Lục Trạch ở lại.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người qua đêm với nhau.
Sau khi tắt đèn, trong phòng một mảnh hắc ám, duy độc trên vách tường có vài tia ánh sáng từ ánh trăng trút xuống chiếu vào, từng vệt từng vệt, loang lổ chiếu trên tường.
Hai người đều không có nói ra nhu cầu ℓàм тìин, chỉ là an tĩnh nằm ở trên cùng một cái giường.
Lục Trạch ôm cô gắt gao, cô gối trên cánh tay Lục Trạch, rúc vào иgự¢ anh, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, thế nhưng cảm thấy an tâm đến cực điểm.
Thật giống như, lữ khách phiêu bạt đã lâu đột nhiên gặp được một bến cảng ấm áp, tìm được chỗ an thân rồi, một thân mệt mỏi cũng tan đi mất.
Cảm giác hạnh phúc tốt đẹp đến gần như hư ảo tràn đầy trong trái tim Lâm Nhụy, làm cô trộm cong cong khóe môi.
Chưa từng có loại cảm giác thỏa mãn đến như vậy.
Loại thỏa mãn này không phải có được nhờ một hồi ℓàм тìин vui sướng tràn trề từ thân thể và tâm lý, mà là một loại cảm giác phát ra từ nội tâm, rõ ràng không làm cái gì khác mà chỉ là ôm, cũng mạc danh làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Cô theo thói quen nhìn trần nhà, ở nơi đó, cái gì cũng nhìn không thấy, đen tuyền, đáng lẽ ra, lúc này, cô sẽ cảm thấy cô độc, nhưng hiện tại, có lẽ là do có Lục Trạch bên cạnh, thế cho nên cái loại cảm giác cô độc này đã ảm đạm đi...
Lâm Nhụy có thể cảm giác được, Lục Trạch cũng chưa ngủ, có lẽ anh cũng giống cô, cũng đang nhìn cái trần nhà đen tuyền này.
Cô phải nói cái gì đó.
Tuy rằng thật sự cô không biết nên nói gì, nhưng mà, cô vẫn muốn trò chuyện cùng anh.
"Lục Trạch, có phải tôi rất đáng giận không?" Cô hỏi.
Lục Trạch quả nhiên chưa ngủ.
Trong bóng đêm, giọng nói của anh ôn hòa trả lời: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì tôi là một kẻ thứ 3 không biết xấu hổ, tôi phá hủy gia đình của người khác, còn quyến rũ anh, anh xem anh đêm nay không về nhà ngủ, khẳng định là vợ anh bây giờ đang hận ૮ɦếƭ tôi, còn có con trai anh, sau này nó cũng sẽ hận tôi..."
"Chỉ có điều, tôi cũng là kẻ thứ 3 đặc biệt nhất, đại đa số những người phụ nữ làm kẻ thứ 3 khác đều là vì coi trọng tiền của đàn ông, tôi lại không giống họ, cái tôi nhìn trúng chính là sắc đẹp của anh. Ai bảo anh lớn lên hợp với khẩu vị của tôi như vậy!"
Lâm Nhụy nghiêm trang nói.
Lục Trạch nghe xong lại cười trầm thấp, lúc anh cười làm toàn bộ Ⱡồ₦g иgự¢ đều đang hơi hơi chấn động.
Sắc đẹp? Đây là cô gái đầu tiên to gan dám nói nhìn trúng sắc đẹp của anh.
Anh mang theo ý cười đáp lại Lâm Nhụy: "Khụ... Cũng phải, lúc trước tôi cũng là nhìn trúng sắc đẹp của cô."
Khi nói đến hai chữ sắc đẹp, anh cố tình tăng thêm âm, nghiễm nhiên là đang trêu chọc cô.
Nói thật, thời gian hai người lúc trước thông đồng, thật là vì hài lòng với vẻ ngoài của nhau, sau khi " thâm nhập tìm hiểu " thì mới phát hiện càng thêm vừa lòng về nhau, vì thế mà quan hệ bây giờ của họ mới mờ ám như tình nhân.
Tiếng cười của Lục Trạch làm lỗ tai Lâm Nhụy nhột nhột, giống như có dòng điện đang chạy, vừa tô vừa ngứa.
"Không được cười." Cô ngang ngược ra lệnh cho Lục Trạch, người đàn ông này quả thực làm người mê đến muốn mạng, nếu anh vẫn tiếp tục cười bên lỗ tai cô nữa thì chắc cô sẽ mang thai mất.
"Tuân lệnh, công chúa nhỏ của tôi."
Lục Trạch lập tức thu nụ cười lại, giọng điệu nghiêm trang, khi nói chuyện, cánh tay anh theo bản năng ôm cô chặt hơn một chút.
Hai người thoạt nhìn càng thêm thân mật khăng khít.
Lâm Nhụy vui vẻ, cô ngước đầu lên, hôn cằm Lục Trạch một cái thật nhanh.
"Thấy anh nghe lời như vậy, đây là quà mà bản công chúa thưởng cho anh."
Lâm Nhụy không có nhìn thấy, giờ phút này, thần sắc trên mặt anh cũng là cực ôn nhu, nhộn nhạo một tầng ý cười nhu hòa.
Cái loại ý cười này, là chân chính cười từ đáy mắt.
"Ngủ đi, bảo bối nhỏ."
Anh dùng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng Lâm Nhuỵ, thể hiện mình đang trấn an cô.
"Ngủ ngon."
Lâm Nhụy ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Trong đêm tối, Lục Trạch cúi đầu, ấn một nụ hôn lên trên trán cô.
"Ngủ ngon."
Một đêm mộng đẹp.