Thời gian tốt đẹp" Hả? "
Mộc Tịch Bắc hơi sửng sốt, một đôi mắt đen mang theo sương mù.
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu, đối mặt với nữ tử, dường như đang chờ nữ tử trả lời chắc chắn.
Mộc Tịch Bắc quay mặt qua chỗ khác, không có mở miệng, dường như Ân Cửu Dạ bởi vì bất mãn thái độ của nữ tử, bờ môi mím chặt, độ cong thật vất vả mới giương lên trước đó cũng không còn thấy bóng dáng, con ngươi đen nhánh, giấu giếm hồng quang, mang theo cường ngạnh mơ hồ có thể thấy được.
Hai người đều không tiếp tục mở miệng, bầu không khí trong lúc nhất thời lại bắt đầu giằng co, thời gian trôi qua, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong phòng này áp khí bức người, khiến nàng cơ hồ khó có thể thở dốc, mà kẻ cầm đầu gây nên hết thảy mọi chuyện lại chỉ ngồi xổm ở trước mặt mình, chờ đợi mình đáp lời.
Thu liễm cảm xúc, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, cười yếu ớt nhìn nam tử trước mặt, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa cổ nam tử, dịu dàng nói:
" Sao không biết bôi chút thuốc trị thương, lưu lại sẹo, thật sự rất khó coi."
Thấy Mộc Tịch Bắc nói sang chuyện khác, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia bị thương, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn không nhả ra nửa chữ, Ân Cửu Dạ bỗng nhiên hiểu được, nữ tử trước mặt này, nhìn như cực kì mềm mại vô hại, kì thực trái tim so với người khác đều cứng rắn hơn rất nhiều.
Ân Cửu Dạ cúi xuống con ngươi, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, An Nguyệt Hằng phải không?
Mộc Tịch Bắc đứng lên, không tiếp tục để ý tới nam tử nữa, trực tiếp đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ tranh thủ thời gian đứng dậy đuổi theo, trong lúc đi lại mang theo tia bối rối.
Ân Cửu Dạ từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách một mét với nàng, không xa không gần đi theo, mỗi khi Mộc Tịch Bắc đi đến cửa trước đại sảnh, trái tim hắn luôn không tự chủ được nâng lên, hai mắt chăm chú nhìn hai chân Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đánh giá xung quanh một phen, lại phát hiện nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, không khỏi nhíu mày, quay đầu mở miệng nói với nam nhân:
" Ta ngủ thế nào?"
Ân Cửu Dạ sững sốt, dường như không nghĩ tới nữ tử đang suy nghĩ vấn đề này, có chút khó hiểu, trong mắt hiện lên một tia mê mang, cả người hơi ngơ ngác, dưới cái nhìn chăm chú của Mộc Tịch Bắc, đương nhiên phun ra một chữ:
" Giường."
" Ở đâu?"
Nghe thấy câu hỏi của nữ tử, ánh mắt Ân Cửu Dạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại càng nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người mang nàng trở về phòng ngủ.
Mộc Tịch Bắc đi theo phía sau nam nhân, vậy ma không hiểù cảm thấy an tâm, nhưng nàng biết, ra khỏi U Minh viện, nàng vẫn là Mộc Tịch Bắc, quả thật nàng sẽ không gả cho An Nguyệt Hằng, đó là người nàng hận không thể Gi*t thật nhanh, nhưng nàng sẽ không nói cho Ân Cửu Dạ biết.
Ân Cửu Dạ mang Mộc Tịch Bắc về phòng ngủ trước đó, bừa bộn trên mặt đất đã được thu thập tốt, nhìn về phía giường lớn mềm mại kia, tiếp tục mở miệng:
" Ta ngủ giường này?"
Nam tử gật gật đầu, hơi khó hiểu vì sao Mộc Tịch Bắc lại sinh ra nghi vấn, chẳng lẽ nàng không thích cái giường này? Vì thế, bắt đầu nghiêm túc đánh giá cái giường này có phải có chỗ nào không ổn hay không.
" Vậy ngươi ngủ giường nào?"
Mộc Tịch Bắc tiếp tục đặt câu hỏi, nàng đột nhiên cảm giác được tư duy nam tử này rất kì lạ.
" Giường này. "
Vẫn như cũ rất keo kiệt mở miệng.
" Ta nhớ rõ bên ngoài có một cái giường êm, ta đến đó nằm tạm vậy. "
Mộc Tịch Bắc có chút đau đầu, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Cánh tay dài của Ân Cửu Dạ duỗi ra, bàn tay to nắm chặt cổ tay Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo tia bị thương:
" Vì sao?"
" Nam nữ không thể ngủ ở trên một cái giường. "
Mộc Tịch Bắc nói cho hắn biết.
" Vậy sao nam nhân cùng nam nhân có thể ngủ ở trên một cái giường? "
( Vũ: Dạ ca, anh rất tỉnh và đẹp trai)
Ân Cửu Dạ nghiêm túc hỏi lại.
Trên trán Mộc Tịch Bắc chảy xuống ba vạch hắc tuyến, trong lúc nhất thời có chút im lặng, không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ không có ai nói cho hắn nam nữ thụ thụ bất thân sao!
Thế nhưng nghĩ lại, Mộc Tịch Bắc lại hơi hiểu được, có lẽ chưa từng có người nào dạy dỗ nam tử này, không có người nào nói cho hắn biết cái gì là thế tục, cái gì là lễ pháp, cái gì là nhân thiện, cái gì là chính nghĩa, hắn cũng không hiểu được cái gì là công bằng, cái gì là ân tình, cái gì là thị phi, cái gì là đen trắng, lại hoặc là, hắn cũng không biết cái gì là tình yêu?
Đôi mắt sáng chói của Mộc Tịch Bắc nhìn vào trong mắt Ân Cửu Dạ, bên trong tơ máu trải rộng, khiến cho người ta vừa thấy liền mềm lòng.
" Quên đi. "
Mộc Tịch Bắc có chút thở dài mở miệng, đành phải lôi kéo nam tử cùng nhau trở lại phòng ngủ, cặp mắt đen âm u đầy tử khí của Ân Cửu Dạ đột nhiên sinh ra một tia sáng rọi.
" Ngồi lên giường đi. "
Mộc Tịch Bắc nói với nam tử kiệm lời ít nói.
Ân Cửu Dạ rất ngoan đi qua ngồi, chỉ chăm chú nhìn động tác của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy bình thuốc, cùng vải trắng trên bàn, xoay người đi đến trước mặt nam tử, cũng không nhìn nam tử, chỉ đem dược tương ( loại thuốc bằng chất lỏng sền sệt) đổ vào trên ngón trỏ:
" Ngẩng đầu."
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, nhưng vẫn hơi giương đầu lên, cảm nhận được ngón tay mềm mại, khẽ vuốt qua vết sẹo của hắn, không tự chủ được run lên.
Mộc Tịch Bắc nhìn cái cổ bị trâm cài phượng vĩ cắt qua, hơi nhíu nhíu mày, nàng còn nhớ rõ ngày đó nam tử này có bao nhiêu táo bạo, suýt nữa đã Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng, không ngờ lúc này lại ngoan như vậy, vết thương này cũng không có gì, chỉ là vết sẹo vắt ngang cũng không dễ nhìn, có điều chỉ cần bôi thuốc đúng hạn, hẳn sẽ tốt lên.
" Còn nhớ rõ đưa thuốc đến cho ta, lại không biết quan tâm chính mình."
Sau khi Mộc Tịch Bắc xử lý tốt cổ của hắn, bắt đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương trên người hắn.
" Ngươi quan tâm? "
Ân Cửu Dạ hỏi ngược lại.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
" Ta có quan tâm hay không có quan hệ gì, đây cũng không phải thân thể của ta, làm bị thương ᴆụng đau cũng không phải ta."
Ân Cửu Dạ không lên tiếng nữa, Mộc Tịch Bắc ngồi xổm người xuống, cẩn thận tra xét một kiếm mà Thanh Từ đâm vào, quả nhiên dùng hết khí lực, nếu không phải nam nhân này có nội lực hộ thể, một kiếm này, không lấy được toàn bộ tính mạng, nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, mà trước mắt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, phỏng chừng cũng phải dưỡng tới một hai tháng mới có thể tốt được.
Ân Cửu Dạ nhìn lông mi của Mộc Tịch Bắc thật dài, chỉ cảm thấy trên đời này không còn người nào đẹp hơn nữ tử này nữa.
Vải trắng một vòng một vòng quấn ở bên hông nam tử, hai cánh tay Mộc Tịch Bắc cơ hồ ôm chặt eo nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ nam tử, cố gắng nửa ngày, mới xem như đại công cáo thành.
Vừa đứng lên, nam tử lại lập tức ôm thật chặt nữ tử vào trong иgự¢, vùi đầu ở trước иgự¢ Mộc Tịch Bắc, kinh hãi làm trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt.
Sau nửa ngày, Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc lên giường, tắt đèn.
" Ngủ. "
Ân Cửu Dạ mở miệng với Mộc Tịch Bắc, gian phòng bên trong chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ố vàng, tản ra ánh sáng mỏng manh.
Mộc Tịch Bắc hơi xấu hổ, tuy rằng lần trước lúc hôn mê hình như cũng ngủ chung giường với hắn, nhưng nếu chân chính bàn luận, nàng còn chưa bao giờ cùng giường chung gối với nam tử, làm sao có thể không xấu hổ.
Vì thế nàng liền bọc lấy chăn mền nằm sát vào tận cùng bên trong nhất, cánh tay dài của Ân Cửu Dạ duỗi ra, lại phát giác không chạm đến nữ tử, không khỏi cũng xê dịch vào bên trong, lần này thì hay rồi, một cái giường lớn như vậy, hai người đều nằm tới tận cùng bên trong nhất, Mộc Tịch Bắc muốn tránh cũng tránh không xong.
Cảm giác được bàn tay to đặt lên eo của mình, Mộc Tịch Bắc rốt cục nhịn không được mở miệng:
" Ân Cửu Dạ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy là không đúng."
" Vì sao?"
Ân Cửu Dạ vẫn như cũ ôm nữ tử trên giường vào trong иgự¢.
Mộc Tịch Bắc chỉ có thể vô lực dùng những thứ nguyên nhân mình không xem ra gì giải thích nói:
" Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh nữ tử, về sau sẽ không lấy được chồng."
" Ta cưới ngươi."
" Đây không phải vấn đề có cưới hay không, nếu người bên ngoài biết thì sẽ nghị luận ầm ĩ, nói nữ tử này không biết liêm sỉ, cử chỉ lỗ mãng."
" Vậy ta Gi*t bọn họ."
" Nhưng mà trong 《 Tổ tông lễ pháp 》 đã từng nói, nữ tử muốn khoe khoang, tự kiềm chế...."
" Tổ tông đã ૮ɦếƭ rồi."
" Nhưng như vậy ta sẽ ngủ không được."
" Ngủ."
......
Hai người câu được câu không nói cái gì đó, cũng không biết là ai ngủ trước, một đêm vô mộng.
Ân Cửu Dạ thức dậy rất sớm, dường như vẻn vẹn an ổn một giấc, làm cho tinh thần hắn rất tốt, nhìn nữ tử trong иgự¢, dâng lên một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, một đêm này, hắn không còn mơ thấy những huyết tinh kia, không có Gi*t chóc, không có huyết sắc vô biên, rất an ổn.
Tay nhỏ của nữ tử nắm chặt bàn tay to vòng ở bên hông nam tử, khiến trong mắt của nam tử sinh ra một chút dịu dàng.
Đầu Ân Cửu Dạ chôn vào trong tóc nữ tử, ngửi ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt, dần dần lại hơi buồn ngủ.
Tối qua sau khi Sơ Nhất đi ra nơi này, liền tìm đến căn phòng Thanh Từ bị nhốt.
" Chậc chậc, thật sự can đảm a, thế nào? Tư vị chậm rãi chờ đợi tử vong có phải rất tệ đúng không, muốn chia sẻ với ta không? "
Sơ Nhất cà lơ phất phơ đẩy cửa đi vào, bắt chéo chân trực tiếp ngồi xuống ghế.
Thanh Từ chỉ hơi giương mắt nhìn lướt qua Sơ Nhất, thì lại nhắm hai mắt lại, không có lên tiếng.
" Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải độc, ngươi thấy thế nào? "
Sơ Nhất mang theo nụ cười vô sỉ, trong mắt mang theo tia hứng thú nhìn Thanh Từ.
" Cút!"
Thanh Từ lạnh lùng phun ra một chữ, cũng không thèm quan tâm mình còn sống được bao lâu.
Sơ Nhất đi đến trước mặt Thanh Từ, đột nhiên xích lại gần khuôn mặt loang lỗ không chịu nổi của Thanh Từ:
" Thế nào, thật sự không lo lắng chút nào?"
Bàn tay Thanh Từ vung xuống, hất vào trên mặt Sơ Nhất, chẳng qua Sơ Nhất tựa hồ sớm có đề phòng, một cái tay nắm thật chặt cổ tay Thanh Từ.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, không mang theo một tia tình cảm.
Sơ Nhất âm thầm suy nghĩ, tỳ nữ này thật sự không giống tiểu thư nhà nàng lắm, tiểu thư nhà nàng dường như đối với ai cũng có thể dịu dàng không chút nào keo kiệt, khiến ngươi hãm sâu vào vũng bùn, nhưng trên thực tế ý chí sắt đá, tâm ngoan thủ lạt, nói thật, Sơ Nhất không hi vọng chủ tử ở cùng một chỗ với nữ tử kia, hắn luôn cảm thấy nàng ta sẽ làm chủ tử bị thương.
Nhưng tỳ nữ trước mắt này cũng là mắt lạnh nhìn người, ngoại trừ tiểu thư nhà nàng, ai cũng không để vào mắt, đồng dạng tâm ngoan thủ lạt, nhưng lại khiến Sơ Nhất cảm thấy, lòng của nàng so với chủ tử nhà nàng mềm hơn rất nhiều.
Vẻ mặt Sơ Nhất rốt cục nghiêm túc, hỏi thăm độc kia đã qua bao lâu:
" Mấy canh giờ rồi?"
Thanh Từ ném qua một cái mắt lạnh:
" Liên quan gì đến ngươi!"
( Nguyên văn:关你屁事! Guàn nỉ pì shì: Đây là một câu nói tục nha ( Cv: Quan ngươi đánh rắm)
Một câu làm cho Sơ Nhất nghẹn đến suýt nữa hộc máu, không thể tưởng tượng nổi nhìn nữ tử trước mặt:
" Ngươi...!"
Thanh Từ tự mình nhắm mắt dưỡng thần, Sơ Nhất thật muốn đóng sập cửa đi ra ngoài, ngoại trừ Ân Cửu Dạ, hắn lúc nào thì bị người vứt bỏ mặt mũi như vậy!
" Được, là kiếp trước ta mắc nợ ngươi!"
Sơ Nhất ngồi xếp bằng đến trên giường, bàn tay to duỗi ra, liền bắt đầu xé y phục Thanh Từ.
Thanh Từ lập tức trở tay lấy ra một con dao, bổ về phía Sơ Nhất, Sơ Nhất một mặt né tránh, một mặt lại xé rách y phục Thanh Từ, không tới mấy chiêu, hai tay Thanh Từ liền bị bắt giữ, y phục cũng nhanh chóng bị Sơ Nhất cởi bỏ, tháo xuống dưới.
Ngửa ra sau một cái, Thanh Từ liền cắn chặt lỗ tai Sơ Nhất, Sơ Nhất bị đau thét chói tai:
" Ta sát... Ngươi há mồm cho lão tử!"
Nắm hai tay Thanh Từ lập tức buông ra, mặc dù lỗ tai suýt nữa bị cắn đứt, nhưng Sơ Nhất vẫn chịu đựng không động thủ với Thanh Từ.
Hai tay Thanh Từ được tự do, lật tay một cái, đánh về phía Sơ Nhất, cũng nới lỏng miệng.
Lần này Sơ Nhất thật sự dùng sức, cũng xuống tay độc ác, hai người đánh nhau ngay trên giường, "Bịch bịch rầm rầm ", mặt nạ Sơ Nhất trong quá trình đánh lộn bị rớt xuống.
Hai người đều sững sờ, Thanh Từ đánh giá nam tử trước mặt, ngũ quan cũng không đặc biệt xuất chúng, nhưng lại môi hồng răng trắng, làn da bóng loáng khiến người ta ghen tị, khiến cho cả người không hiểu liền phát sáng lên, nếu không phải bộ dáng cà lơ phất phơ có chút giống công tử thế gia, ngược lại khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến tiểu thụ trong thanh lâu sở quán cung cấp cho quan lại quyền quý đùa bỡn.
" Nhân yêu! "
( Nhân yêu: Gay, bóng, BD)
Thanh Từ lửa cháy đổ thêm dầu mở miệng.
Trong mắt Sơ Nhất dâng lên hai ngọn lửa, không lên tiếng nữa, tiếp tục ra tay.
Mấy hiệp trôi qua, Thanh Từ lại bị thua, bị Sơ Nhất đè xuống giường, một tay Sơ Nhất vặn hai cánh tay Thanh Từ, một cái chân ngăn chặn hai đùi Thanh Từ, một cái tay khác bắt đầu cởi bỏ y phục Thanh Từ.
" Hôm nay ta sẽ khiến ngươi nhìn xem nhân yêu là cái dạng gì! "
Sơ Nhất bình thường đều là cười đùa tí tửng, hiếm khi tức giận lớn như vậy.
Thanh Từ cũng tức không nhẹ, vô luận như thế nào đều đánh không lại, ngươi nói bị đặt ở dưới thân người khác, ai có thể thoải mái!
Hai ba lần, y phục liền bị Sơ Nhất cởi xuống dưới, Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng, người đứng phía sau đột nhiên ngừng động tác lại.
Sơ Nhất có chút khi*p sợ nhìn làn da loã lồ trong không khí, đây là nữ nhân sao? Vốn là làn da trắng nõn lại xuất hiện vô số vết sẹo khác nhau, có bỏng, có bị phỏng, có vết đao, có vết roi, có vết bàn ủi, có cái lỗ do mũi tên bắn trúng.
Trong chớp mắt, điều này làm Sơ Nhất có cảm giác thành tựu cũng bị mất đi, nhìn lại hai tay bị mình nắm trong tay, phía trên vết chai dày trải rộng, không thể ít hơn so với mình. Sơ Nhất nhớ kỹ, lần trước lúc chủ tử để đại phu xem mạch cho Mộc Tịch Bắc, hắn nhìn qua tay Mộc Tịch Bắc, mềm mềm nhũn, mềm mại không xương, đó mới là dáng vẻ nữ tử nên có.
Thanh Từ cũng không biết suy nghĩ của Sơ Nhất, đau nhức la mắng:
" Quả nhiên có chủ tử như thế nào thì sẽ có nô tài như vậy, cầm thú!"
Kỳ lạ là Sơ Nhất lại không phản bác, ngược lại thả Thanh Từ ra, giọng nói có chút lạnh lẽo:
" Tiểu thư nhà ngươi đã tới, bảo ta giúp ngươi bức độc, nếu ngươi bỏ qua cơ hội này, ta nghĩ tiểu thư nhà ngươi nhất định sẽ rất thất vọng."
Quả nhiên Thanh Từ không lên tiếng nữa, chỉ ngồi ở nơi đó, vẻ mặt có chút đen tối không rõ, Sơ Nhất thật sự bội phục nữ nhân cố chấp này, sợ nàng hiểu lầm chủ tử nhà mình càng ngày càng sâu, vì thế mở miệng giải thích:
" Chủ tử nhà ta cũng không làm chuyện gì tổn thương tiểu thư nhà ngươi, nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi tiểu thư nhà ngươi, ngược lại là ngươi, đả thương chủ tử chúng ta trước."
Bởi vì lời nói của Sơ Nhất thiếu đi cà lơ phất phơ trong ngày thường, Thanh Từ cũng có chút tin tưởng, bắt đầu giữ im lặng.
Lúc này Sơ Nhất mới ngồi lại trên giường, nhìn lưng Thanh Từ vết thương chồng chất có chút không tìm chuẩn huyệt vị, hơi hơi khẩn trương, trong lòng bàn tay lại toát ra một tầng mồ hôi.
Chữa trị hơn hai canh giờ, hai người đều mồ hôi đầm đìa, Thanh Từ phun ra một ngụm máu đen, độc trên người đã bị bức ra, mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn Sơ Nhất đầu đầy mồ hôi, không mở miệng.
Sơ Nhất tĩnh tọa nghỉ ngơi nửa canh giờ điều chỉnh hơi thở, mở hai mắt ra, trước mặt có thêm một cốc nước, không khỏi vui lên, biến trở về bộ dạng kia:
" Nha! Đây là có ơn tất báo à! Chậc chậc, gia nhìn thân thể của ngươi, có cần lấy thân báo đáp hay không!"
Sắc mặt Thanh Từ biến thành màu đen, một tay hắt nước trong tay vào trên mặt Sơ Nhất, Sơ Nhất lập tức nhảy dựng lên,
" Ngươi... "
Thở hổn hển nói không ra lời! Đóng sập cửa rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Sơ Nhất rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn chạy tới chỗ Thanh Từ, không chút nào khách khí đẩy cửa đi vào.
Thanh Từ đã thức dậy, ngồi ở trên giường, lạnh lùng nhìn Sơ Nhất, Sơ Nhất sờ sờ cái mũi, mở miệng nói:
" Đây là Quỳnh Tương Lộ, đến từ Dược Vương Cốc, trong vòng một tháng, sẽ có thể loại bỏ mọi vết sẹo."
Thanh Từ thu hồi ánh mắt, giọng nói không lạnh lùng giống như trước nữa:
" Không cần."
" Vì sao? Dùng không bao lâu, vết bỏng trên mặt ngươi cũng có thể chữa khỏi."
Sơ Nhất có chút không dám tin, hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy, trên thế gian này không có nữ nhân không yêu cái đẹp, sao nữ tử trước mắt này luôn khiến cho người ta khó lý giải như vậy.
" Ta nói không cần. "
Thanh Từ cũng không nổi giận, chỉ lặp lại một lần, ngữ khí nhàn nhạt không thèm để ý, lại làm Sơ Nhất tức giận lần nữa.
Một phát chế trụ cánh tay Thanh Từ, mở miệng nói:
" Ngồi đây, ta bôi thuốc cho ngươi."
Thanh Từ giãy không ra, cau mày nhìn Sơ Nhất:
" Buông tay!"
" Không buông!"
Một lời không hợp, hai người lại đánh nhau, " bịch bịch lạch cạch " cả phòng bừa bộn, thanh âm truyền ra ngoài, đánh thức hai người trong phòng ngủ.
Mộc Tịch Bắc ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng, sau đó đại mi nhíu lại, vén chăn lên muốn đi xuống dưới.
Ân Cửu Dạ nhạy cảm bắt lấy cổ tay nữ tử, mắt đen nhìn thẳng nữ tử:
" Đi đâu?"
" Bên ngoài có người đánh nhau. "
Mộc Tịch Bắc nhìn bàn tay to trên cổ tay.
Ân Cửu Dạ buông lỏng tay ra, cũng đứng dậy cùng nhau xuống đất, Mộc Tịch Bắc tiện tay cầm lấy một kiện áo khoác phủ thêm liền muốn chạy ra bên ngoài, tốc độ nam tử lại nhanh hơn, trực tiếp chặn ở cửa, nhìn đôi chân nhỏ để trần, âm thanh lạnh lùng nói:
" Trở về."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc lo lắng, ở chỗ này động thủ, bình thường chỉ có hai loại khả năng, hoặc có người xông vào, hoặc có thích khách ám sát, nhưng nếu có người xâm nhập, người bình thường không so chiêu lâu như vậy, còn nếu là thích khách, Ân Cửu Dạ sẽ không bình tĩnh như vậy.
Cho nên Mộc Tịch Bắc rất nhanh liền nghĩ đến Thanh Từ, trước đó Thanh Từ đã có hiểu lầm với những người này, rất có thể một lời không hợp, liền đánh nhau.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy cố chấp trong mắt nam tử, dường như nếu nàng không chịu đi giày xong, nói cái gì cũng không để nàng ra ngoài, đành phải chạy chậm trở về, mang giày vào.
Ân Cửu Dạ thấy vậy, cũng theo tới, cầm lấy chiếc còn lại, giúp Mộc Tịch Bắc xỏ vào, hai cái đầu đang cúi thấp cùng nhau nâng lên, lại bị ᴆụng vào nhau.
" A! "
Mộc Tịch Bắc nhướng mày, tay nhỏ vuốt vuốt lung tung, liền chạy ra ngoài.
Ân Cửu Dạ đứng lên, nhìn bóng lưng nữ tử, ánh mắt tĩnh mịch sâu không lường được, sau đó đi theo ra ngoài.
Theo thanh âm, Mộc Tịch Bắc tìm được vị trí Thanh Từ, trực tiếp đẩy cửa ra, một băng ghế dài đột nhiên bay tới, trực tiếp lao thẳng vào mặt Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc vừa muốn lách mình, nhưng trong nháy mắt lại rơi vào một cái ôm ấp ấm áp, xoay người một cái, một cước đá ghế dài trở về, trực tiếp nện vào đầu Sơ Nhất.
" Ta...!"
Lời nói Sơ Nhất vừa định thốt ra lại đúng lúc nhìn thấy Ân Cửu Dạ đen mặt, lập tức nuốt xuống, bộ dạng giống như chuột thấy mèo.
Thanh Từ nhân cơ hội đá qua một cước, trực tiếp đá vào đầu gối Sơ Nhất, sau đó nhìn về phía tiểu thư đứng ở trước cửa, chạy tới.
Sơ Nhất quỳ một chân trên đất, sắc mặt xanh mét, nhưng vì mặt nạ chặn mặt, khiến cho người ta nhìn không ra vẻ mặt, Sơ Nhất cắn răng nghiến lợi ở trong lòng nói, quả nhiên chỉ có Ân Cửu Dạ cùng nữ nhân là khó nuôi dưỡng nhất!
" Tiểu thư! "
Thanh Từ trực tiếp chạy tới, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc bị Ân Cửu Dạ ôm vào trong иgự¢, không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng thấy chủ tử nhà mình không có phản ứng, liền chịu đựng không mở miệng.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại không cho Thanh Từ vẻ mặt hoà nhã, nha đầu này, thật sự cả gan làm loạn, nếu lần này không cho nàng nhớ lâu một chút, phỏng chừng lần sau sẽ trực tiếp nuốt thạch tín!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, cũng không nói chuyện, cười có chút quỷ dị, Thanh Từ lo lắng bất an, dưới ánh mắt giống như dao nhỏ của Mộc Tịch Bắc, ngoan ngoãn cúi đầu nói:
" Tiểu thư, nô tỳ sai rồi."
Tròng mắt Sơ Nhất thiếu chút nữa rơi xuống đất, này...Này... Đây là Mẫu Dạ Xoa vừa rồi sao! Mộc Tịch Bắc có làm cái gì sao? Chẳng qua chỉ cười một cái, Mẫu Dạ Xoa này liền cúi đầu, liền ngoan ngoãn nhận sai?
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, dịu dàng mở miệng:
" Nếu còn có lần sau, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
Thanh Từ hơi đỏ mắt, gật gật đầu.
Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ Thanh Từ, rốt cuộc không đành lòng trách cứ, dù sao nàng cũng không phải muốn trách cứ Thanh Từ, chỉ là cảm thấy lo lắng, lập tức hạ giọng, nhìn một phòng bừa bộn, nhíu mày nói:
" Xem ra độc giải không tệ? Mới sáng sớm đã bắt đầu luận bàn."
Thanh Từ hung ác liếc Sơ Nhất, không có mở miệng.
Nhưng Sơ Nhất lại giống như tìm được khổ chủ, nếu không phải sợ Ân Cửu Dạ một cước đá bay hắn, suýt nữa đã chạy lên ôm lấy đùi Mộc Tịch Bắc rồi:
" Ai nha, Mộc tiểu thư, xem như tìm được người làm chủ cho ta, ngươi không biết đâu, cái Mẫu Dạ Xoa này. Nữ nhân không biết tốt xấu, ta vất vả lấy được Quỳnh Tương Lộ sang quý cho nha đầu này, nàng không chỉ không cảm kích, còn đánh ta! Thật sự không có thiên lý, không có thiên lý a!"
Mộc Tịch Bắc nhìn bình Quỳnh Tương Lộ trên tay Sơ Nhất, nhận lấy, cẩn thận ngửi ngửi, đúng là thật, không khỏi có chút kích động, Quỳnh Tương Lộ này xuất từ Dược Vương Cốc, bởi vì có thể loại trừ hết thảy vết sẹo, cho nên vô cùng sang quý, có điều nghe nói nếu muốn chiếm được kỳ dược từ Dược Vương Cốc, hoặc mời Dược Vương ra tay cứu người, đều phải đáp ứng Dược Vương một điều kiện.
Vì thế, ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Sơ Nhất có chút thâm thúy, xem ra nam tử mang mặt nạ này cũng không phải người tầm thường, chỉ không biết, người mặt quỷ ở nơi này đều là như thế, hay chỉ một mình Sơ Nhất không giống người thường.
Mộc Tịch Bắc đi vào phòng, dịu dàng nói:
" Thanh Từ, ngồi xuống."
Thanh Từ hơi do dự, vẫn nghe lời ngồi xuống, Sơ Nhất phục sát đất Mộc Tịch Bắc, một cái nữ tử thoạt nhìn yếu đuối, đã có thể hàng phục được đại ma đầu Ân Cửu Dạ, lại có thể kềm chế được Mẫu Dạ Xoa Thanh Từ, thật giống như thần nhân vậy!
Lập tức quan sát tỉ mỉ Mộc Tịch Bắc, đột nhiên xuất hiện cảm giác phát lạnh khắp người, cảm thấy một trận sát khí đánh tới, Sơ Nhất kinh hãi quay đầu nhìn lại, phát giác chủ tử nhà mình đang âm trầm nhìn mình chằm chằm, vì thế lập tức bay ra ngoài thật xa.
Mộc Tịch Bắc cũng không để ý đến động tĩnh bên kia, chỉ cẩn thận thoa một ít Quỳnh Tương Lộ lên mặt Thanh Từ, động tác mềm nhẹ, làm Ân Cửu Dạ nhìn thấy cực kỳ không vui.
" Tiểu thư, nếu như vết sẹo bị mất đi, có thể hay không bị... "
Lời Thanh Từ còn chưa nói hết, Mộc Tịch Bắc cũng đã hiểu được ý tứ của nàng. An ủi nói:
" Không bị nhận ra đâu, nghe nói dùng Quỳnh Tương Lộ chữa khỏi vết sẹo, da thịt sẽ mọc ra giống như mới sinh, trắng nõn dị thường, ngươi ngày thường rửa mặt tắm rửa, điểm một ít giọt nước, làn da đều sẽ trở nên non mịn, ngươi lại đánh chút son phấn, chắc chắn sẽ giống như biến thành người khác."
Thanh Từ gật gật đầu, nàng không chịu bôi thuốc, là sợ sau khi khôi phục hình dạng sẽ bị đám người An Nguyệt Hằng nhận ra, từ đó mang đến phiền phức cho tiểu thư, hoặc không thể ở lại bên người tiểu thư nữa.
Sơ Nhất núp ở phía xa, trong mắt mang theo tia hứng thú, rốt cuộc Thanh Từ sợ ai nhận ra đây? Hai người chủ tớ này sao lại khó hiểu như vậy chứ?
Ân Cửu Dạ rốt cục không nhìn được nữa, tiến lên một bước, kéo Mộc Tịch Bắc lại, vung tay ném Quỳnh Tương Lộ đến trước mặt Sơ Nhất, Sơ Nhất phản xạ tiếp được, phiền muộn cực kỳ, không cần phải nói, việc này lại rơi vào trên người mình!
Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ, trong lúc nhất thời có chút đau đầu, nàng hiện tại lưu lại ở đây, là bởi vì gần đây ít chuyện, Tôn gia vừa bị giải quyết, Liễu Tri Viên còn chưa bị đày đi, Liễu Mộng và Liễu Vượng cũng chưa bị xử trảm, cho nên Liễu gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa sắp đến cuối năm, tất cả mọi người dị thường bận rộn, nàng mới an tâm ở lại chỗ này.
Nhưng nàng vẫn phải rời đi, không tiếp tục lưu tại nơi này, chỉ không biết nam tử này có thể dựa theo tâm ý của Ân Cửu Sanh thay thế vị trí Lục hoàng tử, chân chính xuất hiện ở trước mặt mọi người hay không, cũng không biết nếu mình muốn đi có thể thuận lợi hay không.
Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ tạm thời ở lại đây, không tới mấy ngày, bên ngoài nổi lên đại tuyết bay lả tả, biến Hoàng thành thành từng tấm tuyết trắng, giống như một thế giới băng tuyết.
Tiểu lâu Ân Cửu Dạ ở, gọi là Lang Gia Điện, bắt đầu từ trước cửa chính, bên trong hợp với vài gian phòng, lớn giống như một tòa cô thành, tuy nhiên sau khi Mộc Tịch Bắc đến, nơi này cũng dần dần có nhân khí.
Cũng không biết từ khi nào, ở từng gian phòng Ân Cửu Dạ đều cho người trải thảm nhung màu trắng lên mặt đất, đạp lên mềm mềm, rất dễ chịu, không cảm thấy lạnh nữa, cũng không quan tâm Mộc Tịch Bắc có mang giày hay không, luôn chạy loạn khắp nơi, trong phòng cũng mới thêm không ít lò sưởi, ấm áp, không cảm thấy một chút rét lạnh nào.
Trong ngăn tủ dần dần thêm rất nhiều y phục của Mộc Tịch Bắc, có trung y, có váy dài, có áo nhỏ, có lông chồn, mỗi ngày thêm vào mấy bộ, không biết bắt đầu từ khi nào, vậy mà chất đầy cả mấy ngăn tủ, trưng bày chỉnh tề, nữ tử dùng trâm ngọc, trâm cài tóc, đồ trang sức, son phấn bột nước, cũng từng bộ xuất hiện ở đây, rực rỡ muôn màu, nhìn khéo léo đáng yêu, khiến cho người ta cảm thấy không còn quạnh quẽ như trước nữa.
Bên ngoài tuyết bay trắng xoá, mênh ௱ôЛƓ ào ạt, giống như Thiên Nữ Tán Hoa, tia nắng buổi chiều từ cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng ngủ, chiếu vào trên người nữ tử, mang theo từng tia ấm áp.
Trong phòng Mộc Tịch Bắc đang cuộn mình nằm trên một chiếc ghế đu, phía trên trải da lông mềm mại dày đặc, trên người phủ kín một chiếc chăn mỏng, trên tay cầm một quyển sách cổ, một bên nhẹ nhàng đung đưa ghế đu, một bên nhẹ giọng đọc sách cổ, dịu dàng mềm mại, tựa như nỉ non.
Một bên ghế đu đặt một cái bàn tròn cực nhỏ, trên bàn tròn bày hai dĩa trái cây, một bình trà nóng, cũng không bày thêm đồ vật dư thừa nào nữa, nước trà bốc lên hơi nóng cuồn cuộn, dung nhan nữ tử ௱ôЛƓ lung.
Một bên khác của nữ tữ là một chiếc giường êm, da hổ phủ trên giường êm rơi xuống mặt đất, nam tử gối đầu lên cánh tay nghênh ngang nằm ở phía trên, không có một chút hình tượng đáng nói nào, màu da hơi tái nhợt, thần thái lười biếng, nhưng vẫn đẹp kinh người như cũ, nam tử nghiêng đầu, vẻ mặt chuyên chú nghe nữ tử đọc cái gì đó, đôi mắt đen sâu không lường được tràn ngập ấm áp.
Ở giữa hai người đặt một cái hỏa lò, than gỗ cháy đỏ rực phát ra " đốp đốp " tiếng vang, dường như đang phụ họa tiếng nói mềm nhẹ của nữ tử.
" Xưa có lễ quân thần, nay có.... "
Mộc Tịch Bắc đang đọc là 《 Tây La ghi chú 》, những ngày này, nhàn rỗi vô sự, liền đọc sách cho Ân Cửu Dạ nghe, nàng phát hiện, Ân Cửu Dạ cực kì thông minh, biết đến đồ vật cũng không ít, nhưng lại tựa như thật sự không phân biệt được.
Vì thế, mỗi ngày nàng liền đọc một ít cho hắn nghe, có sơn thủy truyện ký, kỳ văn dị sự, cũng có đạo làm vua, bày binh bố trận, có điều nàng vẫn thiên về cuộc sống bình thường của người bên ngoài, nàng không trông cậy vào một ngày kia sau khi hắn ra ngoài, sẽ có quan niệm thế tục, nhưng nàng hi vọng, tối thiểu nhất hắn phải hiểu một ít, như vậy cũng miễn cho sau này hắn không thích ứng được.
Hơn một tháng qua, vậy mà ít nhiều cũng đọc xong không ít sách.
Mà đợi đến ban đêm, nàng liền nói cho hắn một ít chuyện dân gian lý thú, chuyện nhà, ngẫu nhiên ra ngoài đi một chút, cũng không cảm thấy buồn bực.
Ân Cửu Dạ dần dần bình tĩnh lại, từng đêm đều ở trong nỉ non của nàng ngủ an ổn, nàng nói, hắn đều nghiêm túc lắng nghe, vô luận là thứ buồn tẻ nào đó, chỉ cần từ trong miệng của nàng nói ra, dường như đều trở nên sinh động thú vị, nghe hơi thở thuộc về nàng, trái tim đang xao động cũng lập tức yên tĩnh lại.
Lời hắn nói ngẫu nhiên cũng nhiều hơn, không còn cứng ngắc như trước nữa, ở trong không gian yên tĩnh, càng có vẻ nhu hòa.
Xanh đen dưới mắt hắn cũng dần dần tiêu tán, cả người càng thêm tuấn lãng, nhưng khí tràng cường đại lại khiến người ta hiểu được, người này, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành nhân trung long phượng.
Mộc Tịch Bắc thả sách trong tay xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn đại tuyết bay tán loạn, lẩm bẩm nói:
" Lại một năm nữa."
Nam tử từ trong nháy mắt nữ tử đứng dậy, ánh mắt liền đuổi theo, nghe thấy nữ tử nói khẽ, cũng nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt, dường như tuyết trắng mênh mang đối với hắn mà nói, cùng trước kia không có gì khác biệt, chỉ có nữ tử phía trước cửa sổ, mới có vị trí trong tim hắn.
Hôm nay, là ba mươi tết, rốt cục lúc tiệc tối trong cung sắp bắt đầu, bốn phía vang lên tiếng pháo nổ, đồ vật trong Hoàng cung nếu so với bên ngoài luôn luôn dài dòng hơn, hoa văn biến đổi phức tạp hơn, cũng là một mảnh vui mừng hớn hở.
Dường như bị lây nhiễm, Mộc Tịch Bắc mặc y phục dày đặc vào, bao mình cực kỳ chặt chẽ, sau đó cầm một kiện áo lông cho Ân Cửu Dạ, mở miệng nói:
" Đi ra ngoài một chút."
Ân Cửu Dạ sững sốt, lưu loát đứng dậy, khoác y phục vào, liền đuổi theo bước chân nữ tử.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đình viện, nhìn tuyết bay đầy trời, không khỏi duỗi ra tay nhỏ, tiếp được từng mảnh từng mảnh trong suốt.
Ân Cửu Dạ đứng ở một bên, ánh mắt nhìn nữ tử càng phát ra nhu hòa, đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc, ôm lấy nàng, há to miệng, lại không phun ra một chữ.
Đẩy Ân Cửu Dạ ra, Mộc Tịch Bắc ném một cục tuyết cho hắn, giơ lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:
" Đắp người tuyết đi."
Ân Cửu Dạ có chút không rõ, không biết người tuyết trong miệng nàng là cái gì, chỉ nhìn động tác đắp tuyết của nàng, cũng bắt đầu học theo.
Mộc Tịch Bắc đắp tuyết thành một đống, sau đó quỳ gối trên mặt tuyết, tụ tập tuyết thành một quả cầu tuyết lớn, Ân Cửu Dạ cũng nghiêm túc học theo, một quả cầu tuyết còn lớn hơn của Mộc Tịch Bắc nhanh chóng được làm ra.
Hai người chơi quên cả trời đất, ngẫu nhiên nam tử тһô Ьạᴏ này lại giống như hài tử, tranh công nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, giống như đang chờ được khích lệ.
Trời chiều chậm rãi rơi xuống, hai cái người tuyết đã xếp thành, Ân Cửu Dạ tò mò nhìn thành quả bận rộn nửa ngày, Mộc Tịch Bắc tìm củ cà rốt xem như cái mũi người tuyết, cũng không biết từ chỗ nào tìm được hai cái cúc áo màu đen làm thành hai con mắt, khiến Ân Cửu Dạ nhìn thấy sửng sốt một chút.
Mộc Tịch Bắc buồn cười nhìn hắn:
" Đứng ngốc ở đó làm gì vậy?"
" Hơ... "
Ân Cửu Dạ không biết nên nói gì, cũng hữu mô hữu dạng học theo động tác Mộc Tịch Bắc, gắn mũi và mắt cho người tuyết, Mộc Tịch Bắc lại tìm đến hai sợi dây đỏ, một sợi gắn ở trên mặt người tuyết nhỏ, vểnh lên trên, đang tươi cười.
( hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là “ra dáng”. Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý.)
Một sợi khác gắn ở trên đống người tuyết của Ân Cửu Dạ, cái miệng bằng phẳng, còn hơi cong xuống dưới, thoạt nhìn cực kì nghiêm túc, vô cùng khôi hài.
Ân Cửu Dạ thấy thế lại càng sửng sốt, nhìn biểu tình khác lạ của hai người tuyết, lại nhìn Mộc Tịch Bắc, khóe miệng giương lên đường cong rõ ràng, chỉ trong chớp mắt, cả vườn nở hoa.
Mà Sơ Nhất đang bưng một mâm sủi cảo đứng cách đó không xa nhìn thấy chủ tử nhà mình đang cười, suýt nữa thì làm đổ mâm sủi cảo xuống mặt đất, một tay Thanh Từ đánh vào đầu Sơ Nhất:
" Nhìn cái gì đấy, đi đi. "
Sơ Nhất phẫn hận trừng mắt liếc Thanh Từ một cái, lại phát giác khuôn mặt được dưỡng hơn một tháng nay, cơ bản đã tốt lên rất nhiều, được làn da tuyết trắng phụ trợ, có vẻ trong suốt óng ánh, tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, làm hắn ngu ngơ một hồi.
Thanh Từ cũng không quan tâm lướt qua:
" Tiểu thư, sủi cảo tới."
Sơ Nhất cười một tiếng, những ngày này, luôn cùng Thanh Từ tập võ, cãi nhau, vậy mà không chú ý đến, nàng ấy lại xinh đẹp như vậy.
Đúng lúc Mộc Tịch Bắc quàng áo choàng ở trên thân người tuyết, sau đó ra hiệu cho Ân Cửu Dạ cũng lấy áo choàng của mình khoác lên.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy động tác Mộc Tịch Bắc, nhíu nhíu mày, ϲởí áօ choàng xuống, lại khoác lên người nàng, sau đó cầm lấy đôi tay nhỏ đỏ bừng nắm trong bàn tay to của mình, không ngừng xoa nắn, hai người dựa vào rất gần nhau.
" A, người tuyết."
Thanh Từ tập trung nhìn vào, hai người tuyết đáng yêu, đang dựa sát vào nhau, tròn trịa, thân hình rất mập mạp, người tuyết nhỏ đang cười, cực kỳ giống tiểu thư, trên người khoác áo choàng, người tuyết lớn mặt không biểu tình, mơ hồ có chút không vui, ngược lại rất giống Ân Cửu Dạ.
Thanh Từ nhìn nhìn áo choàng mặc ở trên người tiểu thư, trong mắt chứa thâm ý, nàng biết trước đó mình đã hiểu lầm nam tử khó hiểu này, hơn nữa bởi vì đâm hắn một kiếm, cảm thấy áy náy trong lòng, nên chuyện giữa hắn và tiểu thư luôn mắt nhắm mắt mở, điều này lại càng khiến Sơ Nhất bội phục Ân Cửu Dạ vạn phần.
Cũng rất hoài nghi lúc trước có phải ngay cả điểm ấy chủ tử cũng đã tính toán cả rồi hay không, mới cố ý chịu một kiếm kia, để sau này Thanh Từ không ra sức ngăn cản, nếu không giải quyết được nha đầu Mộc Tịch Bắc để ý, làm sao sẽ có những ngày yên bình trôi qua như vậy.
Mấy người đều bưng đĩa sủi cảo nóng hôi hổi ngồi ăn, nhìn pháo hoa sáng chói trên trời, tươi cười xán lạn.
Con ngươi đen nhánh của Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, hắn rốt cục hiểu được, ngôn ngữ thiếu thốn cỡ nào, làm thế nào cũng không lý giải được cảm xúc của hắn giờ khắc này.
Mộc Tịch Bắc cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam tử trước mặt, Ân Cửu Dạ muốn mở miệng, cố gắng hồi lâu, trên gương mặt xuất hiện hai rặng mây đỏ, một chữ cũng không phun ra được.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, chỉ cảm thấy sắc mặt đỏ ửng lại càng làm nam nhân này đẹp mắt hơn.
Chờ đợi hồi lâu, Ân Cửu Dạ rốt cục ấp a ấp úng xuất ra một câu, trúc trắc đáng yêu:
" Ờ... Ta thích ngươi."
Pháo hoa đầy trời bỗng nhiên nổ tung, kinh diễm toàn bộ đô thành, không đợi Mộc Tịch Bắc phản ứng, Ân Cửu Dạ đã kéo người vào trong иgự¢, khói lửa đầy trời chỉ là bối cảnh.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, cúi đôi mắt xuống, giữ im lặng.
Mà bên kia, Sơ Nhất cùng Thanh Từ lại đang đánh nhau, đánh qua đánh lại, dần dần giơ cao nắm tuyết, đánh thành trận tuyết cầu, tiếng cười không ngừng!
Một năm này, trôi qua trong ấm áp cùng tiếng cười.
Sang năm, Mộc Tịch Bắc lại đợi hơn mười ngày, biết được năm này trên cơ bản đã coi như qua rồi, không lâu nữa, Hoàng đế sẽ bắt đầu điện tuyển, Liễu Tri Viên cũng sẽ bị lưu đày, Liễu Vượng Liễu Mộng lần lượt bị xử trảm, chắc chắn Liễu gia sẽ có hành động, mình cũng nên trở về rồi.
" Ân Cửu Dạ. "
Mộc Tịch Bắc nằm ở trên giường, cũng không nhìn người nam tử bên cạnh.
" Ừ. "
Ân Cửu Dạ lại quay sang, nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
" Ngày mai ta phải trở về."
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ dịu dàng mở miệng, không có một tia khác thường.
Trái tim Ân Cửu Dạ bỗng nhiên thắt chặt, bàn tay to nắm thật chặt cổ tay mảnh khảnh của Mộc Tịch Bắc, một ngày này rốt cuộc đã đến rồi sao? Lại cứng ngắc phun ra hai chữ:
" Không được."
Mộc Tịch Bắc cũng nhìn về phía nam tử, cười kiên trì nói:
" Ta nhất định phải trở về, qua năm, sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý."
Đầu Ân Cửu Dạ dựa vào trên vai Mộc Tịch Bắc, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt kia, qua hồi lâu, không từ bỏ lại mở miệng:
" Vậy ta đi nhìn ngươi."
Mộc Tịch Bắc nhắm hai mắt lại, ngữ khí nhẹ nhàng:
" Sau khi ra ngoài, ngươi chính là Lục hoàng tử, không nên có nhiều dây dưa với ta."
Trong không khí bắt đầu xao động nhân tố bất an, nam tử không áp chế được cảm xúc, đứng dậy nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, trong giọng nói khàn khàn mang theo phẫn nộ:
" Vì sao?"
Mộc Tịch Bắc cũng mở mắt ra, một đôi mắt vẫn trong suốt thấy đáy như cũ, sáng ngời đâm nhói trái tim Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ không tìm được một tia không nỡ hoặc lưu luyến trong đó, điều này làm hắn suýt nữa phát cuồng!
Quả nhiên, nữ nhân thoạt nhìn mềm mại, nhưng trái tim lại rất độc ác! Thế nhưng, nàng chỉ có thể là của hắn!
" Vì sao!"
Ân Cửu Dạ nhịn không được lại mở miệng, mang theo tức giận cùng táo bạo.
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Cửu Dạ, ánh mắt ôn hòa, lại gằn từng chữ phun ra:
" Bởi vì ta sẽ không yêu ngươi."