Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 54

Tác giả: Cố Nam Yên

Tôn gia tan rã 
" Ngươi muốn làm gì! "
Mặt Tôn Lộ lộ vẻ hoảng sợ, không dám tin nhìn nữ tử cười yếu ớt trước mắt.
" Trí nhớ ngươi thật đúng là không tốt, ta nhớ được ta đáp ứng ngươi phải biến ngươi thành người lợn, ta biết đây là nguyện vọng từ trước đến nay của ngươi, bây giờ ta sẽ giúp ngươi thực hiện, ngươi nói có được không? "
Mộc Tịch Bắc chỉ dịu dàng hỏi lại.
Bạch Trúc đi theo sau lưng lạnh run một cái, người lợn? Nữ nhân này quả thật là tâm độc thủ ngoan.
" Ngươi dám! Ngươi dám!"
Tôn Lộ có chút sợ hãi, lời nói ra cũng không đủ sức thuyết phục, bởi vì nàng thực sự không biết, vào lúc này còn ai có thể giúp nàng.
" Đừng nóng vội, ta trước dẫn ngươi đi gặp một người quen. "
Mộc Tịch Bắc đứng lên, sai thị vệ mang theo Tôn Lộ, đè ép nàng ta đến nơi hành hình.
Ở nơi đó, quả nhiên có một vị bằng hữu tất cả mọi người đều biết, không phải người khác, chính là người từ trước đến nay tự xưng thiên kim danh môn, cao quý vô cùng Liễu Mộng Liễu đại tiểu thư.
Tôn Lộ sững sờ nhìn qua, nếu không phải hai người thân cận từ nhỏ, nàng suýt nữa đã không nhận ra, Liễu Mộng đã sớm không còn bộ dạng lúc trước, hai má hõm xuống, không có một chút thịt, lưu lại một đôi mắt to vô thần ngốc trệ, có vẻ hơi dữ tợn đáng sợ.
Từ sau khi Liễu Mộng và Mộc Tịch Bắc bị ca ca của mình Liễu Vượng bắt đi, vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi sẽ có người tới cứu mình, nàng nhớ rõ phụ thân có nói qua, nhanh thì mấy canh giờ, lâu thì mấy ngày, nhất định sẽ có người cứu nàng ra ngoài, thế nhưng, đến bây giờ nàng cũng không biết đã qua bao lâu.
Nàng ngày qua ngày ngóng trông, khát vọng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn bặt vô âm tín, lúc này Liễu Mộng còn chưa biết ca ca của mình đã bị giam vào đại lao Hình bộ, mà phụ thân cũng bị cắt chức sung quân, thậm chí thế lực Liễu gia cũng không lớn như lúc trước nữa, nàng chỉ biết, mỗi ngày ở trong nhà giam bốc mùi này thật sự sắp bức nàng điên rồi.
Mới đầu, bởi vì kiêng kị lời Mộc Tịch Bắc đã nói qua, những cơm canh này đều dùng con chuột con gián nấu thành, làm sao nàng dám nuốt nữa, nói thế nào cũng không chịu ăn, nhưng về sau, nàng rốt cục đói không chịu nổi, lại học theo những phạm nhân kia, dùng tay bốc ăn, làm sao còn nhớ được những thứ kia là cái gì, chỉ cảm thấy có thể ăn no cũng rất hạnh phúc rồi.
Nhưng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ năm ngày trước, nàng lại không nhận được cơm canh nữa, chỉ có một chút nước canh cũng chỉ đủ giúp nàng duy trì tính mạng, nàng hận không thể nuốt luôn cả bát.
Cho nên Liễu Mộng lúc này, hai tay mang theo xích sắt, quỳ trên mặt đất, trước mặt để hai cái thùng, bên trong đều đựng một ít đồ ăn ôi thiu, nhưng hai mắt Liễu Mộng lại sáng lên, không quan tâm dùng tay bốc liên tục vào trong miệng, không chút để ý hình tượng, càng sợ có người tới lấy những thứ này đi mất.
Tôn Lộ nhìn cơm canh ôi thiu kia, suýt nữa nôn ra, không thể tin được nhìn nữ tử tóc tai bù xù, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi kia, người đó vẫn là biểu tỷ cao cao tại thượng sao? Vẫn là Liễu Mộng tự xưng cao quý sao? Những biến hóa này khiến Tôn Lộ hồi lâu cũng không phản ứng lại.
Giờ phút này Liễu Mộng căn bản không chú ý đến người tới, chỉ biết mình thật sự đói không thể đói hơn, lúc trước nàng là tiểu thư quan gia coi trọng tinh xảo nhất, soi mói nhất, nhưng lúc này nàng lại nguyện ý vì nhét đầy bao tử mà như hổ đói ăn hết tất cả những thứ dơ bẩn không thể bẩn hơn kia.
Một tay Liễu Mộng không ngừng múc lấy cơm canh trong thùng, một tay còn thỉnh thoảng gãi gãi đầu tóc, khắp mặt toàn dầu mỡ bóng loáng, thoạt nhìn, dơ bẩn không chịu nổi.
Ánh mắt Bạch Trúc có chút tĩnh mịch, hắn còn nhớ rõ, lúc gặp Liễu Mộng lần đầu tiên, một thân hoa phục, đầu đầy châu ngọc, cả người khí chất xinh đẹp tự phụ, trong ánh mắt còn mang theo cao quý coi trời bằng vung, nhưng hôm nay, nhìn nữ tử bẩn thỉu, dùng tay bốc cơm canh nhét vào trong miệng kia, Bạch Trúc đột nhiên cảm thấy, nhiều khi, cái ૮ɦếƭ đối với một người mà nói thật sự rất hạnh phúc.
Muốn làm cho một người thống khổ, vậy phải đem thứ nàng ta để ý nhất, giẫm vào trong đất bùn, giống như cách làm của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc giương lên bờ môi phấn nộn, cất bước, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Liễu Mộng.
Vốn Liễu Mộng đang vùi đầu khổ ăn, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh thùng gỗ xuất hiện một đôi giày xinh đẹp, động tác dừng lại, ánh mắt dừng lại rất lâu trên đôi giày kia, không thể rời đi.
