Hôn sự An phủMộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Bắc Bang công chúa vốn có Bắc Bang cường đại làm hậu thuẫn, nhưng địa vị của Ngũ gia ở Tây La cũng không phải một sớm một chiều liền có thể lay động, nếu An Nguyệt Hằng cưới Bắc Bang công chúa, Ngũ gia tất nhiên sẽ oán hận Bắc Bang, nhưng đồng dạng cũng sẽ oán hận An Nguyệt Hằng."
" Tiểu thư nói Công chúa tôn quý không dễ dưỡng ở Hoàng cung ý tứ là? "
Thanh Từ hơi hình dung được đại khái phương hướng, lại lần nữa mở miệng.
" Tính cách của Bắc Bang công chúa vốn ở đâu cũng đều gây thù hằn vô số, nữ tử Tây La minh thương ám tiễn nàng ta cũng không đối phó nổi, nàng kiểu gì cũng sẽ ૮ɦếƭ bởi tay người ta, nếu như nàng ૮ɦếƭ ở trong cung, Bắc Bang khó tránh khỏi mượn đề tài để nói chuyện của mình, thậm chí thừa cơ liên thủ cùng An Nguyệt Hằng, áp chế Hoàng đế cát cứ lợi ích. Mà ngược lại, nếu Bắc Bang công chúa gả cho An Nguyệt Hằng, đến lúc đó xảy ra chuyện đó chính là tội của hắn, Bắc Bang đối với nam nhân có quyền thế không thua kém Đế vương này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. "
Thanh Từ gật gật đầu:
" Nô tỳ hiểu rồi, mặc dù tạm thời nhìn thì An Nguyệt Hằng được Bắc Bang ủng hộ, nhưng Ngũ Thanh Thanh có Ngũ gia tương trợ, kiểu gì cũng sẽ diệt trừ Bắc Bang công chúa, cứ như vậy, Bắc Bang tất nhiên sẽ đem tội danh này tính ở trên người An Nguyệt Hằng, mà Ngũ gia cũng sẽ vì vậy mà sinh ra ngăn cách với hắn, hắn liền tương đương đã bị trong ngoài giáp công."
Mộc Tịch Bắc gật đầu, cứ như vậy, An Nguyệt Hằng tất nhiên vì không muốn bị Bắc Bang nhằm vào, mà xuất ra thành ý không nhỏ, ví dụ như vàng ròng bạc trắng, ví dụ như vật tư lương thảo, mà mấy thứ này đều móc từ trong túi của An Nguyệt Hằng ra. Như vậy hắn khổ tâm kinh doanh hết thảy không chỉ không có tiến bộ, ngược lại thụt lùi không ít.
Thanh Từ nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ cảm thấy đời này An Nguyệt Hằng lợi dụng vô số nữ nhân, nhưng cuối cùng cũng sẽ ૮ɦếƭ ở trong tay nữ nhân. Cho dù hắn tính toán không bỏ sót, hiểu thấu bao nhiêu người, nhưng làm sao dự đoán được, hắn cho rằng Ngũ Thanh Thanh thuần khiết lương thiện không nhiễm bụi trần, chỉ là lòng dạ đàn bà, diệt trừ kẻ địch, lại chưa từng nương tay.
Cho dù sau đó An Nguyệt Hằng ý thức được, nhưng lúc ấy hắn nhất định sẽ không để tranh đấu giữa nữ nhân ở trong mắt, cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đại cục, thậm chí còn cho rằng chiếm được Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa, chính là bước về phía trước một bước thật lớn, đã giống như Đế vương, hấp thụ thế lực khắp nơi, cân bằng lẫn nhau, lại không biết làm như vậy sẽ là nội bộ mâu thuẫn, khiến hắn tổn thất nặng nề!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nữ nhân chính là như thế, yêu ngươi thì có thể đi chết vì ngươi, tỉ như đã từng là Tịch Tình, hận ngươi cũng muốn vì ngươi mà sống, nhìn ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ, tỉ như mình bây giờ.
Mộc Tịch Bắc ngồi lên xe ngựa Tướng phủ dự định trở về Tướng phủ, hơi co chân ngồi trên thảm mềm, nghiêng người dựa vào một tấm nệm êm dày sau lưng, vô cùng hài lòng.
Trên xe ngựa Lư hương tùng chi toả lên mùi thơm nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc lại không tự chủ nghĩ đến Ân Cửu Dạ, nam nhân kia bây giờ tốt không? Binh tướng Đồng La Quốc có hung hãn không?
Từ trong cổ tay áo viền vàng lấy ra phong thư mà nam nhân kia lưu lại, phong thư từ sau ngày đó nàng còn chưa từng mở ra, đến khi vừa nhớ đến, trong chốc lát cảm thấy hắn tựa hồ đã rời đi mấy ngày rồi.
Mở ra tờ giấy, khiến Mộc Tịch Bắc ngoài ý muốn chính là chữ viết của nam nhân, mực đậm đen nhánh phảng phất như không hoà tan, từng chữ lớn nhỏ phá lệ đều đều, góc cạnh cũng cực kì rõ ràng, ngang dọc thẳng tắp, không có kết cấu, không có kiểu chữ, thậm chí cũng không có đầu 乃út lông, ngang chính là ngang, dọc chính là dọc, giống như con người hắn, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy áp lực cùng ngạt thở.
Mộc Tịch Bắc biết, đây là chữ viết chân thật nhất của hắn, có lẽ sau này, cũng không còn viết chữ như vậy nữa, trừ phi một ngày nào đó hắn thật sự đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Trên thư chỉ có tám chữ, vừa xem hiểu ngay, đợi ta trở về, hứa nàng thiên hạ!
Mộc Tịch Bắc hơi nhắm lại hai tròng mắt, thư nhẹ nhàng từ trong tay nàng bay xuống dưới, trên lông mi lây dính một chút trong suốt, trong lòng hơi phát đau, với tính tình của Ân Cửu Dạ, vốn nên là hoàng tử tôn quý bá đạo không ai bì nổi, nhưng không biết là áp lực như thế nào mới khiến hắn trở nên tĩnh mịch cùng tàn nhẫn như vậy, những chữ kia, có phải hay không giống như sinh mệnh hắn, rốt cuộc có bao nhiêu gian nan.
Thế nhưng nàng không thích những lời thề này, không thích những ngôn từ làm cho nàng động dung như vậy, những thứ này chính là mê hoặc nhân tâm, đợi đến khi nàng lại bắt đầu tin tưởng, sợ rằng sẽ cách cái ૮ɦếƭ không còn xa.
