Rắn Rết Thứ Nữ - Chương 45

Tác giả: Cố Nam Yên

Chương 45: Tình cảm khó hiểu
Bàn tay to lớn vặn cơ quan trên tường, cửa đá chậm rãi khởi động, hiện ra ở trước mắt hai người là một thế giới băng tuyết, băng hàn giao thoa, mặt đất giống như một tấm gương được mài cực sáng, nhưng nhìn thật kỹ, lại phát hiện trên mặt phủ đầy vụn băng tinh mịn, hiện lên óng ánh, toả ra khí lạnh.
Trên nóc nhà lại treo rất nhiều cột băng, dài chừng hai thước, cột nhỏ thì lộ ra chùy nhọn, khiến cho người ta cảm thấy lo lắng nếu mà rơi xuống, chắc chắn sẽ khiến người ta bị đâm thủng vài cái lỗ, trên mặt đất là khối băng chồng chất cao tới mấy mét, nghiễm nhiên tạo thành một toà núi nhỏ, trong lòng Mộc Tịch Bắc không khỏi có chút rung động, Ân Cửu Dạ này thật đúng là không đơn giản, là ai có thể cho hắn tài lực lớn như thế?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Mộc Tịch Bắc liền bị bàn tay hữu lực thô lỗ đẩy vào băng thất, kinh ngạc nhìn sắc mặt nam nhân biến thành màu đen, nam nhân cũng chỉ tĩnh mịch nhìn nàng một cái, trong mắt tựa hồ còn kèm theo lửa giận chưa kịp lắng lại, điều này khiến Mộc Tịch Bắc nhất thời không kịp phản ứng, mà cửa đá ngay lập tức đóng chặt.
Cảm giác lạnh lẽo lập tức truyền đến từ lòng bàn chân, xông thẳng vào trong lòng, nhìn đôi chân nhỏ để trần của mình, chỉ có thể nói người không may mắn cho dù uống nước lạnh cũng bị mắc kẽ răng, Ân Cửu Dạ thật sự rất ác liệt! Giọt nước từ sợi tóc chảy xuống trong nháy mắt bị ngưng kết, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy nơi này rét lạnh dị thường.
Đã từng, nàng cũng đã từng ngốc ở loại địa phương như này gần tám canh giờ, khác biệt chính là lần kia tình trạng của nàng rất tốt, chuẩn bị đầy đủ, không bị thương, cũng mặc quần áo và đi giày rất dày, nhớ rõ lần đó vì An Nguyệt Hằng mà đi Gi*t một tên cao thủ thi*p thân của quan viên, tên cao thủ đó mỗi ngày đều tới trong phòng băng ngây ngốc hai canh giờ, nên nàng chỉ có thể mai phục thật sớm ở nơi này, nhớ rõ sau khi ám vệ đó ૮ɦếƭ, nàng còn sống, chỉ là bộ phận cơ thịt bị hao tổn, rốt cuộc không chịu được một chút băng hàn nào nữa.
Hàn băng tản ra nhè nhẹ khí lạnh, cặp chân ngọc trong chốc lát liền trở nên đỏ bừng, thậm chí sưng phồng lên, Mộc Tịch Bắc ôm chặt hai tay, con ngươi đen nhánh đánh giá xung quanh, một bên cố gắng tìm kiếm cơ quan, một bên chửi mắng Ân Cửu Dạ là một người điên, bằng không sao lại nghĩ ra phương pháp biến thái như vậy để tra tấn nàng.
Hai chân ngọc luân phiên đứng trên mặt đất, hi vọng có thể để một cái chân khác dịu lại, nhưng trời không chiều lòng người, gần nửa canh giờ trôi qua, cơ quan không tìm được thì không nói, nàng lại cơ hồ đã đứng không vững, dứt khoát ngồi xuống trên mặt đất, đem toàn bộ thân thể đều rúc vào trong kiện y phục của Ân Cửu Dạ.
Thời gian từng giờ trôi qua, Mộc Tịch Bắc dần dần cảm thấy ý thức mơ hồ, máu trong người cũng bắt đầu muốn ngưng kết, nàng biết, nàng không thể cứ như vậy ngủ mất, chậm rãi nâng lên cánh tay cứng ngắc, rút xuống trâm cài thứ hai ở trên đầu, đâm xuống bắp chân của mình.
Máu tươi " tách tách " nhỏ xuống, lúc này nàng mới cảm nhận được dường như sinh mệnh vẫn chưa bị đông cứng, máu toàn thân giống như bắt đầu lưu động, giọt máu đỏ tươi kia, dị thường yêu diễm, ở trong thế giới trắng toát phá lệ rõ ràng, Mộc Tịch Bắc cắn cắn môi mỏng, xé rách y phục ở đầu gối xuống dưới, băng bó lại đôi chân, lần nữa lảo đảo đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi xem có cơ quan nào không.
Mỗi khi cảm giác được tay chân cứng ngắc, hoặc là lúc máu bị ngưng kết, Mộc Tịch Bắc liền dùng trâm cài rạch xuống đùi một đường, dùng cái này để cảm nhận máu đang lưu động cùng nhiệt độ, cũng cảm nhận mình đang thanh tỉnh, nhưng sau một hồi giằng co, cũng không biết do mất máu quá nhiều, hay rốt cuộc không chịu đựng nổi rét lạnh, chung quy đứng không nổi, liền ngất đi.
Ân Cửu Dạ rời khỏi băng thất liền tâm phiền ý loạn tựa ở trên giường êm, làm thế nào cũng không tìm trở về được cảm giác thoải mái dễ chịu lúc trước, hắn cũng không biết trái tim mình từ trước đến nay đều yên lặng vì sao đột nhiên trở nên xao động bất an, sau nửa canh giờ, có người đem tư liệu của Mộc Tịch Bắc đến trên tay Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ cau mày lại còn cực kì nghiêm túc lướt xuống từng hàng chữ, mỗi khi có chuyện gì vui, còn lơ đãng nhếch miệng, vẻ mặt dần dần trở nên ấm áp.
Hắn thấy, khi còn bé Mộc Tịch Bắc tuyệt đối là một đứa bé đáng yêu còn có chút vụng về, chỉ là nhìn đến phía sau, lại dần dần trở nên hơi quái gở, đến gần một năm này, lại dần dần bắt đầu trở nên khác biệt, bên trong mang theo xa cách cùng tàn nhẫn, nhưng lại cứ thích diễn trò.
Lật đến một trang cuối cùng, Ân Cửu Dạ thả chồng tư liệu dày cộm xuống, vừa mới dựa vào giường êm, đột nhiên ý thức được đã qua gần ba canh giờ:
" Đáng ૮ɦếƭ!"
Ân Cửu Dạ lần đầu tiên hốt hoảng nhảy xuống giường êm, chạy thẳng đến băng thất.
Vặn cơ quan, không chờ cửa đá mở ra hết, hắn cũng đã nghiêng người đi vào, một màn kia, đau nhói mắt của hắn, khiến hai chân hắn nặng nề như bàn trì, như thế nào cũng không bước tiếp được nữa, một màn kia khiến cả đời hắn đều không thể quên. Trở thành ác mộng cả đời của hắn.
Bên trên mặt băng trắng lóa, một nữ tử mặc hắc bào đang nằm yên lặng ở giữa, dưới thân là một biển máu, đỏ tươi, chảy dài trên mặt băng, xinh đẹp mỹ lệ tản ra dụ hoặc trí mạng. Một đầu bắp chân lung linh như bạch ngọc, phía trên xuất hiện vô số vết sẹo, máu trên mặt đã ngưng kết, lộ ra màu đỏ tím, cùng xung quanh thân mình hình thành sự chênh lệch rõ ràng, nhìn thấy rất ghê người!
Lại nhìn lại, trong căn phòng băng lớn như vậy, từng giọt máu tươi tạo thành đường cong quanh co khúc khuỷu lần lượt giao thoa ở khắp ngõ ngách, có thể tưởng tượng đến từng từng bước chân mà nữ tử kia đã đi qua. Phải có bao nhiêu quyết tuyệt, mới có dũng khí không chịu khuất phục vận mệnh như vậy.
Ân Cửu Dạ sững sờ nhìn căn phòng đỏ chót như màu son, đem mảnh tuyết trắng trang trí phá lệ xinh đẹp, thống khổ gào thét một tiếng, bước nhanh chạy tới, ôm Mộc Tịch Bắc đã bất tỉnh vào trong иgự¢, bối rối nắm chặt tay chân của nàng, lặp đi lặp lại để tạo nhiệt khí, lặp đi lặp lại xoa nắn, đôi bàn tay Gi*t người vô số giờ phút này lại nhịn không được run run, ôm chặt nàng vào trong иgự¢ mình, bước nhanh xông ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói:
" Không được ૮ɦếƭ, không được ૮ɦếƭ có biết không, không có việc gì, không có việc gì."
" Sơ Nhất, đại phu!"
Ân Cửu Dạ có chút kinh hoảng quát ầm lên, lúc này giống như dã thú đã thức tỉnh, theo tiếng nói của Ân Cửu Dạ rơi xuống, một bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất.
Ôm Mộc Tịch Bắc nhanh chóng trở về gian phòng của mình, đặt ở trên giường lớn mềm mại, giờ phút này căn bản không còn nhớ rõ chính mình rất không thích người khác chạm vào đồ vật của mình, cho dù chỉ là chạm vào nếp may trên y phục, dựa theo tính tình lúc trước, hắn cũng có thể ném người ta ra xa, cũng chính vì nguyên nhân này, nên lúc hắn nhìn thấy một thân váy dài màu lam tràn đầy vết máu cùng bùn đất của Mộc Tịch Bắc, mới chán ghét nhíu mày, bắt nàng cởi xuống.
Ân Cửu Dạ luống cuống tay chân nhét
Mộc Tịch Bắc vào trong chăn, bao chặt nữ tử gầy yếu thành một con tằm, dường như còn ngại không đủ, lại lấy ra mấy cái áo lông chồn rồi đắp tất cả lên trên người Mộc Tịch Bắc.
Sau đó ngay cả người cũng ôm trọn nữ tử vào trong иgự¢, trái tim kịch liệt run rẩy, đôi tay tàn sát thương sinh khó mà tự điều khiển, tất cả đều tùy tâm mà sinh ra.
Hắn không biết mình bị sao nữa, có lẽ là điên rồi, giờ phút này hắn hận không thể tát mình vài bạt tai, nhưng lại nhập thần như thế, rõ ràng hắn chỉ tức giận việc nàng dối trá diễn trò với hắn, buồn bực nàng không chịu chiếu cố thật tốt chính mình, nhất thời hơi thở táo bạo, mới ném nàng vào băng thất, lại không ngờ, vậy mà...
Hắn thật không muốn làm tổn thương nàng, trong mắt Ân Cửu Dạ thực tịch liêu, so với bi thương càng trở nên trống rỗng cùng tự trách. Trong phòng băng căn bản không có cơ quan, ở bên trong, chỉ cần hơi dùng sức đẩy cửa đá, cửa đá sẽ tự động mở ra, hắn nghĩ, chỉ cần nàng cảm thấy lạnh, chắc hẳn cũng sẽ ở bên trong đập cửa đá, hoặc kêu to ra tiếng, vô luận loại nào, hắn đều sẽ biết.
Thế nhưng những điều này, cuối cùng cũng chỉ là hắn nghĩ, đều là hắn tự cho là đúng! Điều này không khỏi làm hắn đỏ mắt, đau đớn đến ngạt thở.
Trên thực tế, Mộc Tịch Bắc xác thực có nghiên cứu qua cửa đá kia, chỉ là nàng nhận định Ân Cửu Dạ sẽ không dễ dàng buông tha nàng, lúc xem xét cũng chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa đá, nhìn có cơ quan gì không, làm sao sẽ nghĩ đến, cửa kia cũng giống như cửa bình thường, đẩy sẽ mở.
Thời gian tích tắc trôi qua, người trong иgự¢ vẫn không có một tia nhiệt khí, điều này làm hắn hoảng hồn, mỗi một phút mỗi một giây đều dài dằng dặc như vậy, đến khi nhớ tới việc có thể dùng nội lực xua tan hàn khí, thế này mới có động tác, bàn tay nắm lấy bàn chân nhỏ sưng phồng lên giống như màn thầu của nữ tử, chậm rãi truyền chân khí vào, cẩn thận điều trị hàn khí bên trong cơ thể, đến khi cảm giác được nữ tử hô hấp vững vàng, mới dừng tay, ôm chặt nàng trong иgự¢ của mình.
Giờ khắc này hắn, rất hoảng hốt, dù ngày bình thường đều tỉnh táo tự biết kiềm chế, giờ phút này cũng không tìm thấy nửa phần tung tích, loại cảm giác khó hiểu này khiến hắn như muốn phát điên, bắt đầu táo bạo.
" Chủ tử, đại phu tới!"
Sơ Nhất đồng dạng đeo mặt quỷ, khác biệt chính là chỗ mi tâm của mặt nạ nhiều hơn hai chữ, Sơ Nhất!
Sơ Nhất chưa bao giờ gặp qua bộ dạng chủ tử mình như vậy, nhiều năm qua, trong nội viện U Minh chưa bao giờ gọi đại phu vào, nếu Ân Cửu Dạ bị thương, bị bệnh, cũng chỉ đóng cửa lại gắng gượng, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, nếu bọn sát thủ hoặc hạ nhân bị thương, có thể đi ra ngoài tự tìm đại phu chữa trị cho mình, nếu chủ tử không cho phép ra ngoài, cũng chỉ có thể ở đây chờ ૮ɦếƭ, nên người ở nơi này vốn không cần đại phu.
Nhưng hôm nay, nữ tử đột nhiên xông vào U Minh viện kia, lại làm cho chủ tử luôn luôn tĩnh mịch có dao động, Sơ Nhất ẩn ẩn cảm giác được, dường như có gì đó đã thay đổi.
Đại phu là một gã gác đêm ở Ngự y viện trong Hoàng cung, thanh danh không tính là lớn, nhưng vì tuổi tác lớn, kiến thức cơ bản ngược lại rất vững chắc, chỉ cần không phải chứng bệnh khó chữa, so với mấy danh y xốc nổi ngoài kia ổn trọng kiên định hơn.
Đại phu vác cái hòm thuốc, hai chân nhịn không được phát run, nhìn nam tử trước mặt cùng Lục hoàng tử bảy phần giống nhau, ngón tay duỗi ra, chỉ vào Ân Cửu Dạ ở đối diện nói không ra lời:
" Ngươi...."
Giọng nói cực yếu, cơ hồ như không nghe thấy.
Ông khẳng định người này không phải Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh, bởi vì Lục hoàng tử luôn luôn ôn hòa, nhưng cái nam nhân này, lại làm cho ông sợ hãi từ tận đáy lòng, chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, cơ hồ muốn doạ ông mất hồn, chẳng lẽ... Chẳng lẽ. Chẳng lẽ là song sinh?
Lão ngự y bị ý nghĩ của mình doạ sợ lảo đảo lùi về phía sau, giật mình khi bản thân phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, nghĩ lại, nơi này chính là một nơi quỷ mị người người đều muốn đi vòng U Minh viện, còn chưa từng nghe qua có người nào đi vào nơi này sẽ còn sống đi ra, nghĩ đến mạng mình sắp chôn ở nơi này, hai mắt trợn ngược, suýt nữa hôn mê bất tỉnh!
Hàn khí trên người Ân Cửu Dạ càng ngày càng nặng, Sơ Nhất thấy thế, lập tức nhấc cổ áo Lão ngự y lên, một tay ném người đến dưới chân chủ tử nhà mình.
Vẫn ôm Mộc Tịch Bắc bị quấn chặt vào trong иgự¢, mắt nhìn Lão ngự y đang kịch liệt run rẩy, phun ra hai chữ
" Xem bệnh!"
Lão ngự y nhìn người bị quấn thành kén tằm, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, xem bệnh phải xem mạch, nhưng mà... Tay đâu...
Ân Cửu Dạ sao biết được suy nghĩ của Lão ngự y, chỉ là chân mày nhăn càng sâu, Sơ Nhất thấy Lão ngự y chậm chạp bất động, lại cảm nhận được chủ tử nhà mình tức giận, một cước đá lên cái ௱ôЛƓ của Lão ngự y, âm thanh lạnh lùng nói:
" Chờ cái gì nữa!"
Lão ngự y lảo đảo một cái, lập tức nổi giận, quay đầu quát:
" Xem bệnh dù sao cũng phải bắt mạch! Tay đâu!"
Sơ Nhất sững sờ, không ngờ tới cái tên ngự y này cũng có tính tình, ôm kiếm trong иgự¢, quay đầu qua chỗ khác.
Ân Cửu Dạ nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch ở trong иgự¢, không tình nguyện kéo ra một cánh tay của nàng, đưa tới trước mặt Lão ngự y, vẫn không quên bao chặt cánh tay tuyết trắng lại, cũng không biết là sợ đông lạnh hay là sợ cái gì khác.
Đôi tay nhăn nheo thô ráp của Lão ngự y run run vươn ra, muốn bắt mạch cho nữ tử bao thành cái kén đến nỗi nhìn không thấy hình dạng, nhưng không ngờ Ân Cửu Dạ lại gác ngang cây kiếm ở trên cổ của ông, doạ ông sợ muốn vỡ mật
Sơ Nhất nhìn nhìn chủ tử nhà mình, lần này hắn cũng không hiểu chủ tử có ý gì.
Ân Cửu Dạ cau mày xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng quay mặt lại, lạnh lùng ném ra mấy chữ:
" Huyền ti!"
Vẻ mặt Lão ngự y đầy hắc tuyến, Sơ Nhất suýt nữa cũng bị nội thương, người chủ tử trước mặt này có phải đã bị người ta đánh tráo rồi không, chẳng qua lời này hắn cũng không dám nói ra, sợ đến lúc đó không thể thiếu việc bị lột da!
Lão ngự y cẩn thận xê dịch thanh kiếm đang gác trên cổ, bắt đầu mở ra cái hòm thuốc của mình, tìm Thiên Tàm Ti, để Ân Cửu Dạ quấn ở cổ tay của nữ tử.
Nhắm mắt lại, cảm thụ mạch tượng, nhưng bởi vì thanh kiếm trên cổ, khí tức bất ổn, tay cũng run rẩy không ngừng, Ân Cửu Dạ thấy vậy, đôi mắt híp lại, ánh mắt nguy hiểm bắn đến trên người Lão ngự y, tia đỏ sậm trong đó càng phát ra rõ ràng.
Lão ngự y vì biết mình cuối cùng cũng chỉ có thể ૮ɦếƭ, cho nên làm sao cũng không tĩnh tâm được, cứ nghĩ đến việc trong nhà mình còn có vợ con, còn có vài mẫu ruộng đồng, còn thiếu người ta bao nhiêu tiền, mọi việc như thế.
Đao trên tay Ân Cửu Dạ xáp lại một phần, cổ Lão ngự y liền bị cắt mất một lớp da:
" Chữa khỏi sống, chữa không hết, nó ૮ɦếƭ!"
Lão ngự y nhìn theo ánh mắt Ân Cửu Dạ, chỉ thấy một gã mặt quỷ chẳng biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, mà trên иgự¢ đang ôm không phải người ngoài, đúng là đứa con tám tuổi của mình, ông già rồi mới có con, đứa con này cũng là mạng của ông a!
Gã mặt quỷ kia cũng không biết làm gì, dường như biết chủ tử nhà mình không thích ầm ỹ, đứa bé kia vậy mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy nước mắt,nhìn rất đáng thương, khiến trái tim Lão ngự y thắt lại.
Lần này Lão ngự y khó được nghiêm túc, mang theo vẻ cầu khẩn:
" Ta chữa, ta chữa. Không được làm tổn thương nó."
Cố gắng bình ổn nội tâm của mình, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu xem mạch tượng.
Hồi lâu, Ân Cửu Dạ lần nữa phun ra một câu, ngữ khí yếu hơn rất nhiều:
" Chữa khỏi, thả các ngươi ra ngoài..."
Sơ Nhất và Sơ Nhị đều có chút kinh ngạc, dù sao nhiều năm qua như vậy chưa bao giờ có chuyện này, nếu ngươi đã vào cái viện này cũng đừng nghĩ đi ra, nếu muốn sống, trừ phi ngươi biến thành tên điên, nhưng hôm nay, chủ tử lại vì nữ tử kia hứa hẹn như vậy, đặt mình vào trong nguy hiểm cũng không để ý, xem ra nữ tử này đối với chủ tử mà nói quả nhiên không giống bình thường.
Bên trong căn phòng cực kì yên tĩnh không hề có một chút thanh âm, chỉ có lư hương Bát Bảo tản ra mộc hương nhàn nhạt, Ân Cửu Dạ không tiếng động nhìn chằm chằm Lão ngự y, ánh mắt tĩnh mịch kia làm cả người Lão ngự y đều cứng ngắc.
Phân tích mạch tượng, lông mày Lão ngự y dần dần nhíu lại, lòng Ân Cửu Dạ cũng trầm xuống theo.
Một lát sau, Lão ngự y mở hai mắt ra, có chút do dự nói với Ân Cửu Dạ:
" Vị tiểu thư này tựa hồ bị ngoại thương, lại thương tổn không nhẹ, chẳng qua cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do mất máu quá nhiều, trong cơ thể còn có Hoa Chi độc chưa được loại bỏ, hình như ở vết thương chiếm đa số, nếu như không xử lý tốt, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Sắc mặt Ân Cửu Dạ càng ngày càng đen, Lão ngự y vẫn không nhìn thấy, chỉ tiếp tục nói:
" Kỳ quái hơn nữa chính là, vị tiểu thư này cũng không biết sao lại ngốc như vậy, lại đặt mình vào bên trong lạnh giá, suýt nữa thì đông lạnh hỏng cả thân thể, lại thêm vết thương trước đó, sợ là nguy hiểm đến tính mạng!"
" Trị không hết, phụ tử các ngươi sẽ chôn cùng nàng!"
Bàn tay to của Ân Cửu Dạ cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc, không nhịn được run rẩy, xúc cảm lạnh lẽo lại kích thích thần kinh của hắn.
" Lão phu sẽ kê một ít chén thuốc thanh độc ấm thân, cần đúng thời gian uống vào, chẳng qua miệng vết thương còn dư độc lại không dễ xử lý, tốt nhất nên hút ra, mặt khác nếu như có thể sử dụng nội lực giúp thân thể ấm lại, xua tan hàn khí, không còn gì tốt hơn, chẳng qua phải nhớ không được truyền vào quá nhiều, cũng không thể ngâm người ở trong nước lạnh, trước hết cần phải thử độ ấm của nước, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Lão ngự y đắc chí, vội vàng nói ra những điều mình biết.
Ân Cửu Dạ cực kỳ yên tĩnh, chỉ chăm chú lắng nghe, Lão ngự y thấy vậy tiếp tục mở miệng:
" Ta sẽ kê thêm mấy thang thuốc bổ máu, nhất định phải đúng giờ uống, mặt khác tối nay vị tiểu thư này sẽ bị sốt cao, nếu như qua một ngày mà cơn sốt không thuyên giảm, sợ là nguy hiểm đến tính mạng."
Sơ Nhất nhìn sắc trời bên ngoài, trời cơ bản đã sáng.
" Mặt khác về sau vị tiểu thư này cũng nhớ không thể để bị hàn lạnh, cần điều dưỡng lâu dài, trên ẩm thực cũng muốn chú ý lựa chọn thức ăn có tính ấm áp."
Lão ngự y lần nữa dặn dò.
Ân Cửu Dạ không nói gì, chỉ nhìn người trong иgự¢ im lặng không lên tiếng, dịu dàng vuốt ve cái trán của nàng. Sơ Nhất thấy vậy, mở miệng nói với Lão ngự y:
" Kê đơn thuốc đi!"
Lão ngự y gật đầu, theo hai người lui ra ngoài, ánh mắt lo lắng vẫn đuổi theo đứa con của mình, bên trong căn phòng nhất thời chỉ còn lại Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc.
Ân Cửu Dạ lẳng lặng miêu tả hình dạng nữ tử, ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm vào trên đôi môi hơi hơi trắng bệch của nữ tử, không biết nghĩ cái gì.
Dường như quá mức rét lạnh, Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nép sát vào trong иgự¢ Ân Cửu Dạ, một động tác này, lại lấy lòng nam tử, khiến hắn kìm lòng không được bắt đầu dịu dàng.
Buông nữ tử xuống, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng mở chăn mền đang quấn trên người nữ tử ra, nữ tử lập tức cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ, hắn nhìn thấy càng lo lắng.
Bàn tay to giữ chặt cánh tay nữ tử, không cho nàng chạm vào vết thương trên иgự¢ mình, một tay khác cởi ra kiện y phục quen thuộc của mình, trong mắt mang theo tia do dự, cuối cùng, cũng quyết định xé rách ra, đến khi nhìn thấy vết sẹo trên иgự¢ nữ tử, mới dừng lại động tác.
Miệng vết thương hiện ra màu tím đen, bởi vì mũi tên lúc trước đã bị Ân Cửu Dạ dùng ngón tay trực tiếp lấy ra, lại thêm Mộc Tịch Bắc tự mình xé rách y phục còn dính liền cả da thịt, nhìn thấy mà ghê người, có nhiều chỗ thậm chí đã sinh mủ, dữ tợn đáng sợ.
Ân Cửu Dạ lăng lăng nhìn, trong lòng buồn phiền khó chịu, hơn nửa ngày cũng không cử động, cuối cùng nhắm hai mắt lại, vùi đầu xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào иgự¢ nữ tử, bắt đầu hút vào, nữ tử nhẹ nhàng run run, Ân Cửu Dạ trúc trắc hôn miệng vết thương của nữ tử, giống như đang trấn an nữ tử ở dưới thân, lại tiếp tục hút ra chất lỏng màu đen trên miệng ra ngoài, quay đầu " Phụt " nhổ xuống mặt đất.
Không biết có phải do đau đớn hay không, chân mày Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nhíu lại, theo thói quen muốn cuộn lại thành một đoàn, nhưng lại bị hai cánh tay giữ chặt, không khỏi mất ý thức bắt đầu " ưm " ra tiếng, biểu thị bất mãn của mình.
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu lên, bờ môi đỏ tươi, mắt nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt tối đen, đứng dậy mở ngăn kéo ra, tìm ra một lọ bình sứ thanh men, rút cái nắp ra, vẩy thuốc bột vào vết thương trên иgự¢ Mộc Tịch Bắc, lại dùng vải bông sạch sẽ cẩn thận băng bó miệng vết thương.
Bởi vì muốn băng bó, hắn liền đỡ nàng dậy, vải bông thật dài vòng qua vết thương, lại nhìn thấy nửa gò tuyết trắng, nhưng vì tuổi tác còn nhỏ, không tính là đẫy đà, nhưng dù vậy, vẫn khiến hai tai Ân Cửu Dạ đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu.
Sau đó, Ân Cửu Dạ đắp kín mền, cầm lấy bắp chân bị bó bột bằng vải trắng bây giờ đã bị vết sẹo tung hoành lôi ra ngoài, đặt lên trên đùi của mình.
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy nếu cái này không phải do chính nàng gây nên, hắn chắc chắn sẽ lột sống người đó! Vốn cảm thấy nàng đối chính mình quá mức tàn nhẫn, muốn cho nàng nhớ thật lâu, hảo hảo yêu quý bản thân, nhưng cái nữ tử trong ngày thường cũng có thể gọi kẻ thù là mẫu thân, ở vận mệnh trước mặt, đối chính mình lại độc ác như thế. Càng không ngờ đến, hắn chưa làm cho nàng học được cách yêu quý bản thân, lại bức nàng càng quyết tuyệt thêm!
Nghĩ đến đây, không khỏi nhẹ giọng mở miệng:
" Ta nên xử lý ngươi như thế nào bây giờ. "
Cẩn thận bôi thuốc trị thương tốt nhất, dùng băng vải quấn lại, đến khi toàn bộ bắp chân đều được băng bó kỹ lưỡng, hắn mới đứng dậy.
Thêm vào trong phòng mấy cái lò sưởi, hắn liền quay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, nam tử cao quý kia lại vén tay áo lên, bưng bồn rượu đã nấu xong tiến đến, bàn tay thon dài hữu lực không thuần thục vặn chặt vải bông, thậm chí có vài giọt nước còn văng đến trên người nam tử, nam tử bất vi sở động, nhẹ nhàng giúp Mộc Tịch Bắc lau sạch da thịt lộ ở bên ngoài.
Mà hai tên mặt quỷ vừa mới đi ra ngoài, Sơ Nhất trêu chọc Sơ Nhị nói:
" Ngươi nói xem, chủ tử khi nào lại dịu dàng như vậy, mỗi ngày đều trưng ra cái mặt than, mười ngày nửa tháng không nói một câu, bây giờ lại khác thường như vậy, có phải biết yêu rồi không? "
Sơ Nhị lạnh lùng liếc Sơ Nhất một cái, mở miệng nói:
" Hôm nay ngươi rất may mắn."
Sơ Nhất sững sốt, trêu đùa:
" Ta vẫn luôn gặp may mắn? Chẳng lẽ bây giờ ngươi mới biết sao?"
Sơ Nhất thật thà dời ánh mắt về phía giày Sơ Nhất, Sơ Nhất cũng cúi đầu nhìn xuống, hai tay lập tức ôm chân nói:
"Oa ca ca, thật sự là gặp may mắn, trên giày vậy mà dính nhiều đất như vậy, nếu là ngày thường, phỏng chừng đôi móng giò này khó giữ được a, nếu chủ tử mà biết ta giẫm dơ phòng ngủ của hắn, chắc chắn sẽ đem ta hấp chín."
Sơ Nhị không thèm để ý tới hắn, sau khi Sơ Nhất thả chân xuống, lại tiếp tục mở miệng:
" Ngươi nói chủ tử có phải coi trọng tiểu cô nương nhà người ta hay không? Hazz, tiểu cô nương kia thật sự rất xui xẻo...."
Sơ Nhất sâu kín thở dài.
Sơ Nhị lườm hắn một cái, hắn lại nói:
" Vốn chính là như vậy mà, chủ tử vừa không dịu dàng, lại là một tên mặt than, tính khí thì nóng nảy, tính tình lại ác liệt, ngoại trừ dáng dấp tốt hơn một chút xíu, võ công lợi hại hơn một chút xíu, ở đâu bì kịp được ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, vừa dịu dàng, lại đa tình...."
Sơ Nhị một câu liền chặn lại miệng Sơ Nhất:
"Mặt nạ này còn chưa anh tuấn bằng ta!"
Khóe miệng Sơ Nhất lập tức rút trừu, cũng đúng, cho dù hắn anh tuấn tiêu sái cỡ nào, người khác cũng đâu nhìn thấy, lập tức quỳ trên mặt đất:
" A! Ông trời thật không có mắt!"
Lúc này, trong phòng tản ra mộc hương sâu kín, khiến tâm trí người ta cảm thấy an bình.
Trên giường lớn có một nữ tử sắc mặt trắng bệch đang nằm, bên cạnh giường có một nam tử hắc bào đang ngồi, khí tức cường đại trực tiếp bao phủ cả gian phòng, nhưng làm người khác thấy kinh ngạc chính là, bàn tay to của nam tử lại nắm chặt bàn chân ngọc của nữ tử ở trong tay, lặp lại công việc dùng nội lực sưởi ấm.
Sau nửa canh giờ, nam tử do dự nhìn Mộc Tịch Bắc cuộn lại thành đoàn, một tay vẫn không quên nắm thật chặt góc chăn, dường như dùng toàn bộ khí lực.
Xoay người trèo lên giường, động tác cứng ngắc ôm Mộc Tịch Bắc vào trong иgự¢, để nàng tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, cảm nhận được ấm áp, Mộc Tịch Bắc lại phản xạ lách mình tránh ra, trốn ở xa xa, quật cường nắm chặt chăn mền, co rụt người lại.
Ấm áp như vậy, khiến nàng cảm thấy bất an, phảng phất như nàng chỉ cần dựa vào nơi đó, lập tức quân lính tan rã, chính mình không thể tiếp tục chịu đựng mưa gió, nàng không muốn những ấm áp đó, toàn bộ đều là giả, giả! Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, như vậy mới không rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tâm, hai mắt bị khoét đi.
Nhìn nữ tử cố chấp cắn chặt đôi môi của mình, dáng người cong lên, quật cường lại ủy khuất, Ân Cửu Dạ bất mãn nhíu mày, lạnh lẽo cứng rắn phun ra hai chữ với cái người đang mê man:
" Lại đây."
Mộc Tịch Bắc sao biết được hắn nói cái gì, vẫn như cũ không chịu nhúc nhích, cánh tay dài của nam tử chụp tới, cố chấp kéo Mộc Tịch Bắc vào trong иgự¢ mình, ngữ khí trở nên dịu dàng, mang theo ý vị hướng dẫn từng bước:
" Lại đây, ngoan."
Đồng thời cẩn thận gỡ cái tay nhỏ đang nắm chặt chăn mền kia ra, để nàng ôm ngang hông của mình.
Không ngờ tới là, Mộc Tịch Bắc đã quen với việc nắm chặt đồ vật khi ngủ, đôi tay bé nhỏ lại túm chặt thắt lưng gầy gò của nam tử.
Ân Cửu Dạ bị đau, nhìn nhìn nữ tử đang nép sát lại gần mình, cũng không cử động, cảm thụ được hơi thở nàng phun ra ở trước иgự¢, hai mắt nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ, một phòng ấm áp.
Sau khi Bạch Hàn đưa thư của Mộc Tịch Bắc vào trong tay Mộc Chính Đức, liền xoay người trở về, nhưng khi về tới trong cung lại không tìm thấy Mộc Tịch Bắc đâu cả, cẩn thận quan sát xung quanh xem có lưu lại dấu vết gì không, nhưng cũng không có manh mối gì, không thể không trở lại bên người Mộc Chính Đức, báo cáo tình huống.
" Lão gia, không thấy tiểu thư. "
Bạch Hàn quỳ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói với Mộc Chính Đức đã một đêm không ngủ đang ngồi ở trước bàn.
Mộc Chính Đức thả bức thư trong tay xuống, không hề lên tiếng, híp mắt ngồi ở trên ghế không biết nghĩ cái gì, Bắc Bắc, con đang ở đâu?
" Là thuộc hạ thất trách, tự tiện rời khỏi tiểu thư, thuộc hạ nguyện lấy cái ૮ɦếƭ tạ tội. "
Âm thanh Bạch Hàn lạnh lùng nói.
Mộc Chính Đức khoát tay, lại mở miệng nói:
"Ngươi làm rất tốt, chủ tử hiện tại của ngươi là nó, việc ngươi cần làm chính là nghe theo mệnh lệnh."
Bạch Hàn tựa hồ hiểu được ý tứ của Mộc Chính Đức, không còn tự trách nữa, đứng dậy đứng ở một bên.
Cứ việc Mộc Chính Đức lo lắng cho an nguy của Mộc Tịch Bắc, thậm chí suy đoán Mộc Tịch Bắc mất tích có quan hệ với Hoàng đế, trời vừa sáng, liền sớm tiến cung đi gặp mặt Hoàng đế, bởi vì ông biết, nếu như Bắc Bắc của ông đã ૮ɦếƭ, nhất định Hoàng đế sẽ cho ông biết, còn nếu Bắc Bắc bị Liễu gia mang đi, vậy Liễu gia cũng sẽ dùng việc này uy Hi*p ông.
Mặc kệ ra sao, chắc chắn sẽ có tin tức của Bắc Bắc, còn có chuyện mà Bắc Bắc giao phó, ông vẫn chưa làm xong.
Trên thư của Mộc Tịch Bắc nói rõ, để Mộc Chính Đức quy thuận nhất mạch Hoàng gia, tiếp đó nhân cơ hội yêu cầu chuyển Liễu Vượng từ Thiên lao đến đại lao Hình bộ, dựa theo trình tự thẩm vấn, đồng thời lấy trọng thương làm lý do, thả Triệu Loan Kính về Triệu phủ, loại bỏ khỏi danh sách tuyển tú.
Thượng Thư Hình bộ có thể nói là do một tay Mộc Chính Đức đề bạt, cho nên Liễu Vượng chắc chắn không có quả ngon để ăn, bởi vì Mộc Chính Đức quy thuận Hoàng đế, hẳn Liễu Vượng và Liễu Mộng đều phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ, nhưng vì muốn thâu tóm thế lực Liễu gia, cùng với việc bình ổn tình thế nghiêm trọng, chắc chắn Hoàng đế sẽ dời lại thời gian thẩm vấn, không lập tức hạ lệnh, mà An Nguyệt Hằng bởi vì Liễu gia thành sự không có mà bại sự có thừa, đối với hao tổn của Liễu gia sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Mộc Chính Đức cùng Hoàng đế đạt chung nhận thức, sau khi trải qua thăm dò lẫn nhau, Mộc Chính Đức mới phát giác Mộc Tịch Bắc thật sự biến mất, ngay cả Hoàng đế cùng chỗ Liễu Tri Viên cũng không có nửa điểm tin tức, điều này khiến lòng Mộc Chính Đức bắt đầu lo sợ bất an.
Thời điểm Ân Cửu Dạ tỉnh lại, đã là ban đêm, nhìn nữ tử trong иgự¢, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hắn vậy mà ngủ cả ngày, bắt đầu từ lúc trời tờ mờ sáng, vậy mà ngủ một mạch đến lúc mặt trăng treo cao, một giấc không mộng, một giấc ngủ ngon.
Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn Gi*t người, hắn đã không còn giấc ngủ ngon nữa, không ai biết, mỗi một lần hai mắt nhắm lại, xuất hiện ở trong đầu đều là màu đỏ máu vô tận, khắp mặt đất đều là chân tay bị cụt, thi thể chồng chất như núi, cho dù chỉ ngẫu nhiên chợp mắt, thường thường cũng sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh, rốt cuộc khó mà đi vào giấc ngủ, cho nên năm tháng lâu dài, bên trong tròng mắt hắn xuất hiện tơ máu, thậm chí còn mang theo chút đỏ sậm.
Mười tám năm qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy những chém Gi*t, rét lạnh, huyết tinh có thể cách hắn xa xôi như vậy, khiến cho hắn không còn phải đối mặt với màu máu vô tận kia nửa, hai mắt nam tử mang theo mê mang, ngơ ngác nhìn nữ tử trong иgự¢, bàn tay to ôm chặt eo nữ tử.
Có lẽ nhờ Ân Cửu Dạ dốc lòng chiếu cố, Mộc Tịch Bắc cũng không bị phát sốt, hơn nữa toàn thân đã dần dần có nhiệt khí, điều này làm hắn rất vui vẻ.
Cánh tay dài tự nhiên ôm thân thể mềm mại, hắn lại sinh ra một loại ảo giác, nếu cả đời này nàng đều ở bên cạnh hắn thì thật tốt, hắn nguyện ý cả đời cùng nàng ngốc ở chỗ này, không bước ra một bước, cũng nguyện ý cùng nàng đi xem thế giới bên ngoài, cho dù phải đối mặt với truy sát không ngừng, chỉ cần nàng muốn, hắn đều nguyện ý nâng đến trước mặt nàng.
" Chủ tử, thuốc đã sắc tốt."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Sơ Nhất
Ân Cửu Dạ vén chăn lên, đứng dậy bước xuống giường, nhưng không ngờ một cái tay của Mộc Tịch Bắc lại nắm chặt y phục của hắn, không đành lòng gỡ cái tay nhỏ kia ra, nhíu nhíu chân mày, liền cởi ngoại bào ra, thân thể cường tráng loã lồ đi mở cửa.
Không tiếng động tiếp nhận chén thuốc, Sơ Nhất thấy bộ dạng này của chủ tử nhà mình, rất tò mò muốn nhìn vào trong, cửa lại "Rầm!" một tiếng đóng lại, suýt nữa kẹp luôn chóp mũi trên mặt nạ của hắn.
Sờ sờ mũi, Sơ Nhất lắc mình mấy cái liền chạy ra ngoài, khoác vai Sơ Nhị nói:
" Ngươi nói chủ tử có phải đã muốn bắt cô nương kia rồi không?"
Sơ Nhị gạt bàn tay trên vai xuống dưới, Sơ Nhất lại sáp vào, Sơ Nhị cũng không tức giận, rất kiên nhẫn hất tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Sơ Nhất thất bại mà chấm dứt...
Ân Cửu Dạ nhìn chính mình, tiện tay cầm lấy một kiện trường bào màu tím từ trên bình phong, hai ba lần liền mặc vào.
Làm cho Mộc Tịch Bắc dựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, từng chút từng chút múc thìa thuốc bên trong chén đến bên miệng Mộc Tịch Bắc, nhưng Mộc Tịch Bắc lại phun ra, sắc mặt Ân Cửu Dạ đen thui, mở miệng nói:
"Không được phun ra!"
Lần nữa đút tới bên miệng, Mộc Tịch Bắc lại đúng lúc quay mặt đi, Ân Cửu Dạ không sợ phiền phức, lại đưa thìa thuốc đến bên miệng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc vẫn tiếp tục phun ra như cũ.
" Không được phun ra! "
Ân Cửu Dạ cố chấp mở miệng, hoàn toàn không thèm để ý đến việc người trên giường có nghe thấy hay không.
Mãi cho đến chén thuốc thấy đáy, mỗi khi Mộc Tịch Bắc phun ra một ngụm, Ân Cửu Dạ sẽ cố chấp lặp lại câu " không được phun ra " một lần, ngữ khí giống nhau như đúc, không nhiều hơn một chữ cũng không ít đi một chữ nào.
Trông một đêm, vốn cho rằng Mộc Tịch Bắc sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng không ngờ đến sáng sớm hôm sau, rốt cuộc vẫn bắt đầu sốt cao, Ân Cửu Dạ lo lắng trông coi ở bên giường hai ngày, Lão ngự y số khổ cũng bị giày vò chỉ còn lại nửa cái mạng, tâm linh yếu ớt bị tàn phá không chịu nổi, đến buổi tối ngày tiếp theo, rốt cuộc gương mặt bị đốt đến đỏ bừng bắt đầu hạ nhiệt, người cũng dần dần tỉnh lại.
Lúc này Ân Cửu Dạ mới có chút khí tức.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy mình ngủ rất lâu, nhưng khi tỉnh lại lại cảm thấy toàn thân thư sướng, mặc dù có chút cảm giác suy yếu, nhưng có lẽ do bệnh nặng mới khỏi, ngược lại có sự thoải mái khoan khoái.
Lông mi rung động, Mộc Tịch Bắc mở ra cặp mắt đen trong suốt, chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng toả sáng, giống như xuân về hoa nở.
Ân Cửu Dạ lẳng lặng nhìn nữ tử trên giường, ánh mắt yên lặng, lại nhiều hơn cảm giác nói không rõ cũng không hiểu được gì đó, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, lúc nhìn thấy đôi mắt màu đỏ sậm, bất động thanh sắc nhíu mày.
Quét mắt nữ tử trên giường, Ân Cửu Dạ xoay người rời đi, Mộc Tịch Bắc dựa vào đầu giường ngồi dậy, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, hình như mình đã bị đông lạnh đến ngất đi khi đang ở trong phòng băng, hẳn Ân Cửu Dạ mở lòng từ bi cứu nàng.
Cúi đầu nhìn y phục đã xé rách, chân mày nhẹ chau lại, иgự¢ bị tổn thương đã được xử lý tốt, trên bàn chân cũng được băng bó chỉnh tề, mâu sắc Mộc Tịch Bắc trầm xuống.
Thời gian chớp mắt, Ân Cửu Dạ lại trở lại, trong tay cầm một bát thuốc.
Một thìa đưa tới trước mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc đầu tiên là sững sờ, lập tức cười nói:
" Làm gì vậy?"
" Uống thuốc. "
Nam nhân giải thích nói.
Mộc Tịch Bắc chặn lại cái thìa, cười yếu ớt mở miệng:
" Không cần đâu, nếu bệnh của ta tốt lên, chẳng phải ngươi sẽ cảm thấy khó chịu?"
Ân Cửu Dạ vừa nghe, nhịn xuống tức giận trong lòng, bờ môi mím chặt, ánh mắt u ám nhìn Mộc Tịch Bắc, chậm rãi phun ra hai chữ:
" Uống thuốc."
" Ngươi còn muốn làm gì nữa, ta đều có thể chịu, cho dù thân thể không tốt, cũng chịu đựng được giày vò của ngươi, nên không cần ngươi hạ mình làm khó bản thân. "
Mộc Tịch Bắc mang theo trào phúng nhìn nam tử trước mắt, vẫn không quên chuyện hắn để nàng ngây người ở trong phòng băng lâu như vậy.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ càng tối đen, khí tức cường đại trong chớp mắt khiến người ta không thở nổi, hắn đè ép lửa giận khó hiểu trong lòng, không phát tác, bởi vì biết, cho dù có vứt nàng vào trong lò lửa thiêu bảy bảy bốn mươi chín ngày, nàng nửa điểm cũng không học được cách yêu quý bản thân, vẫn cái đức hạnh như trước, liền đưa thìa đến trước mặt Mộc Tịch Bắc:
" Cái tỳ nữ kia vẫn chưa rời đi."
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, nhìn nam nhân đang uy Hi*p mình, chống lại hơi thở cường đại kia, một phen đánh đổ chén thuốc trong tay nam nhân, chén thuốc đổ xuống trên thân hai người, Mộc Tịch Bắc liền cười nói:
" Ngươi xem, thuốc không còn, nên không cần uống nữa."
Gương mặt Ân Cửu Dạ cực kỳ căng thẳng, sợ mình nhịn không được sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ cái nữ tử đang cười vui vẻ trước mặt:
" Sơ Nhất, nấu lại một chén khác."
Mộc Tịch Bắc nhìn nam tử trước mặt, quay đầu qua chỗ khác, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nàng làm đổ chén thuốc, không phải hắn nên phất tay áo rời đi hoặc là nổi giận sao?
Một lát sau, Ân Cửu Dạ lại bưng đến một bát thuốc, vẫn cầm thìa đưa đến trước mặt Mộc Tịch Bắc như cũ.
" Uống thuốc."
" Không uống."
" Uống thuốc."
" Không uống."
.......
Ân Cửu Dạ cũng không dùng Thanh Từ uy Hi*p Mộc Tịch Bắc, điều này không khỏi làm thái độ của nàng hơi dịu xuống, giằng co hồi lâu, cuối cùng Mộc Tịch Bắc cũng biết nam nhân này có bao nhiêu cố chấp, cũng không tiếp tục tranh luận với hắn, chỉ quay mặt qua chỗ khác, không lên tiếng nữa.
Ân Cửu Dạ nhìn hồi lâu, há miệng thở dốc, nửa ngày mới phun ra một chữ
" Ngoan."
Mộc Tịch Bắc kinh ngạc nhìn hắn, có thể cảm nhận được cảm giác mệt mỏi trong lời nói của hắn.
Hai người đều không nói gì nữa, Mộc Tịch Bắc cũng không tiếp tục đẩy ra, mà đem chén thuốc uống vào, xưa nay nàng vẫn không thích uống thuốc, chỉ có Thanh Từ biết rõ điều này, lần trước nàng bị đau bụng, đến sau cũng do Thanh Từ giúp nàng vụng trộm đổ thuốc đi, sau đó phá lệ chú ý ẩm thực của nàng, mỗi ngày đều giống như lão mụ tử.
Một bát thuốc thấy đáy, Mộc Tịch Bắc suýt nữa nôn ra, một miếng mứt hoa quả lập tức nhét vào trong miệng Mộc Tịch Bắc, động tác mềm nhẹ.
Điều này khiến cho vành mắt Mộc Tịch Bắc ửng đỏ, chỉ có điều nam nhân đang cúi đầu nên không nhìn thấy được, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt cây trâm cài trong tay áo, đây là cây trâm cài cuối cùng của nàng, nàng không thể tiếp tục ở lại đây, nàng nhất định phải rời đi!
Trong chớp mắt Ân Cửu Dạ cúi mắt, Mộc Tịch Bắc cấp tốc đứng dậy, trâm cài trên tay dí vào trên cổ Ân Cửu Dạ, có lẽ do động tác quá lớn, trên người lại đang có tổn thương, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra mồ hôi tinh mịn, nhưng bàn tay nhỏ nhắn cầm trâm cài lại rất vững vàng.
Nam nhân không tránh cũng không né, con ngươi đen nhánh, cứ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt, khiến cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn.
Cây trâm phượng vĩ dần dần đâm sâu vào cổ nam tử, chảy ra vết máu nhè nhẹ, giọt máu đỏ tươi cùng nhuyễn kim tinh xảo trộn lẫn với nhau, phá lệ đẹp mắt, nam tử vẫn bất động như cũ, chỉ là hai mắt dần dần nheo lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Mộc Tịch Bắc.
" Ngươi muốn Gi*t ta? "
Giọng nói nam nhân lạnh lẽo như nước, tay cầm bình thuốc dần dần nắm chặt, mang theo tia ẩn nhẫn hỏi.
Trong nháy mắt trái tim Mộc Tịch Bắc cảm thấy buồn phiền khó chịu, nhưng bàn tay vẫn không mảy may run rẩy, không để ý đến cảm giác đau đớn đang lan tràn khắp người, đối với chính mình vẫn tàn nhẫn như lúc trước, không tiếp tục đối mặt với nam tử nữa, hơi hơi xê dịch.
Mộc Tịch Bắc đang muốn mở miệng, Ân Cửu Dạ lại bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lửa giận ngập trời, cũng không thèm để ý tới cây trâm cài ở trên cổ đã quẹt một vệt rách dài, một tay đè Mộc Tịch Bắc xuống thành giường, một tay Ϧóþ chặt cần cổ bạch ngọc của nữ tử, mãn nhãn đỏ bừng, hét ầm lên:
" Cứ như vậy muốn ta ૮ɦếƭ? Hả?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc