Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 53

Tác giả: Cố Nam Yên

Tâm tư mẹ con
An Nguyệt Hằng xoay người lại, nhìn về phía nữ tử nghênh diện đi tới, mặt mày mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, ánh nắng trời chiều chiếu xuống trên thân thể nàng, khiến cho gương mặt trắng nõn của nàng đỏ ửng lên, phảng phất như nữ tử mang theo thẹn thùng, duy chỉ có một đôi mắt, đen nhánh tỏa sáng, tựa như bầu trời đêm được nước mưa rửa sạch qua, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi bặm.
An Nguyệt Hằng có chút thất thần, nếu không phải cặp mắt kia luôn luôn hàm chứa ý cười, hắn cơ hồ sẽ nghĩ đến nữ tử kia không ૮ɦếƭ, nhìn lại bộ dáng mềm mại của Mộc Tịch Bắc, không khỏi cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, nữ tử kia từ trước đến nay cứng rắn, cho tới bây giờ đều là hắn nói cái gì thì là cái đó, rất không thú vị.
Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng người nam nhân này, nàng dùng thời gian tốt đẹp nhất của mình làm bạn với nam nhân này hơn mười năm, vẫn là mặt mày như cũ, phong thần tuấn lãng, phảng phất như xuyên thấu qua gương mặt này, còn có thể nhớ lại vui cười hôm qua, lại không nghĩ, thoáng qua trong lúc đó, hết thảy đều cảnh còn người mất.
" Mộc tiểu thư. "
An Nguyệt Hằng cười tao nhã lễ độ, trước tiên mở miệng.
" Nghe nói Nhi*p Chính vương đại nhân sang đầu năm nay, sẽ cưới tiểu thư Ngũ gia. "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc xa xăm, lại bởi vì cười, khiến cho người ta nhìn không ra manh mối.
Mọi người vốn nên tán đi lại nhìn thấy Ngũ tiểu thư Mộc phủ vậy mà ở cùng một chỗ với Nhi*p Chính vương đại nhân, không khỏi trong lúc nhất thời thần thái khác nhau, đều dừng lại cước bộ, ngừng chân quan sát, chỉ tiếc, cũng không có ai dám tiến lên quấy rầy, càng không có người nào nói cái gì không hợp lễ pháp.
Đương nhiên, cũng có người hướng ánh mắt nhìn về phía Mộc Chính Đức, đang suy đoán có phải ông ta lại có ý đồ gì hay không.
An Nguyệt Hằng nhìn nữ tử trước mắt trong lúc nhất thời không rõ tâm tư của nàng, chỉ ôn hòa cười nói:
" Không biết Mộc tiểu thư đối với việc hôn nhân của Bản vương có ý kiến gì không?"
Mộc Tịch Bắc lướt qua An Nguyệt Hằng, đi ở phía trước, trầm giọng nói:
" Cái nhìn ngược lại không có, chỉ là Bắc Bắc xưa nay kính ngưỡng Nhi*p Chính vương đại nhân, nay nhìn thấy Vương gia ngài sẽ đón dâu, thật sự không cam lòng."
Đầu óc An Nguyệt Hằng nhanh chóng xoay chuyển, đây là ý tứ Mộc Chính Đức, hay là ý tứ của nữ tử trước mắt, lời này của nàng có phải cho thấy phủ Thừa Tướng cũng có ý kết minh với phủ Nhi*p Chính vương hay không? Nếu thật sự như thế, hắn cũng không ngại lại thu thêm một nữ nhân.
An Nguyệt Hằng không tiếp tục mở miệng, chỉ là hai mắt mang theo xem kỹ, đánh giá bóng dáng nữ tử kia, váy dài cực địa, đẹp không thể nói.
Mộc Tịch Bắc tức thời xoay người lại, đối mặt với An Nguyệt Hằng, nở nụ cười xinh đẹp:
" Vương gia nghĩ như thế nào? "
Lúc này An Nguyệt Hằng liền hiểu được nữ nhân này cũng có ý với mình, lập tức mở miệng nói:
" Vương phủ tựa hồ còn chưa có Trắc Phi."
Ngụ ý chính là, vị trí vương phi Nhi*p Chính vương đã hứa cho Ngũ Thanh Thanh, đây là điều không thể thay đổi, chẳng qua Bản vương ngược lại nguyện ý lấy vị trí Trắc Phi tới cưới ngươi.
Mộc Tịch Bắc nghe xong, cười lắc đầu:
" Vương gia, ta lại hỏi ngươi, vị trí Nhi*p Chính vương này ngươi thỏa mãn không? "
An Nguyệt Hằng bất động thanh sắc đánh giá nữ tử trước mặt, không có đáp lại, Mộc Tịch Bắc biết hắn từ trước đến nay cẩn thận, cũng không thúc giục, chỉ tự mình nói:
" Ngươi tự nhiên không vừa lòng, một cái Tây La nho nhỏ cũng chưa chắc khiến Vương gia thỏa mãn, huống chi là một vị trí Nhi*p Chính vương? "
Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên căng thẳng, nữ tử này vậy mà biết thứ hắn muốn chưa bao giờ là Tây La, mà là thiên hạ này!
An Nguyệt Hằng không có mở miệng, chỉ còn chờ câu sau của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:
" Ngôi vị Hoàng Đế Tây La ngài còn chưa thỏa mãn, chỉ là một vị trí Trắc Phi sao ta có thể thỏa mãn? "
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ không nói gì, lại đang cân nhắc ở trong lòng Ngũ gia cùng phủ Thừa Tướng nhà ai quyền thế lớn hơn, Ngũ gia nữ tử đông đảo, tất cả đều phân tán ở trong từng nhà quyền quý, phần lớn chiếm giữ địa vị quan trọng, chẳng qua, nữ tử chung quy chỉ là nữ tử, rất nhiều thời điểm, cũng không thể hoàn toàn nắm giữ tư duy nam nhân, nhưng mà, Ngũ gia tiền tài đông đảo, nếu muốn dự trữ nuôi dưỡng quân đội, lại là lựa chọn tốt nhất.
Quyền thế Phủ Thừa Tướng cũng không to lớn như Ngũ gia, chỉ là thủ hạ Mộc Chính Đức lại có một nhóm người rất trung thành, Lục bộ cùng Ngự Sử đài đều có rất nhiều người của phủ Thừa Tướng, quý ở ổn trọng, mặt khác, năm đó Lão thái phi ở trong cung suýt nữa đoạt được hậu vị, cũng có một nhóm người ủng hộ, mà Mộc Chính Đức mặc dù cùng Mộc phủ phân nhà, nhưng nhiều lúc hai nhà vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến.
An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời có chút do dự không chừng, chẳng qua ở trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng Mộc Tịch Bắc chỉ là cái thứ nữ, một vị trí Trắc Phi cũng đã đủ, huống hồ nếu chính mình leo lên Đế vị, như vậy nàng thế nào cũng sẽ là phi vị, vậy còn có cái gì không vừa lòng đây?
" Ta biết Vương gia suy nghĩ cái gì, ta cũng có một biện pháp vẹn cả đôi bên, không biết Vương gia có nguyện ý nghe một chút hay không. "
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, nam nhân này, cho tới bây giờ đều đặt quyền thế ở vị trí đầu tiên, có điều Ngũ Thanh Thanh quả thật cũng có thủ đoạn, ở trong lòng người nam nhân này đoạt được vị trí nho nhỏ.
" Mong Mộc tiểu thư giảng giải. "
An Nguyệt Hằng một bộ dạng tao nhã hữu lễ, lại là điều Mộc Tịch Bắc chán ghét nhất.
" Bây giờ quyền thế Vương gia thật sự quá lớn, nếu còn muốn thêm vào sợ là không dễ, nay phụ thân quy thuận Hoàng đế, nhưng có lẽ một ngày kia, lợi ích đủ lớn, chưa chắc sẽ không phản chiến, Vương gia nghĩ sao?"
Mộc Tịch Bắc chậm rãi nói tới, giọng nói không chứa một tia lực lượng, lời nói ra lại khiến cho An Nguyệt Hằng suy tư rất lâu.
An Nguyệt Hằng vẫn không lên tiếng, Mộc Tịch Bắc nói rất đúng, nay quyền thế của hắn quá lớn, muốn lớn hơn nữa đúng là không dễ, dường như đã đến bình cảnh, mà ý tứ của Mộc Tịch Bắc chính là, trước tiên để Mộc Chính Đức nuôi dưỡng ở trong tay Hoàng đế, để Hoàng đế cố gắng làm lớn mạnh thế lực Thừa tướng, mà đến cuối cùng nếu mình có thể hứa cho phủ Thừa Tướng đầy đủ chỗ tốt, như vậy phủ Thừa Tướng sẽ ở thời khắc mấu chốt phản chiến.
Hiện tại phủ Thừa Tướng là người Hoàng đế, Hoàng đế vì muốn khuếch đại quyền lực của mình, tất nhiên sẽ nâng đỡ phủ Thừa Tướng, mở rộng quyền thế Tướng phủ, chỉ là, cũng có khả năng, Hoàng đế làm những việc này cuối cùng đều trở thành đồ cưới cho An Nguyệt Hằng, hôm nay Hoàng đế thêm quyền lợi càng lớn cho phủ Thừa Tướng, tương lai cũng thua càng thảm, bởi vì một khi phản chiến, ngày sau những thứ kia sẽ đều thuộc về mình!
An Nguyệt Hằng cũng rốt cục ý thức được nữ tử trước mắt này, cùng người lúc trước hắn nhận thức cũng không giống nhau, hai mắt ở nơi người khác không nhìn thấy có chút nheo lại, nàng muốn cái gì? Phủ Thừa Tướng lại muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc chậm chạp không lên tiếng, An Nguyệt Hằng cũng lặng im không nói, hai người ở chung nhìn cực kì hòa hợp.
Còn Mộc Chính Đức ở xa xa thì từ đầu đến cuối ánh mắt đều rơi vào trên thân hai người, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng Triệu Vu Giang lại có chút không rõ ràng cho lắm, nay phủ Thừa Tướng quy thuận Hoàng đế, như vậy vị Ngũ tiểu thư này lại cùng Nhi*p Chính vương thương lượng cái gì đây?
Mà Ân Cửu Dạ từ lúc nghe thấy câu nói đầu tiên Mộc Tịch Bắc nói với An Nguyệt Hằng, sắc mặt liền hung ác nham hiểm, đôi môi nhếch lên, hắn sợ đã biết nàng muốn cái gì?
An Nguyệt Hằng chậm rãi mở miệng:
" Ngươi muốn cái gì?"
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, một đôi mắt đen mang theo hào quang vô hạn:
" Ta muốn vạn dân thần phục ở dưới chân ta, ta muốn trèo lên hậu vị, muốn lời ta nói ra không người nào dám ngang ngược, muốn con ta trở thành chúa tể của thiên hạ này! Nhi*p Chính vương đại nhân, ngươi nói ta muốn cái gì!"
Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên buộc chặt, con ngươi hơi co lại, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ nhân cuồng vọng như vậy, cũng chưa từng biết một nữ nhân lại sẽ có dã tâm bực này, thật sự rất to gan, khí phách thật lớn, cũng dám muốn vạn dân thiên hạ này triều bái, nói như vậy, cho dù là hắn, cũng chưa từng dám tùy ý nói ra.
Nhưng cũng bởi vì cái này, khiến hắn không hiểu sinh lòng chờ mong, giống như dã tâm bị mình đè nén mấy năm một khi bị người nhìn thấu, không còn chôn sâu đáy lòng nữa, mà là quang minh chính đại, đúng lý hợp tình lấy ra dưới ánh mặt trời, điều này khiến từ đáy lòng An Nguyệt Hằng bắt đầu kích động, thật lâu không thể bình phục.
Mộc Tịch Bắc sáng ngời hai mắt, trong mắt đều lộ ánh sáng khi*p người, khiến trái tim An Nguyệt Hằng lâm vào chấn động.
Nàng cho tới bây giờ đều biết hắn muốn cái gì, cho nên kiếp trước mới có thể dốc sức làm việc vì hắn như vậy, chỉ là hắn lại chưa bao giờ để vào mắt.
Mộc Tịch Bắc không biết, lúc này nàng lại mang theo thần thái không hiểu, phảng phất đã đem thiên hạ giẫm nát dưới chân, khuôn mặt nhu hòa, ý cười nhợt nhạt, không biết làm cho bao nhiêu người trầm luân như vậy.
" Tiểu thư nhà các ngươi ở cùng Nhi*p Chính vương nói cái gì vậy? Ta thấy ánh mắt Nhi*p Chính vương đều thay đổi luôn. "
Bạch Trúc sờ sờ cái cằm, mắt sắc thật sâu, nhìn hai người xa xa.
Thanh Từ đang canh giữ ở trước cửa Lâm Lang viện, lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Trúc:
" Muốn biết?"
Bạch Trúc gật gật đầu.
" Tự mình đi qua nghe! "
Thanh Từ quăng ra một câu, chắc Bạch Trúc tiếp không nổi đi.
Bạch Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại thủy chung chưa từng dời khỏi trên thân hai người.