Trở lại Tướng phủ, mỗi người đều tất cung tất kính với nàng, Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, cũng không để người ta cảm thấy là khó tiếp xúc đến cỡ nào, nhưng dường như càng là như thế, những hạ nhân kia lại càng cung kính, một đám hận không thể đem đầu vùi đến mặt đất.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi ngang qua Thính Phong các, lại nhìn thấy một người quen gần như sắp bị nàng bỏ quên, Liễu Chi Lan.
Liễu Chi Lan thế nhưng chau chuốt bản thân cực kì chỉnh tề, không điên cũng không ngốc, thậm chí cũng không khổ sở, hai mắt vốn nên như tro tàn lại mang theo tia sáng sáng ngời, mặc dù cả người vẫn có chút tiều tụy như cũ, nhưng tuyệt đối là có sức sống.
" Thân thể Mẫu thân tựa hồ đã tốt lên. "
Mộc Tịch Bắc đứng ở bên người Liễu Chi Lan, mang theo vài phần mừng rỡ mở miệng nói.
Liễu Chi Lan vốn đang đùa nghịch nhánh hoa, nghe thấy giọng nói như gió xuân quất vào mặt, tay run lên, bị nhánh hoa đâm ra một chút tơ máu, có chút kinh hoảng quay mặt lại:
" Là Bắc Bắc à. "
" Hình như hôm nay tâm tình Mẫu thân không tệ, đây thật sự là một chuyện cực tốt, hiện nay mẫu thân từ trong cái ૮ɦếƭ của Nhị tỷ tỷ đi ra, thật sự là rất đáng mừng, ngược lại có thể giúp cô quản lý gia nghiệp. "
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt thản nhiên nói.
Liễu Chi Lan cười có chút miễn cưỡng, chẳng qua lúc Mộc Tịch Bắc nhắc đến Mộc Vãn Tình sắc mặt vẫn trắng một chút, hơn nửa ngày cũng chưa khôi phục lại:
" Mẫu thân chỉ là thấy ánh mặt trời hôm nay rất tốt, liền ra đi dạo, thân thể này vẫn giống như lúc trước, vẫn chưa tốt lắm, làm sao có thể quản lý cái gì gia nghiệp, sợ là vẫn phải tu dưỡng một đoạn thời gian. "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Liễu Chi Lan này làm sao lại đột nhiên tốt chứ, nhìn trong mắt bà ta có thêm thần thái khó hiểu, không khỏi khiến Mộc Tịch Bắc sinh ra mấy phần hoài nghi.
" Một khi đã như vậy, Bắc Bắc liền không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi nữa. "
Mộc Tịch Bắc hành lễ với Liễu Chi Lan, liền xoay người rời đi.
Là cái gì có thể khiến một nữ nhân hai bàn tay trắng đột nhiên sinh ra hào quang, có hi vọng?
Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, là hài tử!
Chỉ là bây giờ thời gian ngắn ngủi, bụng của Liễu Chi Lan cũng không thể hiển hiện ra, thế nhưng nếu bà ta muốn ở trong Tướng phủ giấu chuyện mình có bầu cũng không dễ dàng, như vậy có phải hay không mang ý nghĩa, hài tử khiến tâm tình Liễu Chi Lan tốt lên cùng có hi vọng, là của Mộc Chính Đức!
Bởi vì chỉ có như vậy, Liễu Chi Lan mới lại có hi vọng, mới có thể sống sót ở Trong tướng phủ này!
" Bạch Lộ, ngươi cẩn thận điều tra xem Liễu Chi Lan có gặp qua đại phu nào, uống qua loại thuốc nào không, thân thể có phải không khỏe hay không? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Bạch Lộ sau lưng.
Bạch Lộ gật đầu liền quay người rời đi, tựa hồ lập tức bắt tay đi điều tra chuyện này.
Năm ngày sau
Mộc Tịch Bắc một bên bước đi thong thả trong phòng, một bên suy tư chuyện đại hôn của An Nguyệt Hằng, mở miệng nói:
" Hai ngày nay Bắc Bang công chúa và An Nguyệt Hằng có qua lại không?"
Thanh Từ ngẫm nghĩ kết quả điều tra của Bạch Hàn, mở miệng nói:
" Bắc Bang Công chúa luôn luôn vô tình hay cố ý ngẫu nhiên gặp mặt An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng đối đãi với nàng ta giống như những nữ tử khác, hết sức ôn nhu, trong lúc nhất thời khiến vị công chúa đến từ Bắc Bang, chỉ gặp qua nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh mê mẩn tâm thần, sợ là cũng có ý với An Nguyệt Hằng. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, An Nguyệt Hằng đối đãi với nữ tử đều có dáng vẻ của hắn, cũng có thể nói là quen chiếm được phương tâm nữ tử, chỉ là mục đích của Bắc Bang hoàng tử sợ là muốn gả công chúa này cho Hoàng đế, từ đó đạt được mục đích đòi hỏi lương thảo, nhưng nếu Hoàng đế không cho phép, nghĩ đến cũng không vi phạm ý nguyện của Hoàng đế.
Còn một cách nói khác, Bắc Bang hoàng tử cũng không để ý chuyện Công Chúa được gả cho ai, chỉ cần Hoàng đế chịu đồng ý điều kiện của hắn liền thành, như vậy nói cách khác, chuyện này nếu muốn thành, chỉ thiếu Hoàng đế cho phép.
" Vậy Mộc Kiến Ninh như thế nào? "
Mộc Tịch Bắc có chút nghiêm túc mở miệng.
Thanh Từ nói:
" Đã đem ý tứ của tiểu thư truyền đạt cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tựa hồ ngay từ đầu cũng không hiểu được, truy vấn Mộc Kiến Ninh, nhưng Mộc Kiến Ninh lại cái gì cũng không nói nên lời, chỉ để Hoàng đế tự mình suy nghĩ. Thế nhưng ngày hôm qua, Hoàng đế lại đột nhiên triệu kiến Bắc Bang hoàng tử, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, hai người không biết thương lượng cái gì. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, như thế xem ra, chuyện này sợ là có thể thành, nàng rất chờ mong sắc mặt lúc đó của Ngũ Thanh Thanh.
Mộc Tịch Bắc nhẹ khoác tay lên giỏ lan treo trước cửa sổ, vuốt vuốt lá cây phiếm lục, giỏ lan thanh u, dù chưa nở hoa, lại phảng phất như có mùi thơm nhàn nhạt.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe ra tinh quang, muốn đánh Ngũ Thanh Thanh một cái trở tay không kịp, tựa hồ còn thiếu một kíp nổ, như vậy...
" Thanh Từ, ta nhớ được ở trên chợ có một loại thuốc, khiến người thoạt nhìn giống như là có thai, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn đại phu cũng không thể kết luận rốt cuộc có phải có thai hay không hay là ăn nhầm dược vật? "
Mộc Tịch Bắc quay đầu hướng Thanh Từ mở miệng.
Thanh Từ cau mày, cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng:
" Hẳn là có, có điều trên chợ cũng ít khi thấy. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
"Rất tốt."
" Tiểu thư là muốn đem thuốc này cho Bắc Bang công chúa, để mọi người nghĩ rằng là ván đã đóng thuyền, bức bách An Nguyệt Hằng không thể không cưới Bắc bang công chúa? "
Ánh mắt Thanh Từ lóe lên vẻ tò mò, mở miệng đặt câu hỏi.
Mộc Tịch Bắc lại cười nói:
" An Nguyệt Hằng mới không ăn bộ này, thậm chí sẽ cho rằng Bắc Bang liên thủ với hắn là có ý khác, từ đó dâng lên lòng đề phòng. "
" Vậy là muốn cho.... "
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia gian xảo.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nghiêm trang nói với Thanh Từ:
" Ngươi cứ đi làm đi, ta biết ngươi quen biết với Ngân Bình, nàng ta nhất định sẽ nguyện ý giúp ngươi chuyện này. "
Thanh Từ đầu tiên là sững sốt, sau đó trong mắt lóe lên một ý cười giảo hoạt:
" Tiểu thư yên tâm, nhất định làm tốt."
Thanh Từ lách mình thân ảnh liền biến mất, ánh mắt Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch, không biết lại nghĩ đến cái gì.
Mà một mặt khác, Đa Luân đang ngồi yên ổn ở trên chủ vị phủ công chúa, hai bên trái phải đang ngồi mấy tên nam tử, mà ở trong đó còn bao gồm gia chủ Lư gia cùng trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh.
Đa Luân một thân váy dài yêu diễm màu da cam thêu thanh loan tường điểu,bên hông xuyết một vòng chuỗi ngọc kim tuyến, áo khoác một tầng sa mỏng, da thịt tuyết trắng như ngọc như ẩn như hiện, song иgự¢ đầy đặn lại mơ hồ rung động, mọi người nhìn thấy không khỏi giật giật yết hầu.
( Thanh loan tường điểu: Tức là Chim loan màu xanh may mắn: theo truyền thuyết là một loài chim thần tiên, giống như phượng hoàng)
" Ngươi nói ngươi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử ôm nhau?"
Đa Luân hơi kinh ngạc mở miệng, trong mắt lóe lên hưng phấn lại thêm tia sáng kỳ dị.
" Đúng vậy."
Lư Dẫn Minh trầm ổn trả lời, không kiêu không gấp.
Đại mi Đa Luân vẩy một cái, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ rõ vẻ quyến rũ:
" Vậy ngươi nhìn thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc như thế nào? Là thích Lục hoàng tử? "
Lư Dẫn Minh nghĩ nghĩ, lại mở miệng:
" Mặc dù nhìn không ra tình cảm hai người đến cùng là như thế nào, nhưng bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, ánh mắt Lục hoàng tử nhìn Mộc Tịch Bắc phá lệ đau sủng, Mộc Tịch Bắc đối với Lục hoàng tử tựa hồ cũng có chút khác biệt. "
Một tay Đa Luân chống đầu, một mặt lại mở miệng nói:
" Ý của ngươi là Mộc Tịch Bắc và Lục hoàng tử, là tình chàng ý thi*p? "
Lư Dẫn Minh nhíu mày, lần nữa mở miệng nói:
" Nồng tình mật ý ngược lại không dám nói, có điều có thể khẳng định quan hệ của hai người tất nhiên không tầm thường. "
Trong mắt Đa Luân lóe ra hào quang khó hiểu, không có mở miệng, mà mấy tên nam tử ở dưới lại mở miệng.
" Mộc Tịch Bắc vậy mà cấu kết cùng Lục hoàng tử, ngược lại khiến vi thần có chút ngoài ý muốn, chỉ là Mộc Tịch Bắc nhiều lần thiết kế Công chúa, không biết Công chúa dự định? "
Một nam tử mở miệng nói.
Đa Luân giương mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, lần nữa mở miệng nói:
" Hừ! Rõ ràng là Bản công chúa nhiều lần thiết kế không thành, bị mắc bẫy của mình ăn mệt, cớ gì dùng lời nói của ngươi đến từ chối? Thua chính là thua, Bản công chúa còn không đến mức thua không dậy nổi!"
Người nọ tựa hồ ý thức được mình tận lực lấy lòng, cũng không có được niềm vui của Đa Luân, không khỏi sắc mặt đỏ bừng không lên tiếng nữa.
Người còn lại cũng bởi vì bầu không khí trong lúc nhất thời nghiêm túc hẳn lên cũng giữ im lặng, Đa Luân tiếp tục động tác chống đầu, đầu óc lại đang nhanh chóng chuyển động, nàng ngược lại muốn nhìn, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc có bao nhiêu năng lực?
" Bên người Mộc Tịch Bắc có phải có hai cái nha đầu không?"
Đa Luân lại mở miệng.
Mấy nam nhân phía dưới nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:
" Tựa hồ có hai cái tâm phúc, một người tên là Thanh Từ, một người tên là Bạch Lộ. "
Đa Luân không có mở miệng, không biết lại suy nghĩ cái gì.
Ngày đại hôn của An Nguyệt Hằng rất nhanh đã đến, người của phủ Thừa tướng tự nhiên là không thể thiếu.
Chẳng qua Lão thái phi ngược lại cũng không hiện ân cần, dù sao nếu quá mức ân cần sẽ khiến Đế Vương sinh nghi, thậm chí không vui, hiện giờ Tướng phủ là nhất mạch người Hoàng đế, làm việc là phải đắn đo chừng mực.
Thanh Từ hảo hảo chải chuốt cho Mộc Tịch Bắc một phen, một thân váy dài quét đất màu băng lam, trên váy dài dùng tơ vàng ngân tuyến mỏng như tóc máu thêu thành ngàn nhánh Hải Đường cùng chim oanh bay lượn, chỗ thêu khảm nạm ngàn vạn hạt trân châu, cùng tơ vàng ngân tuyến tôn nhau phát sáng, cao quý không tả nổi.
Trên đầu là trâm cài song loan tua vàng gắn ngọc đỏ, trên trán là một khối thủy tinh hình trăng đỏ điêu khắc hoa văn thần bí lại cổ xưa. Đi trên đường, trâm cài tóc có chút rung động, giống như trời sinh.
" Thời gian không sai biệt lắm, đi phòng trước đi, cô cũng đã đang chờ. "
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng với Thanh Từ, nhưng trên thực tế tâm tình của nàng lại không bình tĩnh như vậy.
Thời điểm kiếp trước, nàng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng một ngày kia có thể gả cho An Nguyệt Hằng làm phi, suy đoán khi mình mặc vào một thân giá y đỏ tươi diễm lệ, thì sẽ biến thành bộ dáng gì.
Mà bây giờ nàng rốt cục có cơ hội nhìn thấy hôn lễ của An Nguyệt Hằng, chỉ là, tân nương không phải nàng.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc mang theo mơ hồ chờ mong, nàng muốn nhìn vẻ mặt tái xanh của Ngũ Thanh Thanh, nhìn dáng vẻ nàng ta trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Hôm nay, coi như Mộc Tịch Bắc vì chính mình, đưa cho Ngũ Thanh Thanh một phần lễ gặp mặt.
Trong phòng trước, Lão thái phi đã chuẩn bị thỏa đáng, còn có hai vị công tử và hai vị tiểu thư Tướng phủ.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đảo qua mấy ngày không thấy Mộc Tịch Hàm, một thân váy lụa Yên Hà sắc bát phúc, phối thêm trâm cài bạch ngọc hồ điệp vang linh, sạch sẽ lại không lộ vẻ đơn điệu.
Mộc Tịch Hàm tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Mộc Tịch Bắc, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ gật đầu, liền quay mặt đi.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, chỉ nói với Lão thái phi:
" Cô, canh giờ không sai biệt lắm lắm, chúng ta có phải nên đi rồi không."
Lão thái phi nhìn nhìn cặp mắt giống như được sơn tuyền trong suốt nhất gột rửa qua của Mộc Tịch Bắc, ánh mắt trở nên nhu hòa, kỳ thật bà từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đứa bé này rõ ràng có tâm kế thâm trầm như vậy, nhưng lại có một đôi mắt trong suốt đến như thế.
" Hôm nay là đại hôn của Nhi*p Chính Vương, các ngươi đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây ra phiền toái gì, để người ta bắt được nhược điểm."
Lão thái phi vẫn như cũ dặn dò, từ đó có thể thấy được bà đối với phần gia nghiệp mà đệ đệ mình vất vả dốc sức làm ra là vô cùng duy hộ.
" Vâng, cô. "
Mấy người cùng nhau trả lời.
Lần này xuất hành, Tướng phủ vẫn điều động ba chiếc xe ngựa, hai vị công tử Tướng phủ ngồi ở chiếc phía trước, Lão thái phi mang theo Mộc Tịch Hàm ở chiếc thứ hai, Mộc Tịch Bắc và Mộc Hải Dung ở chiếc thứ ba.
Mộc Hải Dung vẫn nhu thuận như trước, chỉ ngẫu nhiên mở to một đôi mắt như con thỏ nhỏ, khi thì sợ hãi mang theo vài phần hiếu kì nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười yếu ớt với nàng, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa một đường lảo đảo, Mộc Tịch Bắc dần dần có chút mơ hồ, dường như hơi buồn ngủ, ôm ấm lô nhỏ Thanh Từ đưa vào trong иgự¢, dựa vào nệm êm, tiếng hít thở dần dần đều đều. Đột nhiên, Mộc Tịch Bắc bị tiếng đánh trống và thổi sáo ở ngoài xe quấy rầy, còn buồn ngủ cau mày tỉnh lại, Thanh Từ nhìn nhìn vẻ mặt không vui của Mộc Tịch Bắc, vén rèm xe lên hướng ra bên ngoài nhìn xuống xung quanh.
Trên dường cái phía trước xe ngựa, giờ phút này là tiếng người huyên náo, ồn ào náo động không thôi, nhóm dân chúng đều tụ tập ở hai bên đường nói chuyện, một đám nhón mũi chân lên cố gắng nhìn xung quanh, đều đang nóng ruột nghị luận ầm ĩ cái gì đó.
Ánh mắt Thanh Từ đảo qua, phát hiện ở hai bên đường cũng có không ít người cẩm y hoa lệ, thậm chí là xe ngựa sang trọng, lại hiếm khi ngoại lệ đều dừng sát ở hai bên đường, xem ra đều vì nhường chính giữa đường cho con đường này.
Đoàn xe ngựa của Lão thái phi tất nhiên cũng không ngoại lệ, xa phu sợ va chạm, liền cũng dừng xe sát ở ven đường, tạm thời nhượng bộ, để cho người ta đi trước hoặc là sau đó đi đường vòng.
Ngay sau đó trong mắt Thanh Từ phản chiếu ra màu đỏ chói mắt, trong mắt chợt lóe lên lửa giận, một phen thả mạnh màn xe, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Tiểu thư, là hạ sính lễ An Nguyệt Hằng cấp cho Ngũ Thanh Thanh. "
Mộc Tịch Bắc nghe xong, mắt sắc có chút đen tối không rõ, khóe miệng nhếch lên, tính toán canh giờ, ngược lại là nên hạ sính cho Ngũ Thanh Thanh, Mộc Tịch Bắc cũng vén lên màn xe, đem ánh mắt tập trung ra ngoài, nàng phải hảo hảo xem một màn trước mắt này, tự nói với mình tương lai phải làm cho Ngũ Thanh Thanh bi thảm đến mức nào, mới có thể khiến mình cảm thấy xứng đáng với sính lễ trên trời hôm nay.
Một người, đạt được càng nhiều, mất đi cũng sẽ càng nhiều, đứng càng cao, té mới càng đau, hôm nay Ngũ Thanh Thanh càng vinh quang càng hạnh phúc, tương lai đến lúc mất đi hết thảy mới càng thống khổ, mà đến lúc mình Gi*t ૮ɦếƭ nàng mới càng cảm thấy thoải mái, hôm nay, nàng phải xem thật kỹ, nam tử cho mình vô số mộng đẹp, là sính lễ trên trời ra sao, để cưới nữ tử mà hắn gọi là xứng yêu.
Ngũ Thanh Thanh, ngươi đã yêu An Nguyệt Hằng, như vậy thì càng phải dùng sức mà yêu đi, ta hi vọng hắn vẫn sẽ cho ngươi sủng ái vô tận, thương ngươi, yêu ngươi, sủng ngươi, sau đó ngươi vì hắn xe chỉ luồn kim, vì hắn rửa tay làm canh, vì hắn dựng dục sinh con, nhận hết sủng ái của nữ tử trong thiên hạ này, chỉ có ngươi hôm nay càng hạnh phúc, ngày sau ngươi mới càng thống khổ, mà ta, mới có thể càng thỏa mãn.
A, ta đã quên, có lẽ hôm nay ngươi cũng sẽ không hạnh phúc, đây thật sự là một cái bắt đầu không tốt. Trên mặt Mộc Tịch Bắc hiện lên vẻ mặt vô cùng tiếc hận.
Trên đường phố thật dài, nô tài mặc áo bào màu đỏ sậm nhìn còn phú quý hơn so với không ít thiếu gia, trên vai khiêng hai cán gỗ lê lễ rương chạm trổ phi phượng tường vân, đi ở con đường chính giữa, lễ rương nặng đến nỗi đè hai cán đều xuất hiện đường cong, đủ để nhìn ra đồ bên trong rương này là quý giá đến cỡ nào.
Người phía trước đang thổi sáo đánh trống, loa kèn xona sắp xếp tương đối, âm thanh hận không thể truyền khắp toàn bộ Đế đô, đi theo sau chính là một cỗ kiệu lớn hơn ba mươi người khiêng, đỉnh kiệu là một viên Minh Châu lớn chừng quả đấm, toả sáng chói mắt, mà trên thân kiệu là sa tanh đỏ tươi giống như ánh nắng hồng, trên mặt gấm thêu thải phượng ( phượng màu sắc sặc sỡ) xoay quanh bay múa, trên người thải phượng đều dùng tơ vàng ngân tuyến xen kẽ bảo thạch, bắt mắt dị thường, trên màn kiệu điểm xuyết dây tua màu sắc sặc sỡ, theo cỗ kiệu chập trùng có chút lắc lư.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ đội ngũ khí phái dị thường, cỗ kiệu rộng lớn có thể so với hoàng thất.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch, đội ngũ sính lễ đón dâu này cơ hồ kéo dài từ đầu đường đến cuối phố, liếc mắt nhìn lại không thấy đến cùng, khó trách vô luận xe ngựa hiển quý cỡ nào đều phải nhường đường.
Rất nhiều người đều mơ hồ hiểu được, từ hôm nay trở đi, Ngũ gia cùng Nhi*p Chính vương phủ đã hoàn toàn liên hợp cùng nhau, quyền thế An Nguyệt Hằng dường như càng tiến thêm một bước, Tây La này, tựa hồ sớm muộn gì cũng là thiên hạ của An Nguyệt Hằng!
" Nhi*p Chính vương thật sự là một hảo nam nhân si tình, đã vậy còn có bảo bối Ngũ gia Thất tiểu thư, nhìn sính lễ này, nếu khuê nữ nhà ta tìm vị hôn phu, có thể có được một phần mười của nàng ta cũng đã cảm thấy hài lòng ~ "
Một nam tử áo vải trung niên mở miệng nói.
" Bằng ngươi? Ngươi biết người được cưới là ai chăng? Đó là Ngũ gia Thất tiểu thư? Ngươi biết Ngũ gia Thất tiểu thư sao? Khuê nữ nhà ngươi ngay cả một ngón chân của người ta cũng không sánh nổi... "
Xen vào chính là một thiếu gia ăn chơi.
Nam tử trung niên sắc mặt nghẹn đỏ bừng, nhìn lối ăn mặc của đối phương, lại thức thời không mở miệng nữa.
" Nhi*p Chính Vương này thật sự là ra thiên đại thủ 乃út, nữ nhân nào có thể gả cho hắn thật sự là phúc khí mấy đời, không chỉ có người ôn nhu, dáng dấp cũng là tuấn mỹ, vừa có quyền lại có tiền, quả thực chính là nam nhân hoàn mỹ nhất trong thiên hạ này. "
Lại một nam tử mở miệng nói.
" Hừ, cũng do lão nương ta không may, vậy mà gặp được cái nghèo kiết hủ lậu như ngươi, tốt xấu lão nương năm đó cũng là bông hoa nổi tiếng xa gần, kết quả ngươi vậy mà dùng chút tiền tài như vậy lừa gạt lão nương tới tay, lão nương rốt cuộc là tạo nghiệt gì a! "
Một vị phụ nhân có chút tráng kiện mở miệng nói, tựa hồ là lão bà của tên nam tử kia.
Mộc Tịch Bắc buông xuống màn kiệu, lắc đầu.
Thanh Từ thấy vậy, sợ tâm tình tiểu thư nhà mình không tốt, mở miệng nói:
" Tiểu thư, người có phải đang nghĩ nếu mình có thể giống như dân chúng tầm thường thì tốt rồi, có thể ngẫu nhiên hâm mộ những người quyền quý ngập trời này, làm một chút hoàng lương mộng đẹp, đơn giản nhưng cũng phong phú, không có như nhà quan lại lục ᴆục với nhau."
Mộc Tịch Bắc lắc đầu:
" Ta cũng không muốn làm một dân thường, so với y phục có mảnh vá của bọn họ, ta càng thích lăng la trên người ta hơn, so với cây trâm kém chất lượng kia, ta lại càng thích trâm cài trên đầu ta hơn, dân chúng tầm thường nhìn như đơn giản, nhưng nếu bị người khi dễ, lại ngay cả cơ hội đáng trả cũng không có, mà ta bây giờ, đeo vàng đeo bạc, sơn trân hải vị, nếu người nào tính kế ta, tối thiểu nhất ta tính kế lại, hay là ngươi cho rằng, tiểu thư nhà ngươi vô địch thiên hạ, cho dù sinh ở một nhà bình thường, cũng có thể xoay chuyển càn khôn? "
Thanh Từ le lưỡi, mở miệng nói:
" Tiểu thư nói rất ngay thẳng. "
Đợi một hồi lâu, đội ngũ đón dâu rốt cục đi xa, nhường lại con đường, nhưng tiếng nghị luận của mọi người lại càng ngày càng nhiệt tình, dường như đối với trận hôn lễ này vô cùng chờ mong.
Xe ngựa dần dần đi ra đường phố, vẫn vững vàng chạy về phía trước, Mộc Tịch Bắc lại khôi phục tư thế lúc đầu, coi như chợp mắt, Thanh Từ rất buồn bực, chẳng lẽ ban đêm tiểu thư đều không ngủ được, làm sao ngủ thành cái dạng này?
Mộc Tịch Bắc khe khẽ thở dài, thế gian này nào có tự do tuyệt đối, cho dù rời xa triều đình, cũng sẽ có giang hồ phân tranh, cho dù rời xa giang hồ, cũng sẽ có thế tục phàm trần, cho dù rời xa phàm trần, nhưng vẫn như cũ có tranh chấp bên ngoài phàm trần.
Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại, Thanh Từ và một nha hoàn của Mộc Hải Dung dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó Mộc Hải Dung và Mộc Tịch Bắc theo sát sau xuống dưới.
Mộc Tịch Bắc khẽ ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ánh nắng chói mắt, tấm biển Nhi*p Chính vương phủ to lớn khí phái dị thường, hai toà sư tử bằng đá trước cửa vẫn hung mãnh như trước.
Mộc Tịch Bắc giơ bàn tay lên, hơi che kín ánh nắng, nhưng vẫn híp mắt lại, nhìn lên bốn chữ lớn phủ vàng trên tấm biển hắc ngọc, Nhi*p Chính Vương phủ!
Mộc Tịch Bắc còn nhớ rõ, ngày đó bản thân lựa chọn rời đi, thành toàn cho hai người, lúc ngước đầu nhìn lên môn đình khí phái này thực hoang vu, còn nhớ rõ, hôm đó hoàng hôn mặt trời lặn, nàng giục ngựa chạy như điên, còn nhớ rõ, hôm đó nàng lần lượt nhìn ngựa xe như nước, chỉ cảm thấy chỉ còn mình nàng.
Cửa giữa Vương phủ mở rộng, tân khách lui tới đều y phục lộng lẫy, xuyên qua không dứt, An Nguyệt Hằng một thân trang phục tân lang màu đỏ in tơ bông khiến hắn thoạt nhìn thiếu đi vài phần ổn trọng, lại nhiều hơn mấy phần tinh thần phấn chấn, giống như là một tiểu tử ngây ngô.
Trước иgự¢ An Nguyệt Hằng đeo một đóa hoa hồng cực lớn, tại mùa xuân về hoa nở mùa này, nở rực rỡ, đang chắp tay với tân khách chúc mừng, đơn giản tiếp đón.
An Nguyệt Hằng vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy Mộc Tịch Bắc dưới ánh mặt trời, một thân váy lụa mỏng màu vàng nhạt khiến cả người nàng thanh thoát, da thịt tuyết trắng lộ ra trong suốt, hai mắt hơi nheo lại, đang dừng ở trên tấm biển đại môn nhà mình, mang theo vài phần buồn bã cùng bi thương khó có thể diễn tả bằng lời.
Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên nở nụ cười, làm An Nguyệt Hằng nhìn thấy liền chấn động trong lòng, Mộc Tịch Bắc đột nhiên quay mặt lại, đúng lúc đối diện với hắn, hắn thất thần trong chớp mắt, mới nhớ tới, đây là nữ tử vừa ra tay tính kế thì sẽ có người ૮ɦếƭ, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, ánh nắng hơi say, cũng không so kịp cặp mắt của nàng, cười một tiếng, phảng phất xuân về hoa nở.
An Nguyệt Hằng lấy lại tinh thần, lúc này mới đi lên tiếp đón:
" Thì ra là Lão thái phi, Thái phi đứng chung một chỗ với các vị tiểu thư Tướng phủ, làm cho Bản vương suýt nữa tưởng là tỷ muội đấy. "
Lão thái phi cười yếu ớt nói:
" Vương gia thật sự là trêu chọc Lão thái phi ta, ta thật ra cũng vui vẻ, nhưng những tiểu chất nữ này của ta lại đều không thuận theo."
An Nguyệt Hằng cười nói:
" Tiểu thư Tướng phủ người còn yêu kiều hơn hoa, một người so với một người càng trổ mã xinh đẹp, bất kể là ai cũng không nói được lời gì không phải. "
" Tiểu thư Tướng phủ chúng ta cho dù xinh đẹp chung quy vẫn không sánh kịp Vương phi, vương gia hôm nay đại hỉ, vẫn không nên tán thưởng nữ tử khác, cẩn thận để Vương phi mới vừa vào cửa biết được, không thiếu được sẽ phạt Vương gia ngủ thư phòng. "
Ngữ khí Lão thái phi cũng thoải mái, thản nhiên vui đùa cùng An Nguyệt Hằng.
" Ha ha, Thanh Thanh làm sao sẽ hẹp hòi như vậy, nếu thật sự như thế, Bản vương cũng vui vẻ chịu đựng."
An Nguyệt Hằng lại mở miệng, ánh mắt không tự chủ đảo qua Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc thu hồi nụ cười, Lão thái phi lại mở miệng:
" Vương gia không cần tiếp đón cái lão bà tử như ta nữa, không lại khiến tân khách khác phiền lòng, vẫn không nên chậm trễ những khách nhân khác, ta sẽ dẫn mấy đứa bé đi vào trước, sẽ không chặn ở trước cửa này nữa."
An Nguyệt Hằng lập tức gọi tới một tên quản sự:
" Còn không mau mời Thái phi vào khách đường. "
" Vâng, Vương gia. "
Quản sự kia cũng một thân vui mừng, mặt mũi tràn đầy tươi cười, lập tức dẫn đường cho đám người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc theo bước chân Lão Thái phi, một đường đánh giá xung quanh Nhi*p Chính Vương phủ, Thanh Từ tựa hồ cũng có cảm xúc, giống như Mộc Tịch Bắc, nhìn nhìn xung quanh.
Vương phủ rất lớn, là đoạn đường cực tốt ở giữa đế đô, trong vương phủ tường viện đỏ vây quanh, liễu xanh rủ xuống, ba gian cửa Thuỳ Hoa lâu, bốn phía hành lang gấp khúc, tinh xảo dị thường.
Trong viện lối dẫn nối tiếp nhau, núi đá tô điểm, năm gian mái hiên bên trên treo "Nguyệt Hằng hiên", Mộc Tịch Bắc còn nhớ rõ, lúc trước An Nguyệt Hằng đã nói với nàng, sở dĩ đặt tên gọi là Nguyệt Hằng hiên, ngụ ý là vì Nguyệt Hằng huyền ( Treo ), mặt trời không thể vĩnh viễn treo cao trên bầu trời, nhưng chỉ có một mặt trăng lại dám cùng mặt trời chiếu sáng, chẳng phải là gan lớn? Trừ cái đó ra, cũng ngụ ý An Nguyệt Hằng hắn sẽ vĩnh viễn không ngã, vĩnh viễn đứng ở thế bất bại!
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc trào ra từng trận cười lạnh, lần nữa đi vào Nhi*p Chính Vương phủ, quả nhiên là gợi lên cho nàng không ít hồi ức, một ngọn cây một cọng cỏ nơi này, nàng thậm chí có thể nói là không thể quen thuộc hơn nữa, cứ việc rất ít đi lại xung quanh, nhưng nàng đã từng một lần cho rằng mình sẽ là nữ chủ nhân nơi này, xem nơi này như là nhà mình.
Bây giờ ngẫm lại, thật sự là ngay cả chính mình đều cảm thấy buồn cười, một nữ tử si ngốc không có gì cả, vậy mà mơ một mộng đẹp kinh thiên, khó trách sẽ rơi vào kết cục ૮ɦếƭ thảm như vậy, nói cho cùng, muốn trách chỉ có trách chính mình.
Toàn bộ sân viện tráng lệ, ung dung hoa quý, cả hoa viên tươi đẹp lộng lẫy, trong suốt lung linh, hậu viện dựng đầy Tường Vi, Bảo Tướng (Tên cây, thuộc khoa tường vi.), một vùng ao nước, Thấm Phương suối ở chỗ này tụ hợp chảy ra Bách Hí Viên, có một đường lát đá vắt ngang qua Thấm Phương suối có thể thông sang bờ bên kia.
Lão thái phi cũng không khỏi cảm thán một tiếng, rốt cuộc là quyền thế bức người, Nhi*p chính vương phủ này so với phủ Thừa tướng đều phải lớn hơn gấp mấy lần.
" Lão thái phi, mời ngài tới bên này, các vị tiểu thư, mời tới bên này."
Quản sự dẫn đường ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu thêm mấy câu cho mấy người.
Lão thái phi thỉnh thoảng gật gật đầu, Mộc Tịch Hàm vẫn yên tĩnh như cũ cũng không có phản ứng quá lớn, còn Mộc Hải Dung lại hiếu kì đánh giá xung quanh, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Một đoàn người được dẫn vào khách đường, bên trong đã có không ít phu nhân tiểu thư, đường viện khách nam ở cùng khách đường nữ tử, chỉ là nữ tử ở bên trong, nam tử ở bên ngoài, ở giữa thông nhau.
Đoàn người Tướng phủ đều được an bài vị trí, Lão thái phi và Phu nhân Triệu Vu Giang được an bài ở tại một bàn.
" Lão thái phi, mấy tiểu thư Tướng phủ các người thật đúng là không tệ."
Phu nhân Triệu Vu Giang dẫn đầu mở miệng, đánh giá ba người Mộc Tịch Bắc một phen.
Chuông báo lần nữa vang lên trong lòng Lão thái phi, lần trước lúc ở cung yến bà đã mơ hồ phát giác gì đó, chẳng lẽ Triệu gia này thật sự có tính toán như vậy?
Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung thì ngồi cùng bàn với những nữ tử xấp xỉ tuổi nhau, Triệu Loan Kính và Mộc Tịch Bắc hết sức thân cận, hai người ngồi ở một bên, Triệu Loan Kính nhẹ giọng nói:
" Tịch Bắc muội muội, muội thật sự là xinh đẹp, muốn ta nói, muội so với tiểu thư Ngũ gia là tuyệt không kém."
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn Triệu Loan Kính, cảm thấy nàng gần đây dường như hoạt bát không ít, cũng nhỏ giọng trả lời:
" Loan Kính tỷ tỷ, tiểu thư Ngũ gia đều đang ngồi ở đối diện tỷ đấy, tỷ đây là đẩy Bắc Bắc vào trong hố lửa sao?"
Triệu Loan Kính ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên, ở trên một cái bàn khác, ngồi đầy một bàn nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, một đám tùy ý vui cười đùa giỡn, giống như tiên nữ hạ phàm, nghiễm nhiên là một cảnh đẹp, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mộc Tịch Bắc từ lúc tiến vào liền bị đoạt đi ánh mắt, không ai có thể ở trước một đám nữ tử hương diễm như vậy mà vẫn bảo trì bình tĩnh được, đây là bảy nữ tử bên trong Bản gia Ngũ gia.
Thế hệ này có chín người được tuyển vào Bản gia Ngũ gia, xếp ở vị trí thứ nhất chính là vị được đưa vào trong cung Ngũ Y Nhân, Y coi là nhất, mà Ngũ Thanh Thanh cũng chính là nhân vật chính của hôm nay, là lão Thất, Thanh thì coi là bảy.
Ngũ Y Nhân bị cấm ở trong cung, cho nên còn lại mấy nữ tử cũng đều ở nơi này, kỳ thật những người này cũng không phải đều xuất ra từ Bản gia Ngũ gia, cũng không phải là tiểu thư con chính thê gì cả, từ lúc nữ tử còn rất nhỏ Ngũ gia liền bắt đầu chọn lựa, vô luận đích thứ, cũng vô luận Bản Mạch Bàng Chi ( Họ hàng bên nội ngoại vv và mây mây), đối xử như nhau.
Chỉ cần là hài tử được tuyển chọn tiến vào Ngũ gia huấn luyện thì phụ mẫu đều đạt được một 乃út thu nhập không nhỏ, sau đó lại tầng tầng nhét tuyển, thẳng đến cuối cùng còn lại chín người này.
Cho nên chín người nữ tử của Ngũ gia cũng không phải tỷ muội ruột thịt, cũng đều không phải là con chính thê, nhưng ở Ngũ gia, chỉ cần ngươi vào bản gia, ngươi chính là tiểu thư Ngũ gia vang danh thiên hạ.
Triệu Loan Kính đại khái nhìn lướt qua những người kia, chỉ cảm thấy những châu báu trang sức phức tạp kia đều làm mắt nàng choáng váng, nhưng dù vậy, dung mạo của những nữ tử kia lại không bị những vàng bạc kia hạ thấp một chút nào.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc cũng nhàn nhạt lướt qua, mấy nữ tử Ngũ gia mỗi người mỗi vẻ, loại hình gì cũng đều có, tôn quý, thuần khiết, quyến rũ, cốt đảm, đáng yêu, hào sảng các loại, nhưng mặc kệ là loại nào, đều là nhất đẳng mỹ nhân, đủ để cho ngươi hoa mắt.
Thanh Từ nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, nàng nhìn đều muốn ngây ngốc, khó trách trong thiên hạ này có nhiều nam tử không tiếc xông pha khói lửa vì Ngũ gia như vậy.
Có điều Thanh Từ cảm thấy, mấy vị tiểu thư này có thể tạo thành oanh động lớn như vậy, là bởi vì các nàng tụ ở cùng nhau, kim quang lóng lánh, bằng không, tiểu thư nhà mình cũng sẽ không kém.
Tựa hồ biết Thanh Từ đang suy nghĩ gì, Mộc Tịch Bắc nhìn sang nàng, dường như muốn nói, bộ túi da này đẹp mắt thế nào thì có ích lợi gì, cái này cũng không phải tướng mạo của ta.
Thanh Từ lại chống đối trở về, sao lại không phải tướng mạo của tiểu thư, nếu tiểu thư đã trùng sinh ở trên người Mộc Tịch Bắc, hết thảy của Mộc Tịch Bắc đều là của tiểu thư.
Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, mà bên kia, Triệu phu nhân vẫn đang cùng Lão thái phi đánh Thái Cực.
" Loan Kính chúng ta còn kém xa, làm sao ưu tú như hài tử của Tướng phủ mấy người, công lao của Lão thái phi ngài thật sự là không thể bỏ qua a. "
Triệu phu nhân lại mở miệng.
" Mấy hài tử này đều có tính tình, nhưng không biết đứa nào mới hợp với khẩu vị của Triệu phu nhân. "
Lão thái phi một mặt nhìn về phía mấy người Mộc Tịch Bắc, một mặt quay đầu mở miệng hỏi Triệu phu nhân.
Lão thái phi nói bóng gió chính là, Triệu Phủ các ngươi coi trọng tiểu thư nào của chúng ta? Việc này dù sao cũng phải cho ta biết để cân nhắc.
Triệu phu nhân hiểu ý, mở miệng nói:
" Kỳ thật ba đứa hài tử này ta thật ra đều rất thích, chỉ là Tứ tiểu thư tựa hồ trầm hơn tĩnh một chút, nhìn thấy ngược lại là an ổn."
Trong lòng Lão thái phi căng thẳng, Triệu phủ này chẳng lẽ chọn trúng Mộc Tịch Hàm? Lập tức gật đầu nói:
" Đứa nhỏ Tịch Hàm này luôn luôn là đứa ít nói, nhưng cũng là đứa tri kỷ, ta cả ngày vô sự ở trong phủ, đều là nó đi theo ta, chỉ là mấy ngày nay cũng không biết bị làm sao, dường như có tâm sự gì đó, ngược lại là càng ngày càng không thích mở miệng. "
Mặc dù Lão thái phi nói là sự thật, nhưng cũng báo cho Triệu phu nhân một tầng ý tứ khác, nói đúng là Mộc Tịch Hàm hiện tại có tâm sự, rất có thể là vì tình, cho nên chuyện thông gia này, chưa thể định được.
Trong lòng Triệu phu nhân cũng hiểu được, lập tức gật đầu nói:
" Nữ hài tử a, đến tuổi, cuối cùng sẽ nghĩ chút có hay không đều được. "
Hai người ngươi tới ta đi ứng phó, cũng rất hài hòa, ngẫu nhiên có mấy phu nhân khác hoà vào, nhưng cũng không tìm hai người xúi quẩy.
Chúng tân khách ăn điểm tâm trên bàn, cắn hạt dưa hoặc là thưởng thức hương trà, ngược lại rất thích ý, dù sao những thứ trong Nhi*p Chính vương phủ cũng đều là thứ không kém.
Không bao lâu, liền nghe tiếng loa kèn đến gần ở phía ngoài, mọi người liền biết là tân nương tử tới, nam khách trẻ tuổi ở phía ngoài như ong vỡ tổ đâm ra ngoài, chạy ra ngoài xem náo nhiệt, mà nữ tử thì thận trọng hơn, có điều cũng nhón chân lên nhìn xung quanh một chút.
Không lâu lắm, những người chen chúc đi ra người liền tự động chia làm hai đường, nhường lại đường ở giữa, nghĩ đến Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng lập tức sẽ tới đây.
Hỉ đường đều được bố trí xong, phụ thân An Nguyệt Hằng đã không còn, cho nên chỉ có mẫu thân ngồi ở thượng thủ, đó là một phụ nhân rất xinh đẹp, vừa nhìn liền cảm thấy có chút thế lực, cũng không tốt sống chung, chẳng qua nhìn dáng vẻ tươi cười của bà ta, thì biết bà ta rất hài lòng với cọc hôn sự này.
Thanh Từ đem một màn này nhìn ở trong mắt, trong lòng căm tức, lúc trước tiểu thư làm nhiều như vậy, nhưng lại không chiếm được một cái khuôn mặt tươi cười của yêu phụ này, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng của bà ta xem, miệng cười đều sắp kéo tới mang tai.
" Tân lang tân nương đến! "
Theo một tiếng tuyên bố của gã sai vặt, hai người Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng cùng nhau nắm một đóa hoa lớn đỏ thẫm đi đến.
Mọi người không khỏi một trận reo hò, có điều Mộc Tịch Bắc ở trong tiếng hoan hô này lại rõ ràng nghe được nữ tử bên cạnh ghen tỵ:
" Ngươi nhìn giá y của nàng ta xem, không ngờ là xuất từ Thiên Tàm Thục phường, thật sự là làm cho ta hâm mộ muốn ૮ɦếƭ, ta nếu có thể lấy được một khối khăn trên đó cũng đã đủ hài lòng."
" Ngũ Thanh Thanh thật sự là quá may mắn, không chỉ có đẹp như vậy, còn được Vương gia ưu ái."
" Đúng vậy, ngươi có biết Ngũ gia gánh đến đây bao nhiêu đồ cưới không?"
Một nữ tử hơi đắc ý mở miệng, phảng phất như đó là đồ cưới của nàng.
" Có bao nhiêu?"
Mấy nữ tử đều nhao nhao bu lại.
" Suốt một trăm sáu mươi tám gánh!"
Nữ tử kia chỉ cảm thấy ngón tay không đủ dùng, khó mà biểu đạt khi*p sợ của nàng.
" Ai nha, không hổ là tiểu thư Ngũ gia, chính là đại thủ 乃út, nghe nói Vương gia đưa đi sính lễ cũng không ít, ước chừng đủ để bày đầy một con đường. "
" Thật sự là hâm mộ a, không chỉ có người dáng dấp đẹp, còn có nhà ngoại cường hãn như vậy, bây giờ lại được gả cho Vương gia nho nhã tuấn mỹ, ông trời dường như đem tất cả sủng ái đều cho một nữ nhân này."
Mộc Tịch Bắc nghe lời nói của những người này trong mắt lóe lên một nụ cười lạnh.
Tân nương và tân lang rốt cục đi qua trước mặt các nữ quyến, đi tới hỉ đường.
Ngũ Thanh Thanh một thân giá y đỏ thẫm, phía trên thêu Phượng Hoàng bay lượn bằng kim tuyến tinh xảo, mà trước người Phượng Hoàng lại càng khoa trương, vậy mà đều dùng hạt châu bằng vàng nhỏ bé xuyên thành, mũ phượng trên đầu khảm vô số viên trân châu, sáu con Phượng Hoàng phân tán xếp trong đó, mỹ lệ không gì sánh được.
Tiếng than thở nổi lên bốn phía, không biết là sợ hãi thán phục giá y xa hoa này, kinh thiên sính lễ cùng đồ cưới, hay là đã ước đoán được mỹ mạo của nữ tử, tóm lại, giờ khắc này, từng nữ tử đều hận không thể biến mình thành Ngũ Thanh Thanh, hưởng thụ mộng đẹp được làm Công chúa, các nàng vừa hâm mộ cũng vừa ghen ghét.