễ với mấy người:
" Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Mộc Tịch Bắc ánh mắt tĩnh mịch, dựa theo thông lệ năm trước mà nói, Thái hậu là sẽ không tham dự, đủ để thấy mặc dù không để Đa Luân trở lại trong cung phụng dưỡng, nhưng rốt cuộc vẫn tới cho nàng ta chỗ dựa.
Đa Luân cười như không cười cùng Mộc Tịch Bắc liếc nhau một cái, không có mở miệng, một thân quất sắc lửa nóng tản ra phong tình mê người, dáng người có lồi có lõm không biết hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người, tuyết trắng trước иgự¢ lại theo bước chân của nàng thoát ra, mê hoặc tâm thần con người.
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, lâu dài bị vây ở bên trong nguy hiểm, khiến nàng đối với điều này cực kì nhạy cảm, loại cảm giác không thoải mái này, không khỏi khiến Mộc Tịch Bắc mím chặt đôi môi, có chút bất an.
Lại đem ánh mắt dừng ở trên người Đức Dương Trưởng công chúa ở bên người Đa Luân, một thân váy lụa ngọc xoáy nhuyễn sa tản màu khói, hơi có vẻ mộc mạc, có điều phối với một cái đai lưng bằng vàng khảm đầy trân châu bạch ngọc, lập tức đã làm rạng rỡ không ít.
So sánh với Đa Luân phóng đãng nóng bỏng, thì Đức Dương Trưởng công chúa hoàn toàn là một loại hình khác, cổ áo mở cực nhỏ, đi đường cũng cực kì đoan trang, chỉ là trên mặt vẻ mặt có chút trống rỗng, hai mắt vô thần, mang theo mơ hồ ૮ɦếƭ lặng, mặc dù khóe miệng cũng hàm chứa một chút ý cười, nhưng ý tứ qua loa cho có lệ lại không cần nói cũng biết, không thể không nói, vị Đức Dương Trưởng công chúa này ngoại trừ thiếu chút hung hăng vênh váo, mười phần là vị công chúa đủ tư cách hoàng thất.
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, nhạy cảm phát hiện hôm nay trống rỗng trên người Đức Dương công chúa còn sâu hơn dĩ vãng, nhưng kiểu tính tình như Đức Dương Trưởng công chúa, làm sao lại giao hảo với Đa Luân? Theo lý mà nói, hai người cùng nhau lớn lên, tính tình cũng nên gần, nhưng kì thực hai người này hoàn toàn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm sao quan hệ lại hòa hợp như vậy? Đầu óc Mộc Tịch Bắc đang nhanh chóng xoay chuyển, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện liên quan đến hai người mà mình đã tiếp xúc ở kiếp trước, không khỏi nghĩ đến một vấn đề, thanh danh phóng đãng của Đa Luân công chúa là bắt đầu truyền ra từ khi nào đây?
Đa Luân mở miệng nói với Thái hậu một thân Cát phục phi la túc kim Ngũ phượng ở bên cạnh, cười cực kì vui sướng:
" Mẫu hậu, hôm nay trời sáng khí trong, là ngày lành, không bằng để các vị tiểu thư ở đây biểu diễn một phen, hưởng lạc tạm thời, đề cái náo nhiệt, ý mẫu hậu như thế nào?"
Mắt Thái hậu nhìn các nữ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lại nhìn nhìn sắc mặt trống rỗng của Đức Dương ở bên cạnh mình, trái tim có chút đau xót, thở dài, gật gật đầu:
" Nhìn thấy mấy nữ tử tuổi trẻ diễm lệ, mẫu hậu rốt cục mới cảm giác được mình già. Năm tháng không buông tha người a."
Một màn này rơi vào trong mắt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc không khỏi suy đoán, vì sao hôm nay Thái hậu phá lệ để ý Đức Dương Trưởng công chúa vậy? Chẳng lẽ ngày tiểu mãn đã từng phát sinh qua cái gì? Mộc Tịch Bắc bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm những trí nhớ liên quan đến ngày tiểu mãn ở trong kiếp trước.
(Tiểu mãn (tiếng Hán: 小滿/小满) làmột trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60° (kinh độ Mặt Trời bằng 60°).
" Mẫu hậu làm sao già được, rõ ràng là diễm lệ bức người mới phải."
Đa Luân hờn dỗi mở miệng, các nữ tử ở phía tây cũng nhao nhao phụ hoạ.
Ngũ Thanh Thanh cũng mở miệng:
" Nếu nói Thái hậu nương vẫn như cũ xinh đẹp như hoa, nói đến bản thân Thái hậu nương nương cũng là không tin, nhưng riêng phần khí độ tứ hải có được ở trên người của Người, chỉ có người trải qua thế sự biến thiên, năm tháng mài dũa mới có được, cho dù dung mạo tinh xảo đến đâu so ra cũng kém, cho nên vô luận nữ tử mỹ mạo cỡ nào, ở trước mặt Thái hậu nương nương cũng chỉ có thể xấu hổ vô cùng. "
Ngũ Thanh Thanh ngôn từ khẩn thiết, vẻ mặt chân thành, không có một chút dáng vẻ nịnh nọt, khiến Thái hậu nghe được không khỏi tin ba phần.
Còn chưa đợi Thái hậu đáp lời, Bắc Bang công chúa đã mở miệng:
" Ngũ Trắc Phi, không phải Bổn vương phi muốn tìm ngươi phiền phức, nhưng ngươi xem ngươi đang nói gì vậy? Cái gì gọi là có được khí độ tứ hải? Cái gì gọi là trải qua thế sự biến thiên? Thái hậu nương nương mặc dù là nữ nhân tôn quý nhất Tây La, thế nhưng loại lời có được tứ hải này, ngay cả Thái hậu nương nương Bắc Bang cũng chưa từng dám nói, nhưng ngươi lại chụp cái mũ này cho Thái hậu nương nương, sẽ không sợ có người truyền ra ngoài, nói Tây La ta mưu toan xưng bá thiên hạ! Đây không phải khi không gây thù hằn cho Tây La!"
Bắc Bang công chúa đến cùng cũng không phải đồ ngốc, tuy rằng bị Mộc Tịch Bắc lợi dụng, nhưng lời nói hôm nay lại không thể không làm cho Mộc Tịch Bắc coi trọng hơn một chút.
Loại lời có được tứ hải này, nếu tùy tiện nghe một chút xác thực cũng không sao, nhưng để Bắc Bang công chúa lấy ra nói như thế, liền có chút ý tứ hàm xúc không rõ, truyền ra ngoài, không thiếu được sẽ khiến người ta cho rằng Tây La đang muốn mưu đồ thiên hạ! Huống chi, lời này là xuất từ miệng của Bắc Bang công chúa, liền có vẻ càng hợp tình hợp lý hơn, Thái hậu Bắc Bang người ta còn không dám nói như thế, huống chi một cái nho nhỏ Tây La?
Đồng thời, Bắc Bang công chúa tuy rằng là nhân sĩ Bắc Bang, cũng là lấy ánh mắt của người Bắc Bang, lấy thân phận người Tây La vì Tây La đưa ra ý kiến, không thiếu được muốn lấy hảo cảm của người Tây La.
An Nguyệt Hằng thấy vậy cũng nhíu nhíu đầu mày, bây giờ hắn cưới Bắc Bang công chúa làm phi, giống như câu nói vừa rồi là vạn vạn không thể nói, nếu không thật sự dễ dàng bị người ta bắt được nhược điểm.
Ngũ Thanh Thanh cắn cắn môi, đang muốn mở miệng lần nữa, Bắc Bang công chúa lại như cũ đoạt trước:
" Còn có cái gì gọi là trải qua thế sự biến thiên? Thái hậu nương nương xuất thân cao quý, tôn vinh vô hạn, hiện nay còn là nhi nữ song toàn, đang dưỡng tuổi thọ, ngươi đây là muốn rủa Thái hậu nương nương vong nữ mất con sao?"
Trong lòng Mộc Tịch Bắc không nhịn được muốn vì Bắc Bang công chúa vỗ tay nói hay, bộ dạng khéo mồm khéo miệng này thật đúng là không tha ai, cho dù Ngũ Thanh Thanh có tâm cãi lại, thế nhưng nàng ta ngày xưa tạo nên hình tượng ở trước mặt mọi người lại là bất thiện ngôn từ ( không nói lời không hay), làm sao có thể tranh luận được với Bắc Bang công chúa hùng hổ dọa người như vậy.
Sắc mặt Thái hậu cũng trầm xuống, có chút lo lắng nhìn Đức Dương bên cạnh mình, tâm tư nhưng cũng linh động, bất động thanh sắc châm ngòi quan hệ giữa An Nguyệt Hằng và Ngũ gia, cau mày nổi giận nói:
" Nhi*p chính vương, theo ai gia thấy, Trắc Phi này của ngươi cũng không tốt lắm a? Vẫn nên dạy dỗ nhiều hơn mới tốt mang ra cửa, nếu không anh minh nhiều năm của vương gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ai gia thật sự là tiếc hận."
An Nguyệt Hằng cúi thấp con ngươi, lửa giận trong lòng tăng vọt, một mặt là vì Ngũ Thanh Thanh ngôn từ không suy nghĩ, một mặt là vì Bắc Bang công chúa ở trước mặt quấy phá:
" Thái hậu nương nương dạy phải, Thanh Thanh, còn không mau bồi tội với Thái hậu nương nương! "
Ngũ Thanh Thanh lập tức đi ra quỳ:
" Xin Thái hậu nương nương thứ tội, thần thi*p biết tội. "
Thái hậu nương nương xoay chuyển ánh mắt, không tiếp tục để ý, chỉ mở miệng nói:
" Trì hoãn nửa ngày, yến hội cũng nên bắt đầu đi."
Đa Luân vung tay lên, liền có nữ tử lên biểu diễn, dù sao cơ hội đại xuất danh tiếng ai cũng không muốn bỏ lỡ, đây chính là công chúa thiết yến, Thái hậu trước mắt, một khi được gọi tên, chính là vang danh thiên hạ.
Tiểu thư Tôn gia biểu diễn một tay tơ bông cẩm tú ( chắc làm thêu gấm tơ bông), vậy mà đưa tới hồ điệp, tiểu thư Đô úy phủ tướng quân thì biểu diễn một màn múa kiếm, tần khi trăng sáng, hiệp cốt nhu tình, thiên kim Hộ bộ thượng thư thì tấu khởi tì bà, mười ngón tung bay, khiến cho người ta không đành lòng chê bai. Tiểu thư Lưỡng Giang Tuần phủ thì tấu hát một bài phi ca, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không tiêu tan.
Đa Luân công chúa liếc mắt nhìn bộ dạng xem diễn của Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói với Thái hậu:
" Mẫu hậu, xưa nay nghe nói cầm nghệ của Ngũ tiểu thư Tướng phủ xuất thần nhập hóa, còn có thể so với Lư gia, tài nghệ của Lư gia chúng ta mỗi năm đều nhìn thấy, không bằng mời Ngũ tiểu thư tấu lên một khúc cho chúng ta đi? "
Thái hậu thoáng suy ngẫm một lát, lại nhìn nhìn Đức Dương bên cạnh, cuối cùng thở dài nói:
" Thôi được, vậy thì để Ngũ tiểu thư tấu một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》 đi."
Lúc Đức Dương công chúa nghe thấy thủ khúc này, rõ ràng cứng đờ, ánh mắt hơi giật giật, lại trong giây lát biến thành bộ dạng tức giận mà trước đó không có, Thái hậu cũng không nói thêm nữa, chỉ là khoát khoát tay.
Đa Luân phân phó vài câu với nữ quan xinh đẹp bên người, nữ quan kia liền vòng ra đằng sau đi đến trước mặt Lão thái phi, nhẹ nhàng thì thầm vài câu.
Lão thái phi vẻ mặt không vui gật gật đầu, nữ quan kia liền xoay người rời đi.
Mộc Tịch Bắc thấy động tác của Đa Luân, không biết suy nghĩ cái gì, Lão thái phi suy nghĩ hồi lâu, mở miệng nói:
" Ngươi đi chuẩn bị một chút, một hồi tấu một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》"
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, nhịn không được mở miệng nói:
" Cô, khúc 《 Phượng cầu hoàng 》 làm sao có thể tùy tiện liền tấu, trường hợp như vậy, chẳng phải là khiến người ta cho là con đang cầu yêu?"
Lão thái phi cũng trầm mặt, hàng năm chỉ cần có Đức Dương ở đây, sẽ không thiếu không được phải có người đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng, tấu không tốt, Đức Dương công chúa sẽ nổi giận, không thiếu được phải bị trừng phạt, nhưng tấu tốt sẽ như thế nào, đến nay còn không ai biết.
Bởi vì Lư gia tự xưng là cầm nghệ cao nhất, nhưng cho dù là đích thân gia chủ Lư gia tấu, Đức Dương Trưởng công chúa cũng chỉ nhẹ gật đầu, Lư gia qua được một cái không tệ, ai còn dám đi diễn tấu lại, sợ dưới cơn nóng giận, sẽ bị trừng trị.
Nhưng muốn trách thì trách ở cơ hồ hằng năm đều không thiếu được phải có người diễn tấu một khúc Phượng cầu hoàng, cho nên việc này cũng thành nỗi nơm nớp lo sợ hằng năm của Lư gia.
Mộc Tịch Bắc nghe xong lời nói của Lão thái phi, trong lòng cũng trầm xuống, Đa Luân này rốt cuộc muốn làm gì? Cầm nghệ của nàng coi như có thể, cho dù Đa Luân muốn lợi dụng cái này đến trừng trị nàng, cũng không đạt được mục đích, hơn nữa nàng đã triệt để đắc tội Lư gia, tự nhiên cũng không sợ áp thêm một đầu.
Không có thời gian cho Mộc Tịch Bắc suy nghĩ nhiều, Mộc Tịch Bắc liền không thể không đứng dậy đi đến giữa sân, ngồi vào trước đàn.
Ánh mắt của mấy người Lư gia cũng đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, nói không rõ là tư vị gì, khúc Phượng cầu hoàng này hàng năm đều là Lư gia ôm đồm, mặc dù không được khen thưởng, nhưng cũng chưa từng bị phạt, nhưng năm nay đổi lại Mộc Tịch Bắc, cao thấp giữa nàng và Lư gia đều vì vậy mà có thể nhìn ra.
Ánh mắt Lư Dẫn Minh tĩnh mịch, dưới ánh mặt trời mơ hồ có chút trong suốt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo lãnh ý, nữ tử này khiến hắn liên tiếp tổn thất hai người đệ đệ, còn làm cho Lư gia sứt đầu mẻ trán, hắn thật sự là nhìn lầm nàng, vốn cho rằng chẳng qua là một nữ tử giỏi về tâm kế, ai ngờ lại có thể đảo loạn cả một vũng nước xuân.
Không có ai biết, kỳ thật Lư gia ở trong mắt Lư Dẫn Minh không chịu nổi một kích, thứ thanh danh cư nhiên dùng tốt, thế nhưng sẽ không chịu được khi bị người ta hắt lên mấy chậu nước bẩn, một chậu hai chậu còn sẽ có người vì ngươi cãi lại, nhưng nếu là tám chậu mười chậu, bọn họ không nhổ vài ngụm lên trên người ngươi cũng đã không tệ rồi.
Mặc dù phụ thân không đoán ra kế hoạch lần này của Đa Luân, nhưng hắn cũng đã ở trong đầu bổ ra đại khái, chính bởi vì như thế, hắn đối với kế hoạch lần này cũng không coi trọng lắm, không cho rằng Đa Luân sẽ thành công, thế nhưng Đa Luân đến cùng cũng là nữ tử tinh thông tính kế, kiên trì như thế, tất nhiên cũng có lý do của nàng ta, điều này không khỏi làm Lư Dẫn Minh nhiều hơn mấy phần chờ mong.