Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 57

Tác giả: Cố Nam Yên

Hợp mưu xuất cung 
Ân Cửu Dạ thống khổ gào thét một tiếng, trong mắt hiện lên một tia bị thương, quả nhiên, mấy ngày này đều là mộng sao? Tất cả dịu dàng của nàng đều là giả sao?
" Còn ta! Ta ở trong lòng ngươi tính là cái gì!"
Hai mắt Ân Cửu Dạ nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, ý đồ từ trong ánh mắt của nàng tìm được một chút chần chờ.
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười, dùng ngữ khí có chút không tốt nói:
" Ngươi sao vậy? Không phải vừa rồi còn rất tốt à?"
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử trước mắt hờ hững, hận không thể đưa tay Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng! Nam nhân rủ xuống hai mắt, nàng không phải không hiểu, nàng không phải không biết hắn muốn cái gì, nhưng vậy thì thế nào? Chỉ cần nàng không muốn, nàng sẽ giả bộ như cái gì cũng không biết.
" Nếu như ta không cho phép ngươi rời đi thì sao?"
Sau khi trầm mặc hồi lâu, tiếng nói khàn khàn của Ân Cửu Dạ lại vang lên, nhưng mỗi một chữ phun ra đều gian nan như vậy.
Mộc Tịch Bắc quét mắt nam tử trước mặt, trong mắt mang theo tia lạnh nhạt chân thật nhất, nhẹ giọng nói:
" Sao lại không cho?"
Ân Cửu Dạ há to miệng, lại không phun ra được một chữ, có phải chỉ cần hắn dám uy Hi*p nàng, bây giờ nàng sẽ lập tức đứng dậy rời đi hay không?
Nhìn nhau hồi lâu, Ân Cửu Dạ nhắm hai mắt lại, dựa vào trên người Mộc Tịch Bắc, đầu chôn vào trong gáy nàng, đầy người cô tịch, nổi bật từng trận bi thương, hắn hận không thể nhét nàng vào thân thể của mình.
Mộc Tịch Bắc cảm nhận được sức nặng trên người, mắt sắc rất sâu, không hề cử động.
Ân Cửu Dạ, ta sẽ không yêu ngươi, cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào! Cho dù ta tham luyến dịu dàng của ngươi, lưu luyến bả vai vững chắc của ngươi, quyến luyến cánh tay hữu lực của ngươi, nhưng Ân Cửu Dạ, ta không yêu ngươi, ta vốn nghĩ, có lẽ ta có thể tham lam chiếm lấy ngươi, lợi dụng quyền thế sau này của ngươi, lợi dụng sự yêu thích của ngươi đối với ta, nhưng ta phát hiện, hoá ra ngươi lại đơn thuần như một đứa trẻ, điều này khiến ta chỉ cảm thấy chính mình thật sự quá ti tiện.
Cho nên, Ân Cửu Dạ, nếu có thể không gặp, tốt nhất đừng gặp, nếu gặp lại, không thiếu được sẽ tạo nên thị phi, cho nên, ta không muốn lợi dụng cơ hội của ngươi, ta không muốn chà đạp tình cảm của ngươi, ta vốn là vì báo thù mà đến, ta ngay cả mình đều có thể lợi dụng, lòng ta tràn đầy cừu hận, ta như vậy, còn có tư cách đi yêu ai?
" Ta sẽ đi gặp ngươi."
Giọng nói rầu rỉ của Ân Cửu Dạ truyền đến, sau đó nằm ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc, ôm nàng vào lòng, cảm thụ được mềm mại bên cạnh, khiến mỗi một tế bào của hắn đều đang kêu gào.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, nhắm mắt lại, không ngờ bất giác dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng người nam nhân bên cạnh lại mở hai mắt ra, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, Mộc Tịch Bắc, ta sẽ không buông tha ngươi như vậy! Ta sẽ cho ngươi đầy đủ thời gian, cho dù ngươi không yêu ta, ngươi cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta.
Sơ Nhất cùng Thanh Từ từ ngoài cửa sổ rời đi, nhịn không được mở miệng nói:
" Ngươi tốt nhất khuyên tiểu thư nhà ngươi không nên ép chủ tử chúng ta nữa, bằng không chủ tử chúng ta mà nổi điên lên, cho dù phải bẻ gãy cánh của nàng, đánh gãy chân của nàng, cũng sẽ lưu nàng ở bên cạnh mình."
Thanh Từ khinh miệt liếc hắn một cái, nói:
"Cho dù bẻ gãy cánh, tiểu thư nhà ta cũng có thể bay, cho dù đánh gãy hai chân, tiểu thư nhà ta cũng có thể đứng lên!"
Sơ Nhất đối mặt với sự kiên định của Thanh Từ có chút sững sờ, mặc dù hắn biết nữ tử kia không đơn giản, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nữ tử trước mắt này sẽ chắc chắn về nàng như vậy.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, người nam nhân bên cạnh đã sớm mở hai mắt ra.
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng:
" Sao lại tỉnh sớm như vậy."
Ân Cửu Dạ chỉ nhìn nàng, không nói gì, Mộc Tịch Bắc cũng không bắt buộc, vén chăn lên, liền muốn xuống giường.
Cổ tay bị người kiềm chặt, Mộc Tịch Bắc ngoái đầu nhìn về phía nam tử trên giường, cũng không tránh ra, chỉ nhìn đôi mắt đen không có ánh sáng kia.
Ân Cửu Dạ vô luận như thế nào cũng không chịu buông lỏng cổ tay mảnh khảnh của nữ tử, hắn biết, một khi buông ra, nàng sẽ phải rời đi, mấy ngày tốt đẹp này, với nàng mà nói, chẳng qua chỉ thoảng qua như mây khói mà thôi.
Mộc Tịch Bắc cũng không vội, chỉ an tĩnh chờ đợi, thẳng đến cổ tay đã dần dần tím tái, mà nam nhân vẫn chưa ý định buông tay.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, hắn có bao nhiêu cố chấp, sợ rằng nếu hôm nay mình không mở miệng, hắn sẽ không chịu buông tay đi.
" Ân Cửu Dạ, buông tay. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng với nam nhân, một đôi mắt sáng ngời có thể so với trân bảo khắp phòng.
Nam nhân lại quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, nhưng bàn tay to vẫn không chịu buông ra.
Sau khi giằng co nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn cổ tay của mình đã bị Ϧóþ sưng lên, rốt cuộc sắc mặt cũng có chút khó coi, tên nam nhân này thật sự rất cố chấp!
" Ngươi muốn thế nào?"
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, trong mắt mang theo một tia lạnh nhạt mơ hồ.
Ân Cửu Dạ cực kì không thích nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, giống như hắn đã bị nàng xem thành người xa lạ, trong lòng căng thẳng, quay đầu, buông lỏng tay ra, nhẹ giọng nói:
" Ta đi gặp ngươi."
Ân Cửu Dạ dâng lên một loại cảm giác vô lực thật sâu, nàng chính là như vậy, không phản bác, cũng không cự tuyệt, tựa hồ cái gì cũng tốt, lại tựa hồ như thế nào cũng đều được, nhưng kì thực lại chưa từng để hắn ở trong lòng, thậm chí làm cho hắn ngay cả thật giả đều không phân rõ được.
