Sau khi mua đồ ăn xong trở về, ba người bắt đầu phân công việc nấu cơm.
Hàn Vũ cùng Lục Trạch phụ trách ở bên cạnh rửa rau và đồ ăn, Lâm Nhụy làm chủ bếp.
Kế tiếp, chính là chứng kiến thời khắc kỳ tích…
Thẳng đến khi thịt bò xào hành, rau xà lách với tỏi đâm nhuyễn, ớt cay xào thịt, canh đậu hủ cá trích được bưng lên bàn, hai người đàn ông vẫn có chút không thể tin tưởng. Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy một mình Lâm Nhụy làm thì chỉ sợ còn tưởng rằng đây là gọi đồ ăn bên ngoài, màu sắc và hương vị đều đẹp mắt, mới chỉ nhìn qua liền muốn ăn.
“Thế nào?” Mặt Lâm Nhụy đầy mong chờ nhìn Lục Trạch cùng Hàn Vũ nếm thử.
Lục Trạch thong thả ung dung uống thử một ngụm canh, uống xong anh không nói gì, biểu tình trên mặt thập phần bình tĩnh.
Hàn Vũ đang gắp thịt bò cũng không nói gì cả.
Lâm Nhụy sốt ruột: “Các người mau nói đi? Có phải không thể ăn được không?” Bằng không thì vì cái gì mà từ trên mặt hai người các anh đều không nhìn ra được gì cả.
Nhưng tay nghề của cô thường xuyên được Tiểu Mỹ khích lệ cơ mà.
Thấy bộ dáng sốt ruột nghi hoặc của Lâm Nhụy, Hàn Vũ trước hết phá công, anh lớn tiếng bật cười: “Bảo bối, món ăn của em làm rất ngon miệng!”
Lục Trạch cũng mỉm cười, ôn nhu nói: “Ăn rất ngon.”
Lâm Nhụy tức giận, cô chống nạnh chất vấn: “Vậy tại sao vừa rồi các người không nói lời nào?”
“Bởi vì không ngờ rằng bảo bối em không chỉ có thể nấu cơm mà lại còn ăn ngon như vậy.” Trong mắt Lục Trạch mang theo ý cười, “Gặp được em bọn anh thật sự rất may mắn.”
Lâm Nhụy ngượng ngùng: “Tạm thôi, nào tốt được giống như hai anh nói.”
Hàn Vũ cười hì hì ôm Lâm Nhụy, anh giơ ngón tay lên: “Cô tiên ốc.”
Ba người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Mâm đồ ăn cơ hồ bị hai người đàn ông ăn sạch không còn gì, đến khi Lâm Nhụy thật sự sợ bọn họ ăn no rồi muốn ngăn cản thì hai người bọn anh lại nghiêm trang nói: “Cơm bảo bối làm thì nhất định phải ăn hết.”
Tóm lại, Lâm Nhụy thật sự rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, công việc rửa chén được hai người đàn ông nhận thầu, còn Lâm Nhụy thì đi tắm rửa.
Căn phòng này trước đó không lâu là Hàn Vũ cùng Lục Trạch mãnh liệt yêu cầu dọn vào ở, Lâm Nhụy không thể không buồn bã tạm biệt bạn thân Tiểu Mỹ mà dọn qua đây, sau đó ba người liền ở cùng nhau tại đây. Ban ngày, Lục Trạch đi làm, Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ đến trường học. Buổi tối chính là thời gian mà ba người vui sướng nhất.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là không thể thiếu vận động trên giường mà nam nữ ham thích nhất, từ sau khi thử bước qua cánh cửa 3P, cô và hai anh phảng phất như tiến vào một thế giới mới, ba người làm không biết mệt mỏi thử các loại tư thế mới, chơi cực vui vẻ, tình cảm cũng ngày càng tốt.
Tuy rằng cuộc sống hằng ngày giữa Hàn Vũ cùng Lục Trạch vẫn có chút tranh chấp, thường xuyên cãi nhau linh tinh, nhưng tổng thể mà nói thì cũng hài hòa hơn nhiều.
Đối với cuộc sống như vậy, Lâm Nhụy thực vừa lòng, cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Có đôi khi buổi tối nằm ngủ giữa Lục Trạch và Hàn Vũ, cô sẽ không nhịn được mà tưởng tượng, đời trước nhất định cô đã cứu vớt hệ Ngân Hà, bằng không thì vì sao sẽ có thể may mắn gặp được Lục Trạch cùng Hàn Vũ.
Hy vọng, có thể mãi hạnh phúc như vậy.
Cô yên lặng mà cầu nguyện.
Ngày tháng gió êm sóng lặng đi qua, Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ cũng đã lên năm 3 đại học.
Trong lúc này, cũng đã xảy ra một ít việc.
Tỷ như ba của Hàn Vũ - Hàn thị trưởng đã biết chuyện của hai người.
Hàn thị trưởng giống y như đúc trên TV, khuôn mặt gầy nhưng rắn chắc, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ uy nghiêm, thoạt nhìn không giận tự uy. Nhìn thấy Lâm Nhụy, câu đầu tiên Hàn thị trưởng nói chính là: “Tôi không đồng ý chuyện hai đứa ở bên nhau.”