“Đủ rồi.”
Ngay lúc Lâm Nhụy muốn tiếp tục trào phúng thêm vài câu để trút ác khí từ trong đáy lòng ra thì Phó Duẫn Thừa vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng nãy giờ đột nhiên mở miệng.
Đối mặt với bộ dáng tái nhợt của Thẩm Lam, ánh mắt anh có chút không đành lòng.
Cho dù đã xác định trái tim mình, nhưng dù sao đây cũng là người vợ mà anh đã từng yêu thật lòng, nhìn vợ mình bị Lâm Nhuỵ nhục nhã, anh thật sự không thể thờ ơ được.
Lâm Nhụy chú ý tới ánh mắt của Phó Duẫn Thừa, cô ngậm ý cười nhạt bên miệng.
A, đàn ông.
Như vậy đi, để cho cô nhìn xem Phó Duẫn Thừa sẽ làm như thế nào.
Là muốn khẩn cầu vợ anh tha thứ sao? Hay là…
Chỉ thấy Phó Duẫn Thừa đi vào giữa, tách hai người phụ nữ ra.
“Lam Lam.” Trong giọng của Phó Duẫn Thừa mang theo một tia áy náy. “Chuyện này là anh thực sự có lỗi với em, cũng là anh phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta trước, thân thể cùng tinh thần đều ngoại tình. Mấy ngày này, anh vốn dĩ vẫn luôn muốn nói với em, nhưng thật sự không mở miệng được… Hiện giờ, việc đã đến nước này, đều là do anh, em muốn bồi thường cái gì thì anh cũng sẽ đều tận lực cho em.”
Giọng điệu anh nói chuyện rất nghiêm túc. Có thể nhìn ra được, áy náy cùng sự tự trách của người đàn ông này là phát ra từ đáy lòng.
Nhưng mà, vậy thì có ích lợi gì đâu?
Thẩm Lam buồn bã cười. “Bồi thường?”
Cô cũng không cần bồi thường cái gì.
Cô nhìn chăm chú Phó Duẫn Thừa thật lâu, cảm thấy rất lạnh.
Cái loại cảm giác trống rỗng trong lòng này, một mảnh lạnh lẽo tĩnh mịch.
Tựa như cái lạnh thấu xương của mùa đông đột nhiên rơi vào hàn băng, lạnh đến nỗi xương cốt của cô đều đang phát run.
“Em chỉ muốn hỏi anh, lúc trước, khi anh cầu hôn em, nói anh nguyện ý cả đời vĩnh viễn chỉ yêu một mình em, chẳng lẽ những lời đó đều là giả sao? Vì sao chỉ mới qua mấy năm mà anh đã yêu người phụ nữ khác?”
…
Trầm mặc thật lâu.
Câu hỏi chất vấn của Thẩm Lam tựa như một cái tát sắc bén, hung hăng mà đánh vào trên mặt Phó Duẫn Thừa.
Anh còn có thể nói cái gì đây.
Người thay đổi chính là anh, mà vợ ang từ đầu đến cuối đều là bị động.
Phó Duẫn Thừa mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không mở miệng.
Chỉ còn lại sự trầm mặc.
Thẩm Lam đợi trong chốc lát, không thấy Phó Duẫn Thừa trả lời, trong lòng càng thêm thất vọng.
Cô cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu, cực lực vực dậy sự tự tôn của mình đã sớm bị hai người Lâm Nhụy cùng Phó Duẫn Thừa hợp lại giẫm đạp ở dưới lòng bàn chân.
“Phó Duẫn Thừa, Thẩm Lam tôi đúng thật là nhìn lầm anh.”
Từ xưa, đàn ông đã thật bạc tình. Có lẽ, tự thân cô không có đủ vị trí vững chắc trong cái gia đình này, cũng có sai lầm, chính là tình yêu cô dành cho Phó Duẫn Thừa từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Thời gian hai người yêu nhau ngọt ngào như mới chỉ ngày hôm qua, những lời thề non hẹn biển đó, những lời hứa hẹn thâm tình đó, chẳng qua cũng chỉ là mây khói thoảng qua.
“Thực xin lỗi…”
Biểu tình Phó Duẫn Thừa trầm trọng, anh biết, lần này, bản thân thật sự đã xúc phạm sâu tới cô.
Nhưng mà mọi chuyện đã tới nước này, tuy áy náy với cô, nhưng trong lòng anh cũng nhiều thêm sự kiên định cùng thoải mái, nếu đã lựa chọn theo trái tim thì tất cả hậu quả, anh đều sẽ gánh vác.
“Anh thật sự muốn xin lỗi tôi?”
Thẩm Lam lạnh lùng nói.
Cô vén tóc hỗn độn ra sau tai rồi dần dần khôi phục vài phần bình tĩnh. “Tìm một thời gian thích hợp, chúng ta làm đơn ly hôn, cuộc hôn nhân này đã không thể tiếp tục.”
Lâm Nhụy đứng ngoài xem có chút kinh ngạc, cư nhiên có thể tiêu sái như vậy.
Điều này làm cô có chút phải lau mắt mà nhìn lại Thẩm Lam.
Phó Duẫn Thừa rõ ràng cũng thập phần kinh ngạc, trầm mặc, sau đó chua xót trả lời. “… Được.”
Thẩm Lam không tiếp tục nhìn Phó Duẫn Thừa nữa mà là đem tầm mắt hướng về phía Lâm Nhụy.
Chuyện này, thù mới hận cũ lại lần nữa nảy lên trong lòng.
Ánh mắt Thẩm Lam còn mang theo không cam lòng cùng hận ý chưa tan đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Nhụy, cô đừng tưởng rằng tôi cùng Phó Duẫn Thừa ly hôn thì hai người thật sự có thể ở bên nhau, ℓàм тìин nhân, sớm hay muộn cũng sẽ bị quả báo, tôi sẽ chờ cái ngày mà cô bị vứt bỏ.”
Lâm Nhụy hơi hơi mỉm cười rồi thong dong trả lời: “Cảm ơn, chỉ có điều là, tôi nghĩ rằng cả đời này cô cũng không đợi được ngày đó.”
Thẩm Lam bị miệng lưỡi sắc bén của Lâm Nhụy làm nghẹn một chút.
Cô hung tợn liếc Lâm Nhụy một cái, sau đó dẫm giày cao gót cộp cộp đi ra khỏi cửa.
Cũng không thèm liếc mắt nhìn Phó Duẫn Thừa một cái, giống như người xa lạ.
……
Một trò khôi hài kết thúc, không khí lại khôi phục trầm tĩnh.
Lâm Nhụy đi đến trước mặt Phó Duẫn Thừa vẫn luôn cúi đầu như tượng mà không nhúc nhích, khinh phiêu phiêu hỏi: “Không đành lòng đúng không?”
Phó Duẫn Thừa không lên tiếng.
Lâm Nhụy tự mình nói tiếp: “Em biết thầy không đành lòng, có lẽ, trong lòng thầy đối với em thậm chí còn có một ít oán trách, cảm thấy vừa rồi em không nên kiêu ngạo như vậy đối với Thẩm Lam, còn tát Thẩm Lam một cái… Em có thể là kẻ thứ ba kiêu ngạo nhất.”
“À đúng rồi, thầy hẳn là đoán được mà, Thẩm Lam tới văn phòng chính là do em trộm dùng điện thoại của thầy gọi điện cho chị ta, để chị ta sinh ra nghi ngờ sau đó đến văn phòng.”
“Vì sao?”
Phó Duẫn Thừa cuối cùng cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, biểu tình phức tạp.
Thời gian hôm nay vợ anh tới xác thật thực xảo diệu, thực rõ ràng là đã biết trước anh ở văn phòng cùng Lâm Nhụy.
Kỳ thật, trong lòng anh đã có suy đoán, nhưng lại không muốn tin tưởng.
Bởi vì điều này đại biểu cho chuyện này từ đầu tới đuôi, bao gồm lúc trước Lâm Nhụy nói những lời nói đó, những động tác đó, toàn bộ là cố tình dụ dỗ anh làm ra một tuồng kịch mà thôi.
Kiều thanh lãng ngữ của cô, cô nhiệt tình, chẳng qua là gặp dịp thì chơi…
Trái tim Phó Duẫn Thừa lập tức lạnh một nửa.
“Vì sao hả…”
Lâm Nhụy cười nhạo một tiếng, thanh âm mềm nhẹ êm tai: “Trước đây mấy ngày, vợ thầy - Thẩm Lam ở trong quán cà phê làm trò trước mặt nhiều người, dùng cà phê hất vào người em, làm em biến thành gà rớt vào nồi canh, như vậy còn chưa đủ, chị ta còn mắng em hạ tiện, nói muốn thay mặt em họ chị ta giáo huấn em, sau đó lại hung hăng tát em một cái.”
“Lúc ấy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn em, nghị luận sôi nổi, giống như em là một thứ rác rưởi cực kỳ ghê tởm… Thẩm Lam giẫm đạp tự tôn của em, hôm nay, chẳng qua là em chỉ muốn lấy nó về mà thôi.”
Cô bây giờ nhất định rất xấu đi.
Dụ dỗ chồng người khác, lòng trả thù lại mạnh, giống như nữ phụ ác độc trên phim truyền hình, người phụ nữ như vậy là phải bị người đời ném vỏ chuối.
Sau khi nói xong, Lâm Nhụy lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Phó Duẫn Thừa.
Chán ghét cô đi, chán ghét người phụ nữ hư hỏng như cô đi.
Tốt nhất là như vậy.
Ngoan ngoãn nhu thuận chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang.
Dối trá, ích kỷ và ác độc, đây mới chính là bộ dáng chân thật nhất của cô.