Nhẹ nhàng nhìn lướt qua nam tử bị thương, cũng không bỏ qua tĩnh mịch khắp phòng, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn giống như thường ngày, mặc quần áo, sửa sang lại trang dung, tươi cười dịu dàng.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu mang giày vào, lại không ngờ, một đôi tay thon dài hữu lực duỗi tới, tiếp nhận động tác trong tay nàng, cẩn thận giúp nàng sửa sang tốt vớ giày, lại vuốt phẳng nếp uốn y phục.
Mộc Tịch Bắc sững sốt, nhìn nam tử ngồi xổm trước mặt mình, hơi nheo mắt lại, nam tử lại khác thường đứng dậy, mở miệng nói với nàng:
" Đi thôi."
Mộc Tịch Bắc theo thói quen nhíu nhíu mày, cũng không hỏi nhiều.
Thanh Từ đã chờ ở bên ngoài, hé ra khuôn mặt đã tốt lên bảy tám phần, mơ hồ nhìn lại, cũng là một mỹ nhân trong suốt.
" Tiểu thư. "
Thanh Từ đi lên tiếp đón.
" Đi thôi."
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt với Thanh Từ.
Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ cùng nhau đi ra ngoài, ở trong này hơn một tháng, đúng là khoảng thời gian tốt đẹp giống như mộng, nếu như nàng có thể bỏ xuống cừu hận trong lòng, ở trong này trôi qua một đời cũng không tệ, chỉ tiếc, nàng không bỏ xuống được.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nói một tiếng với Ân Cửu Dạ:
" Ta đi về đây."
" Ừ. "
Ân Cửu Dạ chỉ ừ một tiếng.
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ xoay người rời đi, một đường tán gẫu về tới Bảo Lang Các. Ân Cửu Dạ lại từ góc rẽ đi ra, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm gian Tiểu Lâu của Mộc Tịch Bắc, trầm giọng nói:
" Mộc Tịch Bắc, ta muốn ngươi."
Sau khi trở lại Bảo Lang Các, Bạch Hàn liền lắc mình xuất hiện, dường như đối với việc Mộc Tịch Bắc biến mất lâu như vậy cũng không hiếu kỳ.
" Chủ tử, bên Thừa tướng đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chờ nơi đó của An Nguyệt Hằng. "
Bạch Hàn mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày:
" An Nguyệt Hằng vẫn chưa hành động à?"
" Đã bắt đầu hành động. "
Bạch Hàn trả lời.
Mộc Tịch Bắc nói tới chính là chuyện mình xuất cung, trải qua đối thoại lần trước với An Nguyệt Hằng, nghĩ đến hắn nhất định rất có có hứng thú với đề nghị của nàng, dù sao để địch nhân giúp ngươi nuôi trợ thủ sau này cho ngươi, ngẫm lại, chính là đại khoái nhân tâm!
Nhưng đây cũng là một trận đặt cược cực lớn, An Nguyệt Hằng sẽ không dễ dàng đặt cược, nhưng nếu từ bỏ, hắn nhất định sẽ không cam lòng, cho nên, hắn nhất định còn đang quan sát.
Chỉ là mặc kệ tình thế như thế nào, điện tuyển đã sắp bắt đầu, hắn nhất định phải có hành động, nếu không một khi Mộc Tịch Bắc được chọn làm cung phi, hắn sẽ không còn cơ hội cân nhắc nữa.
Ngay ngày hôm sau, An Nguyệt Hằng phái ra một vị đại thần, tiến về Ngự thư phòng.
" Vương công công, vi thần cầu kiến Bệ hạ, phiền công công truyền lời cho. "
Đại thần kia thân thể mập mạp, mở miệng với công công canh giữ ở trước cửa Ngự thư phòng.
Ánh mắt Vương công công vừa chuyển, xoay người nói với vị đại thần kia:
" Giang đại nhân, ngài chờ một lát, chúng ta đi thông báo cho ngài."
Trong chớp mắt Vương công công xoay người đi vào, lại nháy mắt ra hiệu cho mấy tiểu thái giám bên cạnh, muốn bọn họ cẩn thận một chút, phòng ngừa vị Giang đại nhân nghe được cái gì.
Tiểu thái giám lập tức ngầm hiểu, liền bắt đầu tán chuyện với vị Giang đại nhân kia, dùng điều này phân tán lực chú ý.
Lúc này trong Ngự thư phòng, Hoàng đế đang cau mày ngồi ở trên ghế, dường như đang rối rắm vấn đề nan giải gì đó.
Phía dưới có một hắc y nhân đang quỳ, chờ mệnh lệnh của Hoàng đế.
" Ngươi nói chuyện này đáng tin hay không?"
Hoàng đế lại mở miệng hỏi.
" Xác thực đáng tin, từ lúc Mộc Ngũ tiểu thư tiến cung, Thừa tướng đại nhân thường xuyên bí mật đi đến một nơi ở trong kinh, trải qua điều tra của thuộc hạ, người trong này đúng là Mộc Tam tiểu thư đã từng công bố bị đày đến thôn trang."
Hắc y nhân kia nói năng có khí phách, vô cùng vững tin.
Lông mày Hoàng đế lại nhíu lại, Lão hồ ly Mộc Chính Đức này, rốt cuộc để ý nữ nhi nào? Hay là những điều này chẳng qua đều là biểu hiện giả dối, thật ra ông ta chỉ một lòng đi theo quyền thế, những nữ nhi này chẳng qua chỉ là công cụ đùa bỡn thủ đoạn của ông ta.
" Vậy trước đó ở trong Tướng phủ Mộc Chính Đức yêu quý nữ nhi nào hơn?"
Hoàng đế suy nghĩ sâu xa mở miệng lần nữa.
" Thừa tướng đối xử với mấy nữ nhi cũng đều không tệ, chẳng qua đối với Mộc Ngũ tiểu thư hình như không yêu quý lắm, mặc dù không thiếu chi phí ăn mặc, nhưng cũng chẳng quan tâm, nhưng cho đến đầu năm nay, đột nhiên sủng vị Mộc Ngũ tiểu thư này lên trời."
Hắc y nhân kia suy tư một lát đáp.
Hoàng đế tựa hồ vẫn còn do dự, suy tư, hai mắt ᴆục ngầu, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy không vui rồi.
" Những ngày qua ngươi đều điều tra chuyện này, ngươi cảm thấy Mộc Chính Đức thiên vị nữ nhi nào hơn? "
Dường như Hoàng đế đang cân nhắc phân lượng của mấy nữ nhi ở trong lòng Mộc Chính Đức.
Nguyên bản chuyện này cũng không cần rối rắm như vậy, người trực tiếp được tuyển vào cung chính là Mộc Tịch Bắc, nhưng mấy ngày trước, người được phái đi giám thị động tĩnh Mộc Chính Đức đột nhiên nói, mấy ngày này ông ta luôn đi tới một trạch viện ở trong kinh, điều này liền khiến Hoàng đế coi trọng, lập tức bắt tay điều tra chuyện này.
