Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 48

Tác giả: Cố Nam Yên

Âm mưu nổi lên bốn phía 
Tôn Lộ đẩy cửa đi vào, một chút khách khí cũng không có:
" Ôi, Tịch Bắc muội muội đang dùng đồ ăn sáng sao, thật sự là khéo, tỷ tỷ ta cũng chưa dùng đâu, không bằng cùng nhau dùng bữa đi. "
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn Tôn Lộ mang mạng che mặt, cũng không đứng dậy, chỉ nói:
" Nếu tỷ tỷ không chê, thì cùng dùng đi."
Nghe được lời nói, tiểu cung nữ canh giữ ở ngoài cửa liền thêm một bộ bát đũa, Tôn Lộ tự mình ngồi ở trước bàn.
Nhìn thấy Thanh Từ, Tôn Lộ vốn định mở miệng nhục mạ một phen, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, không khỏi phẫn hận ngừng miệng.
Tôn Lộ giống như không thèm để ý dáng vẻ của mình, một phen giật xuống mạng che mặt, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Muội muội nhìn một cái, khuôn mặt này của tỷ tỷ như thế nào? "
Mộc Tịch Bắc không khỏi âm thầm tán thưởng, Tôn Lộ cũng rất ngoan độc, nữ tử để ý nhất chính là dung mạo, nhưng Tôn Lộ lại ở ngay trước mặt địch nhân, không thèm quan tâm giật xuống mạng che mặt, cho dù trong lòng hận muốn ૮ɦếƭ, chỉ là phần nhẫn kình ( chịu đựng, cứng rắn) này không phải ai cũng có thể có!
" Bộ dạng tỷ tỷ tất nhiên là thiên hạ vô song. "
Mộc Tịch Bắc mặt không đỏ hơi thở không gấp, phảng phất như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Trong lòng Thanh Từ cười thầm, quả thật là thiên hạ vô song!
Tôn Lộ lại hiện ra ý cười dữ tợn:
" Một khi đã như vậy, không bằng muội muội thành toàn tỷ tỷ, đừng để tỷ tỷ lẻ loi một mình! "
Nói xong, liền bưng chén nước canh trên bàn hắt vào trên mặt Mộc Tịch Bắc!
Trong chớp mắt Thanh Từ có động tác, một cước đá vào hông Tôn Lộ, cả người Tôn Lộ nghiêng ngã lảo đảo, không ít nước canh rơi vào trên người mình, chật vật không chịu nổi, chẳng qua nước canh cũng không còn nóng nữa, làn da Tôn Lộ chỉ hơi đỏ lên thôi.
Tôn Lộ còn chưa có động tác, nha hoàn sau lưng lập tức réo cổ họng bắt đầu la to:
" Đánh người rồi, đánh người a! Cứu mạng, cứu mạng a!"
Thanh Từ nổi giận muốn tiến lên cho nha hoàn kia một bạt tai, lại sợ gây thêm phiền phức cho tiểu thư, chung quy vẫn nhịn xuống.
Tôn Lộ ném cho Mộc Tịch Bắc một ý cười khiêu khích, một mặt lại ngồi xuống đất không chịu đứng lên.
Mộc Tịch Bắc chỉ liếc mắt khinh thường một cái, rồi tiếp tục ăn cơm.
Khuôn mặt Tôn Lộ lập tức trở nên dữ tợn, có nha hoàn Thanh Từ ở đây, cho dù mình đánh cũng đánh không lại, chẳng qua không cào nát gương mặt này của nàng ta, sao mình có thể hết giận.
Không lâu sau, không ít tú nữ dẫn theo ma ma dạy quy củ cùng nhau xuất hiện ở Lâm Lang Viện.
" Cãi nhau như vậy còn ra thế thống gì nữa! Không biết hôm nay Thái hậu lễ Phật, không chịu nổi tranh cãi ầm ĩ sao! Đây là có chuyện gì! "
Một ma ma cung trang tráng kiện có thái độ không tốt tiến vào, nhìn ghế dựa ngã trên đất, còn có chén canh vỡ thành mảnh nhỏ, lông mày vặn lại như cái bánh quai chèo.
Lại nhìn thấy bộ dạng chật vật thê thảm của Tôn Lộ, cùng cánh tay đỏ hồng một mảnh, không khỏi mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc:
" Chính là ngươi đánh người?"
Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn ma ma quản sự dạy quy củ, điềm nhiên như không có việc gì mở miệng:
" Không phải "
Ma ma kia nhíu nhíu mày, bà ở trong cung lâu như vậy, còn chưa gặp qua người nào kiêu ngạo như thế, thấy mình không thỉnh an còn chưa tính, thế nhưng còn đúng lý hợp tình như vậy, điềm nhiên như không có việc gì!
Hai mắt Tôn Lộ hợp thời chảy xuống hai giọt sương trong suốt, ủy khuất không dám mở miệng, nha hoàn sau lưng lại làm hết phận sự, nhẹ nhàng nói với ma ma kia:
" Ma ma, người phải làm chủ cho tiểu thư của bọn nô tỳ! Ngày hôm trước khuôn mặt tiểu thư bị đả thương, trong lòng tức giận, thái độ với Mộc tiểu thư có hơi kém chút, suy đi nghĩ lại, trong lòng cảm thấy bất an, sáng sớm hôm nay, ngay cả cơm cũng không ăn, nhất định phải đến đây bồi tội với Mộc tiểu thư."
Ma ma kia quát lớn:
" Bồi tội thôi sao lại biến thành cái dáng này!"
" Lục Nhi, đừng nói nữa, đừng làm cho ma ma ngột ngạt, đều là ta không tốt. "
Tôn Lộ một bộ đều là lỗi của ta, phối thêm nửa khuôn mặt được trang bị rất tốt, thật sự nhìn thấy mà yêu, chẳng qua một đôi mắt lại xuyên thấu qua tầng tầng tú nữ đang vây xem xung quanh, không biết nhìn đi nơi nào.
" Tiểu thư, ngươi để cho nô tỳ nói."
Nha hoàn kia quỳ trên mặt đất, quay đầu mở miệng nói với ma ma:
" Lúc đầu Mộc tiểu thư cũng là hảo ngôn đối đãi, còn mời chủ tử cùng nhau dùng đồ ăn sáng, chủ tử vui vẻ đáp ứng, nhưng ai ngờ Mộc tiểu thư lại lấy tay hất nước canh vào trên người chủ tử, muốn hủy dung mạo của tiểu thư, chủ tử muốn đứng lên hỏi thăm, ai ngờ nha hoàn kia lại không biết lấy khí lực lớn như vậy từ đâu, ra tay đá tiểu thư ngã lăn trên mặt đất! Bây giờ trên người chủ tử còn có dấu giày đấy!"
Ma ma kia nhìn lại, quả thật như thế, không khỏi lại đem ánh mắt rơi vào trên người nữ tử đang cười yếu ớt:
" Ngươi còn lời gì để nói?"
" Thật ra ta muốn hỏi ngươi một chút, ta có điểm nào không bằng chủ tử của ngươi, lại hất chén nước canh vào gương mặt đã bị huỷ của một tú nữ! "
Mộc Tịch Bắc ở trên cao nhìn xuống nha hoàn đang quỳ gối trên mặt đất.
Tâm tư ma ma cũng nhanh chóng xoay chuyển, lập tức hiểu ra bản thân đã bị người ta lợi dụng, ánh mắt nhìn Tôn Lộ có chút âm ngoan, dung mạo Mộc Tịch Bắc rõ ràng thuộc hàng tuyệt sắc, nhận được thịnh sủng cũng là điều tất nhiên, nhưng Tôn Lộ lại muốn mượn tay mình đối phó Mộc Tịch Bắc, nghĩ ma ma bà lăn lộn ở trong cung nhiều năm như vậy là vô ích sao!
" Được rồi! Chuyện này dừng ở đây thôi, dám tranh cãi ầm ỹ trong thời gian Thái hậu lễ Phật, mỗi người chép hai mươi lần cung quy cho ta! "
Ma ma kia rõ ràng cũng không muốn đắc tội với ai, quăng xuống lời nói thì rời đi.
Người vây xem cũng đều bị ma ma răn dạy giáo huấn một phen, liền chạy trở về.
Dường như Tôn Lộ đối với kết quả này cũng không suy nghĩ gì nữa, chỉ vỗ vỗ bụi đất trên người mình, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Ngươi không nhận ra tiểu cung nữ hôm đó ngăn đón ta đã không thấy nữa sao, hạ nhân biến mất ngay dưới mí mắt của mình có phải rất vui vẻ hay không?"
Thật ra Tôn lộ cũng có thể âm thầm bắt tiểu cung nữ đó đi, nhưng nàng lại muốn làm ngay dưới mí mắt của Mộc Tịch Bắc, để cho nàng ta biết, nàng ta đấu không lại mình, mình có thể khiến nàng ta có một ngàn kiểu ૮ɦếƭ loại này!
Ý cười của Mộc Tịch Bắc càng sâu hơn, trong mắt cất giấu lưỡi dao, không nói gì, Tôn Lộ lại cười rất đắc ý, nghiễm nhiên trở thành một bà điên, hoàn toàn không có một chút phong thái của tiểu thư quan gia.
" Ha ha, ngươi nhất định tò mò nàng ở đâu đi? Ngươi đi tới hồ hoa sen ở phụ cận nhìn một cái, đoán chừng hiện tại đã trở thành phân bón cho hoa sen rồi, từ xa nhìn lại từng đoạn cánh tay cùng bắp chân, còn khiến người ta tưởng là ngó sen trắng đấy!"
Tôn Lộ cười đến càn rỡ, Mộc Tịch Bắc chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta.
" Mộc Tịch Bắc, ta nói cho ngươi biết, tất cả những người dám cản đường ta, ta đều sẽ trừ bỏ từng cái một, không để cho nàng ta được ૮ɦếƭ tử tế! "
Tôn Lộ thấy Mộc Tịch Bắc bất vi sở động, rốt cục nói ra lời nói độc ác, mấy ngày nay nàng nhìn thấy bong bóng trên mặt bị phá vỡ, hóa thành từng vết sẹo mang mủ, ngày ngày nàng đều phải phát điên một trận, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ phải làm sao mới có thể Gi*t ૮ɦếƭ tiện nhân Mộc Tịch Bắc, thậm chí cảm thấy kế hoạch lúc trước thật sự không đáng chú ý, đợi đến lúc Hoàng đế ban ૮ɦếƭ cho nàng ta, nàng nhất định phải cào nát mặt của nàng, biến nàng thành người lợn mới có thể giải mối hận trong lòng!
Mộc Tịch Bắc vẫn bình tĩnh như trước, khóe miệng nhếch lên độ cong cũng chưa từng thay đổi, chỉ gật đầu mở miệng hỏi Tôn Lộ:
" Ngươi làm được chưa."
Tôn Lộ đầu tiên là sững sốt, ánh mắt lập tức hung ác mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Chưa! Ta chưa làm được! Vẫn còn có ngươi, ngươi vẫn còn sống! Chẳng qua ngươi không nên gấp gáp, rất nhanh sẽ đến phiên ngươi! Ngươi dám cản đường ta, hủy hoại mặt của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ, ta muốn đem ngươi làm thành người lợn! Ta muốn cho ngươi muốn sống không được muốn ૮ɦếƭ không xong! Còn muốn cho cả nhà ngươi đều chôn cùng ngươi!"
" Tốt, biến ngươi thành người lợn, khiến ngươi muốn sống không được muốn ૮ɦếƭ không xong, cho cả nhà các ngươi chôn cùng. "
Đôi mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra âm hàn, nhìn ánh mắt Tôn Lộ mang theo màu đỏ tươi, dịu dàng nở nụ cười.
Thanh Từ nhìn Tôn Lộ, cũng nổi giận, người kiêu ngạo nàng gặp không ít, nhưng chưa bao giờ gặp qua người như Tôn Lộ, nhất thời kiêu ngạo xác thực sẽ làm người ta rất sung sướng, nhưng nhìn xem, gương mặt đó của Tôn Lộ chính là kết quả?
Đồng dạng, nàng cũng tin tưởng, nhất định Tôn Lộ sẽ vì kiêu ngạo hôm nay mà càng đau đớn thê thảm hơn, nàng ta nhất định sẽ phải hối hận khi trêu chọc tiểu thư!
Thanh Từ vung tay liền cho Tôn Lộ một bạt tai:
" Cút! Đừng ở đây làm bẩn mắt tiểu thư của chúng ta! "
Sau đó cầm lấy một cái bát sứ trên bàn ném vào mặt Tôn Lộ!
Lần này Tôn Lộ lại nhạy bén né tránh, ngược lại cười nói với Thanh Từ:
" Đúng rồi, còn có ngươi người quái dị, ta thiếu chút nữa là quên ngươi, các ngươi đều chờ đó cho ta! Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi chôn cùng tiểu cung nữ kia!"
Tôn Lộ kêu gào rời đi, Bảo Lang Các lập tức yên tĩnh trở lại.
Mộc Tịch Bắc biết, lần này Tôn Lộ tới cửa, gây nên hỗn loạn, là vì thừa dịp hỗn loạn làm việc, chẳng qua so với lần trước ngoan độc hơn rất nhiều, lần trước chẳng qua chỉ thả một cây ngọc bổng, lần này lại nhân cơ hội bắt cung nữ kia đi, thậm chí cắt nàng thành từng khúc ném vào ao hoa sen.
Không cần nghĩ, nàng cũng có thể biết được trường hợp đó có bao nhiêu huyết tinh, thật ra nàng cũng nghĩ đến cung nữ đó sẽ xảy ra chuyện, chẳng qua mình cũng không muốn tính toán cho nàng ta, cho nên mới tùy ý hành vi ngoan độc của Tôn Lộ.
" Tiểu thư, việc này không trách người được, chúng ta chỉ có hai người, sao có thể bảo vệ được những người bên ngoài."
Thanh Từ tiến lên trấn an nói, ở trong lòng nàng ai cũng không quan trọng bằng tiểu thư, chẳng qua thủ đoạn của Tôn Lộ quả thật rất tàn nhẫn, mặc dù không tận mắt nhìn thấy,nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, nha hoàn kia bị tra tấn thành bộ dáng gì, thật rất đáng thương.
" Ta biết, cũng không phải khổ sở, chung quy chỉ vì Tôn Lộ hận ta tận xương mới làm liên lụy nàng ta, một lát ngươi đốt chút tiền giấy cho nàng ta đi."
Mộc Tịch Bắc không biểu lộ gì nhiều, khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, duy chỉ có một đôi mắt mỏng, lại lộ ra lạnh lẽo thấu xương!
Thanh Từ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai ngày sau, Thanh Từ đẩy cửa đi vào, Mộc Tịch Bắc vẫn chưa kịp thay quần áo, ngữ khí không khỏi có chút nghiêm khắc:
" Sao đi vào mà không gõ cửa. "
Thanh Từ sững sờ, trước giờ tiểu thư nhà mình đâu để ý mấy cái này, lại nhìn bộ dáng Mộc Tịch Bắc cấp tốc xoay người, Thanh Từ cảm thấy có chút quỷ dị, Thanh Từ tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, lập tức sững sờ đứng ở tại chỗ.
" Tiểu thư, chân người làm sao vậy?"
Vành mắt Thanh Từ liền đỏ lên, ngồi xổm xuống muốn xem chân Mộc Tịch Bắc.
Một tay Mộc Tịch Bắc ngăn nàng lại, không cho nàng nhìn:
" Không việc gì, hai ngày trước không may bị cành cây quẹt phải, hai ngày nữa thì tốt rồi, ngươi mau mau đến trang điểm giúp ta, hôm nay còn có một trận đánh ác liệt phải đánh."
" Có phải nam nhân ở U Minh viện không! Có phải hắn làm hay không! "
Thanh Từ quật cường cắn đôi môi, mang theo tiếng khóc nức nở, nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc, nhất quyết phải hỏi đến cùng!
" Không phải, là tự ta làm, đừng hỏi nữa, còn muốn vạch trần vết sẹo của ta hay sao? "
Ngữ khí Mộc Tịch Bắc dịu dàng.
" Cho nô tỳ nhìn xem, cho nô tỳ xem một chút có được hay không? "
Ngữ khí Thanh Từ mang theo tia khẩn cầu, tức thì cúi thấp thân thể.
Mộc Tịch Bắc cũng không ngăn cản nữa, chỉ mở miệng nói:
" Thật sự do ta tự làm, ta cam đoan."
Thanh Từ lại nắm thật chặt nắm đấm, nhất định là nam nhân kia làm, cho dù tiểu thư tự mình gây nên, cũng do nam nhân kia ban cho, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể nhẫn tâm như vậy!
Thanh Từ không nói thêm gì nữa, bắt đầu giúp Mộc Tịch Bắc thay xong quần áo, chỉnh lý 乃úi tóc, đeo lên đồ trang sức mà Ngũ quý phi đưa tới, mặc kệ Mộc Tịch Bắc có thích hay không, nếu như không đeo, chính là đánh vào mặt Ngũ quý phi, cũng không tốt.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy, cũng không lên tiếng nữa, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút quỷ dị.
Thanh Từ cẩn thận xử lý sợi tóc đen nhánh cho tiểu thư nhà mình, nhưng không nhịn được lại nhớ tới vết thương trên đùi Mộc Tịch Bắc, nhớ tới Mộc Tịch Bắc̀ vì muốn cứu mình ra ngoài, không tiếc để cho tên nam nhân kia chà đạp, nước mắt không chịu khống chế liền rơi xuống, vì sao tiểu thư lại đối tốt với nàng như vậy? Lúc ở kiếp trước đã vậy, đến kiếp này vẫn thế, biết nàng phải trả như thế nào?
Một giọt nước mắt trong suốt, vừa vặn rơi vào một cây trâm vàng ở trong bộ đồ trang sức kia, nước mắt theo trâm vàng rơi xuống mặt đất, lại phát ra âm thanh " xoẹt xoẹt ".
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ liếc nhau, đồng thời nhìn lại, chỉ thấy giọt nước mắt kia vừa vặn rơi xuống mặt đất, tuy rằng chỉ một giọt nhỏ xíu, lại làm cho người nhìn ra manh mối, Mộc Tịch Bắc cầm tay Thanh Từ, phát hiện trong lòng bàn tay đã hiện ra màu tím sẫm, mặt biến sắc:
" Nhanh đi rửa sạch."
Thanh Từ liền xoay người đi ra ngoài, sắc mặt Mộc Tịch Bắc lại trầm xuống, người muốn nàng ૮ɦếƭ thật đúng là rất nhiều! Ngũ quý phi cũng muốn tham gia náo nhiệt!
Không bao lâu thì Thanh Từ trở về, bởi vì chỉ chạm ở phía ngoài, hơn nữa cũng không có vết thương, nên độc này còn chưa nặng lắm, cho dù như vậy, tay Thanh Từ vẫn hơi sưng phồng lên.
Tâm tư Mộc Tịch Bắc nhanh chóng xoay chuyển, phân phó Thanh Từ một phen, Thanh Từ liền xoay người rời đi, còn Mộc Tịch Bắc lại ngồi ở trước bàn trang điểm, ngón tay hơi cong lên.
Hai mắt híp lại, hàn quang hiện ra, Tôn Lộ, Ngũ Y Nhân! một cái nàng cũng không bỏ qua!
Sau nửa canh giờ, Thanh Từ trở về, nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng thu thập thỏa đáng, hai người liền xuất phát tới Bát Tiên Các.
" Yo, đây không phải Tịch Bắc muội muội sao? "
Tôn Lộ mang theo mạng che mặt lắc lư từng bước đuổi theo từ phía sau, phảng phất như người hôm đó không phải nàng vậy.
Mộc Tịch Bắc dừng lại nhìn người tới, khoé miệng giương lên một nụ cười yếu ớt:
" Tôn tỷ tỷ thật hăng hái?"
Tôn Lộ cười đến xán lạn, hôm nay nàng sẽ được nhìn thấy Mộc Tịch Bắc thê thảm, sao lại không cao hứng, đây tuyệt đối là ngày nàng vui sướng nhất trong đời.
Hai người đi rất gần, người không biết còn tưởng rằng hai người rất tốt đẹp. Mộc Tịch Bắc cũng không bài xích, chỉ làm như cái gì cũng không biết, hai người ngẫu nhiên đối đáp vài câu, cũng chẳng quá phận, mỗi người đều tự an hảo.
Thời điểm đến Bát Tiên Các, không ít tú nữ đã đến rồi, bởi vì không biết Hoàng Đế có đột nhiên đến đây hay không, cả đám đều ăn mặc tỉ mỉ một phen, chờ mong có thể ngẫu nhiên gặp mặt vua của một nước, hoặc kinh diễm nhất toàn trường khiến Hoàng đế khắc sâu ấn tượng, sẽ không đến mức bị loại ra khỏi cuộc điện tuyển cuối cùng.
Huống chi, ở trong hậu cung này, nếu ngươi quá mức keo kiệt, bị người hạ thấp xuống, ngay cả hạ nhân cũng đều xem thường ngươi.
Ngũ Y Nhân cũng không giống như những phi tử khác, phải chờ tới một khắc cuối cùng mới đến, mà sớm đã ngồi ở thượng thủ, cùng những tú nữ bên trái nói chuyện phiếm, một thân cung trang màu đỏ quả nhiên ung dung hoa quý, Kim Phượng Hoàng trên làn váy sinh động như thật, quả thực là muốn bay lên trời.
Hai bên người Ngũ Y Nhân đều đặt hai bàn nhỏ, đặt trên mặt bàn không ngờ lại là điểm tâm bốn mùa, toả mùi thơm ngát. Khác biệt chính là bên tay trái đều là mấy tú nữ phi tần, bên tay phải lại là mấy nam tử phong thần tuấn lãng, cũng có Thế tử Hoàng tử đứng ở trong đó, Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt nhìn lướt qua, An Nguyệt Hằng cũng không tham dự, nhưng Ân Cửu Sanh lại có mặt.
" Tham kiến Quý phi nương nương, thỉnh an Quý phi nương nương."
Hai người Tôn Lộ và Mộc Tịch Bắc hành lễ với Ngũ Y Nhân.
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, Tôn Lộ mặc một kiện váy dài màu hồng cánh sen, được tô điểm bằng từng mảnh thủy tinh trân châu kết thành củ sen, áo khoác sa mỏng, ẩn ẩn có thể thấy được đường cong uyển chuyển, trên mặt đồng dạng che sa mỏng, ngược lại lại tăng thêm chút xấu hổ cùng cảm giác thần bí.
Lại nhìn Mộc Tịch Bắc, một thân váy dài sắc phù dung, áo khoác hoàn toàn không có tay áo, áo nhỏ màu xanh đậm in hoa, một đầu Lưu Vân Kế, bên trên đeo trâm cài tóc Kim Phượng xuyên mẫu đơn khảm ngọc, đuôi tóc đeo hai cây trâm Bát Bảo linh lung. Một đôi mắt đen chiếu sáng rạng rỡ, không nhiễm bụi bặm, khiến cho người ta vừa thấy, thì hận không thể đặt ở trong иgự¢ hảo hảo che chở.
Ngũ Y Nhân nhẹ nhàng đánh giá Mộc Tịch Bắc một chút, đúng thật là cái vưu vật, xem ra Tôn Lộ cũng không phải cố ý lừa gạt nàng, Mộc Tịch Bắc thật sự có bản lĩnh có thể làm cho nam nhân một mực đuổi theo, lại thêm chỗ dựa Mộc Chính Đức, nhất định có không ít người chạy theo như vịt!
Nhìn đuôi tóc Mộc Tịch Bắc mang theo cây trâm Bát Bảo Linh Lung, Ngũ Y Nhân cười càng sâu.
" Mau đứng lên đi, đã sớm nghe người ta nói Thừa tướng đại nhân phá lệ yêu thương Ngũ tiểu thư, hôm nay nhìn thấy, mới hiểu được nguyên do."
Ngũ quý phi cười nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, giọng nói mềm mại khiến cho lòng người mềm nhũn:
" Nghe nói lúc Tôn tỷ tỷ chưa vào cung, người đến cầu thân đều muốn đạp nát cánh cửa, thần nữ làm sao có thể bì kịp được một tý của Tôn tỷ tỷ, chớ nói chi đến phía trên còn có Quý phi nương nương ngài, Thừa Đức hoàng ân vài năm, lại vinh sủng không suy, thật sự khiến cho thần nữ xấu hổ vô cùng."
" Ngược lại cũng nhanh mồm nhanh miệng, Bản cung nghe xong đều chỉ hận cha mẹ không nuôi dưỡng, sinh ra mình lại vụng về như thế."
Một giọng nói kiêu ngạo từ phía sau truyền đến.
Mộc Tịch Bắc cùng Tôn Lộ xoay lại nhìn về phía người tới, là Tề phi, hai người liền cùng nhau hành lễ:
" Tham kiến Tề phi nương nương, thỉnh an Tề phi nương nương."
" Yo, đây là cô nương nhà ai vậy, một cái hai cái đều thật xinh đẹp! Lại nhìn bộ trang sức này, ngay cả bản cung cũng không sánh nổi."
Ánh mắt Tề phi rơi vào bộ trang sức trên đầu Mộc Tịch Bắc, đây chính là thứ đồ của Ngũ Y Nhân mà nàng ghen tị đã lâu, vô luận nàng đánh chủ ý như thế nào, tỏ vẻ mình cố ý, Ngũ Y Nhân đều giả vờ câm điếc, bây giờ thật tốt, lại dám cho một tú nữ mới tới, sao không khiến nàng tức giận cho được!
Ngũ quý phi chỉ nhàn nhạt cười cười, nhìn Tề phi nhắm đầu mâu ngay Mộc Tịch Bắc, trên mặt bất động thanh sắc.
" Dung mạo của nương nương ngài sớm đã áp đảo quần phương, sao còn cần mấy thứ đồ trang sức đến tô điểm, đồ trang sức mang ở trên người ngài, đều bị ngài hạ thấp không bằng, không thể hiện ra một chút hào quang, nó cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã, sao ngài lại bêu xấu những người có tư sắc bình thường như chúng ta chứ. "
Mộc Tịch Bắc chân thành mở miệng, đoạt trước lời nói của Tôn Lộ.
Sắc mặt Tôn lộ không hờn giận, hận không thể tiến lên xé rách cái miệng nhỏ phấn nộn kia, Mộc Tịch Bắc nhất định phải ngồi ở bên cạnh mình mới được.
" Hừ, miệng nhỏ đúng thật rất ngọt, hôm nay ngươi cứ ngồi ở bên người hầu hạ bản cung đi. "
Tề phi lặng lẽ liếc Mộc Tịch Bắc một chút, thần sắc trên mặt thoáng dịu đi.
" Nương nương, hôm nay Tịch Bắc muội muội đã đáp ứng ngồi ở bên cạnh thần nữ... "
Tôn Lộ cũng không biết Tề phi để Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên cạnh mình, là bởi vì không cam lòng bộ trang sức kia, muốn sửa trị Mộc Tịch Bắc, chỉ thầm nghĩ quyết không thể để một cái Tề phi phá hủy kế hoạch của mình được.
Mặt Tề phi lập tức lộ vẻ không vui, mở miệng nói:
" Làm sao, chẳng lẽ mặt mũi của ngươi so với Bản cung còn lớn hơn?"
Ngũ quý phi cũng biết ý nghĩ của Tôn Lộ, lập tức mở miệng nói:
" Tề phi tỷ tỷ sao lại nói như vậy, lại đi so bì với mấy người muội muội mới tới, Tôn tú nữ, ngươi cũng cùng nhau hầu hạ ở trước mặt Tề phi đi."
Tề phi nghĩ, thấy Tôn Lộ cũng không vừa mắt, vừa vặn cùng nhau sửa trị một phen:
" Nếu Quý phi muội muội đã mở miệng, vậy thì cứ làm như thế đi. "
Nói xong, liền đi đến vị trí của mình ngồi xuống, hai người Mộc Tịch Bắc và Tôn Lộ lại chỉ có thể đứng ở một bên.
" Được rồi, mau ngồi xuống đi, nãy giờ đứng đã lâu, Bản cung nhìn thấy đều đau lòng."
Ngũ Y Nhân thể hiện đủ giá đỡ nhân thiện, sai người thêm hai cái ghế nhỏ cho hai người, Tề phi cũng không nói thêm gì nữa. Vừa ngồi xuống Mộc Tịch Bắc đã cảm nhận được đối diện ánh mắt Ân Cửu Sanh phóng tới.
Xoay mặt nhìn sang, Ân Cửu Sanh hơi gật gật đầu với Mộc Tịch Bắc, một màn này, lại rơi vào trong mắt Ngũ quý phi, trong lòng lập tức suy nghĩ sâu hơn, chẳng lẽ Mộc Chính Đức nâng đỡ Hoàng đế không phải là chủ yếu, chủ yếu là muốn nâng đỡ một vị tân đế? Nhìn Ân Cửu Sanh và Mộc Tịch Bắc dường như rất thân quen, vậy nhất định là vì Ân Cửu Sanh cùng Mộc Chính Đức lui tới mật thiết!
Mộc Tịch Bắc cũng chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy vết máu trên cổ Ân Cửu Sanh, lập tức nghĩ đến giờ phút này nam tử kia có lẽ đang một thân một mình ở trong Ⱡồ₦g giam vô cùng tráng lệ, xa hoa kia, cả ngày ngay cả người nói chuyện cũng không có, không khỏi than thở, vốn xuất thân giống nhau, đáng tiếc vận mệnh lại cứ thích đùa cợt.
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nghĩ đến vết thương trên cổ hắn, lúc ấy trâm cài đúng là kéo ra một vệt rách dài, cũng không biết hắn có bôi qua thuốc trị thương hay không.
Thấy người đều đến không sai biệt lắm, Ngũ quý phi liền chậm rãi mở miệng:
" Hai ngày trước, sứ giả Tây Dương có mang đến cho Đế Vương tôn quý của Tây La không ít trân phẩm quý hiếm, nhận được thánh ân chiếu cố, Hoàng Thượng ban một chiếc bình Tây Dương cho bản cung, cho nên hôm nay mời mọi người đến đây cùng nhau thưởng thức một chút, mặt khác, nghe nói Lục hoàng tử cùng Thái tử điện hạ cũng cùng được thưởng bảo bối, cho nên Bản cung cố ý mời hai người đến đây, hôm nay chúng ta cũng cùng nhau ở đây nhìn mấy thứ đồ chơi của Tây Dương đưa tới."
Dứt lời, liền có nô tài ở giữa mọi người dọn lên ba tòa khay nhỏ, phía trên khay theo thứ tự dùng lông nhung thiên nga che phủ, trên từng cái khay đều trưng bày mấy món bảo bối như nhau do Tây Dương đưa tới, trên mặt cũng dùng vải nhung màu đỏ bao phủ, dường như sợ bị chạm vào.
Cái thứ nhất xốc lên chính là đồ vật Thái tử đưa tới, là một cái lọ thuốc hít, mà lọ thuốc hít này không biết được làm bằng gì, bên trong dĩ nhiên là một bức tranh sơn thủy, không giống với dĩ vãng chính là, bức tranh này lại giống như thật, nước đang chảy xuôi không ngừng, thuyền nhỏ trong nước cũng đang không ngừng lao về phía trước, theo thuyền nhỏ lái vào, sườn núi hai bên vậy mà dần dần to ra, tựa như thuyền nhỏ kia thật sự đã tới gần dãy núi vậy.
Mọi người không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, nhưng đồ vật nhỏ như vậy, mọi người làm sao thấy được, mặc dù từng cái cổ đều đã kéo dài ra, nhưng cũng không dám nói gì cả.
Ngũ quý phi thấy vậy miệng nói:
" Thái tử điện hạ, Bản cung nhìn mọi người hào hứng đều rất tốt, nhưng đồ chơi này thực sự tinh xảo, mọi người đều không nhìn tỉ mỉ được, khó tránh khỏi sinh lòng tiếc nuối, không biết Thái tử điện hạ có nguyện ý truyền lọ thuốc hít này cho mọi người nhìn một chút hay không "
Thái tử thoáng suy nghĩ, mở miệng nói:
" Một khi đã như vậy, vậy thì truyền nhau xem một chút đi, trước sau cũng chỉ là một đồ chơi."
Được ân chuẩn, lọ thuốc hít này trước tiên được đưa qua tay của toàn bộ nam tử nhìn qua, còn lại nữ tử thì ăn bánh ngọt, thảo luận một vài vấn đề khác.
Còn Tề phi lại nhàn nhã dựa vào ghế, bất động thanh sắc đánh giá Tôn Lộ cùng Mộc Tịch Bắc, nhìn Tôn Lộ từ đầu đến cuối đều mang theo cái mạng che mặt, mở miệng nói:
" Ngươi đây là muốn đoạt ánh mắt của mọi người sao? Những người khác đều trực tiếp lộ mặt, còn ngươi lại mang cái mạng che mặt, là muốn thể hiện mình không giống bình thường sao?"
Tề phi cũng không cho Tôn Lộ mặt mũi, Tề gia nàng cũng không giao hảo cùng Ngũ gia, ngẫu nhiên chỉ có chút hợp tác vãng lai, mà ở trong cung này, mình luôn bị Ngũ quý phi áp chế trên đầu, tất nhiên cũng sẽ không cho Tôn gia giao hảo cùng Ngũ gia chút mặt mũi nào.
" Thần nữ không dám, chỉ là trước đó vài ngày mặt thần nữ bị thương, sợ quấy rầy mắt nương nương, mới luôn mang theo mạng che mặt."
Tôn Lộ cũng bắt đầu thể biện thái độ khiêm nhường, dù sao người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
" Ồ? Bản cung ngược lại có chút hào hứng, không ngại để cho Bản cung nhìn một cái, mặt của ngươi rốt cuộc là thật sự bị thương, hay là cố ý muốn lừa gạt Bản cung! "
Tề phi nói tới mặt sau liền có chút nghiêm khắc, chẳng qua Mộc Tịch Bắc cảm thấy, Tề phi đây là muốn nhìn Tôn Lộ xấu mặt.
Sắc mặt Tôn Lộ cũng rất khó coi, nàng ngược lại tính sai về Tề phi, tuy nhiên khuôn mặt che ở dưới khăn che mặt cũng không nhìn ra có cái gì khác thường.
" Hoàng Thượng giá lâm!"
Theo tiếng nói lanh lảnh của thái giám, mọi người cùng nhau đứng dậy quỳ lạy:
" Tham kiến Ngô Hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Xuất hiện trong tầm mắt của mọi người chính là kiện long bào màu vàng tươi sáng của Hoàng Đế Tây La, sau lưng còn đi theo không ít đại thần.
" Đều đứng lên đi, Trẫm nghe Y Nhân nói, hôm nay ở đây có thưởng bảo, cũng muốn đến xem náo nhiệt một cái, vừa hay bọn họ nghe nói có bảo bối, nhất định cũng đi theo trẫm tới đây."
Hoàng đế tùy ý mở miệng nói với mọi người, quay đầu nhìn văn võ đại thần phía sau.
Sau khi mọi người bình thân, thái giám rất nhanh dọn xong chỗ ngồi cho Hoàng đế cùng đại thần, lại thêm không ít lò sưởi ở bên cạnh, Bát Tiên Các lúc này, lập tức náo nhiệt hẳn, toàn bộ phi tần tú nữ lập tức kích động không thôi, trong mắt Tôn Lộ không che giấu được hưng phấn từng điểm hào quang.
Lúc trước nàng truyền tin cho phụ thân của mình, nói cho ông biết hôm nay quý phi thiết yến ở đây, mong ông nghĩ cách khiến Hoàng đế giá lâm, xem ra phụ thân quả nhiên làm xong chuyện.
Phụ thân Tôn Lộ lường trước Hoàng đế cũng muốn sớm trông thấy tú nữ, dù sao mỹ nhân ở bên cạnh, không thể ᴆụng vào, nhìn một chút cũng rất tốt, nhưng Hoàng đế lại không muốn vi phạm lễ chế tổ tông, nên phụ thân Tôn Lộ liền lôi kéo chúng đại thần cùng nhau đến đây, Hoàng đế tự nhiên mừng rỡ cao hứng.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhìn lướt qua người đối diện, An Nguyệt Hằng quả nhiên cũng đứng hàng trong đó, tuổi còn trẻ đã đứng đầu bách quan, sau lưng có không ít người xem hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, quyền thế to lớn không khó tưởng tượng, dung mạo tuấn lãng liếc mắt một cái đã khiến người ta vừa thấy, ánh mắt cũng khó mà dời đi được.
Ngăn cách vài vị đó là Mộc Chính Đức, gần một tháng không thấy, cả người cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua ở bên trong đám người ông vẫn trẻ trung như trước, người ở hai bên đều đang tới bắt chuyện với ông, ông cũng đều cười đáp lại tất cả, dị thường khéo đưa đẩy.
Ánh mắt Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nhìn thấy nàng ngồi ở phía sau Tề phi, không khỏi nhíu nhíu đầu mày, mang theo lo lắng, lại nhìn thấy Tôn Lộ bên cạnh Mộc Tịch Bắc, trực giác cảm thấy hôm nay phụ thân Tôn Lộ dẫn mọi người đi đến nơi này có chỗ liên quan, suy nghĩ lại một chút Mộc Tịch Bắc để cho mình điều tra tên thái giám kia, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, trận yến thưởng bảo này không biết lại gây ra sóng gió gì nữa đây!
Mộc Tịch Bắc cũng hơi ngước mắt, cùng đảo qua tầm mắt Mộc Chính Đức, hai cha con đều mở rộng tầm mắt.
" Châm trà đi. "
Tề phi tựa hồ kiêu ngạo đã quen, cũng không thèm để ý Hoàng đế ở đây, mở miệng nói với hai người đang ngồi an ổn ở sau lưng.
Mộc Tịch Bắc cùng Tôn Lộ vội vàng đứng lên, bắt đầu châm trà cho Tề phi, dâng lên bánh ngọt.
Một bên khác, bởi vì đám người Hoàng đế tới, nên đồ vật ban thưởng cho Lục hoàng tử cũng cùng nhau lấy ra, thay nhau truyền đến trong tay mọi người cùng nhìn. Mà Hoàng đế lại mang theo một kiện bảo bối, nói là đợi đến buổi chiều cùng thưởng thức với món bảo bối kia của Ngũ quý phi.
" Hoàng Thượng, hôm nay thần thi*p nhìn mọi người hào hứng cũng không tệ, không bằng để toàn bộ tú nữ biểu diễn một chút, cũng mời Hoàng Thượng bình luận một hai."
Ngũ quý phi mở miệng nói với Hoàng đế, đây chính là khác biệt giữa Ngũ Y Nhân và Tề phi.
Ngũ Y Nhân không chút nào keo kiệt đẩy mỹ nhân đến trước mặt Hoàng đế, hiểu được tâm ý Hoàng đế khiến Hoàng đế nhớ kỹ nàng tốt, mà Tề phi bất luận ra sao cũng sẽ không làm như vậy.
Hoàng đế nghe vậy cười nói:
" Như thế rất tốt, đúng lúc chư vị ái khanh hôm nay bận rộn, thả lỏng một chút cũng tốt."
Ngũ quý phi nghe xong, lập tức bắt tay bắt đầu an bài, không tới thời gian nửa chén trà nhỏ, công cụ đã đầy đủ mọi thứ, sân bãi cũng chuẩn bị hết sức thoả đáng, hơi có chút ý tứ du lịch, khiến cho lòng người vô cùng thoải mái. Mà nhận được tin tức các tú nữ khẩn cấp để cho nha hoàn chuẩn bị đồ vật cho mình.
Ngũ Y Nhân còn đem Vọng Nguyệt lâu bên cạnh tạm thời làm nơi chuẩn bị cho nữ tử, trang điểm lại trang dung hay là thay đổi y phục, một phen bận rộn chuẩn bị, khiến cho mọi người càng thêm mấy phần chờ mong đối với sự kiện lần này.
Mộc Tịch Bắc cúi thấp đầu xuống, nàng cũng không tính tham gia, tóm lại mà nói sẽ không thiếu người lên đài, hơi ngước mắt, lại cảm giác ở núi giả đối diện bên cạnh giống như thấy một bóng người, vừa nhìn lại, đã không thấy tăm hơi, không khỏi nhăn đầu lông mày, chẳng lẽ là ảo giác.
Rất nhanh, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Hoàng đế ngự khẩu vừa mở, thì đã có người lên đài.
" Người đầu tiên, Hoàng tú nữ, Uyển Dung, Tuần phủ Lưỡng Giang —— Hoàng Vãn Hải chi nữ, hiến tài nghệ, thư pháp. "
Thái giám cầm tờ đơn bắt đầu tuyên đọc.
Hoàng Uyển Dung là một nữ tử xinh xắn lanh lợi, tự có một cỗ linh khí, bước chân nhẹ nhàng, hai tay mảnh khảnh nhỏ bé, cầm lấy hai cây 乃út lông không nhỏ, ở trên mặt giấy mở lớn, hai tay bay múa tán loạn, viết rất có thần, vậy mà tay trái tay phải đồng thời bắt đầu, viết xuống chữ viết khác biệt.
Lấy Hoàng đế cầm đầu, tất cả mọi người đứng lên, nhìn kỹ thủ pháp của nữ tử, chỉ là tâm tư đều có khác biệt.
Mộc Tịch Bắc cũng theo mọi người cùng nhau quan sát, trên mặt không biểu hiện điều gì, lại đang suy nghĩ, Tôn Lộ vì đẩy nàng vào chỗ ૮ɦếƭ, đều gọi Hoàng đế cùng rất nhiều đại thần chuyển tới đây, xem ra muốn lập tức dẫm mình vào trong bùn đất đây!
Phía trên tú nữ liên tiếp biểu diễn không ngừng, phía dưới hai kiện bảo bối cũng đang ở trong tay mọi người truyền xem, trên mặt bàn bày biện điểm tâm mỹ thực, quỳnh tương ngọc lộ, rất thích ý.
Không lâu sau, chính là Tôn Lộ lên đài hiến nghệ, là một điệu vũ, gọi là Truy Mộng, ý tứ đại khái nói là một vị mỹ nhân đi vào giấc mộng của Đế Vương, nhảy ra một điệu vũ tuyệt thế, khiến cho Đế Vương thật lâu cũng không thể quên, đáng tiếc mỹ nhân lại không chịu đi vào giấc mộng lần nữa, Đế Vương đành phải thu nạp mỹ nhân khắp nơi, nhìn các nàng khiêu vũ, mong muốn có thể tìm lại được mỹ nhân đã đi vào giấc mộng kia.
Tôn Lộ thay đổi thành một kiện váy trắng, diễm lệ như hoa đào, trên mặt vẫn mang theo cái mạng che mặt như cũ, lại có vài phần cảm giác thần bí khó lường, khiến cho người ta càng muốn vén lên xem xét đến tột cùng, lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Trên mặt đất rộng rãi phủ lên thảm đỏ, bên cạnh cũng trưng bày không ít hoa cỏ đang thịnh hành, nếu không phải bởi vì gió thu se lạnh, nhất định mọi người sẽ nghĩ rằng đây là ngày xuân.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn Tề phi, quả nhiên thấy sắc mặt Tề phi không vui, hiển nhiên đã cho rằng Tôn Lộ là một sự uy Hi*p tiềm ẩn.
Tề phi nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, Mộc Tịch Bắc mắt sắc càng sâu, trước đó nàng châm trà cho Tề phi, cẩn thận chú ý cái cốc kia, phát hiện lúc ấy bên trên miệng chén mơ hồ chiết xạ lam quang, nếu như bình thường có lẽ nàng cũng không thèm để ý, nhưng bởi vì biết Ngũ Y Nhân cũng muốn hại mình, tâm tư liền cẩn thận hơn.
Mà khi rót nước trà vào trong chén, sẽ mang luôn thứ ở trên miệng chén xuống dưới, dung nhập vào trong nước trà.
Khóe miệng khẽ nhếch, nhìn về phía Tôn Lộ ở trên đài, tú nữ biểu diễn đều là tự nguyện, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều muốn xuất hiện rạng rỡ ở trước mặt Hoàng đế, hoặc vì ánh mắt của phụ thân mình, một đám đều tranh trước sợ lên đài muộn, Tôn Lộ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, Tôn Lộ là một người có dã tâm, lần này lên đài tất nhiên vì muốn làm cho Hoàng đế chú ý, chẳng qua nàng ta đã dám làm như vậy, tất nhiên cũng đã nói rõ gương mặt của nàng ta không còn đáng ngại nữa.
Quả nhiên, một khúc vũ kết thúc, cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, lấy Hoàng đế cầm đầu, vỗ tay:
" Tốt! Tốt! Tốt!
" Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ. "
Tôn Lộ phúc phúc thân, hành lễ.
Trong mắt Hoàng đế tràn đầy thích thú, không khỏi mở miệng nói:
" Tôn đại nhân dạy khuê nữ thật có phương pháp! Quả nhiên là nhất vũ khuynh thành! Có điều Tôn tú nữ có thể tháo xuống mạng che mặt không, để cho trẫm nhìn thấy dung mạo đi?"
Theo Mộc Tịch Bắc thấy, Hoàng đế cười quả thực có chút đáng khinh, từ trên xuống dưới đánh giá ông ta một phen, cũng không biết ông ta làm sao lại sinh ra được hai tên nam tử yêu nghiệt như Ân Cửu Dạ cùng Ân Cửu Sanh nữa.
Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, những lời này của Hoàng đế chắc chắn đã cho Tôn Lộ địa vị cao nhất trước mặt mọi người, mặc kệ là vì Đế Vương cảm thấy tò mò với dung mạo của Tôn Lộ, hay là vì tài múa của Tôn Lộ thật sự tuyệt vời, tối thiểu chính là Hoàng đế đã tự mình mở miệng hỏi thăm, điều này đã biểu lộ nàng ta là người thành công nhất.
Tôn Lộ chậm rãi gật đầu, trong mắt xấu hổ mang theo e sợ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng tháo xuống mạng che mặt, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Hai mắt Ngũ Y Nhân biến sắc có chút đen tối khó hiểu, còn Tề phi lại Ϧóþ chặt điểm tâm ở trong tay, phút chốc hóa thành bột phấn.
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên kinh diễm, lại lần nữa nói ba chữ tốt:
" Tốt! Tốt! Tốt! "
Không thể không vỗ tay.
Mộc Tịch Bắc cũng cười, Tôn Lộ cũng thật thông minh, vì muốn được Hoàng đế ưu ái mà bất chấp hậu quả, sao nàng lại không nhìn ra được gả cho lão Hoàng Đế này thì có gì tốt nhỉ? Nói cho cùng, vẫn là vì quyền thế mà thôi, quyền thế giống như ma quỷ, vung xuống một tấm lưới lớn ngập trời, tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, chân thành, chính nghĩa, lương tri ở dưới tấm lưới lớn này đều không có chỗ nào che giấu được.
Hoá ra, Tôn Lộ tìm ngự y, dùng kim châm cực nhỏ đốt qua ngọn lửa rồi đem chỗ sinh mủ đều hút ra, xử lý sạch sẽ, sau đó không chờ miệng vết thương khép lại hết, ngay tại một nữa khuôn mặt bị phỏng kia vẽ lên hoa đào trang trí, hoa đào màu hồng thẫm, từng mảng xinh đẹp, nhánh hoa màu vàng dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, lại thêm vóc người đầy đặn gợi cảm, nhìn cứ như đào tinh.
Mặc y phục diễm phấn nhưng lại không có một tia tục khí, da thịt lồi lõm ngược lại làm nổi bật lập thể hoa đào, phảng phất như dùng đao khắc ra hoa đào ở trên mặt vậy, trang sức đơn giản một chút, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy giống như được mang từ trong bụng mẹ ra ngoài.
" Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ thật sự không đảm đương nổi ba chữ tốt này, còn mong Bệ hạ ban thưởng ba chữ tốt này cho người khác ạh. "
Tôn Lộ chậm rãi ngước mắt, một đôi mắt kiều mị.
" Lời này của Tôn tú nữ thật sự quá khiêm tốn, nếu như ngươi đảm đương không nổi, thì còn có người nào nhận nổi đây?"
Hoàng đế lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
" Thần nữ cùng Tịch Bắc muội muội xưa nay giao hảo, từng nghe người ta nói tiếng đàn của Tịch Bắc muội muội có thể xưng nhất tuyệt, liền dựa vào giao tình mời Tịch Bắc muội muội đàn một khúc, nhưng Tịch Bắc muội muội lại nói, đàn này chỉ đánh cho người cao quý nhất nghe, thần nữ cũng không thể nói gì được nữa. "
Ánh mắt Tôn Lộ như có như không nhìn người ở bên cạnh Tề phi.
" Thần nữ nghĩ, người cao quý nhất tự nhiên là Bệ hạ, cho nên muốn mượn mặt mũi của bệ hạ, nghe một chút âm thanh của tự nhiên, cũng để Hoàng Thượng bình phán một cái, rốt cuộc là kỹ thuật nhảy múa của Lộ nhi đẹp hơn, hay là tiếng đàn của Tịch Bắc muội muội tuyệt diệu hơn! "
Tôn Lộ quyến rũ nói với Hoàng đế, một đôi mắt trông thật xinh đẹp.
Hoàng đế sững sốt:
" Ồ? Lại có chuyện như thế? Vậy mau tuyên tiểu thư Tướng phủ lên đây đi, trẫm cũng muốn no bụng sướng tai."
Tôn Lộ cúi thấp đầu, người bên ngoài không nhìn thấy tính toán của nàng, nàng đã phái người điều tra kỹ càng Mộc Tịch Bắc, trước kia nàng ta chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, căn bản chưa từng được người dốc lòng dạy bảo, nàng đoán, chắc hẳn Mộc Tịch Bắc ngay cả lời cũng không nhìn được mấy từ, có điều mấy năm nay cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, lại lừa gạt làm đầu óc Mộc Chính Đức choáng váng, sủng ái nàng ta vạn phần.
Đương nhiên, Tôn Lộ biết Mộc Tịch Bắc rất giảo hoạt, nên cho dù đã cẩn thận điều tra qua nhưng vẫn chưa yên lòng, vì vậy nàng liền hỏi thăm dì Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan nói với nàng, trước kia ngay cả chi phí ăn mặc của Mộc Tịch Bắc cũng đều rất kém, sao có thể học được cái gì.
Hai ngày trước, thời điểm nàng tới cửa đại náo cũng cẩn thận quan sát qua ngón tay của Mộc Tịch Bắc, cực kì non mịn không có một chút vết tích, nếu là người luyện tập cầm nghệ lâu năm, trên ngón tay nhất định sẽ có vết chai, nhưng nhìn ngón tay Mộc Tịch Bắc, nàng khẳng định, nàng ta nhất định không biết đánh đàn.
Trong lòng Mộc Chính Đức phát lạnh, hôm nay quả nhiên chính là nhằm vào Bắc Bắc! Hắn chưa từng mời qua tiên sinh dạy Bắc Bắc, làm sao Bắc Bắc biết đánh đàn chứ, nhưng lời nói của Tôn Lộ vừa rồi, đã đẩy Bắc Bắc vào trong cạm bẫy thật lớn, nếu Bắc Bắc đàn không được, hoặc nói mình không biết đàn, cho dù dùng người khác thay thế, cũng sẽ chọc giận Hoàng đế, bởi vì chỉ cần Mộc Tịch Bắc không đánh đàn, hoặc là đàn không tốt, đều đại biểu nàng không thừa nhận Hoàng đế là người cao quý nhất Tây La!
Mà ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu chọc giận long uy, khiến Hoàng đế mất mặt,tất nhiên Hoàng đế không chỉ nói mấy câu đơn giản là xong việc, Hoàng đế vốn là một người khí độ hẹp hòi, nếu như Bắc Bắc thật sự không đàn được, cho dù bây giờ có nhìn mặt mũi Tướng phủ, Hoàng đế cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, mấy lời này của Tôn Lộ, căn bản không cho Mộc Tịch Bắc bất kỳ đường lui nào!
Lúc này, Trừng Giang Hầu cũng chính là phụ thân Tôn Lộ hướng mắt về phía Mộc Chính Đức, trong mắt mang theo đắc ý, nước cờ này của Lộ nhi đi không sai, huống chi nghe nói còn có chuẩn bị ở sau, Hoàng đế từ trước đến nay khí độ hẹp hòi, lần này có lẽ sẽ xem ở mặt mũi Mộc Chính Đức mà tha cho nàng ta một lần, nhưng chắc chắn sẽ ghi tạc chuyện này ở trong lòng, đợi đến khi Lộ nhi ra hậu chiêu, tất nhiên Hoàng đế sẽ đem thù mới hận cũ cùng tính luôn một lượt!
Ngũ Y Nhân vẫn đoan trang ngồi ở bên cạnh Hoàng đế như cũ, tư thái cao cao, ánh mắt nhu hòa, dáng vẻ giống như nữ thần hoàn mỹ không tì vết, tuy trên mặt không hiện, nhưng trong lòng Ngũ Y Nhân lại tràn đầy chờ mong, trận yến hội này lễ vật chuẩn bị cho Mộc Tịch Bắc thật sự rất nhiều, nàng cũng không tin, Mộc Tịch Bắc phải có mấy cái mạng, mới có thể toàn thân trở ra!
" Nói tới cầm nghệ, Tề phi nương nương của chúng ta đã từng là danh sư từ Lư gia, không bằng để cho hai người tỷ thí một phen, coi như giúp trợ hứng! "
Ngũ Y Nhân giống như sợ tràng diện không đủ náo nhiệt, vừa mở miệng, cũng đã tạo cho Mộc Tịch Bắc hai địch nhân khổng lồ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc