Lâm Nhụy không mở miệng, Hàn Vũ thì giằng co với lão cha của mình: “Lão già, nếu ông dọa con dâu của ông chạy mất thì tôi sẽ không nhìn mặt ông nữa!” Sau đó, Lâm Nhụy liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Vũ cùng Hàn thị trưởng mỗi người nói qua nói lại một câu, dường như cũng quá náo nhiệt, cuối cùng vẫn không có ai thuyết phục được ai.
“Lão già ta là ba của con, nếu con vì người phụ nữ này mà quyết định đoạn tuyệt quan hệ thì coi như lão già ta không có đứa con trai này!” Hàn thị trưởng thổi râu trừng mắt.
Lần đầu tiên Lâm Nhụy nhìn thấy Hàn thị trưởng như vậy.
“Đời này của con chỉ có Lâm Nhụy, nếu ba không đồng ý, con cũng sẽ không xem người là ba nữa!” Thái độ của Hàn Vũ cũng kiên quyết.
“Con…Con…” Hàn thị trưởng chỉ vào Hàn Vũ, biểu tình hận sắt không thành thép, cuối cùng thẹn quá hóa giận: “Được, xem như con lợi hại, nếu con khăng khăng muốn cùng cô gái này ở bên nhau, vậy về sau đừng nghĩ đến đòi tiền ta, ra bên ngoài cũng đừng nói ta là ba của con!”
“Không cần thì không cần, bảo bối, chúng ta đi.”
Hàn Vũ đối với uy Hi*p của Hàn thị trưởng căn bản là không để vào mắt, anh nắm tay Lâm Nhụy bước ra khỏi cửa lớn của nhà họ Hàn.
Lâm Nhụy áy náy xin lỗi: “Thực xin lỗi, đều là tại em hại anh như vậy.”
Hàn Vũ nói với vẻ mặt nhẹ nhàng: “Yên tâm, ông xã của em có thể ứng phó được.”
“Kỹ xảo này của lão già anh còn không biết sao, nhiều lắm là cắt đứt quan hệ trên danh nghĩa cùng tiền bạc để bức anh phải trở về. Chỉ có điều là về điểm này anh đã có chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?” Lâm Nhụy tò mò.
Hàn Vũ chớp chớp đôi mắt đào hoa, thần thái sáng láng: “Anh cũng không phải người chỉ biết ăn mà không làm, mấy năm nay lấy tiền từ lão già anh cũng không phải chỉ dùng để chơi bời, toàn bộ đều dùng cho việc đầu tư với bạn mở công ty game, lợi nhuận còn rất tốt. Hiện tại em đã là bà chủ, như thế nào, ông xã của em có lợi hại không?”
Lâm Nhụy không nhịn được kinh ngạc cảm thán: “Tại sao chưa bao giờ nghe anh nói đến chuyện này?” Cô vẫn luôn cho rằng Hàn Vũ là dựa vào lão cha vừa có quyền vừa có tiền của mình, mỗi ngày chỉ cần chơi bời là đủ, không ngờ rằng ở sau lưng Hàn Vũ cũng lợi hại như vậy.
Hàn Vũ ngay lập tức đắc ý, mặt mày hớn hở nói: “Ông xã của em chính là giấu đi một đòn hiểm.”
Anh không phải loại người chỉ biết dựa vào ba của mình đâu!
Sau khi trở về, Hàn thị trưởng quả nhiên nói được làm được, ông ngay lập tức đóng băng toàn bộ tài sản Hàn Vũ sở hữu, cũng thông báo với bên ngoài là không có đứa con trai như Hàn Vũ. Tất cả đều nằm ở trong dự kiến của anh, chuyện nàt mang đến một sự biến hóa đó là Hàn Vũ bắt đầu lu bu công việc, chuyên tâm cùng bạn kinh doanh công ty game, ngày tháng vẫn trôi qua giống như lúc trước.
Qua một tháng, cảm thấy việc cắt đứt kinh tế đối với Hàn Vũ không có tác dụng, Hàn Vũ vẫn không chịu trở về, bên phía nhà họ Hàn đã bắt đầu sốt ruột. Một ngày nọ, không biết Hàn phu nhân từ đâu tìm được số điện thoại của Lâm Nhụy, bà yêu cầu Lâm Nhụy một mình đến gặp để tâm sự.
Hàn phu nhân vừa nhìn thì biết chính là kiểu một người phụ nữ quý phái, khí chất cao nhã, tươi cười ôn hòa. Nhìn thấy Lâm Nhụy cũng không nói nhiều lời, chỉ nói tương lai muốn Hàn Vũ thừa kế gia sản, nhà họ Hàn bọn họ chỉ tiếp nhận con dâu môn đăng hộ đối, ngay sau đó bà lấy ra một tờ chi phiếu và nói: “Theo tôi được biết, Lâm tiểu thư còn tồn tại quan hệ nam nữ với người đàn ông khác, nhưng đó là cuộc sống cá nhân của cô, tôi không thể nói bừa và cũng không tiện để can thiệp. Ở đây có tờ chi phiếu 200 vạn, cũng đủ để cô an ổn sống cả đời, chỉ cần cô đồng ý rời khỏi Tiểu Vũ, tôi liền đưa nó cho cô.”
Vốn dĩ, Hàn phu nhân đã chuẩn bị tốt việc bị cự tuyệt, hiện tại cô gái nào mà chẳng thích bù lu bù loa nói tình yêu của mình là thật, cho dù có cho nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được tình cảm thật, trên phim truyền hình đều diễn như vậy, thế cho nên Hàn phu nhân cũng không hoàn toàn cảm thấy Lâm Nhụy sẽ nhận. Lúc này, trong lòng bà đã chuẩn bị rất nhiều phương án chia rẽ Lâm Nhụy và Hàn Vũ. Ai ngờ, cô gái trước mặt lại thật sự tươi cười tủm tỉm cầm lấy.
“Cảm ơn phu nhân, tôi biết rồi.” Lâm Nhụy nhận lấy tờ chi phiếu xong cẩn thận bỏ vào trong túi.
“Cô…” Sự kinh ngạc qua đi, giọng điệu của Hàn phu nhân cứng đờ mà nói: “Nhớ rõ cô đã đáp ứng yêu cầu của tôi.”
“Được. Tạm biệt.”
Lâm Nhụy lễ phép từ biệt, bước chân rời đi nhẹ nhàng.
Hàn phu nhân trơ mắt nhìn Lâm Nhụy rời đi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng người, bà mới tin tưởng vừa rồi bà đã thật sự thành công.
Chờ sau khi bà kịp phản ứng lại thì liền nhanh chóng từ trong túi lấy ra di động gọi cho con trai của mình.
Chậc, cô gái này quả thật là tục tĩu!
Nhất định phải nói cho con trai bà biết để nó thấy rõ bộ mặt thật của cô gái này!