Điều này làm cho cô nên tiếp tục trả lời như thế nào a?
Lâm Nhuỵ trừng mắt nhìn mấy chữ kia cả buổi.
Thật sự không nghĩ ra được phải nên trả lời như thế nào. Cuối cùng, cô đành phải gửi cái icon “vừa cười vừa khóc”, đây coi như là câu trả lời tốt nhất.
Thở phì phì uống một hớp nước lớn, những câu cô chuẩn bị sẵn để trả lời đều bị những lời này của cậu ép cho nuốt xuống bụng. Cô thật muốn giữ chặt Hàn Vũ và hỏi một chút vì sao cậu không chịu làm theo như kịch bản cô đã tưởng tượng ra a?
Bây giờ lại thành ra thế này. Lâm Nhuỵ vốn cảm thấy bản thân đã đủ dâm đãng, không ngờ rằng Hàn Vũ lại còn dâm đãng hơn so với cô, cô trực tiếp bị Hàn Vũ chụp ૮ɦếƭ ở trên bờ cát.
Còn bên phía Hàn Vũ, sau khi hài hước gửi tin: “Không ngủ được, muốn làm huyệt” kia xong, cậu liền chờ đợi phản ứng từ cô gái bên kia.
Những cô gái muốn tiếp cận cậu cậu đã thấy rất nhiều. Tuy Lâm Nhuỵ trong trò chơi đánh đấm không tồi, chat mấy câu ít ỏi với cậu cũng không có ý tứ quyến rũ gì nhưng trong lòng Hàn Vũ lại thập phần chắc chắn, Lâm Nhuỵ có ý tứ đối với cậu.
Nếu có ý tứ đối với cậu, như vậy thì quy tắc trò chơi tất nhiên là di cậu đặt ra.
Hàn Vũ giờ này xác thật là không ngủ được bởi vì từ trước cho tới nay giấc ngủ của cậu không tốt, cậu rất dễ dàng mất ngủ. Đối với Hàn Vũ mà nói thì những lúc không ngủ được, sau khi đánh một ván sẽ liền tự nhiên mà ngủ, nếu 1 ván không giải quyết được, vậy thì 2 ván, 3 ván.
Chỉ tiếc là giờ này khắc này, Hứa Mộng không ở bên cạnh cậu nên cậu không thể đè Hứa Mộng ra rồi làm một trận.
Cũng may là tối nay không đến mức nhàm chán như vậy.
Cô gái này, có chút ý tứ.
Nhìn đến tin nhắn trả lời là icon “vừa cười vừa khóc” của Lâm Nhuỵ xong, Hàn Vũ nhướng mày, đúng là không ngoài ý muốn chút nào.
Cô không hề trực tiếp cự tuyệt, vậy thì là có thể được?
Hàn Vũ tùy tay nhấn nút call.
Ước chừng vang lên sáu tiếng chuông thì bên kia mới nghe.
Thanh âm ngọt ngào của cô xuyên thấu qua microphone di động truyền lại ở trong đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Ân?” Cô hỏi.
Hàn Vũ áp điện thoại di động ở bên tai. Cậu dùng giọng điệu trầm thấp còn trầm hơn cả pháo hỏi: “Ngủ rồi sao?”
“Vẫn chưa…” Cô mềm mại trả lời, cũng không hề hỏi cậu vì sao lại đột nhiên gọi.
“Tôi cũng vậy.”
Hàn Vũ từ trên sô pha đứng dậy rồi bước chân dài ra khóa ngồi ở trên giường.
“Tôi không ngủ được, vậy phải làm sao bây giờ?” Cậu thấp giọng oán giận, trong lời nói mang theo cảm xúc hơi hơi buồn rầu.
Rõ ràng quan hệ của hai người chỉ mới quen trong đêm nay, hơn nữa cũng chưa gặp mặt qua. Cậu và cô chỉ mới đánh xong một hồi trò chơi. Nhưng giờ Hàn Vũ lại dùng giọng điệu thân mật quen thuộc này làm người khác có loại ảo giác hai người kỳ thật đã thực thân cận. Điều này lập tức liền kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đẳng cấp thật cao.
Lâm Nhuỵ bội phục ở trong lòng.
Không hổ là soái ca cao ráo giàu có trong vạn bụi hoa.
Liên hệ với câu nói lúc nãy của Hàn Vũ, không ngủ được mang hàm nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
Lâm Nhuỵ làm bộ như không biết. Cô dùng ngữ khí lo lắng nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao a?”
“Cô có thể giúp tôi a~” Ở bên kia điện thoại, Hàn Vũ hình như cười nhẹ một tiếng làm lỗ tai người khác tê tê dại dại khi nghe được.
“A?”
Lâm Nhuỵ kinh ngạc. Cô không rõ phải giúp Hàn Vũ như thế nào.
Hàn Vũ tiếp tục dùng giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ trầm thấp nói: “Cô có thể rên cho tôi nghe, tôi bắn xong là có thể ngủ rồi.”
Lâm Nhuỵ trầm mặc trong chốc lát.
Đến khi Hàn Vũ cho rằng bản thân đoán sai ý của Lâm Nhuỵ và cô muốn cúp điện thoại thì đột nhiên nghe thấy thanh âm nho nhỏ từ microphone bên kia của Lâm Nhuỵ truyền tới.
“Chỉ có điều…” Cô do dự một lát, hình như là có chút khó có thể mở miệng.
“Một mình tôi… Thì sợ rằng tôi rên không được…”
Khóe môi của Hàn Vũ nhếch lên.
“Tôi sẽ giúp cô.” Cậu mờ ám nói.
Lâm Nhuỵ nhịn không được mà trợn trắng mắt ở trong lòng, không ngờ rằng Hàn Vũ lại vô sỉ như vậy, rốt cuộc là ai giúp ai a?
Đêm khuya nghe thanh tuyến của Hàn Vũ thập phần gợi cảm.
Chỉ nghe cậu khàn khàn nói: “Tôi hướng dẫn, chúng ta cùng nhau làm được không?”
Là muốn tự làm sao?
Thật ra là đã từng nghe người khác nói qua nhưng Lâm Nhuỵ vẫn chưa hề tự mình thủ dâm, mỗi một lần đều là thương (súng) thật đạn thật làm, không biết khi tự làm thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Có lẽ là sẽ không tồi?
Lâm Nhuỵ đối với microphone di động, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng xem như là đã đồng ý.
Cô vừa dứt lời thì Hàn Vũ liền nói.
“Nếu vậy thì, chúng ta làm bước đầu tiên trước…”
Cậu trầm thấp mở miệng.