Lâm Nhụy giữ chặt cánh tay Hàn Vũ, thần bí hề hề thấp giọng nói: "Đây là con trai của bạn tốt của ba em, từ nhỏ đã nhìn em lớn lên nên anh ấy luôn xem em như em gái. Ba em tương đối truyền thống, tin lời của anh ấy nhất, nếu để ba em biết em chưa kết hôn đã cùng đàn ông ra ngoài du lịch lại còn ngủ chung thì khẳng định ông sẽ đánh gãy chân em rồi sau đó bắt em về nhà. Em đã nói cho anh ấy biết anh là anh họ xa của em, cùng em tới đây du lịch. Lát nữa ngàn vạn lần anh đừng để lộ biết không?"
Lâm Nhụy nói vừa nhanh vừa vội, một đoạn tin tức lớn như vậy truyền ra trực tiếp làm Hàn Vũ ngơ ngác, ngay cả lửa giận lúc đầu cũng bị nước tưới dập tắt: "Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng em và anh ta..."
"Em cùng anh ấy cái gì? Trí tưởng tượng của anh lại chạy đi đâu vậy, anh ấy sớm đã kết hôn và còn có con rồi!" Lâm Nhụy giành trước một bước lớn tiếng dọa người.
Hàn Vũ xem như bừng tỉnh ngộ lớn mà yên lòng, anh trịnh trọng gật đầu: "Được, anh nhất định sẽ không làm lộ."
Chính mình hiện tại xem như hãm sâu vào vũng bùn mang tên Lâm Nhụy, tiểu yêu tinh này vẫn nên cưới về nhà để yên tâm chút, miễn cho lại bị những người khác bắt đi, anh còn trông cậy vào tương lai sẽ gặp ba mẹ của Lâm Nhụy a.
Thế cho nên, trước tiên để lại ấn tượng tốt cũng là điều tất yếu.
Trên mặt Lâm Nhụy mang theo tươi cười, cô bắt đầu giới thiệu hai người cho nhau.
"Đây là anh họ xa của em, Hàn Vũ."
"Đây là bạn thân của em, anh Lục."
Thời điểm giới thiệu Lục Trạch xong, Lâm Nhụy còn không quên chớp chớp mắt với Lục Trạch.
Lục Trạch hiểu rõ, tiến lên một bước rồi vươn tay với Hàn Vũ: "Chào cậu, tôi là Lục Trạch."
"Chào anh, Hàn Vũ."
Anh âm thầm đánh giá Lục Trạch, phát hiện khí chất của người bạn thân này của Lâm Nhụy xác thật thoạt nhìn có loại thành thục ổn trọng, cùng so sánh với anh, Hàn Vũ không khỏi có chút hối hận ở trong lòng, lúc nãy anh ra cửa vì sao lại tùy tiện mặc quần đùi hoa như vậy, vạn nhất đối phương mà cảm thấy anh sống tuỳ tiện xong sau đó nói cho ba của Lâm Nhụy thì làm sao bây giờ.
Lâm Nhụy cũng không biết trong đầu Hàn Vũ nghĩ nhiều như vậy, nguy cơ lớn được giải quyết nhẹ nhàng trong yên lặng xong, trong lòng cô còn tán thưởng bản thân mới vừa rồi diễn xuất sắc như vậy, mình quả thực không cần quá giỏi thế nga.
Chẳng qua việc cấp bách vẫn là nhanh chóng tách hai người này ra, chu toàn ở giữa hai người đàn ông này, hiện tại loại không khí này quả thực là một lời khó nói hết.
"Anh họ, anh có việc gì bận thì cứ làm, em đưa anh Lục đi dạo, có gì sẽ gọi cho anh." Lâm Nhụy uyển chuyển nói.
"Anh không có bận gì hết..." Hàn Vũ mới vừa nói xong thì đã bị Lâm Nhụy liếc xéo cho một ánh mắt.
Anh bị ngốc sao, lỡ như lát nữa chúng ta nói chuyện bị lỡ miệng thì làm sao!
Hàn Vũ trong nháy mắt đã hiểu: "A, đúng rồi, anh có chút việc. Vậy hai người đi đi." Chờ anh trở về thay quần áo thành thục chút rồi gặp lại.
Lục Trạch vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của hai người Lâm Nhụy cùng Hàn Vũ thì nhíu mày lại, mạc danh cảm thấy "Anh em họ" này có chút không thích hợp.
Anh nhướng mày hỏi: "Tiểu Nhụy, em đi du lịch cùng anh họ sao?"
Trong lòng Lâm Nhụy lộp bộp một chút: "Đúng vậy, anh họ muốn giúp em giải buồn. Làm sao vậy?"
Nhớ rõ lúc trước, người nào đó nói rõ ràng là bạn...
Lục Trạch nhàn nhạt liếc Lâm Nhụy một cái: "Không có việc gì."
Lâm Nhụy bị ánh mắt này nhìn đến trong lòng có chút sợ, cũng không biết Lục Trạch có phát hiện cái gì không, cô chỉ có thể cười gượng: "Anh Lục, chúng ta đi thôi."
Trước rời xa chiến trường rồi hãy nói, hai người đàn ông cùng ở đây có loại nguy hiểm tùy lúc sẽ bùng nổ.
Cũng may lần này Lục Trạch không nói cái gì nữa, cùng Lâm Nhụy rời đi.
Phía sau hai người truyền đến tiếng nhiệt tình từ biệt của Hàn Vũ: "Anh Lục, hẹn gặp lại."
Bước chân Lục Trạch cứng đờ, sau đó đi càng nhanh.
Lâm Nhụy nhịn không được vỗ trán, may mắn Hàn Vũ không biết chân tướng, nếu anh mà biết, chỉ sợ sẽ giận đến phát điên.
Hai người ra khỏi nhà hàng xong liền trực tiếp trở về phòng khách sạn của Lục Trạch.
Lục Trạch ngồi ở trên sô pha, hai chân ưu nhã gác chéo, biểu tình anh tuấn trên mặt khó lường.
"Nói đi, cậu ta rốt cuộc là ai?"