"Chúng ta chia tay đi!"
Giọng điệu của cô thực bình tĩnh.
Cũng tỏ rõ sự kiên quyết.
Giống như một tiếng sét đánh ngang trời, bỗng nhiên nổ tung ở bên tai Phó Duẫn Thừa.
Anh có hơi hoảng hốt, không thể tin tưởng: "Em nói... Chia tay?"
"Đúng vậy, chia tay." Lâm Nhụy nói.
"Tiểu Nhụy..." Sau khi xác định không phải ảo giác của bản thân, Phó Duẫn Thừa hơn nửa ngày mới gian nan mở miệng.
"... Có thể nói cho anh biết vì lý do gì không?"
Còn có thể là vì cái gì?
Lâm Nhụy khẽ cười một tiếng, không thể nói là cười lạnh hay là đang tự giễu. "Cái gọi là có việc bận của anh, còn không phải là ở bên cạnh vợ của mình hay sao?"
"Sao em lại biết?" Hóa ra là chuyện này.
Anh trầm giọng nói: "Tiểu Nhụy, em nghe anh giải thích, mẹ của Thẩm Lam sinh bệnh, anh chỉ là hỗ trợ ở bệnh viện chăm sóc một chút, mọi chuyện cũng không phải như em nghĩ. Em hiểu anh mà, Tiểu Nhụy."
"Anh yêu em, thật sự."
Chuyện anh muốn ở bên Lâm Nhụy cả đời là thật.
"Em hiểu a." Lâm Nhụy nói.
Giọng điệu của cô mờ mịt, lạnh lẽo giống như sương mù màu trắng.
"Em đương nhiên hiểu biết anh."
Tình yêu của Phó Duẫn Thừa là không thể nghi ngờ.
Nhưng như vậy thì tính sao a?
"Phó Duẫn Thừa, anh biết không? Khi em đứng ở ngoài cửa căn phòng bệnh kia, nhìn anh cùng vợ ở bên trong, còn có cả mẹ vợ của anh, ba người đều cười nói thực vui vẻ, thật đúng là một gia đình hạnh phúc a... Lúc ấy, em đột nhiên phát hiện, sự tồn tại của em tựa như một vai hề, tránh ở trong một góc âm u, rõ ràng là một người ngoài cuộc nhưng lại dùng thủ đoạn ti tiện vọng tưởng muốn gia nhập thế giới của anh, đạt được hạnh phúc không thuộc về mình. Vai hề rốt cuộc cũng chỉ là vai hề mà thôi, sao có thể được lên làm vai chính a."
"Thế cho nên, em mệt mỏi. Em không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa."
Thanh âm của cô thực nhẹ nhàng, tựa như một tiếng thở dài, tự hạ màn cuối cùng cho tình yêu của mình.
"Chia tay đi."
"Anh không đồng ý."
Phó Duẫn Thừa mở miệng cự tuyệt.
Trong giọng điệu của anh còn mang theo một tia run rẩy.
Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông vẫn luôn lãnh tình như Phó Duẫn Thừa cũng sẽ có một mặt cầu xin.
"Tiểu Nhụy, anh thề, bảo đảm về sau sẽ không khiến em thêm khổ sở."
"Chúng ta đừng chia tay có được không?"
...
Lâm Nhụy trầm mặc.
Cuối cùng, cô vẫn nói: "Thực xin lỗi."
Cô hiện tại, rốt cuộc cũng hiểu rõ thứ mà mình muốn.
Cô không muốn tiếp tục nhìn Phó Duẫn Thừa gian nan lắc lư làm ra lựa chọn ở giữa hai người phụ nữ. Cô muốn một phần tình yêu thuộc về chính mình, tình yêu độc nhất vô nhị chỉ thuộc về một mình cô.
Nếu không có.
Như vậy thì không cần cũng được.
Lời Lâm Nhụy nói hoàn toàn làm một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Phó Duẫn Thừa tan biến.
"... Ừm." Anh cười khổ mà nói.
"Như vậy, chúc em... Hạnh phúc."
Khi nói ra những lời này xong, trái tim Phó Duẫn Thừa tựa hồ cũng trong nháy mắt bị đào rỗng, đau đớn, máu tươi đầm đìa.
"Cảm ơn."
Lâm Nhụy tắt điện thoại.
Kỳ tích chính là, lần chia tay này cô cư nhiên không hề khóc, còn có thể cười nói với Hàn Vũ: "Anh xem, tôi thật sự không tiếp tục phạm tiện nữa."
Giống như là chứng minh, tươi cười của cô thực sáng lạn, vết nứt nơi khóe miệng đều có thể nhìn đến tám cái răng ở bên trong, thoạt nhìn lại khôi phục thành bộ dạng vô tâm không phổi trước kia.
Hàn Vũ nhìn cô.
Anh nghiêm túc nói: "Em đừng cười, cười thật khó coi."
Lâm Nhụy cười không nổi nữa, trừng mắt nhìn liếc anh một cái.
"Cút đi."
Hàn Vũ nhếch miệng, trực tiếp vói bàn tay to tới, kéo Lâm Nhụy vào trong lòng иgự¢.
Anh bá đạo lại ôn nhu tuyên bố nói: "Về sau em chính là người của tôi, tôi sẽ che chở cho em, tuyệt đối sẽ không làm em lại chịu bất kỳ ủy khuất nào cả."
Lâm Nhụy tựa vào trong lòng иgự¢ anh, không hề phản kháng.
Hai người ôm nhau, dịu dàng thắm thiết.
Nhưng mà...
Vẻ do dự chợt lóe mà qua ở trên mặt Lâm Nhụy, thực mau biến thành kiên định.
Như là đã làm ra một quyết định quan trọng nào đó, cô tránh thoát khỏi ôm ấp của Hàn Vũ.
"Cảm ơn anh, Hàn Vũ."
Cô dùng giọng điệu bình thản nói.
"Chỉ có điều là, tôi đã không định tiếp tục ở bên cạnh một kẻ nào cả."
Tươi cười trên mặt Hàn Vũ trong nháy mắt cứng đờ.