Sáng sớm ngày hôm sau.
“Ông xã, em yêu anh.”
Sửa sang lại cà vạt trước иgự¢ cho Lục Trạch xong, Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói ra những lời này, sau đó, cõi lòng đầy chờ mong nhìn anh.
Đáng tiếc, cô vẫn không nghe được lời mà cô muốn nghe từ anh.
Lục Trạch chỉ là ôn nhu nhìn cô một cái rồi sau đó ôm ôm cô cho có lệ xong đã ra cửa đi làm.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại kia, cả người Thẩm Nguyệt vô lực tê liệt ngã xuống mặt đất, cô cảm thấy tuyệt vọng.
Cô cho rằng chồng cô chung thuỷ, anh cũng yêu cô, nhưng mà vừa nãy, cô mới phát hiện.
Thì ra, hết thảy chuyện này chẳng qua là cô luôn bị anh che mắt bằng sự ôn nhu ấy.
Thẩm Nguyệt ôm cánh tay khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc lóc thảm thiết.
“Mẹ, vì sao mẹ khóc?”
Lục Hạo ngây thơ chạy tới.
Thân thể Thẩm Nguyệt cứng đờ, cô miễn cưỡng để lộ ra vài phần ý cười.
“Không có việc gì, mắt mẹ bị hạt cát bay vào, lát nữa sẽ khỏi.”
Nói xong, cô kéo tay nhỏ của con trai rồi đứng lên. “Đi, mẹ đưa con đến trường học.”
“Dạ được ạ.”
……
Đưa Lục Hạo đi học xong, Thẩm Nguyệt lấy điện thoại ra, gọi cho chị họ Thẩm Lam của cô.
Việc này cô tạm thời không muốn kinh động đến người lớn, nhưng kêu cô cứ để mặc kệ như vậy thì không có khả năng. Cho dù là vì con trai, cô cũng muốn bảo vệ cái nhà này.
Chỉ là, kể từ khi phát hiện chồng mình ngoại tình đến bây giờ, chẳng qua cũng chỉ mới trải qua một đêm ngắn ngủi, hiện tại trong đầu cô vẫn đang hoảng loạn.
Chỉ với một mình cô thì cô thật sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Nếu tìm bẹn bè, những người bạn tốt đó vẫn luôn hâm mộ cô có một người chồng ưu tú đáng tin cậy, thế cho nên cô không thể nói, hiện giờ, cũng chỉ có thể tìm chị họ giúp cô suy nghĩ biện pháp.
Điện thoại gọi đi, Thẩm Lam còn chưa ngủ tỉnh.
“Này? Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì sao?”
Nghe giọng nói ấm áp quen thuộc của chị họ, Thẩm Lam đột nhiên có loại cảm giác xúc động muốn khóc.
“Chị Lam, em nói cho chị biết chuyện này… Lục Trạch... Anh ấy... anh ấy ngoại tình…”
Thẩm Nguyệt bi ai nói ra chuyện mà cô không muốn tin tưởng là sự thật.
Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Lam thở dài, không có kinh ngạc, mà là hỏi lại: “Em đã biết?”
“Chị Lam...” Thẩm Nguyệt kinh ngạc, sau đó chần chờ nói: “… Chị đã biết trước rồi sao?”
“…Chị cũng chỉ là trùng hợp nhìn thấy mà thôi!”
Nếu em họ đã phát hiện, vậy thì cô cũng chỉ việc nói thẳng.
“Chuyện là như thế này, ngày hôm qua, chị muốn đi tìm em để hỏi một số vấn đề về những thứ cần chuẩn bị để có con, sau đó chị thấy ở trước cửa nhà em…” Thẩm Lam tỉnh táo tinh thần rồi kể ra toàn bộ sự việc mà mình nhìn thấy hôm qua ở trước nhà em họ.
Xong việc, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Nữ sinh kia chị đã thấy, là học trò của anh rể em, hình như tên là Lâm… Lâm Nhụy?”
Thẩm Lam không chắc chắn nói.
Kỳ thật đây cũng là chuyện sau khi tối hôm qua Phó Duẫn Thừa không thể hiểu được mà rời đi, cô nhìn ảnh chụp thì bỗng nhiên nhớ tới.
Trong lòng Thẩm Lam cũng có chút buồn bực, hai người đó sao có thể ở bên nhau?
Hơn nữa, thái độ của Phó Duẫn Thừa cũng có chút quái dị, tối hôm qua hơn nửa đêm say khướt trở về, môi cũng bị rách, cô hỏi anh thì anh chỉ nói là uống say nên bị ngã.
Thẩm Lam đêm qua cũng không ngủ được ngon.
Một bên là vì suy nghĩ có nên nói cho em họ biết chuyện giữa Lục Trạch cùng cô gái kia hay không, một bên là vì hành vi của chồng mình làm cô không biết vì sao mà cảm thấy hoảng hốt.
Không ngờ rằng sáng sớm hôm nay, em họ lại gọi cho cô trước.
Thẩm Nguyệt cách điện thoại lẳng lặng lắng nghe, trái tim cô giống như bị một con dao cứa vào, nhưng cô vẫn cố ép bản thân nghe hết.
Sau đó, cô nhẹ giọng nói: “Chị, chị có thể liên hệ với cô nữ sinh kia để em gặp nói chuyện hay không?”
“Em chắc chắn sao?” Thẩm Lam hỏi.
“Ân… Em muốn nói chuyện với cô gái đó.”
Giọng nói của Thẩm Nguyệt rất nhẹ, mơ hồ, làm Thẩm Lam nghe xong cũng có chút đau lòng.
Thẩm Lam thầm mắng câu gian phu dâm phụ xong quyết định làm theo lời em họ. “Được, chị đi cùng em.”
“Cảm ơn chị, chị Lam.”
……
“Cô khoẻ không, có thời gian không? 12 giờ rưỡi trưa ở quán cà phê, tôi có chuyện muốn gặp cô.”
Người nhắn cho Lâm Nhuỵ một hàng chữ chính là Thẩm Lam.
Lâm Nhụy nhìn tin nhắn này, trực tiếp lựa chọn làm lơ.
Chỉ là, khi đang muốn xoá tin nhắn thì cô vẫn chần chờ.
Vì sao Thẩm Lam lại đột nhiên tìm cô, sẽ là chuyện gì đây?
Chỉ có một khả năng, Thẩm Lam đã phát hiện ra chuyện của cô và Phó Duẫn Thừa.
Nhưng mà, chính cô đã nhất đao lưỡng đoạn với Phó Duẫn Thừa, Phó Duẫn Thừa đã lựa chọn cô ấy, cô ấy đến là để khoe khoang sao?
Rốt cuộc cô có nên đi hay không?
Lâm Nhụy càng nghĩ càng phiền. Cô bực bội cột tóc lên, quyết định, hay là đi thôi.
Cũng coi như là làm một cái chấm dứt.
Ôm ý nghĩ như vậy, giữa trưa, sau khi tan học, cô đi tới cách quán cà phê một khoảng không xa.
Quả nhiên, Thẩm Lam đã ngồi ở bên trong.
Chỉ có điều, còn có thêm một người phụ nữ nữa ngồi ở bên cạnh Thẩm Lam. Người phụ nữ cúi đầu, tóc dài che khuất mặt, thấy không rõ khuôn mặt.
Ánh mắt Thẩm Lam nhìn cô rất lạnh lẽo, để lộ ra vẻ khinh thường.
Lâm Nhụy đã hiểu, đây là một bữa Hồng Môn Yến.
Chẳng qua…
Nếu cô đã bước vào cửa quán cà phê này, nếu hiện tại lại chạy trối ૮ɦếƭ thì cũng quá mất mặt.
Nếu đã tới, cô sẽ thoải mái hào phóng mà gặp.
Dù sao thì chuyện giữa cô và Phó Duẫn Thừa cũng đã kết thúc.