" Thuộc hạ cảm thấy Mộc Chính Đức coi trọng nhất hẳn là vị Mộc Tam tiểu thư này, bởi vì vị Mộc Tam tiểu thư này vào đầu năm nay mới bị đưa đến thôn trang, đúng lúc Bệ hạ hạ lệnh tuyển tú trước đó, nghĩ đến Mộc Chính Đức vì muốn nàng ta tránh khỏi tầm mắt Bệ hạ, để nàng không bị tuyển vào cung. "
Thuộc hạ kia cũng nói ra cái nhìn của mình.
Hoàng đế nhíu mày:
" Nói tiếp."
" Về phương diện khác, vị Mộc Tam tiểu thư chỉ bị đưa đến thôn trang ngây người mấy tháng liền được đón trở về, sống trong trạch viện kia, rõ ràng Mộc Chính Đức không muốn nàng ta ở trong thôn trang chịu khổ. Hơn nữa, thuộc hạ cho rằng, vị Mộc Ngũ tiểu thư này từ đầu năm nay mới đột nhiên được sủng ái, nếu ông ta thật sự để ý nữ nhi này, sao qua nhiều năm như vậy lại chẳng quan tâm. "
Lời của Hắc y nhân kia nói rất có lý, không khỏi làm cho Hoàng đế động tâm tư.
Quả thật, Hoàng đế cũng cho rằng nếu Mộc Chính Đức thật sự để ý Mộc Ngũ tiểu thư này, tại sao mười mấy năm qua lại chẳng quan tâm, ngược lại ở đầu năm nay, mới có thái độ khác thường, đây là như thế nào cũng không hiểu được.
Thời gian dần trôi qua, trọng tâm chếch đi, Hoàng đế đã động tâm tư muốn để cho vị Mộc Tam tiểu thư kia tiến cung.
" Khởi bẩm Bệ hạ, Giang đại nhân cầu kiến."
Vương công công đi đến trước mặt Hoàng đế, thấp giọng bẩm báo.
" Giang Phương? Để hắn vào đi."
Hoàng đế hơi khó hiểu, nhất mạch Giang gia này là nhà cậu của Ngũ Thanh Thanh, cũng có thể nói là nanh vuốt của An Nguyệt Hằng.
Hắc y nhân kia chợt lóe rồi biến mất, không thấy bóng dáng.
" Giang đại nhân, mời ~ "
Vương công công dẫn đường ở bên cạnh.
" Đa tạ Vương công công. "
Giang Phương đi đến.
" Vi thần tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "
Thân thể tròn vo của Giang Phương quỳ trên mặt đất, thỉnh an với Hoàng đế, đôi mắt vốn nhỏ, cơ hồ đều bị thịt chen lấn mất.
" Đứng lên đi. "
Hoàng đế trầm ngâm mở miệng.
" Tạ bệ hạ."
" Hôm nay Giang đại nhân tới gặp trẫm có chuyện gì sao? "
Hoàng đế quét mắt thân thể tròn vo kia.
" Hồi bẩm Bệ hạ, là như vậy, ngoại nữ vi thần đã nhiều ngày cơm nước không vô, càng ngày càng gầy gò, nhưng mắt thấy sắp tới đại hôn, vi thần thật sự rất đau lòng. "
( Ngoại nữ: Cháu gái ngoại)
Vẻ mặt Giang Phương hết sức thống khổ, giống như đang chịu thập đại cực hình.
Hoàng đế bất động thanh sắc suy tư, An Nguyệt Hằng này lại muốn làm trò gì nữa đây?
" Sao lại như vậy? "
Hoàng đế cũng ra vẻ hiếu kì mở miệng hỏi thăm.
" Hồi bẩm Bệ hạ, là như vậy, lúc còn trẻ ngoại nữ vi thần từng có một đoạn thời gian không nói một lời, giống như bị kích thích rất lớn vậy, lúc ấy khuyên giải như thế nào nó cũng không chịu nói ra là có chuyện gì, cho đến trước hôm nay, nó mới bằng lòng bẩm báo. "
Vẻ mặt Giang Phương tràn đầy thống khổ, dường như bản thân đang nhớ lại chuyện cũ đau lòng.
Trong lòng Hoàng đế thẳng thừng chửi mắng, phiền nhất chính là tên Giang Phương này, mỗi lần có chuyện gì là cứ than thở khóc lóc, nhưng lại không chịu nói đến trọng điểm, tựa như đang bị thiên đại ủy khuất vậy.
" Hoá ra, lúc còn trẻ ngoại nữ đáng thương của thần đi ra ngoài, lại gặp tên lưu manh, tên lưu manh kia thấy người đẹp, liền động tâm tư không nên có, dọa sợ đứa bé Thanh Thanh kia, may mắn lại gặp được Mộc Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng. "
Giang Phương rốt cục nói đến chính đề, cũng làm lòng Hoàng đế cẩn thận hơn.
Việc này, vậy mà liên quan đến phủ Thừa Tướng, vậy Giang Phương này đến đây rốt cuộc là vì cái gì.
" Mộc Tam tiểu thư cùng Thanh Thanh từng có gặp mặt một lần, vừa thấy người bị khi nhục, liền ra tay giúp đỡ, thế nhưng Mộc Tam tiểu thư cũng chỉ mang theo hai ba tên người hầu, so với mấy tên đạo tặc kia, có vẻ yếu kém hơn, dù vậy, nàng ấy vẫn không từ bỏ Thanh Thanh nhà thần, mà chính mình lại... "
Vẻ mặt Giang Phương bi thương.
Trong lòng Hoàng đế lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Mộc Tam tiểu thư này đã không phải xử nữ nữa? Giang Phương vụng trộm nâng mắt lên, đánh giá vẻ mặt Hoàng đế, không mở miệng nữa.
" Chính mình lại làm sao? Chẳng lẽ nàng đã thất thân? "
Hoàng đế hơi nóng nảy, dường như đang miêu tả chân tướng vô cùng sống động.
" Không có, Mộc Tam tiểu thư vẫn chưa thất thân, đúng lúc binh lính tuần tra đuổi tới, lúc này mới cứu được mạng hai người ạ. "
Giang Phương tựa hồ cảm khái vô hạn.
Không biết Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì, bàn tay lặp đi lặp lại động tác xoay mộc châu.
" Vậy không biết Giang ái khanh sở cầu chuyện gì? "
Hoàng đế lại mở miệng nói.
" Vi thần thỉnh cầu Bệ hạ ban Mộc Tam tiểu thư cho Nhi*p Chính làm Trắc Phi, Thanh Thanh cùng Mộc Tam tiểu thư tỷ muội tình thâm, lại vẫn luôn cảm động và nhớ nhung ân tình của nàng ấy, lúc này mới trình với Nhi*p Chính vương. "
Giang Phương rốt cuộc nói ra mục đích đến đây.
Trong nháy mắt Hoàng đế rốt cuộc rõ ràng, mình có thể tra được chuyện này thì An Nguyệt Hằng tất nhiên cũng có thể tra được, sợ An Nguyệt Hằng cũng cho rằng vị Mộc Tam tiểu thư này mới là người Mộc Chính Đức để tâm, mà hiện nay Mộc Chính Đức đang ở dưới mí mắt mình, nếu mạo muội đem nữ nhi mình gả cho An Nguyệt Hằng, khó tránh khỏi sẽ khiến mình hoài nghi, cho nên An Nguyệt Hằng nhất định đã bị Mộc Chính Đức cự tuyệt, mới có thể đánh chủ ý lên người mình, xin mình tứ hôn!
Hừ, tính toán thật sự rất hay! Mình chỉ vừa mới mượn sức Mộc Chính Đức, mà An Nguyệt Hằng cũng đã nghĩ đến dùng nữ nhi của Mộc Chính Đức để khống chế ông ta rồi.
" Chuyện này, Trẫm còn muốn suy nghĩ một chút, như thế nào cũng phải hỏi qua ý kiến của Thừa tướng đại nhân. "
Hoàng đế lại mở miệng, nhưng trong lòng thì đã có quyết đoán, lời nói của Giang Phương nửa điểm ông cũng không tin, có điều trong mơ hồ cũng đã hiểu được ý tứ của Ngũ gia, lần này, vì ngăn cản Mộc Tam tiểu thư gả đến Nhi*p Chính Vương phủ, ngược lại Ngũ gia lại ở cùng một chiến tuyến với mình.
" Khởi bẩm Bệ hạ, đây là công trình thuỷ lợi kênh đào Ô Giang, vi thần cho rằng, mình thực sự không thể đảm nhiệm được, cho nên đem việc này giao cho Bệ hạ, mong Bệ hạ chọn người tài đức sáng suốt khác. "
Giang Phương lấy ra văn thư thuỷ lợi Ô Giang.
Hoàng đế hiểu được, việc này rõ ràng dùng để trao đổi thánh chỉ tứ hôn của mình, thật ra Ngũ gia mong mình hỗ trợ ngăn cản An Nguyệt Hằng cưới Mộc Tam tiểu thư làm Trắc Phi, chỉ không ngờ Ngũ gia lại ra tay hào phóng như thế, vùng Ô Giang này cực kì giàu có và đông đúc, hàng năm đều kiếm được không ít bạc, như vậy, chuyện An Nguyệt Hằng muốn nạp Mộc Tam tiểu thư chính là sự thật.
" Chuyện này Trẫm sẽ cân nhắc, Giang đại nhân cứ đi về trước đi."
Hoàng đế cũng không đưa ra một thái độ rõ ràng.
Giang Phương nâng lên mí mắt, giống như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Hoàng đế cũng đã khoát tay áo, Giang Phương đành phải thôi.
Đợi đến khi Giang Phương đã đi ra ngoài, Hoàng đế liền từ trên chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi di chuyển, Mộc Chính Đức nhất định sẽ không đồng ý hai nữ nhi mình đều gả vào trong Hoàng cung, nhưng bây giờ giữa Mộc Tam tiểu thư, và Mộc Ngũ tiểu thư ông nhất định phải mau chóng lựa chọn một người.
" Đi gọi Mộc Chính Đức tới cho ta."
Hoàng đế lại mở miệng.
Thật ra sau khi Giang Phương rời khỏi Ngự thư phòng, bản thân cũng có rất nhiều điều không rõ, lời nói hôm nay của mình cơ bản đều là nói dối, ông không dám làm trái ý tứ của An Nguyệt Hằng, mới bịa ra câu chuyện như vậy, còn có vị Mộc Tam tiểu thư kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Nhi*p Chính Vương thật sự muốn cưới nàng ta?
Trong lúc nhất thời Giang Phương không suy nghĩ rõ ràng được, tuy nhiên lại hạ quyết định phải tìm hiểu thật tốt, nếu như vị Mộc Tam tiểu thư này thật sự gả tới Nhi*p Chính Vương phủ làm Trắc phi, chẳng phải sẽ uy Hi*p đến địa vị của Thanh Thanh, không được, ông phải nhanh chóng rời đi để báo lại chuyện này cho tỷ tỷ, còn phải nghĩ chút biện pháp.
" Tiểu thư, vừa mới có một cung nữ đưa đồ ăn đến, kín đáo đưa cho nô tỳ cái này."
Thanh Từ đưa cho Mộc Tịch Bắc một tờ giấy.
Khoé miệng Mộc Tịch Bắc tươi cười, chậm rãi mở tờ giấy ra, phía trên chỉ viết đơn giản mấy chữ:
" Kính đợi tin lành."
" Vừa rồi ai đi gặp Hoàng đế? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
" Là cậu của Ngũ Thanh Thanh, Giang Phương."
Thanh Từ đem tin tức Bạch Hàn vừa mới truyền tới báo cho Mộc Tịch Bắc.
" Giang Phương. "
Ý cười trên khoé miệng Mộc Tịch Bắc càng rõ ràng hơn, tâm tư An Nguyệt Hằng vẫn cao thâm trước sau như một, vốn cho rằng có thể khiến hắn hạ chút vốn gốc, làm cho mình đi ra từ trong cung, nhưng bây giờ ngược lại lại không bị tổn thất gì cả.
" Tiểu thư, sao vậy? "
Thanh Từ nhìn vẻ mặt tiểu thư nhà mình thay đổi liên tục.
" Giang Phương này lại là cậu của Ngũ Thanh Thanh, mặc dù trên cơ bản Ngũ gia và phủ Nhi*p Chính Vương có thể nói là đứng ở trên cùng một chiến tuyến, nhưng cái này cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là loại kết minh này có thể mang lại cho Ngũ gia lợi ích lớn hơn nữa, nếu không, Ngũ gia cũng không phải người ngu, làm sao lại bán mạng cho An Nguyệt Hằng?"
Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích.
Thanh Từ dựa theo mạch suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, nói tiếp:
" Nhưng Giang Phương lại nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của An Nguyệt Hằng, ngỏ lời với Hoàng đế, nhưng ông ta lại không hi vọng An Nguyệt Hằng thật sự lấy Mộc Kiến Ninh, cho nên viện ra lý do nhất định trăm ngàn chỗ hở, không ăn khớp nhau, khiến Hoàng đế sinh nghi."
" Ừ, Giang Phương càng dùng loại thái độ ngăn cản này, Hoàng đế sẽ càng tin tưởng An Nguyệt Hằng thật sự muốn cưới Mộc Kiến Ninh, cũng gián tiếp cảm thấy Mộc Kiến Ninh mới thật sự là nữ nhi Thừa Tướng yêu quý nhất."
Mộc Tịch Bắc giải thích nói.
Không chỉ như thế, sau khi Giang Phương trở về, chắc chắn sẽ tra được Mộc Chính Đức có gặp qua An Nguyệt Hằng, lại càng tin tưởng Mộc Kiến Ninh thật sự sẽ trở thành Trắc Phi Nhi*p Chính Vương phủ, có một Trắc Phi bối cảnh cường đại, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Ngũ Thanh Thanh, điều này có thể hiểu được.
