Ai là người hạ độcLư gia không phải ai khác, chính là gia tộc vĩ đại ở Tây La, được mọi người ca tụng, chủ yếu bắt nguồn từ hai điểm, một là cầm nghệ của Lư gia tự nhận thiên hạ nhất tuyệt, hai là kiếm thuật của Lư gia đồng dạng vấn đỉnh thiên hạ.
Tất cả người Lư gia, bất luận nam nữ, đều biết đánh đàn múa kiếm, một đàn một kiếm này, đều là chỗ hay của quân tử, mỹ nhân ngồi đàn, anh hùng múa kiếm, vừa nhắc đến việc này, liền làm người ta cảm thấy Lư gia là gia đình quân tử, hành vi tự nhiên cũng quân tử, được thiên hạ tán dương.
Lư gia thu nhận đệ tử không nhiều, nhưng tất cả đều là cao thủ, ít nhất khi ra tay, chưa từng có địch thủ, mà một câu của Ngũ Y Nhân thật sự khiến Mộc Tịch Bắc đồng thời đối đầu với cả hai nhà là Tề gia và Lư gia.
Mộc Tịch Bắc cười càng sâu, người khác không biết, Lư gia này nàng lại biết rất rõ, lúc trước Lư gia có giấu Đạp Ca bảo kiếm, lúc ấy chỉ nói nếu ai có thể thắng gia chủ Lư gia, thì có thể lấy Đạp Ca đi.
Ngay lúc đó bàn tay Tịch Tình trắng nõn kinh hồng, vừa hay thắng được gia chủ Lư gia ở trước mặt mọi người, không khỏi làm Lư gia mất hết thể diện, quân tử đoan chính, lúc ấy Lư gia cũng đành chấp nhận, chẳng qua lúc ấy Tịch Tình vì muốn cho An Nguyệt Hằng một kinh hỉ, cũng không nói ra thân phận của mình.
Chỉ không ngờ, tới lúc mọi người tán đi, Lư gia lại trở mặt vô tình, không chịu nhận nợ, chỉ nói Tịch Tình cầm nghệ quá cao, thật sự nguy hại đến uy danh Lư gia, chỉ khi nào nàng không thể chạm vào huyền cầm nữa, bảo đảm uy vọng của Lư gia, mới chịu đưa bảo kiếm cho nàng.
Lúc ấy Mộc Tịch Bắc đã hứa cả đời này sẽ không tiếp tục đánh đàn nữa, nhưng gia chủ Lư gia lại không chịu buông tha, chỉ nói nếu Tịch Tình muốn rời đi, thì sẽ không làm khó nàng, nhưng nếu muốn mang bảo kiếm đi, nhất định phải tự chặt hai ngón tay, dùng việc này để chứng minh từ nay về sau không bao giờ ᴆụng vào huyền cầm nữa, như vậy mới không uy Hi*p đến địa vị Lư gia.
Hai ngón tay của Tịch Tình lúc ấy chính là bị chặt như vậy, đủ để thấy được Lư gia căn bản không phải gia đình quân tử gì, mà là hành vi vô cùng tiểu nhân, lại ra vẻ đạo mạo, thật đáng xấu hổ. Huống chi, người bên ngoài không biết, Mộc Tịch Bắc lại biết, qua nhiều năm như vậy, mỗi khi có ai có cầm nghệ cao siêu, thì có thể cùng Lư gia bàn luận một hai, Lư gia sẽ phái người hạ bái thi*p, nói là luận bàn, nhưng không lâu sau, những người kia sẽ luôn vì một số nguyên nhân nào đó mà tay bị đả thương, rốt cuộc không chạm vào đàn được nữa, cũng không thể luận bàn cùng Lư gia nữa.
Không cần phải nói, đây đều do Lư gia gây nên, chẳng qua người ngoài nhìn vào, lại chỉ cho rằng những người đó mua danh chuộc tiếng, căn bản chính là có tiếng không có miếng, sợ hãi Lư gia khiêu chiến, mới cố ý lấy cớ hai tay bị thương, thật ra nào phải như vậy, rõ ràng chính là Lư gia cố tình làm hại người ta trước.
Mà lời hôm nay của Ngũ Y Nhân, bất luận ra sao Mộc Tịch Bắc đều đã đắc tội với người ta, nếu thắng Tề phi, như vậy chắc chắn sẽ bị Tề phi rất hay ghen tị ghi hận trong lòng, mà cầm nghệ của Tề phi là do Lư gia dạy, cũng đại biểu cho mặt mũi của Lư gia, tự nhiên cũng sẽ bị Lư gia coi là cái đinh trong mắt.
Đương nhiên, nếu Mộc Tịch Bắc thua, vậy cũng không được, dù sao Tôn Lộ chụp cái mũ lên đỉnh đầu, ít nhiều gì cũng đại biểu cho mặt mũi của Đế Vương, nhưng lại bại bởi một vị phi tử của Hoàng Đế, điều này sẽ khiến trong lòng Hoàng đế nhất định không vui, không khỏi cảm thấy mất mặt.
Cho nên cục diện bắt đầu quỷ dị, Mộc Tịch Bắc đàn cũng không được, không đàn cũng không được, đàn tốt không được, đàn không tốt càng không được!
Hiếm khi Mộc Chính Đức nhăn mày thành bộ dáng này, cũng không hoàn toàn là vì cục diện hiện tại, mà là nhiều người như vậy nhưng đều nhằm vào Mộc Tịch Bắc, điều này khiến ông cảm thấy rất khó chịu, bảo bối mà mình một lòng muốn bảo hộ lại bị người thiết kế như thế, ông thật sự không biết, khi nào thì phủ Thừa Tướng lại dễ bị Ϧóþ như vậy!
Mộc Chính Đức đứng dậy, vừa muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại vượt lên trước một bước, tươi cười nói với Hoàng đế:
" Cầm nghệ của Tề phi nương nương chính là xuất từ Lư gia, tất nhiên là không ai bằng, sở dĩ thần nữ nói chỉ tấu đàn vì người cao quý nhất, chẳng qua hết thảy là vì xuất phát từ trái tim của thần nữ, trái tim chính là vô giá, mới đầy đủ trân quý."
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, hai nhà này vốn là cừu nhân của nàng, nàng tự nhiên không sợ các nàng lại ghi hận thêm một phần, cho dù nàng cố ý nhường nhịn, sẽ chỉ làm các nàng càng thêm vênh váo hung hăng, ngược lại lại khiến Tôn Lộ thành công, cảm thấy mình mềm yếu dễ bắt nạt. Chẳng qua hiện nay coi như là ngoài miệng chiếm tiện nghi, người khác cũng chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi, lại tùy tiện như thế, chỉ có chờ đến khi thực lực bày ra, người khác mới có thể tin phục!
Mộc Chính Đức thấy Mộc Tịch Bắc mở miệng, thì lại ngồi xuống, Mộc Tịch Bắc nói một phen cũng mơ hồ không rõ, đầu tiên là khen ngợi cầm nghệ Tề phi xuất từ Lư gia thì không có ai bằng, cứ như vậy cho dù mình thua cũng là điều bình thường, sau đó vì vãn hồi mặt mũi Hoàng đế, còn nói cầm nghệ của mình sở dĩ trân quý như thế, không tuỳ tiện tấu đàn, cũng không phải vì kỹ thuật cao siêu, mà là vì đàn tùy tâm mà sinh, mới thực sự trân quý.
Tôn Lộ nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh không biến hóa chút nào của Mộc Tịch Bắc, không khỏi phẫn hận, dựa vào cái gì mà đến tình trạng như thế này rồi mà nàng ta còn có thể thản nhiên như vậy, loại thời điểm này nàng ta không phải nên đau khổ cầu xin tha thứ, tuyên bố mình không biết đàn sao! Không phải nên thất kinh, sợ hãi vạn phần sao! Nàng thật sự phẫn hận khi không thể nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Mộc Tịch Bắc.
Còn Tề phi lại cười khinh miệt, nàng tự xưng là cầm nghệ ở trong thiên hạ này chưa từng có địch thủ, nghĩ đến lời này của Mộc Tịch Bắc chẳng qua là vì sợ thua quá khó coi, tìm về cho mình chút mặt mũi thôi.
Ngũ Y Nhân an tĩnh nhìn toàn bộ sân viện, dường như hết thảy nơi này đều nằm trong mưu đồ của nàng, tâm tư Tôn Lộ nàng hiểu được, đơn giản là muốn làm cho Mộc Tịch Bắc xấu mặt, đắc tội Hoàng đế thôi, nhưng hiện tại nhìn thấy con ngươi của Mộc Tịch Bắc cười thành hai khe hở hẹp dài, Ngũ Y Nhân ẩn ẩn cảm thấy Tôn Lộ sợ là thất sách.
An Nguyệt Hằng hơi nâng lên ánh mắt, nhìn về phía nữ tử gầy yếu đứng ở trước mặt mọi người, một thân váy dài sắc phù dung, màu xanh đậm không có tay áo nhỏ, hai con ngươi mỉm cười, khóe miệng hơi giương lên, cứ như vậy tự nhiên đứng ở nơi đó, mềm mại ôn hòa, phảng phất chỉ cần ai nói chuyện thanh âm lớn một chút, thì có thể doạ nàng thất kinh.
An Nguyệt Hằng tiếp tục cúi mắt xuống, xưa nay hắn vốn thích nữ tử mềm mại nhu thuận, trong nhà cũng có không ít người như vậy, nhưng thời gian lâu, hắn lại cảm thấy nữ tử như vậy thật sự không đủ tư cách cùng hắn quan sát thiên hạ, Mộc Tịch Bắc ở trong mắt hắn cũng giống như vậy, cùng những nữ tử kia không có gì khác biệt, không dậy nổi hứng thú gì cả.
Trong lúc lơ đãng, hắn nghĩ tới nữ tử đã ૮ɦếƭ kia, trong lòng dâng lên một tia không vui, kỳ thật ở sâu trong nội tâm, hắn đối nữ tử kia có thêm một tia sợ hãi, cặp mắt sáng ngời thật sự quá mức thấu triệt, khiến hắn chột dạ, năng lực của nàng càng làm cho hắn kinh tâm, nàng cũng biết quá nhiều bí mật, điều này khiến hắn không thể không Gi*t ૮ɦếƭ nàng!
Trong chớp mắt An Nguyệt Hằng cúi mắt, tầm mắt Mộc Tịch Bắc khẽ quét qua, hơi nhếch miệng, lần đầu tiên cười vui vẻ như thế, An Nguyệt Hằng, đã lâu không gặp.
" Lời này của Mộc tú nữ nói rất đúng! Không chỉ có dáng người xinh đẹp, mà còn có một trái tim linh lung! Quả thực không sai! "
Trong mắt Hoàng đế ngập tràn tán thưởng, không ai có thể sờ được tâm tư Đế Vương.
Mộc Tịch Bắc cúi thấp đầu không nói tiếp nữa, tuổi tác của Hoàng Đế còn lớn hơn Mộc Chính Đức, ngay cả nhỏ tuổi như nàng đều không buông tha, quả thật không phải thứ gì tốt, quyền mưu a, từ trước đến nay không hỏi nhân quả, chỉ hỏi kết cục.
" Bệ hạ, hay là mau bắt đầu đi, thần nữ không thể chờ được rồi!"
Tôn Lộ không muốn Mộc Tịch Bắc trở thành tiêu điểm của mọi người, lại bất mãn Hoàng đế tán thưởng, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười mở miệng nói.
" Đã như vậy, thì Tề phi tới trước đi! Cầm nghệ của Tề phi năm đó chính là Đế đô nhất tuyệt a!"
Hoàng đế gật gật đầu, mở miệng nói.
Trong lòng Tôn Lộ thắt chặt, rõ ràng nàng điều tra được Mộc Tịch Bắc ngay cả huyền cầm đều chưa từng sờ qua, nàng cũng không tin nàng ta có thể trống rỗng mà diễn tấu ra một khúc đàn, cho dù nàng xảo ngôn lệnh sắc, không nên tấu quá tốt, nhưng nếu quá kém thật sự cũng không thể nào nói nổi đi!
( xảo ngôn lệnh sắc trong câu " Xảo ngôn, lệnh sắc, tiểu hỉ nhân "nghĩa là
: Trong những người có lời nói khéo léo, đáng mặt hiền lành, thì ít có kẻ nhân từ)
Tề phi diễn tấu là một khúc Phượng Cầu Hoàng, phối hợp giọng nói trong trẻo, quả thật làm cho tâm thần người ta thất lạc, xa xa nhìn lại, xinh đẹp đoan trang, mặt tựa phù dung, đẹp đến mức không giống phàm nhân.
Tiếng ca uyển chuyển, tiếng đàn du dương, mọi người nhất thời đều đắm chìm trong tình yêu động lòng người kia, phảng phất như được nhìn thấy tình cảnh lửa nóng cầu yêu, từ khi thiếu nam mới gặp thiếu nữ tim đập thình thịch, ngập tràn yêu thương, đến thiếu nữ đỏ mặt ngượng ngùng, lớn mật đi theo, cứ thế về sau song song bỏ trốn, phần thản nhiên của thiếu nữ làm người bán rượu, dường như mọi người đã được chứng kiến cuộc tình này từ đầu đến cuối.
Phượng ngẩng đầu, hoàng tê minh, một phượng một hoàng trên không trung chơi đùa, giao gáy triền miên, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ. Trong lòng mọi người thở dài một hơi, bây giờ còn có mấy phần tình yêu đơn giản hồn nhiên như vậy, còn có mấy người tình nguyện vứt bỏ vinh hoa phú quý thề ૮ɦếƭ đi theo thiếu nữ, Tề phi mượn khúc đàn này để biểu thị một tấm chân tình với Hoàng đế, mặc kệ phần tình cảm này là thật hay là giả, tối thiểu ở trước mặt nhiều người như vậy, mãnh liệt thỏa mãn lòng hư vinh của Hoàng đế, đây cũng là thành công.
Một khúc kết thúc, ý nhị kéo dài, mọi người không khỏi cảm thấy máu toàn thân giống như bắt đầu sôi trào, thiếu nữ thì xấu hổ e lệ nhìn Hoàng đế, nam tử thì lại nhớ tới tình yêu của đời mình, đã bỏ lỡ nữ tử kinh diễm.
Qua một lúc lâu, Ngũ quý phi dẫn đầu vỗ tay:
" Cầm nghệ của Tề phi tỷ tỷ quả nhiên y hệt năm đó, đời này của muội muội sợ là theo không kịp!"
" Muội muội đang nói chi vậy, chỉ cần dung mạo này của muội muội, dù tỷ tỷ có đem huyền cầm bắn ra hoa, cũng không so được với muội muội. "
Tề phi đi xuống, đáp lại lời nói của Ngũ Y Nhân.
Trong cung này, hai người bọn họ tranh đấu cho tới bây giờ đều chưa từng đứt đoạn, lời này của Tề phi tự nhiên cũng ngầm trào phúng Ngũ Y Nhân chỉ có mỹ mạo, là cái bài trí.
" À? Tỷ tỷ đang cảm thấy mình tuổi già sắc suy? Chỉ có thể dựa vào tài nghệ đánh đàn mới có thể sống qua?"
Ngũ Y Nhân lãnh đạm trả lời.
Tất cả đại thần thấy khói thuốc súng tràn ngập giữa hai người, không khỏi nói sang chuyện khác:
" Tề phi nương nương rốt cuộc là Lư gia dạy nên, cầm nghệ quả thật khiến người ta như si như say a!"
" Đúng vậy đúng vậy, ta thấy cho dù cầm nghệ của tiểu thư Tướng phủ có cao tới đâu, cũng không thể so với nương nương."
" Đàn này là tùy tâm mà sinh, còn nương nương là lịch luyện nhiều năm mới có thành tựu bực này, Tướng phủ tiểu thư thật sự còn quá nhỏ tuổi, khẳng định là đàn không ra nội tình bực này."
Trong lúc nhất thời dường như mọi người cũng đã chắc chắn rằng Mộc Tịch Bắc sẽ không thắng được, dù sao cầm nghệ của Tề phi tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, mọi người thật sự không tin một nữ tử chỉ mới mười ba tuổi có thể so sánh với Tề phi công lực thâm hậu.
Tôn Lộ nghe những lời này trong mắt càng đắc ý, chờ mong Mộc Tịch Bắc xấu mặt, đợi cho Mộc Tịch Bắc đàn không tốt, nàng lại đi bỏ đá xuống giếng, nàng nhất định phải hảo hảo hỏi nàng ta một chút, rốt cuộc vì sao lại lấy ra khúc nhạc như vậy lừa gạt mọi người, chẳng lẽ trong lòng nàng, Hoàng đế căn bản không xứng với người cao quý nhất? Chỉ cần lời này vừa ra, sợ đến lúc đó cho dù Hoàng đế muốn che chở nàng, nhưng vì mặt mũi, bao nhiêu cũng không dễ dàng cho xong việc.
Ngũ Y Nhân cùng Tề phi thấy vậy cũng không tiếp tục mở miệng nữa, dừng chiến nghỉ ngơi, dù sao chiến tranh giữa các nàng cũng không ít hơn, cũng không nhất thời nóng lòng, chẳng bằng nhìn Mộc Tịch Bắc không biết trời cao đất rộng này thì hơn.
Hoàng đế cũng hợp thời mở miệng:
" Mộc tú nữ, ngươi cũng khảy một bản đi, Tề phi nàng đánh đàn từ thuở nhỏ, niên kỷ lại dài hơn ngươi rất nhiều, cho dù ngươi thua cũng không ảnh hưởng toàn cục."
Mộc Tịch Bắc đi ra phía trước, hơi hành lễ, một đôi mắt sáng kinh người.
" Thần nữ tuân chỉ."
Lễ xong thì xoay người ngồi lên vị trí vừa rồi của Tề phi, nhìn đàn cổ khảm bạch ngọc một chút, hài lòng nhíu nhíu mày.
Hoàng Đế hướng người về phía trước dò xét, lại mở miệng hỏi thăm:
" Ngươi đang muốn tấu khúc gì vậy?"
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
" Thần nữ tấu khúc Quảng Lăng Tán."
" Ồ? Quảng Lăng Tán cũng không phải bằng tuổi ngươi có thể khống chế, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? "
Ánh mắt Hoàng đế sâu hơn một chút.
Tề phi khinh thường mở miệng nói:
" Bằng nàng cũng muốn tấu Quảng Lăng Tán, cũng đừng tấu thành tà âm."
Ngũ Y Nhân lại không cho là vậy, Mộc Tịch Bắc này hoặc thật sự là không biết trời cao đất rộng, hoặc là tâm kế thâm trầm, nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng nàng nhìn ra, rõ ràng Mộc Tịch Bắc không phải loại thứ nhất.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nữ tử đang cười yếu ớt kia, nghĩ đến nữ tử này lại muốn đàn Quảng Lăng tán, một đám mãn nhãn không dám tin, này thật sự là quá cuồng vọng đi, phần trước Quảng Lăng Tán ai oán phiền muộn, nhưng phần sau phân tranh nổi lên bốn phía, sát khí rất nặng, một nữ tử nho nhỏ bên trong khuê phòng làm sao khống chế được, thật sự quá tùy tiện.
" Thần nữ nói qua, khúc tùy tâm sinh, có thể khống chế hay không, Bệ hạ nghe xong thì biết."
Mộc Tịch Bắc không kiêu ngạo không tự ti, cũng đã bắt đầu kích thích dây đàn.
Lại nhìn qua, mọi người chỉ cảm thấy Mộc Tịch Bắc thật sự là một nữ tử mềm mại vô hại, dáng dấp như vậy, khiến cho trái tim người ta lập tức mềm nhũn, trong lúc nhất thời trong lòng lại bắt đầu giải vây cho Mộc Tịch Bắc, nữ tử chọc người thương yêu như vậy không thể thắng thì không thể thắng thôi, rõ ràng niên kỷ còn nhỏ như vậy, thắng được mới không bình thường.
Bàn tay trắng nõn tung bay, trâm cài tóc trên đầu hơi lắc lư, cái bóng bị ánh mặt trời chiếu trên mặt đất cũng lắc lư theo, từ xa nhìn lại chiết xạ kim quang chói mắt, đoạn đầu Quảng Lăng Tán thảm thiết thê lương, mang theo hận ý mơ hồ. Khiến cho người ta vừa nghe chỉ cảm thấy trái tim đau đớn khó nhịn, đầy rẫy thê lương.
Thời gian dần trôi qua, khí thế quanh thân nữ tử đột nhiên bắt đầu xơ xác tiêu điều, ai oán phiền muộn lúc trước dần dần tiêu tán thành vô hình, đập vào mặt lại là sát khí nồng đậm, làm cho người ta thấy rất áp lực, nhìn về phía nữ tử, quanh thân nữ tử phảng phất như bay lên vô số mũi tên nhọn, tản ra hàn quang lạnh lẽo, vận sức chờ phát động.
Lúc này An Nguyệt Hằng mới hơi ngước mắt, nhìn lại nữ tử ở giữa đài, làn da nữ tử trắng nõn, dưới ánh mặt trời cực kì trong suốt, hiện ra óng ánh, hai mắt cụp xuống, vẻ mặt chuyên chú, lại vẫn khiến người ta cảm nhận được sát khí nghiêm nghị như cũ.
An Nguyệt Hằng không biết là, trong cặp mắt đang cúi xuống kia, đang tán ra hàn quang như bức tranh bằng bạc nổ tung!
Mộc Chính Đức lộ ra nụ cười hồ ly, Bắc Bắc cho ông kinh hỉ thật sự không ít, không khỏi lại bày ra bộ dạng cáo già, Bắc Bắc của ông đúng thật không đơn giản, xem ra hiểu biết của mình thật sự không đủ.
Tôn Lộ từ trong nháy mắt hai tay Mộc Tịch Bắc đặt trên dây đàn, sắc mặt liền xảy ra biến hóa, dáng vẻ thành thạo đó làm sao có thể là người chưa từng chạm qua đàn bao giờ! Trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, rốt cuộc Mộc Tịch Bắc đã lừa gạt tất cả mọi người như thế nào, nhìn dáng vẻ trước đó của Mộc Chính Đức, rõ ràng cũng biết Mộc Tịch Bắc đánh đàn không tốt, lời cam đoan của dì còn văng vẳng bên tai, nhưng tất cả mọi người sai lầm rồi, rốt cuộc tiện nhân Mộc Tịch Bắc này đã qua mắt tất cả mọi người như thế nào!
Nàng không cam tâm, không cam tâm! Chẳng qua nàng nhẫn, nàng cũng không tin hôm nay không lật đổ được tạp chủng Mộc Tịch Bắc này!
Theo sát khí dâng lên khúc nhạc dần dần hỗn loạn, lòng của mọi người cũng bị va chạm thật mạnh, vô số đôi mắt mang theo thăm dò nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nữ tử mềm mại như vậy lại có thể tấu ra khúc nhạc sát phạt tùy ý như vậy, quả thực có thể được xưng hai chữ " kinh diễm ", trái tim An Nguyệt Hằng cũng có chút trầm xuống, sát ý đập vào mặt cùng khí tức ngột ngạt khiến hắn hơi biến sắc.
Quảng Lăng Tán giảng thuật là chuyện xưa ở thời kỳ Hàn Quốc, Nhi*p Chính lập chí báo thù, vào núi học đàn mười năm, thân thành tuyệt kỹ, danh dương Hàn Quốc, sau đó bị Hàn vương triệu vào trong cung diễn tấu, cuối cùng ám sát thành công, mình cũng hủy dung mà ૮ɦếƭ.
Dõng dạc, khí thế bàng bạc, biểu đạt sự chịu nhục mười năm chỉ vì bền bỉ báo thù, cùng với quyết tuyệt báo thù không tiếc hủy dung rồi ૮ɦếƭ, Quảng Lăng Tán có thể nói là nhạc khúc cổ cầm duy nhất mà bên trong có khí thế chiến đấu sát phạt, từ lúc đầu phiền muộn ai oán, đến cuối cùng trào dâng nổi lên bốn phía, lại đến cuối cùng quyết tuyệt báo thù, diễn biến kịch liệt từng bước một.
Mọi người nghe rất chuyên chú, nhưng cũng rất kinh tâm, vốn tưởng rằng khúc nhạc này nhất định sẽ nôn hết tâm huyết của nữ tử kia, nếu không sát khí nồng đậm cùng quyết tuyệt kia phải giải thích như thế nào đây, nhưng nhìn về phía nữ tử gầy yếu kia, lại chỉ nhắm chặt hai mắt, mười ngón tung bay, từng ngón đều hóa thành lưỡi dao, dùng âm để Gi*t, ngay cả dây đàn đều phát ra hàn quang, nhìn thấy mà kinh hãi, không có nửa phần dễ chịu.
Cuối cùng, rốt cục âm thanh hỗn loạn đã kết phần cuối, một khúc kết thúc, trái tim căng thẳng của mọi người cũng dần dần buông lỏng, một đám không khỏi thở dốc thật mạnh.
Mộc Tịch Bắc cũng không lập tức đứng dậy, chỉ cúi thấp mắt xuống, thu liễm khí thế trên người, khúc Quảng Lăng Tán chính là tiếng lòng của nàng, đời này, nguyện hóa thành ác quỷ, nguyện không được yêu thương, nguyện hủy hết dung nhan, nguyện bệnh tật quấn thân, nàng chỉ cần, bọn họ chịu đủ tra tấn mà ૮ɦếƭ!
Toàn trường yên lặng hồi lâu, con ngươi Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, vô cùng kinh hỉ, nhưng cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu, thủ khúc này, ông nghe hiểu được, chỉ không biết Bắc Bắc cực hận ai, mà quyết tuyệt như vậy!
Tôn Lộ nhìn thấy mọi người khi*p sợ, sắc mặt càng phát ra khó coi, từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành xanh, móng tay bấu chặt nha hoàn bên cạnh mình, nha hoàn kia cũng không dám né tránh, lại càng không dám phát ra một chút thanh âm nào, chỉ cúi đầu chịu đựng đau đớn.
Tôn Lộ thở dốc càng ngày càng nặng, đủ để thấy được tức giận xác thực không nhẹ, " Rắc " một tiếng, không ngờ dùng lực quá mạnh, móng tay thật dài bị gãy, nàng đau đến suýt nữa thét lên chói tai, nàng thật sự không ngờ, chính mình một lòng muốn nàng ta đắc tội Hoàng đế, lại không tưởng được ngược lại lại khiến cho nàng ta kỹ kinh tứ tọa ( bản lĩnh kinh động tứ phía) ! Sợ là kể từ hôm nay, đại khái Mộc Tịch Bắc sẽ muốn quan mãn kinh hoa đi!
Mọi người rốt cục hoàn hồn, xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sững sờ nhìn nữ tử ở giữa đài vẫn mềm mại như cũ, nói không nên lời là tư vị gì, những người lúc trước lên tiếng gièm pha Mộc Tịch Bắc cùng giễu cợt Mộc Chính Đức, lại cảm thấy như bị đánh một cái tát thật mạnh vào trên mặt bọn họ vậy.
Cuối cùng, vẫn là Hoàng đế mở miệng trước tiên, chẳng qua trong mắt sắc lại mang theo một tia thâm ý, cũng không biết thủ khúc này của Mộc Tịch Bắc khiến ông ta sinh ra cảm tưởng như thế nào:
" Nữ nhi Thừa tướng quả thật danh bất hư truyền a, khúc tùy tâm sinh, xem ra là Trường Giang sóng sau đè sóng trước rồi!"
Một câu của Hoàng đế, đã định thắng thua của cuộc tỷ thí này, người bên ngoài đều không có ý kiến khác, Tề phi cắn nát răng ngà, hai mắt trợn tròn, nàng xuất sư từ Lư gia, thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, lại bại bởi một tiểu nha đầu mới mười ba tuổi, quả thật vô cùng nhục nhã!
Mọi người lúc này cũng phụ họa:
" Đúng vậy đúng vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng, Thừa tướng Đại nhân thật có phúc."
" Quả thật như thế mà, tuổi còn nhỏ đã có tài nghệ như thế, quả nhiên không tầm thường!"
" Ngũ tiểu thư này, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có thành tựu! "
Mọi người sửa lại lời nói lúc trước, đều nhao nhao tán dương, Hoàng đế và An Nguyệt Hằng đều đang nghĩ cùng một sự kiện, nữ tử này đã nói khúc tùy tâm sinh, như vậy rốt cuộc là nàng hận ai? Tuổi nhỏ như vậy mà đã có quyết tuyệt như thế, vậy rốt cuộc cừu nhân là ai? Mà cừu nhân này rốt cuộc là cừu nhân của nàng, hay là cừu nhân của phủ Thừa Tướng?
Hoàng đế lại càng lo lắng, mục đích Mộc Tịch Bắc tiến cung rốt cuộc là vì cái gì, nghe nói trước đó Mộc Chính Đức đã sớm cho người thay thế nó đi, nhưng vì sao thiếu nữ này lại muốn tiến cung? Chẳng lẽ cừu nhân chính là Hoàng đế ông? Phủ Thừa Tướng rốt cuộc là minh hữu của ai, một chuỗi vấn đề không khỏi làm Hoàng đế sinh ra một hồi lo lắng!
Lúc này, trong thạch động sau núi giả, một nam tử mặc áo đen trên mặt mang theo mặt nạ dữ tợn, đưa lưng về phía mọi người, lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như quỷ mị, không phát ra một chút thanh âm nào.
Ân Cửu Dạ cũng không biết sao mình lại đến đây, hắn chỉ muốn gặp nàng một lần, không khống chế được muốn nhìn nàng một chút, nghe xong tiếng đàn, trái tim hắn không khỏi xuất hiện gợn sóng, đồng dạng là đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai có thể khiến nàng hận thấu xương, xoay người, lần nữa nhìn thật sâu mắt nữ tử kia.
Mộc Tịch Bắc đi rồi, nàng vẫn sống tốt, cho dù âm mưu khắp nơi, nàng vẫn thành thạo như cũ.
Mộc Tịch Bắc đi rồi, hắn sống cũng không tốt, y như dĩ vãng không có cảm xúc, mỗi ngày không ngừng thử nghiệm, lại càng khiến hắn cảm thấy mình như là cái xác không hồn, không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ rồi.
Quyến luyến nhìn thoáng qua nữ tử mặt mày mỉm cười mang theo sát ý, lẳng lặng trở về U Minh viện.
Nhìn thấy từng người vì Mộc Tịch Bắc lớn tiếng khen hay, lòng Tề phi tràn đầy ghen tị, cái khăn trong tay bị vặn thật chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, rốt cuộc nàng ta làm sao làm được, thủ khúc kia cho dù là nàng tấu, trái tim sợ cũng sẽ lao lực quá độ, nhưng nhìn nữ tử mềm mại kia xem, vẫn cười nhu hòa như cũ, nheo lại mắt che khuất mũi nhọn trong đó.
Tề phi vừa muốn mở miệng, lại phát giác trước mắt tối sầm, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh!
Mọi người sắc mặt kinh hãi, thật sự không rõ sao lại xảy ra chuyện như vậy, cả đám đều đứng dậy nhìn xung quanh, Hoàng đế lập tức mở miệng:
" Nhanh, ngự y! Mau nhìn xem Tề phi bị làm sao vậy!"
Trong những người theo đến có cả ngự y, vừa nghe bị điểm danh, vội vàng tiến lên bắt đầu bắt mạch cho Tề phi.
Mọi người cũng đi theo sau lưng Hoàng đế, khi đi tới gần, tự giác làm thành một vòng, cũng không dám thở mạnh, lấy Hoàng đế cầm đầu, đều chờ ngự y cho ra một câu trả lời chắc chắn.
Nửa ngày qua đi, ngự y nhanh chóng rút ra mấy cây ngân châm, phân biệt đâm vào mấy huyệt vị của Tề phi, sau đó để đồ đệ lấy 乃út mực ra, nhanh chóng kê phương thuốc:
" Đi dựa theo toa thuốc này bốc thuốc, sau đó lửa nhỏ nấu chậm."
Tôn Lộ cũng mang khuôn mặt khó hiểu nhìn miệng Tề phi đột nhiên phun máu tươi, cùng phụ thân mình liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Sau khi Ngự y làm xong hết thảy, thì xoay người quỳ gối trước mặt Hoàng đế:
" Hồi bẩm bệ hạ, miệng Tề phi nương nương phun ra máu tươi là dấu hiệu trúng độc, chẳng qua cũng may trúng độc không sâu, hơn nữa cứu chữa kịp thời, thế này mới không trở ngại, chỉ là vẫn cần điều dưỡng một đoạn thời gian."
" Trúng độc! "
Hoàng đế lặp lại hai chữ này, trong giọng nói lại mang theo chất vấn, ánh mắt có chút thâm trầm, Tề phi có thể tính là người Hoàng đế một mực che chở, bởi vì Tề gia còn chưa liên thủ với An Nguyệt Hằng, ông cũng cần dùng cái này đến kiềm chế Ngũ gia, tự nhiên là muốn mượn sức nhiều hơn.
Muốn nói Hoàng đế có hận An Nguyệt Hằng hay không, đó là chuyện không thể nghi ngờ, dù sao bản thân Hoàng đế đã gần bốn mươi tuổi, nhưng An Nguyệt Hằng chẳng qua chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, một Hoàng đế đã bốn mươi tuổi còn không thể nắm hoàng quyền ở trong tay, ngược lại rất nhiều chuyện phải nhìn sắc mặt An Nguyệt Hằng, làm sao có thể không hận!
Lẽ ra chỉ có tân đế đăng cơ, tuổi còn nhỏ, mới có chức vị Nhi*p Chính Vương, nhưng không biết An Nguyệt Hằng lung lạc tâm Tiên đế như thế nào, vậy mà lại cho vị Hoàng đế này một mao đầu tiểu tử giữ chức Nhi*p Chính vương, cái này bảo Đế vương có thể nào không tức, càng tức hơn là, tên Nhi*p Chính vương này còn tâm cơ thâm trầm, rất có thực lực, khiến Hoàng đế cảm thấy bị trói buộc, vô cùng khó chịu!
( Mao đầu tiểu tử: chỉ nam thanh niên tính tình bồng bột)
" Không biết Tề phi nương nương hôm nay đã từng dùng qua cái gì?"
Ngự y mở miệng dò hỏi cung nữ bên cạnh Tề phi.
Cung nữ kia hơi suy nghĩ, liền đáp lời:
" Lúc nương nương đi ra từ trong cung, bởi vì vội vàng trang điểm, nên chưa từng ăn qua thứ gì, chỉ có sau khi đến Bát Tiên Các, mới dùng chút điểm tâm nước trà."
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều rơi vào trên mặt bàn trước mặt Tề phi, Tôn Lộ như có điều suy nghĩ nhìn nhìn, rốt cuộc Tề phi đang yên đang lành làm sao lại trúng độc.
Sắc mặt Ngũ Y Nhân không hiện, nhưng trong lòng lại thầm nói, vận khí Tề phi thật đúng là tốt, cũng chỉ khẽ nhấp một ngụm nước trà, chỉ cần nhiều hơn một chút, nàng ta có thể đi đời nhà ma rồi! Chẳng qua, dù sao hạ độc ở trên miệng chén cũng không dễ, nàng thật sự cũng không trông cậy vào lần này có thể độc ૮ɦếƭ Tề phi.
Ngự y cẩn thận kiểm tra điểm tâm trên bàn, dùng ngân châm thử nghiệm, lại bốc lên một ít bột phấn ngửi ngửi mùi, sau đó lắc đầu với mọi người.
Trên mặt từng người đều rất nghiêm túc, chỉ nhìn xem, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ngưng trọng, tất cả đều chờ ngự y xem xét kết quả.
Ngự y vén tay áo lên, lại cầm ngân châm thử thử nước trà trong chén, ngân châm nhập vào trong nước trà, lại nhanh chóng biến thành màu đen, ngự y biến sắc, có chút lo lắng mở miệng nói với Hoàng đế:
" Khởi bẩm bệ hạ, chính là chén trà này có độc!"
Hoàng đế nhíu mày, tiếp tục mở miệng:
" Nhìn thử xem trong ấm trà có độc hay không?"
Thái y nghe lệnh liền làm, sau khi kiểm tra đo lường một phen thì mở miệng nói với Hoàng đế:
" Trong bình trà này cũng không có độc, chắc là có người hạ dược ở trong chén."
Ngũ Y Nhân thấy vậy lập tức đi lên phía trước, chủ động mở miệng, đánh đòn phủ đầu, gánh vác tội trạng:
" Hết thảy đều do thần thi*p sơ sẩy, do thần thi*p quản lý không tốt, mới hại Tề phi tỷ tỷ, còn mong bệ hạ trách phạt."
Sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm, chẳng qua cũng biết, việc này thật sự không trách Ngũ Y Nhân được, cũng không thể để đường đường Quý phi, lại tự mình đi chuẩn bị nước trà, bưng lên, cho nên trà này chỉ cần qua tay người khác thì sẽ có khả năng bị người hạ độc.
" Ái phi mau mau đứng lên, việc này cũng không trách nàng được, nàng lo liệu hậu cung vốn cũng không dễ, sao mọi chuyện đều xử lý thỏa đáng được! "
Mặc dù Hoàng đế không được sửa trị được Ngũ quý phi, nhưng không ngại cảnh cáo nàng một phen, chút chuyện nhỏ như vậy đều quản lý không được, hậu cung lớn như vậy làm sao yên tâm giao cho ngươi đây?
Trong lòng Ngũ Y Nhân trầm xuống, biết được nhất định là vì gần đây người Ngũ gia thúc giục Hoàng đế lập hậu thái quá, Hoàng đế mới cảnh cáo mình như vậy.
" Đợi cho việc này tra rõ chân tướng, thần thi*p tự nguyện chịu phạt, nguyện ý tự mình chiếu cố Tề phi tỷ tỷ, lấy đó làm thành ý."
Ngũ quý phi cũng không bởi vì lời nói của Hoàng đế mà có một tia không vui, có thể thấy được tâm kế rất sâu.
" Việc này để sau rồi nói, hôm nay có những ai đã từng tiếp xúc qua chén nước trà này!"
Hoàng đế mở miệng hỏi mấy cung nữ kia.
Mấy cung nữ áo trắng liếc nhau, sau đó cúi đầu, một người cung nữ cầm đầu tiến lên phía trước nói:
" Hồi bẩm bệ hạ, nước trà này là từ Ngự thiện phòng đi ra, trên đường do Ngự thiện phòng phái cung nữ Thúy nhi bưng lên, sau đó đến trên bàn chính là hai người Tôn tú nữ cùng Mộc tú nữ châm trà cho nương nương, bọn nô tì ở cách xa, cũng không biết được rốt cuộc là ai hầu hạ."
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên người Tôn Lộ cùng Mộc Tịch Bắc, trong ấm trà không có độc, liền chứng minh cung nữ dâng trà cũng không hạ độc, bởi vì lúc đi lên chén trà vẫn trống không, như vậy người duy nhất có thể tiếp xúc đến nước trà này chỉ có hai người Mộc Tịch Bắc và Tôn Lộ.
Hai mắt Mộc Chính Đức theo thói quen nheo lại, bất động thanh sắc, mà phụ thân Tôn Lộ Trừng Giang Hầu thì nhíu nhíu mày, rõ ràng là không vui khi nữ nhi mình bị cuốn vào trong chuyện này, lại càng lo lắng chuyện này có phải là có người nào thiết kế nữ nhi của mình hay không, nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, trong chớp mắt liền nhìn qua Ngũ Y Nhân.
Điều này không thể không khiến Trừng Giang Hầu hoài nghi, Ngũ Y Nhân và Tề phi từ trước đến nay đều đối đầu với nhau, rất có thể sẽ mượn tay người khác diệt trừ Tề phi, chẳng qua suy nghĩ lại một chút, quan hệ giữa Tôn gia và Ngũ gia coi như không tệ, nếu Ngũ Y Nhân muốn hãm hại, chắc hẳn không phải là nữ nhi của mình, ngược lại vị thứ nữ phủ Thừa Tướng mới càng có khả năng trở thành đối tượng cho Ngũ Y Nhân mưu hại.
Vừa nghĩ thông, Trừng Giang Hầu không khỏi thở dốc một hơi, nếu như mình không đoán sai, trong chuyện này nữ nhi của mình chẳng qua chỉ là vật làm nền thôi, hẳn không có vấn đề gì lớn.
Hoàng đế nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia thâm ý, sau khi trầm mặc một lát thì mở miệng nói:
" Vậy liền mời mấy ma ma đến lục soát hai vị tú nữ một chút, chứng minh trong sạch."
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không có lời gì để phản bác, dù sao người bị hạ độc là Tề phi, luôn luôn phải cho Tề gia một câu trả lời rõ ràng, hôm nay nơi này cũng không có đại nhân vật của Tề gia, tuy nhiên cũng có Bàng Chi, cách làm của Hoàng đế bọn họ nhất định sẽ trở về bẩm báo cho gia chủ Tề gia, nếu Hoàng đế có ý thiên vị hung thủ, Tề gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vương công công ở sau lưng Hoàng đế vẫy tay một cái, liền có thái giám tìm bốn ma ma tới, vừa nhìn thì biết phân vị không thấp.
" Hai vị tú nữ, mời. "
Một ma ma mặc áo màu đỏ sậm tay áo rộng dẫn đầu mở miệng, làm ra thủ thế, mời Tôn Lộ cùng Mộc Tịch Bắc tiến vào Phi Tiên Các ở phụ cận, hai người phân biệt bị đưa vào hai cái cửa đối diện, Mộc Tịch Bắc lạnh nhạt tiến vào bên trong, Tôn Lộ vẫn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo tia bất an.
" Tôn tú nữ, mời. "
Một vị ma ma thúc giục.
Trong lòng Tôn Lộ thấp thỏm, bởi vì nàng không biết chuyện này rốt cuộc là nhằm vào nàng, hay là nhằm vào Mộc Tịch Bắc, hiện nay địch nhân ở trong tối chỗ, ngay cả người nào nàng cũng không biết, làm sao có thể an tâm.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nàng cảm nhận được ánh mắt của Tôn Lộ phóng tới trước đó, trong đó mang theo tìm tòi nghiên cứu cũng mang theo bất an.
Ngũ Y Nhân im lặng đứng ở sau lưng Hoàng đế, lẳng lặng nhìn, không sai, nàng nghĩ nếu như không ngoài ý muốn thì cây trâm Bát Bảo linh lung bị tẩm độc ở trên đầu Mộc Tịch Bắc nhất định sẽ bị điều tra ra, những ma ma kia đều ở trong cung trà trộn nhiều năm, đương nhiên sẽ không sơ hở.
Hôm nay thời điểm Mộc Tịch Bắc vừa đến nàng đã bất động thanh sắc nhìn lướt qua, quả thật Mộc Tịch Bắc có đeo cây trâm kia, trừ phi nàng có thể biết trước, nếu không hôm nay tội định chắc rồi!
Tất cả mọi người ở ngoài cửa đều mang tâm tư chờ đợi, bởi vì quan hệ trọng đại, không người nào dám vọng thêm ngôn luận, việc này liên quan đến tam đại gia tộc mà không phải gia tộc bình thường, không có nhà nào dễ đắc tội cả.
An Nguyệt Hằng cũng chỉ lẳng lặng nhìn, nhưng trong lòng thì không biết suy nghĩ cái gì, đại khái đang suy nghĩ chuyện của Tề phi ai sẽ là người được lợi nhất, bị tra ra hung thủ là ai? Là ai lại phải giải quyết như thế nào, một lát quang cảnh, đã nghĩ tới rất xa.
Mà lúc này, bên trong gian phòng của Mộc Tịch Bắc, hai vị ma ma đang từ đầu đến chân kiểm tra toàn bộ vật phẩm trên người Mộc Tịch Bắc, tự nhiên cũng không bỏ qua hai cây trâm Bát Bảo linh lung, chỉ tiếc, phải cho Ngũ Y Nhân thất vọng rồi, Mộc Tịch Bắc đã sớm đổi đi, cây trâm kia căn bản không phải là cây trâm mà Ngũ Y Nhân đưa tới, nàng bảo Thanh Từ tìm người nhanh chóng phỏng chế, tính chất cực kém, chế tác cũng thô ráp, chẳng qua chỉ là thứ đồ có bề ngoài cực kỳ tương tự thôi, chỉ cần không đến gần nhìn kỹ, tự nhiên là nhìn không ra.
Trong cung này người thợ tài ba khéo léo rất nhiều, chỉ cần ngươi bỏ chút bạc, thì sẽ có người cho ngươi thứ ngươi cần.
" Mộc tú nữ, mời ૮ởเ φµầɳ áo xuống giao cho nô tỳ kiểm tra. "
Mộc Tịch Bắc cũng không cự tuyệt, trực tiếp ૮ởเ φµầɳ áo trên người xuống, giao vào trong tay ma ma, ma ma kia nói một tiếng " đắc tội ". Thì bắt đầu cẩn thận lật xem quần áo, nhìn xem có manh mối gì hay không.
Một vị ma ma khác thì kiểm tra giày Mộc Tịch Bắc, lúc nhìn thấy vết sẹo giao thoa dưới bắp chân, trong lòng nhảy dựng, lại thông minh lựa chọn không mở miệng ra, chỉ cẩn thận hơn rất nhiều.
Hai ma ma kiểm tra một hồi lâu, liếc nhau một cái, sau đó gật gật đầu, hầu hạ Mộc Tịch Bắc mặc quần áo vào, rồi thối lui đến một bên, cúi thấp đầu nói một tiếng:
" Mộc tú nữ, có thể."
Mà trong một gian phòng khác, hai vị ma ma cũng bắt đầu từ đầu tới chân kiểm tra toàn thân Tôn Lộ, tự nhiên cũng không buông tha những trang sức châu báu hoa mỹ kia.
Tôn Lộ không kiên nhẫn ngồi ở trên ghế, tùy ý hai vị ma ma kiểm tra đồ vật trên đầu, nhưng trong lòng có chút lo sợ bất an, không có từ trước đến nay bực bội, thời điểm một vị ma ma cẩn thận xem xét một cây trâm cài phượng vĩ, lại phát hiện ra manh mối, trên thân cây trâm kia hiện ra hai màu sắc khác nhau, một bộ phận màu vàng kim đã tối hơn rất nhiều, mặc dù không rõ ràng, chẳng qua với lão ma ma như bà mà nói, vẫn rất dễ dàng phát hiện ra, ma ma kia giống như lơ đãng dùng tay cọ xát, lại phát hiện ngón tay lập tức sưng phồng lên, hai người ma ma liếc nhau, bất động thanh sắc tiếp tục.
" Tôn tú nữ, xin ૮ởเ φµầɳ áo ra, giao cho lão nô kiểm tra. "
Một vị ma ma mở miệng, vì không cho Tôn Lộ sinh lòng nghi ngờ, vẫn phải hoàn thành tất cả trình tự kiểm tra như cũ.
" Các ngươi! Các ngươi đừng quá phận, đừng tưởng rằng Bệ hạ phái các ngươi kiểm tra, các ngươi liền ghê gớm như thật, hôm nay ta xem như nhớ kỹ các ngươi, đợi đến ngày sau ta được sủng ái nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi!"
Tôn Lộ cực kì không vui, lại còn muốn mình ૮ởเ φµầɳ áo ra kiểm tra, chuyện này đối với nàng mà nói, quả thật chính là nhục nhã nàng!
" Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, còn mong Tôn tú nữ thứ tội."
Trong lòng hai vị ma ma phỉ nhổ một ngụm thật mạnh, chỉ sợ Tôn tú nữ này kiêu ngạo không được bao lâu nữa, chứng cứ vô cùng xác thực, mưu hại Tề phi, cho dù gia thế khổng lồ, nhưng chẳng lẽ Tề gia chỉ ngồi không?
Tôn Lộ không tình nguyện cầm quần áo ném cho hai người ma ma, thậm chí nhớ thật kỹ bộ dạng hai người này, dường như nghĩ đến một ngày kia nhất định phải đòi lại, kỳ thật Tôn Lộ ngang ngược càn rỡ chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối, thế nhưng người chính là như vậy, giả trang thời gian lâu dài, nhiều khi chính mình cũng không khống chế được, thật giả khó phân.
Hai vị ma ma cẩn thận kiểm tra một phen, cầm quần áo trả lại cho Tôn Lộ
" Tôn tú nữ, có thể."
Thấy sắc mặt hai ma ma không có gì dị thường, bực bội trong lòng Tôn Lộ mới dần dần tán đi, mở miệng nói:
" Thế nào, không có vấn đề gì chứ? "
" Tôn tú nữ, hết thảy bình thường. "
Một vị ma ma đứng ra trả lời.
" Hừ... "
Tôn Lộ hừ lạnh một tiếng không mở miệng nữa.
Trái tim Tôn Lộ, xem như khi nghe xong lời nói của hai vị ma ma mới hoàn toàn thả lỏng, sau khi mình bị rửa sạch hiềm nghi, ngược lại bắt đầu có tâm tình chờ mong trên người Mộc Tịch Bắc sẽ tra ra được cái gì hay không, nếu không phải mình, như vậy hẳn là nhằm vào tiểu tiện nhân Mộc Tịch Bắc đi, nếu như thật sự tra ra là Mộc Tịch Bắc gây nên, hừ, chuyện hôm nay sợ là không thể ૮ɦếƭ già rồi!
Hai người đồng thời đi ra Phi Tiên Các, mặt mũi Tôn Lộ tràn đầy đắc ý, thẳng tắp đi về phía Mộc Tịch Bắc, mở miệng hỏi ma ma sau lưng Mộc Tịch Bắc:
" Thế nào? Có phải chứng thực chính là nàng ta muốn mưu hại Tề phi nương nương hay không!"
Đại thần xung quanh cùng Hoàng đế đều đưa ánh mắt về phía hai người, Trừng Giang Hầu thấy nữ nhi mình hỏi như thế, thở dài một hơi, cho rằng chuyện này xác thực không dính dáng đến nữ nhi của mình.
Ngũ Y Nhân lại không lạc quan như vậy, chuyện ở trong này nàng là biết rõ, cho dù hai vị ma ma thật sự tra được cái gì, cũng không để người trong cuộc biết, mấu chốt vẫn phải nhìn mấy ma ma nói như thế nào.
Mộc Chính Đức chung quy không nhìn được ương ngạnh Tôn Lộ lại dám khi dễ nữ nhi nhà mình, mở miệng nói:
" Trừng Giang Hầu, ngươi chính là dạy bảo nữ nhi như thế? Nói mà không có bằng chứng, liền xác nhận lung tung, cái này cùng vu hãm có gì khác biệt!"
Mộc Chính Đức ngữ khí nghiêm khắc, ám chỉ Tôn Lộ tuổi còn nhỏ đã có thể như thế, như vậy nhất định là Trừng Giang Hầu cũng đã nhiều năm vu hãm người bên ngoài, mới có thể dạy ra nữ nhi như vậy!
" Mặc dù Lộ nhi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với mấy người ngoài miệng không nói, nhưng tâm tư lại rất độc ác!"
Trừng Giang Hầu cũng không chút khách khí phản bác.
Hoàng đế ngăn lại hai người đối thoại, mở miệng hỏi ma ma:
" Thế nào? Tra ra cái gì? "
Trong chớp mắt mọi người đều ngừng thở, vểnh tai, nhìn xem rốt cuộc Trừng Giang Hầu phủ cùng phủ Thừa Tướng giao phong ai sẽ bị thua.
Ma ma sau lưng Mộc Tịch Bắc dẫn đầu tiến lên phía trước nói:
" Hồi bẩm bệ hạ, trên người Mộc tú nữ thứ hết thảy đều bình thường."
Tôn Lộ không dám tin thét to:
" Làm sao có thể?"
Lúc này, ma ma sau lưng Tôn Lộ lại rút ra trâm cài phượng vĩ trên đầu Tôn Lộ, hai tay dâng đến trước mặt Hoàng đế, giọng nói vô cùng to:
" Hồi bẩm bệ hạ, trên trâm cài phượng vĩ của Tôn tú nữ có tẩm kịch độc! "