Gió êm sóng lặng" Công công ở trong cung mấy năm, bây giờ cũng đã quyền cao chức trọng, hôm nay ta tìm công công đến, là có một chuyện cần công công hỗ trợ, không biết công công có nguyện ý giúp chuyện này hay không? "
Tôn Lộ thiếu đi ngang ngược càn rỡ ngày thường, nói tới nói lui cũng có đạo lý rõ ràng, chỉ có điều móng tay bén nhọn lại đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, đã chứng tỏ phẫn nộ của nàng.
" Mạng của Trương Phúc Thọ là do Hầu gia cứu, tất nhiên sẽ làm việc cho tiểu thư và Hầu gia, chỉ cần tiểu thư phân phó, Trương Phúc Thọ sẽ không tiếc cả tính mạng. "
Trong mắt công công kia có sự khôn khéo, lăn lộn ở trong cung lâu tự nhiên sẽ biết cách nhìn sắc mặt người khác.
" Lần trước ta hỏi ngươi lấy thứ đó, ngươi cũng biết là cái gì đi, tất nhiên ta không cần dùng đến, tin tưởng ngươi cũng hiểu được ta muốn làm gì rồi chứ. "
Ánh mắt Tôn Lộ tràn đầy oán độc.
" Ý của chủ tử là?"
Trương Phúc Thọ mặc dù đã đoán được bảy tám phần, nhưng lại sợ thăm dò sai ý, làm hỏng sự tình.
Tôn Lộ không kiên nhẫn mở miệng:
" Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu chuyện xảy ra, sau khi bị người bắt được nhất định phải cắn ૮ɦếƭ không thả, chắc hẳn ngươi ở trong cung lâu như vậy, loại sự tình này cũng thấy nhiều rồi, chắc không thể nào không hiểu."
Trương Phúc Thọ gật gật đầu, lại mở miệng:
" Người nọ là?"
Tôn Lộ giương lên khoé môi mở miệng:
" Thiên kim Tướng phủ, Mộc Tịch Bắc!"
Trương Phúc Thọ nhìn dáng vẻ của Tôn Lộ thì biết nàng cực kỳ hận nàng ta, lại nghĩ đến khuôn mặt Tôn Lộ bị biến thành dạng này có lẽ cũng liên quan tới vị tiểu thư Tướng phủ kia, xưa nay hậu cung tranh đấu chưa bao giờ đơn giản.
Tôn Lộ sợ Trương Phúc Thọ không dám làm loại chuyện như vậy, dù sao cũng đã đặt cược tính mạng toàn bộ người thân của mình vào trong đó, vì thế lại mở miệng nói:
" Ngươi yên tâm, ta đã nhờ phụ thân khai thông quan hệ, có lẽ sẽ chịu chút ít nỗi khổ da thịt, nhưng cũng bảo đảm tính mệnh của ngươi không có việc gì."
Bảo Lang các
" Tiểu thư, người đang nghĩ gì thế? "
Thanh Từ không khỏi mở miệng hỏi, sau khi những người vây xem đi về, thì tiểu thư vẫn một mực ngồi ở trên ghế, quan sát xung quanh căn phòng này, thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, Thanh Từ rốt cục nhịn không được mở miệng.
" Ngươi nói trong một khắc có thể làm được gì? "
Mộc Tịch Bắc như có điều suy nghĩ mở miệng nói, nha hoàn áo trắng kia biến mất trong thời gian rất ngắn, nhưng mặc kệ đi đâu, từ trước cửa Bảo Lang các rời đi, sau đó quay trở lại, cũng phải mất một khoảng thời gian, mà nàng ta chỉ đi trong thời gian ngắn như vậy, còn hoàn thành công việc, chỉ có thể nói nơi nàng ta đi cách cánh cửa này rất gần.
Mà việc muốn làm tự nhiên là việc không thể để lộ ra ngoài, tất nhiên nàng ta sẽ giấu ở nơi không có ai chú ý đến, đánh giá xung quanh phòng ở, dò xét bốn phía Bảo Lang các, ánh mắt Mộc Tịch Bắc liền dừng lại bên cửa sổ.
Từ cửa đi đến cửa sổ cần đi qua hai ngã rẽ, khoảng cách cũng rất gần, mà lúc đó mọi người đều tập trung ở trước cửa, đương nhiên sẽ không ai chú ý tới nơi này.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt giương lên khóe môi:
" Ta kiểm tra ngươi một chút, ngươi nói trong phòng này có chỗ nào có thể giấu được đồ vật?"
Thanh Từ theo lời Mộc Tịch Bắc xem xét xung quanh căn phòng một vòng, mở miệng nói:
" Vậy phải xem muốn giấu cái gì."
" Tự nhiên không phải vật gì tốt!"
Mộc Tịch Bắc cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, cành cây ngoài cửa sổ đều đã khô héo, ngập tràn cảm giác hiu quạnh.
Mà ánh mắt Mộc Tịch Bắc lại dừng ở trên cái bàn dài bằng gỗ đào phía trước cửa sổ, trên bàn dài trưng bày một bình sứ màu trắng có in hình tiểu cung nữ thêu trâm hoa, bên cạnh còn có một chậu cây Trường Thanh, nở vô cùng tốt.
Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, thì cũng biết, căn phòng này không tính lớn, nhưng những bình sứ như vậy lại có rất nhiều, nếu muốn giấu thứ gì đó, tám phần sẽ giấu ở trong những bình sứ này.
Thanh Từ lật ngược bình sứ rồi lắc lắc, bên trong lập tức rơi ra một cây ngọc bổng ( có chế nào không biết cái này không) dài gần một thước, còn nhấp nhô vài lần ở trên bàn dài.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc híp lại, tâm tư Tôn Lộ quả thật rất bẩn thỉu, lại quăng loại đồ vật như vậy đến nơi này của nàng, sắc mặt Thanh Từ cũng đen thui, cầm mảnh vải quấn lại tay, mới cầm lấy ngọc bổng kia, cũng không nhìn ra manh mối gì cả.
Mộc Tịch Bắc muốn tiếp nhận, Thanh Từ lại không cho:
" Chủ tử người vẫn không nên ᴆụng vào mấy thứ bẩn thỉu như vậy."
Thanh Từ cầm ngọc bổng đến dưới ánh nến, lần nữa xem xét tỉ mỉ, mặc dù tính chất của ngọc bổng này không phải tốt nhất, nhưng cũng không tệ lắm, lật qua lật lại nhìn vài lần, cuối cùng ở một mặt của ngọc bổng nhìn thấy một chỗ điêu khắc, hình như là chữ viết!
" Tiểu thư, đây hình như là chữ viết."
Mộc Tịch Bắc cũng cẩn thận nhìn nhìn:
" Là chữ Thọ!"
" Đi thăm dò một chút, hai ngày này bên phía Tôn Lộ từng liên hệ với thái giám nào, sau đó bảo Bạch Hàn mang tư liệu của người đó ra ngoài, để Mộc Chính Đức điều tra nội tình của người đó. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ.
Thanh Từ gật gật đầu rời đi, vẫn không quên cầm cây ngọc bổng theo, tránh làm bẩn mắt Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng Thanh Từ rời đi, nhíu nhíu đầu mày, hôm nay Tôn Lộ đến đây cũng không mở miệng hỏi thăm hành tung hai ngày này của mình, điều này rõ ràng không ăn khớp, dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù không có sự hiếu kỳ, ít nhiều cũng phải thử thăm dò một chút chứ.
Lúc ấy Tôn Lộ dùng giọng nói chanh chua như bát phụ dẫn dụ ánh mắt của mọi người, e rằng lúc đó nha hoàn cung tỳ đến góp náo nhiệt, là muốn cho nha hoàn áo trắng có cơ hội lợi dụng sơ hở, mà Mộc Tịch Bắc cùng Tôn Lộ đều ngăn ở trước cửa, tự nhiên cũng đoán ra, nha hoàn kia sẽ động tay động chân ở cửa sổ.
Một tay vuốt ve đồ án trên bình sứ màu trắng, hai mắt hiện ra mũi nhọn lạnh lẽo, người muốn hại nàng, một cái nàng cũng không bỏ qua!
Cây ngọc bổng kia, cũng không phải thứ gì khác, chính là một loại đồ vật cực kì bẩn thỉu ở trong cung, lại là thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, thái giám và cung nữ trong cung nếu ưng ý nhau, thì có thể kết thành vợ chồng, mà thái giám muốn sinh hoạt vợ chồng, thì phải mượn đồ vật bên ngoài, tác dụng của ngọc bổng chính là ở chỗ đó.
Tiểu thái giám bình thường, chẳng qua chỉ dùng một ít đầu gỗ mượt mà thôi, có thể dùng được chất liệu Thanh Ngọc, Mộc Tịch Bắc đoán chừng, người này chắc chắn là một tên thái giám có thân phận.
Hai mắt hơi nheo lại, Tôn Lộ đây là muốn nàng thân bại danh liệt! Nữ tử khuê phòng nếu bị người tìm ra cất giấu thứ đồ này của thái giám nào đó, mặc kệ ngươi và thái giám đó có quan hệ gì hay không, truyền ra ngoài chính là thanh danh dâm đãng, mà bình thường Hoàng thất vì muốn phòng ngừa người bên ngoài gièm pha, sao dám tra cứu đến cùng, thường thường không hỏi nguyên do, một dải lụa trắng trực tiếp ban cái ૮ɦếƭ.
Đây cũng chính là lý do vì sao người trong cung thường dễ ૮ɦếƭ hơn so với bên ngoài, bởi vì Hoàng tộc muốn duy trì hình tượng cao quý đoan trang với bách tính của mình, nếu truyền ra chuyện tình như vậy, chẳng phải đang đánh vào mặt Hoàng đế.
Đương nhiên, nếu ngươi muốn nghiệm thân chứng minh, cũng có thể trả lại trong sạch cho ngươi, chẳng qua đối với một nữ tử mà nói nghiệm thân chính là một loại vũ nhục, đây rõ ràng là tiến vào vô ích, nếu ngươi cứ muốn nghiệm thử một lần, thì nước bọt của người đời cũng có thể làm ngươi ૮ɦếƭ đuối.
Huống hồ, cho dù chứng minh được trong sạch của ngươi, ngươi không bị xử trí, nhưng kết quả thường thường lại càng khó tiếp nhận hơn, người ta không nói ngươi yêu đương vụng trộm với thái giám, mà chỉ nói ngươi không biết xấu hổ, vậy mà mở miệng đòi thái giám loại đồ vật như vậy, rõ ràng không chịu nổi tịch mịch, trời sinh tính tình dâm đãng, hơn nữa còn nói ngươi chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg.
Những điều này mới thật sự là vết thương trí mạng của nữ tử, vì thế, Hoàng Đế sẽ không sủng hạnh ngươi nữa, những lời đồn đại khó nghe chỉ khiến Hoàng Đế càng chán ghét ngươi, thế là ở trong cung này, ngươi chỉ có thể tự sinh tự diệt! Ngay cả gia tộc của ngươi đều cảm thấy hổ thẹn, dù sao loại chuyện như vậy truyền ra ngoài, có bao nhiêu mất mặt, cũng không khó tưởng tượng!
Thân thể Mộc Tịch Bắc còn yếu, thu thập một phen, liền sớm lên giường nằm, bởi vì chỉ là tú nữ, giường cũng không lớn, nhưng Thanh Từ trải rất nhiều chăn mềm, trong phòng còn có mùi thơm nhàn nhạt, không khỏi làm tâm tình Mộc Tịch Bắc yên tĩnh lại.
Thổi tắt nến, im lặng nằm ở trên giường, cảm thụ được một lát yên bình khó có được.
Bên kia, Ân Cửu Dạ lại không được tự tại như nàng, từ sau khi Mộc Tịch Bắc đi rồi, sắc mặt của hắn chưa tốt lên chút nào, nếu ai dám nhiều lời một chữ, sẽ trực tiếp từ trong U Minh viện bay ra ngoài, những tên điên đang bị nhốt kia, càng không dám thở mạnh, cũng không biết nam nhân này rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào, mới có thể khiến mấy tên điên hoảng sợ như vậy, mỗi một người đều nhu thuận như trẻ con.
Cả đêm Ân Cửu Dạ ngồi nhìn mấy bộ y phục chế tạo gấp gáp cho nàng ở trên bàn dài, ngoại trừ một bộ mà nàng mặc lúc rời đi, còn lại đều chỉnh tề nằm ở nơi đó, động cũng chưa động qua, ngón tay thon dài chậm rãi sờ lên một kiện váy dài màu lam, có chút lưu luyến quên cả phản ứng, nhưng chỉ trong giây lát, lại tự tay xé nó thành từng mảnh nhỏ.
Sơ Nhất ở trong bóng tối không khỏi nhíu nhíu mày, xong rồi xong rồi, chủ tử lại muốn nổi điên sao, hắn phải cẩn thận một chút, từng hạt trân châu trên váy dài, đều do chủ tử tự mình chọn ra, mỗi một hạt đều tính chất mượt mà, bây giờ bị xé rách, thật sự là hơi phí của trời.
Cầm mảnh vụn y phục vứt xuống đất, Ân Cửu Dạ liền giẫm lên từng mảnh nhỏ rời đi, Sơ Nhất vừa muốn đi vào trong, gọi người thu thập mảnh vụn, không ngờ lại truyền đến giọng nói tức giận của Ân Cửu Dạ:
" Cút ra ngoài cho ta!"
Sơ Nhất rùng mình một cái, thức thời ngậm miệng, ở trước mặt Ân Cửu Dạ, nam nhân trước giờ luôn lắm miệng lại không dám nói một lời, trực tiếp lăn ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ, nhặt cây trâm phượng trên đất lên, một tay sờ lên cần cổ đang đổ máu của mình, hai mắt hơi nheo lại, toát lên sự nguy hiểm, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình lại mất khống chế, vì sao lại lần lượt bị nữ tử kia ép phải cúi đầu nhận thua.
Không đi xử lý miệng vết thương, một thân một mình ở trên giường lớn như vậy, lần đầu tiên phóng túng để khắp phòng bừa bộn, không cho phép người ngoài đi vào thu thập, hắn nghĩ mình đã bị ma quỷ ám ảnh rồi?
Nhắm hai mắt lại, trên giường tựa hồ còn lưu lại hơi thở của nàng, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu, tại sao lại có một nữ tử như thế, rõ ràng tâm kế thâm trầm, nhưng lại có một đôi mắt tinh khiết nhất thế gian, rõ ràng tàn nhẫn ngoan độc đến cực điểm, lại chỉ cần cười một chút, sẽ khiến người ta cảm thấy xuân về hoa nở.
Ngẫm lại bộ dáng tiếu lý tàng đao của Mộc Tịch Bắc, không khỏi lẩm bẩm, trong lời nói mang theo vẻ lạnh nhạt dịu dàng:
" Thật biết diễn trò."
( tiếulý tàng đao: Nụ cười giấu dao)
Tâm phiền ý loạn nên hắn căn bản không thể chìm vào giấc ngủ, thứ tình cảm khó hiểu từ đầu đến cuối cứ quanh quẩn ở trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi nghĩ đến, vết thương trên иgự¢ không biết có rắc thuốc bột một lần nữa hay không, còn có vết thương trên đùi, cũng không biết có lưu lại sẹo hay không.
Càng nghĩ càng táo bạo, dứt khoát nhảy xuống giường, kéo ngăn kéo lấy ra hai bình sứ lưu ly, một bình là bột phấn, một bình là dạng nước, phủ thêm áo khoác, quỷ mị biến mất.
" Nhìn xem nhìn xem, hồn đều bị người ta câu đi rồi, mà còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu?"
Sơ Nhất nhìn chủ tử chợt lóe lên rồi biến mất, bắt đầu châm chọc nói.
Sơ Nhị lạnh lùng liếc hắn một cái:
" Có bản lĩnh thì đi nói với chủ tử."
Sơ Nhất rất không có can đảm sờ sờ cái mũi, vậy còn không bằng trực tiếp để hắn đi ૮ɦếƭ.
Sau một lúc lâu, Sơ Nhị giống như mới phản ứng lại, đồng ý gật gật đầu.
Ân Cửu Dạ như một cơn gió đi tới Lâm Lang viện, sau đó mới ý thức được nơi này là chỗ Hoàng Đế cho tú nữ ở, bỗng nhiên nhớ tới về sau Mộc Tịch Bắc rất có thể sẽ trở thành nữ nhân của Hoàng đế, loại nhận thức này, làm hắn rất khó chịu.
Lông mày nhăn thành một đường, tay cầm bình sứ không ngừng nắm chặt, xoay người đi vào phòng Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cũng không ngủ được, đang suy nghĩ đến âm mưu của Tôn Lộ, con ngươi óng ánh mở to, nghiêm túc nhìn chằm chằm lên nóc phòng.
Năng lực nhìn trong bóng tối của Ân Cửu Dạ vô cùng tốt, khi đi vào thì nhìn thấy một màn này, sau khi Mộc Tịch Bắc thay đổi thành thân thể này, năng lực nhìn ban đêm không còn mạnh mẽ như trước, trong mơ hồ chỉ cảm thấy bên trong phòng có thêm một hơi thở xa lạ, cứ việc rất khó làm cho người ta phát giác, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn mẫn cảm nhận ra được đây không phải mùi thuộc về mình.
Rút ra một cây chủy thủ nằm dưới gối, xoay người xuống đất, nhưng cái chân kia lại trở thành gánh nặng của nàng, khiến động tác của nàng hơi chậm chạp.
Ân Cửu Dạ nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát, một tay chế trụ cổ tay của nàng, lại không tự chủ giảm xuống mấy phần lực đạo.
Hai đôi mắt đối diện nhau trong đêm đen, một đôi giống như ánh sao, ở trong đêm đen cũng sáng khi*p người, một đôi tĩnh mịch âm trầm, cho dù đêm tối cũng không so kịp với cảm giác hít thở không thông và nặng nề mà hắn mang đến.
Mộc Tịch Bắc đã biết người đến là ai, liền thu tay lại, nhưng Ân Cửu Dạ lại nắm chặt cổ tay của nàng không chịu thả, nàng không khỏi mở miệng nói:
" Ta tưởng là ai? Hoá ra là Lục hoàng tử, không biết đêm khuya Lục hoàng tử đến thăm có gì phân phó không?"
Quả thật, Lục hoàng tử Tây La hẳn là Ân Cửu Dạ, mà bây giờ Ân Cửu Sanh hẳn là Thất hoàng tử mới đúng.
Ân Cửu Dạ xoay người đốt sáng cây đèn trong phòng, quay đầu lại thì bỗng sửng sốt, lỗ tai lập tức đỏ lên, thì ra Mộc Tịch Bắc chỉ mặc một kiện áo lót màu trắng, dài rộng thùng thình, làm từ tơ lụa Thiên Tàm Ti nên ít nhiều có chút trong suốt, khiến người không rành thế sự như Ân Cửu Dạ tự nhiên cảm thấy hai má nóng lên.
Sau khi im lặng hồi lâu, Ân Cửu Dạ đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc, trên cao nhìn xuống mở miệng nói với nàng:
" Lên giường! "
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của nam tử trước mặt, có chút sờ không ra ý đồ của hắn.
Ân Cửu Dạ cũng không kiên nhẫn cho Mộc Tịch Bắc nhiều thời gian lo lắng như vậy, cánh tay dài chụp tới, liền bế người lên, chạm đến thân thể mềm mại, khiến hắn luyến tiếc thả nàng xuống, loại Dụς ∀ọηg muốn chiếm hữu ở trong nội tâm nhanh chóng bành trướng, sinh trưởng tốt lan tràn ra.
Rất nhiều năm sau, Ân Cửu Dạ mới biết được, bánh răng vận mệnh, có lẽ từ thời khắc hai người gặp nhau bắt đầu, cũng đã chậm rãi chuyển động, chú định phải dây dưa cả đời này.
Không có từ quen biết đến hiểu nhau, lại từ hiểu nhau đến mến nhau tốt đẹp, cũng không có thời gian dịu dàng, năm tháng kinh diễm, có chăng chỉ là một chút rung động ở trong huyết sắc vô biên cùng bóng tối, một chút nhu tình tràn đầy lãnh khốc cùng tàn nhẫn ở trong lòng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, lại cười thành hai khe hở, che đi thâm ý trong mắt, khiến cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, mà chuỷ thủ trong tay có chút giật giật.
Nhìn nữ tử trong иgự¢, Ân Cửu Dạ có chút không vui, âm thanh ám trầm khàn khàn nói:
" Sao vậy? Còn muốn Gi*t ta? "
Mộc Tịch Bắc lập tức thu lại động tác, trong lòng căng thẳng, cười nói:
" Làm gì có?"
Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục để ý, đặt Mộc Tịch Bắc lên trên giường, thân ảnh cao lớn đè ép xuống, khiến cho trái tim Mộc Tịch Bắc nhảy dựng.
Một hồi lâu, lại phát hiện Ân Cửu Dạ dừng ở nơi cách xa mình một thước, nghiêm túc xem xét vết thương trên иgự¢, hơi thở ấm áp phả ở trên người, không khỏi khiến cho Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, hai má ửng đỏ.
Vừa muốn xê dịch khoảng cách một chút, nam tử lại lấy ra một bình sứ lưu ly, cẩn thận rắc vào miệng vết thương, đối đãi giống như trân bảo hiếm thấy, sau đó còn xoay người dùng vải bông băng bó lại.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên không phản ứng, nhưng lại quay mặt vào trong tường, cũng không nhìn hắn.
Sự che chở này, khiến nàng nhớ tới một người, An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng cũng từng cẩn thận băng bó miệng vết thương cho nàng như vậy, chỉ là một bên băng bó cho nàng một bên lại còn muốn nàng trả lời các vấn đề quấn người, nàng cũng có hỏi qua hắn có kiên nhẫn được hay không, hắn chỉ cười nói cho nàng, với nàng thì không!
Hắn cũng từng cẩn thận từng li từng tí như thế, thậm chí còn rất nhu tình, khiến nàng mấy lần đều cho rằng mình là trân bảo của hắn.
Đến sau này, nàng đã quen với việc ngày ngày tự liếm máu trên lưỡi đao, sớm hình thành thói quen tự mình băng bó vết thương, mà An Nguyệt Hằng cũng sớm đã đặt tâm tư đến trên người nữ tử khác.
Dường như nam tử đã nhận ra Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ gì đó, bàn tay to đang đặt trên иgự¢ không khỏi tăng thêm sức lực.
Mộc Tịch Bắc bị đau, mới từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, Ân Cửu Dạ thấy ánh mắt Mộc Tịch Bắc đặt ở trên người mình, thì không tiếp tục ấn vào miệng vết thương nữa, chỉ cúi đầu nghiêm túc băng bó, bầu không khí trong phòng tức thì dịu xuống rất nhiều, hắn cẩn thận từng li từng tí, không còn giống như lúc trước, quấn quanh thân thể, mà chỉ băng bó thành một khối lập phương nhỏ, nhìn thấy cũng rất đáng yêu.
Sau đó cầm cây kéo cắt tốt chỗ cuối cùng, lần này Ân Cửu Dạ rất hài lòng khi Mộc Tịch Bắc phối hợp, tâm tình không khỏi khá hơn.
Nhìn nữ tử trên giường một chút, Ân Cửu Dạ lại đưa tay vươn tới bắp chân của nữ tử, nhưng Mộc Tịch Bắc lại trực tiếp rút trở về.
Nàng không cho phép chính mình đắm chìm trong tình cảm như vậy, nàng sẽ ૮ɦếƭ chìm ở chỗ này, mà loại chuyện ૮ɦếƭ chìm này chỉ cần một lần là đủ rồi! An Nguyệt Hằng vì muốn ép khô mỗi một giọt máu của mình, không tiếc kiên nhẫn diễn trò cùng mình mười bốn năm, vậy còn nam nhân này thì sao, nam nhân này lại muốn cái gì?
Trong nháy mắt Mộc Tịch Bắc giống như con nhím xù lông lên.
" Đừng làm loạn, sẽ lưu lại sẹo."
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày lại, ngữ khí mang theo tia dịu dàng cứng rắn.
" Lục hoàng tử, cô nam quả nữ ở chung một phòng, truyền đi ra ngoài cũng không tốt, dù sao bây giờ thân phận của ta vẫn là tú nữ."
Mộc Tịch Bắc mang theo mặt nạ của chính mình,ngữ khí dịu dàng cười yếu ớt.
Ân Cửu Dạ vừa thấy bộ dáng này của nàng, ánh mắt tức thì lạnh xuống, sau một hồi nhìn nàng chằm chằm, mới đặt ánh mắt ở trên cái chân nàng rút về.
Thấy Ân Cửu Dạ như thế, lòng của nàng càng trầm hơn, mặc kệ chính mình là thứ đồ chơi nhất thời hứng khởi của vị Hoàng tử này, hay là người hắn muốn thật tình đối đãi, nàng đều không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn.
" Chẳng lẽ Lục hoàng tử thích ta? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi ngược lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm Ân Cửu Dạ, lại mang theo trào phúng nhàn nhạt.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy đôi mắt trào phúng kia, mím chặt đôi môi, nhưng trong lòng lại lặp đi lặp lại một từ thích? Thích? Hắn thích nàng sao?
Đối với một người mười tám năm qua cùng người giao lưu ít lại càng thêm ít như Ân Cửu Dạ mà nói, thích là một từ ngữ xa lạ không thể xa lạ hơn, hắn cũng từng nghe qua không ít tình yêu, nhưng từ đầu đến cuối chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy cực kì ngu xuẩn, nhưng hôm nay nữ tử này lại hỏi mình, có phải thích nàng hay không, Ân Cửu Dạ nhất thời trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn hắn, nhìn hắn giữ im lặng, chỉ nhíu mày, hắn cố chấp cầm lấy bắp chân Mộc Tịch Bắc, đặt ở trên đùi mình, hai tay giống như cái kìm, làm Mộc Tịch Bắc giãy không thoát, động tác nhu hòa đắp vào một dạng nước thuốc khác.
Sau khi làm xong, cũng không nhìn cô gái trên giường, đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy ra mấy bộ y phục, đặt ở trên mặt bàn, sau đó quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Về sau mặc mấy bộ này."
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, không biết nam nhân này tại sao muốn chọn quần áo cho mình, chỉ cười mở miệng:
" Được."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ hắn đi rồi, thì hắn làm sao mà biết được mình mặc cái gì.
Dường như nhìn ra ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ lạnh lùng mở miệng:
" Nếu ta phát hiện mặc cái khác, gặp một lần thì xé một lần."
Nhìn Mộc Tịch Bắc giữ im lặng, nhịn không được chậm rãi nói:
" Ngủ đi."
Ở dưới ánh mắt của nữ tử, Ân Cửu Dạ gian nan mở ra bước chân, hắn biết, nếu hắn ở đây có lẽ nàng sẽ không ngủ được, nơi này không thuộc về hắn, hắn nên rời đi, trong nháy mắt xoay người mở cửa, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng, không mềm mại như ngày thường, khiến hắn cảm nhận được nàng đang nghiêm túc:
" Sau này đừng đến đây nữa."
Thân mình Ân Cửu Dạ trì độn, không mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng lần nữa:
" Mặc kệ Lục hoàng tử thích ta, hay chỉ coi ta như đồ chơi, với ta mà nói đều là gánh nặng, cho nên, hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại."
Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, rất nhanh nắm chặt nắm tay, đúng vậy, hắn cùng nàng vốn cũng không có gì để gặp nhau không phải sao, rốt cuộc mấy ngày nay mình khác thường là vì cái gì, rốt cuộc là ở đâu xảy ra sai sót.
Ân Cửu Dạ quay trở lại để hai bình thuốc lên bàn, không liếc Mộc Tịch Bắc lấy một cái, liền ra ngoài phòng.
Thời điểm Sơ Nhất nhìn thấy chủ tử nhà mình trở về, ẩn ẩn nhận ra có gì đó không giống, xác thật phải nói là trở nên không giống lúc trước, không khí xung quanh tựa hồ tĩnh mịch không có lấy một tia phập phồng, so với lúc trước càng sâu hơn.
Người cũng khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, không hề táo bạo, không hề nôn nóng, cũng không nổi giận. Giống như trước đó trong mắt chỉ có tàn nhẫn cùng tĩnh mịch, vô biên vô hạn, làm cho người ta hít thở không thông, lại chỉ bình tĩnh nói với hắn:
" Thu thập sạch sẽ. "
Ánh mắt Sơ Nhất trầm xuống, xem ra nữ tử kia đã nói gì đó, nhiều năm qua chủ tử có bao nhiêu khổ sở chỉ có mấy người bọn hắn mới biết, thật vất vả nghĩ rằng khổ tận cam lai, kết quả lại là....
( Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Sau khi Mộc Tịch Bắc nói ra lời nói đó, trằn trọc một hồi cũng rất khó ngủ tiếp, choàng bộ y phục ra ngồi ở trên thềm đá trước cửa, nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, không ngừng ma sát hai bình sứ lưu ly trong tay, ánh mắt tĩnh mịch....
Sáng sớm ngày hôm sau
Thanh Từ mang theo một thân hàn lộ trở về, khẽ đẩy cửa ra, thấy Mộc Tịch Bắc đã tựa ở đầu giường, không khỏi mở miệng nói:
" Tiểu thư, sao người dậy sớm như vậy."
( giải thích một chút:Hàn lộ (tiếng Hán: 寒露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch, khiMặt Trời ở xích kinh 195° (kinh độ Mặt Trờibằng 195°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Mát mẻ.)
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói:
" Có người thời thời khắc khắc đều muốn hại ta, sao ta còn ngủ được."
Thanh Từ gật gật đầu:
" Là Phó tổng quản nội giám Trương Phúc Thọ!"
" Trương Phúc Thọ? "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, mắt híp lại thành một khe hở.
" Tư liệu Mộc Chính Đức phái người đi tra tới buổi chiều mới có thể đưa đến."
Thanh Từ mở miệng lần nữa.
" Ngươi trước đi ngủ một lát đi."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc đã có cân nhắc, liền dặn dò Thanh Từ.
Mà bên kia, Tôn Lộ cũng thức dậy thật sớm, mang theo mạng che mặt xin gặp Ngũ quý phi.
" Nương nương, tú nữ Tôn gia ở bên ngoài cầu kiến. "
Một ma ma mở miệng nói với nữ nhân xinh đẹp đang để cho người ta 乃úi tóc.
" Ồ? Tú nữ Tôn gia? "
Mỹ nhân hơi ngoái đầu nhìn lại, trong lúc nhìn quanh, cũng tự có một cỗ thần vận, khó trách nam nhi trên thế gian đều lấy việc cưới nữ tử Ngũ gia làm vinh quang.
" Là Tôn tú nữ. "
Ma ma kia gật đầu nói.
Ngũ quý phi không có mở miệng, vẫn để mặc nha hoàn chỉnh lý trang dung cho mình như cũ, nữ nhi Ngũ gia đều dậy sớm cho kịp, tuyệt sẽ không để nam tử bên cạnh nhìn thấy một chút bộ dáng lôi thôi của mình, nên cho dù Hoàng đế không ngủ lại nơi này của nàng, nàng cũng phải chỉnh lý tốt trang dung mới bằng lòng gặp người ngoài.
Lúc ban đầu Lão tổ tông Ngũ gia là một thương nhân, mang theo khôn khéo đặc hữu chỉ có ở thương nhân, vốn muốn một lòng leo lên quyền thế, nề hà sĩ nông công thương, luôn luôn bị người ta mặt nóng mà dán ௱ôЛƓ lạnh, cho dù tính tình có tốt hầu như cũng có tỳ khí, thế là Lão tổ tông Ngũ gia liền nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu.
Không ngừng thu nạp mỹ thi*p, hứa cho châu báu vàng bạc, để các nàng sinh con cho mình, nhưng khác biệt với các nhà khác chính là, vị Lão tổ tông Ngũ gia lại không coi trọng con trai mà trọng con gái, phàm là cơ thi*p có thể sinh ra con gái, đều sẽ được trọng thưởng, tương phản sinh hạ con trai thì chỉ được đãi ngộ thường thường.
Mà vị Lão tổ tông Ngũ gia càng không tiếc bỏ ra số tiền lớn, mời chuyên gia đến bồi dưỡng toàn bộ nữ nhi, mặc kệ là sửa sang lại dung nhan, hay là khí độ ăn nói, hoặc là bí thuật bên trong khuê phòng, cái nào cũng có. Hơn mười năm sau, những nữ tử kia lớn lên ai cũng có sở trường riêng, yêu mị, thanh thuần, cao quý, mạnh mẽ, mỗi một loại đều khiến nam nhân chạy theo như vịt.
Càng được nhiều người quan tâm, thì những quan to quý tộc cũng nổi lên hứng thú, lại thêm Ngũ gia tạo thế, liền cũng nhao nhao cho rằng lấy được nữ tử Ngũ gia là vinh quang, sau khi chân chính chờ đợi lấy về nhà, lại càng cảm thấy tuyệt vời, thủ đoạn đa dạng đầy người, lập tức khiến nam tử đánh mất tâm thần.
Như vậy, Ngũ gia liền dựa vào nữ tử bước vào trung tâm quyền lực, những quan lại quyền quý đó vì muốn lấy lòng mỹ thi*p, tự nhiên sẽ chiếu cố nam nhi Ngũ gia nhiều hơn, khắp nơi dìu dắt, Ngũ gia một bước bước vào quan trường, sau một thời gian, Ngũ gia trở thành một đại tộc, cây lớn rễ sâu, người phần lớn đều làm quan ở trong triều, đồng thời nắm giữ mạch máu thương nghiệp, thật sự là đại tộc vang danh khắp thiên hạ.
Lúc này, Ngũ Y Nhân đang tính toán ở trong lòng, Tôn Lộ này là tiểu thư Tôn gia, cùng Liễu gia buộc chung một chỗ với An Nguyệt Hằng, chẳng qua lần trước Liễu gia làm việc phạm vào sai lầm lớn, làm hỏng đại sự của An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng mới khoanh tay đứng nhìn với Liễu gia, lần này Tôn Lộ đến chắc là có chuyện sở cầu, An Nguyệt Hằng đã có một lần không ra tay giúp Liễu gia, lần này nếu mình lại thờ ơ với sở cầu của Tôn Lộ, sợ sẽ kích thích bất mãn của Liễu gia và Tôn gia, gây bất lợi với An Nguyệt Hằng.
Đối với kế hoạch lớn trong tương lai của Ngũ gia lại càng bất lợi.
" Để cho nàng đi vào đi. "
Giọng nói Ngũ quý phi tự có một cỗ đoan trang, thần thái nhu hòa, giống như nữ thần rơi vào trần thế.
Ngoài cửa Tôn Lộ cũng không vội, những quy củ này của Ngũ gia nàng cũng biết đến, sớm như vậy mà nàng đã đến quả thật có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, chẳng qua nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn ngày hôm đó, nàng thật sự đợi không được! Hận không thể lập tức nhìn Mộc Tịch Bắc bị chém thành muôn mảnh!
" Thỉnh an quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Tôn Lộ lần đầu tiên bước vào nơi ở của Ngũ quý phi, mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, lại không tránh khỏi âm thầm dò xét một phen.
Đại điện này rộng rãi sáng ngời, toàn bộ mặt đất đều trải một lớp vàng mỏng, khiến cả gian phòng lập tức huy hoàng lên, bốn vách tường đều lấy màu đỏ làm nền, trên mặt hoàng kim điêu khắc Kim Phượng Hoàng, dựa vào hoa mẫu đơn đang nở.
Màn che màu vàng treo lên rất cao, rèm châu thủy tinh theo gió đong đưa, đủ để tỏ rõ nữ tử ở đây tôn quý bất phàm cỡ nào, trong lòng Tôn Lộ đột nhiên sinh ra một cỗ Dụς ∀ọηg mãnh liệt, toàn bộ nơi này mới là thứ nàng muốn! Một ngày nào đó nàng cũng muốn trở thành chủ nhân nơi này!
Tôn Lộ không hiện lên mặt, càng phát ra cung kính, chỉ cúi thấp đầu.
Ngũ quý phi cũng bất động thanh sắc đánh giá Tôn Lộ một lần, mở miệng nói:
" Đừng câu nệ như vậy, đứng lên đi."
Tôn Lộ đứng dậy, vẫn cung kính như cũ:
" Xuân Hoa, ban thưởng ghế ngồi!"
Lập tức có cung nữ lấy ra một cái ghế ngồi hình tròn, Tôn Lộ tạ ơn xong thì cẩn thận ngồi lên.
" Tôn gia các ngươi cùng Ngũ gia từ trước đến nay giao hảo, Bản cung còn nhắc tới đây, nha đầu ngươi cũng không cùng bản cung thân cận, nếu ngươi lại không tới nhìn bản cung một cái, nhưng Bản cung đang muốn tự mình đi nhìn ngươi đây. "
Ngũ Y Nhân há miệng ra liền cho Tôn Lộ một bậc thang, để về sau Tôn Lộ sở cầu chuyện gì cũng không khó mở miệng.
" Nương nương đây là muốn hại ૮ɦếƭ thần nữ, thần nữ vốn muốn sớm thỉnh an nương nương, cũng chưa từng nghĩ, thần nữ thật sự không có mặt mũi nào gặp người, sao còn dám mang đến ngột ngạt cho nương nương!"
Tôn Lộ hát niệm đều làm, nước mắt lập tức rơi xuống.
" Sao lại như vậy, chẳng lẽ có ai khi dễ ngươi, mau nói ra, Bản cung nhất định làm chủ cho ngươi! "
Ngũ quý phi tự nhiên phối hợp, chờ nói.
Tôn Lộ nhìn nô tài xung quanh, lần nữa nói:
" Thần nữ thật sự không mở miệng được, nói ra rồi sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác, ý tốt của nương nương thần nữ đều hiểu được, chỉ là trên đời này ai cũng đều nhân thiện rộng lượng như nương nương đâu."
Ngũ quý phi liếc mắt xuống dưới một cái, nô tài trong phòng liền lui ra ngoài, Tôn Lộ rõ ràng có lời muốn nói, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Tôn Lộ muốn làm cái gì.
Tôn Lộ thấy vậy, lập tức quỳ gối ở trước mặt Ngũ quý phi, một phen giật xuống khăn che trên mặt, mang theo tiếng khóc nức nở, phảng phất như phải chịu thiên đại ủy khuất:
" Nương nương, ngài nhìn gương mặt này của thần nữ đi, bây giờ có phải không còn mặt mũi gặp người nữa hay không, bộ dạng như vậy thật sự khiến cho thần nữ ngay cả ý muốn tự tử cũng đều có, nhưng thần nữ không cam tâm, thần nữ không cam tâm nhìn thấy người gây tai hoạ cho thần nữ ung dung ngoài vòng pháp luật, lại lo lắng ngày sau nương nương cũng bị người này làm cho mệt mỏi!"
Ngũ quý phi cũng lập tức biểu hiện tâm trạng đau lòng:
" Ngươi thật đáng thương,sao khuôn mặt đang êm đẹp lại biến thành cái dạng này."
" Thần nữ bị như hôm nay đều do một người ban tặng, thù này không báo, thần nữ thật sự không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nữa! Còn xin nương nương trợ giúp thần nữ một tay, thần nữ chắc chắn cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của nương nương!"
Ngũ quý phi liếc mắt đánh giá sườn mặt dữ tợn của Tôn Lộ, bưng chén trà trong tay lên, lơ đãng nói:
" Ngươi muốn làm như thế nào?"
"Thần nữ muốn tiện nhân đó sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Ánh mắt Tôn lộ tràn đầy âm độc.
Ngũ Y Nhân không mở miệng nữa, nhưng trong lòng lại đang tính toán khả năng gương mặt này của Tôn Lộ khỏi hẳn lớn bao nhiêu.
" Nghe nói nương nương được ban tặng một chiếc bình Tây Dương, thần nữ chỉ cần nương nương thiết yến mời toàn bộ tú nữ cùng nhau đến thưởng thức chiếc bình Tây Dương này là được."
Tôn Lộ khẩn cấp mở miệng.
Ngũ Y Nhân bất vi sở động, Tôn Lộ lại mở miệng:
" Việc này tuyệt đối không gây tổn hại đến lợi ích của nương nương, mà người đó nếu không diệt trừ, chắc chắn trong tương lai sẽ trở thành một kẻ địch mạnh của nương nương."
" Ồ? "
Ngũ Y Nhân có chút hào hứng, nàng là nữ tử Ngũ gia tỉ mỉ dạy dỗ ra, ở trong cung này rất hiếm người có thể địch nổi nàng, nhưng Tôn Lộ lại nói người nọ sẽ là kẻ địch mạnh của nàng.
" Kẻ thù của ta chính là thứ nữ phủ Thừa Tướng Ngũ tiểu thư! Bây giờ phụ thân nàng ta quy thuận Hoàng Đế, địa vị sau này tất nhiên sẽ ngang hàng với ngài! Chắc hẳn nương nương cũng biết, biểu tỷ biểu ca của ta đều ૮ɦếƭ ở trong tay của nàng. "
Tôn Lộ đầy mặt âm ngoan.
Ngũ Y Nhân gật gật đầu, lời này của Tôn Lộ đúng là sự thật, bây giờ phủ Thừa Tướng quy thuận Hoàng đế, ngày sau Hoàng đế vì muốn chèn ép Ngũ gia, tất nhiên sẽ nâng Mộc Tịch Bắc lên, nếu Ngũ gia đã lựa chọn An Nguyệt Hằng, tất nhiên không thể tùy ý Hoàng đế tiếp tục kiêu ngạo.
" Ngươi nhìn ngươi xem, sao lại nói những lời xa lạ như vậy, với Bản cung mà còn khách sáo như thế, chẳng qua chỉ mượn tên tuổi Bản cung mở một yến hội thôi, cũng không phải đại sự gì. "
Ngũ Y Nhân tự nhiên mở miệng.
Trong lòng Tôn lộ thầm mắng Ngũ Y Nhân dối trá, sắc mặt lại có chút chuyển biến tốt đẹp, nghĩ đến kế hoạch lại thành công một bước, trong lòng cực kỳ hưng phấn, chỉ còn chờ Mộc Tịch Bắc bị chém thành muôn mảnh mà thôi!
Xuân Hoa cúi đầu ở phía sau Ngũ Y Nhân, Ngũ Y Nhân lại mở miệng phân phó:
" Mang danh sách mấy tú nữ tới đây."
Rất nhanh liền có người dâng sổ sách lên, Ngũ Y Nhân nhấc 乃út lên, vòng trúng mấy người, rồi sau đó nói tiếp:
" Những người này mỗi người thưởng một bộ đồ trang sức, Mộc Tịch Bắc thưởng một bộ trâm ngọc Kim Phượng xuyên mẫu đơn."
" Nương nương, bộ Kim Phượng xuyên mẫu đơn chỉ để cho một tú nữ nho nhỏ?"
Xuân Hoa hơi khó hiểu, trâm cài tóc Kim Phượng xuyên mẫu đơn là thứ rất khó có được, Tề phi đỏ mắt đã lâu, mấy lần đòi hỏi, Ngũ Y Nhân đều che chở rất kỹ.
" Cho, vì sao không cho? Nếu Tôn Lộ muốn trừ bỏ Mộc Tịch Bắc, ta tự nhiên phải bỏ thêm củi. "
Ngũ Y Nhân cười nói với Xuân Hoa, trong lúc giơ tay nhấc chân đều hiện rõ phong tư mỹ nhân.
Ngũ Y Nhân nhẹ nhàng quét mắt một loạt bảo bối mà hạ nhân bưng lên, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua một lần, liền khoát tay áo:
" Đưa đi đi, lại phát thêm thi*p mời, nói là ba ngày sau ta muốn mời tất cả tú nữ tới Bát Tiên Các thưởng bảo."
Ngũ Y Nhân làm như vậy tất nhiên còn có mục đích khác, đầu tiên lung lạc lòng người, truyền đi ra ngoài mới có thể hiển lộ nàng nhân thiện rộng lượng, thứ hai, bộ Phượng xuyên mẫu đơn không phải ai cũng có thể mang! Mộc Tịch Bắc cùng Tề phi giao thủ, thứ nhất nàng có thể xem thử Mộc Tịch Bắc có bao nhiêu sâu cạn, thứ hai vô luận ai bị thua thì với nàng đều là có lợi không có hại.
Bảo Lang Các
Ngày hôm đó, Mộc Tịch Bắc dậy thật sớm, mắt nhìn mấy bộ y phục Ân Cửu Dạ chọn ra, do dự một chút, vẫn mặc vào.
Đợi đến khi mặc xong, Mộc Tịch Bắc liền đứng ở nơi đó, không cử động, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa lên иgự¢, không biết suy nghĩ cái gì.
Thì ra Ân Cửu Dạ lấy ra những y phục này, đều là loại иgự¢ rộng thùng thình, không cùng loại với váy иgự¢ hay váy ngắn, chỗ иgự¢ cũng đều không trang trí, sợ siết đến vết thương của Mộc Tịch Bắc.
Thanh Từ đẩy cửa đi vào, không khỏi lại kinh dị:
" Tiểu thư, sao gần đây người luôn dậy sớm như vậy."
" Tôn Lộ đang ngày ngày trông chờ ta đây, ta tự nhiên phải sớm chuẩn bị."
Trong lòng lại nói, nếu như dậy trễ, chẳng phải cái chân như cái lưới đánh cá sẽ bị ngươi nhìn thấy.
Thanh Từ chỉ cảm thấy kỳ quái, bởi vì trước kia dù có chuyện gì, tiểu thư cũng đâu có dậy sớm như thế, chẳng lẽ trong cung ở không quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thanh Từ nói:
" Tiểu thư, hôm qua Ngũ quý phi phái người đưa thi*p mời tới, còn có một bộ đồ trang sức, nói từ giờ trở đi ở Bát Tiên Các tổ chức yến hội, mời tất cả tú nữ đến thưởng bảo."
" Thưởng bảo?"
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày.
Thanh Từ gật đầu:
" Nghe nói là bảo bối của Tây Dương, trước đây chưa từng thấy qua, cho nên cũng coi như mời mọi người đi mở rộng tầm mắt, chẳng qua nô tỳ cảm thấy, Ngũ quý phi muốn mượn cơ hội này thu mua lòng người, bằng không sao lại bỏ được bảo bối quý giá như vậy."
Thanh Từ mang đến một cái khay, phía trên bày biện chính là bộ trang sức cực quỳ quý giá Kim Phượng xuyên mẫu đơn khảm ngọc, chạm trổ tinh xảo, cực kì cẩn thận, có thể nói là tuyệt phẩm.
Mộc Tịch Bắc đưa tay lấy ra một cây kim trâm cài trong đó, nhìn như không chút để ý bắt đầu xem xét tường tận, nàng cũng không cho rằng Ngũ Y Nhân chỉ đơn giản muốn lôi kéo lòng người, nữ nhân được Ngũ gia đưa vào cung sao có thể đơn giản như vậy.
" Đi hỏi thăm một chút đưa cho người bên ngoài là những thứ gì? "
Mộc Tịch Bắc ngước mắt mở miệng nói với Thanh Từ.
Thanh Từ gật gật đầu, để cho người ta bưng đồ ăn sáng lên, không quên dặn dò:
" Tiểu thư người đừng quên ăn đồ ăn sáng."
Mộc Tịch Bắc dịu dàng cười một tiếng:
" Ngươi chớ đi vội, cũng qua đây ăn cùng đi chứ."
Thanh Từ cũng không từ chối, nhưng hai người còn chưa ăn được mấy ngụm, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói không vui:
"Tịch Bắc muội muội, tỷ tỷ tới thăm ngươi ~"
Mộc Tịch Bắc nghe thấy giọng nói này, không khỏi nhếch miệng, Tôn Lộ đúng là âm hồn bất tán, cơm cũng không cho người ta yên tĩnh ăn.
Tôn Lộ không mời mà tới, cũng không chào hỏi, còn trực tiếp xông vào, thật sự là không có cấp bậc lễ nghĩa, chẳng qua nghĩ đến có sự tình lần trước nên cũng không còn ai dám ngăn lại.
Loại hành vi vô lễ này, nếu là người bên ngoài gây nên, không thiếu được sẽ bị người ta nói một phen, làm hỏng thanh danh, nhưng người này lại là Tôn Lộ, sớm đã có cái thanh danh ngang ngược càn rỡ nổi tiếng ở bên ngoài, sao có thể để ý mấy thứ này.
Chỉ là, lần này Tôn Lộ tới lại muốn gây nên chuyện gì đây?