Mà sắc mặt Ân Cửu Dạ lại càng đen hơn, đầy người hơi thở cô lạnh khiến cho người ta không dám tới gần, hắn đúng là không biết nàng muốn chính là những thứ này?
Trái tim An Nguyệt Hằng kịch liệt nhảy lên, không biết là vì nữ tử trước mắt, hay là vì dã tâm bành trướng vô hạn của mình.
" Ta biết hiện tại Vương gia không rời được Ngũ gia, ta cũng không phải nữ tử chỉ biết giúp chồng dạy con, nếu Ngũ gia có thể làm cho Vương gia hao tốn thời gian mười năm, sao ta lại cố chấp tính toán vài năm ngắn ngủi này?"
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng với An Nguyệt Hằng.
Hai mắt An Nguyệt Hằng nheo lại, ý tứ Mộc Tịch Bắc mặc dù biểu đạt mờ mịt, nhưng hắn vẫn hiểu được, nàng đồng ý hắn trước cưới nữ tử Ngũ gia, nắm giữ quyền lực Ngũ gia, chỉ là khi sự tình thành công, lại phải phế bỏ Ngũ gia, chuyển sang lập phủ Thừa Tướng.
Nữ tử này tính kế thật độc ác, lớn như Ngũ gia ở trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là cái ván cầu, mà trong quá trình Hoàng đế nâng đỡ phủ Thừa Tướng, mình có thể âm thầm nới lỏng thủ hạ mình chèn ép nhân mã, đồng thời làm lớn mạnh thế lực phủ Thừa Tướng, cứ như vậy, thế lực phủ Thừa Tướng không ngừng lớn mạnh, tương lai thời điểm phản chiến chính là mấu chốt quyết định thắng bại.
Lông mày An Nguyệt Hằng hơi chau lại, nhưng làm như vậy thật sự rất mạo hiểm, nếu phủ Thừa Tướng cuối cùng vẫn trung thành với Hoàng đế, như vậy chính mình toàn bộ đều thua, đây là một trận thiên đại đánh cược, nếu thắng, có được thiên hạ, nếu thua, không có gì cả!
Nữ tử trước mắt này, có thể tin hay không? An Nguyệt Hằng lặp đi lặp lại đánh giá trong lòng, chẳng qua bất kể có thể tin hay không, tối thiểu nhất chuyện này đối với thế cục tạm thời không có ảnh hưởng, hắn vẫn sẽ như thường lệ cưới Ngũ Thanh Thanh, hứa cho Ngũ gia một tương lai.
" Chuyện này, Bản vương phải tính toán thật kỹ, không thể khinh suất được. "
An Nguyệt Hằng không đưa ra câu trả lời chắc chắn, can hệ trọng đại, sinh tử tồn vong, hắn sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định.
" Đây là tự nhiên, chẳng qua nếu Vương gia đồng ý, ta còn có một điều kiện."
Mộc Tịch Bắc một bộ dạng đã trong dự liệu.
" Điều kiện gì? "
An Nguyệt Hằng nhìn về phía nữ tử trước mặt, lại lần đầu tiên cảm thấy thấy không rõ tâm tư của nàng.
" Đợi cho Ngũ gia mất tác dụng, ta muốn Ngũ Thanh Thanh sống không bằng ૮ɦếƭ! "
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia tàn nhẫn, giống như hai thanh đại đao sáng loáng, phá vỡ yên tĩnh của ánh tà dương trời chiều.
Trong lòng An Nguyệt Hằng run lên, hận ý trong ánh mắt kia tuyệt đối không phải làm bộ, chẳng lẽ nói, nữ tử này thật sự như lời nàng nói ái mộ chính mình?
" Vương gia cũng không cần lo lắng, ta xưa nay nghe nói Vương gia mềm lòng, nếu đến lúc đó Vương gia không xuống tay được, cứ giao cho Bắc Bắc làm là được. "
Mộc Tịch Bắc cười rực rỡ, lời nói ra lại rất âm hàn.
Thiên hạ này, không có bất kỳ nữ tử nào có thể dễ dàng tha thứ cho nam tử mình yêu từ đầu đến cuối đều bồi ở bên người một nữ tử khác, cho nên dáng vẻ nàng hận Ngũ Thanh Thanh tận xương mới càng dễ dàng khiến An Nguyệt Hằng tin là thật.
Sự thật cũng xác thực như thế, An Nguyệt Hằng đã coi Mộc Tịch Bắc thành một người rất hay ghen tị, nhưng cũng là một nữ tử có dã tâm cực lớn, có thể vì muốn mình sớm ngày đăng cơ Đế vị, không tiếc để nữ tử khác chiếm lấy âu yếm nam tử của mình mấy năm, đương nhiên, một khi chiếm được thứ mình muốn, nữ tử này sẽ không chút do dự đem đồ vật từng chướng mắt dọn dẹp hầu như không còn.
Trong lúc nhất thời, An Nguyệt Hằng lại cảm thấy nữ tử này rất hợp khẩu vị hắn, suy nghĩ của nàng lại tương tự hắn như thế, điều này không khỏi làm hắn có chút kích động.
" Việc này ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, Mộc tiểu thư không cần lo lắng. "
An Nguyệt Hằng không hiểu có chút hưng phấn.
" Đây là tự nhiên."
Mộc Tịch Bắc cũng không dừng lại lâu, xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, dường như Mộc Tịch Bắc đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu cười một tiếng:
" Đúng rồi, ta đều đã quên, thân phận của ta bây giờ vẫn là tú nữ đây, nghĩ đến Vương gia nhất định sẽ có biện pháp làm cho ta thoát khỏi cái thân phận này."
Hai mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia buồn cười, nữ tử này, mình còn chưa kết minh với nàng, nàng cũng đã bắt đầu lợi dụng bản thân mình.
Không sai, Mộc Tịch Bắc đúng là lợi dụng An Nguyệt Hằng, chuyện phiền lòng này liền giao cho hắn là tốt nhất.
Đi đến trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc có chút cười yếu ớt:
" Sao còn chưa đi?"
" Đây không phải nhiều ngày không thấy Bắc Bắc, muốn trò chuyện với Bắc Bắc sao. "
Mộc Chính Đức cũng không hỏi thăm Mộc Tịch Bắc nói gì với An Nguyệt Hằng, chỉ có chút ủy khuất mở miệng.
" Không lâu nữa, sẽ xuất cung. "
Trong đôi mắt đen của Mộc Tịch Bắc phản chiếu thân ảnh Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức nhìn thấy sững sờ.
Không đợi Mộc Chính Đức đáp lại, Mộc Tịch Bắc liền xoay người đi vào Lâm Lang viện, lúc đi qua nhìn thấy Ngũ Y Nhân từ đầu đến cuối vẫn ngã ngồi dưới đất.
Hơi cúi thấp người, ở bên tai Ngũ Y Nhân mở miệng nói:
" Ta sẽ thường xuyên tới thăm nương nương. "
Ngũ Y Nhân hoảng sợ nhìn Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời lại như có thứ gì đó ngăn chặn yết hầu, chua xót nói không ra lời.
Lướt qua Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc trực tiếp trở về Bảo Lang Các, lưu lại một ít người xem náo nhiệt ở bên ngoài thật lâu vẫn chưa tán đi.
" Tiểu thư, người muốn An Nguyệt Hằng yêu người?
Dường như Thanh Từ biết được ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc.
" Ta chờ có một ngày, An Nguyệt Hằng vì ta Gi*t Ngũ Thanh Thanh, lại Gi*t con trai của nàng ta. "
Mộc Tịch Bắc cười quỷ dị, trong mắt mang theo tia điên cuồng.
" Nhưng mà..."
Thanh Từ muốn nói gì đó, lại chung quy không có mở miệng.
" Ngươi đang muốn nói, kiếp trước ta canh giữ ở bên cạnh hắn hơn mười năm, hắn lại chưa bao giờ yêu ta, kiếp này sao lại dễ dàng yêu ta?"
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, tuy rằng hiện tại tiểu thư rất đẹp, nhưng nàng luôn cảm thấy việc này cũng không đơn giản như vậy.
" An Nguyệt Hằng yêu nhất cho tới bây giờ đều là quyền thế, về phần kiếp trước, hắn có thể không chút do dự bỏ qua ta như vậy, là bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn tới ta."
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc mang theo tia bi thương, xuyên thấu qua khuôn mặt bị bỏng của Thanh Từ, không biết thấy được quá khứ như thế nào.
Kiếp trước, Tịch Tình cũng không có đầy đủ thân gia, hắn chưa hề đối mặt bình đẳng với nàng, đối với An Nguyệt Hằng mà nói, nàng chẳng qua chỉ là một công cụ có thể lợi dụng được, người như nàng, sao An Nguyệt Hằng có thể để vào mắt, mà chưa bao giờ để vào mắt, sao hắn có thể yêu nàng?
Nhưng giờ này ngày này lại khác biệt, nàng có đầy đủ thân gia, những thứ kia là An Nguyệt Hằng tha thiết ước mơ, mà nàng lại đủ hiểu rõ hắn, biết hắn thích gì, yêu cái gì, biết cái gì có thể tạo nên hứng thú cho hắn, như vậy làm cho hắn cam nguyện vì nàng Gi*t ૮ɦếƭ Ngũ Thanh Thanh, há không dễ dàng?
Nàng còn có thể nhớ kỹ, mình nhiều lần cứu Ngũ Thanh Thanh trở về như vậy, thay nàng ta ngăn chặn âm mưu của nữ nhân trong hậu viện, nhưng kỳ thật, mình chẳng qua là con tôm tép nhãi nhép thôi, tay Ngũ Thanh Thanh rất sạch sẽ, nhưng những chuyện ô uế kia lại do một tay nàng làm.
Một khi đã như vậy, không bằng lại bẩn một chút, nàng rất muốn nhìn một chút, một ngày kia, Ngũ Thanh Thanh nhìn thấy, nam nhân mình tâm tâm niệm niệm yêu, vì nữ nhân khác, không tiếc Gi*t ૮ɦếƭ bộ dáng thống khổ của nàng ta, chỉ ngẫm lại, liền khiến Mộc Tịch Bắc không khỏi cảm thấy toàn thân thư sướng.
Nhìn đi, nàng chính nữ nhân ác độc như vậy, sống vì báo thù mà đến, ૮ɦếƭ cũng muốn lôi kéo bọn họ cùng nhau xuống Địa ngục!
Thanh Từ nhắm hai mắt lại, nhìn thấy tiểu thư biến thành dạng này lòng của nàng hơi đau, kiếp trước cho dù tiểu thư thân ở đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng thoải mái, nhưng bây giờ, tâm tâm niệm niệm tính kế đều là vì nam nhân kia, An Nguyệt Hằng, ngươi có tài đức gì, vậy mà hủy hoại hai đời tiểu thư.
Thanh Từ biết, lòng tràn đầy cừu hận sẽ khiến cho nàng và tiểu thư đi đến một con đường không có lối về, không có ai biết các nàng sẽ ở trên con đường này sẽ mất đi cái gì, nhưng Thanh Từ lại càng hiểu được, tiểu thư thật sự đã không còn gì để mất nữa, nếu như không giải quyết An Nguyệt Hằng, cả đời này của tiểu thư cũng không thể thoải mái.
Cho nên, cùng với che giấu cừu hận trong lòng sống mấy chục năm, cuối cùng được thời gian thoải mái, cũng tốt hơn ngày ngày tâm sinh không cam lòng, sầu não không vui.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ biết Thanh Từ suy nghĩ cái gì, trong ánh mắt mang theo tia bi thương hiếm thấy, yếu ớt mở miệng nói:
" Ta từng nghe nói một câu, nếu ngươi muốn đấu với mãnh thú, thì ngươi phải biến thành mãnh thú trước. Bây giờ, người ta muốn Gi*t là An Nguyệt Hằng, là mưu cầu danh lợi quyền thế, lãnh huyết vô tình An Nguyệt Hằng, cho nên nếu ta muốn đấu với hắn, cũng chỉ có thể máu lạnh hơn, vô tình hơn so với hắn."
Thanh Từ không có mở miệng, chỉ yên lặng phủ thêm một kiện áo ngoài cho Mộc Tịch Bắc.
Đêm hôm đó, Mộc Tịch Bắc trùm một kiện áo choàng màu xanh da trời, đi ra Bảo Lang Các, ở dưới tường Hoàng cung màu đỏ thắm chậm rãi đi về phía trước, phía trước là Thanh Từ cầm theo ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng đường dưới chân cho Mộc Tịch Bắc, mà người dẫn đường ở phía trước Thanh Từ chính là Bạch Trúc.
Gió lạnh buổi chiều từng cơn, thổi làn váy bay lên. Ba người phía trước phía sau, đều không mở miệng.
Đi ước chừng nửa canh giờ, mấy người mới dừng lại bước chân, tọa lạc ở trước mặt mấy người không phải cái khác, chính là thiên lao Mộc Tịch Bắc đã từng tới một lần.
Thiên lao bốn phía thủ vệ sâm nghiêm, bó đuốc sáng chói, dựng trong nồi lớn đốt than đá, thị vệ canh phòng thần tình nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Bạch Trúc mang theo hai người đi thẳng vào trong, những thị vệ kia lại coi như không nhìn thấy, nhìn không chớp mắt.
Mộc Tịch Bắc theo ở phía sau, nhíu mày, bất động thanh sắc đánh giá Bạch Trúc một phen.
Bạch Trúc giơ bó đuốc, ở phía trước dẫn đường, mang theo hai người di chuyển mấy vòng, mới dừng ở bên trong một nhà tù trống không trước mặt, sau khi mở ổ khóa ra, Bạch Trúc dẫn đầu đi vào.
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ cũng theo sát vào trong, Bạch Trúc nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó ngồi xuống khởi động vặn một cái chén bể ở góc tường, bức tường của nhà tù liền dời đi, Bạch Trúc quay đầu nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc vẫn chưa có dao động, phảng phất như sớm đã biết hắn sẽ ở bên trong giấu mật thất, tà tứ cười cười:
" Người ngươi muốn đang ở bên trong."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, xem như nói lời cảm tạ, lập tức đi thẳng vào.
Gian phòng không tính lớn, nhưng chứa đựng mấy người cũng đã đủ, trên mặt đất đều đắp lên chút cỏ khô làm nệm rơm, cả gian phòng tối đen, có chút ẩm ướt, trên vách tường có không ít ngọn đèn, chỉ là đều không thắp sáng.
Sau khi Thanh Từ đánh giá xung quanh một phen, liền đốt sáng không ít ngọn đèn trên vách tường.
Trong chớp mắt, gian phòng liền sáng lên, trên chồng cỏ dại có một nữ tử cả người toàn là máu đang nằm lên, khuôn mặt dữ tợn, hơi thở bất ổn.
Phát giác được trong phòng đột nhiên biến hóa, Tôn Lộ chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng lại nhắm lại, hơi né tránh ánh sáng chói mắt này, nhìn thấy người đến là Mộc Tịch Bắc, Tôn Lộ cười một tiếng trào phúng, nàng nói nàng rõ ràng bị ban ૮ɦếƭ, vì sao lại bị giấu ở cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, thì ra là nữ nhân này, quả nhiên là mánh khoé thông thiên!
Mộc Tịch Bắc cầm một bó đuốc, ngồi xổm ở trước mặt Tôn Lộ, ngọn lửa nhảy nhót ở trên mặt Tôn Lộ, vì nàng mang đến một tia tức giận.
Tôn Lộ đau đớn mở hai mắt ra, nhìn Mộc Tịch Bắc, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra thanh âm.
Mộc Tịch Bắc ngôn ngữ dịu dàng, giúp Tôn Lộ vuốt phẳng một sợi tóc dính vào trên mặt, vén nó ra sau, sau đó ở bên tai không nhẹ không nặng nói:
" Phụ thân của ngươi không cần ngươi nữa."
Hai tay Tôn Lộ lập tức nắm chặt thành nắm đấm, thở dốc cũng dần dần tăng thêm.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng, mang theo ý vị mê hoặc lòng người:
" Ông ta cho tới bây giờ đều chưa từng yêu ngươi."
" Ông ta vẫn luôn lợi dụng ngươi."
" Ngươi chỉ là một quân cờ thôi."
" Ngươi ૮ɦếƭ đi, ông ta có thể đạt được quyền thế lớn hơn nữa, tài phú nhiều hơn nữa, có thể sinh thêm vài nữ nhi so với ngươi càng nhu thuận hơn."
" Ngươi vô dụng."
Mộc Tịch Bắc một câu một câu nhẹ giọng nói, mang theo tia tiếc hận, lại càng phát ra tàn nhẫn, đánh thật mạnh vào trong lòng Tôn Lộ, hai mắt Tôn Lộ muốn nứt, phẫn nộ nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ tử trước mắt, phát ra tiếng gào thét chói tai:
" A! Câm miệng! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
Mộc Tịch Bắc quả thật không tiếp tục nói nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi Tôn Lộ bình phục tâm tình của mình, rốt cục, sau thời gian uống cạn nửa chén trà, Tôn Lộ khàn khàn tiếng nói chậm rãi mở miệng:
" Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, đứng dậy:
" Ta chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, nếu có thể thành, ta sẽ lưu ngươi một mạng."
Tôn Lộ không nói gì, hiển nhiên đang chờ nghe câu sau của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc ném một cái túi hương tới trước mặt Tôn Lộ, mở miệng nói:
" Qua hai ngày, ta sẽ để cho mẹ của ngươi tới thăm ngươi, ngươi chỉ cần để bà ta đeo cái này ở trên người là được, đương nhiên, chớ quên đem chuyện phụ thân ngươi vứt bỏ ngươi như thế nào cùng nói cho bà ta biết."
Tôn Lộ chậm rãi duỗi ra đôi tay bị gãy móng, nhặt lên cái túi hương dính bùn đất bị Mộc Tịch Bắc ném xuống, nắm thật chặt trong tay, nàng biết, đây là cọng cỏ cứu mạng nàng.
Mộc Tịch Bắc mắt lạnh nhìn Tôn Lộ, đây chính là lòng người, vì sống còn cái gì cũng có thể bỏ qua.
Mộc Tịch Bắc không nhìn Tôn Lộ nữa, xoay người đi ra ngoài, lại tại thời điểm ở cửa dừng một chút, mở miệng lần nữa:
" Đừng quên, ngươi và phụ thân ngươi chỉ có thể sống một người. "
Tôn Lộ thật sâu nhắm mắt lại, ngọn đèn bên trong gian phòng cũng tận số tắt đi, khôi phục thành một vùng tăm tối trước đó, ý tứ Mộc Tịch Bắc nàng hiểu được, là khiến nàng lợi dụng sự thương hại của mẫu thân với mình Gi*t ૮ɦếƭ phụ thân của nàng, chỉ có phụ thân nàng ૮ɦếƭ, nàng mới có thể sống sót!
Chỉ là trong túi hương này rốt cuộc là cái gì, Tôn Lộ cũng không biết, nàng cũng không biết đeo nó lên người mẫu thân mình sẽ có hậu quả gì, nàng không dám đi hỏi, nàng chỉ có thể chiếu theo lời nói Mộc Tịch Bắc đi làm, bởi vì nàng còn muốn sống, dù cho kéo dài hơi tàn mà sống!
Thời gian ba ngày qua đi
Trong Tử Cấm thành vô cùng huy hoàng bắt đầu xuất hiện thanh tuyết bay lả tả, bao trùm toàn bộ kim điêu ngọc thế thành một tầng trắng bạc, ngược lại thánh khiết không ít.
Một phụ nhân thần sắc tiều tụy đang chậm rãi chạy qua tường cung nguy nga, phía trên lăng la đầy người đã che kín một lớp tuyết mỏng, địa phương phụ nhân kia tiến đến không phải nơi khác, chính là chỗ ở của tân tú nữ, Tú Nữ cung.
Mà lúc này trong Bảo Lang Các, một chiếc giường êm bằng gỗ lim nghiêng nghiêng đặt ở chính giữa, phía trên trải thảm nhung dày cộm, nữ tử nghiêng người dựa vào phía trên, hai chân hơi cuộn tròn, bên chân đặt một cái hoả lô đốt đỏ bừng, trên người khoác áo khoác bạch hồ thật dày, một tay bưng trà nóng, không nhanh không chậm nhấp một ngụm.
Vẻ mặt nữ tử lười biếng, dường như hơi buồn ngủ, khiến cho người ta nhìn lên, không khỏi lo lắng chén trà trên tay có bị nghiêng, đổ vào trên cổ tay trắng như bạch ngọc đang lộ ra hay không.
Huân hương trong phòng tản ra từng trận hương khí xa xưa nặng nề, khiến cho tâm thần người ta không khỏi yên tĩnh lại.
Thanh Từ đẩy cửa sổ ra, tràn vào trong phòng vài tia mát lạnh, nhìn nhìn Thanh Tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, đưa tay nhẹ nhàng đón lấy, Tuyết Tinh thật nhỏ vừa rơi xuống lòng bàn tay liền biến mất, giống như hài tử bướng bỉnh.
Mộc Tịch Bắc thả chén trà trong tay xuống, nhìn nhìn Thanh Từ, dường như bởi vì một tia mát lạnh đột nhiên ập tới nên thanh tỉnh rất nhiều, dịu dàng nói:
" Mùa đông đến rồi."
Thanh Từ quay đầu lại, nhìn về phía tiểu thư nhà mình, cười nói:
" Đúng vậy, cách ngày xuất cung cũng không còn xa, An Nguyệt Hằng kiểu gì cũng nghĩ biện pháp cho tiểu thư."
Mộc Tịch Bắc không mở miệng nữa, ngoài cửa liền có cung nữ đè thấp thanh âm thông truyền:
" Mộc tú nữ, Tôn phu nhân tới."
" Ừ, vào đi. "
Dường như cực kì luyến tiếc chiếc giường êm ấm áp này, Mộc Tịch Bắc vẫn chưa đứng dậy.
Cửa bị đẩy ra, không ít bông tuyết nhỏ bay lả tả vào, vừa rơi xuống mặt đất, liền hóa thành nước, cung nữ kia đi ở phía trước dẫn Tôn phu nhân vào.
Mộc Tịch Bắc hơi ngước mắt, bắt đầu đánh giá người tới, một thân áo nhỏ màu hồng cánh sen tụ tập bên trong, phối thêm váy lụa bách điệp màu xanh trắng, ngược lại đều là đồ tốt, chẳng qua khuôn mặt người tới có chút tái nhợt, dù trên đầu đeo kim ngọc, lại chỉ càng lộ vẻ mỏi mệt cùng tiều tụy.
" Tôn phu nhân mời ngồi. "
Mộc Tịch Bắc cũng không vội, chậm rãi mở miệng.
Phụ nhân kia cũng không từ chối, chỉ là trong đôi mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc xen lẫn một tia hận ý nói không rõ:
" Không biết Mộc tiểu thư mời Bản phu nhân đến đây có chuyện gì?"
Tôn phu nhân này cũng chính là mẫu thân Tôn Lộ, phu nhân Trừng Giang Hầu, Mộc Tịch Bắc để Mộc Chính Đức truyền lời cho bà ta, mời bà ta tiến cung có việc thương lượng.
Trong cung cũng không dễ tiến vào, nhưng đối với Tôn gia đã từng một thời huy hoàng mà nói, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Nghe nói Tôn phu nhân này cũng từng là một người ương ngạnh tâm ngoan, chỉ là đến tình trạng bây giờ, dường như cũng bị mài mòn góc cạnh, những ngày gần đây bị ᴆụng phải không ít vách tường.
Mộc Tịch Bắc cười nói:
" Chỉ muốn hỏi một chút, tình hình gần đây của Tôn phu nhân như thế nào?"
Sắc mặt Tôn phu nhân cũng không dễ nhìn, bà là muội muội của chủ mẫu phủ Thừa Tướng Liễu Chi Lan, năm đó gả đến Tôn gia, củng cố thế lực lẫn nhau, tình cảm bốn người tỷ đệ đều xem như không tệ, chỉ là trước đó vài ngày bà liền nghe nói, nói là vị tỷ tỷ không bao giờ thất bại của mình, vậy mà nhiều lần thất thủ, trừ không xong một cái thứ nữ.
Điều này không khỏi khiến bà ít nhiều có chút không tin, có điều về sau, đến đại ca Liễu Tri Viên, Liễu Mộng, Liễu Vượng liên tiếp rơi đài, bà mới ý thức được nữ tử này tựa hồ thật không đơn giản, chỉ là không ngờ tới, chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, liền rơi xuống trên đầu của mình, nữ nhi và tướng công của mình cũng thảm bại trên tay nàng ta.
" Tình hình gần đây như thế nào, Mộc tiểu thư chẳng lẽ không biết? "
Tôn phu nhân có chút tự giễu, cũng không rõ hôm nay Mộc Tịch Bắc mời bà đến là có ý đồ gì.
" Xem ra, dường như thời gian này Tôn phu nhân cũng không như ý? "
Mộc Tịch Bắc giương mắt lên, bất động thanh sắc đánh giá phụ nhân đối diện.
Kỳ thật ở Mộc Tịch Bắc nhìn thấy, Tôn phu nhân này hàm dưỡng ( nuôi chứa trong lòng) đã coi như không tệ, dù sao mình phá đổ huynh đệ, trượng phu, nữ nhi của bà ta, mà bà ta còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với mình, thật sự đã rất hiếm thấy, nguyên bản một người ương ngạnh như vậy, bây giờ cũng không hơn gì cái này.
" Trừng Giang Hầu bị biếm thành thứ dân, nghĩ đến con của Tôn phu nhân ngài cũng chỉ có thể là một thứ dân. "
Mộc Tịch Bắc một câu nói trúng.
Đây chính là chuyện mấy ngày nay Tôn phu nhân đau đầu nhất, tướng công mình vừa rơi đài, tiền đồ con trai mình cũng rất khó khăn, cho nên mấy ngày nay bà bôn tẩu khắp nơi, nhưng không lạc quan lắm.
Mộc Tịch Bắc lấy ra một chồng giấy, giao cho Tôn phu nhân, mở miệng nói:
" Phu nhân lại nhìn một cái đây là cái gì? "
Tôn phu nhân do dự nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, lại bắt đầu lật qua lật lại trang giấy trong tay, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
" Tôn phu nhân nhìn rõ ràng chưa?"
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
" Mấy thứ này ngươi lấy từ đâu tới?"
Giọng nói Tôn phu nhân có chút run rẩy.
Thanh Từ thu hồi trang giấy trong tay Tôn phu nhân, không có coi nhẹ ngón tay Tôn phu nhân hiện màu xanh.
" Tôn phu nhân tựa hồ không nên lo lắng đến bọn chúng, mà hẳn nên lo lắng thứ này nếu truyền vào trong tai Bệ hạ, cũng không biết Trừng Giang Hầu phủ ngày xưa còn có thể khoẻ mạnh hay không. "
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm mở miệng.
" Ngươi muốn như thế nào? "
Bàn tay Tôn phu nhân vẫn run rẩy không ngừng, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
" Đây không phải vấn đề ta muốn như thế nào, mà là nhìn Tôn phu nhân muốn như thế nào?"
Tôn phu nhân hồi lâu không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc giương mắt lên, lại rủ xuống đôi mắt, từ trên giường êm ngồi dậy:
" Tôn phu nhân, ở chỗ ta có một người, chắc hẳn bà nhất định rất muốn gặp. "
Sắc mặt Tôn phu nhân nhất thời hơi khó hiểu, lập tức phảng phất như nghĩ tới điều gì, mãn nhãn khi*p sợ, lập tức từ trên ghế đứng lên, bông tuyết hóa thành giọt nước lăn xuống đầy đất.
Thanh Từ giúp Mộc Tịch Bắc phủ lên một kiện áo khoác, bao lại cực kỳ chặt chẽ, lúc này Mộc Tịch Bắc mới ôm cái lò sưởi đi ở phía trước dẫn đường.
Tâm tình Tôn phu nhân giờ phút này thật sự rất phức tạp, Mộc Tịch Bắc cho bà nhìn xấp giấy kia lại là thư từ qua lại giữa Trừng Giang Hầu cùng sứ giả Dạ Hàn Quốc.
Sứ giả Dạ Hàn Quốc chẳng qua mới đến Đế đô nửa tháng, nhưng lại cứ vào thời điểm Trừng Giang Hầu trộm đi bản đồ thủ vệ Hoàng thành, tâm tư này không cần nói cũng biết, chủ yếu nhất là, chứng cớ trên tay Mộc Tịch Bắc đã đủ để chứng minh Trừng Giang Hầu đem tin tức trong Hoàng cung tư truyền cho sứ giả Dạ Hàn Quốc.
Đây chính là tội lớn thông đồng với địch phản quốc, sẽ bị chém đầu cả nhà, cũng chính vì vậy, trái tim Tôn phu nhân vẫn luôn không yên.
Mà mục đích Mộc Tịch Bắc, là muốn cho bà làm ra một lựa chọn, đó chính là Gi*t ૮ɦếƭ Trừng Giang Hầu! Nếu như trước đó Mộc Tịch Bắc giao những vật này cho Hoàng đế, Trừng Giang Hầu cũng đã ૮ɦếƭ rồi, như vậy nghĩ đến Hoàng đế sẽ không truy cứu quá đáng, con của mình cũng lưu được một mạng.
Nhưng nếu mình chậm chạp không xuống tay được, đợi đến khi Mộc Tịch Bắc giao những chứng cớ kia cho Hoàng đế, Tôn gia sợ sẽ bị chém đầu cả nhà.
Trong lòng Tôn phu nhân tham trầm, nhưng bà có chút nghĩ không ra, đó chính là vì cớ gì Mộc Tịch Bắc không trực tiếp giao đồ vật cho Hoàng đế, cứ như vậy, toàn tộc Tôn gia bị Gi*t, chẳng phải sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái!
Tuyết Tinh phủ kín trên đường lưu lại từng hàng dấu chân khéo léo, Mộc Tịch Bắc dẫn Tôn phu nhân tới trước cửa thiên lao.
" Mộc tiểu thư. "
Hai tên thị vệ giữ cửa vừa thấy Mộc Tịch Bắc thì lập tức mở miệng nói, nghĩ đến hôm nay Bạch Trúc đã phân phó.
" Đây là Tôn phu nhân, hôm nay đến thăm tù, các ngươi mang bà ấy đi vào nhìn một cái, ta sẽ đợi ở chỗ này. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng với hai tên thủ vệ.
Tôn phu nhân sắc mặt do dự, nhưng Mộc Tịch Bắc lại mặt không đổi sắc, rối rắm liên tục, Tôn phu nhân vẫn quyết định đi vào.
Sau khi đi vào, chỉ cảm thấy một mùi nấm mốc khiến cho người ta buồn nôn, khắp mặt đất đều là cơm canh ôi thiu khó coi, mỗi người bị giam giữ đều bẩn thỉu, khiến cho người ta chỉ muốn tránh xa.
Ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng kêu kinh dị kỳ quái, làm cho lông tơ Tôn phu nhân đều dựng đứng lên.
Hai tên thị vệ dẫn đường ở phía trước,sau khi đi đến một nhà tù, đầu tiên là mở ra đại môn nhà tù, chỉ là trong phòng giam trống trơn, không khỏi khiến Tôn phu nhân dừng lại cước bộ.
" Chẳng lẽ các ngươi muốn nhốt ta ở đây? "
Tôn phu nhân nghiêm nghị chất vấn hai tên thị vệ.
Một tên thị vệ chỉ nhìn bà một cái, lại vặn vẹo một cái chén bể nơi góc tường, bức tường nhà tù chậm rãi di động, Tôn phu nhân mở to hai mắt nhìn một màn này.
Hai tên thị vệ lui ra ngoài, mở miệng nói:
" Người bà muốn gặp ở bên trong."
Tôn phu nhân thật lâu không hề động đậy, thẳng đến hai tên thị vệ đều đi xa, mới nhẹ bước thử rảo bước tiến vào nhà tù, đi vào trong phòng tối kia.
" Mẹ... "
Tiếng nói suy yếu truyền đến, Tôn phu nhân nhìn lại trên mặt đất, đang nằm ở nơi đó không phải người khác, đúng là nữ nhi âu yếm của mình!
Tôn phu nhân lập tức phóng đại bước chân, ngồi xổm người xuống:
" Lộ nhi, Lộ nhi, là con sao? Con vậy mà chưa ૮ɦếƭ, con vậy mà chưa ૮ɦếƭ?"
Dường như trong mấy ngày này tiếp nhận áp lực quá lớn, khi biết Tôn Lộ còn sống, Tôn phu nhân vậy mà khóc không thành tiếng.
Nhìn khắp người nữ nhi mình đều là vết máu, cùng với bộ dạng thoi thóp, trái tim Tôn phu nhân đều thắt chặt, đây là miếng thịt trên người bà mà, năm đó bà đại diện Liễu gia làm đám hỏi với Tôn gia, đối Trừng Giang Hầu cũng không có tình cảm, chẳng qua đối với hai đứa con của mình lại dùng toàn bộ tâm huyết, thật tâm thương yêu.
Nhưng hôm nay, nữ nhi từ trước đến nay luôn kiêu ngạo vậy mà biến thành bộ dáng này, cái này khiến bà có thể nào không hận!
" Mẹ... Là cha...Là cha a... "
Tôn Lộ hữu khí vô lực ở bên tai Tôn phu nhân mở miệng nói.
Tôn phu nhân không dám tin nghe lời nói của Tôn Lộ, hồi lâu cũng không có động tác.
Tôn Lộ thấy vậy, lại cố sức há mồm:
" Con cố gắng chứng minh trong sạch của mình, nhưng cha lại quyết định hi sinh con đổi lấy lợi ích, người cuối cùng đẩy con vào chỗ ૮ɦếƭ là cha đó. Mẹ..."
Nước mắt Tôn Lộ từng giọt từng giọt rơi xuống, đây là đau nhức vĩnh viễn của nàng, chẳng qua lúc này Tôn Lộ lại không phải thật sự suy yếu như vậy, mấy ngày nay đều có người đưa thuốc đến cho nàng, thân thể của nàng tựa hồ cũng khá lên rất nhiều, thế nhưng, vì tranh thủ đồng tình của mẫu thân, nàng lại không thể không làm như vậy.
Trái tim Tôn phu nhân lập tức trầm xuống, suy nghĩ rõ ràng đây là có chuyện gì, không khỏi tự trách nói, bà làm sao có thể liền tin tưởng lý do thoái thác của nam nhân kia, bị dăm ba câu của ông ta lừa gạt.
Tôn phu nhân vốn nhìn thấy Trừng Giang Hầu cũng bị biếm thành thứ dân, thông cảm tâm tình của hắn không tốt, không có một mực truy vấn rốt cuộc Lộ nhi ૮ɦếƭ thế nào, Trừng Giang Hầu cũng chỉ đơn giản nói cho bà biết, Lộ nhi bị Mộc Tịch Bắc hãm hại, ૮ɦếƭ oan ૮ɦếƭ uổng, nhưng chưa từng nghĩ ông ta thật sự lòng dạ độc ác như vậy, lại là ông ta tự tay bức con gái ruột đến cảnh giới thế này.
" Lộ nhi, sao con lại ở chỗ này? "
Tôn phu nhân nhất thời hoàn hồn, dời đi đề tài.
" Con cũng không biết. Chỉ là tỉnh lại đã ở nơi này. "
Tôn Lộ giả bộ không biết, đầy cõi lòng chờ mong mở miệng với Tôn phu nhân:
" Mẹ... Mẹ đừng bỏ rơi con. Mẹ..."
Nước mắt Tôn phu nhân từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, nhìn khắp người nữ nhi đều là vết máu, đau lòng tột đỉnh.
" Lộ nhi đừng sợ, Lộ nhi đừng sợ, mẹ sẽ mang con đi ra! "
Tôn phu nhân vỗ vỗ bả vai Tôn Lộ, nhẹ giọng trấn an nói.
Tôn Lộ giống như hồn nhiên mở to hai mắt, nhìn Tôn phu nhân nói:
" Mẹ, mẹ nói thật sao? "
" Ừ, mẹ nói thật."
Tôn phu nhân tiếp tục an ủi, chỉ coi Tôn Lộ vẫn là Tôn Lộ trước kia, nào đâu biết rằng trải qua một trận biến cố này Tôn Lộ đã sớm thay đổi bộ dáng.
" Mẹ, đây là túi hương lúc trước con thêu cho người, vẫn luôn để ở trong иgự¢, đang suy nghĩ lúc nào thì có thể tự tay đưa cho mẹ, vốn tưởng rằng sẽ không còn cơ hội, nhưng chưa từng nghĩ, lại còn có thể gặp lại. "
Tôn Lộ suy yếu mở miệng, lấy ra túi hương Mộc Tịch Bắc ném cho nàng.
Tôn phu nhân run rẩy tiếp nhận túi hương bẩn thỉu kia, dán ở trên mặt:
" Tay Lộ nhi thật sự tinh xảo, thêu thật đẹp mắt, mẹ nhất định mỗi ngày mang theo."
Trái tim Tôn Lộ xiết chặt, nhưng không mở miệng nói thêm gì nữa.
" Lộ nhi, mẹ có rảnh lại đến thăm con, mẹ nhất định sẽ cứu con ra ngoài, con nhẫn nại chờ mấy ngày nữa."
Tôn phu nhân đứng lên, trong con ngươi hiện lên một tia tàn nhẫn, cũng đã hạ quyết tâm.
Tôn Lộ tự nhiên không có bỏ qua biểu tình của Tôn phu nhân, trong lòng mặc dù có một tia áy náy, nhưng cũng không ảnh hưởng quyết định của nàng, dưới cái nhìn của nàng, mặc dù mẫu thân nàng cũng không vì lợi ích bỏ qua nàng, nhưng nàng cẩn thận nghĩ qua, nếu mình so sánh với ca ca Tôn Thanh, mẫu thân sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ nàng bảo toàn ca ca, nếu bọn họ đều có thể bất nhân như thế, vì sao nàng lại không thể bất nghĩa?
Tôn phu nhân đi rồi, Mộc Tịch Bắc từ một gian nhà tù bên cạnh chậm rãi đi ra, nhìn Tôn Lộ trên mặt đất kéo dài hơi tàn, cười nói:
" Trình diễn cũng thực không tồi."
Tôn Lộ chỉ đặt câu hỏi:
" Lúc nào thả ta đi?"
Mộc Tịch Bắc giống như kinh ngạc nhíu nhíu mày:
" Ta khi nào nói qua thả ngươi đi? "
Con ngươi Tôn Lộ đột nhiên co rút, không dám tin nhìn Mộc Tịch Bắc:
" Ngươi lật lọng?"
Mộc Tịch Bắc tiếc hận lắc lắc đầu, cười nói:
" Mặc dù ta từ trước đến nay thích lật lọng, chẳng qua lần này vẫn sẽ không, ta chỉ đáp ứng lưu ngươi một mạng mà thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc