Mới bắt đầu liền ngăn chặn đối phương nên kế tiếp đánh càng thêm thuận lợi.
Hàn Vũ chơi Hàn Tín phát dục đi lên khe sâu đánh dã, Con Khỉ ở phía đối diện không có đánh dã nên chỉ có thể nghẹn khuất mà đi thu binh tuyến. Chờ đến khi Con Khỉ chuẩn bị tới đánh Hậu Nghệ thì Arthur kề sát bên cạnh Hậu Nghệ dùng hết toàn lực bảo vệ, rồi sau đó Hậu Nghệ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Nhân lúc Con Khỉ chưa kịp phản ứng thì Hậu Nghệ liền dùng một chiêu hiểm để cố định Con Khỉ xòn kết hợp với Arthur rồi điên cuồng phóng ra ám khí về phía Con Khỉ.
Con Khỉ đã hoàn toàn bị đánh bại.
Còn về phần Lâm Nhuỵ, cho dò cô có bộ giáp da giòn nhưng cũng không dám quá kiêu ngạo. Lâm Nhụy đáng khinh trốn ở trong tháp để chờ mình trưởng thành cùng với chỉ huy binh tuyến, ngẫu nhiên còn viện trợ cho đồng đội một chút.
Cứ như vậy, Đát Kỷ của cô cuối cùng cũng trưởng thành.
Đát Kỷ sau khi lớn thì hơi đáng khinh một chút. Ở trong đoàn chiến, tính thương tổn của Đát Kỷ hiện tại là rất cao.
Con Khỉ ở phe đối diện đã bị phế đi. Lỗ Ban và Tiểu Kiều cũng bị Hàn Tín đánh chỉ còn nửa cái mạng. Phe đối diện chỉ còn thừa hai người là Chung Vô Diệm và Lưu Thiền. Tiếc là 2 nhân vật này chỉ có hàng phòng ngự cao, còn tính sát thương thì không đủ nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tổ đội 5 người của Lâm Nhuỵ đuổi Gi*t.
Tuy đây là lần đầu Lâm Nhuỵ chơi game cùng với bốn người bên phe Hàn Vũ nhưng cô ý thức được bản thân mình không tồi. Hơn nữa, Lâm Nhụy còn nghĩ mình phải lưu lại ấn tượng tốt trong mắt Hàn Vũ, vậy nên thao tác của cô cũng phá lệ cẩn thận. Kết hợp với bốn người khác cũng coi như là rất ăn ý.
Tóm lại, tổ đội của Hàn Vũ không hề trì hoãn mà đánh thắng trận này. Từ đầu tới cuối, toàn quân địch đều áp chế.
Nói cung là đánh một trận sảng khoái.
Sau khi xong, năm người lại về phòng chat riêng dành cho tổ đội.
“Đối phương khẳng định là đã buồn bực đến ૮ɦếƭ.”
“Lần này đánh quá sung sướng! Haha!”
Trong phòng chỉ có vài người chat. Tâm tình của Lâm Nhuỵ cũng không tồi, thú vui khi chơi game không phải chỉ trong lúc thắng mà là ở chỗ lúc đánh ૮ɦếƭ đối phương thì trong lòng có loại cảm giác sảng khoái và cảm thấy bản thân vui sướng tận trời.
Đột nhiên, giao diện trò chuyện riêng biểu hiện nhận được thông báo tin nhắn từ bạn tốt Hàn Vũ.
“Còn chơi nữa không?” Cậu hỏi.
Lâm Nhuỵ nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã là rạng sáng, 2 giờ sáng.
Chắc cơm hộp cũng sắp đến, cô vẫn nên ăn cơm trước đã. Mới nãy bởi vì chơi game nên quên mất mình đã đói bụng đến khó chịu, giờ đánh xong thì cái loại cảm giác đói khát này lại ập đến.
Cho dù thực không nỡ nhưng cô vẫn gửi tin nhắn với nội dung như sau: “Tôi phải đi ăn cơm trước đã. Có gì thì các anh cứ chơi trước đi.”
Hàn Vũ trả lời thực nhanh nhưng lần này lại phá lệ đơn giản và rất lãnh đạm.
“Nga.”
Nhìn chữ này, Lâm Nhuỵ thở ngắn than dài trong chốc lát, cô cũng đoán không ra đối phương đang nghĩ như thế nào, có lẽ là đối phương chỉ coi cô đơn thuần như một người bạn xa lạ cùng chơi game?
Chẳng lẽ một chút lòng hiếu kỳ đối với cô cũng không có sao?
Lúc nãy, cô đã tích cực phối hợp với Hàn Vũ, hành động bắt người không phải uổng phí, cô có thể cảm giác được giữa hai người vẫn rất ăn ý.
Mặc kệ, không nghĩ nữa, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.
Lâm Nhuỵ rời khỏi phòng chat cho tổ đội rồi chuẩn bị đóng trò chơi.
Ai ngờ vào giây cuối cùng, khi cô sắp ấn biểu tượng “Out” thì Hàn Vũ cư nhiên lại nhắn thêm một tin.
“Ăn xong thì gọi cho tôi.”
Mặt sau là dãy số WeChat của cậu.
???
Dễ dàng như vậy là liền có số WeChat của Hàn Vũ sao?
Lâm Nhuỵ thiếu chút nữa cho rằng bản thân nhìn nhầm. Cô tập trung nhìn vào màn hình, xác thật là Hàn Vũ nhắn tới nhưng chỉ có điều là cậu hiện tại đã bắt đầu vào trò chơi chơi tiếp.
“Ừm.”
Lâm Nhuỵ nhếch miệng cười một lát xong sau đó mới tắt trò chơi đi.
Nói chính xác thì cô không thích Hàn Vũ, chỉ là nếu đã xác định mục tiêu mà lại có tiến triển thì vẫn nên vui vẻ.
Nói trắng ra là cô muốn dựa vào Hàn Vũ để làm tên đê tiện Trương Lục kia khó lòng chịu đựng nổi.
Chỉ bằng vào sức Lâm Nhụy thì không có cách nào để làm những người vu khống cô câm miệng, dựa vào quyền thế mới là quan trọng nhất.
Nếu nói Trương Lục là hệ thảo (hotboy của khoa, ngành) có chút danh tiếng, vậy thì Hàn Vũ chính là giáo thảo (hotboy trường) nổi tiếng. Từ xưa, dân không thể đấu với quan. Hàn Vũ đúng thật là có thân phận quan lớn, lớn lên lại đẹp trai. Nếu đặt cậu ở một chỗ nào đó thì cũng đều tương đương đáng chú ý.
Mọi người trong trường đều biết, Hàn Vũ không thiếu phụ nữ. Nếu cô lợi dụng sở thích trò chơi của Hàn Vũ thì nói không chừng sẽ có cơ hội.
Tuy hiện tại Hàn Vũ đã có bạn gái tên là Hứa Mộng nhưng dân gian có câu: "Chỉ cần cái cuốc tốt thì có góc tường nào mà đào không ngã?" chứ huống chi là Hàn Vũ quá đào hoa. Dù sao thì Hàn Vũ cũng không phải là cái loại người trung trinh như một.
Dù sao thì chính cô cũng không phải người tốt gì. Hai người quá hợp nhau.
Lâm Nhuỵ nhớ kỹ số WeChat của Hàn Vũ. Cô gửi yêu cầu kết bạn xong tắt điện thoại. Chỉ trong chốc lát, cơm hộp liền đến.
Khi ăn là lúc vui vẻ nhất, đặc biệt là đầu lưỡi bị mỹ vị đồ ăn bao vây lấy, cái loại no căng hạnh phúc này quả thực sung sướng.
Nhiều đồ ăn như vậy nhưng cuối cùng cũng bị cô ăn hết toàn bộ, chỉ còn lại có xương cánh gà bị vứt ở trên bàn. Lâm Nhụy thuộc thể chất ăn nhiều không mập, nếu không, sau khi ăn hết chầu này xong thì ít nhất cũng phải béo lên mười cân.
Ăn xong, cô lại đi tắm rửa.
Thời gian đã trôi qua 40 phút, Lâm Nhuỵ lúc này mới chậm rì rì nhắn cho Hàn vũ một tin.
“Tôi xong rồi.”
Vừa rồi, lúc cô đang ăn cơm, Hàn Vũ cũng đã đồng ý yêu cầu bạn tốt của cô. Chỉ có điều là Lâm Nhuỵ không muốn khiến Hàn Vũ cảm thấy cô chủ động quá, vì vậy nên cô cố ý mặc kệ.
Phỏng chừng là Hàn Vũ cũng đã đánh xong một ván, bởi vì cô mới vừa gửi, không đến nửa phút thì Hàn Vũ liền trả lời.
“Sao lại chậm như vậy?”
Lâm Nhuỵ gửi icon đáng thương đi: “Thật ngại, tôi có tắm nữa!”
Tiếp theo cô lại gửi một tin: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Hiện tại đã gần 3 giờ sáng.
Không trong chốc lát Hàn Vũ liền phản hồi lại.
“Ngủ không được.”
Ừm, ngủ không được…
Ánh mắt của Lâm Nhuỵ sáng lên, ngủ không được thì có phải đại biểu cho cô có thể cùng Hàn Vũ nói chuyện một chốc trong lúc đêm khuya hay không?
Đêm dài từ từ, trai đơn gái chiếc rất dễ dàng nảy sinh tình tố, cho dù là nói chuyện phiếm đơn giản thì cũng rất mờ ám.
“Vì sao ngủ không được?”
Lí do ngủ không được đều là vì mất ngủ hoặc đang có chuyện phiền lòng. Xem ra thì trai đẹp giàu cao cũng sẽ có chuyện phiền lòng. Sau khi gửi tin nhắn đi, Lâm Nhuỵ đã nghĩ kỹ kế tiếp phải làm sao thì mới có thể khiến cho đối phương càng thêm hứng thú.
Cô tính toán một lát sau sẽ chuyển hướng đề tài nói chuyện phiếm thêm sâu làm hai người càng thêm quen thuộc mà không phải chỉ là một người bạn chơi game xa lạ trên WeChat.
Tốt nhất là Hàn Vũ có thể kể chuyện phiền lòng của mình với cô, sau đó thì cô sẽ lắng nghe cậu kể, rồi phân ưu giải nạn cho Hàn Vũ như một người chị nhỏ biết rõ lòng nhau. Như vậy thì quan hệ giữa hai người tự nhiên cũng sẽ liền thân thiết.
Nhắn tin xong, Lâm Nhuỵ liền an tâm chờ đợi.
Cảm giác có chút khát nước, cô bưng ly nước trên bàn lên. Lúc đang chuẩn bị uống thì “Tinh” một tiếng, di động nhắc nhở có tin nhắn từ WeChat.
Một tay bưng ly nước uống, cô dùng một tay khác tùy ý mở màn hình rồi mở giao diện tin nhắn nói chuyện phiếm với Hàn Vũ.
Hàn Vũ trả lời ngắn gọn trước sau như một.
Nhưng sau khi thấy rõ tin nhắn trả lời của Hàn Vũ xong, Lâm Nhuỵ thiếu chút nữa liền phun ra toàn bộ nước mới vừa uống.
Cô mở to hai mắt nhìn màn hình.
Chỉ thấy trên màn hình rõ ràng viết sáu chữ ——
“Ngủ không được, muốn làm huyệt.”
Đây là lời mà Hàn Vũ nhắn cho cô.