Cho nên sau khi Giang Phương điều tra, Ngũ gia lại không ngừng tặng lễ cho Hoàng đế, ngoài miệng một mặt nói mong Hoàng đế tứ hôn cho Mộc Kiến Ninh và An Nguyệt Hằng, mặt khác mờ mịt biểu đạt ý tứ không muốn để Mộc Kiến Ninh tiến vào Nhi*p Chính vương phủ.
Điều này đúng lúc lại hợp với tâm tư Hoàng đế, hai nhà vốn là quan hệ đối địch, lại bởi vì lợi ích ngắn ngủi mà đứng chung một chiến tuyến.
Sau khi Thanh Từ suy nghĩ rõ ràng, không khỏi bĩu môi, không vui nói:
" An Nguyệt Hằng có Ngũ gia giúp hắn tặng lễ lấy lòng Hoàng đế, vậy hắn chẳng có tổn thất gì rồi? Cả Ngũ gia và hoàng đế đều bị cuốn vào, kết quả vẫn là Hoàng đế chiếm được tiện nghi."
Mộc Tịch Bắc cười cười, Ϧóþ Ϧóþ khuôn mặt đang dần tốt lên của Thanh Từ, chỉ cảm thấy trắng nõn mềm mịn, cực kỳ đẹp mắt.
" Ngươi suy nghĩ lại một chút, cuối cùng chỗ tốt này đều rơi vào trong tay ai? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Quỳnh Tương Lộ thật đúng là thứ tốt, sau khi Thanh Từ dùng qua, nàng tin tưởng, nếu không phải người tiếp xúc trong thời gian dài, nhất định sẽ không nhận ra nàng.
Từng ở dưới tay An Nguyệt Hằng làm sát thủ, lại chấp hành các loại nhiệm vụ, quả thật sắp thành thập đại toàn năng, một nữ hài tử, suốt ngày ăn uống phơi gió phơi nắng ở bên ngoài, lại sống trong đao quang kiếm ảnh, làn da có thể đẹp mới là lạ, không chỉ hơi đen mà còn rất thô ráp.
Nhưng hiện tại nhìn mà xem, quả thực trong veo như nước, giống như tiểu thư nhà ai vậy, Mộc Tịch Bắc nhìn rất vui vẻ.
" A! Được lợi lớn nhất là phủ Thừa Tướng! "
Thanh Từ đột nhiên suy nghĩ rõ ràng.
Không đợi Mộc Tịch Bắc mở miệng, chính mình lại chủ động nói:
" Nếu như Hoàng đế thật sự quyết định để Mộc Kiến Ninh tiến cung, mà đưa tiểu thư trở về, như vậy Mộc Chính Đức khẳng định sẽ giả bộ không đồng ý, Hoàng đế chỉ có thể chuyển xuống một ít quyền lực cho Mộc Chính Đức làm chỗ tốt, đồng thời tạo áp lực, khiến Mộc Chính Đức không thể không đồng ý."
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, tán thưởng một cái, nhìn mặt Thanh Từ vậy mà hơi ửng đỏ, chính mình cũng rất kích động.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, có lẽ bởi vì mặt Thanh Từ đang ngày càng tốt hơn, tâm tình của nàng trong lúc bất tri bất giác mới trở nên nhẹ nhàng đi.
Luẩn quẩn mấy vòng, An Nguyệt Hằng ít nhiều cũng bị Ngũ gia oán trách, Ngũ gia cũng vì lấy lòng Hoàng đế mà tổn thất không ít, Hoàng đế lại vì đổi lấy một quân cờ thay mình tiến cung nằm vùng, đem chỗ tốt đạt được nhả ra ngoài, cất vào hầu bao Mộc Chính Đức.
" Tiểu thư, nô tỳ thủy chung có một vấn đề không rõ. "
Thanh Từ trở nên càng hiếu học hơn.
" Cái gì? "
Mộc Tịch Bắc cười dịu dàng.
" Mộc Chính Đức yêu thương người nữ nhi nào thật sự trọng yếu như vậy sao? Hoàng đế tội gì phải để ý như vậy, nếu như Mộc Chính Đức coi tất cả mọi người thành quân cờ thì phải làm sao bây giờ?"
Mộc Tịch Bắc giải thích nói:
" Mỗi thị tộc có mấy người nữ nhi không phải dùng để làm quân cờ? nhưng vì sao vẫn được vô số thế gia điên cuồng chiếm đoạt? Chính là bởi vì mấy người nữ nhi này đại biểu cho quyền lực phía sau gia tộc, nữ tử càng được người trong gia tộc xem trọng lại càng nhận được ủng hộ lớn của gia tộc, giống như Ngũ Thanh Thanh, nàng ta là người được Ngũ gia tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ, ngươi nói vị công tử thế gia nào lại không muốn cưới được loại nữ tử như vậy?"
Lần này Thanh Từ đã hiểu được:
" Hoá ra là như vậy, cho nên Hoàng đế mới liều mạng chọn chọn lựa lựa, chỉ vì muốn tranh đoạt một chút quyền lực lớn hơn nữa. "
" Ừ, nếu là Đế vương bình thường, cũng không cần thiết phải làm như vậy, chỉ là hiện nay quyền lực trong tay Hoàng đế thật sự không thể tự mình kiềm chế, bị áp chế khắp nơi, mới có thể coi trọng chuyện này như vậy. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, nhìn chạc cây ngoài cửa sổ bị gió lạnh thổi chập chờn, nghĩ đến, không bao lâu nữa nàng sẽ xuất cung, tin tưởng rất nhanh Hoàng đế nhất định sẽ yêu thích Mộc Kiến Ninh.
Bên kia, Mộc Chính Đức bị Hoàng đế gọi đến Ngự thư phòng.
" Mộc ái khanh tới rồi, Vương công công, ban thưởng ghế ngồi."
Thái độ Hoàng đế vô cùng hiền lành.
" Đa tạ Bệ hạ, chỉ là không biết hôm nay Bệ hạ triệu vi thần đến không biết có chuyện gì. "
Mộc Chính Đức giả bộ không biết, kỳ thật trong lòng hết thảy đều đã rõ ràng.
" A, đây là quyền hạn mở kênh đào Ô Giang cùng công trình thuỷ lợi, hôm nay Giang Phương vừa mới giao lên, Trẫm nghĩ chuyện này cần giao cho một người Trẫm tín nhiệm mới xử lý được, Trẫm càng nghĩ, cũng chỉ có Thừa tướng đại nhân mới có thể gánh vác trách nhiệm này."
Đầu tiên Hoàng đế ném xuống một quả táo đỏ chót.
Mộc Chính Đức híp lại hai mắt, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng:
" Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái, nhưng vi thần cảm thấy không thể đảm nhiệm được."
Hoàng đế cũng biết tính tình Mộc Chính Đức, biết nếu ông không chịu nói ra điều kiện, Mộc Chính Đức sẽ không tiếp nhận, vì thế làm ra bộ dạng khó xử, mở miệng nói:
" Mộc ái khanh, ngươi có điều không biết, vài ngày trước Trẫm nhìn thấy bức hoạ Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng các ngươi, liền cảm thấy phá lệ hợp ý, cảm thấy nàng cực kỳ giống mẫu thân Trẫm năm đó."
