Trò hay bắt đầuNghỉ ngơi nửa canh giờ, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhỏ của Bảo Lang Các nhìn ra bên ngoài, biết cái gì nên tới rốt cuộc cũng tới, xoay người đi vào nội thất, choàng cho mình kiện áo khoác gấm màu xanh da trời, trên mặt in Bồ Công Anh màu trắng, nơi cổ áo tỉ mỉ chế tác qua một cái đuôi bạch hồ, phá lệ xinh đẹp.
Trời mấy ngày này đang lạnh dần, thân thể của nàng lại không tốt như trong tưởng tượng, hơn nữa lần trước Ân Cửu Dạ quả thực giày vò quá sức, tự nhiên phải chú ý nhiều hơn.
Sau khi trùng sinh, nàng hướng đến sẽ không ủy khuất chính mình, kiếp trước ủy khuất thật sự quá nhiều, lòng tràn đầy tính toán, chỉ vì một người nam nhân, cuối cùng rốt cuộc được cái gì, còn không phải thê thảm mà ૮ɦếƭ, cho nên đời này kiếp này, nàng phải chiếu cố mình thật tốt.
Tiếng nghị luận ồn ào dần dần khuếch tán, trong miệng mỗi người đều đang nghị luận chuyện gì đó, tú nữ bên trong mỗi tòa viện đều hoảng loạn chạy ra ngoài, từng người đều đứng ở cửa viện riêng của mình, nhìn nhìn xung quanh, xem bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng mồm năm miệng mười nghị luận.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm đi ra, giống như những tú nữ khác, cũng đứng ở cửa Lâm Lang viện, chậm rãi đợi trò hay bắt đầu.
Chế tạo ra trận hỗn loạn ồn ào này không phải người khác, chính là Ngũ quý phi - Ngũ Y Nhân.
Ngũ Y Nhân một thân váy dài màu đỏ thuần cực địa, phía trên là hai con Kim Phượng chói mắt, một cái mũ phượng điêu khắc từ nhuyễn kim tinh xảo, treo cao trên đỉnh đầu, dây tua rủ xuống ở trên trán, từ xa nhìn lại xung quanh đều toả ra kim quang, chỉ cảm thấy cao không thể chạm, khí thế bức người, thật không hổ hai chữ " quý phi ".
So sánh dưới, khí thế Mộc Tịch Bắc lại yếu hơn rất nhiều, thân thể gầy yếu, dáng vẻ mềm mại, còn có giọng nói dịu dàng, dường như căn bản không có tiếng nói chung.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt nhìn nữ nhân mặc trang phục lộng lẫy đang đi đến, không khỏi tự hỏi chính mình, Ngũ Y Nhân đây là muốn lấy khí thế bên trên áp đảo mình trước sao?
Phía sau Ngũ Y Nhân đi theo mấy người ma ma khỏe mạnh cùng thái giám, đội hình khổng lồ, vừa thấy liền biết lúc sáng ở Bát Tiên Các đã thu liễm rất nhiều, đi sau ma ma cùng thái giám, còn có hai đội Cấm Vệ quân trong cung, ăn mặc chỉnh tề, bước chân theo quy tắc, vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng có khí thế.
Đầu lĩnh không phải người khác, chính là vị trước đó đã giúp đỡ Mộc Tịch Bắc bắt Liễu Vượng Phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân —— Bạch trúc, khi Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hắn thì đồng thời, hắn cũng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc lẻ loi một mình đứng ở trước cửa, trong mắt hiện lên một tia thú vị nồng hậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Mộc Tịch Bắc không có bỏ qua hứng thú trong mắt hắn, nhưng cũng không tránh đi, chỉ cười yếu ớt gật gật đầu, điều này không khỏi khiến cho khóe miệng Bạch Trúc cong lên càng sâu.
Thái giám ở sau lưng Ngũ Y Nhân cầm theo bộ liễn màu vàng sáng, che ánh nắng mặt trời cho vị nương nương tôn quý này, sắc mặt Ngũ Y Nhân hơi ngưng trọng, đứng đầu con đường.
Con đường này là đường một chiều, đều là nơi ở của tú nữ, đại khái có ba bốn đầu cung lộ giăng toàn bộ khắp nơi, bên ngoài lại có tường vây, lúc bình thường, nam tử đều không vào được.
Hai người tú nữ ở một cái viện, tiểu viện đều không khác nhau lắm, hiện tại Ngũ Y Nhân đứng đầu con đường này, đã thuyết minh, chỉ cần tiểu viện của tú nữ ở trên con đường này, tập trung ở cửa, đều có thể nhìn thấy trận thế hôm nay của Ngũ Y Nhân, mà Ngũ Y Nhân lại có thể đem phản ứng của mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Nhìn thấy mọi người không sai biệt lắm, Ngũ Y Nhân liền mở miệng:
" Ngay lúc này dẫn người đến quấy rầy, Bản cung thật sự hổ thẹn trong lòng, nhưng sự tình khẩn cấp, Bản cung cũng không có cách nào, cho nên chỉ có thể ủy khuất các vị tú nữ cẩn thận phối hợp."
Lời này vừa ra mọi người xung quanh lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
" Ngươi có biết đây là có chuyện gì không? Sao Quý phi nương nương lại mang theo nhiều Cấm Vệ quân tới đây như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Một vị tú nữ huých cánh tay tú nữ bên cạnh, vẻ mặt xem kịch hay.
" Ta cũng không rõ lắm, chẳng qua trên đường có nghe một vị tỷ muội nói, hình như là bảo bối thưởng buổi chiều bị mất rồi."
" Trách không được lo lắng như vậy, chẳng qua vải đỏ trên bảo bối cũng chưa gỡ ra, vậy chúng ta làm sao biết đó là cái gì chứ? "
Lại một tú nữ khác nói nhỏ, mang theo vài phần cẩn thận.
" Hình như là một cái bình Tây Dương, chẳng qua rốt cuộc là hình dạng gì, ta cũng không biết. "
Thời gian dần trôi qua, tất cả tú nữ ngươi một lời ta một câu bắt đầu thảo luận, thanh âm cũng lớn dần, không khỏi phỏng đoán, ai mà lớn gan như thế, ngay cả bảo bối ngự ban cũng dám trộm đi?
Ngũ Y Nhân nhíu nhíu đầu mày, một tên thái giám thấy vậy lập tức đi ra từ sau lưng Ngũ Y Nhân, tuổi tác không lớn, sắc mặt trắng nõn, lại quen nịnh nọt, chẳng qua nghĩ đến hắn hẳn cũng có vài phần thủ đoạn:
" Yên lặng! Đều yên lặng!"
Thái giám khụ khụ hai tiếng, dùng giọng nói lanh lảnh mở miệng nói:
" Sáng hôm nay, lúc Bát Tiên Các đang thưởng bảo, bởi vì Tề phi nương nương đột nhiên trúng độc, tràng diện nhất thời hỗn loạn, nhưng không ngờ rằng, có người nhân cơ hội đó đã trộm đi bình Tây Dương do Bệ hạ ban cho nương nương, thật sự ăn gan hùm mật gấu, ngay cả bảo bối Bệ hạ ngự ban cho nương nương cũng dám trộm! "
Công công kia phất Lan Hoa Chỉ, càng nói càng tức giận, dường như nếu biết là ai trộm, nhất định phải lột một lớp da của nàng!
" Khụ ~ Các ngươi nghe kỹ cho tạp gia, nếu người nào cầm bảo bối kia, nhân lúc này tranh thủ thời gian lấy ra, nương nương nói, chỉ cần ngươi chịu giao đồ ra, có thể bỏ qua chuyện cũ, cho nên tạp gia khuyên các ngươi vẫn không nên vì một chút lợi nhỏ, ngay cả mạng đều không cần, phải biết rằng, đây chính là việc phải rơi đầu! "
Tên thái giám kia cũng thật biết huênh hoang, một phen nói xuống, trong lòng mọi người đều thấp thỏm không thôi.
Nhưng mà bảo bối kia ngay cả mặt mũi thế nào các nàng còn chưa thấy qua, ai sẽ lấy chứ?
Sắc mặt Ngũ quý phi rất âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó vung tay lên, liền thấy Bạch Trúc mở miệng nói với thuộc hạ của mình:
" Tìm ra cho ta! "
Sắc mặt Ngũ Y Nhân khiến cho người ta nhìn không ra nàng ta đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua Mộc Tịch Bắc lại cảm nhận được nàng ta lạnh lùng nhìn lướt qua mình, Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười với Ngũ Y Nhân, lại không ngờ Ngũ Y Nhân cũng giương lên khóe miệng, phá lệ đẹp mắt.
Quay đầu, Mộc Tịch Bắc lại nhìn thấy Tôn Lộ chẳng biết lúc nào cũng được người giúp đỡ đi ra, đứng ở cửa viện của mình, dữ tợn nhìn một thân áo khoác màu xanh da trời nổi bật phá lệ sạch sẽ Mộc Tịch Bắc.
" Thương thế Tôn tỷ tỷ tốt lên thật nhanh, lúc này mà đã ra ngoài, cũng không biết mấy hạ nhân các ngươi làm việc như thế nào, tỷ tỷ chính mình cậy mạnh, các ngươi cũng không biết nặng nhẹ. "
Mộc Tịch Bắc quan tâm nói, thậm chí hai mắt ân cần trên dưới đánh giá Tôn Lộ, giống như có giao tình với nàng vô cùng tốt.
Sau khi Tôn Lộ chịu hình xong thì vội vã trở về, sai nha hoàn giúp mình bôi qua thuốc trị thương thay kiện y phục khác, liền không để ý ngăn trở, sai người khẩn cấp đỡ đến cửa viện, Ngũ Y Nhân đáp ứng nàng nhất định sẽ tiến hành theo kế hoạch của nàng, cho dù nàng bị phạt, nàng ta đã đáp ứng chuyện cũng sẽ không ghi nợ.
Mắt thấy kế hoạch mà mình khổ tâm trù tính đã bắt đầu tiến hành, nhìn Mộc Tịch Bắc thất bại, sao nàng có thể không ra xem, nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, đại khoái nhân tâm như vậy, tình cảnh người người chửi rủa, làm sao có thể thiếu nàng? Nàng tất yếu muốn thấy tận mắt Mộc Tịch Bắc quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ mới có thể hả giận.
Tôn Lộ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc gương mặt liền dữ tợn lên:
" Mộc Tịch Bắc, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai bại còn chưa biết được, ngươi cho rằng bây giờ ngươi sẽ thắng, ngươi không nên nằm mơ giữa ban ngày!"
" Ta không thích nằm mơ giữa ban ngày, ta chỉ thỉnh thoảng nằm mơ ban đêm. "
Mộc Tịch Bắc nghiêm túc đáp lại, một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn Tôn Lộ.
Tôn Lộ nhất thời khí tiết, lại nở nụ cười:
" Quản ngươi nằm mơ cái gì? Đều xuống âm tào địa phủ mà mơ đi."
Chẳng biết Thanh Từ trở về từ khi nào, đang đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc thấy vậy, liền nói với Thanh Từ:
" Thanh Từ, ngươi đi lấy kiện áo khoác cho Tôn tỷ tỷ đi, ta thấy thân mình Tôn tỷ tỷ không được khỏe."
" Miễn đi, phủ Trừng Giang Hầu ta còn chưa đến mức một kiện áo khoác cũng không mua nổi. "
Tôn Lộ khinh thường mở miệng.
" Tỷ tỷ thật sự không cần? "
Mộc Tịch Bắc thành khẩn hỏi lại.
" Mộc Tịch Bắc, không cần ngươi ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi. "
Tôn Lộ đã dâng lên mấy phần lửa giận, Mộc Tịch Bắc này là đến xem trò cười của nàng à, là muốn chế giễu nàng bị đánh năm mươi đại bản kia sao?
" Một khi đã như vậy, vậy thì quên đi."
Mộc Tịch Bắc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, thì ra là vết máu trên ௱ôЛƓ Tôn Lộ đã thấm ra ngoài, người không biết rõ tình hình mà nhìn thấy, thật đúng là rất khó xử.
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ chậm rãi trở lại cửa viện của mình, lúc chuẩn bị xoay người, vẫn không quên nói với Tôn Lộ một câu:
" Nếu ta là mèo, ngươi là chuột, ta mới không giả từ bi, ta sẽ ăn ngươi."
Tôn Lộ thở dốc thật mạnh, nhìn thấy ánh mắt kia của Mộc Tịch Bắc giống như đang nhìn kẻ ngốc không khỏi chảy ra không ít mồ hôi.
Bạch Trúc mang theo Cấm Vệ quân chia làm mấy đội, rất nhanh phân tán ra, xông thẳng vào từng gian phòng ốc, trắng trợn thu nạp, tuyệt không khách khí, nhưng thật ra rất giống tính tình Bạch Trúc.
" Mộc tiểu thư, đã lâu không gặp."
Bạch Trúc đi lên phía trước, phía sau đi theo mấy gã Cấm Vệ quân.
" Bạch Phó thống lĩnh hết thảy mạnh khỏe."
Mộc Tịch Bắc cũng không phải hỏi thăm, nhìn nam tử trước mắt mặt mũi hồng hào, khẳng định mở miệng.
" Đi, mấy người các ngươi vào trong phòng nhìn một cái đi, đừng làm hư thứ gì. "
Bạch Trúc cà lơ phất phơ phất phất tay, mấy người sau lưng gật đầu đáp
" Vâng! "
Nghiêng người đi vào từ bên cạnh Mộc Tịch Bắc cùng Bạch Trúc
Ngược lại Bạch Trúc cũng không đi vào xem xét, chỉ cùng Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa ra vào câu được câu không tán gẫu:
" Nghe nói hôm nay Mộc tiểu thư tấu một khúc Quảng Lăng tán, thắng đương kim Tề phi nương nương. "
" Chẳng qua bộc lộ cảm xúc thôi, sao vậy, chẳng lẽ Bạch Phó thống lĩnh cũng cảm thấy hứng thú với cầm?"
Mộc Tịch Bắc hỏi lại.
" Chỉ là nghĩ Mộc tiểu thư rất khí phách, vậy mà không sợ đắc tội hai nhà Tề Lư, quả nhiên dựa lưng vào đại thụ hóng mát thật tốt nha. "
Bạch Trúc rất ngay thẳng, trong lời nói mang theo ý tứ dò xét.
Kỳ thật hỏi như vậy cũng rất dễ lý giải, dù sao nếu có thể thắng được Tề phi, như vậy đã chứng minh cầm nghệ vô cùng cao siêu, đánh thành ngang tay chẳng phải tốt hơn sao? Bạch Trúc không biết tình hình lúc đó, chỉ nghĩ Mộc Tịch Bắc không làm như vậy, rõ ràng không để hai nhà Tề Lư vào mắt.
Tôn Lộ thấy vị Phó thống lĩnh được mời đến đây vậy mà quen biết Mộc Tịch Bắc, trong lòng buồn bực, có chút không vui, kéo thân mình tiến đến trước mặt hai người:
" Ta không biết khi nào thì Bạch Phó thống lĩnh lại quen thân với Tịch Bắc muội muội như vậy? "
Khoé miệng Bạch Trúc hàm chứa một nụ cười xấu xa, đôi mắt hẹp dài loé ánh sáng khi*p người, trên dưới đánh giá Tôn Lộ một phen, lúc nhìn thấy trên váy một mảnh màu đỏ, sắc mặt có chút quỷ dị, nhưng vẫn mở miệng nói:
" Đây không phải tiểu thư Trừng Giang Hầu gia sao? "
" Bạch Phó thống lĩnh nhận biết thì tốt rồi. "
Tôn Lộ mang theo tia cao ngạo, theo nàng thấy, Bạch Trúc này có lẽ là một tên nhà nghèo chen vào.
" Khuôn mặt này của Tôn tiểu thư, Bạch mỗ chưa từng thấy qua, nhưng ít nhiều cũng có nghe nói. "
Bạch Trúc ý vị chỉ vào vết sẹo lồi lõm đã được tẩy sạch trên mặt Tôn Lộ.
Bên này đang tán gẫu khí thế ngất trời, Ngũ Y Nhân lại vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, chẳng qua tâm tư cũng không thoải mái như trước đó, sự tình sáng nay, khiến nàng giật mình, chính mình quả nhiên xem thường Mộc Tịch Bắc, khi nàng nghĩ rằng đã thành công, kết quả nàng ta lại lông tóc không tổn hao gì, sớm đã phát hiện.
" Báo cáo Bạch Phó thống lĩnh, tiểu viện Mộc tú nữ rất sạch sẽ, không có vấn đề gì. "
Một thị vệ đi ra, cao giọng hồi báo với Bạch Trúc.
Mộc Tịch Bắc mặt mày mỉm cười, Bạch Trúc mắt mang thâm ý, nhưng Tôn Lộ lại không dám tin đặt câu hỏi:
" Ngươi nói cái gì?"
Thị vệ kia cũng không để ý đến Tôn Lộ, nhưng Tôn Lộ lại không chịu từ bỏ ý đồ, nắm lấy cổ áo thị vệ kia, có chút kích động mở miệng nói:
" Ngươi nói cái gì cũng không có? Điều này sao có thể?"
" Điều tra thế nào! "
Giọng nói mang theo uy nghiêm truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là Hoàng đế cùng các vị đại thần đã sớm đến đây.
Chúng đại thần đã sớm đến Bát Tiên Các, lại phát hiện nơi nào còn có người, nhưng không dám tự tiện rời tiệc, chỉ có thể chờ đợi, không bao lâu, Hoàng đế cũng đến, bởi vì trước đó Ngũ quý phi đã sai người bẩm báo với ông, nói là bảo bối Tây Dương tiến cống bị trộm mất, xin mình hạ lệnh, cho Cấm Vệ quân điều tra cung tú nữ.
Hoàng đế nghe nói là bảo bối Tây Dương bị trộm, cảm thấy đây là hai nhà Tôn - Mộc tranh đấu, cho nên phái Bạch Trúc đến hiệp trợ Ngũ Y Nhân, chẳng qua vì muốn biết kết quả, nên mang theo chúng đại thần vội vàng đến đây.
" Tham kiến Ngô Hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "
Mọi người vừa thấy, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.
" Đều đứng lên đi. "
Giọng nói Hoàng đế hơi thong thả.
" Sự tình điều tra như thế nào rồi? Có tiến triển gì không? "
Hoàng đế mở miệng hỏi Bạch Trúc.
Bạch Trúc thu liễm dáng vẻ bất cần đời, cúi thấp đầu đáp:
" Hồi bẩm bệ hạ, đến hiện tại, vẫn chưa tìm được bình Tây Dương. "
" Ừ. "
Hoàng đế nghe xong cũng không tiếp tục mở miệng nữa, nhưng trái tim Ngũ Y Nhân lại thắt chặt, vừa rồi nàng nhìn thấy mấy tên thị vệ tiến vào Lâm Lang viện, kết quả lại hai tay trống trơn đi ra, rõ ràng đồ vật Tôn Lộ giấu đã không còn.
Ngũ Y Nhân có chút tích tụ, xem ra lần này vẫn không nhào lộn được Mộc Tịch Bắc, chẳng qua không vội, chỉ cần nàng ta còn ở trong hoàng cung, nhất định sẽ có cơ hội, huống hồ lần này chỉ vì giúp Tôn Lộ thôi, nàng ngược lại cũng không có tổn thất gì, chỉ có chút không vui.
" Khởi bẩm Bệ hạ, thần nữ vừa mới nhìn thấy vị Bạch Phó thống lĩnh này rất thân quen với Tịch Bắc muội muội, cái này cũng không có gì, chỉ là để nhiều người nhìn thấy như vậy, sợ sẽ nghĩ rằng Bạch Phó thống lĩnh làm việc thiên vị, trong lòng ít nhiều có nghị luận, nên thần nữ cho rằng, để chứng minh Tịch Bắc muội muội trong sạch, hẳn là nên phái người bên ngoài đi điều tra một lần nữa, để tránh ngày sau tạo thành rắc rối cho Tịch Bắc muội muội. "
Tôn Lộ quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng váy kia lại đưa lưng về phía toàn bộ tú nữ và đại thần, rước lấy một trận cười vang.
Trừng Giang Hầu cực kì xấu hổ, sắc mặt khó coi giống như bị sung huyết.
Hoàng đế hơi suy nghĩ, mắt nhìn Bạch Trúc, lại nhìn Mộc Tịch Bắc, liền đồng ý để cho thái giám sau lưng mình đi lục soát gian phòng của Mộc Tịch Bắc một lần nữa.
Mộc Tịch Bắc cũng không có ý kiến, chỉ cười yếu ớt nhìn trên trán Tôn Lộ toát ra mồ hôi, xem ra thật đúng là không dí mình vào chỗ ૮ɦếƭ thì chưa chịu từ bỏ ý định đâu? Chẳng qua cũng không sao, đợi nàng ta giày vò đủ, thì nên đến phiên nàng rồi!
Thanh Từ đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, cười như không cười, ánh mắt mang theo trào phúng nhìn Tôn Lộ vẫn còn giãy ૮ɦếƭ như cũ, không biết Tôn Lộ này rốt cuộc còn muốn lục soát cái gì, cây ngọc bổng kia đã thay đổi địa phương, bình Tây Dương cũng không còn ở trong viện của tiểu thư, cho dù có lật tung trời, cũng không tìm ra cái gì đâu, đây là đầu óc có bệnh đi.
Mộc Chính Đức cùng Trừng Giang Hầu cầm đầu người hai phái đều không mở miệng trước, mà lẳng lặng nhìn, dường như biết chuyện tình lần này không đơn giản như lần trước, chỉ không biết một ván trước Tôn gia thua, lần này có lật ngược một ván hay không?
Tôn Lộ liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn áo xanh bên cạnh mình, nha hoàn áo xanh kia liền đi vào cùng với thái giám Hoàng đế phái đi, mọi người cũng không ngăn cản, đoàn người đều ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi kết quả điều tra.
Ngũ Y Nhân nhìn thấy Tôn Lộ vẫn đang giãy dụa như cũ, không khỏi có chút không đồng ý, ở trong lòng lắc lắc đầu, ở Ngũ Y Nhân xem ra, căn bản không phải hai tên thị vệ kia không có lục soát, mà là Mộc Tịch Bắc sớm đã phát hiện ra, vật kia đã bị dời đi.
Sau khi nghĩ đến điều này, Ngũ Y Nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang cười yếu ớt, nàng nghĩ đến, nếu như Mộc Tịch Bắc phát hiện ra vật kia, như vậy dựa theo tính tình nàng ta, sợ là không chỉ không có ở trong viện nàng ta, ngược lại sẽ được giấu ở trong viện Tôn Lộ, nếu cứ tiếp tục lục soát như vậy, chỉ sợ tính mạng Tôn Lộ sẽ gặp nguy hiểm!
" Hồi bẩm Bệ hạ, gian phòng Mộc tú nữ rất sạch sẽ, cái gì cũng không có. "
Thái giám cầm đầu mở miệng nói với Hoàng đế.
Con ngươi Tôn lộ bỗng nhiên phóng đại, nhìn về phía nha hoàn áo xanh đi ở sau lưng lão thái giám, nha hoàn kia là người biết rõ vật kia được giấu ở chỗ nào, sao bây giờ lại không có chứ?
Nha hoàn áo xanh cũng rất khó hiểu hướng về phía Tôn Lộ lắc đầu, tất cả bình sứ bên trong nàng đều nhìn qua, căn bản không có bất kỳ vật gì.
Hai tay Tôn Lộ nắm thật chặt thành quả đấm, hận ý trong lòng dâng lên, nhưng lại phản ứng cực nhanh, cất cao giọng nói:
" Ta đã nói Tịch Bắc muội muội làm người tự nhiên không cần phải hoài nghi, cứ như vậy, cũng miễn cho người khác mượn cớ, ta cũng an tâm. "
Sắc mặt Trừng Giang Hầu biến thành màu đen, chuyện hôm nay vậy mà không thành, điều này ít nhiều khiến Trừng Giang Hầu hơi mất mặt.
Mộc Chính Đức chỉ cúi thấp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
" Hồi bẩm Bệ hạ, vừa mới lục soát ra bình Tây Dương của Quý phi nương nương ở trong viện Tôn tú nữ."
Sau khi Bạch Trúc nghe thị vệ hồi báo xong thì mở miệng nói.
Lông mày Hoàng đế vặn thành một sợi dây thừng, sự tình hôm nay chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra, đây là Trừng Giang Hầu phủ cùng phủ Thừa Tướng không hợp náo ra, tuy là nữ nhi hai nhà tranh đấu, lại nhiều lần liên lụy phức tạp.
Lúc này An Nguyệt Hằng xuất hiện ở phía sau chúng đại thần, đứng xa xa nhìn tình huống trước mắt, bởi vì hắn có một số việc trì hoãn, tới hơi trễ, lường trước sự tình giữa hai nhà Tôn - Mộc vẫn chưa kết thúc, cho nên mới đến xem, muốn nhìn một cái rốt cuộc ai thua ai thắng.
Trong lòng Ngũ Y Nhân thì lại thở dài, quả nhiên là thế, xem ra hôm nay Tôn Lộ sẽ phải gánh trên lưng tội danh ăn cắp bảo bối ngự ban rồi, nếu Hoàng đế còn muốn giải vây thay nàng ta, lưu nàng một mạng, nhất mạch phủ Thừa Tướng sợ không mặc kệ.
" Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể? Ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người! "
Tôn Lộ khó thở, chỉ vào Bạch Trúc quát mắng, rõ ràng dựa theo kế hoạch, bình Tây Dương này sẽ xuất hiện ở trong viện của Mộc Tịch Bắc mới đúng chứ.
Bạch Trúc không để ý đến Tôn Lộ, tiếp tục mở miệng với Hoàng Đế:
" Hơn nữa, ở trong bình sứ vi thần còn phát hiện ra một thứ."
Thấy bộ dạng Bạch Trúc có chút ấp a ấp úng, lông mày Hoàng Đế vặn càng chặt:
" Thứ gì? "
Trái tim Tôn Lộ cùng Ngũ Y Nhân đều xiết chặt, không dám mở miệng.
" Vi thần không dám nói."
Bạch Trúc càng cúi thấp đầu hơn.
" Nói! "
Hoàng đế giận dữ quát lớn, chúng đại thần cũng không khỏi nhao nhao suy đoán, viện của tiểu thư Trừng Giang Hầu phủ chẳng lẽ còn có mấy thứ bẩn thỉu gì đó? Hoặc là, thứ này là của Ngũ quý phi?
" Ngươi nói Quý phi nương nương sẽ giấu thứ gì trong bình sứ chứ, mà ta nói đều giấu ở chỗ kín như vậy, nhất định là một bảo bối. "
Một tú nữ hiếu kì mở miệng.
Một người khác nhỏ giọng đáp lại:
" Nói không chừng là của Tôn tú nữ thì sao, nhưng cũng có thể là của Ngũ quý phi, có điều lá gan Tôn tú nữ cũng thật là lớn, đồ vật ngự ban cũng dám trộm, ta nghe nói, đây chính tội lớn mất đầu đấy! "
Đông đảo tú nữ nghị luận ầm ĩ, tự nhiên đều truyền vào trong lỗ tai của Hoàng đế cùng đám đại thần.
" Rốt cuộc là thứ gì vậy! Lấy ra cho Trẫm! "
Hoàng đế quát lớn với Bạch Trúc đang ấp a ấp úng.
Bạch Trúc giống như khó xử cắn chặt răng, đem đồ vật bên trong bình sứ ra ngoài, kì thực trong lòng lại đang vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Đem bình Tây Dương vững vàng giao cho thuộc hạ của mình, Bạch Trúc mở miệng nói:
" Bệ hạ, đây chính đồ vật được tìm thấy bên trong bình sứ."
Mọi người nhìn theo tay Bạch Trúc, chỉ thấy một cây ngọc bổng, bạch lý thấu thanh, xem như khối ngọc không tệ.
( Bạch lý thấu thanh: màu xanh hiện rõ trên màu trắng)
Người không hiểu, chỉ nói chẳng qua là khối ngọc thôi, người hiểu được lại nhất tề thay đổi sắc mặt, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Ngũ Y Nhân tái nhợt lùi về sau một bước, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên hồi lâu vẫn chưa mở miệng, Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày với nàng, lộ ra ý cười, phảng phất như nói với nàng, có phải rất kinh hỉ hay không? Mộc Tịch Bắc cũng không nói với nàng, thật ra còn có kinh hỉ hơn ở phía sau!
Ngũ Y Nhân cưỡng bách chính mình bình tĩnh, bình tĩnh, không nên vì vậy đã bắt đầu kích động, sự tình còn chưa tới tình trạng không thể giải quyết, còn có Tôn Lộ, chỉ cần hi sinh Tôn Lộ, mình hẳn sẽ bình yên vô sự!
Kỳ thật ngọc bổng này nếu chỉ tìm thấy ở trong phòng Tôn Lộ, như vậy sự tình vẫn còn đơn giản, chỉ cần phán xử một Tôn Lộ cũng liền xong, nhưng thứ này lại cứ phát hiện ở trong bình Tây Dương của Ngũ Y Nhân.
Cứ như vậy, sự tình liền phức tạp, dù sao đồ vật bẩn thỉu như vậy rốt cuộc do Tôn Lộ tự mình bỏ vào đây, hay trước đó Ngũ Y Nhân tự mình giấu ở bên trong.
Sắc mặt Trừng Giang Hầu khó coi không thể khó coi hơn, loại thời điểm này hắn không thể giải vây cho Tôn Lộ, nếu giải vây cho Tôn Lộ, tương đương với thừa nhận đồ vật bẩn thỉu này là của Ngũ Y Nhân, mà phá hủy một vị Quý phi do Ngũ gia vất vả nâng đến hôm nay, sợ rằng Tôn gia sẽ gặp phải tai bay vạ gió!
Thái giám mang ra ghế dựa cho Hoàng đế, Hoàng đế nổi giận đùng đùng ngồi lên, xem ra tức giận cực kì, dường như dự định hảo hảo tra khảo một phen:
" Trẫm ngược lại muốn biết, thứ tốt này, rốt cuộc là của Tôn tú nữ, hay là của Quý phi nương nương chúng ta! "
Tôn Lộ kinh hãi không thôi, hơn nữa trước đó chịu hình kịch liệt đau nhức, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi môi cũng mất huyết sắc, nhưng vẫn hoảng sợ quỳ xuống, Ngũ Y Nhân tốt hơn một chút, chí ít nhìn mặt không đổi sắc, chỉ có gương mặt đồng dạng hơi cứng ngắc.
" Hồi bẩm Bệ hạ, thứ này thật sự không phải của thần nữ, cho dù thần nữ có lá gan lớn như trời cũng không dám làm chuyện như thế, Bệ hạ người nhất định phải tin tưởng thần nữ."
Tôn Lộ vội vàng giải thích, nóng lòng phủi sạch quan hệ.
Sở dĩ nàng dám dùng chuyện này để hãm hại Mộc Tịch Bắc, tự nhiên biết được chuyện này ở trong cung mà nói nghiêm trọng cỡ nào, phát hiện ra loại đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng như này, nói dễ nghe, có thể được người gọi là tịch mịch khó nhịn,nói khó nghe, đó là cùng thái giám yêu đương vụng trộm.
Ngươi nói ngươi yêu đương vụng trộm còn chưa tính, việc này đã chụp cho Hoàng đế một cái nón xanh thật to, ngươi lại dám cùng thái giám yêu đương vụng trộm, đây không phải đang đánh vào mặt Hoàng đế sao?
Mặc dù nói, hiện tại ở trong này đều là tú nữ, thẳng đến đầu năm nay, người được Hoàng đế chính thức chọn trúng mới có thể trở thành nữ nhân của Hoàng đế, không chọn trúng thì sẽ bị trục xuất về nhà, nhưng là, Hoàng đế có thể chọn lựa có muốn ngươi hay không, nhưng ngươi lại không thể chọn lựa có muốn Hoàng đế hay không, lần này, không thể nghi ngờ là cho Hoàng đế một cái tát, rất khó coi.
Nếu ngọc bổng này là của Ngũ Y Nhân, như vậy tội càng không thể tha, bởi vì mọi người có thể nói Tôn Lộ tự mình phóng đãng, tịch mịch khó nhịn, tuổi còn nhỏ, không nhịn được dụ hoặc, nhưng nếu đến Ngũ Y Nhân, cũng chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là năng lực Hoàng đế không được!
Dù sao nữ nhân Hoàng đế sủng ái nhất, Quý phi cao quý, lại ở sau lưng Hoàng đế yêu đương vụng trộm với thái giám, đây không phải đang chiêu cáo với người trong cả thiên hạ Hoàng đế không được sao!
Vô luận là loại nào, Hoàng đế đều tức giận không thể kiềm được, nhưng bây giờ, liên quan đến hai người, lại tất yếu muốn tra hỏi ra manh mối!
" Ngươi đây là ý gì! Chẳng lẽ thứ này lại có thể là của Bản cung?"
Ngữ khí Ngũ Y Nhân cũng bắt đầu nghiêm khắc, chuyện này nhất định phải tẩy sạch quan hệ với mình, nếu không mình sẽ trở thành con rơi của Ngũ gia!
" Hồi bẩm Bệ hạ, coi như bình Tây Dương này là thần nữ trộm, nhưng thần nữ vừa mới bị thương trở về, làm sao sẽ cầm thứ đồ này, còn giấu nó vào trong đồ mình vừa trộm? Nói vậy sao nghe được?"
Tôn Lộ tình nguyện thừa nhận chính mình trộm bình Tây Dương của Ngũ Y Nhân, cũng không chịu thừa nhận vật kia là của mình.
Dù sao Hoàng đế có thể chịu được Tôn Lộ nhất thời thấy lợi nổi tâm tư, ăn trộm bảo bối, cũng không chịu được nàng ta đội cái nón xanh cho mình, khiến cho chính mình nhận hết nhạo báng của người trong thiên hạ, nhất là người khí lượng hẹp hòi như đương kim Hoàng đế!
Ngũ Y Nhân cũng phản bác:
" Hồi bẩm Bệ hạ, thứ này nếu thật sự do thần thi*p để ở trong bình Tây Dương, sao thần thi*p lại đưa nó ra trước mặt mọi người, còn mời mọi người cùng nhau quan sát, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"
Hai người đều vội vã biện giải cho mình, dù sao thứ này rơi vào trên thân người nào, người đó sẽ thân bại danh liệt, ૮ɦếƭ không tử tế!
Thật ra Ngũ Y Nhân nói cũng có đạo lý, dù sao nàng đã dám đem đồ vật đặt ở trước mặt mọi người, cũng đã chứng minh đồ này hẳn không có vấn đề gì, nếu không sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
" Cũng có thể trước đó ngươi đã giấu đồ vật ở trong đó, nhất thời lại quên đi, bằng không vì sao ngươi vẫn giấu bình Tây Dương này lâu như vậy, chưa bao giờ lấy ra cho mọi người nhìn một cái."
Đầu óc Tôn Lộ ngược lại cũng xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến lợi dụng việc bình Tây Dương vẫn luôn bị Ngũ Y Nhân tỉ mỉ cất giấu làm lý do.
" Ngươi đừng ở đó ngậm máu phun người, ngươi có chứng cứ gì chứng minh thứ này là của Bản cung? "
Mặc dù Ngũ Y Nhân rất không muốn bị Mộc Tịch Bắc nhìn trò cười như vậy, thế nhưng giờ phút này quả thực là sinh tử tồn vong, không chỉ liên quan đến cá nhân, nếu việc này rơi xuống, đối với gia tộc phía sau hai người cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
" Hừ! Nếu mấy thứ bẩn thỉu này là của ta, trước đó ta nhất định đã giấu thật kỹ, tự nhiên có nơi ẩn thân, làm sao lại để ở trong bình Tây Dương vừa trộm về, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? "
Tôn Lộ lúc này làm sao còn nhớ rõ Mộc Tịch Bắc, chỉ một mực vắt hết óc muốn tẩy thoát hiềm nghi.
Mộc Tịch Bắc chân thành đứng ở cửa Lâm Lang viện, chỉ cười yếu ớt nhìn người trước đó còn kết làm minh hữu, một lòng mưu hại chính mình, giờ phút này lại hận không thể cắn ૮ɦếƭ đối phương, không khỏi cảm thấy lạc thú vô cùng.
Thanh Từ tự nhiên cũng rất vui vẻ, vỗ tay nói:
" Tiểu thư, các nàng như vậy có phải chính là trong truyền thuyết chó cắn chó, một miệng lông hay không!"
" Ừ, dùng rất thỏa đáng."
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một độ cong mê người, khiến cho trong lòng Bạch Trúc đang đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt run lên.
Hơi ngước mắt nhìn lại, An Nguyệt Hằng từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh rốt cục có động tác, chỉ thấy hắn nói gì đó với một tên công công, công công kia liền vội vàng rời đi.
An Nguyệt Hằng vốn nghĩ rằng, đây là Tôn gia cùng phủ Thừa Tướng ở giữa tranh đấu, nếu Tôn gia thắng, hắn vui vẻ nhìn một màn trò hay, nếu phủ Thừa Tướng thắng, chính mình ra tay giúp đỡ một chút, ngược lại Tôn gia cũng không có trở ngại lắm, bất luận ra sao cũng chỉ coi là sau khi Mộc Chính Đức quy thuận Hoàng đế, mở đầu khai hỏa một quả pháo thôi!
Nhưng bây giờ, sự tình lại không phải như thế, phủ Thừa Tướng hoàn toàn bị lái ra ngoài, lại liên lụy Ngũ gia vào, đây là việc vô luận như thế nào hắn cũng không cho phép.
Đợi đến năm sau, Hoàng đế tuyển phi kết thúc, An Nguyệt Hằng sẽ cưới Ngũ Thanh Thanh, Ngũ Thanh Thanh là nữ tử ưu tú nhất thế hệ này của Ngũ gia, đại biểu cho thế lực trung tâm Ngũ gia lựa chọn, mà đại hôn kết thúc, Ngũ gia sẽ chân chính buộc chung một chỗ với mình, toàn bộ thế lực Ngũ gia cũng đều nguyện trung thành với chính mình!
Cho nên, trong lúc mấu chốt này, hắn không cho phép Ngũ gia xuất hiện sai lầm gì cả, việc này ảnh hưởng rất lớn đến mình, huống chi, một con cờ như Ngũ Y Nhân đã bày rất lâu, phải biết rằng mặc kệ quyền thế Ngũ gia lớn bao nhiêu, nâng một nữ tử từ tú nữ thành Quý phi, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng!
" Bạch Phó thống lĩnh, có chuyện, muốn xin ngài hỗ trợ. "
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy thái giám nhẹ bước rời đi mở miệng nói.
Bạch Trúc quay sang, nhìn ánh mắt nữ tử cũng không dừng ở trên người chính mình, liền đuổi theo ánh mắt nữ tử nhìn qua, lại không phát hiện cái gì, đợi đến khi nhìn lại, phát hiện Mộc Tịch Bắc đã thu hồi ánh mắt.
" Mộc tiểu thư có chuyện gì cứ nói đừng ngại, chỉ cần Bạch mỗ ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ."
Bạch Trúc nhìn nữ tử gầy yếu nội liễm trước mặt, không khỏi suy đoán hết thảy mọi việc hôm nay đều xuất từ tay nàng, vốn là trò hay mà nàng làm nhân vật chính, kết quả nàng lại thành người xem kịch.
" Đợi cho Tôn Lộ bị nhốt vào thiên lao, hạ lệnh ban ૮ɦếƭ, còn xin Bạch đại ca đổi người giúp ta."
Mộc Tịch Bắc mặt không đổi sắc nói ra chuyện tình to gan lớn mật, trước đó xưng hô Bạch Phó thống lĩnh hiện tại lại biến thành Bạch đại ca.
Bạch Trúc sững sốt, cảm nhận được xưng hô biến hóa, thú vị trong mắt càng đậm, nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày:
" Sao vậy, Bạch đại ca không dám? "
" Cũng không hẳn là vậy, ta chỉ tò mò, làm sao ngươi biết bị nhốt vào thiên lao sẽ là Tôn Lộ, càng tò mò ngươi muốn làm gì?"
Bạch Trúc sờ cằm của mình, trong lúc nhất thời thái độ không rõ.
" Về phần tại sao lại là Tôn Lộ, ngươi cứ từ từ nhìn đi, về phần ta muốn làm cái gì, chẳng lẽ Bạch đại ca không đoán ra được sao? "
Mộc Tịch Bắc hai mắt mỉm cười, khiến cho người ta nhìn không thấy mũi nhọn lạnh lẽo trong đó.
Dựa vào hiểu biết của nàng với An Nguyệt Hằn, hắn tất nhiên muốn ngăn cản việc này tiếp tục khuếch đại, mà vì bảo trụ Ngũ gia, hắn nhất định sẽ hi sinh Tôn Lộ!
" Thật sự việc này ta đoán không ra, không bằng ngươi đến nói cho ta."
Bạch Trúc đột nhiên tới gần Mộc Tịch Bắc, mà bên Hoàng đế đang tiến hành khí thế ngất trời, không ai chú ý tới động tĩnh bên này, đương nhiên, cái này không bao gồm nam tử như quỷ mị trốn ở chỗ tối.
Hơi thở ấm áp phả vào trên mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng không lùi lại, chỉ là ý cười càng sâu, lại làm cho Bạch Trúc có chút mao cốt tủng nhiên, ngược lại, Mộc Tịch Bắc xích lại gần hơn, ở bên tai Bạch Trúc nhẹ nhàng nói một câu:
" Bạch đại ca muốn Bắc Bắc nói cho huynh cái gì đây?"
Bạch Trúc chỉ cảm thấy hơi nóng kia nhiễu mình ngứa một chút, gần như vậy còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nữ tử, tiếng nói ngọt ngào nhu nhu khiến mặt của hắn lập tức đỏ đến mang tai, cũng không thấy bộ dáng hoàn khố kia nữa, trực tiếp lùi về sau một bước, không dám nhìn thẳng.
Thanh Từ nghiêng đầu cười cười, nhưng trong lòng lại nói, đấu với tiểu thư, còn kém xa lắm!
Mộc Tịch Bắc cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn Tôn Lộ chật vật không chịu nổi quỳ trên mặt đất và Ngũ Y Nhân vẫn hoàn hảo không tổn hao, hiện tại ngày thu nên nhiệt độ không khí cực lạnh, cho dù ban ngày còn có mặt trời trên cao chiếu xuống, nhưng gió thu vẫn lạnh run như cũ, lộ ra lạnh lẽo thấu xương, hai người này quỳ trên mặt đất lâu như vậy, nhất định không dễ chịu.
Qua một lúc lâu, Bạch Trúc lấy lại tinh thần, lại sáp lại lần nữa: "
" Ngươi không nói cho ta ngươi muốn làm gì, ta làm sao giúp ngươi? "
Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, gằn từng tiếng mở miệng nói:
" Ta là một người đơn thuần, xin huynh đừng nghĩ ta bẩn thỉu như vậy."
Khuôn mặt Bạch Trúc cứng đờ, suýt nữa thì trực tiếp ngã xuống đất, càng quá đáng hơn là, Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc hết sức phối hợp, lấy một bộ sao ngươi lại xấu xa như vậy, lại đem người đơn thuần như tiểu thư nhà ta, nghĩ phức tạp như vậy.
Bạch Trúc nghẹn nửa ngày, không nói tiếp được nữa, vốn không tính hỏi lại, có điều Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, ngôn ngữ ôn nhu, thần thái nghiêm túc:
" Từ trước đến nay ta vẫn có giao hảo với Tôn tỷ tỷ, nàng chiếu cố ta như thế, sao ta có thể không cảm ơn nàng? Tự nhiên hi vọng có thể hồi báo nàng thật tốt."
Tuy rằng Bạch Trúc rất muốn tin tưởng Mộc Tịch Bắc thật sự cảm động và nhớ nhung ân tình của Tôn Lộ, nề hà hắn chính là không có cách nào tin được, nữ nhân này, mới không làm loại chuyện này đâu, huống chi Tôn Lộ hãm hại nàng như vậy, sao nàng có thể dễ dàng buông tha nàng ta chứ!
Quả thật, Mộc Tịch Bắc độ lượng cực nhỏ, có thù tất báo, huống chi Tôn Lộ đã từng kêu gào muốn biến nàng thành người lợn đây.
" Vậy ta giúp ngươi làm việc này, ngươi báo đáp ta thế nào? "
Bạch Trúc lần nữa đặt câu hỏi.
" Ngươi muốn như thế nào?"
Mộc Tịch Bắc cũng biết, chuyện này ít nhiều có chút mạo hiểm, nếu ở bên ngoài đại lao còn dễ nói, có điều nàng đoán chừng, đợi đến sau khi Hoàng đế phán định, sẽ trực tiếp hạ lệnh xử tử, không kịp chuyển dời đến đại lao Hình bộ, cho nên chỉ có thể tìm người thay thế tạo ra cái ૮ɦếƭ giả cho Tôn Lộ, âm thầm chuyển Tôn Lộ sang địa điểm khác, nên Bạch Trúc đòi hỏi nàng hồi báo, thật ra nàng cũng không ngoài ý muốn.
" Không bằng ngươi lấy thân báo đáp đi? "
Bạch Trúc trêu chọc mở miệng.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày:
" Vậy ta thua thiệt thật lớn. "
Ân Cửu Dạ âm thầm đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn thấy giữa Mộc Tịch Bắc cùng Bạch Trúc thân mật như có như không, khí tức cường đại, ánh mắt yên lặng, chỉ nói với Sơ Nhất:
" Đi thăm dò Bạch Trúc. "
Bạch Trúc nhạy cảm phát hiện một cỗ sát khí cường đại, trong nháy mắt ngước mắt, lại chỉ thấy được một bóng đen chợt lóe mà qua, cái gì cũng không tìm thấy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Mộc Tịch Bắc một lần nữa phóng ánh mắt tới hai người đang quỳ trên mặt đất, bởi vì quỳ thời gian quá lâu, cái ௱ôЛƓ của Tôn Lộ vừa mới chịu qua trượng hình lại đầm đìa máu tươi, máu loãng thấm qua quần tách tách nhỏ xuống trên mặt đất sạch sẽ, sắc mặt càng phát ra tái nhợt, dẫn tới đám người nghị luận ầm ĩ.
Tôn Lộ ném ánh mắt cầu cứu tới Trừng Giang Hầu, Trừng Giang Hầu lại gian nan quay đầu đi, tuy rằng ông vẫn luôn yêu thương nữ nhi này, thế nhưng nếu như giữa Trừng Giang Hầu phủ cùng Tôn Lộ phải chọn một cái, ông nhất định sẽ lựa chọn Trừng Giang Hầu phủ.
Trong mắt Tôn Lộ tràn đầy không dám tin nhìn phụ thân luôn luôn yêu thương chính mình, càng không rõ vì sao ông ngay cả liếc mắt nhìn mình một chút cũng không muốn, chẳng lẽ đã từng sủng ái đều là giả, trong nháy mắt Tôn Lộ có chút điên cuồng.
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần có một biện pháp. "
Một đại thần nhìn thấy Hoàng đế thật lâu không thể quyết định, không khỏi mở miệng nói.