Lời này vừa ra, hai người đàn ông không hẹn mà cùng ngừng lại.
"Người nào đó chuẩn bị chờ hết hy vọng đi!" Hàn Vũ trong nháy mắt mặt mày hớn hở: "Bà xã, người mà em lựa chọn nhất định là anh đúng không?"
Lục Trạch dù bận vẫn ung dung nói: "Không chắc đâu nhé."
Mà Lâm Nhụy thì vung bàn tay lên rồi tuyên bố: "Em đã nghĩ kỹ rồi, hai người các anh em đều thích."
"Thế cho nên hai anh tự mình xem xét rồi quyết định đi."
Sau khi nói xong, cô không dám nhìn vẻ mặt của hai người họ mà là xoay đầu đi. Nói thật, ngay cả chính cô cũng đều bội phục bản thân vậy mà lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Nhưng đến khi thật sự nói ra, trong lòng cô lại rất hưng phấn cùng kích động.
"Bà xã, hôm nay chắc không phải ngày cá tháng tư nhỉ?" Hàn Vũ há hốc mồm, không thể tin tưởng.
Lục Trạch cũng bị câu trả lời của Lâm Nhụy làm cho nghẹn họng một chút, biểu tình có chút khó có thể hình dung: "Có phải là anh nghe lầm hay không?"
Lâm Nhụy biểu tình trấn định: "Thứ nhất. Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, thứ 2. Em không hề nói giỡn. Là hai người các anh bắt buộc em trả lời hỏi câu hỏi đó, hiện tại đáp án em cũng nói rồi, hai người các anh em đều thích."
"Nếu anh không đồng ý thì sao?" Lục Trạch hỏi.
Hàn Vũ vội vàng nói: "Anh cũng sẽ không đồng ý!" Anh sẽ không chia sẻ cô gái mình yêu với người đàn ông khác.
Rất tốt, đều nằm ở bên trong dự đoán của cô.
Lâm Nhụy giơ hai tay ra biểu hiện mình bất lực, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ dối trá: "Em đây cũng không còn cách nào, em thì chỉ có một, cũng không thể chia em thành hai nửa được a?"
Lục Trạch: "..." Thật ra anh cũng muốn làm như vậy.
Hàn Vũ: "..." Thật ra anh cũng muốn làm như vậy.
Lâm Nhụy vừa lòng sâu trong nội tâm rồi lại nói: "Em biết làm như vậy quá kinh thế hãi tục, các anh nhất định không thể tiếp thu được, thế cho nên em có một cái kiến nghị."
"Kiến nghị gì?" Hai người trăm miệng một lời hỏi.
Vì cái gì, trong lòng bọn anh lại có loại dự cảm không ổn a?
Quả nhiên, chỉ thấy Lâm Nhụy mỉm cười nói: "Em kiến nghị chính là, kịp thời ngăn tổn hại cả hai, nhân lúc chúng ta vẫn chưa dành quá nhiều tình cảm cho nhau, chúng ta hảo tụ hảo tán* đi, chúc hai anh sớm ngày tìm được người toàn tâm toàn ý yêu mình."
(*): Dễ đến với nhau thì dễ chia tay.
Cô tự nhận mấy câu mình nói vừa rồi vẫn rất có đạo lý, tuy rằng Hàn Vũ cùng Lục Trạch mỗi người có một sức cuốn hút riêng khiến trong lòng cô thực luyến tiếc, nhưng nếu phải nước sôi lửa bỏng giãy giụa ở giữa hai người đàn ông này thì còn không bằng buông bỏ hết cả 2, bản thân cô cũng mừng rỡ tiêu dao tự tại.
Cái gì mà đàn ông đàn ang, tất cả đi ૮ɦếƭ hết đi.
Lục Trạch nhướng đôi mắt đen lên: "Bảo bối, vì sao anh lại cảm thấy mấy câu nói cuối cùng mới là mục đích chân chính của em a?"
Trên mặt Hàn Vũ cũng lộ ra thần sắc hoài nghi, anh khẩn trương nói: "Có phải em lại có tên đàn ông nào khác ở bên ngoài hay không?"
Lâm Nhụy: "... Tin hay không thì tùy, dù sao nếu có thể tiếp thu thì liền ở bên nhau, không thể tiếp thu thì liền tách ra."
"Hai anh cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi lại đến tìm em."
Nói xong, cô trực tiếp rời đi.
Mới mặc kệ hai người đàn ông kia đang rối rắm như thế nào, phía trước vẫn luôn bắt cô đưa ra lựa chọn, hiện tại nên giao quyền lựa chọn lại cho bọn họ!
Dứt bỏ hai người đàn ông, Lâm Nhụy trải qua một buổi chiều cực phong phú, đi mua quà cho Tiểu Mỹ xong lại đi thẩm mỹ viện làm một liệu trình chăm sóc da, sau đó lại đi ăn một nồi lẩu đông âm thái thức, cuộc sống quả thực không còn gì tốt đẹp hơn.
Mà bên kia, hai người đàn ông tướng mạo anh tuấn ngồi ở trên sô pha trong khách sạn, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Trên mặt đất là một đống tàn thuốc lộn xộn.
Hàn Vũ mất kiên nhẫn trước tiên.
Hàn Vũ mở miệng, đánh vỡ sự xấu hổ trong căn phòng: "Anh nghĩ như thế nào?"
Phản ứng của Lục Trạch là hút một ngụm thuốc thật sâu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hàn Vũ mà là hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Mẹ kiếp, tên cáo già này.
Tâm tư Hàn Vũ vừa chuyển, anh khinh thường nói: "Tôi là thiệt tình thích cô ấy, nhưng mẹ kiếp, tôi lại không phải không tìm được cô gái khác, ở bên ngoài vẫy tay một cái thì dạng con gái gì mà không có, một mình cô ấy lại muốn có được cả hai người đàn ông, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Nếu là đàn ông thì đều sẽ không đồng ý!"
"Đừng nói là anh muốn đồng ý nhé? Anh vẫn còn là đàn ông sao? Chẳng lẽ anh thật sự nguyện ý vì một cô gái như vậy mà từ bỏ vợ và con trai của mình? Nói không chừng ngày nào đó trên đầu anh đều là cỏ dại mọc đầy vườn."
Có phải đàn ông hay không còn cần cậu ta nói sao?
Lục Trạch không thể giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt, sắc mặt có chút đen: "Đủ rồi, không cần nói nữa!"
"Tôi đã bảo mà." Hàn Vũ cười rồi vỗ vỗ bả vai Lục Trạch: "Người anh em, chuyện cũ trước đây tôi sẽ bỏ qua hết, theo tôi thấy, cả hai chúng ta đều đừng đồng ý. Trên đời này lo gì không kiếm ra được phụ nữ, khiến cho cô ấy hối hận đi thôi!"
"Anh thấy thế nào?"
Giữa hai hàng lông mày của Lục Trạch lộ ra một tia động dung, tựa hồ bị thuyết phục.
Anh phiền muộn dập tắt điếu thuốc lá ở trong tay, rốt cuộc hạ quyết tâm.
"Ừm!"