Khoé mắt Mộc Chính Đức run rẩy, mẹ đẻ Hoàng đế là Tuệ phi năm đó, làm người ôn hòa, đối xử rất tốt với Hoàng đế, nhưng lại hơi nhát gan yếu đuối, cuối cùng ૮ɦếƭ thảm ở bên trong cung đấu, chỉ không biết Bắc Bắc làm thế nào nhìn ra được, Mộc Kiến Ninh thật đúng là cùng mẫu thân Hoàng đế có hai phần tương tự, vậy mà an bài hết thảy mọi chuyện rất tốt.
Mộc Chính Đức nghĩ đến lúc trước sau khi Mộc Tịch Bắc nhận được thánh chỉ vào cung tuyển tú, thì âm thầm để mình đón Mộc Kiến Ninh từ trong thôn trang trở về, nuôi dưỡng ở trạch viện, dạy dỗ nhiều hơn, không khỏi cảm thấy nha đầu Bắc Bắc này nhất định đã sớm nghĩ kỹ đường lui!
Chỉ là có một chuyện Mộc Chính Đức vẫn chưa đi thăm dò, đó là thái độ của Bắc Bắc với An Nguyệt Hằng rốt cục là gì, là chỉ có lần này lợi dụng hắn giúp đỡ mình thoát thân, hay là ngày sau thật sự muốn nâng đỡ hắn leo lên Đế vị! Nghĩ đến đây, Mộc Chính Đức không khỏi híp mắt lại lần nữa.
Trước khi Mộc Chính Đức đến đây, Hoàng đế đã lấy được bức hoạ của Mộc Kiến Ninh, mà trải qua an bài trước đó của Mộc Chính Đức, bức họa kia đã sớm bị làm thành hình dạng cực kì tương tự Tuệ phi, khiến Hoàng đế về tình về lý đều muốn Mộc Tam tiểu thư này tiến cung.
" Hồ nháo! Nó chỉ là một đứa nhóc chưa nẩy nở sao có thể sánh được một phần nhỏ của Tuệ phi nương nương, Bệ hạ vẫn không nên đùa giỡn kiểu này! Ngược lại đứa bé Bắc Bắc kia, lớn lên xinh đẹp, lại giàu tinh thần phấn chấn, mới là người thích hợp nhất được Bệ hạ chọn! "
Mộc Chính Đức nói lời chính nghĩa, mơ hồ có chút tức giận, không khỏi khiến cho Hoàng đế càng chắc chắn ý nghĩ trong lòng.
" Mặc dù Ngũ tiểu thư cũng rất xinh đẹp, nhưng với Trẫm mà nói, càng giống con gái của Trẫm hơn, sao có thể làm phi tử của Trẫm được? Mộc ái khanh yên tâm, nếu để Mộc Tam tiểu thư tiến cung, Trẫm hứa cho Tần vị, nhất định sẽ trân trọng nàng gấp đôi."
Hoàng đế cam kết.
" Nhưng mà.... "
Mộc Chính Đức vừa muốn nói gì đó, Hoàng đế lại lần nữa đánh gãy.
" Mộc ái khanh đừng vội mở miệng, hiện nay trong triều có không ít chức vị bị bỏ trống, Trẫm còn cần Mộc ái khanh giúp Trẫm xem xét một số nhân tuyển, không biết ý Mộc ái khanh như thế nào?"
Hoàng đế lại chấp thuận lợi ích lớn hơn nữa, xem ra thật sự rất cần người minh hữu Mộc Chính Đức này, nếu không, ở Tây La này, tình cảnh của ông sẽ càng gian nan hơn.
Mộc Chính Đức cau mày không có lên tiếng, dường như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này, trong lòng lại có chút khi*p sợ, Hoàng đế vậy mà lại hứa cho mình nhiều lợi thế như vậy, thật sự vượt ra ngoài ý định, tuy nhiên cuối cùng hiểu được, vì sao lúc trước Bắc Bắc lại yêu cầu Mộc Kiến Ninh dựa theo phong cách ăn mặc của Tuệ phi, nghĩ đến đối với vị Hoàng đế tứ cố vô thân này mà nói, lúc trước Tuệ phi nương nương thật sự cho ông ta rất nhiều ấm áp.
Nay Ngũ Y Nhân bị nhốt, trong cung mấy vị phi tần lại áp chế lẫn nhau, đúng là thời kì tốt nhất để đưa Mộc Kiến Ninh vào cung.
" Sao vậy? Chẳng lẽ Mộc ái khanh không cho Trẫm mặt mũi?"
Hoàng đế thay đổi ngữ khí, tựa hồ muốn nói, thiên hạ này đều là của ta, ta hảo ngôn hảo ngữ cùng ngươi thương lượng, nếu ngươi không chịu, một đạo thánh chỉ hạ xuống, ngươi còn có thể kháng chỉ bất tuân?
Mộc Chính Đức hơi khó xử mở miệng:
" Một khi đã như vậy, vi thần chỉ có thể tòng mệnh, chẳng qua đứa nhỏ Kiến Ninh này bị thần chiều hư rồi, còn xin bệ hạ bao dung nhiều hơn."
Hoàng đế thấy được chuyện, cho là kế hoạch của mình đã thành công, trên mặt xuất hiện tươi cười, thực tế lại không biết chính mình mới là đồ ngốc bị người ta thiết kế!
" Mộc ái khanh yên tâm đi, cũng sắp điện tuyển rồi, vậy hôm nay cứ để Ngũ tiểu thư đi về trước đi, rồi cho Tam tiểu thư nhanh chóng chuyển vào, để tránh ngày sau có cái gì khó chịu?"
Hoàng đế tựa hồ có chút nóng vội.
Kỳ thật ông nhìn thấy bức họa ấy thật sự kinh ngạc một phen, Mộc Kiến Ninh đúng là có mấy phần tương tự mẫu thân ông, thật ra rất nhiều người không biết, lúc trước Tuệ phi là vì bảo hộ ông mới ૮ɦếƭ, cho nên ông đối với mẫu thân phá lệ hảo cảm, mặc dù Hoàng quyền thay đổi, hiện tại ông thân bất do kỷ, nhưng đối với sự tình có liên quan đến mẫu thân mình, bình thường ông đều có thái độ cường ngạnh khác thường!
Hơn nữa, thật sự ông cũng không có tình cảm gì với vị Mộc Ngũ tiểu thư kia, xưa nay ông chỉ thích những nữ tử đầy đặn xinh đẹp, nhưng Mộc Ngũ tiểu thư kia thật sự mềm mại như một đứa trẻ vậy, khiến ông không dậy nổi hứng thú gì cả.
" Cái này.. Có phải quá mức vội vàng hay không..."
Mộc Chính Đức được tiện nghi còn khoe mẽ, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
" Không vội vàng, nếu lại tiếp tục trì hoãn, điện tuyển đều muốn bắt đầu rồi."
Thái độ Hoàng đế cường ngạnh.
" Vi thần tuân mệnh, hôm nay canh giờ cũng không còn sớm nữa, không biết có thể sáng mai mới để Kiến Ninh chuyển vào cung được không. "
Mộc Chính Đức thở dài mở miệng, không có đề cập đến chuyện của Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng lại đang mừng như điên, rốt cục Bắc Bắc có thể trở về nhà rồi, một bước này, đi thật nguy hiểm, có điều không thể không thừa nhận là, bắt đầu từ lúc Bắc Bắc tiến cung, phủ Thừa Tướng thu hoạch rất khá.
Thật ra hôm nay Bắc Bắc xuất cung mới là tốt nhất, nếu thật sự đợi đến điện tuyển lại không được tuyển mà bị đá ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy ít nhiều có chút ý tứ bị Hoàng đế chọn thừa, cho dù người khác không thèm để ý, nhưng trong lòng Mộc Chính Đức cũng sẽ không thoải mái.
" Như thế cũng được."
Mộc Chính Đức hướng Hoàng đế cáo lui, trong tay cầm văn thư kênh đào Ô Giang, xoay người đi ra ngoài, lại để lại cho Hoàng đế một cái bóng lưng chua xót tái nhợt, không khỏi làm cho Hoàng đế cảm thấy mình thật sự áp chế đúng rồi!
Ra khỏi Hoàng cung, Mộc Chính Đức bước đi như bay, lên xe ngựa lập tức phân phó nói:
" Nhanh lên, thông báo quản gia, đem nơi ở của Ngũ tiểu thư thu thập lại một lần nữa, trực tiếp mang ta đi Nam Cung môn."
Sự tình bên này vừa mới thành, Mộc Tịch Bắc đã nhận được tin tức thái giám truyền đến, nói là Hoàng đế chuẩn để Mộc Tịch Bắc đi về nhà trước.
" Xem ra sự tình rất thuận lợi. "
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn sắc trời đã không còn sớm, không ngờ mới đó mà đã trôi qua một ngày.
" Nhưng tiểu thư, sao người lại biết Mộc Kiến Ninh giống Tuệ phi? "
Thanh Từ luôn có rất nhiều điều không hiểu, nàng cảm thấy tiểu thư thật sự quá lợi hại, nếu không phải kiếp trước gặp phải An Nguyệt Hằng, không biết sẽ làm bao nhiêu nam tử bị xáo trộn.
" Ngươi có nhớ lúc trước khi Hoàng đế xử trí Hàn gia, An Nguyệt Hằng từng lệnh chúng ta tiến đến điều tra không?"
Thanh Từ gật đầu:
" Lúc đó, nô tỳ đã nhìn thấy bức hoạ lúc còn trẻ của Tuệ phi ở Hàn gia."
Hàn gia vốn là nhà ngoại Hoàng đế, cũng không phải đại tộc gì, nhưng cũng bởi vì Hoàng đế hiện tại dần dần phát triển an toàn, Hoàng đế bởi vì quan hệ với mẫu thân mình, có thể nói là có chỗ tốt gì cũng đều không quên Hàn gia, nhưng cũng bởi vậy, cây to đón gió, Hàn gia đã thành cái đinh trong mắt An Nguyệt Hằng.
Vì thế, An Nguyệt Hằng thiết kế, đầu tiên là giải quyết nam đinh Hàn gia, sau đó Mộc Tịch Bắc mang theo không ít sát thủ đánh Gi*t vào Hàn gia, giải quyết những người già trẻ em còn lại.
Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy nàng có bao nhiêu khổ sở, nhìn thấy máu chảy thành sông, nàng run rẩy hỏi An Nguyệt Hằng:
" Tay của ta có phải không thể rửa sạch được nữa hay không? Những đứa nhỏ ấy, vì sao cũng phải Gi*t ૮ɦếƭ?"
Lúc ấy ánh mắt An Nguyệt Hằng rất phức tạp, dường như còn mang theo đau lòng, ôm nàng vào lòng, nói cho nàng:
" Cho dù là đứa nhỏ cũng có một ngày sẽ lớn lên, đợi đến khi nó trưởng thành, chúng ta đều đã già, chẳng lẽ nàng muốn nhìn bọn nó tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng tới Gi*t ta sao?"
Mộc Tịch Bắc vẫn run rẩy như cũ, không có lên tiếng, An Nguyệt Hằng lại tiếp tục mở miệng nói:
" Không cần tự trách, tính tình nàng thẳng thắn, dám nghĩ dám làm, ông trời sẽ không trách cứ người dũng cảm truy tìm châи áι."
Cho tới bây giờ, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc hiểu được, vì sao lúc ấy ở trong иgự¢ của hắn, nàng vẫn như cũ không có cảm giác ấm áp, đó là bởi vì hắn từ đầu đến chân đều chỉ đang lợi dụng nàng, lấy danh nghĩa yêu thương, khiến nàng gánh trên lưng vô số mạng người, thậm chí một lần lại một lần khiến cho nàng nghĩ rằng, tình yêu chính là như thế.
Máu An Nguyệt Hằng là lạnh, tâm cũng lạnh, triệt để là động vật máu lạnh, bằng không, vì sao hơn mười năm bên cạnh lại chỉ đổi lại cõi lòng tràn đầy hối hận! Hắn luôn nghĩ rằng, nàng thân thủ tốt, vận khí tốt, đầu óc tốt, mới có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ mà người bên ngoài không có khả năng hoàn thành, nhưng lại không biết, nàng có bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ mới có thể sống sót được.
" Tiểu thư, tiểu thư!"
Thanh Từ thấy Mộc Tịch Bắc ngẩn người, vỗ vỗ đầu vai của nàng.
Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, duỗi hai tay của mình ra, nhìn kỹ một chút, có chút cứng ngắc cười cười, phải rồi, mãi mãi đều không tẩy sạch được, nếu đã ô uế, vậy thì lại bẩn thêm một chút đi.
" Đi thôi, chúng ta nên đi gặp Mộc Kiến Ninh. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ, ánh mắt kiên nghị.
Ra cửa cung, Mộc Tịch Bắc liền trông thấy nơi đó dừng lại một chiếc xe ngựa, phía trên là dấu hiệu phủ Thừa Tướng, chẳng qua chỉ có xa phu chủ động tiến lên tiếp đón, trên xe cũng không có người đi xuống.
" Ngũ tiểu thư, người mau lên xe đi, nô tài đợi đã lâu rồi. "
Phu xe kia tiếp nhận đồ đạc trong tay Thanh Từ, đưa cho Mộc Tịch Bắc một cái đấu lạp màu đen, Mộc Tịch Bắc cũng không vội đeo lên.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhấc lên màn xe liền ngồi xuống, kết quả nhìn thấy Mộc Chính Đức đang mừng rỡ ngồi ở chỗ đó.
" Bắc Bắc, con có thể tính là từ trong cung đi ra. "
Mộc Chính Đức có chút không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí còn hơi khoa tay múa chân.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Mộc Chính Đức quả thật đối xử với mình rất tốt, trước mặc kệ ông ta có mục đích gì, nhưng ít nhất hiện tại mình có thể nhanh chóng tiếp cận trung tâm quyền lực hay không, hoàn toàn dựa vào sự dung túng của người phụ thân này.
" Dạ, đi ra. "
Mộc Tịch Bắc cũng cười.
" Trực tiếp đi đường Đông Kiều đi, ngày mai Kiến Ninh tiến cung rồi. "
Mộc Chính Đức hỏi ý kiến Mộc Tịch Bắc.
" Dạ, cũng đang muốn đi."
Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng.
Hai cha con câu được câu không trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, ánh mắt từ ái của Mộc Chính Đức luôn dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, dường như còn mang theo vài phần oán niệm, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ dịu dàng nở nụ cười.
Xe ngựa một đường chạy qua, nửa canh giờ sau mới tới đường Đông Kiều, đứng ở trước một cửa nhỏ.
Mộc Chính Đức giải thích nói:
" Cửa trước có người của Hoàng đế giám thị, cửa sau này mặc dù lộn xộn, lại có thể tránh đi tai mắt."
Mộc Tịch Bắc đeo lên đấu lạp màu đen, cùng Mộc Chính Đức một trước một sau đi vào, Thanh Từ cũng theo sát sau lưng.
Ra cửa sau, phát hiện đi vào một tiểu viện, tiểu viện bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, mặc dù không lớn, lại là đình đài lầu các, tranh sơn thủy hành lang cái gì cần có đều có, rất thích hợp cho nữ tử ở lại, thanh u thanh nhã, bị tuyết trắng bao phủ, càng có vẻ tinh xảo, không khó nhìn ra nơi này đường nét độc đáo.
Mộc Chính Đức dẫn Mộc Tịch Bắc theo hành lang quanh co đi vào trong, lượn quanh vài vòng, lại chuyển qua mấy con đường, mới đứng ở trước một cánh cửa, đẩy cửa ra, Mộc Tịch Bắc trước tiên đi vào.
Nữ tử trong phòng ngước mắt nhìn về phía người đội đấu lạp màu đen.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại đánh giá gian phòng trước, phòng rất lớn, trái phải nối liền nhau, mặt phải đặt một đàn cổ tinh xảo, góc tường bày hai bồn Trúc phú quý, ở giữa đặt một tấm bình phong sơn thủy ngư trùng lục phiến, ngược lại có mấy phần cảm giác thản nhiên.
Bên phải là thư phòng, trên bàn bày biện không ít bộ sách cùng văn phòng tứ bảo, mà trước bàn đang ngồi một nữ tử, dáng người xinh đẹp, gợi cảm đầy đặn, dường như trước đó đang nghe vị ma ma che mặt trước mắt giảng giải gì đó, chỉ là bây giờ lại không chớp mắt nhìn Mộc Tịch Bắc.
" Lão gia. "
Ma ma kia nhìn lên thấy Mộc Chính Đức thì ngừng lại, khom người vấn an Mộc Chính Đức.
" An ma ma vất vả, hôm nay trước hết đến đây thôi. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với ma ma kia.
Ma ma kia tựa hồ có chút kinh ngạc khi Mộc Tịch Bắc biết bà, lại không biết kỳ thật chính là Mộc Tịch Bắc bảo Mộc Chính Đức mời bà tới đây.
An ma ma này là người ở trong cung ra, làm người an phận, làm việc có khuôn khổ, lại nhìn quen sự tình bẩn thỉu trong cung, để bà ta đến dạy bảo Mộc Kiến Ninh không còn gì thích hợp hơn.
Sau khi An ma ma rời khỏi đây, Mộc Tịch Bắc tháo xuống đấu lạp, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
Mộc Kiến Ninh đứng dậy, sửng sốt hồi lâu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nói không rõ là vì cái gì.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, đánh giá Mộc Kiến Ninh, một thân váy dài áo иgự¢ màu hồng cánh sen, phía trên điểm đầy trân châu phỉ thúy, óng ánh óng ánh, làn da trắng nõn, đầy đặn mượt mà, trên mặt trang điểm tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều mang theo quyến rũ xinh đẹp, xem ra, Mộc Chính Đức nuôi dưỡng nàng ta không tệ.
" Tam tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
Mộc Tịch Bắc trước tiên mở miệng, Mộc Chính Đức lại ngồi xuống một bên, không nói gì.
" Đúng vậy, đã lâu không gặp. "
Mộc Kiến Ninh cười có chút xấu hổ cùng chua xót.
Từ khi bị đày đến thôn trang, nàng có thể nói là nếm hết thảy chua xót khổ cay khắp thế gian này, ở thôn trang ngây người nửa tháng, nàng suýt nữa mất đi một cái mạng, nha hoàn bà tử nơi đó từng cái đều tráng kiện hung ác, Ϧóþ nàng, so với Ϧóþ ૮ɦếƭ con kiến còn không phí khí lực.
Nàng cho rằng mình cứ như vậy mà ૮ɦếƭ đi, nhưng lại không biết vì sao, dù bệnh tật quấn thân, chịu đủ khi dễ ngoài sáng trong tối, thậm chí ngay cả phần cơm đều không kịp ăn, nàng lại vẫn còn sống.
Cho đến sau này, Mộc Chính Đức tìm đến nàng, nói là có một cơ hội, có thể rời khỏi nơi này, cho nàng cuộc sống tốt nhất, không biết nàng có nguyện ý hay không, nàng vốn rất vui mừng, nhưng khi biết cái gọi là cơ hội lại chính là làm quân cờ cho Mộc Tịch Bắc!
Nàng không khỏi cảm thấy bi ai, vì sao rõ ràng đều là con gái như nhau, nhưng nam nhân trước mắt này lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy? Nàng càng bi ai vận mệnh, cảm thấy mình chịu đựng nhiều tra tấn như vậy đều không ૮ɦếƭ, chính là để làm quân cờ cho Mộc Tịch Bắc! Cho nên nàng phẫn nộ, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ!
Nàng còn nhớ rõ, vẻ mặt Mộc Chính Đức nghiêm túc nói với nàng:
" Mặc dù ta không cho rằng ngươi có bản lĩnh phá hủy ván cờ này, nhưng nếu ngươi chỉ là quân cờ vô dụng, thì cũng không cần thiết tồn tại nữa."
Nàng hiểu được câu sau chưa nói ra của Mộc Chính Đức, ông ta ngay cả quân cờ vô dụng cũng sẽ không giữ lại, huống chi là quân cờ không tuân mệnh lệnh?
Mộc Tịch Bắc cũng không vội vàng mở miệng, Mộc Kiến Ninh lại chăm chú nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, hỏi vấn đề mà trước giờ mình luôn muốn hỏi:
" Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi không sợ ta tiến cung rồi, được sủng ái, quay lại dí ngươi vào chỗ ૮ɦếƭ."
Vẻ mặt Thanh Từ có chút quỷ dị quay đầu qua chỗ khác, Mộc Kiến Ninh này biến hóa thật đúng là không nhỏ, tuy nhiên vấn đề này sao nàng lại có cảm giác nàng ta vẫn không có đầu óc như lúc trước vậy.
Mộc Tịch Bắc lại giương lên khóe môi, nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời, nhíu mày, dịu dàng nói:
" Ta nâng ngươi lên, tự nhiên cũng đạp ngươi xuống được! "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc