"Chẳng phải đã nói rồi sao, đó là anh họ của em." Lâm Nhụy giả ngu nói.
"Có anh em họ nào đi du lịch mà lại ở chung phòng sao?" Lục Trạch hỏi lại.
"Sao anh biết được?" Lâm Nhụy lập tức hoảng sợ, buột miệng thốt ra.
Nhưng mà lời nói mới vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận. Lục Trạch hôm nay mới đến Thái Lan, sao có thể biết cô và Hàn Vũ ở chung một phòng, chỉ có thể là...
Thử cô!
Quả nhiên, chỉ thấy Lục Trạch lộ ra biểu tình cười như không cười: "Vậy là, hai người thật sự ở chung một phòng sao?"
Tên cáo già này...
Trong lòng Lâm Nhụy thầm mắng một tiếng, nhưng lời nói đã ra khỏi miệng thì cho dù lúc này có hối hận như thế nào đi nữa cũng đã không còn kịp rồi.
Vậy thì nhận đi.
"Anh ấy là bạn trai của em, chẳng lẽ không thể ở chung một phòng sao?" Lâm Nhụy hỏi ngược lại.
Nếu đã bị phát hiện thì còn chột dạ cái gì? Nói thật thì, Lục Trạch vẫn là tiểu tam đâu.
"Bang, bang, bang." Lục Trạch hai tay hợp làm một, không nhanh không chậm vỗ ba tiếng.
"Nói rất đúng. Đương nhiên là có thể."
Lục Trạch mỉm cười, sau đó nói từng câu từng chữ: "Nhưng mà bảo bối nhỏ à anh còn một vấn đề, cậu ta là bạn trai em, vậy còn anh là cái gì?"
Cặp mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm Lâm Nhụy, mang cho cô mười phần cảm giác áp bách.
Ở dưới ánh mắt như vậy, tựa hồ những lời nói dối đều không có chỗ để giấu.
"Anh là..." Lâm Nhụy chần chờ, sau đó thử trả lời: "Bạn ℓàм тìин đi, hoặc là bạn giường, gần hơn một bước thì chính là tình nhân?"
Lục Trạch kéo kéo môi mỏng duyên dáng rồi bật ra một tiếng thở dài nói: "Bảo bối nhỏ, anh còn tưởng rằng trong lòng em cũng có anh. Không nghĩ tới anh chỉ là bạn giường mà thôi..."
Giọng nói anh trầm thấp, mang theo một chút mất mát, phảng phất giống như lông chim mềm nhẹ phất qua trái tim Lâm Nhụy, làm cho lòng cô ngứa ngáy.
Cảm giác mình tựa như một kẻ phụ bạc.
Lâm Nhụy có chút không đành lòng, cô gãi gãi mái tóc. "Kỳ thật, anh rất có mị lực, suýt chút nữa em đã động tâm. Nhưng mà em biết, anh và em căn bản không có khả năng, thế cho nên khi ở cùng anh, em đã không nghĩ tới những chuyện đó..."
"Bảo bối, em thử cũng chưa thử qua thì làm sao mà lại biết không có khả năng ở cùng anh?" Trong lời nói của Lục Trạch mang theo một tia ý vị mê hoặc.
Lâm Nhụy sửng sốt, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy đoán. "... Đừng nói là anh đã yêu em rồi chứ?"
Khi câu này được nói ra, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Lục Trạch cười khẽ: "Nếu anh nói phải thì sao?"
"Đúng thì thế nào? Anh có thể ly hôn thật sao?" Lâm Nhụy trừng anh một cái.
Cô mới không tin lời Lục Trạch nói.
Lục Trạch có chút bất đắc dĩ, anh tự nhận mình quan tâm đến Lâm Nhụy không giống với những người phụ nữ khác, nhưng cô nhóc không lương tâm này, căn bản không hề đặt anh ở trong lòng, thật vất vả mới chia tay với tên Phó Duẫn Thừa kia, bây giờ lại có thêm một tên Hàn Vũ khác.
Thật xem anh như Lôi Phong làm chuyện tốt không cầu hồi báo sao?
"Em có thể tin tưởng Phó Duẫn Thừa, vậy vì sao lại không thể tin tưởng anh?"
Lâm Nhụy trầm mặc.
Vì sao, cô cũng không biết. Rõ ràng ngay từ đầu là cô quen Lục Trạch đầu tiên, nhưng cuối cùng, một lòng lại dừng ở trên người Phó Duẫn Thừa rồi lo được lo mất. Nói đến cho cùng, có thể là ấn tượng Lục Trạch cho cô ngay từ đầu đã không phải là một người chồng chung thuỷ mà phụ nữ muốn.
"Cho anh một cơ hội có được không? Bảo bối." Lục Trạch đứng dậy, kéo thân thể cứng đờ của Lâm Nhụy vào trong lòng иgự¢.
иgự¢ anh cứng rắn, mang theo hơi thở ấm áp, ấm dào dạt, cho người ta một loại cảm giác vô cùng an toàn.
Không thể phủ nhận, đối với một người đàn ông anh tuấn ưu tú như vậy, người đàn ông cực kỳ giàu có mị lực như vậy mà lại cầu xin giống như thổ lộ với mình, thật sự là rất khó không động tâm.
Chóp mũi Lâm Nhụy đau xót: "Nhưng mà em đã có bạn trai."
"Thực xin lỗi..."
Cô nức nở nói, sau đó lâm vào rối rắm, hốc mắt hồng hồng, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
"Đừng khóc, trái tim anh cũng sẽ đau theo."
Lục Trạch dùng ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên má Lâm Nhụy xong hôn lên cánh môi cô rồi nhẹ giọng nỉ non nói: "Anh sẽ không làm khó em, bảo bối, em cứ chậm rãi suy xét, anh sẽ chờ em."
"Em..." Cự tuyệt của Lâm Nhụy trực tiếp bị Lục Trạch nuốt vào trong miệng.
Môi mỏng bá đạo bao lấy hai mảnh cánh môi đỏ bừng, sau đó hôn thật sâu lên...
Cắn xé, ʍúŧ vào, triền miên, thẳng đến lúc Lâm Nhụy sắp không thở nổi, Lục Trạch mới buông cô ra.
Cánh môi Lâm Nhụy đã bị Lục Trạch hôn đến sưng lên, trên môi lấp lánh vệt nước.
"Bảo bối..."
Lục Trạch gợi cảm thở hổn hển: "Buổi tối tới phòng anh được không?"