Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Nhụy thấy mình đang nằm trong một lòng иgự¢ ấm áp, phía dưới tay, là cơ bụng rắn chắc bóng loáng của người đàn ông.
Tối hôm qua thật sự quá mệt nhọc, nói như vậy mà đã ngủ, nhưng vậy còn chưa là gì, cô cư nhiên lại theo thói quen lăn vào trong lòng иgự¢ Hàn Vũ.
Nhìn tư thế ôm chặt đối phương như xúc tua bạch tuộc của mình, cô có chút xấu hổ.
"Tỉnh rồi?" Khàn khàn thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Lâm Nhụy giương mắt, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt Hàn Vũ đỏ lên mỏi mệt. Trước kia, đôi mắt đào hoa luôn mang thần thái sáng láng, hiện tại lại trở nên trầm trọng áp lực, mà nguyên nhân làm nó thay đổi, là cô.
"Có phải tối qua anh không có ngủ không?" Cô hỏi.
"Ngủ không được." Hàn Vũ thừa nhận.
Lâm Nhụy nhìn thời gian trên điện thoại, đã 12 giờ, còn có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Trạch, chẳng qua bây giờ cô không có tâm tình nghĩ về quá khứ.
"Anh... Muốn thế nào?"
Hàn Vũ trầm mặc một lúc lâu, "Trước không nói đến chuyện này, nếu đã tỉnh rồi thì chúng ta rời giường ăn cơm đi."
Lâm Nhụy gật đầu, không có tiếp tục truy vấn cái đề tài trầm trọng này, kỳ thật ở sâu trong nội tâm chính cô cũng luyến tiếc Hàn Vũ.
Hai người chuẩn bị xong hết, quyết định đến tiệm cơm tây ở tầng 2 khách sạn.
Ai ngờ, khi tiến vào thang máy, thời điểm cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, thân ảnh cao lớn của một người cũng kịp thời vào được.
"Chào buổi trưa." Lục Trạch mỉm cười nói với Lâm Nhụy và Hàn Vũ, nói xong anh còn chớp chớp mắt với Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy xoay đầu qua chỗ khác, không dám đáp lại.
Không thấy được sau khi Lục Trạch tiến vào sắc mặt Hàn Vũ đã rất khó coi sao.
Mà Hàn Vũ, anh trực tiếp siết chặt nắm tay đánh lên mặt Lục Trạch, sau đó phẫn nộ nói: "Mẹ nó anh tìm đường ૮ɦếƭ rồi!"
Lục Trạch kinh ngạc phản ứng lại, vội vàng khó khăn lắm mới tránh né được, có điều sườn mặt lại bị sượt qua cảm giác được một trận đau đớn.
"Cậu Hàn, nơi này là nơi công cộng, phiền cậu chú ý đến hình tượng." Anh nhàn nhạt nói.
"Hình tượng cái rắm, lão tử hôm nay phải đánh anh." Đội nón xanh trên đầu anh, anh phải Gi*t ૮ɦếƭ hắn!
Thời điểm Hàn Vũ xông lên, Lục Trạch câu môi, cũng không cam lòng yếu thế.
Trong nháy mắt hai người liền ở thang máy đánh nhau.
Người này đấm lêm mặt người kia một cước, người kia lại đấm vào bụng người này một cái, chưa được lâu hai người đều đã mang thương tích, có điều Hàn Vũ đã luyện qua, vẫn là chiếm một ít thế thượng phong, nhưng mà Lục Trạch cũng rất nhanh nhẹn, Hàn Vũ cũng không có chiếm được quá nhiều tiện nghi.
Là người đứng xem, Lâm Nhụy bực mình, "Các người đánh đủ chưa?"
Không ai phản ứng cô, đánh càng vui sướng hơn.
Thang máy ngược lại bởi vì động tác kịch liệt của hai người mà có chút đong đưa, Lâm Nhụy vội vàng đỡ lấy tay vịn, chống đỡ thân thể của mình.
Lão hổ không phát uy thì xem cô như mèo bệnh a, mẹ nó!
"Hai người các anh nếu muốn đánh thì cút ra chỗ khác mà đánh, các anh không muốn sống nữa nhưng tôi thì vẫn cần mạng!" Cô nổi giận hướng hai người hét lớn một tiếng.
Cuối cùng bọn họ cũng nghe được cái này, Hàn Vũ hung tợn mà trừng mắt nhìn Lục Trạch một cái, đình chỉ động tác, uy Hi*p nói; "Anh chờ đấy."
Lục Trạch thong thả ung dung sửa sang lại cổ áo, thản nhiên lau máu đọng trên khóe miệng, hoàn toàn là một thân sĩ ôn tồn lễ độ: "Có dịp sẽ trả lại."
Hàn Vũ khinh thường hừ một tiếng.
Giả vờ giả vịt cái gì, chính là một dạng người cầm thú văn nhã, Hàn Vũ anh ghét nhất người như vậy.
Lâm Nhụy thấy hai người đều ngừng lại, bắt đầu tức giận quở trách từng người.
Hai cái người đàn ông ở cùng một chỗ, vốn dĩ cô hẳn là xấu hổ, nhưng hiện tại dù sao đã phá bình đến đế, cô chỉ muốn phát tiết cơn tức giận vừa rồi, rồi hẳn nói tiếp.
"Lục Trạch, anh cũng đã có tuổi rồi, còn học người trẻ tuổi đánh nhau, mất mặt không vậy."
Lục Trạch không có nổi giận, mà còn phá lệ nhận sai, gật đầu nói: "Bảo bối em nói có đạo lý, lần sau anh sẽ chú ý."
Còn có lần sau?
Lâm Nhụy trừng mắt, lại bị Lục Trạch dùng ánh mắt ôn nhu đa tình bao vây lấy cô, cái này làm cô không biết nói thêm cái gì nữa.
"Còn có Hàn Vũ anh, anh..." Lâm Nhụy nói đến một nửa, đột nhiên ngừng.
Bởi vì Hàn Vũ biểu tình quật cường xoay đầu qua, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có một cảm giác bị thương cùng ảm đạm, tựa như một con chó to ủ rũ cụp đuôi.
Dù sao Lâm Nhụy cũng đau lòng, nghĩ đến tối hôm qua Hàn Vũ nói với cô những lời đó, anh vốn dĩ đã chịu đả kích lớn như vậy, tâm tình khó chịu, làm ra hành vi này cũng là bình thường, đều do cô quá hư hỏng.
Ai, như thế nào lại không biết xấu hổ mà nói Hàn Vũ đây.
Vừa đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Lời nói của Lâm Nhụy nghẹn trở về, làm trò trước mặt Lục Trạch, chủ động nắm chặt tay Hàn Vũ, "Tới rồi, chúng ta đi thôi."
Biểu tình Hàn Vũ rõ ràng tốt lên một ít.
Anh trầm mặc, không có rút tay ra mà cùng Lâm Nhụy đi ra ngoài.