Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 52

Tác giả: Cố Nam Yên

Cũng đừng nghĩ tốt 
" Nói nghe một chút. "
Sắc mặt Hoàng đế cũng không dễ nhìn, nhưng vẫn để đại thần kia nói ra biện pháp của mình.
" Chuyện này quan hệ trọng đại, vạn vạn không thể xuất hiện cái gì sai lầm, cho nên theo ý kiến của lão thần, không bằng mời ma ma phụ trách công việc đến nghiệm thân Tôn tú nữ một chút, nếu Tôn tú nữ vẫn còn tấm thân xử nữ, chuyện này nói không chừng còn có đường sống quay về. "
Đại thần kia hơi giương mắt, bất động thanh sắc đánh giá Hoàng đế một chút.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, không lên tiếng, mọi người cũng đều đang chờ Hoàng đế quyết định.
Thanh Từ thấy vậy, nhịn không được mở miệng hỏi:
" Tiểu thư, lão nhân này có phải là người của nhất mạch Tôn gia hay không? "
Bạch Trúc nghe thấy Thanh Từ đặt câu hỏi như vậy, cũng nhìn về phía nữ tử từ đầu đến cuối chỉ cười yếu ớt, không biết nàng sẽ nói thế nào, Mộc Tịch Bắc lại nói:
" Ông ta là người của Ngũ quý phi."
" Nhưng nếu Tôn Lộ vẫn còn tấm thân xử nữ, chẳng phải cho thấy ngọc bổng này là của Ngũ Y Nhân sao? Chẳng phải sẽ càng tăng thêm hiềm nghi cho nàng ta?"
Thanh Từ có chút khó hiểu.
" Tôn Lộ sẽ không còn tấm thân xử nữ nữa."
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, lão nhân này nhìn như vì Tôn Lộ suy nghĩ một biện pháp tốt, thế nhưng bên trong hậu cung này, là ai quyền thế ngập trời? Đương nhiên là Ngũ Y Nhân!
Chỉ cần Tôn Lộ bị người dẫn đi nghiệm thân, kết quả này không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Tôn Lộ đã thất trinh, nghĩ đến vừa mới An Nguyệt Hằng để thái giám kia rời đi, chính là đi chuẩn bị chuyện này, Ngũ Y Nhân ở trong hậu cung nhiều năm, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều biết nên giúp đỡ ai, huống hồ nhìn thái độ của Trừng Giang Hầu, dường như đã quyết định bỏ qua nữ nhi Tôn Lộ này.
Chuyện này nhất định phải có một người gánh chịu trách nhiệm, chỉ là An Nguyệt Hằng cùng Ngũ gia sẽ không cho phép tân tân khổ khổ bồi dưỡng ra Quý phi ngã quỵ ở trong chuyện này, như vậy tự nhiên chỉ có Tôn Lộ đến gánh chịu trách nhiệm, mà Trừng Giang Hầu cũng hiểu được điểm này, biết được địa vị Ngũ Y Nhân liên quan trọng đại, chỉ là vẫn chậm chạp chưa hạ quyết định, An Nguyệt Hằng lại chờ không kịp, lúc này mới đẩy vị đại thần trước mắt thay Trừng Giang Hầu hạ quyết định, buộc Trừng Giang Hầu hạ quyết tâm bỏ qua nữ nhi này.
Trừng Giang Hầu biết đã chọc An Nguyệt Hằng bất mãn, cũng không dám nói nhiều nữa, nhưng trong lòng thì đã có quyết định.
" Được, ta đồng ý, ta đồng ý nghiệm thân, chỉ cần ta vẫn còn tấm thân xử nữ có phải có thể chứng minh vật này không phải của ta hay không. "
Tôn Lộ có chút kích động, dường như cũng cảm thấy đó là một biện pháp tốt.
So với người bị xử tử, mắng thành dâm oa đãng phụ, sự khuất nhục mà nghiệm thân mang đến thật sự không đáng giá nhắc tới, Tôn Lộ nghĩ, chỉ cần có thể chứng minh trong sạch của mình có phải có thể rửa sạch hiềm nghi hay không, trong lúc nhất thời cõi lòng không khỏi có chút tràn đầy chờ mong, nàng thật sự vẫn còn tấm thân xử nữ, nàng tin tưởng, điều này sẽ chứng minh trong sạch của nàng.
Nhìn trong mắt Tôn Lộ tràn đầy chờ mong, trong lòng Trừng Giang Hầu có chút khổ sở quay mặt đi, nhưng cũng không mở miệng, hắn hiểu được ý kiến vừa rồi của vị đại thần kia, chẳng qua là vẽ lên một dấu chấm hết cho chuyện này, chỉ cần nữ nhi mình ૮ɦếƭ, hết thảy mọi chuyện đều sẽ bình ổn trở lại, mặc dù Tôn gia ít nhiều cũng chịu chút liên luỵ, nhưng Ngũ gia cùng An Nguyệt Hằng sẽ đền bù cho mình.
Đây đã là cái giá thấp nhất, nếu không, cho dù chuyện này rơi xuống trên đầu Ngũ Y Nhân, với gương mặt kia của Tôn Lộ chắc chắn cũng không bò lên được vị trí Quý phi, cho dù có thể, vài năm sau nhất định còn có thể phát sinh nhiều biến cố.
Lúc này Tôn Lộ còn chưa biết, mình đã bị phụ thân định là con rơi, càng không biết, lần nghiệm thân này căn bản chính là đẩy nàng vào tuyệt lộ!
Sau khi Hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục mới mở miệng:
" Người tới, mang Tôn Lộ xuống dưới nghiệm thân. "
Hoàng đế biết, chuyện này rơi vào trên người Tôn Lộ hiển nhiên càng tốt hơn, tối thiểu truyền đi chỉ có thể nói vị tú nữ này xuân khuê khó nhịn, còn nếu rơi vào trên người Ngũ Quý phi, mình sẽ bị thiên hạ nhạo báng, nói mình không được, đây là chuyện mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể tiếp nhận, nên cho dù làm như vậy lợi ích đạt được sẽ ít một chút, Hoàng đế cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy, như thế lại làm ý tưởng song phương không mưu mà hợp.
Cho nên Hoàng đế chấp nhận lần này nghiệm thân, tất cả mọi người biết, lần này đi trở về, chắc chắn đã định Tôn Lộ có tội, chỉ có trong lòng Tôn Lộ vẫn còn chờ mong.
" Ngũ Y Nhân, ngươi đừng đắc ý, chỉ cần chứng minh trong sạch của ta, nhìn ngươi còn giảo biện như thế nào."
Tôn Lộ kéo cả người toàn là máu, còn không quên kêu gào với Ngũ Y Nhân.
Ngũ Y Nhân từ lúc nghe thấy Hoàng đế mở miệng đồng ý nghiệm thân, liền biết mình đã được cứu, thân thể lập tức buông lỏng, lại càng cảm nhận được khí lạnh thấu xương trên mặt đất, trực tiếp từ trên đùi lan tràn đến toàn thân.
Ngũ Y Nhân không để ý đến Tôn Lộ kêu gào, chỉ biết Tôn Lộ không sống được bao lâu nữa.
Tôn Lộ bị người mang đi, lưu lại một vũng máu loãng, ở trong ngày thu, càng lộ vẻ hoang vu.
Ngũ Y Nhân ngước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đứng ở cửa Lâm Lang viện, một thân thanh lịch, vẫn mềm mại dịu dàng đứng lặng ở nơi đó như cũ, phảng phất như một nữ tử mảnh mai tay trói gà không chặt, nhưng rất tốt, hôm nay mình suýt nữa đã bị ૮ɦếƭ ở chỗ này!
Dường như Mộc Tịch Bắc phát giác được ánh mắt của Ngũ Y Nhân, quay đầu nhìn sang, mặt mày như hoạ, cười rạng rỡ.
Trái tim Ngũ Y Nhân xiết chặt, một cỗ hàn ý từ trong lòng đánh tới, tươi cười của Mộc Tịch Bắc thật sâu đau nhói mắt nàng, toàn thân đều không tự chủ được bắt đầu run rẩy, không có từ trước đến nay sinh ra một cỗ sợ hãi.
Tất cả mọi người yên lặng chờ đợi, cho dù mỗi người đều biết kết quả của chuyện này.
" Buông tay! A! Các ngươi muốn làm gì! Buông tay, cút ngay! "
Bên trong gian phòng cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét của Tôn Lộ, đáng tiếc không được mấy câu lại không còn thanh âm nữa, nghĩ đến hẳn là bị người chặn lại.
" Hự! "
Một tiếng kêu thống khổ không tính lớn truyền đến, không khó nghe ra thống khổ trong đó, trong lòng mọi người buông lỏng, biết sự tình đã thành.
Mộc Tịch Bắc cụp xuống đôi mắt, nàng biết, hiện tại Tôn Lộ thật sự đã không còn là xử nữ, mặc kệ những ma ma thủ đoạn tàn nhẫn kia rốt cuộc dùng biện pháp gì, tóm lại, chuyện này đã quyết định hi sinh Tôn Lộ không thể nghi ngờ.
Bạch Trúc như có điều suy nghĩ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không lên tiếng.
Không bao lâu, Tôn Lộ bị người kéo ra, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, sợi tóc đều đính vào trên mặt, mặt cũng trắng bệch không có một tia huyết sắc, máu trên quần càng chảy ra không ngừng, cả người phảng phất như một câu cũng không nói nên lời.
" Hồi bẩm Bệ hạ, Tôn tú nữ xác thực đã không phải tấm thân xử nữ."
Một vị ma ma quỳ gối trước mặt Hoàng đế bẩm báo.
Tôn Lộ bị ném xuống đất, giống như vải rách, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhưng dường như lại nói không ra lời, Mộc Tịch Bắc nhìn ra, máu trên váy hình như càng nhiều thêm, không biết vừa rồi mấy vị kia ma ma rốt cuộc dùng thứ gì phá thân Tôn Lộ, khiến nàng ta đau nhức kịch liệt như thế, ngay cả nói đều nói không nên lời.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng vẫn không lên tiếng như cũ, cái này thật đúng như thủ đoạn của hắn, vì bảo trụ Ngũ Y Nhân, trực tiếp xuống tay độc ác với Tôn Lộ, xem ra An Nguyệt Hằng luôn luôn đối với người Ngũ gia chú ý ân tình hơn?
" Thật sự là to gan! Cũng dám tư thông với thái giám! Quả nhiên tội không thể tha! "
Hoàng đế phẫn nộ gầm thét, Mộc Tịch Bắc lại mắt lạnh nhìn vị Đế Vương đang phối hợp diễn kịch này.
Hoàng đế rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, lại chỉ có thể dựa theo biện pháp An Nguyệt Hằng đưa ra, không có lựa chọn nào khác, chẳng qua ở Mộc Tịch Bắc xem ra, thật ra chuyện này đối với Hoàng đế không có tổn thất quá lớn, dù sao ૮ɦếƭ bao nhiêu cũng là người Tôn gia, ảnh hưởng Hoàng đế chẳng qua là một chút uy nghiêm và danh dự thôi, có điều nàng cảm thấy, lúc trước những thứ này Hoàng đế cũng không có bao nhiêu, mất thêm một chút mặt mũi cũng không sao cả.
" Người tới, kéo nàng ta xuống! Ban thưởng lụa trắng! "
Hoàng đế mở miệng lần nữa.
Trừng Giang Hầu thấy nữ nhi mình như thế, trong lòng cũng có chút đau nhức, dù sao nhiều năm như vậy làm sao lại không có tình cảm, cho nên không tự chủ được tính thù này ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Hai người thị vệ của Bạch Trúc lập tức tiến lên, đang định kéo người xuống dưới, nhưng Tôn Lộ rõ ràng nói đều nói không nên lời, lại không biết lấy khí lực ở đâu ra, liều mạng hất ra hai tên Cấm Vệ quân, bò qua, túm ống quần Hoàng đế, mở miệng nói:
" Bệ hạ, nếu vật kia là của thái giám, thần nữ nghĩ bên trên vật đó nhất định sẽ có đánh dấu, không bằng nhìn một cái trên ngọc bổng có chữ viết gì, kêu thái giám kia đi ra giáp mặt đối chất!"
Một câu, lại nhắc nhở đám người một chuyện tình rất trọng yếu, đó chính là hình như chỉ bắt được dâm phụ, lại quên còn có tên gian phu!
Trừng Giang Hầu không tự chủ được nhíu nhíu mày, sao đến lúc này rồi mà Tôn Lộ còn không cam tâm, chỉ toàn gây chuyện cho mình, đến bước hiện tại, nhất định phải lại liên lụy đến Trương Phúc Thọ, nó phải biết, mình xếp một người vào trong cung khó khăn cỡ nào, huống chi, Trương Phúc Thọ đã làm đến vị trí Phó tổng quản nội giám, việc này cần rất nhiều thời gian!
Lúc này Trừng Giang Hầu cực kì tức giận cách làm của Tôn Lộ, thời điểm Tôn Lộ đầy cõi lòng chờ mong phóng ánh mắt tới, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn, quay đầu sang chỗ khác, không hề nhìn nàng.
Tôn Lộ lại sững sờ, phụ thân của mình lại làm sao vậy, vừa rồi nàng bị mấy ma ma lôi vào trong phòng, mạnh mẽ dùng bình sứ thiêu đỏ phá thân, đau đớn khiến nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, cho tới bây giờ hạ thân vẫn máu tươi đầm đìa, sưng đỏ không chịu nổi, uỷ khuất nói không nên lời.
Thế nhưng mình ráng một hơi, cũng bởi vì không cam tâm, muốn chứng minh vật kia không phải là của mình, nhưng vì sao phụ thân cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái, chẳng lẽ, phụ thân đã sớm biết mình bị mang đi sẽ có loại kết quả này!
Mặc dù nói Tôn Lộ từ trước đến nay ngang ngược càn rỡ, nhưng đến cùng cũng không phải kẻ ngu, giây lát liền từ trong thái độ của Trừng Giang Hầu phát giác ra manh mối, suy nghĩ rõ ràng nguyên do mọi chuyện, khi*p sợ, không dám tin nhìn người phụ thân từ trước đến nay luôn yêu thương mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhìn rất đáng thương.
Nàng không thể tin được, không thể tin được phụ thân của mình cứ như vậy mà bỏ qua mình, vậy có phải ông đã quyết định dùng cái ૮ɦếƭ của mình đổi lấy yên tĩnh cho trận sóng gió này hay không?
Hoàng đế đương nhiên sẽ không bỏ qua tên thái giám kia, chẳng qua Tôn Lộ không nói, nhất thời ông cũng quên đi, lúc này mới đem cây ngọc bổng kia giao cho một tên thái giám bên cạnh, mở miệng nói:
" Đây là đồ vật của thái giám các ngươi, ngươi nhìn một cái cho Trẫm, đây rốt cuộc là đồ vật của thái giám nào!"
Thái giám bên cạnh Hoàng đế lập tức tiếp nhận cây ngọc bổng kia, ở nơi mà bọn thái giám trước giờ thích khắc chữ cẩn thận tra xét, quả nhiên, ở phía trên tìm được một chữ Thọ, thái giám kia lập tức đáp lời nói:
" Hồi bẩm Bệ hạ, mặt trên thứ này có một chữ " Thọ "."
Hoàng đế nhíu nhíu mày lại, tiện đà mở miệng hỏi:
" Trong cung này có người nào mang chữ Thọ? "
Thái giám cũng nghĩ nghĩ:
" Trong cung này thái giám tên Thọ có không ít, nhưng nếu nói người có thể sử dụng tính chất ngọc xanh trắng, hình như chỉ có Phó tổng quản nội giám - Trương Phúc Thọ Trương công công ~ "
Chân mày Trừng Giang Hầu nhăn càng sâu, xem ra lần này Tôn gia tổn thất nặng nề rồi!
" Đi, lập tức mang người tới cho Trẫm!"
Hoàng đế phân phó, mấy tên Cấm Vệ quân chạy chậm rời đi.
Lại là thời gian dài chờ đợi, sắc mặt người nhất mạch Tôn gia đều không tốt lắm, còn Mộc Chính Đức thì như lão tăng ngồi ở tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt, ngẫu nhiên nhắm mắt lại dưỡng thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ vẫn cố giãy ૮ɦếƭ như cũ, không khỏi cảm thấy có chút đáng buồn, từ nhỏ áo cơm không lo, tự cho là phụ thân yêu thương mình, thậm chí từ nhỏ đã được dạy phải vào cung làm nữ nhân tôn quý nhất, nhưng giờ thì sao, kỳ thật hết thảy đều là nói dối.
Người Tôn gia cũng sớm đã định phò trợ An Nguyệt Hằng đăng cơ đế vị. Nếu thật sự muốn tốt cho Tôn Lộ, vì sao biết rõ đế vị Hoàng đế tràn ngập nguy hiểm, nhưng vẫn muốn đưa nàng ta vào trong cung, nói trắng ra là, kỳ thật Tôn Lộ cùng Ngũ Y Nhân đều là vật hy sinh bên trong đấu tranh quyền lực thôi.
Nghĩ đến đây, Mộc Tịch Bắc không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Chính Đức, như vậy nam nhân này thì sao? Đã từng đối với chủ nhân thân thể này chẳng quan tâm, tuy rằng nói cũng chưa từng bạc đãi, nhưng rốt cuộc cũng không quan tâm, như vậy nay lại vì sao? Thật sự không có mục đích àh?
Tôn Lộ nắm chặt nắm tay, thỉnh thoảng nhìn phía xa, dường như đang đợi Trương Phúc Thọ bị mang tới, đây là hi vọng cuối cùng của nàng, chỉ cần Trương Phúc Thọ ấn định người kia là Ngũ Y Nhân, dường như mình còn có một chút hi vọng sống. Tôn Lộ từ đầu đến cuối không tin, nếu như mình có năng lực xoay người, phụ thân của mình lại vì lợi ích mà vẫn hi sinh mình như cũ. Vì thế suy yếu cắn thật chặt đôi môi.
Nghĩ đến đây, Tôn Lộ không khỏi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nữ tử kia vẫn một thân tốt đẹp như cũ, hết thảy kế hoạch vậy mà đều không hề lan đến người nàng, dưới ánh mặt trời, cặp mắt hắc bạch phân minh mang theo nụ cười tươi đẹp, toả sáng kinh người, nhìn nhìn lại chính mình, khắp người toàn là máu, thậm chí thân thể trân quý cũng bị người ta qua loa phá hư như vậy, còn gặp cảnh phụ thân bỏ qua, mà tất cả những cái này, chẳng qua chỉ vì bảo trụ Ngũ Y Nhân mà thôi, sao nàng có thể cam tâm.
Vì sao ông trời bất công như vậy, vì sao nàng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, nhưng nữ tử kia vẫn còn mạnh khỏe, nàng thật sự không cam lòng, không cam lòng!
" Bệ hạ, Trương Phúc Thọ mang đến."
Một thái giám ở bên người Hoàng đế nhẹ giọng bẩm báo.
Hoàng đế chuyển mắt qua, mọi người cũng đều hướng mắt nhìn qua, chỉ thấy một tên thái giám mặc áo khoác màu vàng đất đang quỳ trên mặt đất, thấy không rõ dung mạo, nghĩ đến chính là người được nói tới Phó tổng quản nội giám - Trương Phúc Thọ.
" Thứ này là của ngươi? "
Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, sai thái giám bên cạnh trực tiếp đưa cây ngọc bổng đến trước mặt Trương Phúc Thọ.
" Trương công công, thứ này là của ngươi sao?"
Thái giám kia lại mở miệng lần nữa, để Trương Phúc thọ có thể cẩn thận suy nghĩ.
" Cái này... Đây là của nô tài."
Trương Phúc Thọ chỉ ngẩng đầu khẽ nhìn lướt qua, liền thản nhiên thừa nhận, hôm nay ở đây phát sinh chuyện lớn, Trương Phúc Thọ vẫn luôn chú ý tin tức cũng đã sớm biết sự tình bại lộ, chuyện của Tôn Lộ e rằng không thể thành công.
" Lớn mật! Ngươi ngược lại nói một chút, thứ này ngươi cho ai?"
Hoàng đế nghe xong, nghiêm nghị hỏi.
Trương Phúc Thọ run rẩy, dường như vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn nhìn Tôn Lộ mặt không chút máu cùng Ngũ Y Nhân vô cùng chật vật, sau đó mở miệng nói:
" Cho... Cho. Cho. Tôn tú nữ. "
" Ngươi nói cái gì?"
Tôn Lộ phát ra một tiếng thét hữu khí vô lực, suýt nữa hôn mê, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Trừng Giang Hầu, nàng nhớ kỹ Trừng Giang Hầu có nói qua, ông đã từng cứu mạng Trương Phúc Thọ, Trương Phúc Thọ có thể ૮ɦếƭ vì Tôn gia, mà bây giờ Trương Phúc Thọ lại ở thời điểm cuối cùng xác nhận nàng, có phải mang ý nghĩa đây là ngụ ý của phụ thân hay không.
Không có gì so với việc này càng khiến Tôn Lộ khổ sở, mình rõ ràng có cơ hội xoay người, rõ ràng có thể không phải ૮ɦếƭ, nhưng lại chính nam nhân từ nhỏ ôm mình vào trong иgự¢, sinh sinh Ϧóþ ૮ɦếƭ toàn bộ hết thảy, đây thật sự là thiên đại chê cười!
Nhìn thấy con ngươi bao hàm chất vấn của Tôn Lộ, Trừng Giang Hầu không nhìn nàng nữa, Tôn Lộ ngửa mặt lên trời cười to:
" Ha ha ha ha ha ha! Chê cười, thiên đại chê cười a!"
Trương Phúc Thọ cúi đầu, mặt xám như tro, biết mình trốn không thoát cái ૮ɦếƭ, chẳng qua xác nhận Tôn Lộ, đúng là ý tứ của Trừng Giang Hầu, Trừng Giang Hầu hi vọng dùng cái ૮ɦếƭ của Tôn Lộ dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, nếu không Ngũ gia gặp nạn, Tôn gia tuyệt đối không chiếm được nửa điểm ưu việt, còn không bằng để Tôn Lộ gánh tội thay, để Ngũ gia tự giác thiếu Tôn gia, trợ giúp Tôn gia giành lợi ích lớn hơn nữa.
" Người tới, đem Tôn Lộ cùng thái giám này đều dẫn đi, lập tức ban ૮ɦếƭ! "
Dường như Hoàng đế có chút không kiên nhẫn, lần nữa mở miệng nói.
Lần này, Tôn Lộ cùng thái giám kia đều bị mang xuống dưới, chỉ là trong mắt Tôn Lộ từ đầu đến cuối lộ ra điên cuồng cùng không cam lòng, chửi mắng:
" Các ngươi đều không được ૮ɦếƭ tử tế, ૮ɦếƭ không yên lành! Ta có hóa thành lệ quỷ cũng không bỏ qua các ngươi!"
Theo tiếng gào Tôn Lộ biến mất, lòng của mọi người dường như chậm rãi hạ xuống, chuyện đến lúc này, lấy Tôn gia thảm bại mà kết thúc, mọi người không khỏi lại coi trọng Mộc Chính Đức hơn, thủ đoạn của phủ Thừa Tướng thật là lợi hại! Quả pháo đầu tiên, chính là toàn thắng.
Ngũ Y Nhân vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, nàng biết, Hoàng đế mặc dù xử tử Tôn Lộ, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua trừng phạt nàng.
Quả nhiên, Hoàng đế mắt lặng nhìn nhìn Ngũ Y Nhân mở miệng nói:
" Ngũ quý phi quản lý hậu cung vô ý, đợi đến khi định ra tân cung phi, lại để cho người ta cùng nhau phụ trợ ngươi quản lý đi. "
" Khởi bẩm bệ hạ, Tề phi nương nương vẫn luôn đoan thục nhân thiện, lại trí tuệ sâu sắc, không bằng
để cho Tề phi nương nương hiệp trợ Ngũ quý phi nương nương cùng quản lý hậu cung. "
Một đại thần đứng dậy, dường như muốn nhặt sẵn tiện nghi, tận dụng mọi thứ nói.
Hoàng đế nhíu mày, hiện tại thái độ Tề gia không rõ ràng, còn chưa thích hợp, vì thế mở miệng nói:
" Hôm nay Tề phi vừa mới trúng độc, thân thể suy yếu, đang cần điều dưỡng thật tốt, không thể làm việc vất vả. "
" Nhưng mà...
" Được rồi, đừng nói nữa, chuyện này Trẫm tự có chừng mực! "
Hoàng đế lại mở miệng.
Lần này, vô luận là người Tôn gia, Ngũ gia, hay Tề gia đều sắc mặt không tốt, chỉ là việc đã đến nước này, thật sự là vô lực hồi thiên! ( không có sức lực thay đổi ý trời)
" Tiểu thư, lần này ít nhiều phân tán quyền lực Ngũ gia, chỉ là trước đó Thừa Tướng cũng không cài người mình vào trong hậu cung, ngược lại bằng bạch cho Ngũ gia chiếm được tiện nghi."
Thanh Từ tự nhiên biết rõ ân oán giữa Mộc Tịch Bắc cùng Ngũ gia, không khỏi có chút tiếc hận.
" Không vội, chắc chắn sẽ có. "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc ngân nga.
" Được rồi, chuyện hôm nay liền đến đây thôi, đều tự mình trở về đi. "
Vẻ mặt Hoàng đế không vui mở miệng, dường như đã rất mệt mỏi.
" Vâng, cung tiễn bệ hạ. "
Mọi người cùng nhau quỳ trên mặt đất, sắc mặt khác nhau.
Hoàng đế đứng dậy, lại nhìn thấy trong tay thái giám bên cạnh đang cầm cây ngọc bổng kia, sắc mặt tối sầm, một tay cầm nó vứt ra ngoài, dường như là dáng vẻ cực hận.
Chẳng qua Mộc Tịch Bắc biết, đây thật ra là Hoàng đế đang đùa giỡn uy phong với những đại thần kia, dù sao hôm nay chỉ vì một cây gậy này, lại dọn dẹp không ít người.
"Lộc cộc " một tiếng, sự cố lại phát sinh lần nữa, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, bộ dạng chờ xem kịch vui, hơi thở mọi người đều ngưng tụ.
Hoàng đế vốn đã xoay người, dường như nhận ra có gì đó không đúng, lại quay sang nhìn ngọc bổng ở trên đất, thì phát hiện, ngọc bổng đang êm đẹp lại bị gãy thành hai khúc, này cũng coi như xong, nhưng bên trong ngọc bổng dĩ nhiên trống không.
Hai khúc ngọc bổng gãy trên mặt đất, chia làm hai đoạn, ở giữa bị người móc thành rỗng ruột, một đoạn bên trong vậy mà có giấu một trang giấy, bị cuốn lại thành quyển.
Trong chớp nhoáng này tất cả mọi người không có thanh âm, nhất thời đều không làm rõ được tình huống, Hoàng đế bước lên, quét đám người xung quanh một vòng, tự mình ngồi xuống nhặt nửa khúc ngọc bổng kia lên, một tay lấy tờ giấy ở trong ra.
Mọi người ai cũng không nói gì, cũng không biết trên tờ giấy kia viết cái gì.
Mặt sau tờ giấy chính là viết Trừng Giang Hầu thân khải, Hoàng đế từ từ mở tờ giấy ra, đem ánh mắt nhìn lên, kết quả sắc mặt càng ngày càng trầm, toàn bộ đại thần ở xa xa nghển cổ, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.
Bạch Trúc xoay mặt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, trực giác nói cho hắn chuyện này vẫn không thoát khỏi quan hệ đến nàng:
" Ngươi đoán trên tờ giấy kia viết cái gì?"
" Ngươi cảm thấy là cái gì?"
Mộc Tịch Bắc biết Bạch Trúc đang thử mình, lại chỉ hỏi lại.
Bạch Trúc cẩn thận nghĩ nghĩ, không nói tiếng nào, nếu như giấu ở trong loại đồ vật này, nhất định là thứ gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn nếu muốn thiết kế hãm hại, có khả năng tính không nhiều, chỉ là Mộc Tịch Bắc rốt cuộc là cái dạng nữ tử gì a? Tâm tư lại phức tạp đến loại trình độ này, ai có thể nghĩ đến, những sự tình hôm nay đều xuất từ tay nữ tử nhìn như trói gà không chặt này.
Bạch Trúc âm thầm nhìn lại đôi tay nhỏ bé yếu đuối không xương của Mộc Tịch Bắc, trong lòng càng hận không thể cho mình một cái tát thật mạnh, muốn hỏi một chút chính mình bây giờ có phải đang nằm mơ hay không? Chính là đôi tay trắng nõn nhỏ bé này, lại đùa bỡn sinh tử của nhiều người như vậy?
Sơ Nhất âm thầm đứng nhìn ở xa xa, cũng không nhịn được mở miệng:
" Chủ tử, ngài nói trên tờ giấy kia viết cái gì? "
Ánh mắt Ân Cửu Dạ yên lặng, mênh ௱ôЛƓ phảng phất như bầu trời đêm vô tận, từ đầu đến cuối chỉ nhìn động tác giữa Mộc Tịch Bắc và Bạch Trúc, ngay lúc Sơ Nhất cho rằng hắn sẽ không mở miệng, Ân Cửu Dạ chậm rãi phun ra mấy chữ:
" Bản đồ thủ vệ Hoàng thành. "
" A? "
Sơ Nhất hơi kinh ngạc, chẳng qua trong giây lát lại hiểu được chuyện gì xảy ra, dù sao những ngày này chủ tử luôn giống như lơ đãng nhìn chăm chú Mộc Tịch Bắc, những người đó cùng nhau thiết kế hãm hại nàng, mình ít nhiều cũng biết đến, chỉ là hắn không thể không thừa nhận nữ tử mười ba tuổi này thật sự là lợi hại.
Ngay lúc hắn đang lo lắng nàng có thể rơi vào cạm bẫy hay không, nàng không chỉ không sao, ngược lại còn trở tay thiết kế kẻ thù một trận, điều này lại khiến Sơ Nhất có cảm giác sâu sắc sau này tuyệt đối không nên đắc tội với nữ nhân.
Mà bên kia An Nguyệt Hằng rốt cục cũng nhíu mày, những chuyện xảy ra hôm nay rốt cuộc là ai thiết kế, là ai đem cảm xúc của Hoàng đế đều tính vào, là ai nắm bắt tốt thời gian này, đầu tiên là để tất cả mọi người cho rằng chỉ cần Tôn Lộ bị xử tử, thời điểm sự tình kết thúc, lại tung ra ngoài một đại phiền toái!
Không sai, An Nguyệt Hằng cũng đoán được, trên tờ giấy kia hẳn là bản đồ thủ vệ Hoàng thành, chỉ không biết đầu mâu này chỉ hướng ai, có điều mặc kệ chỉ hướng ai, Ngũ Y Nhân sợ sẽ có phiền toái.
Hoàng đế một chưởng vỗ tờ giấy kia lên trên bàn nhỏ bọn thái giám mới bày ra nước trà, giận không kiềm được!
" Thật sự là to gan! Ngũ Y Nhân, Tôn Thịnh! Các ngươi thật sự to gan!"
Hoàng đế nói thẳng ra tên họ hai người.
Không sai, tờ giấy kia chính là chỉ hướng Trừng Giang Hầu, cũng chính là phụ thân Tôn Lộ - Tôn Thịnh.
Trừng Giang Hầu lập tức hoảng sợ quỳ trên mặt đất, Ngũ Y Nhân còn chưa kịp đứng lên, lần này phiền phức lại quỳ xuống.
" Bệ hạ bớt giận."
Hai người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, không biết trên tờ giấy kia viết cái gì, lại liên lụy đến hai người.
" Các ngươi nhìn thật kỹ cho Trẫm, đây rốt cuộc là cái gì! "
Hoàng đế một tay quăng tờ giấy kia ra ngoài, đáng tiếc tờ giấy quá nhẹ, cũng không thấy lo lắng của mọi người, chỉ chậm rãi bay xuống dưới, rơi vào trước mặt Ngũ Y Nhân cùng Trừng Giang Hầu.
Trừng Giang Hầu nhanh chóng nhặt tờ giấy kia lên, cùng Ngũ Y Nhân cùng nhau tra xét, lại không hẹn mà cùng sắc mặt tái nhợt.
Phía trên kia xác thực như mấy người suy đoán, là bản đồ thủ vệ Hoàng thành, chỉ là chỗ dưới góc lại viết ra tên người viết tờ giấy này, Ngũ thị Y Nhân.
Tôn Thịnh nhìn tờ giấy có chứa tên mình, trong lúc nhất thời hai tay run rẩy không ngừng, mà trái tim Ngũ Y Nhân vừa mới bình tĩnh lại, lại bắt đầu treo lên, người Ngũ gia đều có một thói quen, tên gọi đều không có tên riêng, lạc khoản từ trước đến nay đều là phía trước viết Ngũ Thị, đằng sau thêm tên của mình lên.
( lạc khoản落款 chữ đề tên họ, năm tháng hoặc thơ trên bức tranh hoặc bức chữ viết.)
Nghe nói cũng là năm đó lão tổ tông Ngũ gia định ra quy định này, nói là tên riêng quá loạn, cho nên yêu cầu đều để là Ngũ Thị, cứ như vậy, vô luận người nào của Ngũ gia có thành tựu, tất cả mọi người sẽ biết đây là người Ngũ gia, giống như Ngũ gia không gì phá nổi, thắt chặt thành một sợi dây thừng.
" Hồi bẩm Bệ hạ, cái này thật sự không phải đồ của thần thi*p, thần thi*p oan uổng, người có cho thần thi*p lá gan lớn như trời thần thi*p cũng không dám! "
Ngũ Y Nhân rốt cục hoảng loạn, nếu đưa bản đồ thủ vệ Hoàng thành này ra ngoài, chẳng phải cho thấy có dị tâm? Hoặc là muốn ám sát Hoàng đế, hoặc là muốn mưu phản bức vua thoái vị? Vô luận cái nào, đều không phải việc mà nàng có thể gánh nổi!
Khuôn mặt Trừng Giang Hầu cũng toát đầy mồ hôi, mặc dù ông cũng có dự định giúp đỡ An Nguyệt Hằng ςướק đế vị, chỉ là thời cơ còn chưa thành thục, lại không dám tưởng tượng, loại sự tình này lại bị đưa ra bên ngoài, Tôn gia cũng không phải đại tộc như Ngũ gia, không chịu nổi đả kích như vậy!
" Các ngươi thật sự to gan! Cũng dám tự mình điều tra binh lực bố trí Hoàng thành, các ngươi muốn mưu phản hay là muốn ám sát Trẫm! "
Hoàng đế hiếm khi có khí phách như vậy, đa số thời điểm đều là khom lưng cùng hèn mọn.
" Vi thần không dám, vi thần không dám a! Bệ hạ! "
Trừng Giang Hầu cùng Ngũ Y Nhân dập đầu không ngừng, biểu thị mình không dám.
" Không dám? Là Ngũ quý phi ngươi không dám? Hay là Trừng Giang Hầu ngươi không dám? Đều đã đưa bản đồ thủ vệ Hoàng thành ra ngoài cung, các ngươi còn có gì không dám! "
Dường như Hoàng đế vô cùng tức giận.
Trái tim An Nguyệt Hằng cũng rất trầm, quả thật hắn đang cần điều tra binh lực bố trí trong Hoàng cung, một bộ phận này Hoàng đế từ đầu đến cuối cầm rất chắc, người của hắn vẫn không chen vào được, lúc đầu Liễu gia thật vất vả mới để một tên Liễu Vượng đi vào, còn có chút khả năng lấy đến một chút bố trí cục bộ, nhưng không bao lâu Liễu Vượng kia cũng phạm tội, bị Hoàng đế kéo xuống, đây cũng là lý do vì sao lần trước An Nguyệt Hằng lại tức giận với Liễu gia như vậy.
Điều tra bố trí của thị vệ, cần mười phần tinh tế, lại không vội vàng nhất thời, cho nên hắn vẫn luôn để Ngũ Y Nhân từ từ lấy, chỉ chưa từng nghĩ, hôm nay bên trong đồ vật bẩn thỉu lại giấu bản đồ bố trí binh lực Hoàng thành, đây rốt cuộc là ai phá hư chuyện của hắn!
Hắn cũng không cho rằng Ngũ Y Nhân có bản lĩnh như vậy, có thể trong thời gian ngắn lấy được bản đồ bố trí binh lực, như vậy thì nhất định có người đang hãm hại, nhưng chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện đều xuất từ tay nữ tử kia?
Ánh mắt An Nguyệt Hằng hướng về phía Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo dò xét, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tin được, theo hắn thấy, dường như Mộc Tịch Bắc cũng không có năng lực như vậy, nàng cùng những nữ tử mà hắn biết lúc trước không có gì khác biệt, duy chỉ có một việc khiến hắn khắc sâu ấn tượng chính là sát khí trong khúc Quảng Lăng tán kia.
Nhưng không thể không thừa nhận, hôm nay liên lụy ra những người này, lại đều là những người ít nhiều tham dự mưu hại nàng! Hoặc tất cả là do Mộc Chính Đức dùng nữ nhi làm mồi nhử, một tay bố trí?
An Nguyệt Hằng quay đầu đánh giá Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối nhắm mắt dưỡng thần, cái lão hồ ly này, hắn vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ ông ta đang suy nghĩ gì, hư hư thực thực, thực thực hư hư, thậm chí có lúc còn làm một ít chuyện gây bất lợi cho mình, căn bản không phân rõ rốt cuộc là loại người nào.
Trong lúc nhất thời Ngũ Y Nhân cùng Trừng Giang Hầu đều đang nghĩ làm sao giải vây cho mình, nếu thật sự ngồi vững tội danh này, không khác gì với tạo phản!
" Bệ hạ, vi thần thấy chuyện này thật sự có kỳ quặc, đồ vật bẩn thỉu này nếu là của thái giám Trương Phúc Thọ, không bằng lập tức mang thái giám kia tới hỏi thăm một hai, cũng tốt tra ra manh mối. "
Một đại thần đứng dậy.
Lời nói của đại thần này mặc dù mờ mịt, thật ra ý tứ cũng rất rõ ràng, đó chính là hiện tại chứng cứ cũng không xác thực, không thể kết luận giữa Ngũ Y Nhân và Trừng Giang Hầu âm thầm trao đổi tin tức, không bằng kêu chủ nhân của thứ này là Trương Phúc Thọ đi ra hỏi một chút.
Nhưng vấn đề lại tới nữa, vừa rồi Trương Phúc Thọ đã bị xử tử, nghĩ đến bây giờ chắc cũng ૮ɦếƭ rồi, đại thần này bảo Hoàng đế tìm Trương Phúc Thọ hỏi thăm, chẳng phải ૮ɦếƭ không đối chứng!
" Ngươi đây là bảo Trẫm đi âm tào địa phủ tìm Trương Phúc Thọ đến hỏi sao? "
Hoàng đế giận quá hóa cười.
" Vi thần không dám. "
Thanh Từ nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi mở miệng nói:
" Tiểu thư, Trương Phúc Thọ đã ૮ɦếƭ, vậy chẳng phải ૮ɦếƭ không đối chứng, còn có thể để Ngũ Y Nhân và Trừng Giang Hầu ngồi vững tội danh sao? "
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, một đôi mắt phảng phất như bị nước mưa tẩy qua, toả sáng khi*p người:
" Cũng bởi vì hắn ૮ɦếƭ, mới tốt xử lý, bằng không lấy Trương Phúc Thọ trung tâm với Trừng Giang Hầu, đương nhiên sẽ không chỉ ra chỗ sai của Trừng Giang Hầu, ngược lại tự mình ôm lấy."
" Nhưng bây giờ cũng không có chứng cứ chắc chắn mà?"
Thanh Từ lại mở miệng.
" Ngươi cho rằng Hoàng đế thật sự vô dụng như vậy sao? Hơn nữa cho dù chứng cứ vô cùng xác thực, Hoàng đế nhất thời cũng không có cách nào bắt cả Trừng Giang Hầu phủ cùng Ngũ Y Nhân, cho nên có phải có chứng cứ vô cùng xác thực hay không cũng không quan trọng. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích.
Thanh Từ tựa hồ vẫn còn hơi hoang mang, nhưng không mở miệng hỏi thăm nữa, Mộc Tịch Bắc dịu dàng cười cười, lại giải thích nói:
" Trừng Giang Hầu và Ngũ Y Nhân tư truyền tin tức có chứng cứ vô cùng xác thực hay không cũng không quan trọng, quan trọng là không có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ không làm như vậy, nói cách khác không có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ trong sạch. "
" Nô tỳ hiểu rồi, cho nên tiểu thư mới an bài Trương Phúc Thọ ૮ɦếƭ trước, cứ như vậy, nhìn như có lợi với bọn họ vì ૮ɦếƭ không đối chứng, kì thực lại thành tệ hại lớn nhất. "
Thanh Từ lập tức liền suy nghĩ rõ ràng.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, từ chối cho ý kiến, ánh mắt quét Bạch Trúc đứng ở bên cạnh, không có mở miệng.
Lúc này Thanh Từ mới kịp phản ứng chính mình tựa hồ có chút kích động, trong lúc nhất thời vậy mà không ngăn cản miệng mình, quên còn có người ở đây, thế là một đôi mắt sắc lạnh như đao quét về phía Bạch Trúc, phảng phất như đang nói nếu ngươi dám lắm miệng một chữ, ta sẽ trực tiếp cho ngươi nằm ở chỗ này.
Toàn thân Bạch Trúc run lên, lắc đầu nguầy nguậy giống như trống bỏi:
" Ta cái gì cũng không nghe thấy, ta thật cái gì cũng không nghe thấy. "
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục để ý hai người nữa, hướng ánh mắt về phía Hoàng đế, nếu như nàng đoán không sai, trong tay Hoàng đế hẳn đã sớm có chứng cứ Trương Phúc Thọ thường xuyên truyền tin tức cho Trừng Giang Hầu, đã sớm biết Trương Phúc Thọ là người của Trừng Giang Hầu, nếu như cơ hội này mà ông ta vẫn còn nắm chặt những chứng cớ kia, không lấy ra, vậy thật sự là một kẻ ngu.
Kỳ thật trước đó Hoàng đế không triệt hạ Trương Phúc Thọ, Mộc Tịch Bắc có thể lý giải, dù sao nếu như ông ta biết Trương Phúc Thọ là người của Trừng Giang Hầu, nếu như triệt tiêu hắn, như vậy Trừng Giang Hầu lại xếp người mới vào, ông ta lại không biết là người nào, cứ như vậy, chẳng phải mất nhiều hơn được? Còn không bằng để người ở dưới mí mắt mình sẽ tốt hơn sao.
Hoàng đế rốt cục mở miệng:
" Người tới, đem Trừng Giang Hầu biếm thành thứ dân, Ngũ quý phi phế bỏ phi vị, nhốt lại!"
" Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng! "
Trừng Giang Hầu cùng Ngũ Y Nhân lập tức dập đầu cầu xin tha thứ, làm sao còn có bộ dạng uy phong của người trên cao, quả nhiên trên một giây Thiên Đường, một giây tiếp theo là Địa Ngục.
Mặc dù nói thế lực An Nguyệt Hằng lớn lạ thường, nhưng dù sao hắn còn chưa phải Hoàng đế, mặc dù có thể chỉ tay chống trời, nhưng rốt cuộc cũng không phải vị trí gần trời nhất kia.
Lời này của Hoàng đế vừa ra, không ít đại thần nhất tề quỳ xuống, nếu Trừng Giang Hầu thật sự bị biếm, vị trí Quý phi của Ngũ Y Nhân cũng bị triệt hạ, thậm chí bị mất quyền lực ở hậu cung, chuyện này đối với bọn họ mà nói, tổn thất thật sự quá lớn.
" Bệ hạ nghĩ lại a, xin Bệ hạ nghĩ lại. "
Không ít đại thần bắt đầu cầu tình.
Trừng Giang Hầu thấy vậy sắc mặt có hơi chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới có sức lực, mở miệng nói:
" Bệ hạ, vi thần không phục, Bệ hạ, cái này cũng không thể chứng minh đây là Ngũ quý phi sai Trương Phúc Thọ truyền tin tức cho vi thần a."
Hoàng đế lại giận quá hóa cười:
" Hừ! Không phục? Được, vậy Trẫm sẽ cho ngươi phục! "
Vì thế phân phó gì đó với thái giám bên cạnh.
Không bao lâu, thái giám liền trở về, trong tay Hoàng đế nhiều hơn một xấp giấy, nhìn cũng không nhìn, một phen ném vào trên mặt Trừng Giang Hầu!
" Ngươi có phải xem Trẫm như đồ ngốc hay không, ngươi nhìn thật kỹ cho Trẫm, trên này đều là cái gì! Trẫm ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi còn có cái gì không phục! "
Trừng Giang Hầu run rẩy nhặt những trang giấy kia lên, hốt hoảng lật xem, kết quả sắc mặt càng ngày càng trắng, những thứ này vậy mà vậy mà... Đều là chứng cứ những năm gần đây Trương Phúc Thọ đưa tin tức cho ông.
" Thế nào, Trừng Giang Hầu ngươi chẳng lẽ vẫn còn cảm thấy oan uổng? Những năm này đều là Trương Phúc Thọ truyền tin tức trong cung cho ngươi, ngươi một cái thần tử, lại khắp nơi nghe ngóng chuyện tình của Hoàng đế, ngươi đây không phải muốn tạo phản thì muốn làm gì! "
Hoàng đế sinh sinh chất vấn.
Thật ra trong lòng Hoàng đế chưa từng thư sướng như hôm nay,
ông làm Hoàng đế cực kì nghẹn khuất, người có thể sử dụng trong tay thật sự ít lại càng ít, thường thường hạ xuống mệnh lệnh, toàn bộ đại thần đều không đồng ý, từng người đều dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt, cho dù cuối cùng mình đều dùng Hoàng đế bức bách mà thỏa hiệp.
Thế nhưng những chuyện kia thường thường rơi xuống trong tay bọn họ, lại bị làm rối tinh rối mù, rõ ràng bằng mặt không bằng lòng, ngược lại lại làm tiếng oán than dậy đất, phá hỏng thanh danh của mình.
Chỉ là hôm nay, thật sự có thể xả ra một ngụm ác khí, nghĩ đến đây, Hoàng đế không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía Mộc Chính Đức vẫn nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại không biết suy nghĩ cái gì. ( ;-) chắc ông ngủ rồi)
Mộc Chính Đức thì giống như cái gì cũng không phát giác, cũng không thừa cơ bỏ đá xuống giếng, tóm lại khiến An Nguyệt Hằng cùng Hoàng đế đều không sờ ra suy nghĩ.
Chẳng qua Hoàng đế vẫn tốt, ít nhất cho rằng những sự tình hôm nay đều do một tay Mộc Chính Đức bày kế, mà người được lợi lại là mình.
Lần này, phần đông đại thần không lên tiếng nữa, việc này hiện tại thực không dễ làm, thăm dò bí mật Hoàng tộc, tự mình truyền tin tức ra cung, đây đều là tội lớn, nhất là chuyện phát sinh ngày hôm nay, lại muốn đưa bản đồ thủ vệ Hoàng cung ra ngoài, này tồn tại tâm tư gì, phải nhìn Hoàng đế nói như thế nào!
" Trừng Giang Hầu, trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi ngược lại nói một chút bản đồ thủ vệ Hoàng cung này, ngươi muốn đưa đi cho ai?"
Hoàng đế hướng dẫn từng bước, dường như hi vọng Trừng Giang Hầu có thể đưa ra kết quả ông muốn.
Trừng Giang Hầu sững sốt, sau khi cúi thấp thân mình ngẫm nghĩ một lát, mới lo lắng mở miệng:
" Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự oan uổng."
Trừng Giang Hầu cũng không trúng kế Hoàng đế, nếu ông nói đồ kia cũng không giao cho bất luận kẻ nào, sẽ gián tiếp thừa nhận đồ này là để cho ông, chỉ tiếc, xem ra Trừng Giang Hầu cũng không trúng kế.
" Được rồi, nể tình Trừng Giang Hầu nhiều năm cúc cung tận tuỵ, miễn tội ૮ɦếƭ, biếm thành thứ dân, nhốt ở
Trừng Giang Hầu phủ, không được thăm hỏi, Ngũ quý phi bãi bỏ danh hiệu Quý phi, phế bỏ phi vị, lệnh cưỡng chế đến Hàn Thanh cung bế môn hối lỗi, cấm túc một năm."
Hoàng đế mở miệng lần nữa.
" Bệ hạ, nhốt Trừng Giang Hầu lại, hình phạt như vậy có phải quá nặng hay không? "
Một đại thần vẫn không cam lòng mở miệng.
Hoàng đế lại hỏi lại:
" Sao vậy, chẳng lẽ Trẫm phải nhìn ông ta đưa bản đồ thủ vệ này cho người có mưu đồ gây rối, đến mưu hại Trẫm? "
Đại thần kia không lên tiếng nữa, Hoàng đế lại mở miệng:
" Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi! Không cần nói thêm nữa!"
Ngũ Y Nhân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cấm túc một năm? Thời gian một năm này sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện, sẽ có bao nhiêu biến hóa, lại sẽ có bao nhiêu người mới thay thế nàng? Nam nhân Ngũ gia sợ sẽ không quản nàng, Hoàng đế cũng không còn nhớ đến nàng nữa? Vậy nàng còn có đường ra gì?
Chẳng lẽ nàng vất vả cố gắng hơn mười năm cứ như vậy mặc kệ sao?
Ngũ Y Nhân lại nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, chỉ là lần này nhiều hơn mấy phần ý tứ khác biệt, mang theo bi thương cùng tự giễu, nữ tử này thật đúng là lợi hại, chính mình cùng cực gần ba mươi năm, chẳng qua chỉ vì một lần chủ quan, vậy mà té thảm ở trong tay nàng ta như vậy.
Trừng Giang Hầu cũng choáng váng, ông thật sự không ngờ chức vị Hầu gia của mình cứ như vậy mất đi, chính mình chẳng qua gặp một hạn nho nhỏ, sao lại bị ngã thành thứ dân?
Sự tình sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ không phải sau khi chính mình hi sinh Tôn Lộ là xong chuyện rồi à? Nhưng bây giờ, Tôn Lộ lại ૮ɦếƭ vô ích, ngược lại bởi vì Tôn Lộ ૮ɦếƭ mà kéo ra Trương Phúc Thọ, mà Trương Phúc Thọ ૮ɦếƭ không đối chứng, Hoàng đế lại lấy ra một ít chứng cứ trước kia, lại chứng minh chuyện lần này là do ông gây nên, làm sao lại biến thành như vậy chứ?
Hoàng đế nhìn như phẫn nộ phất tay áo rời đi, kì thực tâm tình rất vui vẻ, mọi người thấy vậy, cũng nhao nhao tản đi, cái này thật sự là nhìn một màn trò hay, chuyện phát sinh hôm nay thật sự rất nhiều, khiến mọi người trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
Triệu Vu Giang đứng ở sau lưng Mộc Chính Đức, chậm rãi mở miệng:
" Lần này Tôn gia gặp hạn cũng không nhẹ a."
Mộc Chính Đức rốt cục mở mắt, không nói gì. Nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
Mà Mộc Tịch Bắc lại đi về hướng An Nguyệt Hằng đang dự định rời đi, mở miệng nói:
" Nhi*p Chính vương xin dừng bước. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc