Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 66

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Ngày hôm sau, trong trường học liền có một tin tức nhỏ được lan truyền.
Là về Trương Lục.
Nói là Trương Lục cũng không biết đã trêu chọc ai mà hắn cùng với mấy tên anh em của hắn bị người khác trùm bao tải ở gần trường rồi đánh một trận.
Nghe nói là những người đó ra tay tới không lưu tình chút nào, trực tiếp đánh người thành mặt mũi bầm dập, chỉ kém chút là chưa nằm viện.
Việc này vẫn là do Tiểu Mỹ kể cho Lâm Nhụy nghe. Cô nàng cũng không hề nghĩ nhiều, thuần túy chỉ là vì nghĩ dù sao Trương Lục cũng là bạn trai cũ của Lâm Nhụy, thế cho nên cô bạn mới liền thuận miệng kể.
Lâm Nhụy nghe xong thì chỉ hơi hơi mỉm cười chứ không hề nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ đề cao điệu âи áι, cả ngày nị ở bên nhau giống như cùng là một người.
Hôn môi, dắt tay rồi ôm, quả thực mạnh mẽ nhét cho toàn thể sinh viên ở Đại học A một ngụm cẩu lương.
Đều là người trưởng thành rồi nên tất nhiên là ý tưởng sẽ không còn đơn thuần. Ai cũng đều biết giáo thảo Hàn Vũ có vô số cô bạn gái cũ, anh lớn lên đẹp trai, có gia thế tốt, để ở chỗ nào cũng đều đáng chú ý. Giờ đột nhiên anh lại coi trọng Lâm Nhụy, trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám.
Nhưng bên ngoài thì không ai dám nói cái gì, chỉ dám ngầm sôi nổi suy đoán mà thôi.
Mấy tên nam sinh có biết những lời đồn đãi không tốt về Lâm Nhụy lúc trước càng thêm khẳng định tính chân thật của lời đồn đó. Nếu không phải Lâm Nhụy ở trên giường đặc biệt dâm đãng thì sao có thể dễ dàng được đến sự ưu ái của giáo thảo. Phải biết rằng, bạn gái cũ Hứa Mộng của giáo thảo chỉ xét về diện mạo thôi thì cũng đã liền thắng tuyệt đối Lâm Nhụy.
Còn về phần ý nghĩ của mấy nữ sinh cũng chẳng tốt đến đâu. Khác với việc các nam sinh có các loại suy đoán và so sánh đối với dáng người cùng kỹ năng trên giường của Lâm Nhụy, các nữ sinh càng thêm quan tâm Lâm Nhụy khi nào thì sẽ bị giáo thảo ném rớt.
Có thể nói, Hàn Vũ chính là bạch mã vương tử ở trong lòng nữ sinh toàn trường, cho dù tính cách anh lăng nhăng không kềm chế được chút, nhưng ai bảo anh lại lớn lên đẹp như vậy a, hơn nữa còn là công tử nhà thị trưởng. Công tử nhà phú quý duyệt nữ vô số lăng nhăng chút cũng là chuyện bình thường, đây cũng không tính là khuyết điểm. Không ít nữ sinh có tư sắc đẹp đẽ, ai cũng đều có một mộng tưởng chim sẻ bay lên đầu phượng hoàng, nhưng hôm nay, giấc mộng này lại bị Lâm Nhụy đánh vỡ. Đặc biệt là khi Hàn Vũ và Lâm Nhụy cứ dính nhau, trong khoảng thời gian ngắn làm nhiều người ghen ghét không đếm xuể.
Các nữ sinh đều đang chờ đến khi nào thì con chim sẻ này sẽ rơi xuống, sau đó mặt xám mày tro.
Đối với những suy đoán cùng ý tưởng ác ý của mấy người kia, Lâm Nhụy cũng biết, chỉ có điều là không để vào mắt.
Ngã xuống thì sao?
A, cô vốn dĩ liền không có cái loại ý tưởng chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng kia thì đâu ra chuyện sẽ ngã xuống? Làm bạn gái của Hàn Vũ, chẳng qua cũng chỉ là theo như nhu cầu mà thôi, cả 2 đều tham luyến thân thể của đối phương, nếu nói đến chuyện tình cảm thì cô tự nhận là mình không có.
Ai sẽ nói chuyện tình cảm với bạn giường??
Đó không phải là tự chuốc lấy thương tổn sao?
Cô có thể cùng Hàn Vũ làm thì cũng có thể làm với người đàn ông khác, đối với Hàn Vũ mà nói thì cũng giống nhau.
Tuy Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ hiện tại đamg trong trạng thái lửa nóng nhưng chỉ cần cảm giác mới mẻ trôi qua thì ai biết khi nào cả hai sẽ tách ra?
Dù sao thì cô hiện tại cũng chỉ có một mình, không có vướng bận, tự do tự tại, muốn làm cái gì thì liền làm cái đó, thật tốt.
Hứa Mộng có tới tìm Lâm Nhụy một lần rồi nói chút ít lời ghen tuông. Sau khi bị Hàn Vũ biết, cũng không biết anh đã giải quyết như thế nào mà cô ta giống như chấp nhận số mệnh, không hề đi tìm Lâm Nhụy gây phiền phức.
Điều làm Lâm Nhụy bất ngờ chính là, một tuần sau, Trương Lục tới tìm cô.
Trên khuôn mặt tuấn tú còn vết bầm tím chưa tan, Trương Lục thừa dịp tan học vọt vào phòng học rồi kéo Lâm Nhụy đến chỗ ngoặt trên hành lang.
Lâm Nhụy có giãy giụa nhưng bởi vì thể lực của nam nữ cách xa nhau cộng với cổ tay lại bị Trương Lục nắm chặt gắt gao nên đành phải từ bỏ.
"Có việc gì sao?" Cô hỏi.
Trong ánh mắt của Trương Lục còn hiện tơ máu, có chút dọa người.
Hắn khàn giọng hỏi cô: "Lâm Nhụy, tôi hỏi cô, chuyện tôi cùng với mấy người kia bị đánh có phải là do cô giở trò quỷ hay không?"
Hôm đó, hắn cùng bọn người Diệp Tử, Tiểu Thiên mới vừa ra khỏi KTV, khi chuẩn bị về ký túc xá trong trường thì liền bị người trùm bao tải đánh ở trong một con hẻm nhỏ gần trường học.
Lúc ấy, ngay cả người đánh mình cũng không thấy rõ ràng nên đành phải nuốt nỗi bực này.
Qua mấy ngày nằm ở nhà tĩnh dưỡng, trong lòng Trương Lục nói như thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này. Anh không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh ngay lúc đó thì phát hiện tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng lại nghe thấy có một giọng nói có chút quen thuộc.
Suy nghĩ nửa ngày, thật đúng là làm hắn nghĩ ra tới.
Đó không phải là giọng của một học trưởng năm 3 tên A Phi sao? Cũng là con nhà giàu, hắn năm 2, đối phương lại năm 3, ranh giới rõ ràng, ngày thường không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng từng dùng bữa chung trên một cái bàn, khó trách sẽ có chút ấn tượng.
Cứ như vậy, là ai sai người đánh, hắn không khó để đoán ra.
Đám người bên cạnh A Phi không còn ai ngoài những người kia.
Vết thương của Trương Lục hơi chút chuyển tốt thì hắn liền mang theo một đoàn người khí thế rào rạt đi tìm A Phi.
A Phi tính cái rắm, hắn không sợ hắn ta, thù này tất nhiên cần phải trả!
Không nghĩ tới sau khi đi tìm A Phi thì hắn ta ngược lại lại cười tủm tỉm kéo Trương Lục qua một bên rồi hỏi biết vì sao hắn ta đánh hắn không?
Trương Lục sửng sốt xong mắng: "Sao tôi biết được, mẹ kiếp, tôi cùng anh không oán không thù, tôi nghĩ mãi cũng không ra lí do vì sao mình bị đánh!"
A Phi vỗ vỗ bả vai của Trương Lục rồi nói lời thấm thía nói: "Người anh em, việc này đúng là tôi có lỗi với cậu, nhưng ai bảo cậu đắc tội với Hàn đại công tử chứ? Tôi a, cũng chỉ là nghe lệnh rồi làm việc, cậu cũng đừng làm khó tôi a."
"Ý anh nói chính là công tử Hàn Vũ nhà thị trưởng sao?"
Trương Lục mất nửa ngày mới kịp phản ứng lại. Hắn không tin nói: "Tôi đắc tội Hàn Vũ khi nào a?"
Tuy người trong nhà hắn cũng có chút địa vị, nhưng nếu so với Hàn Vũ thì hắn vẫn có tự mình hiểu lấy, thế cho nên đừng nhìn hắn ngày thường làm việc kiêu ngạo mà lầm tưởng, hắn chưa từng chọc một người nào thuộc loại không nên dây vào.
Hiện tại, nghe A Phi nói như vậy, chính hắn cũng cảm thấy không thể hiểu được.
"Có phải cậu có cô bạn gái cũ tên là Lâm Nhụy hay không?" A Phi nhắc nhở nói.
Thấy Trương Lục gật đầu, hắn ta tiếp tục nói: "Cô bạn gái cũ của cậu cũng không phải là đèn cạn dầu. Lâm Nhụy hiện tại đã thành chị dâu của chúng ta. Không biết cậu đã đắc tội gì cô ta, việc này là cô ta nhờ Hàn đại công tử giúp đỡ."
Hóa ra là do cô gái kia.
Đôi mắt của Trương Lục ngay lập tức đỏ lên, hắn đang tức giận.
Vốn dĩ sau khi Hàn Vũ cùng Lâm Nhụy công khai ở bên nhau thì liền có người đã trào phúng hắn. Nói cái gì mà chẳng phải Trương Lục hắn trước đây chướng mắt Lâm Nhụy sao, vậy mà giờ người ta chỉ trong chớp mắt liền tìm tới Hàn đại công tử, vv và vv... Những lời này kỳ thật cũng nói không nặng, nhưng nghe vào trong tai của Trương Lục thì cũng gần kề với nhục nhã.
Đặc biệt là hắn còn bắt gặp Hàn Vũ và Lâm Nhụy ở với nhau vài lần. Lâm Nhụy một bộ biểu tình cao cao tại thượng, có thấy cũng không thèm nhìn hắn cái nào. Trương Lục nhịn chuyện này trong lòng đã lâu.
Giờ đây, nghe A Phi nói như vậy, nỗi nhịn nhục đã lâu ở trong lòng Trương Lục ngay lập tức giống như tìm được chỗ để phát tiết.
Mẹ nó, hắn mấy ngày nay đều thành rùa đen rút đầu, Lâm Nhụy còn muốn như thế nào nữa?
Sớm biết cô hiện tại sẽ trở thành bạn gái của Hàn Vũ thì lúc trước ở trên giường nên làm nhiều vài lần, khiến cô khóc lóc kêu hắn là ba mới tốt.
"Tôi đi tìm cô ta."
Nói xong, Trương Lục muốn đi.
A Phi vội vàng kéo hắn lại: "Người anh em, nghe tôi nói, chuyện đã thành ra như vậy, cậu cứ coi như không có gì đi, con người a, nên nhịn nhẫn chờ thời cơ."
"Đi, chúng ta đi uống rượu, hôm nay tôi mời khách, coi như bồi tội cho cậu và mấy người anh em của cậu."
Sợ Trương Lục nháo thành chuyện lớn, đến lúc đó hắn ta liền thành người làm việc bất lợi nên A Phi vội vàng giữ chặt Trương Lục, sử cái ánh mắt với người ở hai bên, vì thế mà hai đám người vốn nên là kẻ thù lập lại hòa bình rồi kề vai sát cánh đi về phía khách sạn.
Không còn cách nào, phải nuốt trôi cục tức này thôi.
Tóm lại, việc này xem như có hồi kết.
Chỉ có điều là, Trương Lục càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng vẫn rất tức giận.
Vì thế mà liền có cảnh hắn mạnh mẽ lôi kéo Lâm Nhụy ra khỏi phòng học này.
Đối mặt với việc Trương Lục đột nhiên chất vấn, Lâm Nhụy không hoảng hốt không vội vàng nói: "Anh nghe ai nói vậy?"
Vừa không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
"Cô cứ mặc kệ tôi nghe ai nói."
Thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô một mảnh bình tĩnh, Trương Lục cười lạnh một tiếng: "Công tử nhà thị trưởng đúng là khác biệt, sao hả? Chướng mắt tình nhân cũ như tôi sao? Có phải cây côn th*t này của lão tử lúc trước không làm cô sướng hay không mà khiến cô hiện giờ nhất quyết muốn tìm người phế tôi đi mới cam tâm?"
Tưởng tượng đến cảnh mấy ngày nay phải nằm ở trên giường dưỡng thương, nỗi đau đớn tra tấn thân thể, hắn hiện tại đều răng đau.
Có câu nói một đêm làm vợ chồng thì cả đời là vợ chồng, vậy mà sao cô gái này lại tàn nhẫn như vậy a.
Bộ dáng hung thần ác sát này của Trương Lục, Lâm Nhụy thật ra không chút nào sợ, ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười, có thể là do vết thương tương đối nặng nên dù đã bỏ một tuần thời gian để hồi phục nhưng nhìn sơ qua trên mặt hắn vẫn thấy mặt mũi bầm dập, trông rất buồn cười.
Cô thậm chí còn cảm thấy tiếc hận ở trong lòng, sớm biết vậy thì lúc trước hẳn nên bảo người xuống tay mạnh một chút mới tốt, chứ nhẹ như vậy thì mới chỉ một tuần là hắn đã có thể tung tăng nhảy nhót tới tìm cô gây phiền toái.
Nhưng Lâm Nhụy cũng không lo lắng Trương Lục sẽ trả thù, cô hiện tại đã là bạn gái của Hàn Vũ, hắn đối xử với cô như thế nào thì chính là đánh vào mặt của Hàn Vũ, Trương Lục sẽ không muốn gây chiến với Hàn Vũ. Trước khi quyết định làm việc đó thì cô cũng đã có sự chuẩn bị nếu bị hắn phát hiện, hơn nữa, việc này cô làm xong cũng không hề cảm thấy áy náy chút nào.
Hắn xứng đáng bị như vậy bởi vì miệng tiện!
"Ngốc nghếch."
Vốn tưởng rằng lời mình nói có thể nhục nhã đến Lâm Nhụy nhưng ai ngờ Trương Lục đợi suốt nửa buổi thì lại chờ nghe Lâm Nhụy nói những lời này.
Cô không chút để ý nhìn thoáng qua thứ đồ ở giữa hai chân Trương Lục, môi đỏ nhếch lên: "Anh đúng thật là cho bản thân rất có năng lực? Lực tác dụng là lẫn nhau, anh cảm thấy anh đang làm tôi nhưng tôi lại cảm thấy như tôi đang làm anh a! Chỉ tiếc là, chị đây hiện tại đã làm cậu em đến thấy phiền, nhìn thấy thứ đồ kia của anh thì tôi liền buồn nôn."
Nói xong, cô cố ý để lộ ra biểu tình ghê tởm chán ghét.
Sắc mặt của Trương Lục nhanh chóng tức giận đến đỏ bừng, như là đã chịu cực đại nhục nhã. "Cô mẹ nó chính là một con tiện nhân!"
"Lão tử lúc trước mắt bị mù mới làm cô!"
"Nga?"
Lâm Nhụy ở bên cạnh lạnh nhạt nói: "Không biết lúc trước là ai bị tôi làm đến dục tiên dục tử a?"
"Cô..."
Thấy Trương Lục đã bị chọc tức đến run run, Lâm Nhụy quyết định bỏ qua cho hắn.
Cô dùng sắc mặt nghiêm túc để sát vào mặt Trương Lục. "Anh hiện tại có phải rất hận tôi hay không?"
Khuôn mặt nhỏ kia bỗng nhiên tới gần hắn, gần đến mức Trương Lục gần như có thể nhìn thấy cả lông tơ mềm mại trên da thịt tuyết trắng tinh tế, trên khóe mắt tạo ra một độ cung mê người, môi đỏ mọng nước, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Tùy theo mà đến chính là một cổ mùi hương như u lan.
So với bộ dáng ở trong ấn tượng của hắn thì Lâm Nhụy bây giờ càng thêm động lòng người.
"Vô nghĩa!" Ánh mắt của Trương Lục hoảng hốt, hắn rống lên.
Rõ ràng hẳn là thực tàn ác có khí thế nói, không biết vì sao, giờ phút này lời nói ra lại trở nên hữu khí vô lực.
"Tôi đây hiện tại nói cho anh biết, anh lúc trước nói tôi dâm đãng như thế nào với người khác, hơn nữa còn lan truyền việc này cho toàn trường đều biết thì tôi cũng hận anh như vậy."
Lâm Nhụy dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Có chút tổn thương, là không thể xóa nhòa.
......
Trương Lục đi rồi.
Trước khi rời đi, hắn liếc Lâm Nhụy thật sâu, biểu tình phức tạp.
Trước khi đi, hắn còn để lại một câu. "Thực xin lỗi."
Lâm Nhụy nhìn bóng dáng hắn có vẻ có chút cô đơn tịch liêu nhưng mặt vẫn vô biểu tình.
Lúc trước, nếu không phải do cô kiên cường, hơn nữa Phó Duẫn Thừa còn cho cô sự ấm áp thì chỉ sợ cô đã sớm xấu hổ tự sát.
Đồn đãi vớ vẩn, có đôi khi cũng có thể muốn mạng của một người.
Nếu đem ra so sánh thì sự trả thù của cô bây giờ đối với Trương Lục thật sự là quá nhẹ.
Chỉ có điều là, không chờ cho Lâm Nhụy thương cảm bao lâu thì cô liền nghe "Rinh ~" một tiếng.
Tin nhắn nhắc nhở từ WeChat vang lên trong di động.
Mở ra thì thấy là Lục Trạch nhắn: "Ngày mai có thời gian không?"
Lục Trạch đã lâu chưa liên hệ lại đột nhiên liên hệ với cô, hai người vốn dĩ đã quan hệ mờ ám, muốn làm cái gì thì không cần nói cũng biết.
Nhớ tới gương mặt anh tuấn thân sĩ kia cùng với cảm giác vui sướng tràn trề khi hai người ℓàм тìин, Lâm Nhụy đột nhiên cũng có chút hoài niệm.
"Có a!" Cô đã nhắn biểu cảm mỉm cười gửi qua.
Ngày mai trùng hợp lại là thứ bảy, quả thực là có quá nhiều thời gian rảnh.
Không cần Lâm Nhụy chờ bao lâu, Lục Trạch thực mau đã đáp lại.
"Được rồi, tôi đây ngày mai liền gửi số phòng cho cô."
Ngụ ý chính là tới khách sạn thuê phòng.
Cũng đúng, một người đàn ông đã có vợ muốn yêu đương vụng trộm với một nữ sinh viên, nếu không đi khách sạn thì chẳng lẽ làm ở nhà sao?
Đàn ông đã có vợ...
Lâm Nhụy đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, cô ở văn phòng nhìn thấy hai người kia thân mật khăng khít.
Trái tim bỗng nhiên lại đau đớn.
Hóa ra, vẫn còn sẽ đau sao?
Nhìn màn hình di động, cô cười có chút lạnh lùng, còn trộn lẫn nồng đậm ác ý.
"Tôi muốn tới nhà anh, có thể chứ?"
Tin nhắn đã được gửi đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc