Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 46

Tác giả: Cố Nam Yên

Tôn Lộ ương nghạnh
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc dần dần đỏ lên, nàng chỉ muốn hắn để nàng rời đi, mặc kệ nam tử trước mặt này thay đổi ra sao, nàng vẫn cố ý coi nhẹ đến cùng, nàng biết, tình cảm dễ dàng giống như ngựa hoang mất cương, mà việc nàng phải làm đó chính là bảo vệ trái tim mình thật tốt, hiểu được cái gì gọi là dừng cương trước bờ vực.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc dần dần hiện lên màu đỏ, buông lỏng tay ra, không nhìn nàng nữa, hắn chỉ cảm thấy chưa từng tuyệt vọng như vậy, vừa nghĩ đến việc nàng muốn mình chết, lại muốn Gi*t mình, liền cảm thấy mười tám năm qua, mỗi một lần hắn đau khổ tìm đường sống trong đao quang kiếm ảnh, vượt qua âm mưu rình rập đã mất đi ý nghĩa, sinh mạng không còn hi vọng gì nữa.
Những tình cảm hỗn loạn bộc phát khiến hắn ảo não không thôi, trong lòng chưa bao giờ phiền não như vậy, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc đây là một loại tình cảm như thế nào.
Mộc Tịch Bắc bắt đầu ho khan kịch liệt, mắt nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của nam tử, trái tim cũng có chút đau đớn, nhưng người vẫn nhẫn tâm như trước, tàn nhẫn trong lòng cũng không vì chuyển biến của nam tử mà vơi bớt, bình tĩnh mở miệng:
" Ta phải rời khỏi đây."
Trong chớp mắt cơ bắp toàn thân Ân Cửu Dạ bắt đầu cứng ngắc, không khỏi có chút tự giễu, rốt cuộc mình đang hi vọng xa vời cái gì, rốt cuộc mình muốn cái gì, xưa nay không phải đều chỉ có một mình sao? Sao bây giờ lại như vậy? Trầm mặc hồi lâu, đưa lưng về phía nữ tử, nhắm lại hai mắt, cũng không quay đầu nhìn về phía nữ tử trên giường, keo kiệt phun ra một chữ:
" Cút!"
Trái tim Mộc Tịch Bắc chậm rãi hạ xuống, đau đớn trên иgự¢ đối với nàng mà nói không có gì đáng kể, không chút do dự đứng lên đi ra ngoài. Mỗi một bước đều giống như giẫm ở trên mũi đao.
Ân Cửu Dạ nhìn bước chân có chút phù phiếm ( không thực tế, không có giá trị thiết thực) của nữ tử, đôi chân nhỏ để trần không bằng một nắm tay, nhớ tới một khắc trước còn nhu thuận bị mình nắm ở trong lòng bàn tay, một quyền đánh vào trên gỗ lim đầu giường
" A! "
Tức giận gào thét một tiếng, thống khổ ôm lấy đầu của mình.
Trong nháy mắt đầu giường bằng gỗ lim đổ sụp, mảnh gỗ vụn bay tứ tung khắp phòng, dường như nam tử cũng không sử dụng nội lực hộ thể, sinh sinh dùng cậy mạnh đánh bay, trong lúc nhất thời trên nắm tay máu thịt be bét, vụn gỗ sắc nhọn đâm đầy bàn tay thon dài.
Mộc Tịch Bắc nghe thấy âm thanh gào thét thống khổ, thân hình dừng lại, cũng không dám quay đầu, mỗi một bước đi vẫn kiên định như cũ.
Đi ra ngoài, tìm được căn phòng đêm đó đã ẩn thân với Thanh Từ, nhìn y phục rách rưới trên người mình, trong lúc nhất thời có chút rối rắm, nàng không chỉ minh mẫn, còn cực kỳ mẫn cảm, nàng phát giác được dường như nam tử này đang tìm kiếm gì đó ở trên người mình, nàng không biết đó là cái gì, lại biết mình nhất định phải rời đi ngay lập tức, vô luận là cái gì, mình cũng không thể cho thứ hắn muốn, người như vậy, cố chấp còn đáng sợ hơn mình.
Nàng cảm nhận được, hắn cũng không muốn làm tổn hại tới mình, thậm chí ẩn ẩn quan tâm mình, nhưng những điều này không thể trở thành lý do để nàng lưu lại, cho nên, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, xưa nay nàng vẫn như vậy, giống như trước kia nàng phát hiện chuyện của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh vậy.
Lấy lại tinh thần, tùy ý đánh giá bốn phía một chút, vốn muốn nhìn coi có thể tìm thấy bộ y phục nào có thể miễn cưỡng mặc lên người hay không, lại phát hiện, trên bàn dài trưng bày khoảng mười bộ nữ trang tinh xảo, được gấp vô cùng chỉnh tề, trên mặt mỗi một bộ đều trưng bày một đôi giày tinh xảo, xinh đẹp đến nổi khiến nàng không dám mang vào, cầm lấy một đôi giày thêu màu xanh da trời, trên mũi giày điểm xuyết một mảnh châu thủy tinh biên chế thành đoá mẫu đơn, trên nhụy hoa thì dùng sợi kim tuyến gắn từng hạt trân châu màu trắng mượt mà, ở gót chân khảm một khối bạch ngọc tinh điêu tế mài ( ,
tinh điêu tế mài: giống kiểu được gọt giũa cẩn thận, đẹp đẽ), cực kì đẹp mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bạch ngọc mềm mại kia, ánh mắt Mộc Tịch Bắc cảm thấy chua xót.
Những y phục này vốn là Ân Cửu Dạ cho người dựa theo thân hình Mộc Tịch Bắc gấp gáp chế tạo suốt đêm, hắn sinh sinh lấy mũi tên trên иgự¢ nàng ra, vì muốn trừng phạt nàng tâm ngoan thủ lạt với chính mình, muốn cho nàng nhận chút giáo huấn. Về sau hắn lại nghĩ lầm rằng Mộc Tịch Bắc muốn đối nghịch với hắn, tình nguyện làm bị thương thân thể của mình, cũng không chịu đi đôi giày hắn đưa tới, vì thế mới tức giận, tức giận nàng không biết yêu quý bản thân, mới ném nàng vào trong băng thất.
Nhưng đến khi nắm cặp chân nhỏ ở trong tay của mình, hắn mới biết được, mình trách lầm nàng, đôi chân ngọc chỉ bằng nắm tay sao có thể đi vừa đôi giày lớn như vậy, nên cực kì ảo não.
Mộc Tịch Bắc không do dự nữa, nhanh chóng thay đổi một bộ váy dài, đi đôi giày tinh mỹ vào, đơn giản sửa sang lại 乃úi tóc, liền đi ra ngoài cửa.
Thanh Từ được an bài trong một căn phòng được trang trí không tệ, cánh tay bị bẻ gãy cũng đã lành lại, Sơ Nhất đưa cho nàng ít thuốc trị thương, dược hiệu vô cùng tốt, vết thương trên người cũng không còn đáng ngại.
Vốn Ân Cửu Dạ đã đồng ý thả Thanh Từ rời đi, nhưng Thanh Từ lại nhất quyết không chịu rời đi, thậm chí chỉ cần Sơ Nhất tới đuổi nàng đi, thì hai người sẽ xông vào đánh nhau, Sơ Nhất bất đắc dĩ, biết chủ tử đối với Mộc Tịch Bắc có chỗ khác biệt, cũng không thật sự muốn Gi*t Thanh Từ, nên đành phải lưu người ở lại đây.
" Cốc cốc "
Thanh Từ đang ngồi ở trong phòng chà lau thanh kiếm trong tay mình, nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng không có một chút động đậy.
Sơ Nhất ở ngoài cửa dường như cũng biết rõ tính tình của cô nương này, liền đẩy cửa vào,
" Thanh Từ cô nương..."
Không ngờ, lời Sơ Nhất còn chưa dứt, một thanh trường kiếm liền giáng xuống đầu, Sơ Nhất nhanh chóng lách mình, bắt đầu né tránh, Thanh Từ vẫn không buông tha, trong mắt ngập tràn khí lạnh, từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm của Sơ Nhất, muốn mạng của hắn!
" Ngươi làm thật hả!"
Sơ Nhất né tránh không kịp, cánh tay bị Thanh Từ đâm rách, lập tức cũng rút ra thanh kiếm của mình, ngăn lại trường kiếm chém xuống từ đỉnh đầu, hai sợi tóc rớt xuống, có chút chật vật.
Ánh mắt Thanh Từ tràn đầy rét lạnh, hai tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn Sơ Nhất ngập tràn sát ý, đã dùng hết mười tầng nội lực.
Sơ Nhất thấy cặp mắt kia của Thanh Từ không chút nào che dấu sát ý, trong lòng run lên, nhanh chóng tránh ra, trong lòng thầm mắng, chủ tử nhà mình gây họa, lại muốn hắn gánh lấy! Thật sự là xui xẻo.
Hai mắt Thanh Từ đăm đăm, theo Sơ Nhất di động, triển khai một hồi trò chơi ngươi chạy ta đuổi, cái ghế dài Sơ Nhất vừa ngồi, chỉ trong chớp mắt hóa thành mảnh vụn, trong lòng biết lúc này không thể động thủ với Thanh Từ, nếu không chỉ có ૮ɦếƭ.
Chỉ chốc lát, đồ vật trong phòng đã ngã trái ngã phải, mảnh sứ vỡ mảnh gỗ vụn bày đầy đất, Sơ Nhất một bên trên nhảy dưới tránh một bên oa oa kêu:
" Ngươi nháo loạn cái gì chứ? Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng chúng ta ở trong phòng làm chuyện ác tha gì đó! Ngươi làm mặt mũi của ta biết để vào đâu đây!"
Thanh Từ cũng không để ý tới, hai ngày này nàng ở đây cũng coi như hiểu được, những người thủ hộ viện này đều mang mặt nạ quỷ, chỉ có một số người mới có xưng hào trên mặt nạ, nếu như dựa theo Sơ Nhất Sơ Nhị sắp xếp xuống dưới, Sơ Nhất rất có thể là người lợi hại nhất bên cạnh nam nhân kia, nếu mình muốn Gi*t hắn, vậy thì nhất định phải đánh thắng được tên nam nhân mang mặt nạ trước mặt này!
" Cốc cốc. "
Tiếng gõ cửa lại vang lên, hai người đều sững sốt, nghĩ không ra lúc này còn ai đến đây:
" Thanh Từ."
Giọng nói thản nhiên, mang theo sự mềm mại chỉ có ở nữ tử, lại khiến Thanh Từ sững sờ, vứt kiếm xuống,khẩn cấp chạy đi mở cửa.
Theo "Két" một tiếng, cửa bị mở ra, đứng trước mặt không phải người khác, đúng là chủ tử mình tâm tâm niệm niệm, nước mắt lập tức rơi xuống, ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc:
"Tiểu thư..."
Sơ Nhất ở sau lưng sờ sờ mũi, lầm bầm:
" Thật đúng là đối đãi khác biệt."
Mộc Tịch Bắc vỗ vỗ lưng trấn an Thanh Từ, mặc dù sự ᴆụng chạm này, khiến иgự¢ Thanh Từ có chút đau đớn, tuy nhiên không có gì có thể so sánh điều làm nàng an tâm này.
" Chúng ta trở về đi."
Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ cảm xúc dần dần ổn định, lơ đãng quét mắt mãn thất lộn xộn, nhìn sâu vào mắt Sơ Nhất mang mặt nạ, Sơ Nhất mất tự nhiên sờ sờ cái mũi.
Mà suy nghĩ của Thanh Từ lại không giống vậy, đột nhiên nghe được tin tức có thể rời đi tất nhiên vạn phần vui sướng, nhưng lại nghĩ đến sao nam nhân kia có thể tuỳ tiện thả các nàng rời đi, đột nhiên nghĩ đến lúc trước hắn bắt tiểu thư nhà mình cởi y phục, tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền, chỉ vẫn giả bộ vô sự mở miệng nói:
" Sao hắn lại thả chúng ta rời đi?"
Mộc Tịch Bắc cũng không có chú ý đến suy nghĩ trong lòng Thanh Từ, chỉ cười yếu ớt mở miệng nói:
" Không rời đi chẳng lẽ còn muốn ở lại chỗ này?"
Thanh Từ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn Mộc Tịch Bắc mặc váy dài hoa mỹ, càng khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, chắc chắn tiểu thư đã trao thân cho nam nhân kia, hai người mới có thể bình an rời đi, Thanh Từ cũng không hỏi nữa, trong lòng lại rất ê ẩm, nắm chặt nắm đấm không nhắc lại nữa.
Sơ Nhất cũng cực kì kinh ngạc, chủ tử của mình cứ vậy mà thả Mộc Tịch Bắc rời đi, hắn ẩn ẩn cảm thấy, sự tình sẽ không kết thúc như vậy, hai người này nhất định sẽ lại gặp nhau.
Bởi vì người ở U Minh viện rất thưa thớt, nên cũng không sợ có người thấy được hai người đi ra từ nơi này, hai người song song đi lại ở trên con đường uốn lượn trong cung, Mộc Tịch Bắc không muốn Thanh Từ phát hiện chân mình bị tổn thương, liền cố ý thả chậm bước chân.
Đến gần một canh giờ sau, mới vòng trở về khu cung điện dành cho tú nữ.
Hai người mới vừa xuất hiện, mọi người đều có phản ứng, không ít người nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ít nhiều đều hơi kinh ngạc, có người lập tức chạy tới, tập trung một chỗ với những người khác, líu ríu không biết nói cái gì, có người lại có chút kinh dị, chẳng qua vẫn nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đại khái cũng biết những người ở đây nghị luận cái gì, lúc trước nàng và Liễu Mộng là kẻ khả nghi mưu sát Triệu Loan Kính, sau đó Hoàng đế hạ chỉ định tội Liễu Mộng, liền rửa sạch hiềm nghi cho nàng, nhưng sau đó mấy tú nữ này vẫn không thấy bóng dáng Mộc Tịch Bắc đâu cả, bắt đầu suy đoán lung tung, hôm nay đột nhiên nhìn thấy nàng xuất hiện, chắc chắn không thiếu việc kinh nghi một hồi.
Hai người vừa mới đi vào Lâm Lang viện, Tôn Lộ liền dẫn theo hai nha hoàn đi ra từ trong góc, một thân váy dài màu vàng nhạt, ánh mắt âm ngoan, thiếu đi ngang ngược càn rỡ ngày thường, yêu thích dáng vẻ đường hoàng:
" Mộc Tịch Bắc, thế mà ngươi vẫn còn sống trở về, hiện giờ biểu ca biểu tỷ của ta đều chịu đủ tai ương lao ngục,con đường làm quan của cữu cữu cũng bị hủy hết, sắp bị đày đi biên cương, ngươi lại bình an vô sự trở về? Như vậy chẳng phải không có thiên lý!"
Nha hoàn áo trắng ở sau lưng cũng nịnh nọt mở miệng nói:
" Tiểu thư không cần lo lắng, chỉ cần chuyện lần này thành, nàng ta nhất định mất nửa cái mạng, người dám đối nghịch với tiểu thư, đều không có kết cục tốt!"
Tôn Lộ liếc xéo nha hoàn áo trắng sau lưng, nhưng không vì lời nói của nàng mà hiện ra khuôn mặt tươi cười:
" Như thế nào? Ý của ngươi là nói tiểu thư nhà ngươi tâm ngoan thủ lạt, tâm địa ác độc?"
Toàn thân nha hoàn kia run lên, lập tức cúi đầu nhận sai nói:
" Tiểu thư thứ tội, là nô tỳ lắm miệng."
Tôn Lộ châm chọc cười một tiếng, tiếp tục mở miệng nói:
" Một hồi biết nên làm gì rồi chứ? Nếu làm hư chuyện của ta, cẩn thận da của ngươi!"
" Nô tỳ nhất định không làm nhục sứ mệnh, tiểu thư yên tâm."
Dường như nha hoàn áo trắng đã ở bên cạnh Tôn Lộ thời gian rất lâu, ứng phó mềm dẻo đều có thừa.
" Quản chặt cái miệng của ngươi, nếu như truyền ra ngoài một chữ, ngươi nên biết thủ đoạn của ta. "
Tôn Lộ lại uy Hi*p.
Dứt lời cũng không nghe nha hoàn kia đáp lời, trực tiếp mang theo hai nha hoàn đi vào Lâm Lang viện của Mộc Tịch Bắc, khôi phục dáng vẻ ngang ngược càn rỡ.
Một nha hoàn canh giữ trước cửa vội vàng ngăn lại nói:
" Tôn tiểu thư, người chờ một lát, nô tỳ vào trong thông báo cho người."
Tôn Lộ khinh thường cười cười, vung tay cho nha hoàn đang muốn đi thông truyền một bạt tai " Bốp!" một tiếng, kiêu ngạo đến cực điểm. "
" Cút ngay! Bản tiểu thư mà ngươi cũng dám cản lại, ta cùng Tịch Bắc muội muội từ trước đến nay có giao hảo, ngươi cũng dám ngăn cản ta, quả nhiên là cho ngươi hai phần nhan sắc, ngươi đã muốn mở phòng nhuộm!"
" Có chuyện gì vậy? "
Mộc Tịch Bắc còn chưa ngồi vững, liền nghe thấy tiếng ầm ỹ ngoài cửa, đẩy cửa nhìn ra, đúng là Tôn Lộ đang ở cửa Lâm Lang viện, mang theo hai nha hoàn, thái độ vênh váo tự đắc.
Xung quanh dần dần tụ tập không ít tú nữ xem náo nhiệt, một đám hoặc vui sướng khi người khác gặp hoạ, hoặc thờ ơ lạnh nhạt, tóm lại, không có người nào sẽ ra mặt vì nha hoàn này.
Tôn Lộ vừa thấy Mộc Tịch Bắc, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, lơ đãng đẩy nha hoàn bị đánh ra, vô cùng có khí thế đi đến, những người xem náo nhiệt liền bước gần hơn một chút, để tránh bỏ lỡ tiết mục đặc sắc nào đó.
" Tịch Bắc muội muội, do ngươi không biết, cái nha hoàn này của ngươi thật sự không có quy củ, ỷ vào được ngươi sủng ái lại dám không coi ai ra gì, ta nói ta đã nhiều ngày không gặp Tịch Bắc muội muội, muốn hảo hảo ôn chuyện với muội ấy, phiền nàng ta thông báo một tiếng, nhưng nha đầu này dám đánh chủ ý vào thanh danh của ngươi, đòi hỏi tiền bạc với ta, nếu như không cho, sẽ không cho ta đi vào, thật sự là to gan lớn mật. "
Tôn Lộ lớn giọng nói to, như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, quét mắt nha hoàn ở trước cửa, nhíu mày, bất động thanh sắc.
Tôn Lộ thấy Mộc Tịch Bắc vẫn chưa mở miệng, tiếp tục nói:
" Ta nghĩ, điều này không thể được, một tên hạ nhân nho nhỏ cũng dám phách lối như vậy, sau này có ai muốn đến gặp muội muội, chẳng phải đều bị nha đầu này ngăn ở ngoài cửa, cái này chính là đánh vào mặt muội muội, cho nên ta liền khuyên bảo nàng ta, không ngờ tiện tỳ này lại hung hăng vênh váo, còn giáo huấn ngược lại ta, ta kìm lòng không được liền thay muội muội ra tay dạy dỗ một hai, muội muội sẽ không trách ta chứ."
Mộc Tịch Bắc thật sâu nhìn thoáng qua Tôn Lộ, thật sự nàng cũng không ngờ, chân chính lợi hại không phải nhìn như Liễu Mộng lãnh đạm cao quý, mà là như người phụ nữ đanh đá chanh chua Tôn Lộ này.
Như việc bây giờ, người sáng suốt đều biết là do Tôn Lộ gây chuyện, muốn cho Mộc Tịch Bắc một hạ mã uy, nhưng lại nói Tôn Lộ, lập tức đẩy toàn bộ sai lầm lên trên người nha đầu, đổi trắng thay đen, suy nghĩ cho thanh danh của Mộc Tịch Bắc, cùng Mộc Tịch Bắc tỷ muội tương xứng, Mộc Tịch Bắc càng không thể đối phó Tôn Lộ.
Dù sao ngạn ngữ có câu nói rất hay, đánh người không nên đánh vào khuôn mặt tươi cười, Tôn Lộ luôn mang khuôn mặt tươi cười chào đón, còn khắp nơi suy nghĩ cho ngươi, sao ngươi có thể quay lại chỉ trích người ta không đúng.
Nhưng Mộc Tịch Bắc cũng không thể nuốt vào thiệt ngầm, chịu cái ra oai phủ đầu này, nếu không về sau ở trong cung không thiếu được ai cũng muốn giẫm lên hai lần, khi không lại chọc phải rất nhiều phiền toái, cũng giống như hôm nay, người ta đều đánh tới cửa rồi, ngươi lại chỉ có thể chịu đựng,ở trong cung các nô tài đều có thế lực, nếu ngươi ngay cả nha hoàn của mình cũng không bảo hộ được, về sau ngươi còn trông cậy vào ai có thể chăm chỉ làm việc cho ngươi, bọn nô tài sẽ giẫm ngươi hai cước.
Nhưng Mộc Tịch Bắc cũng không có lý do gì để chỉ trích Tôn Lộ, dù sao nàng không tận mắt nhìn thấy chuyện đã xảy ra, sự tình rốt cuộc thế nào, toàn chỉ dựa vào lời nói của Tôn Lộ, người ở chỗ này lại càng không có ai nhàn rỗi làm chứng giúp một nha hoàn, cho dù có hỏi thăm tiểu cung nữ chuyện đã xảy ra, nhưng ở trong cung có người nào không phải nhân tinh, nói không chừng tiểu cung nữ một mạch đổ toàn bộ sai lầm trên người mình, ý đồ dàn xếp ổn thỏa, miễn cho sau này bị người ta trả thù, cứ như vậy, Mộc Tịch Bắc ngược lại lại bị người ta chê cười.
Mặc dù Mộc Tịch Bắc cảm thấy mình sẽ không ở cung trong ngây ngốc quá lâu, nhưng xưa nay nàng vốn không phải người để mặc người ta xoa nắn, nếu hôm nay Tôn Lộ đã tìm tới cửa, nàng cũng không thể bỏ qua.
Cửa phòng mở rộng, hai người cứ đứng trước cửa như vậy, người bên ngoài xem náo nhiệt cũng dần dần chen lấn vào, trong lúc nhất thời Lâm Lang viện loạn cả lên, ỷ vào nhiều người, nhưng Mộc Tịch Bắc cũng không sợ thiếu ai cấp bậc lễ nghĩa.
" Tôn tỷ tỷ nói lâu như vậy, nhất định rất khát nước, mau vào trong phòng ngồi."
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mời Tôn Lộ đi vào trong phòng của mình, cũng không bỏ qua một nha hoàn áo trắng vừa rời đi đảo mắt một lát lại trở về.
Đồng thời quay đầu nói với Thanh Từ:
" Làm việc như thế nào vậy, còn không mau đi pha trà."
" Vâng, tiểu thư."
Thanh Từ xoay người rời đi.
Nhưng một màn này để Tôn Lộ nhìn thấy, lại làm ra vẻ văn chương:
" Ta nói Tịch Bắc muội muội, ngươi tìm ở đâu ra một nha hoàn xấu xí như vậy, ta nhớ rõ quy củ khi vào cung cực kỳ nghiêm khắc, chẳng lẽ đã sửa lại từ khi nào rồi, xấu như vậy rốt cuộc vào được từ đâu, nếu Tướng phủ thật sự không tìm được người đẹp mắt, ta sẽ bảo mẫu thân chọn mấy người trong Hầu phủ, đưa tới cho muội muội."
Tôn Lộ nghênh ngang ngồi trên chủ vị, không chút khách khí, nghiễm nhiên một bộ dạng phóng đãng chanh chua, lời nói ra, không có một chút khách khí, đầu tiên là mắng Thanh Từ tướng mạo xấu xí, tiếp theo còn nói Tướng phủ không có người, ngay cả hai cái nha đầu bộ dạng đẹp mắt cũng tìm không ra, còn muốn dựa vào người nhà Tôn Lộ đến bố thí.
Mộc Tịch Bắc cười trong ánh mắt hiện lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo, nàng ghét nhất chính là có người vũ nhục Thanh Từ như vậy, Thanh Từ đúng là nhờ vào quan hệ của Mộc Chính Đức mới được vào đây, bởi vì cho dù là cung tỳ cũng yêu cầu tướng mạo đoan trang.
Chẳng qua bằng tâm mà nói, vết bỏng trên mặt Thanh Từ đã khá hơn rất nhiều, Mộc Tịch Bắc đã tìm rất nhiều danh y đến xem, cũng dùng thuốc dưỡng, dần dần cũng không còn dữ tợn như trước đó nữa.
" Tiểu thư, trà đến đây. "
Thanh Từ bưng ấm trà tiến vào.
" Pha mỗi ấm trà cũng lâu như vậy, dáng dấp không được còn chưa tính, tay chân cũng không nhanh nhẹn, thật sự không biết ngươi có điểm nào tốt, theo ta thấy là do Tịch Bắc muội muội rộng lượng, mới thu nhận một người quái dị như ngươi, còn không mau châm trà. "
Tôn Lộ vẫn lớn tiếng như cũ, dường như không sợ đắc tội với người khác, thoạt nhìn giống như là một người không có đầu óc.
Thanh Từ cúi đầu bất động thanh sắc, cái thứ người không ra người chó không ra chó cũng xứng sai khiến nàng, nhìn xem mặc y phục cái kiểu gì, trước иgự¢ giống như là đeo hai cây lựu, sợ chen lấn không được chắc.
" Ta nói ngươi đấy, chẳng lẽ lỗ tai của ngươi cũng có vấn đề! "
Giọng nói Tôn Lộ lanh lảnh, khiến Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nhíu mày, người ngoài cửa vẫn ở chỗ này nhìn trò hay, dường như xem đến say sưa ngon lành, mỗi người đều nghĩ thầm trong lòng, vị tiểu thư Tướng phủ này cũng không có năng lực gì sao, chẳng lẽ có chỗ dựa lớn như vậy.
" Tôn tỷ tỷ, nha hoàn này không còn dùng được, tỷ cũng đừng tức giận, tổn hại thân thể, người chịu thiệt còn không phải là tỷ tỷ, làn da của tỷ tỷ mềm mại giống như có thể nặn ra nước vậy, nước trà này lại rất nóng, muội sao dám để cho nha hoàn chân tay lóng ngóng đi châm trà, vẫn nên để nha hoàn của tỷ tỷ tới châm trà thì yên tâm hơn."
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rất nghiêm túc, làm như có thật mới nói.
Điều này khiến Tôn Lộ thật sự cho rằng làn da mình trơn mềm, không khỏi giơ đôi tay đeo nhẫn bảo thạch ra, cẩn thận nhìn xem, cảm thấy hình như cũng không tệ, không khỏi vui vẻ ra mặt, nhưng khi quay mặt qua lại nhìn thấy đôi tay nhỏ bé yếu đuối như không có xương của Mộc Tịch Bắc, khuôn mặt lập tức dữ tợn.
Thật ra làn da Tôn Lộ cũng bình thường thôi, dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, cả ngày rảnh rỗi nên chỉ quan tâm tới mấy phương pháp bảo dưỡng dung nhan, nói cho cùng cũng không kém lắm đâu, nhưng thân hình Tôn Lộ lại thuộc loại đẫy đà, khung xương khá lớn, đôi tay kia lại không tính nhỏ, bề ngang còn tương đối bự, cho dù trắng nõn thì so ra vẫn kém đôi tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, khi nắm tay lại, thì giống như hai cái bánh bao nhỏ, rất đáng yêu.
" Tỷ tỷ rốt cuộc là mỹ nhân, nha hoàn đi theo bên người cũng không thua kém chút nào, về sau nếu ai đi theo tỷ tỷ thật đúng là có phúc. "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đặt ở trên người hai nha hoàn sau lưng Tôn Lộ, đem lửa đốt lên trên thân hai người.
Hai người nha hoàn này đều từ trong gia tộc của Tôn Lộ mang đến, tất nhiên là tâm phúc của Tôn Lộ, theo thứ tự là một thân đối vạt áo nhỏ, phối thêm váy lụa, một trắng một xanh, cũng xinh xắn động lòng người.
Ánh mắt Tôn Lộ dừng ở trên người hai nha đang đứng sau lưng mình đánh giá một phen, đến khi nhìn thấy bàn tay của nha hoàn áo trắng vậy mà lại trắng nõn hơn mình, trong lòng nổi giận, nhìn lại đám người đang vây xem ở bên ngoài, cảm thấy vô cùng mất mặt.
" Ngươi thất thần cái gì nữa! Còn không mau tiếp nhận ấm trà, ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi ૮ɦếƭ khát hả. "
Giọng nói Tôn Lộ kìm chế cơn giận của mình, nhưng cũng nhớ được Mộc Tịch Bắc nói nước trà rất nóng, càng không quên trước đó mình hung ác mắng Thanh Từ một trận, sợ nàng ta sinh lòng oán hận, sẽ hất nước trà lên người mình, cho dù có đánh ૮ɦếƭ tiện tỳ Thanh Từ này thì cũng chẳng có ích gì nữa!
Thật ra cũng không thể trách nha hoàn áo trắng kia được, nàng từ nhỏ đã đi theo bên người Tôn Lộ, là Đại nha hoàn nhất đẳng, công việc nặng nhọc đều không tới phiên nàng làm, hơn nữa từ trước đến nay khung xương nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, nên đôi tay nhỏ rất đẹp mắt.
Nha hoàn áo trắng cắn cắn đôi môi, cũng không dám trì hoãn chút nào, nhưng trong lòng lại lôi Mộc Tịch Bắc ra mắng vài lần, tính tình tiểu thư nhà mình nàng biết rất rõ, việc hôm nay chỉ sợ đến lúc trở về sẽ bị tiểu thư ghi lại, đôi tay này của mình sợ là không xong rồi.
Nha hoàn áo trắng tiếp nhận ấm trà trong tay Thanh Từ, xoay người đi về phía Tôn Lộ, Thanh Từ lại âm thầm duỗi chân ra.
Nha hoàn áo trắng không kịp phòng bị, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, nước trà đổ vào trên tay mình, đỏ bừng một mảng lớn.
Mộc Tịch Bắc híp mắt, nha hoàn này cũng là một người thông minh, biết đôi tay của mình sớm muộn gì cũng khó mà giữ được, dứt khoát làm cho nước trà đổ xuống tay mình, ngược lại muốn để Tôn Lộ nhớ kỹ trung thành của nàng, tình nguyện làm mình bị bỏng, cũng không muốn hất về phía Tôn Lộ, trở về sẽ không bị nàng ta phạt.
Tôn Lộ nhíu nhíu mày, nhìn kỹ nha hoàn kia, bởi vì váy của nha hoàn và Thanh Từ đều không ngắn, Thanh Từ lại ở sau lưng nha hoàn, Tôn Lộ cũng không dám khẳng định có người động tay chân hay không.
Dường như sự tình vẫn chưa kết thúc như vậy, Thanh Từ tiến lên một bước, lần nữa dẫm lên làn váy của nha hoàn kia, nha hoàn kia không ngờ tới ở đây đang có nhiều người nhìn chăm chú như vậy, mà Thanh Từ cũng dám danh mục trương đảm (ở đây nghĩa là phóng túng làm càn, không kiêng nể gì hết) làm như vậy, nàng nào biết, Thanh Từ chính là muốn nhiều người nhìn đến, tiểu thư nhà mình không phải là quả hồng mềm mà ai cũng có thể Ϧóþ.
Lực đạo lần này quá lớn, nha hoàn áo trắng không kịp thu hồi, một ấm nước trà rốt cuộc cũng được như ý nguyện hất thẳng về phía Tôn Lộ.
" A! "
Một tiếng hét cực kỳ bi thảm vang lên, mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ nước trà đều giội cả vào trên người của Tôn Lộ.
Lúc ấy Tôn Lộ theo phản xạ quay đầu qua, kết quả toàn bộ nước trà đều hất thẳng vào gò má nàng, không những thế nước trà còn theo cổ nàng ta chảy xuống, sau đó men theo khe hẹp ở giữa chảy vào trong иgự¢ nàng ta.
Bởi vì đã qua một lúc lâu, nước trà không còn nóng như lúc đầu nữa, nhưng gò má cùng cổ vẫn đỏ lên một mảng lớn, nổi lên rất nhiều điểm nhỏ li ti dày đặc.
Nha hoàn kia kinh hoảng quỳ trên mặt đất:
" Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng! Là nàng ta, là nàng ta đạp váy nô tỳ!"
Tôn Lộ hai bước xông về phía trước, vung tay "Bốp! Bốp!" cho nha hoàn đang quỳ trên mặt đất hai bạt tai, một tay ôm lấy mặt mình mãn nhãn đỏ bừng.
Thanh Từ cúi thấp đầu xuống, lại nhíu nhíu mày, trong lòng vô cùng xoắn xuýt vì sao cái nha hoàn này không cùng lúc ném ấm trà ra ngoài, trực tiếp đập vào đầu là tốt nhất!
Mộc Tịch Bắc cũng đứng dậy, nói với Tôn Lộ:
" Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, bị phỏng thế này thì phải nhanh chóng bôi thuốc vào, nếu để chậm trễ thời gian, chắc chắn sẽ lưu lại vết sẹo."
Tôn Lộ nghe xong, lập tức đứng dậy muốn đi trở về, được lắm, 乃út trướng này, nàng sẽ tính ở trên đầu Mộc Tịch Bắc!
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại ngăn nàng ta lại:
" Tỷ tỷ đừng nóng vội, khi còn bé muội không cẩn thận cũng từng bị phỏng, sau đó phụ thân liền đi tìm Hàn Hương lộ cho muội, đến bây giờ một chút sẹo cũng không nhìn thấy, tỷ nhìn xem, có phải là nhìn không ra một chút vết tích hay không."
Mộc Tịch Bắc giơ cổ tay mảnh khảnh của mình ra, cho Tôn Lộ nhìn một chút.
Thanh Từ không khỏi âm thầm bội phục, tiểu thư nhà mình thật sự lợi hại, mở miệng nói dối, mà mắt đều không chớp lấy một cái, mình thật sự vẫn còn kém xa!
Tôn Lộ nghe xong, liền tin là thật, hơn nữa nàng cũng nghe thấy một ít tin tức về Hàn Hương lộ, nghĩ rằng Mộc Tịch Bắc cũng không dám ở nơi nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú như vậy mà mưu hại nàng, đành kiềm chế lại.
Nàng lo lắng nhất chính là dung mạo này của mình, nếu bị phá hủy, ở trong cung sẽ rất khó được Hoàng Đế sủng hạnh, cho dù mấy người phụ thân cữu cữu khuyên can Hoàng đế tới chỗ của mình, cũng không thể tìm được lý do thích hợp.
Suy nghĩ một chút, nếu bây giờ đi về tiểu viện của mình cũng phải mất thời gian một chén trà nhỏ, không bằng cứ dùng trước Hàn Hương lộ mà Mộc Tịch Bắc nói tới, giải quyết tình hình khẩn cấp!
Tôn Lộ vừa muốn mở miệng với Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng đã đi tới trước mặt nha hoàn áo trắng, vung tay cho nha hoàn kia một bạt tai. Xem như báo thù cho tiểu cung nữ giữ cửa.
Nha hoàn áo trắng kia cúi thấp đầu xuống không dám nói lời nào, Mộc Tịch Bắc lại đem toàn bộ lời nói lúc trước của Tôn Lộ trả trở về, giọng nói không lớn, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhưng suýt nữa làm Tôn Lộ nghẹn khuất:
" Dáng dấp xinh đẹp như vậy thì có ích lợi gì, chẳng lẽ cũng muốn tranh thủ tình cảm với chủ tử của mình? Vốn tưởng rằng là cái nha đầu lanh lợi, vậy mà ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, ngươi cho rằng mình là tiểu thư quan lại hả? Tôn tỷ tỷ nuôi ngươi ăn nuôi ngươi uống, ngươi lại làm việc như vậy? Bây giờ cho dù Tôn tỷ tỷ không phạt ngươi, ta cũng không bỏ qua cho ngươi, ta cùng Tôn tỷ tỷ là tỷ muội tốt, chắc chắn Tôn tỷ tỷ sẽ không trách tội ta."
" Thanh Từ, ngươi nói đi, ở bên cạnh ta nếu như phạm sai lầm cỡ này, sẽ bị phạt như thế nào? "
Mộc Tịch Bắc hướng Thanh Từ mở miệng.
" Nhớ rõ trước kia nô tỳ chẳng qua chỉ làm vỡ một cái chén, tiểu thư liền phạt nô tỳ hai mươi đại bản, nhưng bây giờ nàng ta lại hủy hoại tướng mạo của Tôn tiểu thư, nhất định là phải đánh ૮ɦếƭ! "
Thanh Từ mở miệng nói.
Tôn Lộ cố nén nội tâm lo lắng, biết đây là Mộc Tịch Bắc muốn đòi lại uất ức trước đó, cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần trong lòng Mộc Tịch Bắc cảm thấy thống khoái, sẽ nhanh chóng đưa Hàn Hương lộ cho mình, miễn cho bị hủy dung mạo thì đúng là mất nhiều hơn được.
Vì thế sau khi nghe thấy lời nói của Thanh Từ, không nhịn được mở miệng nói:
" Vẫn chưa nghe thấy sao! Còn không mau kéo xuống đánh ૮ɦếƭ!"
Mộc Tịch Bắc lại chưa chịu từ bỏ ý đồ, hoàn toàn chưa quên được trước đó Tôn Lộ kêu gào chính là nhẹ nhàng vui sướng lâm ly cỡ nào, tiếp tục mở miệng:
" Ngươi nha hoàn này, có phải cảm thấy trong cung tùy tuỳ tiện tiện thì có thể ngốc hay không! Ngươi có biết ở trong cung này dung mạo tú nữ yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt hay không, đều là ngàn chọn vạn tuyển chọn ra, bây giờ ngươi hủy hoại dung mạo của Tôn tỷ tỷ, ngươi muốn đẩy tỷ ấy vào chỗ nào!"
Tôn Lộ càng phát ra nóng vội, mặc dù biết Mộc Tịch Bắc đang ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, được lắm Mộc Tịch Bắc, thì ra đều chờ ta ở đây!
" Còn chờ cái gì nữa, không mau động thủ, kéo xuống đánh ૮ɦếƭ! "
Tôn Lộ gào thét.
" Tiểu thư, người không thể đối xử với nô tỳ như vậy, tiểu thư, tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ vô tội mà tiểu thư! "
Nha hoàn áo trắng không dám tin gào thét.
Mộc Tịch Bắc bất vi sở động, ánh mắt dịu dàng nhìn nô tỳ áo trắng, cố ý khiến nha hoàn kia sinh ra một loại ảo giác, nàng là cây cỏ cứu mạng.
( Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)
Quả nhiên nha hoàn áo trắng quay đầu, mở miệng cầu xin Mộc Tịch Bắc:
" Mộc tiểu thư, van cầu ngài, van cầu ngài cầu tình giúp nô tỳ, van cầu ngài!"
Nha hoàn kia dập đầu kêu cộp cộp.
Cũng không biết Tôn Lộ gọi hai ma ma đến từ chỗ nào, một người bắt lấy cánh tay của nha hoàn kia, kéo ra ngoài, dù sao đây cũng là nha hoàn Tôn Lộ mang theo từ trong tộc, nếu nàng ta muốn đánh ૮ɦếƭ, ai cũng không nói được gì.
" Tiểu thư, người không thể Gi*t ૮ɦếƭ nô tỳ, vừa rồi nô tỳ đã làm xong việc cho người, người không thể cứ như vậy mà vứt bỏ nô tỳ! "
Nha hoàn áo trắng thấy cầu xin vô dụng, không khỏi ẩn ẩn có chút ý tứ uy Hi*p.
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, nha hoàn này quả nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, từ sau khi nàng ta biến mất một lúc, Mộc Tịch Bắc đã bắt đầu theo dõi nàng, đầu tiên là cố ý dẫn chủ đề đến trên người nàng ta, rồi sau đó để Thanh Từ đơn giản thăm dò một chút, phát hiện nha hoàn này tình nguyện bỏ qua một đôi tay, để bình ổn tức giận của Tôn Lộ, liền biết được nàng ta là một người có tâm kế, nghĩ đến nếu bức ép nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ nói ra một chút sự tình mà Mộc Tịch Bắc muốn biết.
Trong mắt Tôn Lộ chợt lóe lên tàn nhẫn, vung tay là một cái tát đi ra, móng tay thật dài, trên mặt nha hoàn lập tức xuất hiện vài vết máu thật dài:
" Chặn miệng nàng ta lại cho ta! Nhanh chặn lại cho ta! "
Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, chỉ cần một câu của nha hoàn kia cũng đã đủ rồi, lại xác định được bề ngoài ngang ngược càn rỡ chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối, Tôn Lộ quyết không phải hạng người hời hợt, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, so với Liễu Mộng càng lợi hại hơn.
Tôn Lộ chỉ cảm thấy gò má cùng иgự¢ đều nóng rát, càng kích động hơn, khẩn cấp mở miệng với Mộc Tịch Bắc:
" Tịch Bắc muội muội, muội nói Hàn Hương lộ ở đâu? Tỷ tỷ đang bị phỏng, không thể chậm trễ!"
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc khó hiểu, dịu dàng nói:
" Hàn Hương lộ tất nhiên là ở phủ Thừa Tướng rồi! Ta có từng nói qua là nó ở chỗ của ta sao? "
Mọi người vây xem lập tức cảm thấy lòng dạ Ngũ tiểu thư Tướng phủ này thật sự đen tối, vừa rồi các nàng còn đang suy nghĩ, sao Ngũ tiểu thư này lại có lòng tốt như vậy, sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ Tôn Lộ?
" Ngươi... Ngươi nói cái gì! "
Tôn Lộ suýt nữa bị tức đến hộc máu, иgự¢ kịch liệt phập phồng, nàng chậm trễ lâu như vậy, dường như đã bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, kết quả tiện nhân Mộc Tịch Bắc lại nói với nàng, nơi này của nàng ta căn bản không có Hàn Hương lộ nào cả!
Nhìn khuôn mặt tươi cười yếu ớt của Mộc Tịch Bắc, nàng hận không thể đi Ϧóþ nát nó, Mộc Tịch Bắc lại rất tự nhiên giải thích:
" Ta nói là lúc nhỏ ta từng bị phỏng! Nếu hiện tại đã khỏi rồi, đương nhiên không cần thường xuyên mang nó ở trên người! "
Mộc Tịch Bắc vui vẻ nhìn bộ dạng Tôn Lộ giương nanh múa vuốt, thầm nghĩ, ngươi đã không nhìn được gương mặt kia của Thanh Từ, như vậy nếu gương mặt ngươi cũng biến thành như vậy thì sao? Đúng lúc ta thấy chỉ có một mình Thanh Từ chịu khổ, tâm ta rất khó chịu, bây giờ có ngươi chịu đựng cùng nàng ấy, so với việc nghị luận một người tỳ nữ thì mọi người lại càng vui sướng khi nghị luận một Tôn Đại tiểu thư đã từng nổi danh như cồn hơn!
Mọi người vây xem nghe xong, có chút hiểu được, một dáng vẻ thì ra là thế, vì muốn tỏ rõ rằng mình đã sớm phát giác chỗ sơ hở là Mộc Tịch Bắc nói khi còn bé, mỗi người khẩn cấp cầm khăn lụa che miệng cười trộm, hiện ra ánh mắt nhìn Tôn Lộ như nhìn một kẻ ngốc.
Mặc dù các nàng rất thích xem hai người cấu véo lẫn nhau, nhưng mà Tôn lộ ngày thường ngang ngược càn rỡ không nói, lại hay ỷ vào quyền thế nhà mình làm mưa làm gió, không ít lần ức Hi*p các nàng, bây giờ thấy dung mạo nàng ta bị hủy, tức giận cũng không thể bộc phát, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Ánh mắt Tôn Lộ âm độc nhìn Mộc Tịch Bắc, nghiêm túc nói:
" Mộc Tịch Bắc, ngươi chờ đó cho ta! Ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ tức đến thở hổn hển, mặt mày mỉm cười, ý vị thâm trường dịu dàng nói:
" Ta sẽ chờ, nhưng có thể tỷ tỷ lại chờ không được."
Thanh Từ nhìn bộ dạng Tôn Lộ bại trận thê thảm chạy đi, hận không thể đích thân ôm hôn chủ tử nhà mình vài cái, thầm nghĩ, tiểu thư thật sự là quá đẹp trai, An Nguyệt Hằng kia đúng là có mắt mà không biết nhìn vàng ngọc, lại nhìn trân châu thành mắt cá, bây giờ tiểu thư không yêu hắn nữa, hắn còn tính là cái gì! Còn có tỷ muội tốt Ngân Bình, nàng tin tưởng, một ngày nào đó tiểu thư sẽ Gi*t ૮ɦếƭ tất cả các nàng không chừa mảnh giáp!
Theo Tôn Lộ vội vã chạy đi, trong lúc nhất thời đám người trong viện cũng đều tản đi, quét mắt nha hoàn bị đánh, Mộc Tịch Bắc chỉ thản nhiên nói:
" Lát nữa tìm Thanh Từ lấy ít bạc, tự mình đi tìm người nào biết xem bệnh lấy một ít thuốc đi."
Ở trong cung không thể so với bên ngoài, tiểu cung nữ sao đủ tư cách tìm ngự y xem bệnh, cách duy nhất chỉ là tìm trợ thủ của ngự y nào đó nhìn một cái thôi.
Sau khi tiểu cung nữ dập đầu khấu tạ Mộc Tịch Bắc, liền lui xuống.
Mộc Tịch Bắc cũng thu liễm nụ cười trên mặt, đối phó Tôn Lộ không giống như Liễu Mộng, Liễu Mộng là loại tiểu thư nhà quan từ nhỏ đã cảm thấy hơn người một bậc, có rất nhiều thủ đoạn khinh thường dùng đến, nhưng Tôn Lộ lại giống như nữ nhân chanh chua ở chợ phố vậy, sợ là biện pháp bẩn thỉu ác tha gì cũng đều mang ra sử dụng được.
Sau khi Tôn Lộ trở lại tiểu viện của mình, liền kinh hoảng gọi ngự y đến.
" Khuôn mặt của ta thế nào? Có được hay không? Chẳng lẽ vẫn cứ như vậy? "
Tôn Lộ thở hổn hển, sau khi trở về nàng liền cẩn thận soi gương, kết quả phát hiện hai má, trên cổ cùng xương quai xanh đều đỏ một mảng lớn, ở trên làn da trắng nõn dị thường dễ thấy, trên mặt còn nổi lên bong bóng do quá nóng. Hợp thành một mảng.
Điều này khiến nàng rất lo lắng, lúc chưa soi gương, còn cảm thấy không quá nghiêm trọng, nhưng vừa nhìn vào gương, lại khiến mình giật mình kinh hãi.
" Việc này.... Đoán chừng rất khó khôi phục như lúc ban đầu, có điều Tôn tú nữ xin yên tâm, chỉ cần phối hợp trị liệu, cứ như thế, nhất định vết sẹo sẽ phai nhạt dần. "
Ngự y có chút lo lắng mở miệng nói, không dám nói từng cái bóng nước sau khi bị bể, sẽ lưu lại những vết sẹo sâu cạn không đồng nhất, mặc dù bây giờ chỉ đỏ bừng một mảng, bóng nước cũng không tính rõ ràng, nhưng qua một hai ngày sau, nhất định còn đáng sợ hơn so với bây giờ, Tôn tú nữ này sợ là xong rồi.
" Cút! Ngươi cái tên lang băm, phế vật! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Nếu như mặt của ta bị hủy, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi! "
Tôn Lộ thở hổn hển gào thét, một tay run rẩy sờ mặt mình, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ cùng hoảng sợ.
Ngự y bị mắng liền đi ra ngoài, Tôn Lộ lại cực kì dữ tợn ngồi trên ghế thở dốc thật mạnh.
Tiểu nha hoàn ban ngày mặc áo màu xanh đối vạt áo nhỏ thấy tâm tình chủ tử nhà mình không tốt, càng thêm cẩn thận từng li từng tí, Phấn nhi đã bị nàng đánh ૮ɦếƭ, nàng cũng phải cẩn thận một chút.
" Mộc Tịch Bắc tiện nhân kia! Ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta! "
Tôn Lộ thông suốt nắm chặt tay lại, nói với nha hoàn áo xanh sau lưng:
" Đi, gọi Trương Phúc Thọ đến đây cho ta."
Nha hoàn áo xanh lập tức một đường chạy chậm ra ngoài, cho người ta truyền vị Trương công công có thân phận không thấp tới.
Thời gian nửa chén trà nhỏ, một gã thái giám mặc bộ quan phục tối màu tím cúi thấp eo đi đến, thần sắc ở giữa đều lộ vẻ cung kính, trong chớp mắt nhìn thấy Tôn Lộ thì lập tức quỳ xuống:
" Thỉnh an chủ tử."
Người này chính là Trương Phúc Thọ, Trương Phúc Thọ là Phó tổng quản nội giám trong hậu cung, cũng là tâm phúc của Tôn gia, trước kia phụ thân Tôn Lộ từng cứu hắn một mạng, giải quyết không ít phiền toái cho hắn, đúng lúc Tôn gia đang muốn an bài nhân thủ trong cung, người này vì muốn cảm ơn, liền chủ động tiến cung, từ nay về sau nguyện làm tùy tùng cho Tôn gia.
Trước lúc tiến cung phụ thân Tôn Lộ đã nói với Tôn Lộ, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, thì cứ tìm Trương Phúc Thọ đến hỗ trợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc