"Dạ con biết rồi."
"Ân... Được."
Phó Duẫn Thừa buông di động xong giữa hai hàng lông mày rậm nhăn thành một khe rãnh thật sâu.
Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Trên màn hình là một đống đường cong cao thấp phập phồng không đồng nhất, là cổ phiếu anh mới mua khoảng thời gian trước, tình thế hai ngày nay rất tốt, một đường thế như chẻ tre xông lên đỉnh điểm.
Cách mục tiêu mua nhà rồi kết hôn với Tiểu Nhuỵ càng lúc càng gần.
Đây vốn dĩ hẳn là một chuyện làm anh cao hứng, nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại vừa rồi, trái tim anh lại trầm xuống.
Lúc trước, Thẩm Lam đã ước định với anh rằng, tạm thời không nói chuyện hai người đã ly hôn cho mẹ Thẩm biết mà chỉ nói là trong khoảng thời gian này đang cãi nhau nên ra ở riêng, chờ thêm mấy tháng nữa rồi lại tìm cớ nói ly hôn, mẹ Thẩm hẳn là càng có thể dễ tiếp thu hơn một chút.
Nhưng lại không ngờ rằng, mẹ Thẩm trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Trong điện thoại, mẹ Thẩm dùng thân phận mẹ vợ khóc lóc cầu xin Phó Duẫn Thừa tới nhà bà thăm Thẩm Lam. Mẹ Thẩm nói Thẩm Lam trong khoảng thời gian này vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng không chịu ra nên bà lo lắng Thẩm Lam đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Phó Duẫn Thừa khó có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu này.
Tuy rằng anh đã ly hôn với Thẩm Lam, nhưng dù sao hai người họ cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, lòng người đều là làm từ thịt, anh cũng không đành lòng nhìn đến một Thẩm Lam như vậy.
Huống chi, chuyện này vốn chính là do anh sai trước, là anh có lỗi với Thẩm Lam.
Phó Duẫn Thừa thở dài.
Anh xoa xoa ấn đường mỏi mệt trên trán rồi đứng dậy tắt máy tính.
Sau đó lấy chìa khóa xe bước ra ngoài.
Nửa tiếng đồng hồ sau, anh có mặt tại nhà mẹ Thẩm.
"Con đã đến rồi, Duẫn Thừa."
Mẹ Thẩm mở cửa cho anh rồi dẫn anh vào trong nhà.
Thấy mẹ Thẩm hồng hồng đôi mắt, sự áy náy trong lòng Phó Duẫn Thừa càng thêm trầm trọng.
".... Mẹ...." Anh gian nan thốt lên tiếng: "Lam Lam vẫn còn ở trong phòng?"
"Còn con ạ."
Nhắc tới Thẩm Lam, mẹ Thẩm liền ưu sầu nói: "Ngoại trừ ra ngoài ăn cơm, Lam Lam ૮ɦếƭ sống cũng chỉ ở trong phòng không chịu ra, ai nói chuyện với nó nó cũng đều không để ý tới. Mẹ không còn cách nào khác nên đành phải gọi điện thoại cho con."
"Duẫn Thừa, con có thể nói cho mẹ biết, giữa con và Lam Lam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Lam Lam từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, mẹ chưa từng thấy bộ dáng Lam Lam suy sút như thế này bao giờ..."
Phó Duẫn Thừa thập phần hiểu rõ tâm tình lo lắng cho con gái của mẹ Thẩm, nhưng anh đã hứa với Thẩm Lam tạm thời phải dấu diếm chuyện giữa hai người họ.
Phó Duẫn Thừa trả lời qua loa: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi... Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, con đi xem Lam Lam."
"Được được được. Người trẻ tuổi các con a!"
Mẹ Thẩm lắc đầu thở dài.
Bộ dáng mấy ngày nay của con gái bà đều xem ở trong mắt, làm gì có chuyện chỉ là bởi vì mấy việc vặt thôi đâu, con rể không muốn nói, bà cũng không thể hỏi dồn.
Phó Duẫn Thừa lập tức đi đến phòng của Thẩm Lam, anh gõ gõ cửa, bên trong quả nhiên không ai đáp lại.
Phó Duẫn Thừa mở miệng: "Là anh."
Anh đè thấp giọng một chút nói: "Lam Lam, em mở cửa trước để anh vào trong, anh có lời muốn nói."
Bên trong một lúc lâu không có động tĩnh.
Ngay lúc Phó Duẫn Thừa chuẩn bị lại gõ cửa, cửa đột nhiên mở.
"Anh tới làm gì?" Thẩm Lam ăn mặc áo ngủ, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa.
Mái tóc ngắn tiếu lệ hỗn độn, đuôi tóc có chút khô khốc, đáy mắt cô còn có quầng thâm mắt dày và nặng.
Hoàn toàn không giống với Thẩm Lam xinh đẹp sáng rọi cường thế mà ngày thường Phó Duẫn Thừa vẫn hay nhìn thấy.
"Nơi này không chào đón anh." Thẩm Lam lạnh lùng nói.
Phó Duẫn Thừa trầm mặc.
Thái độ của Thẩm Lam nằm ở bên trong dự kiến của anh.
"Sao lại nói chuyện như vậy đâu!" Mẹ Thẩm vội vàng đứng dậy từ trên sô pha rồi đi tới.
Sợ con rể không cao hứng, bà trấn an nói: "Duẫn Thừa, tính tình Lam Lam vẫn luôn như vậy, con đừng để ở trong lòng."
Sau đó xoay người nói với Thẩm Lam: "Là mẹ bảo Duẫn Thừa đến thăm con, tuy rằng mẹ không biết giữa hai con đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng người làm mẹ này rất sốt ruột a, mẹ cũng là hy vọng con cùng Duẫn Thừa có thể sớm một chút hòa hảo."
"Mẹ!" Thẩm lam bất đắc dĩ kêu một tiếng. "Việc này tự con có chừng mực, mẹ không cần lo lắng."
"Được được được, vậy các con cứ từ từ mà nói chuyện, mẹ vào phòng bếp chuẩn bị chút trái cây cho các con a."
Mẹ Thẩm vội vàng tránh vào phòng bếp, nhường chỗ này cho hai người trẻ tuổi.
Mẹ Thẩm đi rồi, Phó Duẫn Thừa mới mở miệng, giọng điệu nghiêm túc nói: "Lam Lam, việc này là do anh có lỗi với em, em mắng anh như thế nào cũng được, nhưng về sau em đừng sử chút tính tình tự nhốt mình ở trong phòng không chịu ra như thế này nữa, mẹ... Hôm nay lúc gọi điện thoại cho anh, dì Thẩm đã khóc, bà ấy rất lo lắng cho em."
"Cho dù tôi có ૮ɦếƭ thì cũng không cần anh bận tâm." Thẩm Lam quật cường nói.
Tuy rằng lúc làm thủ tục ly hôn thực tiêu sái, cũng tự hứa với bản thân nhất định phải kiên cường, nhưng khoảnh khắc thật sự ly hôn với Phó Duẫn Thừa kia, Thẩm Lam vẫn không khống chế được bản thân bị tổn thương.
"Chẳng phải anh đang gấp gáp song túc song phi với cô tình nhân nhỏ của mình sao? Như thế nào? Đến đây để chê cười tôi?" Thẩm Lam nhịn không được mà nói câu châm chọc.
Phó Duẫn Thừa biết cho dù anh có nói cái gì cũng không có tác dụng.
Anh nhìn Thẩm Lam một cái thật sâu. "Vậy em mau vực dậy đi, đừng để cho anh và cô ấy chê cười em."
"Anh!"
Thẩm Lam tức giận cùng cực.
Đúng lúc này, phòng bếp đột nhiên có thanh âm nổ tung ở bên tai hai người.
Âm thanh dĩa trái cây rơi mạnh xuống mặt đất.
"Choang" một tiếng.
Còn có tiếng động nặng nề như có người ngã xuống trên mặt đất.
Sắc mặt của cả Thẩm Lam cùng Phó Duẫn Thừa đều biến đổi, hai người không hẹn mà cùng chạy nhanh tới phòng bếp.