Đầu mũi giày là một đóa mẫu đơn màu lam, tầng tầng lớp lớp cánh hoa đều dùng lăng la xếp chặt với nhau, nhụy hoa là hạt châu lưu ly nhỏ bé màu trắng, vô cùng tinh xảo, càng xảo diệu hơn là, trên đóa hoa kia lại còn đính một con bướm, dùng nhuyễn kim điêu chế, sống động như thật.
Hai bên giày theo thứ tự là một khối bạch ngọc điêu khắc tự nhiên, khảm ở trên giày, giống như thiên thành.
Liễu Mộng theo đôi giày chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt mà cả đời này nàng đều không muốn nhìn thấy.
Liễu Mộng kinh ngạc không nói nên lời, Mộc Tịch Bắc lại cười ôn nhu, duỗi ra bàn tay được bảo dưỡng cực tốt, nhẹ nhàng giúp Liễu Mộng lấy xuống một hạt cơm dính vào trên tóc, tạo thành chênh lệch rõ ràng với Liễu Mộng.
Cười nói: " Đừng nóng vội, từ từ ăn."
Liễu Mộng đột nhiên không lên tiếng, quay đầu đi, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thùng gỗ, cũng mất động tác.
Trong lúc nhất thời Liễu Mộng có chút phản ứng không kịp, sao Mộc Tịch Bắc lại ở đây, hoàn hảo không chút tổn hại gì ở đây? Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao phụ thân không cứu mình ra ngoài, ông có biết, mình ở chỗ này đều trải qua những ngày như thế nào không?
Đáng hận hơn là, lại còn ở trước mặt người mà nàng xưa nay muốn phân cao thấp, nhìn thấy bộ dạng nàng chật vật như vậy.
Mộc Tịch Bắc hỏi mượn thị vệ một cái muỗng, múc chút nước thiu, đưa đến bên miệng Liễu Mộng, đút một ít giúp nàng:
" Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn."
Ánh mắt Bạch Trúc tĩnh mịch, không có mở miệng.
Mà trái tim Sơ Nhất ở chỗ tối lại run lên một cái, Gi*t người chẳng qua là đầu chạm đất, nhưng Mộc Tịch Bắc lại tra tấn người ta như thế, sinh sinh đem tất cả kiêu ngạo của ngươi dẫm nát dưới chân, so với Gi*t Liễu Mộng càng khiến nàng ta sống không bằng ૮ɦếƭ.
Sơ Nhất nhìn nhìn chủ tử nhà mình, không khỏi rùng mình một cái, cái này là tình huống gì, ánh mắt chủ tử vẫn chỉ dừng lại ở trên người Ngũ tiểu thư phủ Thừa Tướng kia, hiện vẻ nhu hòa, hắn thật...Thật sự... Bội phục...
" Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ Bạch Phó thống lĩnh dùng hình với ngươi? "
Toàn bộ Hình đường rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói Mộc Tịch Bắc dịu dàng hỏi thăm, lại khiến trong lòng người ta phát ra ý lạnh.
Liễu Mộng rốt cuộc không giống Tôn Lộ, cho dù Mộc Tịch Bắc đối xử với nàng như vậy, nàng cũng chỉ cúi thấp đầu, không có mở miệng, duy chỉ có hai tay siết chặt.
Mộc Tịch Bắc không khỏi nhíu mày, Thanh Từ lại múc một muỗng nước thiu trực tiếp dội xuống đầu Liễu Mộng, Thanh Từ thật muốn nhìn, Liễu Mộng có thể chịu đựng bao nhiêu.
Nước thiu theo mái tóc dài của Liễu Mộng chảy xuống mặt đất, khắp người dơ bẩn, rốt cuộc tìm không thấy hào quang ngày xưa của đại tiểu thư Liễu gia nữa.
Lúc này Liễu Mộng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng vậy mà ở trước mặt kẻ thù Mộc Tịch Bắc, đánh mất thể diện lớn như thế, nàng biết, đời này, nàng cũng không còn cách nào ngẩng đầu trước mặt nàng ta nữa, tất cả kiêu ngạo, cao quý, từ lúc nàng nằm sấp dùng tay vơ vét những hạt cơm kia, cũng đã bị nữ tử mang đôi giày xinh đẹp kia chà đạp trên mặt đất.
Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại con ngươi hiện lên một tia tinh quang, Liễu gia này ngược lại lại nuôi ra một kẻ có khí tiết, còn muốn nhẫn nhục? Nhưng không biết quá khí tiết thì nó chính là một loại thanh cao, trong kiếp sống hỗn loạn ô uế này, không có Liễu gia phù hộ, người như Liễu Mộng nhất định sống không lâu.
" Thật đúng là không thú vị, ngươi nhìn xem, ta sợ ngươi nhàm chán, hôm nay dẫn theo thân thích tới cho ngươi, ngươi nhất định sẽ rất cao hứng."
Mộc Tịch Bắc cực có hứng thú mở miệng.
Liễu Mộng hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn theo Mộc Tịch Bắc, thấy một người toàn thân đều là vết máu, so với mình không khá hơn bao nhiêu đúng là biểu muội của mình, Tôn Lộ!
Chỉ là, nàng ta làm sao lại thành bộ dạng này, gương mặt kia, còn có cả người đầy máu...
" Biểu tỷ, biểu tỷ, sao tỷ lại biến thành dạng này... "
Từ lúc bước vào, Tôn Lộ vẫn ở trong ngu ngơ, trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, vị biểu tỷ ở Đế Đô đều được xếp vào hàng mỹ nhân, lại biến thành cái dạng này, ôm lấy thùng cơm ôi thiu bị một hạ nhân làm nhục như thế, mà mặt không đổi sắc, đây là biểu tỷ cao quý kia sao?
Dường như đã nhận ra ánh mắt Tôn Lộ, Liễu Mộng lại cúi đầu, tóc ướt sũng, che đi khuôn mặt của Liễu Mộng, khiến cho người ta không thấy rõ sắc mặt của nàng.
" Được rồi, nếu mọi người đều đã nhận nhau, ta cũng không ôn chuyện với các ngươi nữa, chúng ta trực tiếp làm chính sự đi."
Mộc Tịch Bắc ưu nhã đứng dậy, đi hướng Tôn Lộ.
Rút ra thanh đao trong tay thị vệ, ở thời điểm Tôn Lộ còn chưa kịp phản ứng, không chút do dự chém xuống một đao, liền chặt đứt một cánh tay của Tôn Lộ.
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai cắt qua nhà giam yên tĩnh:
" A!"
Liễu Mộng giật mình ngẩng đầu, lại đúng lúc nhìn thấy cánh tay bị chém đứt bay ngang ra ngoài, lăn xuống trước mặt mình, Liễu Mộng đầy mắt hoảng sợ, gấp gáp che miệng, không phát ra tiếng.
Bạch Trúc thấy vậy nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, cầm lấy thanh đao trong tay nàng, Mộc Tịch Bắc lại cười hỏi:
" Sao vậy, Bạch Phó thống lĩnh đau lòng?"
" Làm gì phải tự mình động thủ, một nữ hài tử máu tanh như vậy làm gì?"
Lời Bạch Trúc còn chưa nói xong, chỉ thấy Tôn Lộ lại thét lên một tiếng chói tai, Bạch Trúc kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thời gian hắn đang nói chuyện với Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ đã chém xuống một cánh tay khác của Tôn Lộ, vết đao chỉnh tề, một đao thấy đáy.
Một sự bất đắc dĩ thật sâu đánh tới, Bạch Trúc nhất thời cảm thấy đau đầu một trận, đây rốt cuộc là một đôi chủ tớ gì vậy.
Mộc Tịch Bắc đẩy Bạch Trúc ra, bàn tay nhỏ bé sạch sẽ nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tôn Lộ, nhìn đôi mắt ngập tràn hận ý kia, sâu kín mở miệng nói:
" Con người của ta, từ trước đến nay khí lượng nhỏ hẹp, có thù tất báo, vài ngày trước đó Tôn tỷ tỷ quan tâm ta đủ kiểu, Bắc Bắc ghi nhớ trong lòng."
Động tác Thanh Từ rất nhanh, một đao bổ xuống, vậy mà chặt đứt hai đùi Tôn Lộ, hơi thở Tôn Lộ không đủ, máu chảy đầy đất, không có tứ chi, chỉ còn lại một đoạn thân thể, nhúc nhích trên mặt đất, nhưng trong miệng vẫn mệt lử la mắng như cũ:
" Mộc Tịch Bắc! Ngươi đồ kỹ nữ! Tiện nhân, ngươi ૮ɦếƭ không tử tế! Ngươi sẽ xuống Địa ngục! "
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười:
" Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nói hai chúng ta ai độc ác hơn?"
Mộc Tịch Bắc tới gần Tôn Lộ, mở miệng hỏi, sắc mặt Tôn Lộ trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, thở gấp kịch liệt:
" Ta làm sao độc ác như ngươi, ngươi quả thực chính là tiện nhân lòng dạ rắn rết!"
" Nhưng sao ta lại cảm thấy ta đối xử với ngươi, so với ngươi đối xử với người cung nữ kia dịu dàng hơn rất nhiều?"
Mộc Tịch Bắc đột nhiên đề cập đến tiểu cung nữ bị Tôn Lộ cắt thành từng khúc ném vào ao hoa sen kia.
Nhất thời sắc mặt Tôn Lộ trắng bệch, Mộc Tịch Bắc lại nói tiếp:
" Chẳng qua ngươi nói rất đúng, ta xác thực so với ngươi độc ác hơn một chút."
Liễu Mộng ở phía xa kinh dị nhìn một màn này, vốn dự định giả câm giả điếc, nhưng đầu mình lại giống như không chịu khống chế, ánh mắt nhìn qua căn bản không thu lại được, tình cảnh máu văng tung tóe, phần chân tay còn lại của biểu muội bay ra ngoài, trong mắt toàn là màu máu, khiến cho Liễu Mộng ôm đầu hét ầm lên.
Bạch Trúc từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào nữ tử thủ đoạn tàn nhẫn trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôn Lộ vẫn thét chói tai như cũ, chỉ là thanh âm kẹt ở trong cổ họng lại tựa như không có khí lực, Mộc Tịch Bắc quay đầu ngây thơ hỏi:
" Làm thành người lợn còn cần cái gì nữa?"
" Còn cần cắt đứt lỗ tai, cắt đứt mũi, móc con mắt ra, cắt đứt đầu lưỡi, như vậy mới tính xong. "
Thanh Từ lạnh lùng nhìn nữ tử đã từng kiêu ngạo ương ngạnh trước mắt này.
" Hoá ra là như vậy."
Mộc Tịch Bắc có chút hiểu được gật gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Trúc, đưa đao trong tay cho Bạch Trúc.
Bạch Trúc cũng không nhận lấy, Mộc Tịch Bắc lại cầm lấy tay của hắn, đặt đao ở trong đó, sau đó lùi về sau một bước, mở miệng nói:
" Bạch đại ca, việc này thật sự không thích hợp nữ tử đến làm, ta sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng, vẫn là Bạch đại ca làm thay đi."
Khoé mắt Bạch Trúc có chút run rẩy, nhìn nữ tử trước mặt mãn nhãn thuần khiết, vẻ mặt nghiêm túc, đối với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng không sinh ra nửa điểm cự tuyệt, cuối cùng chỉ yên lặng đi tới trước mặt Tôn Lộ, giơ tay chém xuống, trong lúc hoảng hốt, máu tươi văng tung tóe xung quanh, Tôn Lộ đã không còn hình dạng ban đầu, thậm chí ngay cả tiếng thét còn chưa kịp cất lên, người cũng đã triệt để ngất đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn Bạch Trúc thủ pháp lưu loát, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, xem ra võ công của Bạch Trúc cũng rất cao.
Sự tình đã xong, Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ một chút, lại mở miệng:
" Làm phiền Bạch đại ca ngày mai giúp ta đưa người về Tôn phủ, giao cho Tôn phu nhân, coi như cảm tạ Tôn tỷ tỷ đã chiếu cố ta lâu như vậy."
Bạch Trúc quay sang nhìn Mộc Tịch Bắc, ánh mắt có chút phức tạp, lại mang theo chút bất đắc dĩ mở miệng nói:
" Ta thật đúng là chưa gặp qua nữ tử ngoan độc như ngươi đâu, tra tấn người ta thành bộ dáng này mà mặt không đổi sắc, ngươi nói sao ngươi lại không học một ít thiện lương mà nữ tử người ta nên có chứ."
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, nói với Bạch Trúc:
" Nếu như ta thiện lương một lần, các nàng sẽ hi vọng ta luôn thiện lương."
Bạch Trúc há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đúng vậy, vốn chính là những người này hãm hại nàng trước, bây giờ chẳng qua tài nghệ không bằng người thôi, kỳ thật Bạch Trúc cũng không phải thật đồng tình gì với những người này cả, chỉ là bắt đầu từ lúc Liễu gia thiết kế Mộc Tịch Bắc, từng bước một, Bạch Trúc đều nhìn ở trong mắt, hắn chỉ cảm thấy, nữ tử quá mức ngoan độc cùng quyết tuyệt, sẽ không dễ dàng có được hạnh phúc thôi.
Nhưng hắn vừa mới mở miệng trêu chọc, câu trả lời của Mộc Tịch Bắc lại làm cho hắn ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ cho ra một đáp án như vậy, trong lúc nhất thời trái tim có chút đau đớn, hắn nghĩ, nhất định nàng cũng từng thiện lương qua, tin tưởng qua, nhất định đã cho người khác rất nhiều cơ hội, chỉ rốt cuộc là cảnh ngộ gì làm cho nữ tử còn trẻ như nàng đã không còn ôm quá nhiều hi vọng với tình người nữa.
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Ân Cửu Dạ, tràn ngập hình bóng của thiếu nữ, hắn bỗng nhiên hiểu được, nàng sẽ không để cho người ta trông thấy nàng thiện lương, bởi vì nếu như bọn họ nhìn thấy, thì sẽ vĩnh viễn hi vọng nàng thiện lương mãi.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu, không tiếp tục nhìn Bạch Trúc nữa, mang theo Thanh Từ đi ra ngoài trước, càng không nhìn đến Tôn Lộ biến thành quái vật, duy chỉ có thời điểm đi đến trước mặt Liễu Mộng, cúi người xuống, nói bên tai nàng ta:
" Mùa xuân sang năm ngươi sẽ bị chém đầu, ngươi nói ngươi có thể sống đến lúc đó hay không? Ừm, có lẽ, ngươi sẽ ૮ɦếƭ sau tất cả mọi người của Liễu gia?"
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ đi ra ngoài, tuy rằng giải quyết Tôn Lộ, cũng dầy xéo Liễu Mộng, nhưng Thanh Từ biết, trong lòng tiểu thư nhà mình cũng không thư thái như vậy, mỗi khi có một mạng người kết thúc ở trong tay tiểu thư, tiểu thư đều sẽ có chút khổ sở khó hiểu, có lẽ là vì lòng người vô tình, cũng có lẽ bởi vì khắp người mình đều là máu tươi không tẩy sạch được, chỉ là, Thanh Từ biết, lần cầm đao tiếp theo, tiểu thư sẽ càng ngoan quyết hơn.
Hai người đều không nói gì, chậm rãi đi hơn mười mét, quay đầu còn có thể trông thấy ánh nến sáng tối của thiên lao, một bóng người vội vàng đuổi theo, chính là Bạch Trúc.
Mộc Tịch Bắc dừng lại bước chân, nhìn nam tử đuổi theo tới, không có mở miệng.
Trên mặt Bạch Trúc lại thiếu đi phần bất cần đời trong ngày thường, nhiều hơn phần nghiêm túc, thở hồng hộc mở miệng hỏi:
" Ngươi muốn cái gì?"
Mộc Tịch Bắc sững sốt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, giọng nói vô hồn vang lên, tựa như ảo mộng:
" Ta muốn một ngày kia quyền khuynh nơi tay!"
Bạch Trúc chỉ sững sờ nhìn bóng dáng nữ tử trước mặt, giờ phút này, trên người nàng giống như ngưng tụ ánh sáng của trời đất.
Mà Ân Cửu Dạ vẫn chưa từng rời đi nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử kia, so với trăng sáng trên trời còn sáng tỏ hơn, một đôi mắt đen giống như bảo thạch, chiếu sáng rạng rỡ, mang theo ánh sáng có thể choáng nhiễm thiên hạ.
" Quyền khuynh nơi tay sao? "
Tiếng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi lại?
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, giữa lông mày giây lát hóa thành lệ khí nồng đậm, ta muốn một ngày kia quyền khuynh nơi tay, Gi*t hết người phụ ta trong thiên hạ!
Ở dưới ánh trăng đen nhánh, ở trong hai cặp mắt nhìn chăm chú, Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ chậm rãi trở về Bảo Lang Các, bóng lưng gầy yếu có vẻ phá lệ cô độc, giống như không hợp trần thế, nhưng lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, mỗi một bước đi đều kiên định lạ thường, mỗi một bước cũng đều đạp thật mạnh ở trên thân hai người.
Dù là ai cũng không có cách nào quên được, dưới ánh trăng, bóng lưng hai nữ tử kia lại làm rung động tâm linh của bọn họ như vậy!
Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục đi theo nữa, chỉ là ánh mắt tĩnh mịch, không khí trầm lặng, hắn hiểu được, hắn muốn nữ tử kia, nàng là sinh mạng của hắn, lần đầu tiên hắn mãnh liệt muốn chiếm hữu một thứ như thế, có điều như lời hắn đã nói, hắn sẽ cho nàng một cơ hội, nếu hai người không còn gặp nhau nữa, hắn sẽ chịu đựng, nếu nàng lại đi vào bên cạnh hắn, cũng đừng trách hắn không cho nàng cơ hội!
Lúc này, Tôn phủ.
Trừng Giang Hầu Tôn Thịnh từ sau khi bị biếm thành thứ dân, liền xin giúp đỡ khắp nơi, mặc dù mọi người nhất thời có thể giúp đỡ được, nhưng chỉ cần Hoàng đế không chịu khôi phục chức vị cho mình, thời gian lâu dài, Nhi*p Chính vương sẽ tìm người mới đến thay thế, mình sẽ không còn giá trị gì nữa.
Cho nên việc này không thể kéo dài được, nếu như không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, vậy mình sợ rằng chỉ có thể làm một thứ dân, đến lúc đó, vị trí gia chủ Tôn gia sao có thể đến phiên mình làm, những Bàng Chi kia chẳng phải đều ỷ vào thế lực trong tay cho mình sắc mặt sao!
Tôn Thịnh hết sức lo lắng phiền chán, trong nhà những Bàng Chi kia thấy lần này ông té ngã, vậy mà cả đám đều hư tình giả ý, căn bản không ra sức giúp đỡ ông, vừa thấy liền biết đang khẩn cấp hi vọng mình rơi đài.
Vẻ mặt Tôn phu nhân tiều tụy về tới Tôn phủ, một đường không biết suy nghĩ cái gì, giống như người mất hồn, không phát ra một chút thanh âm, trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Tôn Thịnh đang ở trong đại sảnh thong thả đi đi lại lại, lại không biết Tôn phu nhân xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, hai người lập tức ᴆụng vào nhau, suýt nữa làm Tôn Thịnh ngã nhào xuống đất.
Tôn Thịnh đang tâm phiền ý loạn nên ngữ khí không tốt mở miệng nói:
" Đi đường cũng không phát ra tiếng, ngươi còn chê ta chưa đủ loạn sao!"
Tôn phu nhân lúc này mới tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Trừng Giang Hầu, làm Trừng Giang Hầu nhìn thấy mà trong lòng phát hoảng, đầy người không thoải mái.
" Đi đi đi, đừng ở đây làm phiền ta, quấy rầy ta nữa. "
Tôn Thịnh khoát khoát tay, không muốn nhìn thấy nữ nhân này, hiện nay Liễu gia cũng đang sứt đầu mẻ trán, làm sao còn nhớ đến ông, cho nên Tôn Thịnh cũng vội vàng để Tôn phu nhân trở về.
Bàn tay Tôn phu nhân giấu ở trong tay áo, nắm thật chặt ống tay áo, đang rối rắm chính mình có phải thật sự muốn Gi*t Trừng Giang Hầu hay không!
Mặc dù lúc trước bà không yêu Tôn Thịnh, nhưng ở chung hơn mười năm qua, sớm tối bên nhau, cùng nhau trù tính, ít nhiều cũng có chút tình cảm, ăn, mặc, ở, đi lại phần lớn đều cùng một chỗ, Tôn Thịnh cũng bởi vì thế lực Liễu gia, từ trước đến nay đối xử với bà không tệ, những điều này không khỏi làm cho Tôn phu nhân hơi do dự.
Tôn Thịnh nhìn Tôn Phu nhân vẫn như cũ đứng bất động ở nơi đó, không biết nghĩ cái gì, nhất thời phát hỏa, cảm thấy mình bị biếm thành thứ dân, ngay cả thê tử của mình đều không quản được:
" Mau mau cút! Cút ra ngoài! Có phải bây giờ lão tử bị cách chức, ngay cả ngươi cũng muốn giẫm lão tử một cước hay không, lão tử nói cho ngươi biết, ngươi đừng quên, cho dù lão tử chỉ là một thứ dân, lão tử bảo các ngươi đi hướng đông, các ngươi cũng không thể đi hướng tây!"
Những lời này, hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Tôn phu nhân, được lắm Tôn Thịnh, có phải ngươi làm cho Lộ nhi ૮ɦếƭ đi hay không, cho dù Lộ nhi có thể có một con đường sống cũng bắt nó phải chết! Tôn phu nhân thừa dịp Tôn Thịnh không chú ý, đến gần Tôn Thịnh, lấy ra dao nhỏ vẫn luôn giấu trong tay áo, đâm một phát vào thắt lưng Tôn Thịnh, máu tươi văng khắp mặt Tôn phu nhân.
Tôn Thịnh không dám tin xoay mặt lại, duỗi ra một ngón tay, trừng lớn hai mắt, chỉ vào Tôn phu nhân, dường như muốn nói điều gì đó.
Có lẽ bị mùi máu tươi kích thích, hai mắt Tôn phu nhân lại càng điên cuồng, rút đao ra lại đâm vào иgự¢ Tôn Thịnh, cũng giải thích rõ ràng cho Tôn Thịnh:
" Ta cũng vì con ta mới làm như vậy! Nếu ngươi không ૮ɦếƭ, Tôn gia sẽ bị chém đầu cả nhà, nhất định sẽ, chỉ cần ngươi ૮ɦếƭ rồi, Bệ hạ có thể không truy cứu nữa, như vậy Thanh nhi có thể kế thừa Tôn gia, ha ha ha ha."
" Cả... Cả... Nhà bị chém đầu?"
Tôn Thịnh cố sức phun ra một câu này, mặc kệ Tôn gia phạm vào bao nhiêu tội lớn, muốn chém đầu cả nhà Tôn gia thật sự khả năng không lớn, bởi vì quyền lực Tôn gia đều phân tán ra, sao dễ dàng khống chế như vậy được.
" Ngươi đáng chết, ai bảo ngươi nhẫn tâm như vậy, ngay cả nữ nhi của mình đều chịu hi sinh, ngươi cấu kết với sứ giả Dạ Hàn Quốc, ngươi tên gian tế này, còn muốn liên lụy Thanh nhi của ta, ngươi đáng chết, đáng ૮ɦếƭ a! "
Dường như thần trí Tôn phu nhân có chút không bình thường, trong miệng nói tới Thanh nhi chính là con của bà.
Hai mắt Tôn Thịnh đăm đăm, qua giây lát trong lòng liền rõ ràng, đây là nữ nhân ngu xuẩn bị trúng bẫy nhà người ta rồi! Lần này phụ trách tiếp đãi Dạ Hàn Quốc chính là Thừa tướng Mộc Chính Đức, nếu muốn cố ý tạo ra một ít chứng cớ lừa gạt đồ ngu này, còn không dễ dàng sao?
Cũng không biết Tôn Thịnh bị tức hay thật sự đứt hơi, muốn nói gì đó, trong miệng lại không ngừng trào ra máu tươi, run rẩy hai lần, cuối cùng ngay cả con mắt cũng chưa kịp nhắm lại, cứ như thế mất phản ứng, đến ૮ɦếƭ cũng đang còn duỗi một ngón tay ra run rẩy chỉ vào Tôn phu nhân.
Sau khi Mộc Tịch Bắc trở lại Bảo Lang Các, cởi xuống áo choàng, tiện tay khoác lên trên bình phong.
Thanh Từ pha một chén trà nóng cho nàng, dòng nước nóng hổi từ trong miệng ấm phun ra, tản ra hơi nóng, lá trà vừa gặp phải nước nóng liền nổi lên lềnh bềnh, phiến lá cuộn tròn cũng biến thành bằng phẳng, chỉ trong chớp mắt, cả gian phòng ngập tràn hương trà.
Thanh Từ đem nước pha lần thứ nhất đổ ra ngoài, pha lại thật tốt một lần nữa, mới đưa cho Mộc Tịch Bắc.
Nhiệt khí mơ hồ trong cặp mắt óng ánh kia, mang theo tia mờ mịt cùng quyến rũ, Mộc Tịch Bắc ôm cốc trà ở trong lòng bàn tay, chậm rãi mở miệng:
" Thanh Từ muốn cái gì?"
Bàn tay đang đổ nước dừng lại, dứt khoát mở miệng:
" Thanh Từ chỉ cần tiểu thư."
Mộc Tịch Bắc chỉ dịu dàng nở nụ cười, một tia lạnh nhạt trong ánh mắt cũng bị ấm áp kia tách ra, dị thường chân thực.
Dường như Thanh Từ không thích bầu không khí như vậy, chủ động mở miệng nói:
" Tiểu thư, đã có chứng cớ thư từ qua lại giữa Dạ Hàn Quốc và Trừng Giang Hầu, vì sao không trực tiếp giao cho Hoàng đế, không phải có thể nhanh chóng dọn sạch hang ổ phủ Trừng Giang Hầu à?"
Mộc Tịch Bắc không trả lời mà hỏi lại:
" Ngươi nói xem Liễu gia và Tôn gia chủ yếu khác nhau ở đâu?"
Thanh Từ nghĩ nghĩ:
" Quyền thế Liễu gia chủ yếu đều tập trung ở trong tay nhà mình, mà quyền thế cùng lực ảnh hưởng của Tôn gia lại bởi vì quyền thế trong tay Bàng Hệ cũng rất lớn, đều phân tán ra, cho nên phải tụ lại cùng một chỗ mới có thể hình thành đại tộc."
( Bàng Hệ: Chỉ thân thuộc không có quan hệ huyết thống trực tiếp hoặc quan hệ hôn nhân. ◎Như: anh chị em, anh chị em chú bác, anh chị em bên ngoại, chú, bác, cô, dì... là những thân thuộc bàng hệ)
Mộc Tịch Bắc tán thưởng gật gật đầu, tiếp tục mở miệng nói:
" Lúc trước ta đối phó một Liễu Tri Viên, một Liễu Vượng, liền có thể khiến cho Liễu gia tổn thất thật lớn, bởi vì quyền thế Liễu gia đều tập trung ở trong tay những người này, nhưng Tôn gia lại khác biệt, nếu ta chỉ vặn ngã một Trừng Giang Hầu, bọn họ sẽ lại tuyển ra tân gia chủ Tôn gia, Tôn gia vẫn như cũ sẽ không xuống dốc, Gi*t như vậy, thì Gi*t mãi cũng không hết."
" Vậy trong túi hương tiểu thư cho Tôn phu nhân là thứ gì? "
Thanh Từ tò mò hỏi.
" Cũng không phải thứ gì hại người, chỉ là hoa cỏ khiến cho tâm thần người ta không yên, vẻ mặt hốt hoảng thôi."
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng giải thích nói.
" Mấy ngày liền Tôn phu nhân bôn ba mệt mỏi không chịu nổi, lại bởi vì chuyện của Tôn Lộ mà tâm thần lao lực quá độ, cho nên chỉ là một ít hoa cỏ đơn giản cũng sẽ dễ dàng khiến bà ta trở nên phẫn nộ cùng táo bạo, mà Tôn Thịnh bởi vì bị chuyện bị cách chức, nên tâm tình không tốt, hai người khó tránh khỏi phát sinh cãi vã, hơn nữa trước đó ta rót vào những tư tưởng kia cho Tôn phu nhân, bà ta nhất định sẽ động thủ Gi*t Tôn Thịnh."
Mộc Tịch Bắc chắc chắn mở miệng.
" Nô tỳ hiểu rồi, đầu tiên tiểu thư dùng những chứng cớ kia chứng minh Trừng Giang Hầu thông đồng với địch phản quốc, để bà ta lo lắng cho con của mình, đây là về lý, sau đó lại để Tôn Lộ lợi dụng khổ nhục kế khiến Tôn phu nhân thống hận Tôn Thịnh, đây là về tình, lại thêm tình trạng gần đây của Tôn phu nhân, chỉ cần thêm một ít hoa cỏ đơn giản, chuyện của tiểu thư liền thành. "
Thanh Từ tựa hồ hiểu được suy tính của Mộc Tịch Bắc.
" Lúc đầu Tôn phu nhân cũng là một người thần cơ diệu toán, chỉ là lần này nhiều chuyện dồn đến cùng một lúc như vậy, lại thêm tác dụng của hoa cỏ kia, mới khiến cho bà ta lỗ mãng, nếu không dựa theo tính tình lúc trước của bà ta, cho dù Gi*t Trừng Giang Hầu nhất định cũng không để người khác phát hiện ra."
Mộc Tịch Bắc lại chỉ ra một điểm khác.
Đồng thời lúc nói chuyện, Mộc Tịch Bắc cầm lấy những thứ được gọi là chứng cớ phạm tội đang để ở trên bàn, một phen ném vào hỏa lò.
" Tiểu thư? "
Thanh Từ hơi kinh ngạc.
" Căn bản không có tội chứng gì cả, Tôn Thịnh hẳn cũng không tìm Dạ Hàn Quốc làm nơi nương tựa, những thứ này chẳng qua đều là giả thôi, lần này Mộc Chính Đức phụ trách tiếp đãi sứ giả Dạ Hàn Quốc, muốn làm một ít thứ gì đó có chứa dấu hiệu của Dạ Hàn Quốc cũng không khó, cho nên cái này căn bản là chuyện giả dối hư ảo mà thôi. "
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt giải thích nói.
" Cho nên lúc ấy tiểu thư không đợi Tôn phu nhân xem hết, liền để nô tỳ thu hồi những thứ này lại?"
Thanh Từ nghĩ tới lúc ấy Tôn phu nhân còn chưa xem hết, Mộc Tịch Bắc liền liếc mắt ra hiệu cho mình một cái, để cho mình giành lại đồ vật.
" Phải, những cái gọi là chứng cứ phạm tội, cũng chỉ có thể đơn giản lừa gạt nữ lưu không hiểu chính sự như Tôn phu nhân thôi, nếu là Trừng Giang Hầu Tôn Thịnh, cho dù Mộc Chính Đức làm cao minh đến đâu, cũng sẽ nhìn ra chút manh mối. "
Mộc Tịch Bắc uống cạn một ngụm nước trà, nhìn ánh trăng nặng nề ngoài cửa sổ, nhưng vẫn không có một tia buồn ngủ.
Đương nhiên, Mộc Tịch Bắc hết chỗ chê là Tôn phu nhân cũng không phải đồ ngốc, cho nên Mộc Tịch Bắc căn bản không cho bà ta dư thời gian cân nhắc, luân phiên xung kích làm bà ta không kịp hồi tỉnh lại, cũng không chấp nhận được bà ta cẩn thận xem xét mọi chuyện, trực tiếp mang bà đi gặp Tôn Lộ.
Chỉ chốc lát, Bạch Hàn ở ngoài gõ gõ cửa:
" Tiểu thư, nhận được tin tức, vừa mới Tôn phu nhân đã Gi*t ૮ɦếƭ Tôn Thịnh."
" Biết rồi. "
Mộc Tịch Bắc cũng không biểu hiện quá nhiều kinh hỉ, hết thảy đều trong dự liệu.
Kỳ thật nếu muốn Gi*t Tôn Thịnh thật sự có rất nhiều biện pháp, nhưng giống như Thanh Từ đã nói trước đó, quyền lực trong tay Tôn gia rắc rối phức tạp, chưa từng tập trung ở trên một nhà nào cả, rất khác biệt với Liễu gia, nếu chỉ đơn giản Gi*t một Tôn Thịnh, như vậy còn có thể xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Tôn Thịnh khác.
Cho nên nàng nhất định phải mượn tay Tôn phu nhân Gi*t ૮ɦếƭ Tôn Thịnh, bởi vì nếu là Tôn phu nhân làm như vậy, Tôn gia tuyệt đối sẽ không cho phép một đứa con trai của nữ nhân đã Gi*t ૮ɦếƭ gia chủ ngồi lên vị trí tân Gia chủ, đây là một cái cớ vô cùng tốt, sẽ khiến cho những Bàng Hệ có quyền thế ở Tôn gia, kêu gào không phục.
Còn nữa tuổi của Tôn Thanh cũng không lớn, căn cơ bất ổn, hiện tại lại là một thứ dân, căn bản không so được với những Bàng Hệ đang thịnh thế của Tôn gia, hệ thứ nhất của Tôn gia nhất định sẽ thừa cơ đoạt quyền.
Chỉ cần vừa tranh quyền, vấn đề liền tới, mỗi một mạch đều hi vọng gia chủ tương lai là nhánh của mình, như vậy chính mình sẽ từ thứ hệ biến thành chủ hệ chân chính, cho nên Tôn gia sẽ nghênh đón một trận nội đấu cực kì kịch liệt, mỗi một hệ đều tự mình xưng vương, hoàn toàn đánh Tôn gia thành năm bè bảy mảng, mà chỉ cần quyền thế Tôn gia vừa phân tán ra, sẽ không đủ gây sợ hãi nữa.
Mộc Tịch Bắc tin tưởng, nếu như Mộc Chính Đức không phải người ngu, từ lúc chính mình hỏi ông muốn những chứng cớ ngụy tạo kia, nên hiểu được dụng ý của mình, từ đó nắm bắt thời gian an bài người ở bên trong mạch hệ Tôn gia thật tốt, đợi đến Tôn gia chính thức tan rã, Mộc Chính Đức sẽ được chia chén canh lớn nhất.
Ngược lại, nếu có một ngày mình mượn tay Hoàng đế trừ bỏ Tôn gia, như vậy thế lực Tôn gia đều sẽ bị Hoàng đế nuốt chửng, chẳng phải tự dưng mình lại thành chuẩn bị đồ cưới cho Đế Vương bỉ ổi kia, nàng đương nhiên sẽ không làm loại việc ngu ngốc đó, thời điểm có lợi ích vẫn phải dành cho nhà mình trước tiên.
Mộc Tịch Bắc hết chỗ chê là, chỉ có không ngừng mang đến thật nhiều lợi ích cho Mộc Chính Đức, như vậy mới có thể khiến nàng an tâm, bởi vì biết mình hữu dụng, cho nên nàng mới có thể cảm thấy cây đại thụ sau lưng này sẽ không đột nhiên rời đi.
Quả nhiên, sau khi Mộc Tịch Bắc ngủ một giấc an ổn, hết thảy đều nằm trong dự liệu, Tôn gia đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, những thế lực từng khiến cho người ta kinh tâm, đã bị đánh thành năm bè bảy mảng, mà thu lợi lớn nhất, tự nhiên là người nhất phái Mộc Chính Đức, điều này không khỏi khiến sắc mặt Hoàng đế, An Nguyệt Hằng đều có chút khó coi. Sáng sớm hôm đó, Tôn phu nhân tinh thần thật sự không tốt mở ra cửa phòng, liền thấy một cái hũ lớn đặt ở trước cửa, bên trong chứa một quái vật đã hoàn toàn thay đổi, doạ Tôn phu nhân hét lên một tiếng chói tai, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ở bên cạnh hũ đặt một tờ giấy, trên đó viết: Thực hiện lời hứa, lưu một mạng, đặc biệt đưa tới để trả lại.
Tôn phu nhân lập tức biết được quái vật trong này là ai, đúng là Tôn Lộ nữ nhi bảo bối của mình, dường như kích thích quá lớn, thần trí Tôn phu nhân rất nhanh đã bắt đầu không bình thường.
Sau đó, toàn bộ Bàng Hệ lấy ra không ít chứng cứ, chỉ chứng Tôn phu nhân Gi*t Tôn Thịnh, không chỉ kiên quyết không đồng ý lập Tôn Thanh làm gia chủ đời tiếp theo của Tôn gia, mà còn nhất trí yêu cầu xử tử nữ nhân này.
Ngay lúc đó dường như Tôn phu nhân đã không biết bị sao, chỉ ngồi ở bên cạnh Tôn Thanh, không ngừng ngây ngô cười, khiến cho thiếu niên mười sáu tuổi, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.
" Tôn phu nhân thế nào? "
Mộc Tịch Bắc tựa ở trên đầu giường khắc hoa, trên người đắp kiện chăn mền rất dày màu phù dung.
" Nghe nói bị điên rồi."
Thanh Từ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh một tiếng:
" Ta ngược lại muốn nhìn là điên thật hay là giả điên!"
Giọng nói vừa chuyển:
" Để Mộc Chính Đức tìm người nhìn chằm chằm, nếu giả điên vậy thì làm cho bà ta biến thành điên thật, nếu thật sự bị điên, liền đảm bảo cả đời bà ta điên đi."
Thanh Từ gật đầu biểu thị đã biết, kỳ thật Thanh Từ cảm thấy Tôn phu nhân này hẳn là điên thật rồi, dù sao cũng bởi vì bà ta Gi*t trượng phu mình, mới khiến vị trí gia chủ của con trai mình bị người khác đoạt đi, hơn nữa sáng sớm mở cửa đã nhìn thấy Tôn Lộ bị làm thành người lợn, dưới sự đả kích luân phiên, thật sự không biết nên có tâm tình như thế nào.
Chẳng qua thay đổi góc độ suy nghĩ, bây giờ Trừng Giang Hầu bị biếm thành thứ dân, Bàng Hệ Tôn gia tất nhiên sẽ không cam tâm, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế Gi*t ૮ɦếƭ Tôn Thanh, tiểu thư thiết kế để Tôn phu nhân Gi*t tướng công của bà ta, ngược lại lại cứu Tôn Thanh một mạng! Cho nên thị thị phi phi này thật sự rất khó phân ra rõ ràng như vậy.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, thì đến buổi trưa, đơn giản dùng chút cơm canh, Mộc Tịch Bắc lại rúc vào trong chăn, vẻ mặt lười biếng, Thanh Từ không tự chủ vén lại chăn mền giúp nàng, chỉ chốc lát Mộc Tịch Bắc liền ngủ mất.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Mộc Tịch Bắc lại nghĩ đến, ừ, Liễu Tri Viên, Liễu Vượng, Liễu Mộng đã giải quyết, Tôn Lộ cũng đã ૮ɦếƭ, Tôn phu nhân điên rồi, Tôn Thịnh ૮ɦếƭ, quyền thế Tôn gia đã trở thành vật trong túi Mộc Chính Đức, Ngũ Y Nhân cũng bị nhốt lại, ừ, trong hậu cung này tạm thời sẽ không có người lại đến tìm nàng gây phiền toái, ừ, rốt cuộc nàng có thể ngủ một giấc an ổn rồi.
Chỉ chốc lát, trên giường liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, hương khí nặng nề mà cổ xưa ở trong phòng khiến cho tâm tình người ta không tự chủ được yên tĩnh lại, dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử khiến cho hết thảy mọi thứ ở đây đều trở nên nhu hòa, không đành lòng đánh vỡ.
Thanh Từ mở cửa tủ ra, muốn tìm một bộ y phục gọn gàng sạch sẽ, lại đúng lúc nhìn thấy hai kiện váy dài tiểu thư đã may cho mình lúc còn ở phủ Thừa Tướng, vì thế đôi tay chai sần vì hằng năm luyện kiếm nhẹ nhàng xoa lên, lại cảm thấy vết chai tiếp xúc với sa tanh bóng loáng kia, liền rạch qua làn da sinh đau.
Vành mắt Thanh Từ lập tức đỏ lên, cũng không tiếp tục ᴆụng vào hai kiện váy dài kia nữa, động tác nhanh chóng đổi lại một kiện y phục thuận tiện hành động, sau đó xoay người nhảy lên xà nhà, không biết từ nơi nào cầm xuống một thanh nhuyễn kiếm, lộ ra mũi nhọn lạnh lẽo, bị Thanh Từ dắt ở thắt lưng.
Thanh Từ vén đầu tóc lên thật cao, vô cùng gọn gàng, hơi có chút khí tức giang hồ nữ hiệp, Thanh Từ ngồi ở bên giường Mộc Tịch Bắc, trông gần nửa ngày, không nói một lời, trong mắt mang theo không bỏ cùng quyết tuyệt.
Rốt cục, tại thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, Thanh Từ xoay người sải bước đi ra ngoài, lúc gần đi Thanh Từ gọi Bạch Hàn ra:
" Bạch Hàn, ta có việc phải rời khỏi, ngươi phải bảo hộ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư tỉnh lại nhớ kỹ nhắc nhở người dùng bữa tối."
Bạch Hàn nhìn nhìn Thanh Từ, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói:
" Có lời gì ngươi tự nói với tiểu thư."
Thanh Từ lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Hàn, không tiếp tục nói thêm gì với hắn nữa, nghiêng người vòng qua hắn đi ra ngoài, Bạch Hàn đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng Thanh Từ rời đi, cuối cùng mở miệng nói:
" Được."
Thanh Từ dừng lại thân hình một chút, hơi có vẻ nhu hòa phun ra hai chữ:
" Đa tạ."
Bạch Hàn nhìn bóng dáng Thanh Từ, lắc mình mấy cái, liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn, Bạch Hàn cũng không nhanh chóng rời đi, mà là nhìn phương hướng Thanh Từ rời đi, nữ tử bị hủy dung mạo này cũng giống như chủ tử nàng, hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng hiểu được.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, Bạch Hàn lại mang đến cho nàng một tin tức tuyệt đối không tính là tốt:
" Ân Cửu Sanh ૮ɦếƭ rồi! "
" Tin tức đưa tới lúc nào? "
Thanh âm Bạch Hàn lạnh lùng nói:
" Nửa chén trà nhỏ trước đó."
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, lông mày cau lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau khi ngẫm nghĩ một lát lại mở miệng:
" Thi thể đã tìm được chưa?"
" Trước mắt còn chưa có, tình huống cụ thể Thừa tướng đại nhân còn đang điều tra, có tin tức sẽ lập tức thông tri tiểu thư."
Bạch Hàn trả lời.
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên, Mộc Tịch Bắc ý thức được từ lúc mình tỉnh lại thì không thấy Thanh Từ, trước kia loại sự tình này đều do Bạch Hàn thông tri với Thanh Từ, lại từ Thanh Từ nói với mình, không khỏi âm thanh lạnh lùng nói:
" Thanh Từ đâu?"
Bạch Hàn có chút chần chừ:
" Thanh Từ nói có việc phải rời khỏi."
Lông mày Mộc Tịch Bắc nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, hai mắt híp lại, Thanh Từ đi đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc