Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 127

Tác giả: Tiểu Kiều Thê Bá Đạo

Lục Trạch không nỡ lau những giọt тιин ∂ị¢н kia đi ở trên mặt Lâm Nhụy.
Anh ngăn cản động tác chuẩn bị lau mặt của Lâm Nhụy rồi ôn nhu nói lời âu yếm: "Bảo bối, đừng chùi, bộ dáng hiện tại của em thực đẹp."
Đẹp cái rắm a, Lâm Nhụy suýt chút nữa mắng ra lời thô tục.
Chỉ có điều là cô cũng biết Lục Trạch là cái loại đàn ông bị cảm xúc quấy phá khi được вắи тιин lên mặt người khác nên liền hừ một tiếng, đột nhiên, ác thú vị trỗi dậy trong cô.
"Không chùi cũng được thôi, nhưng anh phải hôn lên gương mặt tôi một cái." Nói xong, cô còn cố ý dí sát khuôn mặt mình vào người Lục Trạch.
Đôi mắt thâm tình chân thành kia của Lục Trạch trở nên cứng đờ, anh theo bản năng lui về phía sau.
"Bảo bối, ngoan, lần sau sẽ hôn em."
Tuy rằng anh thích nhìn cảnh trên khuôn mặt nhỏ của cô đều là тιин ∂ị¢н của anh, vì như vậy sẽ làm cho anh có loại cảm giác thỏa mãn đặc biệt cùng ham muốn chinh phục, nhưng nếu giờ phút này anh phải thật sự hôn lên khuôn mặt nhỏ của bảo bối nhỏ thì chẳng phải là cũng nuốt luôn cả тιин ∂ị¢н của mình vào trong bụng sao.
Chuyện này...
Anh thật sự không thể tiếp thu được.
"Hay là thử đổi một yêu cầu khác xem?" Anh nói.
"Hừ." Quả nhiên là xú đức hạnh của đàn ông!
Lâm Nhụy chửi thầm ở trong lòng.
тιин ∂ị¢н đã hơi khô, nhão nhão dính dính ở trên mặt rất không thoải mái, loại chuyện bắn vào mặt này cũng phải xem tâm tình, có đôi khi phóng túng tới cực điểm thì bị bắn vào mặt sẽ có một loại khoái cảm thỏa mãn điên cuồng, cô cũng không phản cảm với việc bị bắn vào mặt, thậm chí là còn thích nữa cơ.
Nhưng ai bảo thằng nhãi Lục Trạch này không chịu báo trước lại bắn liền trên mặt cô, không thể để anh ta được tiện nghi a.
"Vậy được thôi, mỗi lần đều là tôi khẩu giao cho anh, lần này đổi lại đến phiên anh đi?" Tròng mắt cô xoay chuyển nói.
Hơn nữa, nhớ lại tình cảnh mỗi lần cả hai ℓàм тìин, hình như Lục Trạch xác thật chưa từng khẩu giao cho cô, càng nghĩ, Lâm Nhụy càng cảm thấy bản thân bị lỗ to.
Vốn tưởng rằng Lục Trạch sẽ lại lần nữa cự tuyệt nhưng không ngờ rằng, lần này anh cư nhiên đồng ý một cách sảng khoái.
"Hóa ra bảo bối thích như vậy."
Lục Trạch nhướng hai hàng mi đẹp lên.
Nói thật, anh rất ít khi khẩu giao cho phụ nữ, trừ phi là tất yếu, đương nhiên, hình như cũng không có ai quan trọng đến mức anh phải khẩu giao cho.
Bế Lâm Nhụy lên rồi đặt ở trên giường, anh thuận thế cũng bò lên trên giường luôn.
Váy dài của Lâm Nhụy bị anh dùng bàn tay to vén lên đến vòng eo để lộ hai căn đùi đẹp thon dài ăn mặc tất chân màu đen ở phía dưới.
Lục Trạch tách hai đùi cô ra rồi sau đó cúi đầu.
Đầu của anh chôn ở giữa hai chân Lâm Nhụy, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Quanh quẩn chóp mũi là một cổ mùi tanh ngọt nhàn nhạt chỉ thuộc riêng về phái nữ.
Lục Trạch thấp giọng trêu đùa: "Bảo bối, cách lớp tất chân anh cũng đều ngửi được mùi hương dâm đãng của em."
Lâm Nhụy đỏ mặt, hai chân muốn khép lại nhưng lại bị Lục Trạch dùng đầu gối chặt chẽ ngăn lại.
Ngay lập tức, anh vươn một bàn tay to thăm dò ở giữa hai chân cô.
Bên trong tất chân hơi mỏng là da thịt mượt mà cùng với tiểu huyệt nộn nộn của Lâm Nhụy.
Ngón tay đặt ở mặt trên xoa xoa viên âm hạch nhô lên kia, sau đó tùy ý 乃úng 乃úng môi âm hộ ở hai bên, đổi lại là tiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều của Lâm Nhụy.
"A a..... A..."
Tiểu huyệt nhu nhược không chịu nổi, chẳng qua là anh chỉ mới tùy ý đùa bỡn trong chốc lát mà cửa động đã thực nhanh liền ươn ướt, d*m thủy cuồn cuộn không ngừng tràn ra bên ngoài.
Thực mau, thấm ướt tất chân hơi mỏng và cũng thấm ướt luôn cả bàn tay Lục Trạch.
"Thật nhiều nước." Lục Trạch nhìn lòng bàn tay ướt đẫm của mình rồi cảm thán nói.
Nương ướƭ áƭ, anh thử duỗi ngón tay cắm vào bên trong cửa động, kết quả là phát hiện trong động càng thêm trơn ướt, ngón tay một đường thông suốt vào sâu bên trong.
Ngón tay bị tầng tầng lớp lớp vách tường thịt non bao vây lấy, vừa trơn lại vừa nóng, thật sự là thoải mái không chịu được, anh nhịn không được mà trừu động ngón tay.
Nguyên cây ngón tay trốn ở bên trong tiểu huyệt, tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng kia, ngón tay anh liên tục uốn lượn, cách tất chân mãnh liệt thọc vào rút ra bên trong tiểu huyệt.
Tiểu huyệt nũng nịu nghiễm nhiên trở thành món đồ chơi của anh.
Chẳng qua là mới chỉ mấy cái động tác mà Lâm Nhụy đã bị chơi đùa đến mức kiều suyễn liên tục.
"A..... Đừng ᴆụng vào nơi đó!" Cô thét chói tai ra tiếng.
Ngón tay kia thật sự là quá mức đáng giận, cư nhiên ᴆụng chạm đến khối thịt mềm mẫn cảm nhất trong vách động của cô.
Mới chỉ dùng móng tay nhẹ nhàng ma sát mà Lâm Nhụy đã liền không khống chế được liên tục ՐêՈ Րỉ.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Lục Trạch hơi híp híp, nhìn chuẩn vị trí, những động tác kế tiếp đó vẫn luôn có thể ᴆụng chạm đến khối thịt mềm kia.
Lâm Nhụy thật sự là không thể chịu đựng nổi, cô sợ chờ thêm lát nữa, bản thân sẽ không tiền đồ mà bị một ngón tay chơi lên cao trào.
"Từ từ, chẳng phải đã nói là anh....." Cô thở hổn hển đánh gãy động tác của Lục Trạch.
Cái chữ kia, cô không mặt mũi nói ra miệng, tuy rằng trong lòng nóng lòng muốn thử, nhưng nếu làm thật thì cô vẫn hơi có chút ngượng ngùng.
Lục Trạch nghe xong liền thấp giọng cười ra tiếng.
"Xem ra là bảo bối đã gấp không chờ nổi rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc